Phượng Hậu
Chương 28
Editeur: MrSuxi232
Trên sa mạc hoang vắng mênh mông, mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ phi nước đại với tốc độ như sấm chớp, cát vàng bay mù mịt, mặt đất rung động, lộ ra vạn con ngựa dũng mãnh phi nước đại cùng hàng vạn quân khí thế như sấm vang chớp giật.
Hoàng kỳ thêu ngũ trảo màu thải long vàng rực tung bay theo gió trong không trung, dáng điệu dương nanh múa vuốt giống như sắp bay lên trời cao, đại triển thần uy, giống như hoàng đế mà nó tượng trưng.
Long Liệt Tuyền nhất mã đương tiên ( xông lên phía trước) phi như bay tại tiền quân, suốt hành trình ngựa không dừng vó làm hắn có phần mệt mỏi, cát vàng cũng gió bụi càng vô tình mà gào rít vào tai hắn, nhưng hắn vẫn suốt đêm giục ngựa phi gấp, không mảy may dám thư giãn tâm thần, sợ đến cứu viện chậm.
Chiến trường tiền tuyến không hề truyền đến bất cứ tin tức gì, tình hình khác thường như vậy khiến hắn thực kinh hãi, đây không phải biểu hiện tiền phương tình hình chiến sự căng thẳng, không có cách gì liên lạc với bên ngoài?!
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, hắn liền gấp đến độ như kiến đang bò trong chảo nóng, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bên Phượng Băng Cao.
“Cao, ngươi dù sao cũng phải cố chống đỡ, không được liều lĩnh hạ quyết định, ta sẽ tới nhanh thôi, ngươi nhất định phải chờ ta.” Long Liệt Tuyền vuốt noãn ngọc trong lồng ngực, trong lòng không ngừng khích lệ bản thân mình.
Hắn sợ, hắn chưa bao giờ lo lắng sợ hãi đến như vậy, thân là cửu ngũ chi tôn đứng đầu thiên hạ chưa từng lo nghĩ điều gì, hắn vốn quen có được thứ mình cần, bằng cách đòi hỏi, thậm chí có thể cướp đoạt, cũng không cần lo lắng cái gì gọi là “mất đi”, hắn cũng không nhận thức trên đời sẽ có thứ khiến bản than vốn là “thiên chi kiêu tử”(đứa con được nuonong chiều) cảm thấy đau đớn tột cùng khi mất đi, từ trước đến nay bất luận là cái gì đều do hắn “vứt đi”, đâu có gì đáng để hắn lưu luyến.
Cho đến khi thân ảnh thanh lệ tao nhã lưu lại trong lòng hắn, làm hắn vui sướng, làm hắn hân hoan, làm hắn hạnh phúc sống qua khoảng thời gian có y làm bạn…
Tuy rằng y từng rời xa khiến hắn đau lòng, nhưng hắn dù sao vẫn không thể chấp nhận chuyện sẽ phải mất y, tin tưởng chỉ cần hắn nỗ lực, nhất định có thể khiến đôi mắt trong veo mỹ lệ kia lần nữa quay lại nhìn hắn.
Mãi cho đến bây giờ, hắn mới hoảng sợ sẽ mất đi y, hắn bắt đầu tay chân luống cuống, bắt đầu sợ hãi mất phương hướng, hắn không thể chịu đựng được khả năng có thể mất đi y!
Lòng người thực yếu đuối!
Chỉ cần tình cảm hướng về một người, lập tức trong lòng dấy lên những suy tính, có thể nói cầm trong tay thì sợ rơi mất, ngậm trong miệng thì lại sợ tan biến, giữ trong lồng ngực vì sợ biến mất mà cẩn thận nâng niu, thế nhưng, cho dù đem hết trăm phương nghìn kế trân trọng che chở, cũng không tránh khỏi tận trong đáy lòng vẫn còn sợ sệt lo âu, chỉ vì tương lai có khả năng sẽ mất đi người ấy
Sợ hãi chiếm giữ toàn bộ tâm tư Long Liệt Tuyền, để tìm kiếm chút an ủi, hắn một tay giục ngựa phi gấp, một tay đưa lên cổ, khe vuốt noãn ngọc đeo trên cổ, ngày đó hắn đã phát hiện ra khi tỉnh dậy trên giường, hắn biết rõ khối noãn ngọc này, đây là vật tiên hoàng ngự ban cho Phượng lão tướng quân, khen thưởng lão “tất thân phụng hiến” nơi sa trường, chiến công hiển hách, mà Phượng lão tướng quân trước khi lâm chung đã để lại cho Phượng Băng Cao, những năm gần đây lúc nào Phượng Băng Cao cũng đem theo bên mình không rời.
Có thể giữ vật Phượng Băng Cao luôn đem theo bên mình coi như bản thân mình có vị trí đặc biệt trong lòng y, ý nghĩa như vậy nếu là kẻ khác chắc đã mừng rỡ nhưng hắn thà rằng nhìn thấy người đó, cũng không muốn cầm vật tượng trưng như vậy.
