Phượng Hoàng Hồi Sinh
Chương 50: Tranh chấp (1)
Mộc Huyền thở gấp, hắn không tin Đào Thiên Ân dám làm chuyện ngu xuẩn như thế này. Nhưng, rõ ràng tay Quách Ngọc chảy máu, nàng lại vừa bước ra khỏi phủ của hắn.
Đúng lúc này phía sau lại xuất hiện một giọng nói uy nghiêm khác.
- Hoàng muội bị thương?
Bát hoàng tử Mộc Chân xuất hiện phía sau. Vừa rồi hắn nghe tin phủ Thất hoàng tử đang có chuyện với phủ Thừa tướng. Nghĩ đến kịch vui trước mắt nên hắn mò tới, nào ngờ bắt gặp ngay cảnh này: Thất hoàng tử phi làm Nguyên Ngọc công chúa bị thương!
Mộc Chân bước lên phía trước, hắn không cao to hùng dũng cũng chẳng toát ra sát khí uy hiếp nào. Hắn nổi tiếng với trí nhớ siêu phàm và được xem như thần đồng, ba tuổi thuộc làu thi thư, sáu tuổi đạt điểm cao nhất trong kì thi trạng nguyên nắm ấy. Hắn không biết võ, cũng chẳng để ai e ngại về sự giảo hoạt của hắn. Hắn bề ngoài như vô hại, thực chất hắn nắm rõ mọi thứ chỉ là im lặng và xem hai hổ đấu nhau. Nếu đời trước Đào Thiên Ân phản bội Thất hoàng tử là vì Thái Uý phu nhân có quan hệ mật thiết với La di nương, lúc đó La di nương dường như nắm gọn trong tay cả Quách phủ to lớn, con trai làm quan tam phẩm, con gái làm phu nhân tướng quân lại thêm trợ lực từ La phủ. Bọn họ đều đang lớn mạnh và đều theo chân thái tử vì thế Đào thái uý đã lựa chọn về phe thái tử. Còn Trần Kiều Như - Bát hoàng tử phi lại khác. Ngay từ đầu, nàng ấy đã là tay trong của Thái tử Mộc Lịch. Mộc Chân bại thê thảm trong tay người phụ nữ hắn yêu.
Quách Ngọc hành lễ với hắn.
- Phiền Bát ca quan tâm. Nguyên Ngọc cảm thấy không khoẻ xin phép cáo từ trước.
- Đợi đã!
Mộc Chân lên tiếng ngăn cản, hắn lại gần Quách Ngọc, nở một nụ cười.
- Ta nghĩ muội nên cùng bọn ta vào hoàng cung. Ở đó thái y sẽ giúp tay của muội không đau.
Trong giọng nói của hắn có một chút quan tâm nhưng phần lớn là cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ. Chuyện hôm nay làm lớn lên thì hắn cũng chỉ có lợi không hại.
Mộc Huyền bên cạnh cũng cười nói.
- Thái y trong cung tất nhiên là tốt nhất thiên hạ. Nhưng có điều, tay muội đang chảy máu hay là cứ quay lại phủ của ta mời đại phu trước...
Gương mặt nàng bắt đầu chuyển xanh vì mất máu. Nghe hắn nói, nàng mỉm cười hành lễ.
- Muội không sao, có thể chịu được đến hoàng cung. Chỉ là bọn họ...
Vừa nói nàng vừa chỉ về phía Hàn di nương và những người kia. Mộc Chân nhìn sang, hắn phất tay nói.
- Cùng nhau vào đi. Cả thất ca và thất tẩu cũng vào cùng đi.
- Bát đệ! Chuyện vốn dĩ không hề đáng để làm lớn chuyện, vì sao ngươi lại bám chết không bỏ?
Mộc Huyền nghiến răng nói, hắn hận tên khốn nào đã báo tin cho Mộc Chân biết chuyện này!
Mộc Chân chỉ cười trừ sau đó đưa Quách Ngọc và mọi người rời đi.
Trên xe ngựa, Quách Ngọc vén tay áo lên. Lúc trước chỗ này từng bị Nguyên Thiên Thiên dùng roi da quất vào. Hôm nay nàng lại tự mình dùng dao rạch lên. Nàng thở dài, thật sự lần này nàng buộc phải dùng hạ sách này. Trên đường đến phủ Thất Hoàng tử, nghe Minh Tước kể lại nàng chỉ kịp gọi thị vệ, cho người thả tin đến tai thất hoàng tử và bát hoàng tử. Sau đó nàng chỉ kịp mang theo theo một chiếc áo choàng và một con dao nhỏ.
Lúc trở ra, nàng cố ý khoát thêm áo khoát là để dùng dao tự rạch tay mình, lợi dụng lúc người của nàng giả làm nha hoàn “vô tình” va chạm để trao con dao cho nha hoàn kia.
Nàng không biết lần này sẽ thành công hay thất bại, nàng chỉ liều cược một phen.
Xe ngựa chạy một mạch vào cung, mọi người lập tức đến Càn Chính điện gặp hoàng thượng.
Mộc Chân thấy hoàng thượng nheo mày không biết chuyện gì xảy ra nên đã tiến lên mở lời giải thích.
