Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 128: Ngươi lừa ta
Ở trong thông đạo bí mật, càng phá giải đến những cấm chế ở cuối, Diệp Băng Băng càng mất nhiều thời gian hơn. Phượng Minh vô cùng sốt ruột vì không biết hiện tại ở Chân Ma điện đang diễn ra những gì.
- Cô nhanh hơn được không?
Diệp Băng Băng cau mày:
- Ta cần sự tập trung, ngươi cứ làm phiền sẽ khiến tốc độ ta chậm hơn đấy…
- Ta giúp cô!
Phượng Minh không muốn ngồi chờ nữa, bèn ngồi xuống một viên gạch có khắc hình ba mũi tên, bắt chước cách Diệp Băng Băng phá giải cấm chế.
Diệp Băng Băng tái mặt:
- Ngươi điên à? Đây là Diệt Thần Tam Tiễn, kích phát thần thông của Vô Nhật đế đời thứ mười bảy. Một khi bắn ra toàn bộ tồn tại dưới Sinh Tử cảnh đều bị hủy diệt, trừ phi là nửa bước Phong Vị mới có thể thoát chết. Dừng…
Chưa nói hết câu, Diệp Băng Băng đã phải nghẹn họng khi Phượng Minh thi triển thủ pháp tổ hợp tám quẻ của Phá Cấm Thuật vô cùng thuần thục, quy trình mà mình phải mất tới mấy tháng mới ghi nhớ được.
- Mau đọc khẩu quyết Phá Cấm thuật cho ta đi, ta giúp cô! Cô làm chậm quá!
- Ngươi… ngươi làm thế nào nhớ được Phá Cấm thuật trong thời gian ngắn đến vậy?
Diệp Băng Băng hoảng sợ vô cùng.
Phá Cấm thuật trong Phong Ma Cửu Cấm là độc môn bí pháp của nàng, rất phức tạp rối ren, ẩn chứa vô số loại biến ảo âm dương ngũ hành. Không phải ngẫu nhiên mà tổ tiên nàng được Vô Nhật đế đời thứ nhất tin tưởng giao cho trọng trách xây dựng hoàng cung. Sau cả trăm vạn năm, lịch sử đã chứng minh Phong Ma Cửu Cấm lợi hại thế nào, hoàng cung vẫn đứng sừng sững sau biết bao nhiêu cuộc chiến tranh, binh biến. Đến mức vì sợ Phong Ma Cửu Cấm lọt ra ngoài, Vô Nhất đế đời thứ nhất đã gieo nô ấn, ép tổ tiên nàng lấy huyết mạch thề độc để bảo mật.
Vậy mà hiện tại tên tiểu tử mới chỉ Khai Nguyên cảnh kia lại học rất nhanh, thậm chí chưa tới nửa canh giờ đã thuần thục lão luyện như một trận sư lâu năm.
Phượng Minh tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Vì ta nóng lòng nên mới học nhanh như thế! Chứ Phá Cấm thuật này rất cao minh, trong điều kiện bình thường có khi phải mất ba bốn canh giờ mới tiếp thu được.
Phượng Minh đáp rất thật thà, nhưng rơi vào tai Diệp Băng Băng lại khiến nàng cảm thấy hắn như đang trêu ghẹo mình.
- Ngươi không được nhìn nữa!
Ban đầu vì cho rằng Phượng Minh không đủ khả năng học lóm nên nàng ta không che đậy gì cả. Bây giờ biết hắn biến thái cỡ này, nàng vội vã quay lưng lại, để an toàn hơn còn lấy linh phù dựng lên một tầng chắn màu vàng.
- Diệt Thần Tam Tiễn hãy để yên chút nữa ta qua phá giải. Ngươi mà làm ra điều gì ngu ngốc đến lúc đó ráng chịu!
Trong người nàng vẫn còn lá bài bảo mệnh, cộng thêm niềm tin rằng Phượng Minh sẽ không dám mạo hiểm nên nàng tiếp tục tập trung vào sự nghiệp phá giải trận pháp.
Chốc lát sau, Diệp Băng Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Cấm chế nàng ta đang hóa giải có độ khó ngang Diệt Thần Tam Tiễn, phải rất mất công mới giải quyết được điểm mấu chốt, tạm thời vô hiệu hóa cấm chế này trong ba canh giờ.