Còn nhớ rõ hôm ấy khi chính ngọ, hắn một mình tỉnh dậy, không thấy Phượng Băng Cao, người lẽ ra phải nằm bên cạnh, cảm giác trống rỗng dần nuốt chửng hắn, dày đặc, dường như tình cảm mãnh liệt vui vẻ đêm qua chỉ là một giấc mộng đẹp, khiến hắn thất vọng hụt hẫng.
Bên cạnh chăn mền lộn xộn, gối vẫn còn mang theo hơi ấm, bên giường quần áo bị xé vụn, lại lần nữa chứng minh hắn đã cũng với giai nhân trải qua một đêm vui vẻ.
Hơn nữa khi đang trong cơn kích tình mê loạn, hắn như chính tai nghe được Phượng Băng Cao thì thầm đáp lại yêu hắn, nhưng nghe cũng không thực sự rõ ràng, khiến hắn vừa vui vừa hoài nghi, nếu cố nghĩ lại, những mẩu hồi tưởng cứ hư hư trôi nổi…
Đợi khi hắn tỉnh dậy muốn tìm giai nhân thì biết được y đã tự ý lãnh binh xuất quan nghênh chiến, thoáng chốc hắn vừa sợ vừa giận, vừa tức vừa lo, liền sau đó hắn phẫn nộ trút giận lên đồ đạc trong phòng, đem tất cả vật dụng trong tẩm điện đều bị phá hủy, phẫn nộ điên cuồng qua đi, bốn phía là một đống hỗn độn, vật dụng trong điện không một vật nào may mắn còn tồn tại.
Thấy một đống vụn vỡ hỗn độn, lo sợ trong lòng cũng nổi lên, hắn bắt đầu lo lắng cho an nguy của Phượng Băng Cao, sợ rằng lo lắng sâu thẳm trong lòng sẽ trở thành sự thật, trong nháy mắt hắn quyết định hạ chiếu thân chinh, phải đem Phượng Băng Cao quay về.
Rốt cục dùng hết thủ đoạn, sau khi loại bỏ làn sóng phản đối, mang theo toàn bộ binh sĩ tinh nhuệ trấn giữ kinh đô, xuất quan bắt kẻ không nghe lời kia quay về, tuy rằng hắn vẫn còn tức hoàng hậu dám cả gan xuất chinh sau lưng chồng, nhưng tình cảm chiếm giữ trong lòng không còn tức giận, mà là nồng đậm lo lắng cũng sợ hãi, hắn không thể vừa có được tình yêu của y rồi lại trong nháy mắt mất đi!
“Ân! Đau quá!” Đầu ngón tay cầm noãn ngọc truyền đến một trận đau đớn, Long Liệt Tuyền giơ ngón tay lên xem.
Lại có một vệt máu! Làm sao có thể?!
Một dự cảm không lành nổi lên, Long Liệt Tuyền thoáng chốc tim đập mạnh, không kìm được cảm thấy vô cùng hoảng loạn, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, kim quang phía xa xa chậm rãi hiện ra, vậy là đang tảng sáng.
Hắn nôn nao bất an, muốn mau chóng chạy tới Lệ Đồng quan, nhưng đại quân cũng phải thay phiên nghỉ ngơi, nếu không cho dù có chạy tới chiến trường, cũng mất quá nửa hiệu suất chiến đấu.
Nhìn hồ nhỏ trên ốc đảo phía trước, vì nghĩ cho binh lính, Long Liệt Tuyền buộc lòng phải giơ cánh tay, ra hiệu đại quân đi chậm lại.
“Toàn quân dừng ngựa, nghỉ ngơi một canh giờ.”
Rất nhanh, mệnh lệnh tức khắc được truyền tới toàn quân, mọi người ruổi ngựa đi chậm lại, đới khi tới bên bờ tiểu hồ, liền lập tức xoay mình xuống ngựa, kỷ luật nghiêm chỉnh mà thay phiên nhau cho ngựa uống nước, ăn lương khô, hơi thả lỏng nghỉ ngơi.
“Hoàng thượng, thần đã sai người dựng lều tốt, thỉnh Hoàng thượng vào lều nghỉ ngơi.”
“Ân” Long Liệt Tuyền giao ngựa cho người khác chăm sóc, lập tức tiến vào lều.
Lều mặc dù dựng vội nhưng mọi thứ cũng đầy đủ.
Lông mềm mại trải trên mặt đất, một bên là bàn nhỏ, bên trên đã chuẩn bị sẵn quân lương thịt khô cùng nước uống, bốn phía còn có bếp nhỏ đang cháy, tạo nên không khí ấm áp thoải mái.
Long Liệt Tuyền vừa vào doanh trướng, người theo hầu lập tức tiến lên nhanh nhẹn cởi nhuyễn giáp, gỡ quân bị vũ khí, dâng khăn.