- Phụ hoàng, hôm nay con muốn đến phủ của Thất ca cùng huynh ấy nói một chút chuyện nào ngờ vừa gặp Nguyên Ngọc hoàng muội dắt nhiều người rời khỏi phủ Thất hoàng tử, trong số đó có ba người thừa sống thiếu chết hiện đã được đưa đi trị thương. Còn lại hoàng muội cũng mặt cắt không còn giọt máu, trên tay vết thương sâu liên tục chảy máu. Nghĩ đến tình thế cấp bách, nên con liều lĩnh đưa nàng ấy vào cung. Hơn nữa, nếu cứ để nàng ấy một mực về phủ Thừa tướng, bao nhiêu con mắt nhìn thấy sẽ tạo ra nhiều tin đồn trong nhân gian.
Quách Ngọc âm thầm lắc đầu cười, đúng như những gì nàng đoán - Mộc Chân sẽ “như một người tốt” đứng ra lo lắng cho đại cục.
Hoàng thượng nhìn Quách Ngọc, tay áo của nàng đúng là bị nhuộm đỏ. Ông nheo mày, gằng giọng nói.
- Còn không mau gọi thái y? Còn nữa, chuyện hôm nay không cho phép truyền ra ngoài!
Quách Ngọc âm thầm mỉm cười, đây là điều nàng muốn. Bởi phía sau còn nhiều chuyện phức tạp nàng không muốn để người thân của nàng chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là một lời đồn. Nếu cứ theo đúng tính toán của Đào Thiên Ân, Quách Ngọc sẽ đến náo loạn phủ Thất Hoàng tử sau đó nàng sẽ thả tin đồn đi. Tin đồn đi đến khắp nơi ở Đại Mộc sau đó đến tai hoàng thượng. Quách Ngọc cúi đầu, nàng nhếch mép.
“Bước đầu tiên, ngươi thua!”
Lập tức có người cho truyền thái y. Lúc này ngoài cửa Mộc Huyền và Đào Thiên Ân cũng đến.
- Tham kiến phụ hoàng.
- Đứng lên đi.
Hoàng thượng chưa kịp ban ngồi thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hét.
- Ngọc nhi!
Nguyên Thiên Hữu bên ngoài giận dữ đi vào. Hắn thật sự giận dữ khi nghe tin nàng bị thương. Hắn tin rằng chắc chắn do nàng cố tình làm thế, vì nếu nàng không muốn thì không ai dám động vào người nàng.
Hoàng thượng thấy Nguyên Thiên Hữu thì vui mừng định mở miệng hỏi, chưa chi đã thấy hắn lao tới bên cạnh Quách Ngọc, nắm lấy cánh tay của nàng, ân cần hỏi. - Nàng không sao chứ? Thái y! Vì sao còn chưa có thái y?
Quách Ngọc vỗ tay hắn, lắc lắc đầu ý nói nàng không sao.
Hoàng thượng cũng lắc đầu cười khổ.
“Đúng là có thê quên phụ!”
- Hữu nhi! Không được làm càng, mau để Ngọc nhi ngồi xuống trước đã.
Như nhận thấy mặt nàng có chút khó chịu, hắn đỡ nàng đến bên ghế ngồi xuống.
Hắn cũng ngồi bên cạnh sau đó hỏi.
- Cậu, Hữu nhi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Hoàng thượng thở dài, ông liếc mắt nhìn Mộc Huyền và Đào Thiên Ân.
- Huyền nhi, con nói!
Mộc Huyền đứng lên, chắp hai tay phía trước dõng dạc nói.
- Phụ hoàng, chỉ là một chút hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Gây ra vết thương như thế này là hiểu lầm, vậy thì thế nào mới không là hiểu lầm?
Nguyên Thiên Hữu giận dữ nói. Mộc Huyền vẫn cố giữ bình tĩnh, hắn giữ hoà khí nói với Nguyên Thiên Hữu.
- Nguyên Vương... À Vĩnh Ngọc hoàng thượng. Thật ra...
- Thật ra là thất tẩu đã nói những gì với huynh?
Mộc Huyền chưa nói gì đã bị Quách Ngọc ngắt lời, nàng cười khẩy nhìn hắn, sau đó nhìn sang hoàng thượng.
- Phụ hoàng, con nghĩ thất ca cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra, ngay cả con cũng vậy. Người biết rõ chuyện này nhất là thất tẩu, phụ hoàng để tẩu ấy nói đi.
Bị Quách Ngọc gọi tên, Đào Thiên Ân cũng không tiếp tục im lặng, nàng đứng lên hành lễ. Cùng lúc này thái y đã đến và tiến hành bắt mạch trị thương cho Quách Ngọc.
- Phụ hoàng. Chuyện kể ra rất dài dòng. Hôm nay mẫu thân của con đến phủ thừa tướng gặp gỡ La Bích Hân - di nương của Quách phủ cùng trò chuyện. Lúc đi, bà có đưa Châu Tiểu Linh là cữu di nương của phủ Thái Uý đi cùng. Lúc trò chuyện, Châu Tiểu Linh xin phép được ra hoa viên ngắm cảnh, vì bà đang mang thai tháng thứ tám nên muốn đi lại nhiều hơn để tiện cho việc sinh nở. Nào ngờ đi đến hoa viên bà vô tình phát hiện một cách tay lộ ra dưới lớp đất dày phía sau núi giả. Bà hoảng hốt kêu to, chạy về phía chính viện, lúc đi ngang Đình Sen thì bất ngờ bị người phía sau dùng lực đẩy xuống hồ. Nước hồ lạnh cuốn lấy bà, ngay lập tức có người hầu phát hiện cứu bà lên nhưng đáng tiếc thai không giữ được - đó là một bé trai đã thành hình, là đệ đệ của con.
