Phượng Hoàng Hồi Sinh
Chương 62: Nâng thành di nương
05/03 Happy birthday to me! Haha, hôm nay có 4 chap nhá. Mọi người đón đọc nha. Bây giờ đọc truyện tiếp nào. ❤️❤️❤️
====================================
- Mộ Nhi, muội không sao chứ?
Tấn Phong ngồi hờ bên mép giường, hắn nắm chặt tay Mộ Nhi, ân cần hỏi khiến nàng cảm động rưng rưng nơi khoé mắt. Mặc dù xưng hô của hắn khiến nàng không được vui. Nàng đang mang trong người đứa con của hắn, nhưng hắn vẫn kiên quyết không thay đổi cách xưng hô với nàng.
- Muội không sao, chỉ là vừa rồi bất cẩn vấp ngã mà thôi.
- Muội phải cẩn thận, nếu lỡ có chuyện gì thì phải làm thế nào?
Mộ Nhi mỉm cười, lắc đầu nói.
- Muội sẽ không bất cẩn như vậy nữa.
Suy nghĩ một chút, Mộ Nhi muốn ngồi dậy. Tấn Phong nhanh tay đỡ lấy nàng. Dựa hờ vào gối mềm, Mộ Nhi dịu dàng nói.
- Phong ca. Vừa rồi, trước khi muội vấp ngã, đã nhận được tin từ Vĩnh Ngọc quốc.
Tấn Phong híp mắt lại, hắn thu lại vẻ mặt quan tâm vừa rồi, giọng bắt đầu chuyển lạnh.
- Hắn đã hành động?
- Đúng vậy, Du hoàng hậu làm loạn khiến hắn không yên tâm.
Tấn Phong vỗ tay lên khung giường, lạnh nhạt nói.
- Muội chắc chứ?
- Huynh yên tâm, trước đây chúng ta không nhận được tin tức của hắn là vì phủ Nguyên vương được canh phòng nghiêm ngặt nhưng nay cả một hoàng cung to lớn, trà trộn một vài người của ta vào cũng không phải là việc khó.
Gật đầu, Tấn Phong đưa tay sờ má Mộ Nhi.
- Muội làm tốt lắm.
Hơi cười, khoé môi nhợt nhạt mấp máy.
- Nếu hắn đã hành động, vậy chúng ta cũng không thể tiếp tục chờ đợi nếu không hậu quả khó lường.
Tấn Phong bật cười.
- Muội cho rằng ta không muốn? Nhưng muội phải biết hắn không phải người tầm thường. Để chiến thắng Đại Nguyên to lớn không phải chỉ có quân đội là đủ, mà hắn còn phải có cái này.
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay vào đầu. Mộ Nhi chớp mắt, đưa tay vuốt lại tóc.
- Hắn xem như có chút thông minh, tuy nhiên nếu chúng ta đánh vào điểm yếu của hắn thì chắc chắn hắn sẽ phải nhận thua.
Tấn Phong nheo mắt, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói.
- Ý của muội là...
Mộ Nhi mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ lời hắn nói là đúng.
- Không được! Đột nhiên Tấn Phong lớn tiếng quát. Mộ Nhi hơi khựng lại, nụ cười trên môi bắt đầu trở nên méo mó.
- Vì sao? Vì huynh vẫn còn nuôi tình cảm với Quách Ngọc? Huynh nên nhớ, nàng ta tương lai sẽ là hoàng hậu của Nguyên Thiên Hữu. Huynh muốn đánh bại Nguyên Thiên Hữu thì trước sau cũng sẽ trở thành kẻ địch với nàng ta. Quách Ngọc sẽ không tha cho huynh.
Tấn Phong híp mắt lại, hắn nắm chặt cổ tay của Mộ Nhi.
- Ta nói cho muội biết. Muội nên biết thân phận của mình là gì! Lần trước ta biết là muội cố ý hạ mê dược với ta nhưng ta vẫn chấp nhận muội, cưới muội, tất cả cũng chỉ bởi phân tình nghĩa bấy lâu. Cuộc đời ta căm ghét nhất là bị người lừa dối, một lần ta đã bỏ qua nếu muội còn tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, nếu muội dám động đến một sợi tóc của Ngọc nhi thì muội chắc chắn phải trả giá đắt.
Nói rồi hắn vung tay nàng ra, tức giận bỏ ra ngoài, bỏ lại Mộ Nhi vẫn ngồi trên giường. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, lại sờ lên vết bầm nơi cổ tay. Hít một hơi, Mộ Nhi lẩm bẩm.
- Quách Ngọc!
Trên xe ngựa, Quách Ngọc nhắm hờ hai mắt, dựa lưng vào gối mềm. Tuyết Lâm và Kim Sương bên cạnh cũng không dám gây ồn ào. Bỗng nhiên Quách Ngọc mở mắt, chậm rãi hỏi.
- Chuyện ta phân phó đã làm đến đâu?
Kim Sương cúi đầu, lễ phép nói.
- Sau khi Quách Tuệ phát hiện nàng có thai thì ngày càng tin tưởng Lê Mộng Cầm, nàng ta cho rằng đó là “thần dược” chứ không hề biết nó chỉ là thuốc tạo hiện tượng thai giả.
- Ừm. Nhắc nhở Tiểu La “quan tâm” đến Quách Tuệ nhiều hơn.