Sau khi lau qua mặt đầy bụi bẩn, Long Liệt tuyền mệt mỏi nói:”Được rồi, đừng đến làm phiền trẫm, trẫm muốn ở một mình, không cần phỉa hầu hạ.”
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Vừa hết một canh giờ. lập tức đến đây đánh thức trẫm, không được để chậm thời gian xuất phát của đại quân.”
“Vâng, thuộc hạ nghe lệnh.”
“Lui xuống đi.” Long Liệt Tuyền khoát tay ra hiệu lui ra.
Chờ thị tòng lui ra, thân thể mệt mỏi lập tức ngã trên lớp lông mềm, mấy ngày đêm liên tục đi gấp, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, huống chi là Hoàng đế quen sống trong nhung lụa?
Long Liệt Tuyền vừa chạm vào lớp lông mềm mại liền rơi vào giấc ngủ mê man, nhưng dự cảm bất an trong lòng không cách nào giải khiến hắn không thể ngủ, sau khi nhắm mắt nửa canh giờ, lập tức ngồi dậy, cầm lấy bơ, thịt bò khô nhai không khác gì sáp mà ăn, vì giữ gìn sức khỏe, cho dù có khó nuốt bao nhiêu cũng không thể không ăn.
Bên ngoài thịt xông khô có muối diêm khiến ngón tay Long Liệt Tuyền truyền đến cảm giác đau như bị kim châm, thoáng chốc làm hắn nhớ tới chuyện vừa rồi ngón tay bị noãn ngọc cắt, không nhịn được gỡ noãn ngọc đang đeo trên cổ xuống, tinh tế quan sát.
Mặt ngọc bên ngoài trong suốt trơn nhẵn lại có một vết nứt nhỏ?!
Hắn nhất thời tâm tư đại loạn, không kìm được suy đoán đây có phải là điềm báo? Không lẽ chủ nhân noãn ngọc có điều gì bất trắc?
Bất chấp đại quân có được nghỉ ngơi chu đáo hay không, Long Liệt Tuyền ngay lập tức quát lớn:” Người đâu, chuẩn bị, thu doanh, đại quân lập tức xuất phát.”
Không để ý tới nét mặt mở lớn mang theo mệt mỏi cùng ngạc nhiên, Long Liệt Tuyền lớn tiếng sai người đem ngựa, chỉnh quân.
Song đại quân tinh nhuệ vẫn không khiến quân vương thất vọng, bọn họ nhanh chóng phục tùng mệnh lệnh, chỉnh đốn trang phục, gọn gàng xoay người lên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Một khắc sau, đại quân lập tức tiếp tục hướng phương Bắc lao gấp.
Lý Tu Viễn suất lĩnh đại quân đi tới nương rẫy nơi quan ngoại cách Lệ Đồng quan năm dặm, hắn giơ tay lên ra hiệu đại quân ngừng bước, nhìn về phía trước mười dặm, Lâu Khuyết quân cũng tập trung yên lặng chờ lệnh, quân Thiên triều cùng Lâu Khuyết quân, mỗi bên đều yên lặng chờ thời cơ khai chiến.
Trong đầu Lý Tu Viễn hiện ra lời Phượng Băng Cao căn dặn trước khi xuất phát:” Tu Viễn, lần này thời cơ thắng quyết định ở chỗ cầm chân. Cần phải đem hết toàn lực quân Lâu Khuyết cầm chân ở tiền phương, dùng đội hình phân tán sức lực chiến đấu của chúng, đánh tan tác sở trường mã chiến của dân tộc quen sống trên thảo nguyên, bức ra toàn bộ quân tinh nhuệ của kẻ thù, làm cho quân lực trấn giữ hậu phương giảm bớt, sau đó quân ta có thể thừa dịp tiếp cận lật ngược tình thế, bắt Lâu Khuyết vương, kết thúc chiến tranh.”
“Nhưng ngộ nhỡ…Ngộ nhỡ…” Lý Tu Viễn thân đã kinh bách chiến cư nhiên lại không thể xử lý mà thì thầm, lộ ra thần tình hoảng loạn hiếm thấy.
“Không có ngộ nhỡ!” Phượng Băng Cao quát như đinh đóng cột.
Nhãn thần kiên nghị, ngạo khí cùng thân ảnh oai hùng lẫm liệt, hòa quang chói lọi, đoạt hồn nhiếp phách, khiến người khác không dám nhìn thẳng, Lý Tu Viễn đành phải quỳ gối hành lễ, khuất phục dưới uy thế ấy.
“Vâng.” Bất luận ý chí sắt đá thế nào cũng chỉ có thể khuất phục, căn bản không có khả năng chống lại.
Tuy rằng hắn rất nỗ lực ngăn cản bản thân mình tuân theo mệnh lệnh kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chống lại, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Phượng Băng Cao lĩnh binh đi.