Nàng nghỉ một chút đưa tay lau khoé mắt rồi lại nói.
- Con lập tức cho người điều tra, phát hiện phía sau núi giả là thi thể của một tên thị vệ phủ thừa tướng. Đồng thời cũng có người bước ra chỉ chứng nhìn thấy kẻ lén lút xô ngã Châu Tiểu Linh là Hàn Cẩm - một di nương của Quách phủ. Sau đó người của con báo cáo lại đã tìm ra một số manh mối về cái chết của tên thị vệ kia. Lúc này cả Quách thừa tướng và Nguyên Ngọc muội muội đều không có ở phủ vì thế con đã liều lĩnh đưa Hàn Cẩm và một số người có liên quan về phủ Thất hoàng tử. Được một lúc thì hoàng muội kéo theo một đội thị vệ cướp người. Những chuyện còn lại con thật sự không biết. Đào Thiên Ân nói một mạch, mọi người đều nghe rõ từng câu từng chữ. Tuy nhiên, chưa ai kịp lên tiếng thì đã nghe thái y lớn giọng nói.
- Không xong! Có độc. Mau mau lấy Mộc Thụ đến đây.
Tên thái giám nhanh chân chạy đi. Thái y dùng một lọ thuốc bột rắc lên vết thương trên tay Quách Ngọc. Mọi người đều hoảng hốt trước tin Quách Ngọc trúng độc. Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay Quách Ngọc hắn âm thầm trách nàng, hắn muốn trừng phạt nàng ngay lúc này. Vừa rồi hắn còn cho rằng nàng cố tình để Đào Thiên Ân gây thương tích nhưng bây giờ hắn mới biết vết thương này do chính Quách Ngọc gây ra. Bởi vì nàng là người dùng độc, nàng sẽ không tuỳ tiện để người khác hạ độc nàng. Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt hắn lại trút hết cơn giận lên đầu Đào Thiên Ân.
Nguyên Thiên Hữu cầm lấy tách trà trên bàn, thẳng tay ném vào người Đào Thiên Ân. May mắn, Mộc Huyền kịp thời kéo nàng ấy ra. Hắn ta cũng không lên tiếng bên vực thê tử mình mà lẳng lặng trở về chỗ ngồi. Đào Thiên Ân bị một phen khiếp vía, khi tách trà sắp rơi thẳng lên mặt, nàng đã nghĩ tất cả đã xong - người con gái bị huỷ dung thì không làm gì được nữa. Thoát nạn, nàng có chút nhẹ nhõm nhưng sâu thẳm trong trái tim nàng đã bắt đầu băng giá. Nam nhân nàng một mực chờ đợi bao năm không những cưới nữ nhân khác lại còn vì nữ nhân đó mà muốn huỷ dung nàng. Nàng hận!
Nguyên Thiên Hữu gào lên.
- Đào Thiên Ân! Ngươi dám hạ độc thê tử của trẫm - hoàng hậu Vĩnh Ngọc quốc? Trẫm nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Lúc này hắn đã không còn xưng ta mà thay vào đó là “trẫm”, đồng thời cũng khẳng định Quách Ngọc là thê tử của hắn - là hoàng hậu của Vĩnh Ngọc quốc. Mọi người ở đây âm thầm lắc đầu. Nguyên Thiên Hữu vốn nổi tiếng là “máu lạnh” với kẻ địch, nay hắn xem Đào Thiên Ân là kẻ địch vậy thì nàng ấy chắc chắn không được yên ổn.
Hoàng thượng đập bàn, ông hét lớn.
- Thái y, ngươi phải cố gắng giải độc cho trẫm. Hữu nhi. Con phải giữ bình tĩnh!
Nói rồi ông híp mắt nhìn Đào Thiên Ân khiến nàng cảm thấy một luồng khí lạnh luồn qua sóng lưng. Nàng ta vội vã quỳ xuống, dập đầu nói.
- Phụ hoàng, con không có!
Quách Ngọc thở hồng hộc, nàng nghiến răng nói.
- Thất tẩu. Ta cho rằng ngươi vì lúc nóng giận mới dùng dao nhỏ hành hung ta, nào ngờ ngươi đã có dự định từ trước?
- Quách Ngọc, ngươi ăn nói bậy bạ! Ta chưa từng hành hung ngươi!
Đào Thiên Ân hét lớn. Hoàng thượng tức giận ném khay mực xuống.
- Im miệng cho trẫm.
Đào Thiên Ân run run khoé môi, nàng ta quỳ trên mặt đất nhìn Mộc Huyền. Thật sự nàng không biết vết thương ấy từ đâu mà có. Thái y lúc này mới nói.
- Hoàng thương, vi thần đã giúp công chúa giải độc. Độc này không khó giải chỉ là nếu sơ suất sẽ không phát hiện được nó. Độc sẽ ngấm ngầm giết chết người trúng độc sau một ngày mà không để lại dấu vết gì.
Hoàng thượng nhìn Đào Thiên Ân, sau đó xoay sang nói với Quách Ngọc.
- Ngọc nhi, con nói!
Quách Ngọc bậm môi, sau đó chậm rãi nói.
