Phượng Hậu
Chương 22
Editeur: MrSuxi232
Môi lưỡi không ngừng triền quấn, hơi thở nóng rực, hốn loạn vây quanh, vừa nghe đối phương tỏ tình, bản thân lại toàn tâm toàn ý mà đón nhận.
Phượng Băng Cao khó khăn cựa mình, hai tay ôm chặt cổ Hoàng đế, ngón tay vùi vào đám tóc đen nhánh, vô thức đẩy nụ hôn thêm mãnh liệt.
Hoàng đế trở mình đem Phượng Băng Cao nằm lên trên, tránh cho thân thể cường tráng của mình đè ép y, sau đó lại tiếp tục giày vò đôi môi tinh tế đã bỏng rát, tinh tế thưởng thức, lại dọc theo suối tóc trượt dần xuống lưng, thắt lưng, rồi đến mông…Nhu thuận xoa nắn, trêu chọc Phượng Băng Cao.
Cố ổn định hơi thở, Hoàng đế cất giọng ám muội:”Ta còn chuyện quan trọng muốn biết rõ…”
Phượng Băng Cao thoải mái nằm trên lồng ngực rộng lớn của Hoàng đế, cảm nhận lửa tình chạy tán loạn trong cơ thể, một lúc sau mới có thể bật ra:”Ân…Ân…Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ngươi là…Là thật tâm muốn để cho ta ôm sao?” Hoàng đế ngừng một chút, nghi hoặc nhìn sắc mặt đã phiếm hồng của người trong lồng ngực, trong lòng mặc dù mừng rỡ hành động yêu thương này của y nhưng bản tính đa nghi tời sinh, y lại bất ngờ thay đổi, không khỏi lo ngại còn có mưu tính gì khác. “Sẽ không…sẽ không lại giống như lần trước? Là muốn…muốn ôm ta?”
Phượng Băng Cao ngạc nhiên mà ngẩng đầu, phì cười:”A ha…Sao ngươi hỏi vậy?” Làm sao mà lại nghĩ đến mức này?
“Bởi vì ngươi quá nhiệt tâm khiến người khác nghi ngờ.”
Lúc trước rõ ràng ngàn vạn lần không muốn, hắn phải hao tổn hết tâm sức, tìm mọi cách khẩn cầu, vất vả lắm mới được cho phép hôn môi, cho phép ôm khi ngủ, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì lập tức bị cự tuyệt, làm hắn bất đắc dĩ phải nghe lời, nhưng hôm nay, sau khi ngủ trưa, thái độ hoàn toàn thay đổi, còn thể hiện tình cảm mãnh liệt, hỏi sao không nghi ngờ?
Phượng Băng Cao tâm vẫn còn ý trêu đùa, có ý hỏi:”Nếu đúng vậy, ngươi không bằng lòng sao?”
Nghe lời ấy, mồ hôi lạnh trên trán Hoàng đế túa ra, suy tư chốc lát rồi khó khăn đáp lại:”Ta rất sẵn lòng đáp ứng ngươi…Nhưng ngươi và ta đều biết đó chỉ là lời nói! Đúng là ngươi phải chịu ủy khuất, nhưng ta chính là lúc nào cũng nhớ ngươi, muốn ôm ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được ngươi, nếu ngươi thực không muốn, vậy…Ta đã biết, chỉ cần ngươi đồng ý chờ ta, ở cạnh ta, cái khác…Ai~~~ Ta liền không để ý!”
Những lời này đã quét sách chút lý trí còn lại của Phượng Băng Cao, y thương hại mà chủ động hôn đôi môi mấp máy của Hoàng đế, từ môi dưới chuyển lên môi trên, lại từ sống mũi hôn dọc xuống, qua đó nói rõ tâm ý của mình.
“Ngươi không để ý nhưng ta thì có a! Tính ta hay câu nệ, không nói được những mật ngữ như ngươi, nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi, ngươi còn muốn ta phải chứng minh sao?”
Phượng Băng Cao trở mình ngồi dậy, ngồi cạnh Hoàng đế, vươn hai tay nhẹ nhàng cởi vạt áo, để lộ một mạt vai cổ trắng như tuyết, cái cảm giác ngượng ngùng khiến da thịt y lại thêm một mạt phiếm hồng, thực rung động lòng người.
Trước nam nhân phiến tình như vậy, quả thực Liễu Hạ Huệ cũng không bằng!
Hoàng đế lập tức như hổ đói bổ nhào vào dê con béo trắng, môi khẽ mút, đầu lưỡi khẽ liếm, răng khẽ cắn, cảm giác tê dại như điện giật khiến Phượng Băng Cao cả người run rẩy, cuối cùng vô lực ngã xuống giường, Hoàng đế thuận thế tiến tới, bàn tay nhanh chóng vứt cái áo vướng víu qua một bên, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.