Lén thở dài, Lý Tu Viễn đem tâm tư quay lại tình hình hiện tại, nhìn quân đội tập trung tại tiền phương, trong lòng phần cảm giác vô lực khi không thể cưỡng lại mệnh lệnh của Phượng Băng Cao dần chuyển thành lửa giận, hắn căm hận thề trong lòng, cần phải khiến Lâu Khuyết trả một cái giá vĩnh viễn không thể quên được!
“Nổi trống!” Lý Tu Viễn quát to.
Trống trận từng tiếng tùng tùng vang lên, chúng quân lính đã phấn khích, cùng hét lớn, thanh thế to lớn, ngay cả Lâu Khuyết quân ở phía trước cũng cảm nhận được sự kiên quyết, tiếp theo kèn lệnh cũng nổi lên, chiến hỏa bắt đầu nổi lên.
“Tả quân, hữu quân đánh bọc bên sườn, trung quân đột phá.” Tiếng của Lý Tu Viễn oang oang, nhanh chóng, rõ ràng truyền quân lệnh. Ngữ điệu trầm ổn, khiến quân tâm đại chấn.
“Xông trận!” Hiệu lệnh ban ra, đại quân hò hét, khí độ dũng mãnh nhằm phía tiền tuyến, nghênh chiến Lâu Khuyết.
Tinh kỳ tung bay trong không trung, trống trận ầm ầm cắt ngang bầu không khí, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên khắp nơi, hai bên chính thức giao chiến.
Thảo nguyên xanh thẳm nhuộm đỏ thắm, đao kiếm vô tình trường thương lợi khí hướng huyết nhục chém tới, gào thét thê lương, tiếng rống giận chém giết lẫn nhau luân phiên vang lên, giống như một bài vãn ca oanh liệt không ngừng vang lên, kẻ khác bi phẫn khóc lóc thảm thiết, mặt đất rộng lớn thoáng chốc trở thành địa ngục trần gian, đầy rẫy không biết bao nhiêu anh linh đã hy sinh.
Mặt đất rên xiết, máu chảy thành sông, hài cốt chồng chất…xây nên một vài bức địa ngục nhân gian.
Phượng Băng Cao suất lĩnh một trăm lính tinh nhuệ cẩn thận dắt ngựa đi qua đường nhỏ trên vách núi thuận lợi đi đến nơi đất bằng.
Trống trận, tiếng kèn mơ hồ từ phương xa truyền đến, Phượng Băng Cao trong lòng rùng mình, hiểu rõ hai bên đã giao chiến, lập tức xoay người, giục ngựa phi nước đại, những người còn lại theo sát phía sau.
Bọn họ không chút do dự mà dấn thân vào nơi nguy hiểm, chỉ vì vị tướng dẫn đầu dũng mãnh kia, thêm phần tin tưởng khiến bọn họ sẵn lòng lấy một địch với một trăm, xâm nhập sâu vào bên trong quân địch, cho dù chết cũng không oán.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, Phượng Băng Cao giơ tay ra hiệu kỵ mã giảm tốc độ, tiến vào một khu rừng.
“Nghỉ một khắc, sửa sang trang bị. Đem ngựa giấu trong rừng, gần cánh rừng này là nơi trọng yếu Lâu Khuyết đóng quân, chúng ta phải đi bộ, lặng lẽ tiến vào.”
Phượng Băng Cao vừa phân phó vừa đem chiến bị từng thứ trên yên ngựa gỡ xuống.
Hai thanh chủy thủ giấu sát vào ống chân, thắt lưng quấn nhuyễn kiếm sắc bén, bên sườn đeo trường tiên, vai khoác đoản cung, lưng đeo ống tên lông vũ.
Mọi người tiếp theo đem toàn bộ chiến bị từng cái giấu vào y phục, trầm mặc mà thần tốc, động tác vô cùng gọn gàng.
“Chia làm bốn tổ, một tổ hai lăm người, không được nấp cùng một chỗ, cả tổ phải hỗ trợ lẫn nhau, yểm hộ chi viện cho nhau, không nên đi riêng, tự mình hành động, tổn hại an toàn cả tổ. Tất cả nhỏ giọng tiến lên, không được kinh động quân địch. Nhớ kỹ ba nguyên tắc cơ bản─ chú ý, nhạy bén, thận trọng. Nếu bắt được Lâu Khuyết vương, gửi chim thông báo. Đều đã nghe rõ rồi chứ?” Phượng Băng Cao thấp giọng phân phó.
“Đã rõ.”
“Tốt lắm, đi thôi. Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vâng.”
Mọi người nhanh chóng tản ra, tiến vào sâu trong rừng.
Trên sa mạc hoang vắng mênh mông, mấy vạn kỵ binh tinh nhuệ phi nước đại với tốc độ như sấm chớp, cát vàng bay mù mịt, mặt đất rung động, lộ ra vạn con ngựa dũng mãnh phi nước đại cùng hàng vạn quân khí thế như sấm vang chớp giật.