- Hôm nay con ở tại phủ Quốc công thì nhận được tin thất tẩu bắt tứ muội và một vài người nữa về phủ thất hoàng tử. Mặc dù thị vệ phủ thừa tướng đã ra sức ngăn cản nhưng thất tẩu vẫn một mực bắt người. Con biết hôm nay phụ thân nhận lệnh đến Cẩm Châu làm việc, tình thế cấp bách con đành mang theo người đến phủ thất hoàng tử. Vốn dĩ lúc đầu con và thất tẩu vẫn nói chuyện bình thường, nào ngờ lúc con muốn dẫn tứ muội về vì thất tẩu không đưa được lý do hành hạ người thì thất tẩu tức giận. Tẩu ấy bất ngờ dùng dao đả thương con. Ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng trở tay không kịp. Lúc nhận ra thì tay con đã bị thượng. Nhận tin thị vệ của con cũng kéo vào đưa con và mọi người lập tức rời khỏi phủ. Vừa ra đến cổng thì con đã gặp thất ca và bát ca. Sau đó thì con cùng bát ca trực tiếp vào cung gặp phụ hoàng.
Hoàng thượng híp mắt. Lời khai của Đào Thiên Ân và Quách Ngọc trái ngược nhau, ông không biết phải nên tin ai để không xử oan cho kẻ vô tội. Hoàng thượng im lặng một lúc sau đó nói.
- Huyền nhi, Chân nhi. Các con nói xem có đúng vậy không.
Mộc Chân không chần chừ, hắn bước ra cúi đầu nói lớn.
- Khi con đến thì thấy hoàng muội với cánh tay đầy máu bước từ phủ của thất ca ra, bên cạnh đó có ba người khác bị thương tích khá nặng và một đội thị vệ.
- Con cũng vậy thưa phụ hoàng.
Mộc Huyền thở dài, lúc đó có mặt Mộc Chân nên hắn không thể nói dối nửa lời.
Đào Thiên Ân dập đầu, nàng ta khóc sưng cả mắt.
- Phụ hoàng con không có lý do, hơn nữa con còn có nhân chứng. Lúc đó không chỉ có con và Quách Ngọc, La Bích Hân và Quách Tuệ cũng ở đó. Bọn họ thấy tất cả thưa phụ hoàng.
Hoàng thượng trầm lại, ông quan sát thái độ của từng người. Đào Thiên Ân hoảng loạn, Mộc Huyền duy trì trầm mặc, Mộc Chân luôn giữ thái độ quan khán, Nguyên Thiên Hữu có một phần tức giận lộ ra sau lớp màn che cảm xúc, Quách Ngọc... Hoàng thượng híp mắt. Quách Ngọc bình tĩnh đến lạ thường, ông không tìm ra được sự hoảng sợ hay tính kế từ ánh mắt của nàng thứ duy nhất ông nhìn thấy là một màn đen thăm thẳm.
Những người biết che giấu cảm xúc của bản thân trong mọi tình huống là những người sinh ra để chiến thắng.
Hoàng thượng ầm thầm gật đầu. Không cần biết chuyện hôm nay Quách Ngọc nhúng tay bao nhiêu phần, ông chỉ cần biết biểu hiện của nàng hôm nay sẽ là một phần minh chứng cho việc nàng xứng đáng ngồi vào vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Dù thế nào thì cho đến thời điểm hiện tại Quách Ngọc đã thắng!
Thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu, hoàng thượng phất tay nói.
- Truyền những người có liên quan vào điện.
Không lâu sau đó, trên điện trở nên chật chội hơn bởi sự có mặt của khá nhiều người.
Hoàng thượng uy nghiêm hỏi.
- Ai là La Bích Hân và Quách Tuệ?
La di nương và Quách Tuệ đồng loạt dập đầu thưa.
- Thần phụ La Bích Hân (Quách Tuệ) tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng thượng không để ý đến hai người kia, ông vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của Đào Thiên Ân và Quách Ngọc. Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng hỏi.
- Hôm nay các ngươi đã thấy những gì?
Cả hai nhìn nhau, cuối cùng La di nương là người lên tiếng. Bà quỳ dưới điện, cúi đầu nói.
- Bẩm hoàng thượng, do chuyện xảy ra ở Quách phủ nhưng lại không có thừa tướng và công chúa lo liệu thế nên thần phụ mới cùng thất hoàng tử phi đi. Lúc công chúa sang lúc đầu cũng nói chuyện bình thường, về sau công chúa kiên quyết đưa người đi, thậm chí còn xúc phạm thất hoàng tử phi.
Hoàng thượng nheo mắt, ông lạnh nhạt hỏi.
- Xúc phạm?
- Công chúa nói Thái Uý phu nhân là thứ xuất, còn đem Thái Uý phu nhân so sánh với Hàn Cẩm.
Hoàng thượng nhìn sang Quách Ngọc, nàng vẫn giữ nét mặt lúc ban đầu - tĩnh lặng như mặt hồ yên tĩnh.
- Ngọc nhi! Có chuyện này?
- Con, không, có!
---tác giả---
Đáp án chương trước nà.
- Chuẩn rồi cả nhà ạ. Vải đỏ dành cho hôn lễ. Hân hoan chờ đợi hôn lễ của Ngọc tỷ nào. Huý huý.
- Vết thương trên tay QN đã được giải thích ở chương này. Nhiều bạn cũng đoán đúng là lúc nha hoàn va vào người QN. Tuy nhiên va vào chỉ để thủ tiu vật chứng thôi chứ vết thương là do QN tự tạo.
Câu hỏi chương này.
- Con dao ấy sẽ đi về đâu???
Đúng lúc này phía sau lại xuất hiện một giọng nói uy nghiêm khác.