Điểm lợi hại ở cấm chế trong thông đạo là nó sẽ vĩnh viễn tồn tại, không ai có thể phá vỡ hoàn toàn mà chỉ dừng lại ở việc vô hiệu hóa.
Lúc Diệp Băng Băng hạ màn chắn xuống, còn đang định bảo Phượng Minh né ra thì bỗng sững sờ vì cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Phượng Minh đã hóa giải xong Diệt Thần Tam Tiễn. Bây giờ đã tới bước cuối của một cấm chế khác. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Diệp Băng Băng, Phượng Minh thi triển ra một loại Phá Cấm thức hoàn toàn xa lạ nhưng lại linh hoạt và hiệu quả hơn phần khẩu quyết sau mà nàng đang che giấu không tiết lộ rất nhiều.
- Ngươi… ngươi…
- Yên lặng, ta cần sự tập trung, ngươi cứ làm phiền sẽ khiến tốc độ ta chậm hơn đấy…
Hắn nói đúng mấy câu lúc nãy Diệp Băng Băng dùng để đuổi khéo mình.
- Ngươi lừa ta, nhất định ngươi đã lừa ta. Ngươi là một trận sư cao cấp. Nãy giờ ngươi giả vờ không biết gì để học lõm Phá Cấm thức của ta…
Diệp Băng Băng như phát điên.
Không điên làm sao được khi Phong Ma Cửu Cấm trong lòng nàng chính là đỉnh cao của trận đạo, Phá Cấm thuật lại như một chiếc chìa khóa hoàn mỹ vô khuyết có thể phá vỡ toàn bộ cấm chế thế gian. Diệp Băng Băng tin tưởng khắp cả Nam Thiệm vĩnh viễn không bao giờ tìm được một công pháp nào tốt hơn.
Nhưng nàng gặp phải Phượng Minh. Ban đầu hắn còn ngu ngơ chỉ biết ngồi quan sát mình, sau đó chưa tới nửa canh giờ đã học thuộc gần như toàn bộ Phá Cấm thuật. Phần thủ pháp cuối bị nàng che giấu như không làm khó hắn được, thậm chí hắn còn tự sáng tạo thêm một phần khẩu quyết xóa đi những đường vòng, dùng một cách trực tiếp và mãnh liệt hơn để phá cấm. Sáng tạo, đây là điều thuộc về trận sư cấp tám, ngang với cha nàng…
- Ngươi là lão quái vật nào đó đột lốt Khai Nguyên cảnh… Ngươi lừa ta…
- Im đi!
Phượng Minh phiền lòng vô cùng. Thực hiện xong bước cuối phá vỡ cấm chế dưới chân.
Thật sự cách học của hắn khác với người thường. Hắn không học thuộc toàn bộ mà chỉ ghi nhớ những bước cơ bản rồi tự đặt ra các câu hỏi:
Vì sao lại cần những bước này? Liệu có thay thế được bằng bước khác không?
Ví dụ Phá Cấm thuật kia tuy phức tạp nhưng suy cho cùng chỉ là tổ hợp của tám quẻ trong bát quái: “Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.”
Ở cấm chế Khô Lâu Tướng Quân, Phượng Minh thấy Diệp Băng Băng lần lượt sử dụng tổ hợp Càn Ly Đoài, Càn Chấn Tốn, Ly Chấn Tốn… Ở những cấm chế sau đôi khi lại biến thành tổ hợp bốn quẻ, năm quẻ, sáu quẻ. Tuy nhiên, số tổ hợp của nàng rất hay lặp lại, chứng tỏ nàng ta chỉ học theo những tổ hợp đã được sáng tạo sẵn của tổ tiên.
Nếu dùng cách phổ thông để ghi nhớ công dụng toàn bộ các tổ hợp này thì rất mất thời gian, ba bốn mươi năm chưa chắc đã thành công. Vì thế Phượng Minh chỉ ghi nhớ công dụng từng quẻ, sau đó phân tích vô số lần rằng vì sao quẻ Ly hợp với quẻ Đoài lại thành ra như vậy? Vì sao quẻ Khôn không thể kết hợp với Ly Chân? Tốn kết hợp với Cấn Khôn Đoài sẽ thành cái gì?… Lần lượt như vậy, hắn sẽ nắm rõ cách tổ hợp sao hợp lý, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều cách tổ hợp mới mà Diệp Băng Băng chưa thấy bao giờ.
