Phượng Hí Cửu Thiên
Chương 101: Đã lâu không gặp
Ngay cả bản thân Phượng Minh cũng cảm thấy tốc độ tu luyện của mình từ sau khi có tu chân pháp quá mức khoa trương.
Dưới sự thổ nạp gần như là nuốt trọn chân khí trong thiên địa, tu vi của Phượng Minh kéo lên một mạch tới tận Khai Nguyên hậu kỳ.
Thân thể không còn là gánh nặng, nhưng đạo tâm và thần thức là thứ hắn cần phải học lại để theo kịp đà phát triển ở Nam Thiệm. Những lý thuyết xưa kia của hắn được các tu luyện giả chỉnh lý, tu sửa, giờ đã hoàn mỹ hơn, nhiều đường tắt hơn. Đặc biệt về thần thức, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Phượng Minh không thể không dành sự kính trọng cho Bạch Vô Thiên.
Thiên tư của Bạch Vô Thiên công bằng mà nói không thua kém hắn mười năm trước bao nhiêu. Công trình đồ sộ về thần thức giúp tu luyện giả có thêm một con đường tu hành riêng biệt nữa.
Thần thức này giúp tu luyện giả quan sát được một vùng thiên địa xung quanh mình, tu vi càng cao thì vùng thiên địa quan sát được càng rộng. Không như trước đây, tu luyện giả phải dựa vào khí tức để cảm nhận.
Thần thức còn là một vũ khí lợi hại đánh thẳng vào tinh thần, không thua kém đạo tâm là mấy.
Nếu dùng cách ví von thì có thể coi thần thức là một loại linh thức, linh cảm, giác quan thứ sáu, tinh thần lực. Còn đạo tâm là sự thăng hoa của ý niệm, ẩn chứa đại đạo thiên địa trong đó.
Vì bản thân hắn từng đạt tới cảnh giới Tòng Tâm Sở Dục, nên việc tu luyện đạo tâm chỉ như ngựa về đường cũ. Sau khi sửa sang lại ý cảnh của mình cho hợp thời đại thì rất nhanh chóng đã đạt tới đỉnh của Lô Hỏa Thuần Thanh, chuẩn bị đột phá Tòng Tâm Sở Dục trở lại.
Còn thần thức này là dựa vào sự rèn luyện tinh thần của bản thân. Mà tinh thần của hắn rất sắt đá, nếu không muốn nói là nhất đẳng trong các tu luyện giả cùng trang lứa.
Làm gì có ai chịu được nổi đau dai dẳng trong tu luyện, tựa như bản thân phải gánh chịu nhục hình từ mười tám tầng địa ngục mỗi ngày kia chứ? Làm gì có ai thân thể mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt ngủ say nhưng vẫn phải cố giữ sự thanh tỉnh. Vì một khi ngủ quên thì sẽ tương đương chết đi một lần kia chứ?
Thần thức này phân chia theo cảnh giới, hoàn toàn không rõ ràng. Chiếu theo những gì trong sách viết thì thần thức của hắn đang ở mức của tu sĩ Hóa Hình hậu kỳ, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.
Gần như toàn bộ những thứ có thể tu luyện được đều nằm trên người Phượng Minh, chỉ duy nhất tu văn là hắn vẫn chưa bắt nhịp kịp. Nhưng việc này có tiền thì dễ giải quyết. Trước mắt hắn muốn dời sự tập trung về cuộc gặp với Lăng Vân.
…………………………..
Đài các xa hoa, nô tỳ tới lui vô số, binh lính trang nghiêm đứng gác đầy rẫy, thậm chí bên cạnh Lăng Vân còn có một mỹ nhân như Tống Thanh Loan theo hầu, nhưng Lăng Vân lại chẳng thấy vui chút nào.