“Cao, da thịt ngươi thật xinh đẹp trơn mềm, trong trắng ẩn hồng, như hoa rơi trong tuyết, thật khiến người say mê.”
Hoàng đế từ từ đánh dấu lên làn da trắng như tuyết, trong lòng ngoài trừ lửa tình sục sôi còn có một tia cảm động, điều hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã đạt được, hỏi sao không mừng rỡ!
“Cũng chỉ có ngươi thích mà thôi, thân là nam tử mà da thịt mềm mịn như con gái, khiến người thật khó chịu…Ân…Ngươi chắc không biết…Ta khi còn thơ ấu, cha ta từng bắt ta đứng dưới trời nắng cởi trần luyện công, liên tục phơi nắng đến mấy ngày…Chính là vì làn da trắng này…Ân a…Nhẹ a…”
Khép hờ mắt, Phượng Băng Cao thấy môi Hoàng đế đang cắm thù du trước ngực, cái loại phiến tình này thật khiến người ta đỏ mặt, cũng trêu chọc ham muốn của y, khiến y không cầm lòng được rên lên, một câu nói cũng không xong.
“Nhưng hiện nay vẫn trắng nõn thơm mát thế này, câu dẫn người khác…Ngươi làm sao vẫn giữ được?”
Hoàng đế vừa hỏi vừa không ngừng đánh dấu, môi chậm rãi thưởng thức tứng tấc một da thịt, cái loại cảm giác ẩm ướt ôn nhu này khiến Phượng Băng Cao tâm cuồng trí loạn, lời của Hoàng đế không thể lọt vào tai, chỉ cảm thấy lửa tình càng ngày càng rạo rực trong cơ thể, cả người nóng như bị phỏng.
“Ư…Ân ư…”
Thanh âm đứt quãng khao khát từ Phượng Băng Cao truyền ra, khuôn mặt y đã phiếm hồng nhưng vẫn hiển lộ một vẻ dâm mỹ tao nhã, khiến Hoàng đế càng thêm cuồng, không còn để tâm đến nói chuyện, vội vã di chuyển nhanh xuống dưới, gặp y phục chưa cởi, lòng nóng như lửa đốt, bàn tay to lớn vội vàng xé, y bào tức khắc hóa thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống giường, nơi có một tuyệt mỹ thanh thuần mỹ nhân đang nằm, như một bức xuân cung đồ sống động.
Phượng Băng Cao nén xuống rụt rè, thấp giọng nói:”Đừng vội như vậy…Rất giống quỷ háo sắc a…Với lại, ngươi còn chưa cởi y phục?”
Nghe vậy Hoàng đế vội vã luống cuống mà đem quần áo trên người từng cái vứt xuống, lộ ra thân thể tráng kiện, da thịt vừa tiếp xúc, hai người đều phát ra tiếng rên khẽ, đầy thỏa mãn, sau đó, hai bên đều như muốn làm vừa lòng đối phương, thăm dò qua lại thân thể người kia, bằng môi, bằng tay, bằng tâm…
“Cao, ta không chịu nổi nữa! Ta vào nha?”
Hoàng đế hơi thở khó nhọc vang lên bên tai Phượng Băng Cao, khiến y nhịn không được cũng run rẩy, rên thành tiếng.
“Ân ân…Hảo…Ta cũng…Muốn ngươi…Ân a…A…”
Phượng Băng Cao hai mắt khép hờ, khóe mắt long lanh, đôi môi bị hôn đến đỏ, thần trí mê loạn, thầm mong mau chóng được giải thoát.
Ngón tay Hoàng đế tham dò chỗ sâu kín của Phượng Băng Cao, hơi thở động lòng người liên tục truyền đến, Hoàng đế muốn nghe đôi môi ấy gọi tên mình, khàn khàn nói:” Cao, gọi ta…”
Lửa nóng chảy hừng hực trong cơ thể, rất nhanh thiêu đốt, thế mà còn…Phượng Băng Cao khó nhọc chuyển động thân thể, hai bắp đùi nhịn không được mà cọ sát vào thắt lưng Hoàng đế, hai tay cố sức ôm hắn, vô thức hét lớn:” Ân a…A a…Hoàng thượng…Hoàng thượng…Ân hanh…”
“Không, không đúng, ta muốn nghe ngươi gọi đích danh ta cơ.”
Đôi mơ màng ngập nước, Phượng Băng Cao vẻ mặt cầu xin:”…Liệt…Tuyền…Liệt Tuyền…Yêu ta…Liệt Tuyền…”
Hoàng đế-Long Liệt Tuyền- vạn phần mừng rỡ mà cúi người phong bế môi y, đem thanh âm tuyệt vời kia nuốt vào lòng, đến giờ mới khẳng định hắn rốt cuộc đã có được nam nhân ngạo khí thanh cao này.