Đây là đạo lý đơn giản nhưng không phải ai cũng thực hiện được.
Sau khi Phượng Minh giải thích cho Diệp Băng Băng nghe, nàng ta chỉ biết ngồi xuống thất thần một lúc lâu. Trong đầu thử mường tượng cách làm của Phượng Minh, ban đầu rất khó khăn để phân tích được các quẻ hợp lại với nhau sẽ tạo ra tổ hợp gì. Nhưng sau khi Phượng Minh chỉ ra những chi tiết trong đó, Diệp Băng Băng hoàn toàn có thể nắm vững phương pháp sáng tạo mới mẻ này.
- Cám ơn…
Diệp Băng Băng trầm mặc rất lâu. Cuối cùng quyết định cám ơn hắn.
- Không có chi, ta đang vội. Cô có thể cám ơn ta bằng cách làm nhanh hơn. Cô lề mề quá…
Phượng Minh nóng nảy vô cùng khi con đường còn dài mà tốc độ của Diệp Băng Băng bây giờ đã tụt lại hắn cả đoạn xa.
————————————————————————
Rốt cuộc đã vượt qua được thông đạo bí mật, tới được cánh cửa bằng đá lớn.
Diệp Băng Băng đã có thiện cảm với Phượng Minh hơn, bèn giải thích cho hắn:
- Đây là một viên Trắc Linh thạch khổng lồ được chế tác thành cửa động. Trừ phi có thể thúc dục nó phát ra kim quang trên chín ngàn trượng thì mới thành công tiến vào.
Phượng Minh gật đầu. Hắn có nghe qua chỉ có người trong hoàng tộc Hoang Thần mới có thể làm Trắc Linh thạch phát ra hào quang trên tám ngàn trượng.
Còn trên chín ngàn trượng? Ngoài năm người Vô Nhật đế, Cửu Thiên đế, Huyết Hỏa đế, Linh Tiên đế và Hoang Thần ra thì không ai có tư cách làm điều này.
Riêng Hoang Thần thì huyết mạch còn nồng đậm hơn, đạt đến trên chín ngàn năm trăm trượng.
Tám ngàn, chín ngàn, chín ngàn năm trăm, đây là ba cột mốc, còn tùy thuộc vào tư chất bẩm sinh mà sẽ có chênh lệch. Mỗi đời Thái tử muốn kế vị thì phải trải qua quá trình kế thừa một phần huyết mạch và tu vi từ tiền nhiệm Vô Nhật đế để tiến lên mức hào quang chín ngàn trượng.
Phượng Minh thắc mắc:
- Ta và cô đều không phải hoàng tộc, làm cách nào vào đây? Trắc Linh thạch không phải cấm chế, không thể phá giải.
- Tổ tiên ta có giữ lại một bình máu của Vô Nhật đế đời thứ nhất. Trải qua mấy chục đời vẫn còn sót lại một giọt, hy vọng đủ dùng…
Diệp Băng Băng lấy ra một chiếc bình màu trắng, đổ ra đầu ngón tay một giọt máu màu đen, kế đến búng nó lên Trắc Linh thạch.
Giọt máu hòa tan vào Trắc Linh thạch, tầng tầng kim quang sáng chói mắt cũng hiển lộ.
Ba ngàn, bốn ngàn, năm ngàn, sáu ngàn… Mặc dù ở đây không gian rất hẹp nhưng vẫn có thể thông qua độ mạnh của kim quang để phán đoán.
Môi anh đào cắn chặt, hai tay bấu lấy nhau, nhìn thì có thể thấy Diệp Băng Băng đang lo lắng không biết giọt máu loãng cuối cùng này có đủ điều kiện thỏa mãn Trắc Linh thạch không. Trong tình huống không thể mở cánh cửa trước mặt ra thì cả hai phải quay đầu, phá giải lại những cấm chế kia. Nhưng khi đó yến tiệc kết thúc, chỗ lối vào sẽ rất đông người, không rõ tình hình mà nhảy ra thì toi mạng là cái chắc.