Tuyết Lâm bên cạnh nhẹ giọng góp lời.
- Đại thiếu gia cũng chuyên tâm đến thư viện đọc sách, chưa có động thái thăm hỏi La di nương. Đại tiểu thư từng cho người đến tìm La di nương lúc bà bị cấm túc nên đã bị bà từ chối, từ đó đến nay không còn đến nữa. Tam tiểu thư lại khác, từ hôm qua đã đến viện Bích Hoa ngủ lại, nói là muốn chăm sóc sức khoẻ cho La di nương.
Quách Ngọc nhếch mép cười, nàng vuốt vuốt tà áo.
- Xem ra, ta quá sơ xuất.
- Tiểu thư, hiện tại tam tiểu thư đã là huyện chúa, tuy vẫn không thể vượt qua tiểu thư nhưng dã tâm của nàng ta không nhỏ.
Quách Ngọc nghe Tuyết Lâm nói thì bật cười.
- Ta không sợ dã tâm của nàng ta lớn, ta chỉ sợ trong lúc ta bận đối phó với kẻ địch ở phương xa thì nàng ta lại có cơ hội chui lỗ trống.
Kim Sương và Tuyết Lâm nhìn nhau, cả hai đều khó hiểu. Tuyết Lâm nhỏ giọng nói.
- Ý tiểu thư muốn nói đến hoàng thượng Đại Nguyên?
- Không, là người khác. Lần này ta đành phải ra tay, La di nương không thể tiếp tục sống. Huống hồ hiện tại Quách Lan lại đang làm việc cho một thế lực bí ẩn. Ta vẫn đang suy nghĩ liệu, kẻ địch phương xa kia và kẻ đứng sau Quách Lan có là một người hay không! Kim Sương như nhớ chuyện gì, nàng nhanh miệng nói.
- Tiểu thư, có chuyện này thuộc hạ nhiều lần nghĩ đến, hy vọng nó sẽ giúp ích cho người.
Quách Ngọc hứng thú cười, nàng nhìn Kim Sương, nhẹ giọng nói.
- Nói xem sao!
- Hôm đó, thích khách đã dùng vật gì để bắn những quả cầu lửa to như vậy vào đại điện? Thuộc hạ đã suy nghĩ rất lâu nhưng không có đáp án.
Quách Ngọc híp mắt, suy nghĩ đăm chiêu.
Cầu lửa?
Hoàng cung có tường vách cao và vững chắc vô cùng, thích khách có thể bắn được những quả cầu lửa to như vậy vào không phải một điều dễ dàng.
Làm sao chúng có thể?
Ngoại trừ...
Quách Ngọc bật cười, vỗ tay Kim Sương.
- Cảm ơn ngươi.
...
Xe ngựa chạy một mạch về đến Quách phủ, vừa xuống xe đã thấy nha hoàn hối hả bẩm báo.
- Nhị tiểu thư! Không xong, phu nhân, phu nhân ngất xỉu.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Quách Ngọc tức tốc di chuyển đến Đông viện, vừa đi nàng vừa hỏi tiểu nha hoàn vừa rồi. Tiểu nha hoàn thở không ra hơi nhưng vẫn cố đáp lời.
- Phu nhân đến viện An Diên tìm lão gia thì bắt gặp Trúc Tức cùng lão gia đang dây dưa cùng nhau. Giữa ban ngày ban mặt lại thấy mấy chuyện như vậy, phu nhân chịu không nỗi nên đã ngất xỉu.
Quách Ngọc nắm chặt hai tay.
“Chết tiệt! La di nương! Bà lại tiếp tục dùng cách mà đời trước bà đã dùng. Mê tình hương? Hay lắm!”
Đông Viện.
Mọi người đều tề tụ đông đủ, khi Quách Ngọc bước vào, bọn họ cũng không quên đứng lên hành lễ mặc dù không khí đang khá nặng nề.
Quách Ngọc ngồi xuống ghế, nàng cảm nhận được Quách An có chút hổ thẹn. Nắm chặt tay vịn ghế, Quách Ngọc liếc mắt nhìn La di nương sau đó lướt qua mặt Trúc Tức.
- Người đâu!
Quách Ngọc không hỏi nguyên nhân diễn biến sự việc mà lập tức lớn tiếng gọi gia đinh. Ngay lập tức, năm tên gia đinh cao to xuất hiện.
- Mang ả ta ra ngoài, loạn côn đánh chết!
Mọi người ở đây đều hoảng thần, bất giác nhìn nhau. Trúc Tức quỳ dưới sàn, khóc kêu om sòm.
- Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng.
Gia đinh lập tức thực thi mệnh lệnh nhưng lại nghe La di nương nhẹ giọng ngăn cản.
- Nhị tiểu thư chậm chút. Nhị tiểu thư vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, sao lại vội vàng treo án tử! Biết đâu, Trúc Tức là nạn nhân, chúng ta không thể đối xử với nạn nhân theo cách đối xử với tội nhân được.
Quách Ngọc bật cười, nàng nhìn sang Quách An, chỉ thấy ông đang có ý định ngăn cản. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi nói. - Kéo ra!
Bọn gia đinh nhìn nhau, La di nương tuy là tam phẩm phu nhân, nhưng cũng không thể lớn hơn công chúa được. Bọn họ dùng đôi tay cơ bắp của mình kéo một cô nương chân yếu tay mềm. Mọi người chỉ thấy Trúc Tức vùng vẫy, nhưng bất lực.