- Hoàng muội bị thương?
Bát hoàng tử Mộc Chân xuất hiện phía sau. Vừa rồi hắn nghe tin phủ Thất hoàng tử đang có chuyện với phủ Thừa tướng. Nghĩ đến kịch vui trước mắt nên hắn mò tới, nào ngờ bắt gặp ngay cảnh này: Thất hoàng tử phi làm Nguyên Ngọc công chúa bị thương!
Mộc Chân bước lên phía trước, hắn không cao to hùng dũng cũng chẳng toát ra sát khí uy hiếp nào. Hắn nổi tiếng với trí nhớ siêu phàm và được xem như thần đồng, ba tuổi thuộc làu thi thư, sáu tuổi đạt điểm cao nhất trong kì thi trạng nguyên nắm ấy. Hắn không biết võ, cũng chẳng để ai e ngại về sự giảo hoạt của hắn. Hắn bề ngoài như vô hại, thực chất hắn nắm rõ mọi thứ chỉ là im lặng và xem hai hổ đấu nhau. Nếu đời trước Đào Thiên Ân phản bội Thất hoàng tử là vì Thái Uý phu nhân có quan hệ mật thiết với La di nương, lúc đó La di nương dường như nắm gọn trong tay cả Quách phủ to lớn, con trai làm quan tam phẩm, con gái làm phu nhân tướng quân lại thêm trợ lực từ La phủ. Bọn họ đều đang lớn mạnh và đều theo chân thái tử vì thế Đào thái uý đã lựa chọn về phe thái tử. Còn Trần Kiều Như - Bát hoàng tử phi lại khác. Ngay từ đầu, nàng ấy đã là tay trong của Thái tử Mộc Lịch. Mộc Chân bại thê thảm trong tay người phụ nữ hắn yêu.
Quách Ngọc hành lễ với hắn.
- Phiền Bát ca quan tâm. Nguyên Ngọc cảm thấy không khoẻ xin phép cáo từ trước.
- Đợi đã!
Mộc Chân lên tiếng ngăn cản, hắn lại gần Quách Ngọc, nở một nụ cười.
- Ta nghĩ muội nên cùng bọn ta vào hoàng cung. Ở đó thái y sẽ giúp tay của muội không đau.
Trong giọng nói của hắn có một chút quan tâm nhưng phần lớn là cảm giác vui sướng khi người gặp hoạ. Chuyện hôm nay làm lớn lên thì hắn cũng chỉ có lợi không hại.
Mộc Huyền bên cạnh cũng cười nói.
- Thái y trong cung tất nhiên là tốt nhất thiên hạ. Nhưng có điều, tay muội đang chảy máu hay là cứ quay lại phủ của ta mời đại phu trước...
Gương mặt nàng bắt đầu chuyển xanh vì mất máu. Nghe hắn nói, nàng mỉm cười hành lễ.
- Muội không sao, có thể chịu được đến hoàng cung. Chỉ là bọn họ...
Vừa nói nàng vừa chỉ về phía Hàn di nương và những người kia. Mộc Chân nhìn sang, hắn phất tay nói.
- Cùng nhau vào đi. Cả thất ca và thất tẩu cũng vào cùng đi.
- Bát đệ! Chuyện vốn dĩ không hề đáng để làm lớn chuyện, vì sao ngươi lại bám chết không bỏ?
Mộc Huyền nghiến răng nói, hắn hận tên khốn nào đã báo tin cho Mộc Chân biết chuyện này!
Mộc Chân chỉ cười trừ sau đó đưa Quách Ngọc và mọi người rời đi.
Trên xe ngựa, Quách Ngọc vén tay áo lên. Lúc trước chỗ này từng bị Nguyên Thiên Thiên dùng roi da quất vào. Hôm nay nàng lại tự mình dùng dao rạch lên. Nàng thở dài, thật sự lần này nàng buộc phải dùng hạ sách này. Trên đường đến phủ Thất Hoàng tử, nghe Minh Tước kể lại nàng chỉ kịp gọi thị vệ, cho người thả tin đến tai thất hoàng tử và bát hoàng tử. Sau đó nàng chỉ kịp mang theo theo một chiếc áo choàng và một con dao nhỏ.
Lúc trở ra, nàng cố ý khoát thêm áo khoát là để dùng dao tự rạch tay mình, lợi dụng lúc người của nàng giả làm nha hoàn “vô tình” va chạm để trao con dao cho nha hoàn kia.
Nàng không biết lần này sẽ thành công hay thất bại, nàng chỉ liều cược một phen.
Xe ngựa chạy một mạch vào cung, mọi người lập tức đến Càn Chính điện gặp hoàng thượng.
Mộc Chân thấy hoàng thượng nheo mày không biết chuyện gì xảy ra nên đã tiến lên mở lời giải thích.
- Phụ hoàng, hôm nay con muốn đến phủ của Thất ca cùng huynh ấy nói một chút chuyện nào ngờ vừa gặp Nguyên Ngọc hoàng muội dắt nhiều người rời khỏi phủ Thất hoàng tử, trong số đó có ba người thừa sống thiếu chết hiện đã được đưa đi trị thương. Còn lại hoàng muội cũng mặt cắt không còn giọt máu, trên tay vết thương sâu liên tục chảy máu. Nghĩ đến tình thế cấp bách, nên con liều lĩnh đưa nàng ấy vào cung. Hơn nữa, nếu cứ để nàng ấy một mực về phủ Thừa tướng, bao nhiêu con mắt nhìn thấy sẽ tạo ra nhiều tin đồn trong nhân gian.