- Cô nhanh hơn được không?
Diệp Băng Băng cau mày:
- Ta cần sự tập trung, ngươi cứ làm phiền sẽ khiến tốc độ ta chậm hơn đấy…
- Ta giúp cô!
Phượng Minh không muốn ngồi chờ nữa, bèn ngồi xuống một viên gạch có khắc hình ba mũi tên, bắt chước cách Diệp Băng Băng phá giải cấm chế.
Diệp Băng Băng tái mặt:
- Ngươi điên à? Đây là Diệt Thần Tam Tiễn, kích phát thần thông của Vô Nhật đế đời thứ mười bảy. Một khi bắn ra toàn bộ tồn tại dưới Sinh Tử cảnh đều bị hủy diệt, trừ phi là nửa bước Phong Vị mới có thể thoát chết. Dừng…
Chưa nói hết câu, Diệp Băng Băng đã phải nghẹn họng khi Phượng Minh thi triển thủ pháp tổ hợp tám quẻ của Phá Cấm Thuật vô cùng thuần thục, quy trình mà mình phải mất tới mấy tháng mới ghi nhớ được.
- Mau đọc khẩu quyết Phá Cấm thuật cho ta đi, ta giúp cô! Cô làm chậm quá!
- Ngươi… ngươi làm thế nào nhớ được Phá Cấm thuật trong thời gian ngắn đến vậy?
Diệp Băng Băng hoảng sợ vô cùng.
Phá Cấm thuật trong Phong Ma Cửu Cấm là độc môn bí pháp của nàng, rất phức tạp rối ren, ẩn chứa vô số loại biến ảo âm dương ngũ hành. Không phải ngẫu nhiên mà tổ tiên nàng được Vô Nhật đế đời thứ nhất tin tưởng giao cho trọng trách xây dựng hoàng cung. Sau cả trăm vạn năm, lịch sử đã chứng minh Phong Ma Cửu Cấm lợi hại thế nào, hoàng cung vẫn đứng sừng sững sau biết bao nhiêu cuộc chiến tranh, binh biến. Đến mức vì sợ Phong Ma Cửu Cấm lọt ra ngoài, Vô Nhất đế đời thứ nhất đã gieo nô ấn, ép tổ tiên nàng lấy huyết mạch thề độc để bảo mật.
Vậy mà hiện tại tên tiểu tử mới chỉ Khai Nguyên cảnh kia lại học rất nhanh, thậm chí chưa tới nửa canh giờ đã thuần thục lão luyện như một trận sư lâu năm.
Phượng Minh tỏ ra mất kiên nhẫn:
- Vì ta nóng lòng nên mới học nhanh như thế! Chứ Phá Cấm thuật này rất cao minh, trong điều kiện bình thường có khi phải mất ba bốn canh giờ mới tiếp thu được.
Phượng Minh đáp rất thật thà, nhưng rơi vào tai Diệp Băng Băng lại khiến nàng cảm thấy hắn như đang trêu ghẹo mình.
- Ngươi không được nhìn nữa!
Ban đầu vì cho rằng Phượng Minh không đủ khả năng học lóm nên nàng ta không che đậy gì cả. Bây giờ biết hắn biến thái cỡ này, nàng vội vã quay lưng lại, để an toàn hơn còn lấy linh phù dựng lên một tầng chắn màu vàng.
- Diệt Thần Tam Tiễn hãy để yên chút nữa ta qua phá giải. Ngươi mà làm ra điều gì ngu ngốc đến lúc đó ráng chịu!
Trong người nàng vẫn còn lá bài bảo mệnh, cộng thêm niềm tin rằng Phượng Minh sẽ không dám mạo hiểm nên nàng tiếp tục tập trung vào sự nghiệp phá giải trận pháp.
Chốc lát sau, Diệp Băng Băng mới thở phào nhẹ nhõm. Cấm chế nàng ta đang hóa giải có độ khó ngang Diệt Thần Tam Tiễn, phải rất mất công mới giải quyết được điểm mấu chốt, tạm thời vô hiệu hóa cấm chế này trong ba canh giờ.
Điểm lợi hại ở cấm chế trong thông đạo là nó sẽ vĩnh viễn tồn tại, không ai có thể phá vỡ hoàn toàn mà chỉ dừng lại ở việc vô hiệu hóa.