Hết bình rượu này đến bình rượu khác được gã uống cạn, vừa uống vừa ngâm nga:
- - Thiên hạ rộng lớn bao nhiêu bãi bể nương dâu, trên chiến trường thử hỏi anh hùng đã đổ bao nhiêu máu đỏ... Nâng chén nên ca dốc cạn một bầu hùng tâm, dù đời này kiếp này phải vùi thân nơi đồng xanh cỏ dại cũng quyết không hối tiếc… Phục Từ Diệt Kinh, sinh tử bất hối, cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp… ha ha!
Tống Thanh Loan chỉ biết im lặng khi thấy Lăng Vân đánh mất bản thân mình như vậy.
Từ sau khi rời Cửu Thiên vương triều, quy thuận Vô Nhật đế sáng lập ra Quang Minh hội, Lăng Vân như biến thành một con người khác. Ban đầu nắm ấu chúa trong tay gã còn mưu tính đại sự, hòng thành lập ra một “Đại Lương” thứ hai giống như Bạch Vô Thiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, Quang Minh hội mà gã mất bao tâm huyết mới xây dựng được nay lại hoàn toàn trở thành thế lực của Ngũ Âm. Ngũ Âm không ngừng đưa cường giả đến từ Đệ Ngũ Thiên xâm nhập vào tổ chức, nắm giữ những địa vị quan trọng. Hiện tại, mặc dù trên danh nghĩa thì Lăng Vân vẫn là hội chủ, song thực chất Quang Minh hội đã về tay Ngũ Âm từ lâu.
Đó cũng là lý do gã tức tốc tới Đế đô quy hàng Thái tử khi nhận được lời mời của y. Chỉ cần giúp Thái tử soán ngôi thành công, gã sẽ trở thành công thần, đủ khả năng lật ngược thế cờ đánh bại Ngũ Âm giành lại ấu chúa.
Còn nếu thất bại thì sao? Gã sẽ mất trắng, không còn gì cả.
- Thanh Loan, cô nói xem nếu năm xưa chúng ta không làm phản Phượng Minh, thì giờ đây chúng ta phải chăng đã lập nên đại nghiệp rồi không?
Tống Thanh Loan lắc đầu:
- Phượng Minh lúc đó đã lọt vào tầm ngắm của Thái Miếu, sớm muộn gì cũng phải chết. Chúng ta làm phản là việc tất yếu phải xảy ra… Chẳng phải năm xưa huynh hùng tâm đảm lược lắm sao? Giờ chỉ mới gặp một Ngũ Âm mà đã nản lòng đến vậy.
Lăng Vân cười tự giễu:
- Cảm giác bị một kẻ cướp lấy toàn bộ tâm huyết gầy dựng gần mười lăm năm của mình thật tồi tệ. Cũng may bên cạnh ta vẫn còn có cô. Nếu cô rời đi rồi, ta thà quy ẩn sơn lâm còn hơn.
Tống Thanh Loan trầm mặc:
- Vì ngươi mà ta phản bội Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện. Đám người Tam Tần lúc nào cũng muốn ám sát ta. Thật sự nếu không ở cạnh huynh, ta không biết phải dựa vào ai nữa…
Đúng lúc này, tiếng hạ nhân vang lên:
- Thi tử tới!
Tống Thanh Loan thấy Lăng Vân ra ám hiệu thì ngay lập tức lui ra, hoa viên chỉ còn lại mình Lăng Vân ngồi uống rượu.
- Thi tử, mời ngồi!
Lăng Vân vẫn đang ngà ngà say nên không nhìn rõ người đang tiến lại gần mình. Theo bản năng đưa tay rót một chén rượu đặt về phía bên kia.
- Không biết Thi tử tìm ta có chuyện gì?
Lăng Vân chỉnh đốn tác phong, nhìn người Thi tử trẻ tuổi trước mặt. Khí tức người này tỏa ra vỏn vẹn là Khai Nguyên hậu kỳ, không có gì đặc sắc. Dù vậy, Lăng Vân hiểu trên thế gian có nhiều công pháp ẩn tàng khí tức, nên không thể đánh giá chính xác tu vi một người thông qua khí tức được.