Lúc này, Quách Ngọc mới nhẹ giọng nói.
- Phụ thân. Có phải người đang muốn nói ả ta vô tội, người cũng có lỗi trong chuyện này? Vậy thử hỏi, bao năm nay người có tin tưởng chính mình? Giữa thanh thiên bạch nhật, lại làm ra chuyện thế này, còn làm dì ngất xỉu. Người có chắc rằng lúc đấy người hoàn toàn tự nguyện?
Quách An cau mày, đúng như những gì Quách Ngọc nói, ông chẳng nhớ đã xảy ra những gì.
Quách Ngọc lại nói tiếp.
- Ai cũng biết phụ thân không dễ gì giết chết một người. Lợi dụng lòng từ bi, có người muốn âm mưu trèo cao. Ta nói như vậy có đúng không La di nương?
La di nương cũng không chịu thua, nhẹ nhàng đáp trả.
- Nhưng ai cũng biết trong phủ ngoài lão gia, còn có phu nhân và nhị tiểu thư. Ai lại dám làm càn, mà lại còn làm lộ liễu như vậy nữa.
Quách Ngọc cười, vừa định nói điều gì đó thì đại phu chạy ra cười vui vẻ.
- Chúc mừng thừa tướng, chúc mừng công chúa. Phu nhân đã mang thai gần hai tháng.
- Thật không?
Quách An hai mắt sáng rỡ, không đợi đại phu đáp trả ông đã chạy một mạch vào trong.
Quách Ngọc bên ngoài cũng cười vui vẻ. Nàng đứng lên, tiến lại gần La di nương, hạ thấp giọng.
- Ắt hẳn đây không phải kết quả mà bà mong muốn.
La di nương hai tai đỏ lên vì giận, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
- Đúng vậy! Tuy nhiên, thiếp thân cũng không thua! Phu nhân có thai, bên cạnh đó cũng có thêm một vị “muội muội”!
Tiếng kêu gào của Trúc Tức ngày một to, trái ngược với không khí trong viện lúc này.
Quách Ngọc chớp mắt, con ngươi đen láy nhẹ chuyển. Nàng cong lên khoé môi.
- Đúng vậy, chuyện vui đến với Quách phủ. Nếu bà đủ sức để Trúc Tức có thể mang thai thì lại càng hay.
Nói rồi nàng chậm rãi đi lướt ngang La di nương, bước vào gian trong tìm Mộ Dung Hoa.
Mộ Dung Hoa có thai, tin vui truyền khắp phủ. Quách Ngọc cũng không lấy mạng Trúc Tức, vì lúc này không thể làm gì ảnh hưởng đến đứa bé. Trên dưới phủ còn được thưởng bạc hậu hĩnh. Tuy nhiên, không lấy mạng nàng ta cũng không phong thưởng gì thêm. Quách Ngọc cho rằng, tuy cần phải làm việc thiện tích đức cho đứa bé nhưng Trúc Tức lại là người từng gây nguy hiểm cho đứa bé thế nên không được phong làm di nương. Danh phận không rõ ràng, không là nha hoàn cũng không là di nương. Tôn trọng một chút thì gọi nàng là Trúc Tức cô nương, không tôn trọng thì vẫn chỉ không khác gì những nha hoàn khác.- Viện Ngọc Cát -
- Tiểu thư, La di nương vừa được phong làm tam phẩm phu nhân thì đã tìm thêm kẻ địch cho chúng ta.
Tuyết Lâm hậm hực nói, nàng cảm thấy lẽ ra nên để La di nương chịu trừng phạt từ lâu để bà ta không có cơ hội quấy phá. Nàng cảm thấy tiểu thư có hơi nhân từ.
Nhìn Tuyết Lâm tức giận, Quách Ngọc bật cười.
- Đúng là tìm thêm kẻ địch nhưng là cho ta hay cho bà ấy thì còn chưa biết.
Tuyết Lâm tròn mắt khó hiểu.
- Ý tiểu thư là...
- Bà ta không tin tưởng người khác nên mới chọn Trúc Tức. Bà ta sẽ không để nàng ta có thai - đó là ý định ban đầu. Tuy nhiên, nay dì lại mang thai. Lúc này lại khác, bà ấy buộc phải để Trúc Tức có thai. Nhưng, khi nàng ta có thai rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu đứa bé là gái thì sẽ bị La di nương lợi dụng, nếu đứa bé là trai thì sẽ rơi vào tầm ngắm của La di nương, bà ta sẽ không để mẹ con nàng ta gần nhau. Đến lúc đó, bản năng người mẹ sẽ cho Trúc Tức biết nàng nên làm những gì.
- Trương phủ -
Quách Tuệ gần đây “mang thai” nên ăn uống hơi cực nhọc một chút, người gầy đi trông thấy. Sáng hôm nay nàng lại gọi Lê Mộng Cầm đến Trương phủ. Lê Mộng Cầm thường xuyên đến, coi như khách quen thế nên bọn nha hoàn trong phủ cũng không dám khinh thị nàng.
Lê Mộng Cầm ngồi trên ghế gỗ, đưa ánh mắt quan tâm sang Quách Tuệ, ân cần hỏi.
- Tuệ nhi, muội lại thấy không khoẻ?