Quách Ngọc âm thầm lắc đầu cười, đúng như những gì nàng đoán - Mộc Chân sẽ “như một người tốt” đứng ra lo lắng cho đại cục.
Hoàng thượng nhìn Quách Ngọc, tay áo của nàng đúng là bị nhuộm đỏ. Ông nheo mày, gằng giọng nói.
- Còn không mau gọi thái y? Còn nữa, chuyện hôm nay không cho phép truyền ra ngoài!
Quách Ngọc âm thầm mỉm cười, đây là điều nàng muốn. Bởi phía sau còn nhiều chuyện phức tạp nàng không muốn để người thân của nàng chịu bất cứ tổn hại nào dù chỉ là một lời đồn. Nếu cứ theo đúng tính toán của Đào Thiên Ân, Quách Ngọc sẽ đến náo loạn phủ Thất Hoàng tử sau đó nàng sẽ thả tin đồn đi. Tin đồn đi đến khắp nơi ở Đại Mộc sau đó đến tai hoàng thượng. Quách Ngọc cúi đầu, nàng nhếch mép.
“Bước đầu tiên, ngươi thua!”
Lập tức có người cho truyền thái y. Lúc này ngoài cửa Mộc Huyền và Đào Thiên Ân cũng đến.
- Tham kiến phụ hoàng.
- Đứng lên đi.
Hoàng thượng chưa kịp ban ngồi thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hét.
- Ngọc nhi!
Nguyên Thiên Hữu bên ngoài giận dữ đi vào. Hắn thật sự giận dữ khi nghe tin nàng bị thương. Hắn tin rằng chắc chắn do nàng cố tình làm thế, vì nếu nàng không muốn thì không ai dám động vào người nàng.
Hoàng thượng thấy Nguyên Thiên Hữu thì vui mừng định mở miệng hỏi, chưa chi đã thấy hắn lao tới bên cạnh Quách Ngọc, nắm lấy cánh tay của nàng, ân cần hỏi. - Nàng không sao chứ? Thái y! Vì sao còn chưa có thái y?
Quách Ngọc vỗ tay hắn, lắc lắc đầu ý nói nàng không sao.
Hoàng thượng cũng lắc đầu cười khổ.
“Đúng là có thê quên phụ!”
- Hữu nhi! Không được làm càng, mau để Ngọc nhi ngồi xuống trước đã.
Như nhận thấy mặt nàng có chút khó chịu, hắn đỡ nàng đến bên ghế ngồi xuống.
Hắn cũng ngồi bên cạnh sau đó hỏi.
- Cậu, Hữu nhi muốn biết chuyện gì đã xảy ra?
Hoàng thượng thở dài, ông liếc mắt nhìn Mộc Huyền và Đào Thiên Ân.
- Huyền nhi, con nói!
Mộc Huyền đứng lên, chắp hai tay phía trước dõng dạc nói.
- Phụ hoàng, chỉ là một chút hiểu lầm.
- Hiểu lầm? Gây ra vết thương như thế này là hiểu lầm, vậy thì thế nào mới không là hiểu lầm?
Nguyên Thiên Hữu giận dữ nói. Mộc Huyền vẫn cố giữ bình tĩnh, hắn giữ hoà khí nói với Nguyên Thiên Hữu.
- Nguyên Vương... À Vĩnh Ngọc hoàng thượng. Thật ra...
- Thật ra là thất tẩu đã nói những gì với huynh?
Mộc Huyền chưa nói gì đã bị Quách Ngọc ngắt lời, nàng cười khẩy nhìn hắn, sau đó nhìn sang hoàng thượng.
- Phụ hoàng, con nghĩ thất ca cũng không thể biết chuyện gì đã xảy ra, ngay cả con cũng vậy. Người biết rõ chuyện này nhất là thất tẩu, phụ hoàng để tẩu ấy nói đi.
Bị Quách Ngọc gọi tên, Đào Thiên Ân cũng không tiếp tục im lặng, nàng đứng lên hành lễ. Cùng lúc này thái y đã đến và tiến hành bắt mạch trị thương cho Quách Ngọc.
- Phụ hoàng. Chuyện kể ra rất dài dòng. Hôm nay mẫu thân của con đến phủ thừa tướng gặp gỡ La Bích Hân - di nương của Quách phủ cùng trò chuyện. Lúc đi, bà có đưa Châu Tiểu Linh là cữu di nương của phủ Thái Uý đi cùng. Lúc trò chuyện, Châu Tiểu Linh xin phép được ra hoa viên ngắm cảnh, vì bà đang mang thai tháng thứ tám nên muốn đi lại nhiều hơn để tiện cho việc sinh nở. Nào ngờ đi đến hoa viên bà vô tình phát hiện một cách tay lộ ra dưới lớp đất dày phía sau núi giả. Bà hoảng hốt kêu to, chạy về phía chính viện, lúc đi ngang Đình Sen thì bất ngờ bị người phía sau dùng lực đẩy xuống hồ. Nước hồ lạnh cuốn lấy bà, ngay lập tức có người hầu phát hiện cứu bà lên nhưng đáng tiếc thai không giữ được - đó là một bé trai đã thành hình, là đệ đệ của con.
Nàng nghỉ một chút đưa tay lau khoé mắt rồi lại nói.
