Phượng Hoàng Đồ Đằng
Chương 3: Bạch nhật tuyên dâm [ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ]
Bảy ngày sau, Hạ Chiêu nghi ‘bạo bệnh’ qua đời.
Hạ Tể tướng khóc than thảm thiết mãi không thôi. Hoàng hậu xót thương nữ nhân bạc mệnh, thân hành đến viếng tang gia. Nhị tiểu thư Hạ Như Băng của Hạ Tể tướng một mực ân cần rót nước dâng trà vi kính Hoàng hậu. Thấy nàng tư dung mỹ lệ, lại đoan trang thông tuệ, Hoàng hậu sâu sắc hài lòng, bèn ban cho một khối ngọc bội, xem như tưởng thưởng.
Những việc này đều do ám vệ Thượng Quan Minh Đức sau đó mật tấu cùng Hoàng đế.
Kiền Vạn Đế ngự tại thư phòng, ngữ điệu thản nhiên pha chút tùy hứng: “Không lẽ ý ngươi là, Hoàng hậu muốn phong nhi nữ của Hạ Tể tướng làm Thái tử phi?”
Minh Đức đáp: “Phải.”
“Vậy tại sao vẫn chưa đưa sính lễ?”
“Thần nghĩ rằng Hạ Chiêu nghi vừa mất, định hỉ sự lúc này, rất không hay.”
Kiền Vạn Đế cười lớn: “Minh Đức à, ngươi liệu việc quả là cực kỳ tế mật [1].”
Minh Đức sắc mặt vẫn vô tình: “Tất cả đều nhờ bệ hạ điều giáo [2] thích đáng.”
Kiền Vạn Đế rời thủ tọa đứng dậy, từ tốn thong thả bước đến gần Minh Đức. Y vẫn đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một mảng long bào óng ánh rực rỡ hoàng kim, phô trên thảm trải sàn, cảm giác thật dày thật nặng.
Địa thảm đã được thay đổi, bề mặt tơ tằm hết sức êm ái nhẵn mịn, dù quỳ lâu cỡ nào cũng không mấy khó chịu.
“Minh Đức,” Kiền Vạn Đế chậm rãi nói, “Sáng sớm hôm nay, trong trà Quý phi thường uống, Thái y xét thấy có chiết xuất hoa hồng.”
Minh Đức chỉ lãnh đạm ‘vâng’ một tiếng.
“Trẫm biết rõ, cả hoàng cung này, có năng lực tránh né tai mắt của những ám vệ khác để hạ độc dược đọa thai trong trà của Quý phi… không quá năm người.” Hắn ngừng một lát, đoạn gằn giọng: “Trùng hợp thay, Thượng Quan Minh Đức ngươi lại là một trong số đó.”
Minh Đức dửng dưng đáp: “Bệ hạ quá khen rồi.”
“Ngươi hình như rất quan tâm đến chuyện Quý phi có mang?”
“Thần nào dám vọng nghị chuyện trong nhà của bệ hạ.”
Bên tai chợt có vật gì sượt qua, làm Minh Đức khẽ nhíu mày. Kiền Vạn Đế một tay thô bạo giữ chặt cằm y, buộc y phải ngẩng đầu lên.
“Nếu như ngươi dám nghĩ vậy, ta cũng có thể biến ngươi thành ‘người trong nhà’ của Hoàng đế! Ta thậm chí có thể giam ngươi ở đây suốt đời, vĩnh viễn, vĩnh viễn ngươi đừng hòng rời khỏi thâm cung nửa bước!”
Trọng trọng thâm cung tỏa mỹ nhân [3], mộng đẹp ấy bậc đế vương nào lại chẳng từng ôm? Kiền Vạn Đế bình sinh vốn yêu thích người đẹp, nhưng phải là tuyệt sắc mỹ nhân. Mặc dù hậu cung của hắn đông đảo giai lệ, nhưng thật đáng tiếc, không một ai có thể xem là tuyệt đại dung nhan.
Vừa lúc đó, Kiền Vạn Đế có được Thượng Quan Minh Đức. Thiếu niên mười lăm tuổi dễ dàng bị hắn bắt gọn trong tay, chẳng mấy chốc trở nên mỹ lệ động lòng người. Thậm chí không cần tốn hao bao nhiêu thời gian, con chim non thiếu cha vắng mẹ vốn không thể bay lượn bình thường, đã dễ dàng bị thợ săn chụp lấy.
Thượng Quan Minh Đức hai ba lần kịch liệt vừa chống cự vừa tránh né, cuối cùng vẫn bị Kiền Vạn Đế ôm ngang eo, xô mạnh vào tường. Quai hàm lẫn xương cốt đau như sắp vỡ vụn ra, Minh Đức cố gắng quay đi, nhưng vẫn bị Kiền Vạn Đế buộc phải nhìn vào mắt hắn.
“Thượng Quan Minh Đức, ngươi hao tâm tổn trí tìm mọi cách bảo vệ Hoàng hậu và Thái tử, cố công an bài một ngoại thích [4] hùng mạnh như Hạ gia vì Thái tử, thậm chí độc sát Hạ Chiêu nghi không tiếc tay, rồi mượn cớ vu oan giá họa cho Quý phi! Chỉ tội nghiệp lão già Hạ Trưng kia, không chút dị nghị, vội tin tưởng chuyện ma quỷ do ngươi bịa ra, từ nay về sau kiên quyết đứng về phe Hoàng hậu và Thái tử, xem Quý phi cùng long chủng trong bụng nàng ta như cái gai trong mắt!”
Đôi mắt trong sáng của mỹ thiếu niên đặc biệt thuần khiết ưu nhã. Dù khuôn mặt phẫn nộ của Hoàng đế đang hiển hiện trong đôi mắt đó, một chút sợ hãi y cũng chưa hề biểu lộ. Dù những chỗ bị Hoàng đế cường bạo vẫn đang đau nhói, y vẫn khẽ mỉm cười.