Từ ngày Lê Mộng Cầm mang đến thang thuốc thần kì giúp Quách Tuệ “mang thai” thì khoảng cách hai người được kéo lại gần hơn, Quách Tuệ yêu cầu Lê Mộng Cầm không được gọi mình là đại tiểu thư nữa - thay vào đó cứ gọi Tuệ nhi cho gần gũi.
- Đúng vậy. Gần đây ta lại bị mất ngủ.
- Trương đại nhân lại sang Tây viện?
Quách Tuệ thở dài, từ khi nàng có thai Trương Đình không thể gần gũi nên vẫn ngủ lại Tây viện. Quách Tuệ biết hắn không ngủ lại Đông viện cũng là có lý do nhưng nàng không thể vượt qua nỗi lo này. Lê Mộng Cầm nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tuệ. Nàng nhìn xung quanh, không có người ngoài mới nói.
- Tuệ nhi. Muội còn chần chừ đến khi nào, nếu muội còn không thay Trương đại nhân nạp thiếp thì hồn của đại nhân sẽ bị Tây viện câu lại mất.
Hơi lúng túng, Quách Tuệ thở dài.
- Nhưng, ta không tin tưởng người ngoài.
Lê Mộng Cầm hơi cười, nàng đưa mắt nhìn sang Lan Túc đang ngoan ngoãn cúi đầu. Quách Tuệ cũng hướng mắt nhìn theo. Ho nhẹ, Quách Tuệ trầm giọng.
- Lan Túc, ra ngoài mang điểm tâm ta căn dặn vào đây mời đại tẩu.
- Dạ.
Lan Túc đáp lời, sau đó nhanh chân ra ngoài.
Lúc này, Quách Tuệ mới lên tiếng.
- Đại tẩu, nàng ta được không? Từ bé đã làm nha hoàn nay lại nâng làm di nương, ta e không ổn.
- Ổn hay không là do muội quyết định. Muội là chủ tử của nàng ta, muội bảo nàng ta đứng nàng ta không dám ngồi. Chỉ có điều muội nhất định không được để nàng ta có thai.
Quách Tuệ nhìn ra cửa sổ, nàng có chút đắn đo.
- Muội nên nhớ, sớm muộn gì thì đại nhân cũng sẽ nạp thiếp.
- Nhưng, nói thì nói thế, chẳng lẽ tẩu nghĩ với nhan sắc của ả ta lúc này có thể giữ được hồn phu quân ở mãi Tây viện hay sao?
Lê Mộng Cầm biết Quách Tuệ vẫn cố chấp. Nàng ta cảm thấy không vui khi phải chia sẻ phu quân cho người khác, mà người đó lại là nô tỳ của nàng. Lê Mộng Cầm cười khẩy.
- Muội nên nhớ, Tây viện không chỉ là Tây viện, Tây viện còn là La phủ.
Như chợt nhớ, Quách Tuệ lộ rõ nét bi ai trên gương mặt.
- Đúng vậy, ta đấu không lại với thế lực của ả.
- Muội không đấu lại thế lực nhưng chỉ cần muội biết chút ít mưu mẹo, ta không tin ả ta không quỳ xin thua.
Quách Tuệ nhìn Lê Mộng Cầm, nàng ta nắm chặt làn váy.
Lúc này, Lan Túc trở lại, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Quách Tuệ có chút không thoải mái, nàng đành nói sang chuyện khác.
- Đại tẩu, ở Quách phủ gần đây có gì mới?
Lê Mộng Cầm mỉm cười, đưa tay gấp một miếng điểm tâm cho vào miệng. Điểm tâm ngọt lịm hoà tan trong cổ họng. Nàng chậm rãi nói.
- Từ ngày Lan nhi thành huyện chúa, di nương được phong tam phẩm phu nhân thì mọi thứ đã khác. Muội không cần lo lắng cho bọn họ, ở Quách phủ không ai dám không tuân lời di nương và Lan nhi. Tình cảm mẹ con của hai người cũng tốt lắm. Phu quân đi học xa, muội lại bận lo chuyện ở Trương phủ thế nên Lan nhi cũng ra sức tận hiếu để di nương không buồn lòng.
- À!
- Còn chuyện này, di nương cũng đang tìm cách nâng Trúc Tức thành di nương!
- Cái gì?
Quách Tuệ ngạc nhiên hỏi lại. Nàng có chút hụt hẫn trong lòng. Lê Mộng Cầm vờ không phát hiện thái độ của Quách Tuệ, nàng thản nhiên nói.
- Di nương làm vậy cũng có lí do. Củng cố thế lực để làm trợ lực cho Lan nhi sau này cũng giống như cho di nương một chốn nương thân.
Quách Tuệ hơi mỉm cười. Nàng uống một ngụm trà sau đó lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy, nên tự tìm cho mình một chốn nương thân.
...
---tác giả---
Ahihi viên ngọc là do ai mang tới, hãy chú ý những chap có liên quan đến Tấn Phong:)))
Câu hỏi tuần này nha nha:
Mọi người giúp Kim Sương trả lời câu hỏi này được không?
“Hôm đó, thích khách đã dùng vật gì để bắn những quả cầu lửa to như vậy vào đại điện?”
Hãy để lại dấu vết để ta biết Truyện không bị bơ:v
Facebook.com/tieuanhanh01
====================================
- Mộ Nhi, muội không sao chứ?