“Cao, thả lỏng ra…”
Dục vọng hừng hực thật lớn chậm rãi tiến vào, thăm dò tìm kiếm điểm cực cảm.
“…Đau a…Điểm nhẹ…” Khẽ nhíu mày, Phượng Băng Cao nén đau, tuy có xấu hổ, có hơi sợ, nhưng vẫn nỗ lực thả lỏng thân thể, Long Liệt Tuyền yêu thương nhẹ nhàng an ủi Phượng Băng Cao đang đau đến rơi lệ, vạn phần yêu thương, mặc dù muốn nhanh chóng chiếm lấy tất cả của y, nhưng cũng không muốn thương tổn y, đành phải nhẹ nhàng, chậm rãi mà đợi y tiếp nhận hắn.
“Không sao chứ?” Thanh âm ôn nhu không kìm được vang lên.
“Ân…”
Phượng Băng Cao cúi đầu đáp, thân thể thực rất đau, nhưng cũng cảm thấy dạt dào, say trong thanh âm trân ái, khiến y ngập tràn hạnh phúc, chẳng những muốn hiến dâng hết cả thể xác lẫn tâm hồn, còn muốn tiếp nhận toàn bộ hắn.
Thân là nam tử, nhưng lại để một nam tử khác kéo vào lòng vui vẻ, vậy không phải là nghịch thiên sao? Đúng là nghiệt tình thế nhân không bao giờ chấp nhận…
Nhưng lức này y không còn nhận thức được nhiều như vậy, cũng không cảm thấy xấu hổ hặc ray rứt, bởi y hiểu rõ thời khắc này, bọn họ chỉ muốn yêu đối phương, bằng mắt, bằng môi, bằng thân, bằng tâm…
Toàn tâm toàn ý hướng về đối phương bộc lộ tình yêu, y chỉ cảm thấy mê say, sung sướng, càng ngày càng lún sâu, không thể thoát ra…
Thầm nghĩ sẽ trong chốc lát nghỉ ngơi, mặc kệ nhân nghĩa đạo đức, trung hiếu lễ nghĩa…Có lẽ đây là bội đức, có lẽ là vi thiên, có lẽ là dị thường…Y, cuối cùng cũng thừa nhận da thịt thân thiết như vậy thật mê say, chẳng trách người ta sao lại ca ngợi ái tình, thiên cổ ngàn đời ngâm xướng.
“Cao, ta rất muốn để một lát cho ngươi thích ứng, nhưng ngươi chặt, nóng thế này, ta thực không nén nổi!”
“Liệt Tuyền, Hoàng đế của ta…” Phương Băng Cao vươn tay quấn lấy cổ hắn, kéo hắn nằm lên trên mình, “Yêu ta, mãnh liệt yêu ta, không giữ lại gì, làm cho ta cảm nhận tình yêu nông cháy của ngươi đi!”
“Cao, ta yêu ngươi, trọn đời không đổi.”
Theo ái ngữ, bất chợt va chạm, hung hăng mà thâm nhập vào nơi sâu kín, khiến Phượng Băng Cao thoáng chốc thở không nổi, ai ai rên nhẹ, theo đà luật động mà di chuyển, tấm thân loạn bậy không ngừng.
“Liệt…Tuyền…Ta cũng…Yêu ngươi…Yêu ngươi…”
Hai người cùng chìm vào bể tình, xuân tình khắp phòng, hưởng thụ đến tận cùng trần gian hoan ái…
——–
Màn đêm buông xuống, ánh nến chiếu trong nội thất, một người lặng lẽ trở mình, mặc lại y phục, sau đó ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn người yêu đang ngủ, tay vẽ theo đường nét trên mặt hắn.
“Ta phải đi, Liệt Tuyền…Có lẽ ngươi sẽ oán ta, có lẽ ngươi sẽ bực ta, nhưng ta đều là vì quốc gia, nói thế hơi có chút mượn cớ, đối với ngươi vô trách nhiệm không làm tròn nghĩa vụ, nhưng cũng không thể để bách tính phải chịu cảnh ly biệt, mong ngươi hiểu cho ta…Ta bằng lòng với ngươi, sẽ ra sức giữ mình, khải hoàn trở về…”
Trong chốc lát thấy quyến luyến, cúi người hôn lên môi hắn, Phượng Băng Cao không quay đầu lại bước ra khỏi tẩm điện.
Ngoài điện, một người hai ngựa đã đứng chờ sẵn.
Phượng Băng Cao nắm cương, nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, thúc ngựa lướt đi.