“Bệ hạ, người trách ta?”
Kiền Vạn Đế gần như rít qua kẽ răng: “Tên yêu nghiệt này…”
“Đây đều là lỗi của bệ hạ,” Minh Đức ung dung nói tiếp, “Nếu không phải vì người quá ư thiên sủng, Hạ Chiêu nghi đã chẳng bị Quý phi ganh ghét. Nếu không phải vì Quý phi đem lòng đố kỵ, ta đâu thể thành công trong việc vu oan giá họa nàng ta? Nếu không phải vì Quý phi rắp tâm chiếm đoạt ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, ta cũng đâu cần hao tâm tổn trí, tìm mọi cách đè bẹp nàng ta cùng đứa con trong bụng? Ta không hề nhàn hạ đến mức suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế đối phó với bọn phi tần của người…”
Ngữ điệu của y hoàn toàn toát ra dáng vẻ ‘ta cũng đâu còn cách nào khác…’
Kiền Vạn Đế bị y chọc giận đến mức cười gằn: “Nói vậy nghĩa là, ngươi cứ việc tàn hại hết thảy thiên hạ, cuối cùng đem mọi tội lỗi trút lên đầu ta?”
Kiểu cười của Thượng Quan Minh Đức giống hệt điệu bộ Thái hậu đang dạy dỗ ma ma [5] trong cung…
“…Bệ hạ à, ban ơn mưa móc cho hậu cung thì phải thấm nhuần —— ”
Những từ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra cổ họng, Minh Đức đã cảm thấy mắt mình hoa lên. Kiền Vạn Đế bất ngờ nhấc bổng y, quăng vào long kỷ [6] gần đó.
Chiếc long kỷ của hắn quả thật rất lớn, phủ một lớp nệm vàng rực cực dày cực êm, chiều rộng thừa mứa cho hai người nằm song song. Minh Đức rên lên khe khẽ, giơ tay định ngăn chặn hành động của kẻ đối diện, nhưng chỉ phí công vô ích.
Kiền Vạn Đế giữ chặt hai tay y, đẩy lên quá đỉnh đầu. Các khớp xương bị vặn mạnh kêu lên răng rắc, làm cho Minh Đức lại để vuột ra một tiếng rên. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại từ cổ tay truyền đến, khiến y vô thức nghiêng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bên ngoài vẫn tịnh không tiếng động. Kiền Vạn Đế chèn đầu gối giữa hai chân y, cúi thấp người vừa cười vừa hỏi: “Đang đợi ai? Hoàng hậu?”
Minh Đức tựa hồ chợt nhớ ra điều gì đó, biểu cảm có chút thay đổi.
“Đừng đợi nữa, ta đã cho người giữa đường cản kiệu của ả…” Kiền Vạn Đế luồn tay chậm rãi mơn man ngược lên đùi y, tiến vào nơi vốn cực kỳ tư mật, ác ý đùa bỡn, “ —— tốt nhất ngươi hãy cầu khấn rằng ả không mò đến đây lần nữa, nếu không ta lập tức phế bỏ địa vị Hoàng hậu của ả… Minh Đức à, không tin ngươi cứ thử xem!”
Thượng Quan Minh Đức sắc mặt kịch biến, thanh điệu vẫn miễn cưỡng vững vàng: “Thần sợ hãi. Nếu bệ hạ muốn bạch nhật tuyên ***, thần nguyện thay mặt người, thông truyền [7] mỹ nhân.”
Kiền Vạn Đế hơi hơi nhếch cười, ngón tay vọng động thêm chút lực, khiến Minh Đức bỗng nhiên đau đớn ‘a’ lên một tiếng. Nửa thân trên mảnh khảnh của thiếu niên giật nẩy như cá vọt khỏi nước, ngay lập tức bị Hoàng đế một tay bắt lấy, thô bạo ấn vào lòng ngực mình: “…Không phải chính ngươi đã bức tử Hạ Chiêu nghi hay sao? Vậy ngươi hãy tự mình thay thế chức trách của nàng ta đi!”
Minh Đức trong phút chốc ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Kỳ thực không phải y không biết sợ hãi. Chính xác là, y sợ tên nam nhân cường thế hữu lực hơn mình này rất nhiều, sợ đến tận xương tủy. Thậm chí, chỉ cần bị hắn chạm nhẹ vào người, y đã sợ đến mức toàn thân phát run lên.
Từ lúc bắt đầu, đã vô số lần suýt nữa y bị tên nam nhân này khinh miêu đạm tả [8] giết chết. Hoàng đế dường như không cần tính mạng của y, mà chỉ muốn thân thể của y. Hắn có vô số thủ đoạn vừa mới mẻ vừa kinh dị, không thể sử dụng với phi tần trong hậu cung, đều đem ra áp dụng trên người y. Hắn đối với chuyện tra tấn y trên giường, hầu như vĩnh viễn không mất đi hứng thú. Cũng giống như khi thấy được y lăn lộn rên xiết, thấy được y khổ sở van xin hắn tha thứ, thì hắn sẽ có cảm giác mình đã đạt được thành tựu gì to tát lắm.
Minh Đức dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, sự sợ hãi ngay lập tức hiển hiện trên khuôn mặt. Y chật vật tránh né cơ thể cường tráng của Kiền Vạn Đế, thấp giọng van lơn: “…Hai ngày trước, ta bị thương khi đang làm nhiệm vụ… vẫn chưa bình phục…”
Bàn tay của Kiền Vạn Đế đã chạm đến dải băng trên ngực y.
Dưới dải băng đó là máu thịt trần trụi thắm đỏ, nhưng thực sự rất khó để tin rằng kẻ nằm bên dưới hắn cũng biết đau đớn. Con người xảo trá, ích kỷ, máu lạnh, tàn độc đó, ai có thể tưởng tượng được cũng biết rên rỉ vì đau đớn?