Tấn Phong ngồi hờ bên mép giường, hắn nắm chặt tay Mộ Nhi, ân cần hỏi khiến nàng cảm động rưng rưng nơi khoé mắt. Mặc dù xưng hô của hắn khiến nàng không được vui. Nàng đang mang trong người đứa con của hắn, nhưng hắn vẫn kiên quyết không thay đổi cách xưng hô với nàng.
- Muội không sao, chỉ là vừa rồi bất cẩn vấp ngã mà thôi.
- Muội phải cẩn thận, nếu lỡ có chuyện gì thì phải làm thế nào?
Mộ Nhi mỉm cười, lắc đầu nói.
- Muội sẽ không bất cẩn như vậy nữa.
Suy nghĩ một chút, Mộ Nhi muốn ngồi dậy. Tấn Phong nhanh tay đỡ lấy nàng. Dựa hờ vào gối mềm, Mộ Nhi dịu dàng nói.
- Phong ca. Vừa rồi, trước khi muội vấp ngã, đã nhận được tin từ Vĩnh Ngọc quốc.
Tấn Phong híp mắt lại, hắn thu lại vẻ mặt quan tâm vừa rồi, giọng bắt đầu chuyển lạnh.
- Hắn đã hành động?
- Đúng vậy, Du hoàng hậu làm loạn khiến hắn không yên tâm.
Tấn Phong vỗ tay lên khung giường, lạnh nhạt nói.
- Muội chắc chứ?
- Huynh yên tâm, trước đây chúng ta không nhận được tin tức của hắn là vì phủ Nguyên vương được canh phòng nghiêm ngặt nhưng nay cả một hoàng cung to lớn, trà trộn một vài người của ta vào cũng không phải là việc khó.
Gật đầu, Tấn Phong đưa tay sờ má Mộ Nhi.
- Muội làm tốt lắm.
Hơi cười, khoé môi nhợt nhạt mấp máy.
- Nếu hắn đã hành động, vậy chúng ta cũng không thể tiếp tục chờ đợi nếu không hậu quả khó lường.
Tấn Phong bật cười.
- Muội cho rằng ta không muốn? Nhưng muội phải biết hắn không phải người tầm thường. Để chiến thắng Đại Nguyên to lớn không phải chỉ có quân đội là đủ, mà hắn còn phải có cái này.
Vừa nói, hắn vừa chỉ tay vào đầu. Mộ Nhi chớp mắt, đưa tay vuốt lại tóc.
- Hắn xem như có chút thông minh, tuy nhiên nếu chúng ta đánh vào điểm yếu của hắn thì chắc chắn hắn sẽ phải nhận thua.
Tấn Phong nheo mắt, im lặng hồi lâu mới thấp giọng nói.
- Ý của muội là...
Mộ Nhi mỉm cười, gật đầu tỏ vẻ lời hắn nói là đúng.
- Không được! Đột nhiên Tấn Phong lớn tiếng quát. Mộ Nhi hơi khựng lại, nụ cười trên môi bắt đầu trở nên méo mó.
- Vì sao? Vì huynh vẫn còn nuôi tình cảm với Quách Ngọc? Huynh nên nhớ, nàng ta tương lai sẽ là hoàng hậu của Nguyên Thiên Hữu. Huynh muốn đánh bại Nguyên Thiên Hữu thì trước sau cũng sẽ trở thành kẻ địch với nàng ta. Quách Ngọc sẽ không tha cho huynh.
Tấn Phong híp mắt lại, hắn nắm chặt cổ tay của Mộ Nhi.
- Ta nói cho muội biết. Muội nên biết thân phận của mình là gì! Lần trước ta biết là muội cố ý hạ mê dược với ta nhưng ta vẫn chấp nhận muội, cưới muội, tất cả cũng chỉ bởi phân tình nghĩa bấy lâu. Cuộc đời ta căm ghét nhất là bị người lừa dối, một lần ta đã bỏ qua nếu muội còn tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, nếu muội dám động đến một sợi tóc của Ngọc nhi thì muội chắc chắn phải trả giá đắt.
Nói rồi hắn vung tay nàng ra, tức giận bỏ ra ngoài, bỏ lại Mộ Nhi vẫn ngồi trên giường. Nàng đưa tay lau đi nước mắt, lại sờ lên vết bầm nơi cổ tay. Hít một hơi, Mộ Nhi lẩm bẩm.
- Quách Ngọc!
Trên xe ngựa, Quách Ngọc nhắm hờ hai mắt, dựa lưng vào gối mềm. Tuyết Lâm và Kim Sương bên cạnh cũng không dám gây ồn ào. Bỗng nhiên Quách Ngọc mở mắt, chậm rãi hỏi.
- Chuyện ta phân phó đã làm đến đâu?
Kim Sương cúi đầu, lễ phép nói.
- Sau khi Quách Tuệ phát hiện nàng có thai thì ngày càng tin tưởng Lê Mộng Cầm, nàng ta cho rằng đó là “thần dược” chứ không hề biết nó chỉ là thuốc tạo hiện tượng thai giả.
- Ừm. Nhắc nhở Tiểu La “quan tâm” đến Quách Tuệ nhiều hơn.
Tuyết Lâm bên cạnh nhẹ giọng góp lời.