Hoàng kỳ thêu ngũ trảo màu thải long vàng rực tung bay theo gió trong không trung, dáng điệu dương nanh múa vuốt giống như sắp bay lên trời cao, đại triển thần uy, giống như hoàng đế mà nó tượng trưng.
Long Liệt Tuyền nhất mã đương tiên ( xông lên phía trước) phi như bay tại tiền quân, suốt hành trình ngựa không dừng vó làm hắn có phần mệt mỏi, cát vàng cũng gió bụi càng vô tình mà gào rít vào tai hắn, nhưng hắn vẫn suốt đêm giục ngựa phi gấp, không mảy may dám thư giãn tâm thần, sợ đến cứu viện chậm.
Chiến trường tiền tuyến không hề truyền đến bất cứ tin tức gì, tình hình khác thường như vậy khiến hắn thực kinh hãi, đây không phải biểu hiện tiền phương tình hình chiến sự căng thẳng, không có cách gì liên lạc với bên ngoài?!
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, hắn liền gấp đến độ như kiến đang bò trong chảo nóng, hận không thể lập tức mọc cánh bay đến bên Phượng Băng Cao.
“Cao, ngươi dù sao cũng phải cố chống đỡ, không được liều lĩnh hạ quyết định, ta sẽ tới nhanh thôi, ngươi nhất định phải chờ ta.” Long Liệt Tuyền vuốt noãn ngọc trong lồng ngực, trong lòng không ngừng khích lệ bản thân mình.
Hắn sợ, hắn chưa bao giờ lo lắng sợ hãi đến như vậy, thân là cửu ngũ chi tôn đứng đầu thiên hạ chưa từng lo nghĩ điều gì, hắn vốn quen có được thứ mình cần, bằng cách đòi hỏi, thậm chí có thể cướp đoạt, cũng không cần lo lắng cái gì gọi là “mất đi”, hắn cũng không nhận thức trên đời sẽ có thứ khiến bản than vốn là “thiên chi kiêu tử”(đứa con được nuonong chiều) cảm thấy đau đớn tột cùng khi mất đi, từ trước đến nay bất luận là cái gì đều do hắn “vứt đi”, đâu có gì đáng để hắn lưu luyến.
Cho đến khi thân ảnh thanh lệ tao nhã lưu lại trong lòng hắn, làm hắn vui sướng, làm hắn hân hoan, làm hắn hạnh phúc sống qua khoảng thời gian có y làm bạn…
Tuy rằng y từng rời xa khiến hắn đau lòng, nhưng hắn dù sao vẫn không thể chấp nhận chuyện sẽ phải mất y, tin tưởng chỉ cần hắn nỗ lực, nhất định có thể khiến đôi mắt trong veo mỹ lệ kia lần nữa quay lại nhìn hắn.
Mãi cho đến bây giờ, hắn mới hoảng sợ sẽ mất đi y, hắn bắt đầu tay chân luống cuống, bắt đầu sợ hãi mất phương hướng, hắn không thể chịu đựng được khả năng có thể mất đi y!
Lòng người thực yếu đuối!
Chỉ cần tình cảm hướng về một người, lập tức trong lòng dấy lên những suy tính, có thể nói cầm trong tay thì sợ rơi mất, ngậm trong miệng thì lại sợ tan biến, giữ trong lồng ngực vì sợ biến mất mà cẩn thận nâng niu, thế nhưng, cho dù đem hết trăm phương nghìn kế trân trọng che chở, cũng không tránh khỏi tận trong đáy lòng vẫn còn sợ sệt lo âu, chỉ vì tương lai có khả năng sẽ mất đi người ấy
Sợ hãi chiếm giữ toàn bộ tâm tư Long Liệt Tuyền, để tìm kiếm chút an ủi, hắn một tay giục ngựa phi gấp, một tay đưa lên cổ, khe vuốt noãn ngọc đeo trên cổ, ngày đó hắn đã phát hiện ra khi tỉnh dậy trên giường, hắn biết rõ khối noãn ngọc này, đây là vật tiên hoàng ngự ban cho Phượng lão tướng quân, khen thưởng lão “tất thân phụng hiến” nơi sa trường, chiến công hiển hách, mà Phượng lão tướng quân trước khi lâm chung đã để lại cho Phượng Băng Cao, những năm gần đây lúc nào Phượng Băng Cao cũng đem theo bên mình không rời.
Có thể giữ vật Phượng Băng Cao luôn đem theo bên mình coi như bản thân mình có vị trí đặc biệt trong lòng y, ý nghĩa như vậy nếu là kẻ khác chắc đã mừng rỡ nhưng hắn thà rằng nhìn thấy người đó, cũng không muốn cầm vật tượng trưng như vậy.