- Con lập tức cho người điều tra, phát hiện phía sau núi giả là thi thể của một tên thị vệ phủ thừa tướng. Đồng thời cũng có người bước ra chỉ chứng nhìn thấy kẻ lén lút xô ngã Châu Tiểu Linh là Hàn Cẩm - một di nương của Quách phủ. Sau đó người của con báo cáo lại đã tìm ra một số manh mối về cái chết của tên thị vệ kia. Lúc này cả Quách thừa tướng và Nguyên Ngọc muội muội đều không có ở phủ vì thế con đã liều lĩnh đưa Hàn Cẩm và một số người có liên quan về phủ Thất hoàng tử. Được một lúc thì hoàng muội kéo theo một đội thị vệ cướp người. Những chuyện còn lại con thật sự không biết. Đào Thiên Ân nói một mạch, mọi người đều nghe rõ từng câu từng chữ. Tuy nhiên, chưa ai kịp lên tiếng thì đã nghe thái y lớn giọng nói.
- Không xong! Có độc. Mau mau lấy Mộc Thụ đến đây.
Tên thái giám nhanh chân chạy đi. Thái y dùng một lọ thuốc bột rắc lên vết thương trên tay Quách Ngọc. Mọi người đều hoảng hốt trước tin Quách Ngọc trúng độc. Nguyên Thiên Hữu nắm chặt tay Quách Ngọc hắn âm thầm trách nàng, hắn muốn trừng phạt nàng ngay lúc này. Vừa rồi hắn còn cho rằng nàng cố tình để Đào Thiên Ân gây thương tích nhưng bây giờ hắn mới biết vết thương này do chính Quách Ngọc gây ra. Bởi vì nàng là người dùng độc, nàng sẽ không tuỳ tiện để người khác hạ độc nàng. Trong lòng nghĩ thế, nhưng ngoài mặt hắn lại trút hết cơn giận lên đầu Đào Thiên Ân.
Nguyên Thiên Hữu cầm lấy tách trà trên bàn, thẳng tay ném vào người Đào Thiên Ân. May mắn, Mộc Huyền kịp thời kéo nàng ấy ra. Hắn ta cũng không lên tiếng bên vực thê tử mình mà lẳng lặng trở về chỗ ngồi. Đào Thiên Ân bị một phen khiếp vía, khi tách trà sắp rơi thẳng lên mặt, nàng đã nghĩ tất cả đã xong - người con gái bị huỷ dung thì không làm gì được nữa. Thoát nạn, nàng có chút nhẹ nhõm nhưng sâu thẳm trong trái tim nàng đã bắt đầu băng giá. Nam nhân nàng một mực chờ đợi bao năm không những cưới nữ nhân khác lại còn vì nữ nhân đó mà muốn huỷ dung nàng. Nàng hận!
Nguyên Thiên Hữu gào lên.
- Đào Thiên Ân! Ngươi dám hạ độc thê tử của trẫm - hoàng hậu Vĩnh Ngọc quốc? Trẫm nhất định sẽ không tha cho ngươi!
Lúc này hắn đã không còn xưng ta mà thay vào đó là “trẫm”, đồng thời cũng khẳng định Quách Ngọc là thê tử của hắn - là hoàng hậu của Vĩnh Ngọc quốc. Mọi người ở đây âm thầm lắc đầu. Nguyên Thiên Hữu vốn nổi tiếng là “máu lạnh” với kẻ địch, nay hắn xem Đào Thiên Ân là kẻ địch vậy thì nàng ấy chắc chắn không được yên ổn.
Hoàng thượng đập bàn, ông hét lớn.
- Thái y, ngươi phải cố gắng giải độc cho trẫm. Hữu nhi. Con phải giữ bình tĩnh!
Nói rồi ông híp mắt nhìn Đào Thiên Ân khiến nàng cảm thấy một luồng khí lạnh luồn qua sóng lưng. Nàng ta vội vã quỳ xuống, dập đầu nói.
- Phụ hoàng, con không có!
Quách Ngọc thở hồng hộc, nàng nghiến răng nói.
- Thất tẩu. Ta cho rằng ngươi vì lúc nóng giận mới dùng dao nhỏ hành hung ta, nào ngờ ngươi đã có dự định từ trước?
- Quách Ngọc, ngươi ăn nói bậy bạ! Ta chưa từng hành hung ngươi!
Đào Thiên Ân hét lớn. Hoàng thượng tức giận ném khay mực xuống.
- Im miệng cho trẫm.
Đào Thiên Ân run run khoé môi, nàng ta quỳ trên mặt đất nhìn Mộc Huyền. Thật sự nàng không biết vết thương ấy từ đâu mà có. Thái y lúc này mới nói.
- Hoàng thương, vi thần đã giúp công chúa giải độc. Độc này không khó giải chỉ là nếu sơ suất sẽ không phát hiện được nó. Độc sẽ ngấm ngầm giết chết người trúng độc sau một ngày mà không để lại dấu vết gì.
Hoàng thượng nhìn Đào Thiên Ân, sau đó xoay sang nói với Quách Ngọc.
- Ngọc nhi, con nói!
Quách Ngọc bậm môi, sau đó chậm rãi nói.