Kiền Vạn Đế cúi người, thô bạo chiếm hữu đôi môi mềm mại ấm nóng của mỹ thiếu niên, buộc y phải tiếp nhận nụ hôn của mình: “…Bé hư [9], chịu đựng đi.”
—
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhè nhẹ, kẻ vừa đến trầm giọng: “Bệ hạ, ám vệ cấp báo.”
Kiền Vạn Đế đột ngột dừng mọi hành động, Minh Đức hơi hơi ngửng đầu, kín đáo thở phào: “…Bệ hạ, có cấp báo.”
Y bị buộc phải nằm yên trên long kỷ, nép sát vào thân thể Kiền Vạn Đế, tay áo cũ kỹ bị cường lực xé toạc, cánh tay gầy guộc bị phơi trần, đặt hờ hững trên người hắn như khêu gợi. Kiền Vạn Đế hít sâu một hơi, lý trí cùng dục vọng mãnh liệt đang giằng co gay gắt. Cuối cùng, dục vọng là thứ chiếm thế thượng phong.
Minh Đức rên lên nho nhỏ, phí công nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né nụ hôn suồng sã: “…Ngoại trừ việc cực kỳ cấp bách, nếu không ám vệ sẽ không dám tùy tiện bẩm báo… Bệ hạ! Bạch nhật tuyên ***, không phải hành vi của thánh nhân!”
Kẻ vừa đến đại khái ý thức được điều gì, lại gõ cửa hai tiếng, sau đó thanh âm của đội trưởng ám vệ Dung Thập Bát mơ hồ truyền đến: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo!”
Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm Minh Đức hồi lâu, thầm nghĩ ‘hành vi của thánh nhân’ quái gì chứ, thiên tử cao cao tại thượng đã trưng cái bộ dáng này ra trước mặt người khác, lại là một thiếu niên, thử hỏi còn sót lại được nửa phần điệu bộ của ‘thánh nhân’ hay sao?
Dục vọng tràn ngập trong mắt hắn quá ư lộ liễu, khiến Minh Đức co rúm cả người. Kiền Vạn Đế yên lặng ngắm dáng vẻ của y, cảm thấy nửa đáng thương nửa đáng yêu, bèn đem áo khoác phủ lên người y, sau đó đột nhiên đứng dậy cất cao giọng: “Vào đi!”
Dung Thập Bát đã lờ mờ đoán được bên trong có một vị quý nhân cung nào đó, gã cắm mặt xuống đất, thận trọng tiến vào, quỳ xuống hành lễ: “Thần đáng tử tội. Bệ hạ phái ám vệ đến Tây Uyển quốc dọ thám, tiền trạm ngàn dặm cấp báo. Tây Uyển quốc quyết định tạm ngưng chiến ở tiền tuyến, cũng đã phái sứ giả đến nước ta trình quốc thư. Đây là nội dung của mật báo.”
Dung Thập Bát nghiêm nghiêm cẩn cẩn cúi đầu, hai tay trình lên một quyển mật thư. Kiền Vạn Đế mở ra, thoáng nhìn rồi thuận tay đưa cho Thượng Quan Minh Đức.
Minh Đức vẫn đang nằm trên long kỷ, vội vã mở rộng phong thư xem sơ qua, sau đó nhỏ giọng thầm thì như muỗi kêu: “Thám tử đang điều tra ở Tây Uyển đều là những ám vệ kinh nghiệm tối phong phú, phong thư kia tám chín phần là sự thật. Thản nhiên rộng lượng biểu lộ oai nghiêm của Thiên triều chúng ta, xin bệ hạ cân nhắc và quyết định.”
Kiền Vạn Đế trầm mặc ngoái đầu ngắm y một thoáng. Thượng Quan Minh Đức cung kính cúi đầu hạ mắt, dáng người mảnh khảnh, bờ mi rợp bóng, thoạt nhìn cứ ngỡ y cũng chỉ như những kẻ bình thường, tinh thần cực kỳ dịu dàng nhu nhược.
…Người này… kỳ thực rất tài năng, sau này nhất định có thể trọng dụng.
Kiền Vạn Đế hờ hững suy tư, rồi lập tức tàn nhẫn phủ quyết ý nghĩ của mình.
Bọn trai trẻ hùng tâm vạn trượng, tài hoa hoành dật [10] như thế này trong kinh thành vốn rất nhiều, có thể trọng dụng cũng không ít. Nhưng cái gọi là tuyệt sắc giai nhân, cái gọi là ‘xứng với quân vương một nụ cười’ [11], cả đời này liệu Hoàng đế có thể gặp qua được bao nhiêu?
Dung Thập Bát hoảng hốt nghe giọng thuộc hạ mình thoảng qua, nhẹ đến nỗi gã cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác. Rồi thanh âm của Kiền Vạn Đế lại vang lên: “Truyền lệnh tiền tuyến thu binh, chuẩn bị nghênh tiếp sứ thần Tây Uyển.”
Dung Thập Bát đại lễ quỳ lạy: “Thần xin lĩnh chỉ!”
Chỉ lĩnh xong rồi, nhưng người vẫn lần chần mãi chẳng chịu lui ra. Kiền Vạn Đế mất hết kiên nhẫn, hỏi rất xẵng: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Dù ngu cỡ nào cũng phải nhận thấy thanh âm của Hoàng đế đang đậm đặc ý vị cảnh cáo. Dung Thập Bát rùng mình, sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn cứng cỏi nói tiếp: “Bệ hạ, thần có việc xin được thượng tấu.”
“Việc gì?”
“Thuộc hạ Thượng Quan Minh Đức của thần, ngày hôm trước ở kinh thành bài tra [12] thích khách bất cẩn bị thương, hiện sốt cao không bớt. Ám vệ cấp lại đang thiếu người, thần cả gan thỉnh bệ hạ cho Ngự y đến điều trị, để Thượng Quan Minh Đức mau chóng bình phục.”
Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm vào gáy gã một lúc lâu: “…Chuẩn tấu.”
Dung Thập Bát vội đứng dậy, thoái lui: “Thần cảm tạ ân điển của bệ hạ.”
Cơ khổ, thân là đội trưởng ám vệ, giác quan của gã vốn cực kỳ nhạy bén. Rõ ràng gã có cảm giác Hoàng đế đang rất muốn bẻ gãy cổ mình, nhưng người lại không thể. Lời đã nói ra, cách chi thu hồi?
Dung Thập Bát mau mắn lặng lẽ phắn khỏi Chính Thái Điện. Không phải đợi lâu, từ phía trong một thân ảnh mảnh mai vội vàng đi ra, hướng gã bái một bái thật dài: “Thuộc hạ xin đa tạ Dung đại nhân.”
Dung Thập Bát cười méo xệch: “Minh Đức à, ta vì ngươi mà đắc tội với bệ hạ rồi…”
Thượng Quan Minh Đức cung kính cúi đầu: “Cho nên thuộc hạ mới đa tạ Dung đại nhân a.”
Dung Thập Bát cơ hồ không biết nên nói gì cho phải. Gã làm ám vệ đã đủ tám năm, giờ là lúc rất nên chuyển minh. So về tên tuổi giữa cao thủ đại nội, Thượng Quan Minh Đức đứng trên ngự tiền tam phẩm, trẻ tuổi lại thông minh, vị trí đội trưởng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về y. Nếu y vẫn chưa đảm nhiệm nổi, có lẽ Dung Thập Bát vẫn sẽ tại vị vài ba năm nữa.
Gã tuyệt đối không muốn lại phải tiếp tục làm cái nghề này. Luận về tư lịch, một khi gã xuất cung, chí ít sẽ được phong Chỉ huy sứ hoặc Đề kỵ nhược bằng gã không muốn lưu lại kinh thành, cũng sẽ trở thành Tiết độ sứ hoặc đại quan ở biên cương. Chúa đất là cái gì mới được? Hùng cứ một phương quyền to chức trọng, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, cuộc đời như thế đã là tôn vinh tột bậc, chẳng hơn chui rúc trong hoàng cung đại nội, suốt ngày bán mạng phí óc hay sao?
Dung Thập Bát chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải tạ ơn, ta cũng chỉ vì chính mình mà lo toan chút ít… Minh Đức à, ngươi còn trẻ, thứ gọi là thánh sủng, kỳ thực rất không bền vững. Hảo hảo mưu tính vì tiền đồ của mình, mới là đúng đắn nhất.”
Mặc dù đối với nhân phẩm của Minh Đức có phần hiểu lầm, nhưng chung quy đó vẫn là những lời tâm huyết. Minh Đức gật đầu, đáp: “Đại nhân nói chí phải.”
Y đang cùng Dung Thập Bát men theo tiểu lộ, rời khỏi phạm vi Chính Thái Điện. Giữa đường, chợt thấy Thượng Quan Thị lang xa xa đi đến. Dung Thập Bát định tiến ra chào hỏi, nhưng Minh Đức đã vỗ vai gã, hạ thấp giọng: “Thuộc hạ có việc phải đi trước, xin thất lễ.”
Dung Thập Bát vừa quay đầu lại, chỉ thấy tay áo của y nhoáng một cái, người đã mất tăm. Minh Đức khinh công rất cao, trong hàng ngũ ám vệ, e rằng không ai có khả năng xuất quỷ nhập thần như y.
Dung Thập Bát chợt nhớ ra, lời đồn đại Thượng Quan Minh Đức thân là thứ tử, trong nhà vốn không được cưng chiều, hẳn là sự thật. Đại phu nhân Trương thị của Thượng Quan Thị lang tính tình chua ngoa khắc nghiệt lại hay đố kỵ, chính bản thân lão cũng chẳng tốt lành gì, sao có thể sinh ra một đứa con tuấn tú đến nhường này? Miên man suy nghĩ, lại thấy Thượng Quan Thị lang càng lúc càng đến gần, gã vội đề khí phóng lên cây ẩn nấp.
CHÚ THÍCH:
[1] tế mật: tế: nhỏ nhặt, tinh xảo – mật: kín đáo
[2] điều giáo: điều: sắp xếp – giáo: dạy dỗ
[3] trọng trọng thâm cung tỏa mỹ nhân: giam giữ người đẹp trong cung điện sâu trùng trùng điệp điệp
[4] ngoại thích: họ hàng bên ngoại
[5] ma ma: tiếng gọi những người phụ nữ lớn tuổi, thường là người hầu
[6] long kỷ: long: dành cho vua chúa – kỷ: ghế dài, thường bằng gỗ, có lưng tựa và tay vịn ở hai đầu
[7] thông truyền: cho đòi, cho gọi
[8] khinh miêu đạm tả: [khi vẽ tranh] pha màu rất nhạt, vẽ không đậm nét, ý nói “nhẹ nhàng, bâng quơ” [tiếp tục dịch theo QT đại nhân]
[9] nguyên bản dùng “quai”: đồ láu cả
[10] hùng tâm vạn trượng, tài hoa hoành dật: hùng tâm thừa mứa, tài hoa tràn trề [đại loại vậy ^^’]
[11] nguyên bản “thường đắc quân vương đái tiếu khán”, lấy ý bài “Thanh bình điệu” thứ ba của Tiên thi Lý Bạch, ca tụng sắc đẹp của Dương Quý phi… [chi tiết mời lên Gú-gồ VN]
[12] bài tra: bài: trừ khử – tra: tìm kiếm
Hạ Tể tướng khóc than thảm thiết mãi không thôi. Hoàng hậu xót thương nữ nhân bạc mệnh, thân hành đến viếng tang gia. Nhị tiểu thư Hạ Như Băng của Hạ Tể tướng một mực ân cần rót nước dâng trà vi kính Hoàng hậu. Thấy nàng tư dung mỹ lệ, lại đoan trang thông tuệ, Hoàng hậu sâu sắc hài lòng, bèn ban cho một khối ngọc bội, xem như tưởng thưởng.