Lúc Diệp Băng Băng hạ màn chắn xuống, còn đang định bảo Phượng Minh né ra thì bỗng sững sờ vì cảnh tượng xảy ra trước mắt.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Phượng Minh đã hóa giải xong Diệt Thần Tam Tiễn. Bây giờ đã tới bước cuối của một cấm chế khác. Dưới ánh mắt không thể tin nổi của Diệp Băng Băng, Phượng Minh thi triển ra một loại Phá Cấm thức hoàn toàn xa lạ nhưng lại linh hoạt và hiệu quả hơn phần khẩu quyết sau mà nàng đang che giấu không tiết lộ rất nhiều.
- Ngươi… ngươi…
- Yên lặng, ta cần sự tập trung, ngươi cứ làm phiền sẽ khiến tốc độ ta chậm hơn đấy…
Hắn nói đúng mấy câu lúc nãy Diệp Băng Băng dùng để đuổi khéo mình.
- Ngươi lừa ta, nhất định ngươi đã lừa ta. Ngươi là một trận sư cao cấp. Nãy giờ ngươi giả vờ không biết gì để học lõm Phá Cấm thức của ta…
Diệp Băng Băng như phát điên.
Không điên làm sao được khi Phong Ma Cửu Cấm trong lòng nàng chính là đỉnh cao của trận đạo, Phá Cấm thuật lại như một chiếc chìa khóa hoàn mỹ vô khuyết có thể phá vỡ toàn bộ cấm chế thế gian. Diệp Băng Băng tin tưởng khắp cả Nam Thiệm vĩnh viễn không bao giờ tìm được một công pháp nào tốt hơn.
Nhưng nàng gặp phải Phượng Minh. Ban đầu hắn còn ngu ngơ chỉ biết ngồi quan sát mình, sau đó chưa tới nửa canh giờ đã học thuộc gần như toàn bộ Phá Cấm thuật. Phần thủ pháp cuối bị nàng che giấu như không làm khó hắn được, thậm chí hắn còn tự sáng tạo thêm một phần khẩu quyết xóa đi những đường vòng, dùng một cách trực tiếp và mãnh liệt hơn để phá cấm. Sáng tạo, đây là điều thuộc về trận sư cấp tám, ngang với cha nàng…
- Ngươi là lão quái vật nào đó đột lốt Khai Nguyên cảnh… Ngươi lừa ta…
- Im đi!
Phượng Minh phiền lòng vô cùng. Thực hiện xong bước cuối phá vỡ cấm chế dưới chân.
Thật sự cách học của hắn khác với người thường. Hắn không học thuộc toàn bộ mà chỉ ghi nhớ những bước cơ bản rồi tự đặt ra các câu hỏi:
Vì sao lại cần những bước này? Liệu có thay thế được bằng bước khác không?
Ví dụ Phá Cấm thuật kia tuy phức tạp nhưng suy cho cùng chỉ là tổ hợp của tám quẻ trong bát quái: “Càn, Đoài, Ly, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn.”
Ở cấm chế Khô Lâu Tướng Quân, Phượng Minh thấy Diệp Băng Băng lần lượt sử dụng tổ hợp Càn Ly Đoài, Càn Chấn Tốn, Ly Chấn Tốn… Ở những cấm chế sau đôi khi lại biến thành tổ hợp bốn quẻ, năm quẻ, sáu quẻ. Tuy nhiên, số tổ hợp của nàng rất hay lặp lại, chứng tỏ nàng ta chỉ học theo những tổ hợp đã được sáng tạo sẵn của tổ tiên.
Nếu dùng cách phổ thông để ghi nhớ công dụng toàn bộ các tổ hợp này thì rất mất thời gian, ba bốn mươi năm chưa chắc đã thành công. Vì thế Phượng Minh chỉ ghi nhớ công dụng từng quẻ, sau đó phân tích vô số lần rằng vì sao quẻ Ly hợp với quẻ Đoài lại thành ra như vậy? Vì sao quẻ Khôn không thể kết hợp với Ly Chân? Tốn kết hợp với Cấn Khôn Đoài sẽ thành cái gì?… Lần lượt như vậy, hắn sẽ nắm rõ cách tổ hợp sao hợp lý, thậm chí còn sáng tạo ra nhiều cách tổ hợp mới mà Diệp Băng Băng chưa thấy bao giờ.