- Đã lâu không gặp!
Người trẻ tuổi kia mở miệng, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Lăng Vân cứng đờ người, cảm tưởng như có một luồng điện chạy xẹt qua trong cơ thể.
- Ngươi… ngươi là?
- Sinh tử bất hối, cùng nhau xây dựng đại nghiệp…
Người trẻ tuổi cười cười, đưa tay lột mặt nạ da người ra. Trông thấy diện mạo thật của hắn, nước mắt Lăng Vân chảy ròng ròng.
- Phượng Minh, ngươi còn sống…
Phượng Minh lạnh lùng nói:
- Bắc Bình vương sao lại khóc? Năm xưa ngươi giết người Hắc Thủ và Phong Kiếm đếm không hết, máu trên tay ngươi dù mười năm trôi qua vẫn chưa khô đâu, còn giả vờ xúc động làm gì?
Lăng Vân ngẩng đầu lên trời cười ha hả, nước mắt vẫn chảy:
- Ngươi từng là bằng hữu thân thiết của ta, biết ngươi vẫn còn sống, ta làm sao mà không xúc động được. Năm xưa đúng là ta đã đi sai một nước cờ. So với tin tưởng ngươi, thì ta lại lựa chọn tin tưởng Ngũ Âm, một tên súc sinh.
Phượng Minh lắc đầu:
- Nói lại những việc này để làm gì? Ngũ Âm là thái tử Đệ Ngũ Thiên, thân phận cao quý. Hắn chỉ xem Nam Thiệm chúng ta như một bàn cờ để luyện trí tuệ, nhờ vả hắn, ngươi sớm muộn cũng trở thành một con cờ không hơn không kém.
- Đúng vậy, không nên nói lại những chuyện này! Ta với ngươi dù sao cũng là kẻ địch, ngươi tìm tới đây là muốn tự tìm đường chết sao?
Lăng Vân đột nhiên bộc phát ra tu vi Vô Nhai sơ kỳ của mình ép xuống người Phượng Minh. Đúng lúc này, Điệu Vong Vô Nguyệt đang đứng ở phía xa cảm nhận được hành động của Lăng Vân, ngay lập tức phóng xuất khí tức Vô Nhai trung kỳ để giải tỏa áp lực cho Phượng Minh.
- Hóa ra người kia mới là Thi tử! Ta còn tưởng tu vi ngươi bây giờ cao siêu không thua kém gì ta, hóa ra đã trùng tu lại lần nữa. Nhưng ngươi có thể tu linh rồi?
Lăng Vân thu uy áp lại, nhíu mày nhìn Phượng Minh từ đầu đến chân. Ban nãy vì quá xúc động nên gã không chú ý. Bây giờ nhìn kỹ thì vô cùng bất ngờ. Trước đây Phượng Minh không tu linh được, bù lại thiên tư trác tuyệt. Nhưng bây giờ sau khi bị cướp đi đạo căn thì lại có thể tu linh. Ông trời đang đền bù hắn sao?
- Đừng nói những chuyện này nữa. Ta nghĩ ngươi hiểu ý nghĩa câu “không có bằng hữu vĩnh viễn, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn”. Nay ta đem đến lợi ích lớn cho ngươi, cũng hy vọng ngươi cho ta một lợi ích tương xứng.
Phượng Minh cười nhạt. Thần thái giờ đây của hắn có nét gì đó lạnh lùng mà tàn nhẫn giống như Bạch Vô Thiên. Đứng đối diện với hắn, Lăng Vân có chút bị cuốn theo.
- Ngươi thay đổi rồi, Phượng Minh mà ta biết sẽ không nói ra câu này…
Lăng Vân im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Một Khai Nguyên cảnh sẽ đem đến cho ta lợi ích gì?
Dưới sự thổ nạp gần như là nuốt trọn chân khí trong thiên địa, tu vi của Phượng Minh kéo lên một mạch tới tận Khai Nguyên hậu kỳ.