- Đại thiếu gia cũng chuyên tâm đến thư viện đọc sách, chưa có động thái thăm hỏi La di nương. Đại tiểu thư từng cho người đến tìm La di nương lúc bà bị cấm túc nên đã bị bà từ chối, từ đó đến nay không còn đến nữa. Tam tiểu thư lại khác, từ hôm qua đã đến viện Bích Hoa ngủ lại, nói là muốn chăm sóc sức khoẻ cho La di nương.
Quách Ngọc nhếch mép cười, nàng vuốt vuốt tà áo.
- Xem ra, ta quá sơ xuất.
- Tiểu thư, hiện tại tam tiểu thư đã là huyện chúa, tuy vẫn không thể vượt qua tiểu thư nhưng dã tâm của nàng ta không nhỏ.
Quách Ngọc nghe Tuyết Lâm nói thì bật cười.
- Ta không sợ dã tâm của nàng ta lớn, ta chỉ sợ trong lúc ta bận đối phó với kẻ địch ở phương xa thì nàng ta lại có cơ hội chui lỗ trống.
Kim Sương và Tuyết Lâm nhìn nhau, cả hai đều khó hiểu. Tuyết Lâm nhỏ giọng nói.
- Ý tiểu thư muốn nói đến hoàng thượng Đại Nguyên?
- Không, là người khác. Lần này ta đành phải ra tay, La di nương không thể tiếp tục sống. Huống hồ hiện tại Quách Lan lại đang làm việc cho một thế lực bí ẩn. Ta vẫn đang suy nghĩ liệu, kẻ địch phương xa kia và kẻ đứng sau Quách Lan có là một người hay không! Kim Sương như nhớ chuyện gì, nàng nhanh miệng nói.
- Tiểu thư, có chuyện này thuộc hạ nhiều lần nghĩ đến, hy vọng nó sẽ giúp ích cho người.
Quách Ngọc hứng thú cười, nàng nhìn Kim Sương, nhẹ giọng nói.
- Nói xem sao!
- Hôm đó, thích khách đã dùng vật gì để bắn những quả cầu lửa to như vậy vào đại điện? Thuộc hạ đã suy nghĩ rất lâu nhưng không có đáp án.
Quách Ngọc híp mắt, suy nghĩ đăm chiêu.
Cầu lửa?
Hoàng cung có tường vách cao và vững chắc vô cùng, thích khách có thể bắn được những quả cầu lửa to như vậy vào không phải một điều dễ dàng.
Làm sao chúng có thể?
Ngoại trừ...
Quách Ngọc bật cười, vỗ tay Kim Sương.
- Cảm ơn ngươi.
...
Xe ngựa chạy một mạch về đến Quách phủ, vừa xuống xe đã thấy nha hoàn hối hả bẩm báo.
- Nhị tiểu thư! Không xong, phu nhân, phu nhân ngất xỉu.
- Chuyện gì đã xảy ra!
Quách Ngọc tức tốc di chuyển đến Đông viện, vừa đi nàng vừa hỏi tiểu nha hoàn vừa rồi. Tiểu nha hoàn thở không ra hơi nhưng vẫn cố đáp lời.
- Phu nhân đến viện An Diên tìm lão gia thì bắt gặp Trúc Tức cùng lão gia đang dây dưa cùng nhau. Giữa ban ngày ban mặt lại thấy mấy chuyện như vậy, phu nhân chịu không nỗi nên đã ngất xỉu.
Quách Ngọc nắm chặt hai tay.
“Chết tiệt! La di nương! Bà lại tiếp tục dùng cách mà đời trước bà đã dùng. Mê tình hương? Hay lắm!”
Đông Viện.
Mọi người đều tề tụ đông đủ, khi Quách Ngọc bước vào, bọn họ cũng không quên đứng lên hành lễ mặc dù không khí đang khá nặng nề.
Quách Ngọc ngồi xuống ghế, nàng cảm nhận được Quách An có chút hổ thẹn. Nắm chặt tay vịn ghế, Quách Ngọc liếc mắt nhìn La di nương sau đó lướt qua mặt Trúc Tức.
- Người đâu!
Quách Ngọc không hỏi nguyên nhân diễn biến sự việc mà lập tức lớn tiếng gọi gia đinh. Ngay lập tức, năm tên gia đinh cao to xuất hiện.
- Mang ả ta ra ngoài, loạn côn đánh chết!
Mọi người ở đây đều hoảng thần, bất giác nhìn nhau. Trúc Tức quỳ dưới sàn, khóc kêu om sòm.
- Nhị tiểu thư tha mạng, nhị tiểu thư tha mạng.
Gia đinh lập tức thực thi mệnh lệnh nhưng lại nghe La di nương nhẹ giọng ngăn cản.
- Nhị tiểu thư chậm chút. Nhị tiểu thư vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra, sao lại vội vàng treo án tử! Biết đâu, Trúc Tức là nạn nhân, chúng ta không thể đối xử với nạn nhân theo cách đối xử với tội nhân được.
Quách Ngọc bật cười, nàng nhìn sang Quách An, chỉ thấy ông đang có ý định ngăn cản. Hít một hơi thật sâu, nàng chậm rãi nói. - Kéo ra!
Bọn gia đinh nhìn nhau, La di nương tuy là tam phẩm phu nhân, nhưng cũng không thể lớn hơn công chúa được. Bọn họ dùng đôi tay cơ bắp của mình kéo một cô nương chân yếu tay mềm. Mọi người chỉ thấy Trúc Tức vùng vẫy, nhưng bất lực.