Còn nhớ rõ hôm ấy khi chính ngọ, hắn một mình tỉnh dậy, không thấy Phượng Băng Cao, người lẽ ra phải nằm bên cạnh, cảm giác trống rỗng dần nuốt chửng hắn, dày đặc, dường như tình cảm mãnh liệt vui vẻ đêm qua chỉ là một giấc mộng đẹp, khiến hắn thất vọng hụt hẫng.
Bên cạnh chăn mền lộn xộn, gối vẫn còn mang theo hơi ấm, bên giường quần áo bị xé vụn, lại lần nữa chứng minh hắn đã cũng với giai nhân trải qua một đêm vui vẻ.
Hơn nữa khi đang trong cơn kích tình mê loạn, hắn như chính tai nghe được Phượng Băng Cao thì thầm đáp lại yêu hắn, nhưng nghe cũng không thực sự rõ ràng, khiến hắn vừa vui vừa hoài nghi, nếu cố nghĩ lại, những mẩu hồi tưởng cứ hư hư trôi nổi…
Đợi khi hắn tỉnh dậy muốn tìm giai nhân thì biết được y đã tự ý lãnh binh xuất quan nghênh chiến, thoáng chốc hắn vừa sợ vừa giận, vừa tức vừa lo, liền sau đó hắn phẫn nộ trút giận lên đồ đạc trong phòng, đem tất cả vật dụng trong tẩm điện đều bị phá hủy, phẫn nộ điên cuồng qua đi, bốn phía là một đống hỗn độn, vật dụng trong điện không một vật nào may mắn còn tồn tại.
Thấy một đống vụn vỡ hỗn độn, lo sợ trong lòng cũng nổi lên, hắn bắt đầu lo lắng cho an nguy của Phượng Băng Cao, sợ rằng lo lắng sâu thẳm trong lòng sẽ trở thành sự thật, trong nháy mắt hắn quyết định hạ chiếu thân chinh, phải đem Phượng Băng Cao quay về.
Rốt cục dùng hết thủ đoạn, sau khi loại bỏ làn sóng phản đối, mang theo toàn bộ binh sĩ tinh nhuệ trấn giữ kinh đô, xuất quan bắt kẻ không nghe lời kia quay về, tuy rằng hắn vẫn còn tức hoàng hậu dám cả gan xuất chinh sau lưng chồng, nhưng tình cảm chiếm giữ trong lòng không còn tức giận, mà là nồng đậm lo lắng cũng sợ hãi, hắn không thể vừa có được tình yêu của y rồi lại trong nháy mắt mất đi!
“Ân! Đau quá!” Đầu ngón tay cầm noãn ngọc truyền đến một trận đau đớn, Long Liệt Tuyền giơ ngón tay lên xem.
Lại có một vệt máu! Làm sao có thể?!
Một dự cảm không lành nổi lên, Long Liệt Tuyền thoáng chốc tim đập mạnh, không kìm được cảm thấy vô cùng hoảng loạn, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, kim quang phía xa xa chậm rãi hiện ra, vậy là đang tảng sáng.
Hắn nôn nao bất an, muốn mau chóng chạy tới Lệ Đồng quan, nhưng đại quân cũng phải thay phiên nghỉ ngơi, nếu không cho dù có chạy tới chiến trường, cũng mất quá nửa hiệu suất chiến đấu.
Nhìn hồ nhỏ trên ốc đảo phía trước, vì nghĩ cho binh lính, Long Liệt Tuyền buộc lòng phải giơ cánh tay, ra hiệu đại quân đi chậm lại.
“Toàn quân dừng ngựa, nghỉ ngơi một canh giờ.”
Rất nhanh, mệnh lệnh tức khắc được truyền tới toàn quân, mọi người ruổi ngựa đi chậm lại, đới khi tới bên bờ tiểu hồ, liền lập tức xoay mình xuống ngựa, kỷ luật nghiêm chỉnh mà thay phiên nhau cho ngựa uống nước, ăn lương khô, hơi thả lỏng nghỉ ngơi.
“Hoàng thượng, thần đã sai người dựng lều tốt, thỉnh Hoàng thượng vào lều nghỉ ngơi.”
“Ân” Long Liệt Tuyền giao ngựa cho người khác chăm sóc, lập tức tiến vào lều.
Lều mặc dù dựng vội nhưng mọi thứ cũng đầy đủ.
Lông mềm mại trải trên mặt đất, một bên là bàn nhỏ, bên trên đã chuẩn bị sẵn quân lương thịt khô cùng nước uống, bốn phía còn có bếp nhỏ đang cháy, tạo nên không khí ấm áp thoải mái.
Long Liệt Tuyền vừa vào doanh trướng, người theo hầu lập tức tiến lên nhanh nhẹn cởi nhuyễn giáp, gỡ quân bị vũ khí, dâng khăn.