Thân thể không còn là gánh nặng, nhưng đạo tâm và thần thức là thứ hắn cần phải học lại để theo kịp đà phát triển ở Nam Thiệm. Những lý thuyết xưa kia của hắn được các tu luyện giả chỉnh lý, tu sửa, giờ đã hoàn mỹ hơn, nhiều đường tắt hơn. Đặc biệt về thần thức, sau khi nghiên cứu kỹ lưỡng, Phượng Minh không thể không dành sự kính trọng cho Bạch Vô Thiên.
Thiên tư của Bạch Vô Thiên công bằng mà nói không thua kém hắn mười năm trước bao nhiêu. Công trình đồ sộ về thần thức giúp tu luyện giả có thêm một con đường tu hành riêng biệt nữa.
Thần thức này giúp tu luyện giả quan sát được một vùng thiên địa xung quanh mình, tu vi càng cao thì vùng thiên địa quan sát được càng rộng. Không như trước đây, tu luyện giả phải dựa vào khí tức để cảm nhận.
Thần thức còn là một vũ khí lợi hại đánh thẳng vào tinh thần, không thua kém đạo tâm là mấy.
Nếu dùng cách ví von thì có thể coi thần thức là một loại linh thức, linh cảm, giác quan thứ sáu, tinh thần lực. Còn đạo tâm là sự thăng hoa của ý niệm, ẩn chứa đại đạo thiên địa trong đó.
Vì bản thân hắn từng đạt tới cảnh giới Tòng Tâm Sở Dục, nên việc tu luyện đạo tâm chỉ như ngựa về đường cũ. Sau khi sửa sang lại ý cảnh của mình cho hợp thời đại thì rất nhanh chóng đã đạt tới đỉnh của Lô Hỏa Thuần Thanh, chuẩn bị đột phá Tòng Tâm Sở Dục trở lại.
Còn thần thức này là dựa vào sự rèn luyện tinh thần của bản thân. Mà tinh thần của hắn rất sắt đá, nếu không muốn nói là nhất đẳng trong các tu luyện giả cùng trang lứa.
Làm gì có ai chịu được nổi đau dai dẳng trong tu luyện, tựa như bản thân phải gánh chịu nhục hình từ mười tám tầng địa ngục mỗi ngày kia chứ? Làm gì có ai thân thể mệt mỏi, chỉ muốn nhắm mắt ngủ say nhưng vẫn phải cố giữ sự thanh tỉnh. Vì một khi ngủ quên thì sẽ tương đương chết đi một lần kia chứ?
Thần thức này phân chia theo cảnh giới, hoàn toàn không rõ ràng. Chiếu theo những gì trong sách viết thì thần thức của hắn đang ở mức của tu sĩ Hóa Hình hậu kỳ, vượt xa tu sĩ cùng cảnh giới.
Gần như toàn bộ những thứ có thể tu luyện được đều nằm trên người Phượng Minh, chỉ duy nhất tu văn là hắn vẫn chưa bắt nhịp kịp. Nhưng việc này có tiền thì dễ giải quyết. Trước mắt hắn muốn dời sự tập trung về cuộc gặp với Lăng Vân.
…………………………..
Đài các xa hoa, nô tỳ tới lui vô số, binh lính trang nghiêm đứng gác đầy rẫy, thậm chí bên cạnh Lăng Vân còn có một mỹ nhân như Tống Thanh Loan theo hầu, nhưng Lăng Vân lại chẳng thấy vui chút nào.
Hết bình rượu này đến bình rượu khác được gã uống cạn, vừa uống vừa ngâm nga:
- - Thiên hạ rộng lớn bao nhiêu bãi bể nương dâu, trên chiến trường thử hỏi anh hùng đã đổ bao nhiêu máu đỏ... Nâng chén nên ca dốc cạn một bầu hùng tâm, dù đời này kiếp này phải vùi thân nơi đồng xanh cỏ dại cũng quyết không hối tiếc… Phục Từ Diệt Kinh, sinh tử bất hối, cùng nhau xây dựng thiên thu đại nghiệp… ha ha!