Đây là đạo lý đơn giản nhưng không phải ai cũng thực hiện được.
Sau khi Phượng Minh giải thích cho Diệp Băng Băng nghe, nàng ta chỉ biết ngồi xuống thất thần một lúc lâu. Trong đầu thử mường tượng cách làm của Phượng Minh, ban đầu rất khó khăn để phân tích được các quẻ hợp lại với nhau sẽ tạo ra tổ hợp gì. Nhưng sau khi Phượng Minh chỉ ra những chi tiết trong đó, Diệp Băng Băng hoàn toàn có thể nắm vững phương pháp sáng tạo mới mẻ này.
- Cám ơn…
Diệp Băng Băng trầm mặc rất lâu. Cuối cùng quyết định cám ơn hắn.
- Không có chi, ta đang vội. Cô có thể cám ơn ta bằng cách làm nhanh hơn. Cô lề mề quá…
Phượng Minh nóng nảy vô cùng khi con đường còn dài mà tốc độ của Diệp Băng Băng bây giờ đã tụt lại hắn cả đoạn xa.
————————————————————————
Rốt cuộc đã vượt qua được thông đạo bí mật, tới được cánh cửa bằng đá lớn.
Diệp Băng Băng đã có thiện cảm với Phượng Minh hơn, bèn giải thích cho hắn:
- Đây là một viên Trắc Linh thạch khổng lồ được chế tác thành cửa động. Trừ phi có thể thúc dục nó phát ra kim quang trên chín ngàn trượng thì mới thành công tiến vào.
Phượng Minh gật đầu. Hắn có nghe qua chỉ có người trong hoàng tộc Hoang Thần mới có thể làm Trắc Linh thạch phát ra hào quang trên tám ngàn trượng.
Còn trên chín ngàn trượng? Ngoài năm người Vô Nhật đế, Cửu Thiên đế, Huyết Hỏa đế, Linh Tiên đế và Hoang Thần ra thì không ai có tư cách làm điều này.
Riêng Hoang Thần thì huyết mạch còn nồng đậm hơn, đạt đến trên chín ngàn năm trăm trượng.
Tám ngàn, chín ngàn, chín ngàn năm trăm, đây là ba cột mốc, còn tùy thuộc vào tư chất bẩm sinh mà sẽ có chênh lệch. Mỗi đời Thái tử muốn kế vị thì phải trải qua quá trình kế thừa một phần huyết mạch và tu vi từ tiền nhiệm Vô Nhật đế để tiến lên mức hào quang chín ngàn trượng.
Phượng Minh thắc mắc:
- Ta và cô đều không phải hoàng tộc, làm cách nào vào đây? Trắc Linh thạch không phải cấm chế, không thể phá giải.
- Tổ tiên ta có giữ lại một bình máu của Vô Nhật đế đời thứ nhất. Trải qua mấy chục đời vẫn còn sót lại một giọt, hy vọng đủ dùng…
Diệp Băng Băng lấy ra một chiếc bình màu trắng, đổ ra đầu ngón tay một giọt máu màu đen, kế đến búng nó lên Trắc Linh thạch.
Giọt máu hòa tan vào Trắc Linh thạch, tầng tầng kim quang sáng chói mắt cũng hiển lộ.
Ba ngàn, bốn ngàn, năm ngàn, sáu ngàn… Mặc dù ở đây không gian rất hẹp nhưng vẫn có thể thông qua độ mạnh của kim quang để phán đoán.
Môi anh đào cắn chặt, hai tay bấu lấy nhau, nhìn thì có thể thấy Diệp Băng Băng đang lo lắng không biết giọt máu loãng cuối cùng này có đủ điều kiện thỏa mãn Trắc Linh thạch không. Trong tình huống không thể mở cánh cửa trước mặt ra thì cả hai phải quay đầu, phá giải lại những cấm chế kia. Nhưng khi đó yến tiệc kết thúc, chỗ lối vào sẽ rất đông người, không rõ tình hình mà nhảy ra thì toi mạng là cái chắc.
Tác giả :
TieuBachLong90