Sau khi lau qua mặt đầy bụi bẩn, Long Liệt tuyền mệt mỏi nói:”Được rồi, đừng đến làm phiền trẫm, trẫm muốn ở một mình, không cần phỉa hầu hạ.”
“Vâng, thuộc hạ xin cáo lui.”
“Vừa hết một canh giờ. lập tức đến đây đánh thức trẫm, không được để chậm thời gian xuất phát của đại quân.”
“Vâng, thuộc hạ nghe lệnh.”
“Lui xuống đi.” Long Liệt Tuyền khoát tay ra hiệu lui ra.
Chờ thị tòng lui ra, thân thể mệt mỏi lập tức ngã trên lớp lông mềm, mấy ngày đêm liên tục đi gấp, cho dù thân thể làm bằng sắt cũng không thể chịu nổi, huống chi là Hoàng đế quen sống trong nhung lụa?
Long Liệt Tuyền vừa chạm vào lớp lông mềm mại liền rơi vào giấc ngủ mê man, nhưng dự cảm bất an trong lòng không cách nào giải khiến hắn không thể ngủ, sau khi nhắm mắt nửa canh giờ, lập tức ngồi dậy, cầm lấy bơ, thịt bò khô nhai không khác gì sáp mà ăn, vì giữ gìn sức khỏe, cho dù có khó nuốt bao nhiêu cũng không thể không ăn.
Bên ngoài thịt xông khô có muối diêm khiến ngón tay Long Liệt Tuyền truyền đến cảm giác đau như bị kim châm, thoáng chốc làm hắn nhớ tới chuyện vừa rồi ngón tay bị noãn ngọc cắt, không nhịn được gỡ noãn ngọc đang đeo trên cổ xuống, tinh tế quan sát.
Mặt ngọc bên ngoài trong suốt trơn nhẵn lại có một vết nứt nhỏ?!
Hắn nhất thời tâm tư đại loạn, không kìm được suy đoán đây có phải là điềm báo? Không lẽ chủ nhân noãn ngọc có điều gì bất trắc?
Bất chấp đại quân có được nghỉ ngơi chu đáo hay không, Long Liệt Tuyền ngay lập tức quát lớn:” Người đâu, chuẩn bị, thu doanh, đại quân lập tức xuất phát.”
Không để ý tới nét mặt mở lớn mang theo mệt mỏi cùng ngạc nhiên, Long Liệt Tuyền lớn tiếng sai người đem ngựa, chỉnh quân.
Song đại quân tinh nhuệ vẫn không khiến quân vương thất vọng, bọn họ nhanh chóng phục tùng mệnh lệnh, chỉnh đốn trang phục, gọn gàng xoay người lên ngựa, chuẩn bị xuất phát.
Một khắc sau, đại quân lập tức tiếp tục hướng phương Bắc lao gấp.
Lý Tu Viễn suất lĩnh đại quân đi tới nương rẫy nơi quan ngoại cách Lệ Đồng quan năm dặm, hắn giơ tay lên ra hiệu đại quân ngừng bước, nhìn về phía trước mười dặm, Lâu Khuyết quân cũng tập trung yên lặng chờ lệnh, quân Thiên triều cùng Lâu Khuyết quân, mỗi bên đều yên lặng chờ thời cơ khai chiến.
Trong đầu Lý Tu Viễn hiện ra lời Phượng Băng Cao căn dặn trước khi xuất phát:” Tu Viễn, lần này thời cơ thắng quyết định ở chỗ cầm chân. Cần phải đem hết toàn lực quân Lâu Khuyết cầm chân ở tiền phương, dùng đội hình phân tán sức lực chiến đấu của chúng, đánh tan tác sở trường mã chiến của dân tộc quen sống trên thảo nguyên, bức ra toàn bộ quân tinh nhuệ của kẻ thù, làm cho quân lực trấn giữ hậu phương giảm bớt, sau đó quân ta có thể thừa dịp tiếp cận lật ngược tình thế, bắt Lâu Khuyết vương, kết thúc chiến tranh.”
“Nhưng ngộ nhỡ…Ngộ nhỡ…” Lý Tu Viễn thân đã kinh bách chiến cư nhiên lại không thể xử lý mà thì thầm, lộ ra thần tình hoảng loạn hiếm thấy.
“Không có ngộ nhỡ!” Phượng Băng Cao quát như đinh đóng cột.
Nhãn thần kiên nghị, ngạo khí cùng thân ảnh oai hùng lẫm liệt, hòa quang chói lọi, đoạt hồn nhiếp phách, khiến người khác không dám nhìn thẳng, Lý Tu Viễn đành phải quỳ gối hành lễ, khuất phục dưới uy thế ấy.
“Vâng.” Bất luận ý chí sắt đá thế nào cũng chỉ có thể khuất phục, căn bản không có khả năng chống lại.
Tuy rằng hắn rất nỗ lực ngăn cản bản thân mình tuân theo mệnh lệnh kia, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể chống lại, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn Phượng Băng Cao lĩnh binh đi.