Tống Thanh Loan chỉ biết im lặng khi thấy Lăng Vân đánh mất bản thân mình như vậy.
Từ sau khi rời Cửu Thiên vương triều, quy thuận Vô Nhật đế sáng lập ra Quang Minh hội, Lăng Vân như biến thành một con người khác. Ban đầu nắm ấu chúa trong tay gã còn mưu tính đại sự, hòng thành lập ra một “Đại Lương” thứ hai giống như Bạch Vô Thiên. Nhưng người tính không bằng trời tính, Quang Minh hội mà gã mất bao tâm huyết mới xây dựng được nay lại hoàn toàn trở thành thế lực của Ngũ Âm. Ngũ Âm không ngừng đưa cường giả đến từ Đệ Ngũ Thiên xâm nhập vào tổ chức, nắm giữ những địa vị quan trọng. Hiện tại, mặc dù trên danh nghĩa thì Lăng Vân vẫn là hội chủ, song thực chất Quang Minh hội đã về tay Ngũ Âm từ lâu.
Đó cũng là lý do gã tức tốc tới Đế đô quy hàng Thái tử khi nhận được lời mời của y. Chỉ cần giúp Thái tử soán ngôi thành công, gã sẽ trở thành công thần, đủ khả năng lật ngược thế cờ đánh bại Ngũ Âm giành lại ấu chúa.
Còn nếu thất bại thì sao? Gã sẽ mất trắng, không còn gì cả.
- Thanh Loan, cô nói xem nếu năm xưa chúng ta không làm phản Phượng Minh, thì giờ đây chúng ta phải chăng đã lập nên đại nghiệp rồi không?
Tống Thanh Loan lắc đầu:
- Phượng Minh lúc đó đã lọt vào tầm ngắm của Thái Miếu, sớm muộn gì cũng phải chết. Chúng ta làm phản là việc tất yếu phải xảy ra… Chẳng phải năm xưa huynh hùng tâm đảm lược lắm sao? Giờ chỉ mới gặp một Ngũ Âm mà đã nản lòng đến vậy.
Lăng Vân cười tự giễu:
- Cảm giác bị một kẻ cướp lấy toàn bộ tâm huyết gầy dựng gần mười lăm năm của mình thật tồi tệ. Cũng may bên cạnh ta vẫn còn có cô. Nếu cô rời đi rồi, ta thà quy ẩn sơn lâm còn hơn.
Tống Thanh Loan trầm mặc:
- Vì ngươi mà ta phản bội Hắc Thủ và Phong Kiếm học viện. Đám người Tam Tần lúc nào cũng muốn ám sát ta. Thật sự nếu không ở cạnh huynh, ta không biết phải dựa vào ai nữa…
Đúng lúc này, tiếng hạ nhân vang lên:
- Thi tử tới!
Tống Thanh Loan thấy Lăng Vân ra ám hiệu thì ngay lập tức lui ra, hoa viên chỉ còn lại mình Lăng Vân ngồi uống rượu.
- Thi tử, mời ngồi!
Lăng Vân vẫn đang ngà ngà say nên không nhìn rõ người đang tiến lại gần mình. Theo bản năng đưa tay rót một chén rượu đặt về phía bên kia.
- Không biết Thi tử tìm ta có chuyện gì?
Lăng Vân chỉnh đốn tác phong, nhìn người Thi tử trẻ tuổi trước mặt. Khí tức người này tỏa ra vỏn vẹn là Khai Nguyên hậu kỳ, không có gì đặc sắc. Dù vậy, Lăng Vân hiểu trên thế gian có nhiều công pháp ẩn tàng khí tức, nên không thể đánh giá chính xác tu vi một người thông qua khí tức được.