Những việc này đều do ám vệ Thượng Quan Minh Đức sau đó mật tấu cùng Hoàng đế.
Kiền Vạn Đế ngự tại thư phòng, ngữ điệu thản nhiên pha chút tùy hứng: “Không lẽ ý ngươi là, Hoàng hậu muốn phong nhi nữ của Hạ Tể tướng làm Thái tử phi?”
Minh Đức đáp: “Phải.”
“Vậy tại sao vẫn chưa đưa sính lễ?”
“Thần nghĩ rằng Hạ Chiêu nghi vừa mất, định hỉ sự lúc này, rất không hay.”
Kiền Vạn Đế cười lớn: “Minh Đức à, ngươi liệu việc quả là cực kỳ tế mật [1].”
Minh Đức sắc mặt vẫn vô tình: “Tất cả đều nhờ bệ hạ điều giáo [2] thích đáng.”
Kiền Vạn Đế rời thủ tọa đứng dậy, từ tốn thong thả bước đến gần Minh Đức. Y vẫn đang quỳ trên mặt đất, chỉ thấy trước mắt mình xuất hiện một mảng long bào óng ánh rực rỡ hoàng kim, phô trên thảm trải sàn, cảm giác thật dày thật nặng.
Địa thảm đã được thay đổi, bề mặt tơ tằm hết sức êm ái nhẵn mịn, dù quỳ lâu cỡ nào cũng không mấy khó chịu.
“Minh Đức,” Kiền Vạn Đế chậm rãi nói, “Sáng sớm hôm nay, trong trà Quý phi thường uống, Thái y xét thấy có chiết xuất hoa hồng.”
Minh Đức chỉ lãnh đạm ‘vâng’ một tiếng.
“Trẫm biết rõ, cả hoàng cung này, có năng lực tránh né tai mắt của những ám vệ khác để hạ độc dược đọa thai trong trà của Quý phi… không quá năm người.” Hắn ngừng một lát, đoạn gằn giọng: “Trùng hợp thay, Thượng Quan Minh Đức ngươi lại là một trong số đó.”
Minh Đức dửng dưng đáp: “Bệ hạ quá khen rồi.”
“Ngươi hình như rất quan tâm đến chuyện Quý phi có mang?”
“Thần nào dám vọng nghị chuyện trong nhà của bệ hạ.”
Bên tai chợt có vật gì sượt qua, làm Minh Đức khẽ nhíu mày. Kiền Vạn Đế một tay thô bạo giữ chặt cằm y, buộc y phải ngẩng đầu lên.
“Nếu như ngươi dám nghĩ vậy, ta cũng có thể biến ngươi thành ‘người trong nhà’ của Hoàng đế! Ta thậm chí có thể giam ngươi ở đây suốt đời, vĩnh viễn, vĩnh viễn ngươi đừng hòng rời khỏi thâm cung nửa bước!”
Trọng trọng thâm cung tỏa mỹ nhân [3], mộng đẹp ấy bậc đế vương nào lại chẳng từng ôm? Kiền Vạn Đế bình sinh vốn yêu thích người đẹp, nhưng phải là tuyệt sắc mỹ nhân. Mặc dù hậu cung của hắn đông đảo giai lệ, nhưng thật đáng tiếc, không một ai có thể xem là tuyệt đại dung nhan.
Vừa lúc đó, Kiền Vạn Đế có được Thượng Quan Minh Đức. Thiếu niên mười lăm tuổi dễ dàng bị hắn bắt gọn trong tay, chẳng mấy chốc trở nên mỹ lệ động lòng người. Thậm chí không cần tốn hao bao nhiêu thời gian, con chim non thiếu cha vắng mẹ vốn không thể bay lượn bình thường, đã dễ dàng bị thợ săn chụp lấy.
Thượng Quan Minh Đức hai ba lần kịch liệt vừa chống cự vừa tránh né, cuối cùng vẫn bị Kiền Vạn Đế ôm ngang eo, xô mạnh vào tường. Quai hàm lẫn xương cốt đau như sắp vỡ vụn ra, Minh Đức cố gắng quay đi, nhưng vẫn bị Kiền Vạn Đế buộc phải nhìn vào mắt hắn.
“Thượng Quan Minh Đức, ngươi hao tâm tổn trí tìm mọi cách bảo vệ Hoàng hậu và Thái tử, cố công an bài một ngoại thích [4] hùng mạnh như Hạ gia vì Thái tử, thậm chí độc sát Hạ Chiêu nghi không tiếc tay, rồi mượn cớ vu oan giá họa cho Quý phi! Chỉ tội nghiệp lão già Hạ Trưng kia, không chút dị nghị, vội tin tưởng chuyện ma quỷ do ngươi bịa ra, từ nay về sau kiên quyết đứng về phe Hoàng hậu và Thái tử, xem Quý phi cùng long chủng trong bụng nàng ta như cái gai trong mắt!”
Đôi mắt trong sáng của mỹ thiếu niên đặc biệt thuần khiết ưu nhã. Dù khuôn mặt phẫn nộ của Hoàng đế đang hiển hiện trong đôi mắt đó, một chút sợ hãi y cũng chưa hề biểu lộ. Dù những chỗ bị Hoàng đế cường bạo vẫn đang đau nhói, y vẫn khẽ mỉm cười.
“Bệ hạ, người trách ta?”