Lúc này, Quách Ngọc mới nhẹ giọng nói.
- Phụ thân. Có phải người đang muốn nói ả ta vô tội, người cũng có lỗi trong chuyện này? Vậy thử hỏi, bao năm nay người có tin tưởng chính mình? Giữa thanh thiên bạch nhật, lại làm ra chuyện thế này, còn làm dì ngất xỉu. Người có chắc rằng lúc đấy người hoàn toàn tự nguyện?
Quách An cau mày, đúng như những gì Quách Ngọc nói, ông chẳng nhớ đã xảy ra những gì.
Quách Ngọc lại nói tiếp.
- Ai cũng biết phụ thân không dễ gì giết chết một người. Lợi dụng lòng từ bi, có người muốn âm mưu trèo cao. Ta nói như vậy có đúng không La di nương?
La di nương cũng không chịu thua, nhẹ nhàng đáp trả.
- Nhưng ai cũng biết trong phủ ngoài lão gia, còn có phu nhân và nhị tiểu thư. Ai lại dám làm càn, mà lại còn làm lộ liễu như vậy nữa.
Quách Ngọc cười, vừa định nói điều gì đó thì đại phu chạy ra cười vui vẻ.
- Chúc mừng thừa tướng, chúc mừng công chúa. Phu nhân đã mang thai gần hai tháng.
- Thật không?
Quách An hai mắt sáng rỡ, không đợi đại phu đáp trả ông đã chạy một mạch vào trong.
Quách Ngọc bên ngoài cũng cười vui vẻ. Nàng đứng lên, tiến lại gần La di nương, hạ thấp giọng.
- Ắt hẳn đây không phải kết quả mà bà mong muốn.
La di nương hai tai đỏ lên vì giận, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
- Đúng vậy! Tuy nhiên, thiếp thân cũng không thua! Phu nhân có thai, bên cạnh đó cũng có thêm một vị “muội muội”!
Tiếng kêu gào của Trúc Tức ngày một to, trái ngược với không khí trong viện lúc này.
Quách Ngọc chớp mắt, con ngươi đen láy nhẹ chuyển. Nàng cong lên khoé môi.
- Đúng vậy, chuyện vui đến với Quách phủ. Nếu bà đủ sức để Trúc Tức có thể mang thai thì lại càng hay.
Nói rồi nàng chậm rãi đi lướt ngang La di nương, bước vào gian trong tìm Mộ Dung Hoa.
Mộ Dung Hoa có thai, tin vui truyền khắp phủ. Quách Ngọc cũng không lấy mạng Trúc Tức, vì lúc này không thể làm gì ảnh hưởng đến đứa bé. Trên dưới phủ còn được thưởng bạc hậu hĩnh. Tuy nhiên, không lấy mạng nàng ta cũng không phong thưởng gì thêm. Quách Ngọc cho rằng, tuy cần phải làm việc thiện tích đức cho đứa bé nhưng Trúc Tức lại là người từng gây nguy hiểm cho đứa bé thế nên không được phong làm di nương. Danh phận không rõ ràng, không là nha hoàn cũng không là di nương. Tôn trọng một chút thì gọi nàng là Trúc Tức cô nương, không tôn trọng thì vẫn chỉ không khác gì những nha hoàn khác.- Viện Ngọc Cát -
- Tiểu thư, La di nương vừa được phong làm tam phẩm phu nhân thì đã tìm thêm kẻ địch cho chúng ta.
Tuyết Lâm hậm hực nói, nàng cảm thấy lẽ ra nên để La di nương chịu trừng phạt từ lâu để bà ta không có cơ hội quấy phá. Nàng cảm thấy tiểu thư có hơi nhân từ.
Nhìn Tuyết Lâm tức giận, Quách Ngọc bật cười.
- Đúng là tìm thêm kẻ địch nhưng là cho ta hay cho bà ấy thì còn chưa biết.
Tuyết Lâm tròn mắt khó hiểu.
- Ý tiểu thư là...
- Bà ta không tin tưởng người khác nên mới chọn Trúc Tức. Bà ta sẽ không để nàng ta có thai - đó là ý định ban đầu. Tuy nhiên, nay dì lại mang thai. Lúc này lại khác, bà ấy buộc phải để Trúc Tức có thai. Nhưng, khi nàng ta có thai rồi thì chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu đứa bé là gái thì sẽ bị La di nương lợi dụng, nếu đứa bé là trai thì sẽ rơi vào tầm ngắm của La di nương, bà ta sẽ không để mẹ con nàng ta gần nhau. Đến lúc đó, bản năng người mẹ sẽ cho Trúc Tức biết nàng nên làm những gì.
- Trương phủ -
Quách Tuệ gần đây “mang thai” nên ăn uống hơi cực nhọc một chút, người gầy đi trông thấy. Sáng hôm nay nàng lại gọi Lê Mộng Cầm đến Trương phủ. Lê Mộng Cầm thường xuyên đến, coi như khách quen thế nên bọn nha hoàn trong phủ cũng không dám khinh thị nàng.
Lê Mộng Cầm ngồi trên ghế gỗ, đưa ánh mắt quan tâm sang Quách Tuệ, ân cần hỏi.
- Tuệ nhi, muội lại thấy không khoẻ?