- Đã lâu không gặp!
Người trẻ tuổi kia mở miệng, một giọng nói quen thuộc vang lên khiến Lăng Vân cứng đờ người, cảm tưởng như có một luồng điện chạy xẹt qua trong cơ thể.
- Ngươi… ngươi là?
- Sinh tử bất hối, cùng nhau xây dựng đại nghiệp…
Người trẻ tuổi cười cười, đưa tay lột mặt nạ da người ra. Trông thấy diện mạo thật của hắn, nước mắt Lăng Vân chảy ròng ròng.
- Phượng Minh, ngươi còn sống…
Phượng Minh lạnh lùng nói:
- Bắc Bình vương sao lại khóc? Năm xưa ngươi giết người Hắc Thủ và Phong Kiếm đếm không hết, máu trên tay ngươi dù mười năm trôi qua vẫn chưa khô đâu, còn giả vờ xúc động làm gì?
Lăng Vân ngẩng đầu lên trời cười ha hả, nước mắt vẫn chảy:
- Ngươi từng là bằng hữu thân thiết của ta, biết ngươi vẫn còn sống, ta làm sao mà không xúc động được. Năm xưa đúng là ta đã đi sai một nước cờ. So với tin tưởng ngươi, thì ta lại lựa chọn tin tưởng Ngũ Âm, một tên súc sinh.
Phượng Minh lắc đầu:
- Nói lại những việc này để làm gì? Ngũ Âm là thái tử Đệ Ngũ Thiên, thân phận cao quý. Hắn chỉ xem Nam Thiệm chúng ta như một bàn cờ để luyện trí tuệ, nhờ vả hắn, ngươi sớm muộn cũng trở thành một con cờ không hơn không kém.
- Đúng vậy, không nên nói lại những chuyện này! Ta với ngươi dù sao cũng là kẻ địch, ngươi tìm tới đây là muốn tự tìm đường chết sao?
Lăng Vân đột nhiên bộc phát ra tu vi Vô Nhai sơ kỳ của mình ép xuống người Phượng Minh. Đúng lúc này, Điệu Vong Vô Nguyệt đang đứng ở phía xa cảm nhận được hành động của Lăng Vân, ngay lập tức phóng xuất khí tức Vô Nhai trung kỳ để giải tỏa áp lực cho Phượng Minh.
- Hóa ra người kia mới là Thi tử! Ta còn tưởng tu vi ngươi bây giờ cao siêu không thua kém gì ta, hóa ra đã trùng tu lại lần nữa. Nhưng ngươi có thể tu linh rồi?
Lăng Vân thu uy áp lại, nhíu mày nhìn Phượng Minh từ đầu đến chân. Ban nãy vì quá xúc động nên gã không chú ý. Bây giờ nhìn kỹ thì vô cùng bất ngờ. Trước đây Phượng Minh không tu linh được, bù lại thiên tư trác tuyệt. Nhưng bây giờ sau khi bị cướp đi đạo căn thì lại có thể tu linh. Ông trời đang đền bù hắn sao?
- Đừng nói những chuyện này nữa. Ta nghĩ ngươi hiểu ý nghĩa câu “không có bằng hữu vĩnh viễn, không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có lợi ích là vĩnh viễn”. Nay ta đem đến lợi ích lớn cho ngươi, cũng hy vọng ngươi cho ta một lợi ích tương xứng.
Phượng Minh cười nhạt. Thần thái giờ đây của hắn có nét gì đó lạnh lùng mà tàn nhẫn giống như Bạch Vô Thiên. Đứng đối diện với hắn, Lăng Vân có chút bị cuốn theo.
- Ngươi thay đổi rồi, Phượng Minh mà ta biết sẽ không nói ra câu này…
Lăng Vân im lặng một lúc rồi lên tiếng:
- Một Khai Nguyên cảnh sẽ đem đến cho ta lợi ích gì?
Tác giả :
TieuBachLong90