Kiền Vạn Đế gần như rít qua kẽ răng: “Tên yêu nghiệt này…”
“Đây đều là lỗi của bệ hạ,” Minh Đức ung dung nói tiếp, “Nếu không phải vì người quá ư thiên sủng, Hạ Chiêu nghi đã chẳng bị Quý phi ganh ghét. Nếu không phải vì Quý phi đem lòng đố kỵ, ta đâu thể thành công trong việc vu oan giá họa nàng ta? Nếu không phải vì Quý phi rắp tâm chiếm đoạt ngôi vị mẫu nghi thiên hạ, ta cũng đâu cần hao tâm tổn trí, tìm mọi cách đè bẹp nàng ta cùng đứa con trong bụng? Ta không hề nhàn hạ đến mức suốt ngày chỉ biết bày mưu tính kế đối phó với bọn phi tần của người…”
Ngữ điệu của y hoàn toàn toát ra dáng vẻ ‘ta cũng đâu còn cách nào khác…’
Kiền Vạn Đế bị y chọc giận đến mức cười gằn: “Nói vậy nghĩa là, ngươi cứ việc tàn hại hết thảy thiên hạ, cuối cùng đem mọi tội lỗi trút lên đầu ta?”
Kiểu cười của Thượng Quan Minh Đức giống hệt điệu bộ Thái hậu đang dạy dỗ ma ma [5] trong cung…
“…Bệ hạ à, ban ơn mưa móc cho hậu cung thì phải thấm nhuần —— ”
Những từ cuối cùng còn chưa kịp thoát ra cổ họng, Minh Đức đã cảm thấy mắt mình hoa lên. Kiền Vạn Đế bất ngờ nhấc bổng y, quăng vào long kỷ [6] gần đó.
Chiếc long kỷ của hắn quả thật rất lớn, phủ một lớp nệm vàng rực cực dày cực êm, chiều rộng thừa mứa cho hai người nằm song song. Minh Đức rên lên khe khẽ, giơ tay định ngăn chặn hành động của kẻ đối diện, nhưng chỉ phí công vô ích.
Kiền Vạn Đế giữ chặt hai tay y, đẩy lên quá đỉnh đầu. Các khớp xương bị vặn mạnh kêu lên răng rắc, làm cho Minh Đức lại để vuột ra một tiếng rên. Cảm giác lạnh lẽo của kim loại từ cổ tay truyền đến, khiến y vô thức nghiêng đầu nhìn về phía cửa, nhưng bên ngoài vẫn tịnh không tiếng động. Kiền Vạn Đế chèn đầu gối giữa hai chân y, cúi thấp người vừa cười vừa hỏi: “Đang đợi ai? Hoàng hậu?”
Minh Đức tựa hồ chợt nhớ ra điều gì đó, biểu cảm có chút thay đổi.
“Đừng đợi nữa, ta đã cho người giữa đường cản kiệu của ả…” Kiền Vạn Đế luồn tay chậm rãi mơn man ngược lên đùi y, tiến vào nơi vốn cực kỳ tư mật, ác ý đùa bỡn, “ —— tốt nhất ngươi hãy cầu khấn rằng ả không mò đến đây lần nữa, nếu không ta lập tức phế bỏ địa vị Hoàng hậu của ả… Minh Đức à, không tin ngươi cứ thử xem!”
Thượng Quan Minh Đức sắc mặt kịch biến, thanh điệu vẫn miễn cưỡng vững vàng: “Thần sợ hãi. Nếu bệ hạ muốn bạch nhật tuyên ***, thần nguyện thay mặt người, thông truyền [7] mỹ nhân.”
Kiền Vạn Đế hơi hơi nhếch cười, ngón tay vọng động thêm chút lực, khiến Minh Đức bỗng nhiên đau đớn ‘a’ lên một tiếng. Nửa thân trên mảnh khảnh của thiếu niên giật nẩy như cá vọt khỏi nước, ngay lập tức bị Hoàng đế một tay bắt lấy, thô bạo ấn vào lòng ngực mình: “…Không phải chính ngươi đã bức tử Hạ Chiêu nghi hay sao? Vậy ngươi hãy tự mình thay thế chức trách của nàng ta đi!”
Minh Đức trong phút chốc ý thức được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Kỳ thực không phải y không biết sợ hãi. Chính xác là, y sợ tên nam nhân cường thế hữu lực hơn mình này rất nhiều, sợ đến tận xương tủy. Thậm chí, chỉ cần bị hắn chạm nhẹ vào người, y đã sợ đến mức toàn thân phát run lên.
Từ lúc bắt đầu, đã vô số lần suýt nữa y bị tên nam nhân này khinh miêu đạm tả [8] giết chết. Hoàng đế dường như không cần tính mạng của y, mà chỉ muốn thân thể của y. Hắn có vô số thủ đoạn vừa mới mẻ vừa kinh dị, không thể sử dụng với phi tần trong hậu cung, đều đem ra áp dụng trên người y. Hắn đối với chuyện tra tấn y trên giường, hầu như vĩnh viễn không mất đi hứng thú. Cũng giống như khi thấy được y lăn lộn rên xiết, thấy được y khổ sở van xin hắn tha thứ, thì hắn sẽ có cảm giác mình đã đạt được thành tựu gì to tát lắm.
Minh Đức dù sao vẫn còn nhỏ tuổi, sự sợ hãi ngay lập tức hiển hiện trên khuôn mặt. Y chật vật tránh né cơ thể cường tráng của Kiền Vạn Đế, thấp giọng van lơn: “…Hai ngày trước, ta bị thương khi đang làm nhiệm vụ… vẫn chưa bình phục…”
Bàn tay của Kiền Vạn Đế đã chạm đến dải băng trên ngực y.
Dưới dải băng đó là máu thịt trần trụi thắm đỏ, nhưng thực sự rất khó để tin rằng kẻ nằm bên dưới hắn cũng biết đau đớn. Con người xảo trá, ích kỷ, máu lạnh, tàn độc đó, ai có thể tưởng tượng được cũng biết rên rỉ vì đau đớn?