- Hôm nay con ở tại phủ Quốc công thì nhận được tin thất tẩu bắt tứ muội và một vài người nữa về phủ thất hoàng tử. Mặc dù thị vệ phủ thừa tướng đã ra sức ngăn cản nhưng thất tẩu vẫn một mực bắt người. Con biết hôm nay phụ thân nhận lệnh đến Cẩm Châu làm việc, tình thế cấp bách con đành mang theo người đến phủ thất hoàng tử. Vốn dĩ lúc đầu con và thất tẩu vẫn nói chuyện bình thường, nào ngờ lúc con muốn dẫn tứ muội về vì thất tẩu không đưa được lý do hành hạ người thì thất tẩu tức giận. Tẩu ấy bất ngờ dùng dao đả thương con. Ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng trở tay không kịp. Lúc nhận ra thì tay con đã bị thượng. Nhận tin thị vệ của con cũng kéo vào đưa con và mọi người lập tức rời khỏi phủ. Vừa ra đến cổng thì con đã gặp thất ca và bát ca. Sau đó thì con cùng bát ca trực tiếp vào cung gặp phụ hoàng.
Hoàng thượng híp mắt. Lời khai của Đào Thiên Ân và Quách Ngọc trái ngược nhau, ông không biết phải nên tin ai để không xử oan cho kẻ vô tội. Hoàng thượng im lặng một lúc sau đó nói.
- Huyền nhi, Chân nhi. Các con nói xem có đúng vậy không.
Mộc Chân không chần chừ, hắn bước ra cúi đầu nói lớn.
- Khi con đến thì thấy hoàng muội với cánh tay đầy máu bước từ phủ của thất ca ra, bên cạnh đó có ba người khác bị thương tích khá nặng và một đội thị vệ.
- Con cũng vậy thưa phụ hoàng.
Mộc Huyền thở dài, lúc đó có mặt Mộc Chân nên hắn không thể nói dối nửa lời.
Đào Thiên Ân dập đầu, nàng ta khóc sưng cả mắt.
- Phụ hoàng con không có lý do, hơn nữa con còn có nhân chứng. Lúc đó không chỉ có con và Quách Ngọc, La Bích Hân và Quách Tuệ cũng ở đó. Bọn họ thấy tất cả thưa phụ hoàng.
Hoàng thượng trầm lại, ông quan sát thái độ của từng người. Đào Thiên Ân hoảng loạn, Mộc Huyền duy trì trầm mặc, Mộc Chân luôn giữ thái độ quan khán, Nguyên Thiên Hữu có một phần tức giận lộ ra sau lớp màn che cảm xúc, Quách Ngọc... Hoàng thượng híp mắt. Quách Ngọc bình tĩnh đến lạ thường, ông không tìm ra được sự hoảng sợ hay tính kế từ ánh mắt của nàng thứ duy nhất ông nhìn thấy là một màn đen thăm thẳm.
Những người biết che giấu cảm xúc của bản thân trong mọi tình huống là những người sinh ra để chiến thắng.
Hoàng thượng ầm thầm gật đầu. Không cần biết chuyện hôm nay Quách Ngọc nhúng tay bao nhiêu phần, ông chỉ cần biết biểu hiện của nàng hôm nay sẽ là một phần minh chứng cho việc nàng xứng đáng ngồi vào vị trí mẫu nghi thiên hạ.
Dù thế nào thì cho đến thời điểm hiện tại Quách Ngọc đã thắng!
Thoát khỏi mớ suy nghĩ trong đầu, hoàng thượng phất tay nói.
- Truyền những người có liên quan vào điện.
Không lâu sau đó, trên điện trở nên chật chội hơn bởi sự có mặt của khá nhiều người.
Hoàng thượng uy nghiêm hỏi.
- Ai là La Bích Hân và Quách Tuệ?
La di nương và Quách Tuệ đồng loạt dập đầu thưa.
- Thần phụ La Bích Hân (Quách Tuệ) tham kiến hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng thượng không để ý đến hai người kia, ông vẫn chăm chú nhìn sắc mặt của Đào Thiên Ân và Quách Ngọc. Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng hỏi.
- Hôm nay các ngươi đã thấy những gì?
Cả hai nhìn nhau, cuối cùng La di nương là người lên tiếng. Bà quỳ dưới điện, cúi đầu nói.
- Bẩm hoàng thượng, do chuyện xảy ra ở Quách phủ nhưng lại không có thừa tướng và công chúa lo liệu thế nên thần phụ mới cùng thất hoàng tử phi đi. Lúc công chúa sang lúc đầu cũng nói chuyện bình thường, về sau công chúa kiên quyết đưa người đi, thậm chí còn xúc phạm thất hoàng tử phi.
Hoàng thượng nheo mắt, ông lạnh nhạt hỏi.
- Xúc phạm?
- Công chúa nói Thái Uý phu nhân là thứ xuất, còn đem Thái Uý phu nhân so sánh với Hàn Cẩm.
Hoàng thượng nhìn sang Quách Ngọc, nàng vẫn giữ nét mặt lúc ban đầu - tĩnh lặng như mặt hồ yên tĩnh.
- Ngọc nhi! Có chuyện này?
- Con, không, có!
---tác giả---
Đáp án chương trước nà.
- Chuẩn rồi cả nhà ạ. Vải đỏ dành cho hôn lễ. Hân hoan chờ đợi hôn lễ của Ngọc tỷ nào. Huý huý.
- Vết thương trên tay QN đã được giải thích ở chương này. Nhiều bạn cũng đoán đúng là lúc nha hoàn va vào người QN. Tuy nhiên va vào chỉ để thủ tiu vật chứng thôi chứ vết thương là do QN tự tạo.
Câu hỏi chương này.
- Con dao ấy sẽ đi về đâu???
Tác giả :
Tiểu Anh Anh