Từ ngày Lê Mộng Cầm mang đến thang thuốc thần kì giúp Quách Tuệ “mang thai” thì khoảng cách hai người được kéo lại gần hơn, Quách Tuệ yêu cầu Lê Mộng Cầm không được gọi mình là đại tiểu thư nữa - thay vào đó cứ gọi Tuệ nhi cho gần gũi.
- Đúng vậy. Gần đây ta lại bị mất ngủ.
- Trương đại nhân lại sang Tây viện?
Quách Tuệ thở dài, từ khi nàng có thai Trương Đình không thể gần gũi nên vẫn ngủ lại Tây viện. Quách Tuệ biết hắn không ngủ lại Đông viện cũng là có lý do nhưng nàng không thể vượt qua nỗi lo này. Lê Mộng Cầm nhìn thấy sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Tuệ. Nàng nhìn xung quanh, không có người ngoài mới nói.
- Tuệ nhi. Muội còn chần chừ đến khi nào, nếu muội còn không thay Trương đại nhân nạp thiếp thì hồn của đại nhân sẽ bị Tây viện câu lại mất.
Hơi lúng túng, Quách Tuệ thở dài.
- Nhưng, ta không tin tưởng người ngoài.
Lê Mộng Cầm hơi cười, nàng đưa mắt nhìn sang Lan Túc đang ngoan ngoãn cúi đầu. Quách Tuệ cũng hướng mắt nhìn theo. Ho nhẹ, Quách Tuệ trầm giọng.
- Lan Túc, ra ngoài mang điểm tâm ta căn dặn vào đây mời đại tẩu.
- Dạ.
Lan Túc đáp lời, sau đó nhanh chân ra ngoài.
Lúc này, Quách Tuệ mới lên tiếng.
- Đại tẩu, nàng ta được không? Từ bé đã làm nha hoàn nay lại nâng làm di nương, ta e không ổn.
- Ổn hay không là do muội quyết định. Muội là chủ tử của nàng ta, muội bảo nàng ta đứng nàng ta không dám ngồi. Chỉ có điều muội nhất định không được để nàng ta có thai.
Quách Tuệ nhìn ra cửa sổ, nàng có chút đắn đo.
- Muội nên nhớ, sớm muộn gì thì đại nhân cũng sẽ nạp thiếp.
- Nhưng, nói thì nói thế, chẳng lẽ tẩu nghĩ với nhan sắc của ả ta lúc này có thể giữ được hồn phu quân ở mãi Tây viện hay sao?
Lê Mộng Cầm biết Quách Tuệ vẫn cố chấp. Nàng ta cảm thấy không vui khi phải chia sẻ phu quân cho người khác, mà người đó lại là nô tỳ của nàng. Lê Mộng Cầm cười khẩy.
- Muội nên nhớ, Tây viện không chỉ là Tây viện, Tây viện còn là La phủ.
Như chợt nhớ, Quách Tuệ lộ rõ nét bi ai trên gương mặt.
- Đúng vậy, ta đấu không lại với thế lực của ả.
- Muội không đấu lại thế lực nhưng chỉ cần muội biết chút ít mưu mẹo, ta không tin ả ta không quỳ xin thua.
Quách Tuệ nhìn Lê Mộng Cầm, nàng ta nắm chặt làn váy.
Lúc này, Lan Túc trở lại, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Quách Tuệ có chút không thoải mái, nàng đành nói sang chuyện khác.
- Đại tẩu, ở Quách phủ gần đây có gì mới?
Lê Mộng Cầm mỉm cười, đưa tay gấp một miếng điểm tâm cho vào miệng. Điểm tâm ngọt lịm hoà tan trong cổ họng. Nàng chậm rãi nói.
- Từ ngày Lan nhi thành huyện chúa, di nương được phong tam phẩm phu nhân thì mọi thứ đã khác. Muội không cần lo lắng cho bọn họ, ở Quách phủ không ai dám không tuân lời di nương và Lan nhi. Tình cảm mẹ con của hai người cũng tốt lắm. Phu quân đi học xa, muội lại bận lo chuyện ở Trương phủ thế nên Lan nhi cũng ra sức tận hiếu để di nương không buồn lòng.
- À!
- Còn chuyện này, di nương cũng đang tìm cách nâng Trúc Tức thành di nương!
- Cái gì?
Quách Tuệ ngạc nhiên hỏi lại. Nàng có chút hụt hẫn trong lòng. Lê Mộng Cầm vờ không phát hiện thái độ của Quách Tuệ, nàng thản nhiên nói.
- Di nương làm vậy cũng có lí do. Củng cố thế lực để làm trợ lực cho Lan nhi sau này cũng giống như cho di nương một chốn nương thân.
Quách Tuệ hơi mỉm cười. Nàng uống một ngụm trà sau đó lạnh nhạt nói.
- Đúng vậy, nên tự tìm cho mình một chốn nương thân.
...
---tác giả---
Ahihi viên ngọc là do ai mang tới, hãy chú ý những chap có liên quan đến Tấn Phong:)))
Câu hỏi tuần này nha nha:
Mọi người giúp Kim Sương trả lời câu hỏi này được không?
“Hôm đó, thích khách đã dùng vật gì để bắn những quả cầu lửa to như vậy vào đại điện?”
Hãy để lại dấu vết để ta biết Truyện không bị bơ:v
Facebook.com/tieuanhanh01
Tác giả :
Tiểu Anh Anh