Kiền Vạn Đế cúi người, thô bạo chiếm hữu đôi môi mềm mại ấm nóng của mỹ thiếu niên, buộc y phải tiếp nhận nụ hôn của mình: “…Bé hư [9], chịu đựng đi.”
—
Ngay lúc đó, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ nhè nhẹ, kẻ vừa đến trầm giọng: “Bệ hạ, ám vệ cấp báo.”
Kiền Vạn Đế đột ngột dừng mọi hành động, Minh Đức hơi hơi ngửng đầu, kín đáo thở phào: “…Bệ hạ, có cấp báo.”
Y bị buộc phải nằm yên trên long kỷ, nép sát vào thân thể Kiền Vạn Đế, tay áo cũ kỹ bị cường lực xé toạc, cánh tay gầy guộc bị phơi trần, đặt hờ hững trên người hắn như khêu gợi. Kiền Vạn Đế hít sâu một hơi, lý trí cùng dục vọng mãnh liệt đang giằng co gay gắt. Cuối cùng, dục vọng là thứ chiếm thế thượng phong.
Minh Đức rên lên nho nhỏ, phí công nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh né nụ hôn suồng sã: “…Ngoại trừ việc cực kỳ cấp bách, nếu không ám vệ sẽ không dám tùy tiện bẩm báo… Bệ hạ! Bạch nhật tuyên ***, không phải hành vi của thánh nhân!”
Kẻ vừa đến đại khái ý thức được điều gì, lại gõ cửa hai tiếng, sau đó thanh âm của đội trưởng ám vệ Dung Thập Bát mơ hồ truyền đến: “Bệ hạ, tiền tuyến cấp báo!”
Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm Minh Đức hồi lâu, thầm nghĩ ‘hành vi của thánh nhân’ quái gì chứ, thiên tử cao cao tại thượng đã trưng cái bộ dáng này ra trước mặt người khác, lại là một thiếu niên, thử hỏi còn sót lại được nửa phần điệu bộ của ‘thánh nhân’ hay sao?
Dục vọng tràn ngập trong mắt hắn quá ư lộ liễu, khiến Minh Đức co rúm cả người. Kiền Vạn Đế yên lặng ngắm dáng vẻ của y, cảm thấy nửa đáng thương nửa đáng yêu, bèn đem áo khoác phủ lên người y, sau đó đột nhiên đứng dậy cất cao giọng: “Vào đi!”
Dung Thập Bát đã lờ mờ đoán được bên trong có một vị quý nhân cung nào đó, gã cắm mặt xuống đất, thận trọng tiến vào, quỳ xuống hành lễ: “Thần đáng tử tội. Bệ hạ phái ám vệ đến Tây Uyển quốc dọ thám, tiền trạm ngàn dặm cấp báo. Tây Uyển quốc quyết định tạm ngưng chiến ở tiền tuyến, cũng đã phái sứ giả đến nước ta trình quốc thư. Đây là nội dung của mật báo.”
Dung Thập Bát nghiêm nghiêm cẩn cẩn cúi đầu, hai tay trình lên một quyển mật thư. Kiền Vạn Đế mở ra, thoáng nhìn rồi thuận tay đưa cho Thượng Quan Minh Đức.
Minh Đức vẫn đang nằm trên long kỷ, vội vã mở rộng phong thư xem sơ qua, sau đó nhỏ giọng thầm thì như muỗi kêu: “Thám tử đang điều tra ở Tây Uyển đều là những ám vệ kinh nghiệm tối phong phú, phong thư kia tám chín phần là sự thật. Thản nhiên rộng lượng biểu lộ oai nghiêm của Thiên triều chúng ta, xin bệ hạ cân nhắc và quyết định.”
Kiền Vạn Đế trầm mặc ngoái đầu ngắm y một thoáng. Thượng Quan Minh Đức cung kính cúi đầu hạ mắt, dáng người mảnh khảnh, bờ mi rợp bóng, thoạt nhìn cứ ngỡ y cũng chỉ như những kẻ bình thường, tinh thần cực kỳ dịu dàng nhu nhược.
…Người này… kỳ thực rất tài năng, sau này nhất định có thể trọng dụng.
Kiền Vạn Đế hờ hững suy tư, rồi lập tức tàn nhẫn phủ quyết ý nghĩ của mình.
Bọn trai trẻ hùng tâm vạn trượng, tài hoa hoành dật [10] như thế này trong kinh thành vốn rất nhiều, có thể trọng dụng cũng không ít. Nhưng cái gọi là tuyệt sắc giai nhân, cái gọi là ‘xứng với quân vương một nụ cười’ [11], cả đời này liệu Hoàng đế có thể gặp qua được bao nhiêu?
Dung Thập Bát hoảng hốt nghe giọng thuộc hạ mình thoảng qua, nhẹ đến nỗi gã cứ ngỡ mình đang gặp ảo giác. Rồi thanh âm của Kiền Vạn Đế lại vang lên: “Truyền lệnh tiền tuyến thu binh, chuẩn bị nghênh tiếp sứ thần Tây Uyển.”
Dung Thập Bát đại lễ quỳ lạy: “Thần xin lĩnh chỉ!”
Chỉ lĩnh xong rồi, nhưng người vẫn lần chần mãi chẳng chịu lui ra. Kiền Vạn Đế mất hết kiên nhẫn, hỏi rất xẵng: “Vẫn còn chuyện gì sao?”
Dù ngu cỡ nào cũng phải nhận thấy thanh âm của Hoàng đế đang đậm đặc ý vị cảnh cáo. Dung Thập Bát rùng mình, sống lưng lạnh toát, nhưng vẫn cứng cỏi nói tiếp: “Bệ hạ, thần có việc xin được thượng tấu.”
“Việc gì?”
“Thuộc hạ Thượng Quan Minh Đức của thần, ngày hôm trước ở kinh thành bài tra [12] thích khách bất cẩn bị thương, hiện sốt cao không bớt. Ám vệ cấp lại đang thiếu người, thần cả gan thỉnh bệ hạ cho Ngự y đến điều trị, để Thượng Quan Minh Đức mau chóng bình phục.”