Lén thở dài, Lý Tu Viễn đem tâm tư quay lại tình hình hiện tại, nhìn quân đội tập trung tại tiền phương, trong lòng phần cảm giác vô lực khi không thể cưỡng lại mệnh lệnh của Phượng Băng Cao dần chuyển thành lửa giận, hắn căm hận thề trong lòng, cần phải khiến Lâu Khuyết trả một cái giá vĩnh viễn không thể quên được!
“Nổi trống!” Lý Tu Viễn quát to.
Trống trận từng tiếng tùng tùng vang lên, chúng quân lính đã phấn khích, cùng hét lớn, thanh thế to lớn, ngay cả Lâu Khuyết quân ở phía trước cũng cảm nhận được sự kiên quyết, tiếp theo kèn lệnh cũng nổi lên, chiến hỏa bắt đầu nổi lên.
“Tả quân, hữu quân đánh bọc bên sườn, trung quân đột phá.” Tiếng của Lý Tu Viễn oang oang, nhanh chóng, rõ ràng truyền quân lệnh. Ngữ điệu trầm ổn, khiến quân tâm đại chấn.
“Xông trận!” Hiệu lệnh ban ra, đại quân hò hét, khí độ dũng mãnh nhằm phía tiền tuyến, nghênh chiến Lâu Khuyết.
Tinh kỳ tung bay trong không trung, trống trận ầm ầm cắt ngang bầu không khí, tiếng đao kiếm chạm nhau vang lên khắp nơi, hai bên chính thức giao chiến.
Thảo nguyên xanh thẳm nhuộm đỏ thắm, đao kiếm vô tình trường thương lợi khí hướng huyết nhục chém tới, gào thét thê lương, tiếng rống giận chém giết lẫn nhau luân phiên vang lên, giống như một bài vãn ca oanh liệt không ngừng vang lên, kẻ khác bi phẫn khóc lóc thảm thiết, mặt đất rộng lớn thoáng chốc trở thành địa ngục trần gian, đầy rẫy không biết bao nhiêu anh linh đã hy sinh.
Mặt đất rên xiết, máu chảy thành sông, hài cốt chồng chất…xây nên một vài bức địa ngục nhân gian.
Phượng Băng Cao suất lĩnh một trăm lính tinh nhuệ cẩn thận dắt ngựa đi qua đường nhỏ trên vách núi thuận lợi đi đến nơi đất bằng.
Trống trận, tiếng kèn mơ hồ từ phương xa truyền đến, Phượng Băng Cao trong lòng rùng mình, hiểu rõ hai bên đã giao chiến, lập tức xoay người, giục ngựa phi nước đại, những người còn lại theo sát phía sau.
Bọn họ không chút do dự mà dấn thân vào nơi nguy hiểm, chỉ vì vị tướng dẫn đầu dũng mãnh kia, thêm phần tin tưởng khiến bọn họ sẵn lòng lấy một địch với một trăm, xâm nhập sâu vào bên trong quân địch, cho dù chết cũng không oán.
Khoảng chừng một lúc lâu sau, Phượng Băng Cao giơ tay ra hiệu kỵ mã giảm tốc độ, tiến vào một khu rừng.
“Nghỉ một khắc, sửa sang trang bị. Đem ngựa giấu trong rừng, gần cánh rừng này là nơi trọng yếu Lâu Khuyết đóng quân, chúng ta phải đi bộ, lặng lẽ tiến vào.”
Phượng Băng Cao vừa phân phó vừa đem chiến bị từng thứ trên yên ngựa gỡ xuống.
Hai thanh chủy thủ giấu sát vào ống chân, thắt lưng quấn nhuyễn kiếm sắc bén, bên sườn đeo trường tiên, vai khoác đoản cung, lưng đeo ống tên lông vũ.
Mọi người tiếp theo đem toàn bộ chiến bị từng cái giấu vào y phục, trầm mặc mà thần tốc, động tác vô cùng gọn gàng.
“Chia làm bốn tổ, một tổ hai lăm người, không được nấp cùng một chỗ, cả tổ phải hỗ trợ lẫn nhau, yểm hộ chi viện cho nhau, không nên đi riêng, tự mình hành động, tổn hại an toàn cả tổ. Tất cả nhỏ giọng tiến lên, không được kinh động quân địch. Nhớ kỹ ba nguyên tắc cơ bản─ chú ý, nhạy bén, thận trọng. Nếu bắt được Lâu Khuyết vương, gửi chim thông báo. Đều đã nghe rõ rồi chứ?” Phượng Băng Cao thấp giọng phân phó.
“Đã rõ.”
“Tốt lắm, đi thôi. Chúc mọi người thuận buồm xuôi gió, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.”
“Vâng.”
Mọi người nhanh chóng tản ra, tiến vào sâu trong rừng.
Tác giả :
Tĩnh Ngôn