Kiền Vạn Đế nhìn chằm chằm vào gáy gã một lúc lâu: “…Chuẩn tấu.”
Dung Thập Bát vội đứng dậy, thoái lui: “Thần cảm tạ ân điển của bệ hạ.”
Cơ khổ, thân là đội trưởng ám vệ, giác quan của gã vốn cực kỳ nhạy bén. Rõ ràng gã có cảm giác Hoàng đế đang rất muốn bẻ gãy cổ mình, nhưng người lại không thể. Lời đã nói ra, cách chi thu hồi?
Dung Thập Bát mau mắn lặng lẽ phắn khỏi Chính Thái Điện. Không phải đợi lâu, từ phía trong một thân ảnh mảnh mai vội vàng đi ra, hướng gã bái một bái thật dài: “Thuộc hạ xin đa tạ Dung đại nhân.”
Dung Thập Bát cười méo xệch: “Minh Đức à, ta vì ngươi mà đắc tội với bệ hạ rồi…”
Thượng Quan Minh Đức cung kính cúi đầu: “Cho nên thuộc hạ mới đa tạ Dung đại nhân a.”
Dung Thập Bát cơ hồ không biết nên nói gì cho phải. Gã làm ám vệ đã đủ tám năm, giờ là lúc rất nên chuyển minh. So về tên tuổi giữa cao thủ đại nội, Thượng Quan Minh Đức đứng trên ngự tiền tam phẩm, trẻ tuổi lại thông minh, vị trí đội trưởng sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về y. Nếu y vẫn chưa đảm nhiệm nổi, có lẽ Dung Thập Bát vẫn sẽ tại vị vài ba năm nữa.
Gã tuyệt đối không muốn lại phải tiếp tục làm cái nghề này. Luận về tư lịch, một khi gã xuất cung, chí ít sẽ được phong Chỉ huy sứ hoặc Đề kỵ nhược bằng gã không muốn lưu lại kinh thành, cũng sẽ trở thành Tiết độ sứ hoặc đại quan ở biên cương. Chúa đất là cái gì mới được? Hùng cứ một phương quyền to chức trọng, vinh hoa phú quý hưởng mãi không hết, cuộc đời như thế đã là tôn vinh tột bậc, chẳng hơn chui rúc trong hoàng cung đại nội, suốt ngày bán mạng phí óc hay sao?
Dung Thập Bát chậm rãi nói: “Ngươi không cần phải tạ ơn, ta cũng chỉ vì chính mình mà lo toan chút ít… Minh Đức à, ngươi còn trẻ, thứ gọi là thánh sủng, kỳ thực rất không bền vững. Hảo hảo mưu tính vì tiền đồ của mình, mới là đúng đắn nhất.”
Mặc dù đối với nhân phẩm của Minh Đức có phần hiểu lầm, nhưng chung quy đó vẫn là những lời tâm huyết. Minh Đức gật đầu, đáp: “Đại nhân nói chí phải.”
Y đang cùng Dung Thập Bát men theo tiểu lộ, rời khỏi phạm vi Chính Thái Điện. Giữa đường, chợt thấy Thượng Quan Thị lang xa xa đi đến. Dung Thập Bát định tiến ra chào hỏi, nhưng Minh Đức đã vỗ vai gã, hạ thấp giọng: “Thuộc hạ có việc phải đi trước, xin thất lễ.”
Dung Thập Bát vừa quay đầu lại, chỉ thấy tay áo của y nhoáng một cái, người đã mất tăm. Minh Đức khinh công rất cao, trong hàng ngũ ám vệ, e rằng không ai có khả năng xuất quỷ nhập thần như y.
Dung Thập Bát chợt nhớ ra, lời đồn đại Thượng Quan Minh Đức thân là thứ tử, trong nhà vốn không được cưng chiều, hẳn là sự thật. Đại phu nhân Trương thị của Thượng Quan Thị lang tính tình chua ngoa khắc nghiệt lại hay đố kỵ, chính bản thân lão cũng chẳng tốt lành gì, sao có thể sinh ra một đứa con tuấn tú đến nhường này? Miên man suy nghĩ, lại thấy Thượng Quan Thị lang càng lúc càng đến gần, gã vội đề khí phóng lên cây ẩn nấp.
CHÚ THÍCH:
[1] tế mật: tế: nhỏ nhặt, tinh xảo – mật: kín đáo
[2] điều giáo: điều: sắp xếp – giáo: dạy dỗ
[3] trọng trọng thâm cung tỏa mỹ nhân: giam giữ người đẹp trong cung điện sâu trùng trùng điệp điệp
[4] ngoại thích: họ hàng bên ngoại
[5] ma ma: tiếng gọi những người phụ nữ lớn tuổi, thường là người hầu
[6] long kỷ: long: dành cho vua chúa – kỷ: ghế dài, thường bằng gỗ, có lưng tựa và tay vịn ở hai đầu
[7] thông truyền: cho đòi, cho gọi
[8] khinh miêu đạm tả: [khi vẽ tranh] pha màu rất nhạt, vẽ không đậm nét, ý nói “nhẹ nhàng, bâng quơ” [tiếp tục dịch theo QT đại nhân]
[9] nguyên bản dùng “quai”: đồ láu cả
[10] hùng tâm vạn trượng, tài hoa hoành dật: hùng tâm thừa mứa, tài hoa tràn trề [đại loại vậy ^^’]
[11] nguyên bản “thường đắc quân vương đái tiếu khán”, lấy ý bài “Thanh bình điệu” thứ ba của Tiên thi Lý Bạch, ca tụng sắc đẹp của Dương Quý phi… [chi tiết mời lên Gú-gồ VN]
[12] bài tra: bài: trừ khử – tra: tìm kiếm
Tác giả :
Hoài Thượng