“Sao bộ dạng lại không tốt vậy?” Lý Tu Viễn bất an nhỏ giọng hỏi.
“Không sao.” Phượng Băng Cao tao nhã cười, trong mắt hiển lộ quyết tâm. ” Quốc gia xã tắc, hạnh phúc bách tính trăm họ phải ưu tiên hàng đầu.” Giật cương, tăng tốc hướng cổng thành lao đi.
Thấy vậy, Lý Tu Viễn đành phải ngậm miệng theo sau.
Tướng quân đã hạ quyết tâm. Hoàng đế, ngài không còn cách nào khác là nghe theo “hậu mệnh” a! Lý Tu viễn vừa thúc người vừa chia buồn với Hoàng đế.
Bất quá, nói đi phải nói lại, thái độ tướng quân lúc này mới đúng a! Y tuyệt đối sẽ không núp trong cung an nhàn hưởng thụ, trốn tránh trách nhiệm của mình, nếu Hoàng đế đã yêu tướng quân, phải hiểu rõ tính cách y mới phải.
Lý Tu Viễn dứt khỏi tình cảm dư thừa, mang theo phấn khởi bám theo Phượng Băng Cao.
Hoàng đế cáo lẽ không biết bây giờ tướng quân mới là đẹp nhất, phong thái tốt nhất, ý chí kiên định, thân hình băng lãnh ngạo nhân, thực sự khiến kẻ khác mê đắm, không thể không ngưỡng mộ, nguyện ý phục tùng.
Ngoài thành, đại quân đã tề chỉnh, chỉ đợi thủ lĩnh ra lệnh, lập tức khỏi hành thảo phạt, chiến sự hết sức căng thẳng!
Editeur chính thức ngất… @_@
Chắc sau chương này ta phải dưỡng sức+lên núi tu luyện dài dài a.
Haizzzz thật xấu hổ! Ta cảm thấy bản thân còn quá yếu kém khi làm những đoạn kiểu này a…
Hay chúng ta chơi trò chơi nho nhỏ để hạ nhiệt ha.
Các bạn gần xa ai tìm được trong chương này từ đồng nghĩa với từ ” ngâm vịnh” (đồng nghĩa này xét theo QT ca ca a) thì ta sẽ có thưởng a…
Môi lưỡi không ngừng triền quấn, hơi thở nóng rực, hốn loạn vây quanh, vừa nghe đối phương tỏ tình, bản thân lại toàn tâm toàn ý mà đón nhận.
Phượng Băng Cao khó khăn cựa mình, hai tay ôm chặt cổ Hoàng đế, ngón tay vùi vào đám tóc đen nhánh, vô thức đẩy nụ hôn thêm mãnh liệt.
Hoàng đế trở mình đem Phượng Băng Cao nằm lên trên, tránh cho thân thể cường tráng của mình đè ép y, sau đó lại tiếp tục giày vò đôi môi tinh tế đã bỏng rát, tinh tế thưởng thức, lại dọc theo suối tóc trượt dần xuống lưng, thắt lưng, rồi đến mông…Nhu thuận xoa nắn, trêu chọc Phượng Băng Cao.
Cố ổn định hơi thở, Hoàng đế cất giọng ám muội:”Ta còn chuyện quan trọng muốn biết rõ…”
Phượng Băng Cao thoải mái nằm trên lồng ngực rộng lớn của Hoàng đế, cảm nhận lửa tình chạy tán loạn trong cơ thể, một lúc sau mới có thể bật ra:”Ân…Ân…Ngươi muốn hỏi cái gì?”
“Ngươi là…Là thật tâm muốn để cho ta ôm sao?” Hoàng đế ngừng một chút, nghi hoặc nhìn sắc mặt đã phiếm hồng của người trong lồng ngực, trong lòng mặc dù mừng rỡ hành động yêu thương này của y nhưng bản tính đa nghi tời sinh, y lại bất ngờ thay đổi, không khỏi lo ngại còn có mưu tính gì khác. “Sẽ không…sẽ không lại giống như lần trước? Là muốn…muốn ôm ta?”
Phượng Băng Cao ngạc nhiên mà ngẩng đầu, phì cười:”A ha…Sao ngươi hỏi vậy?” Làm sao mà lại nghĩ đến mức này?
“Bởi vì ngươi quá nhiệt tâm khiến người khác nghi ngờ.”
Lúc trước rõ ràng ngàn vạn lần không muốn, hắn phải hao tổn hết tâm sức, tìm mọi cách khẩn cầu, vất vả lắm mới được cho phép hôn môi, cho phép ôm khi ngủ, nhưng nếu muốn tiến thêm một bước thì lập tức bị cự tuyệt, làm hắn bất đắc dĩ phải nghe lời, nhưng hôm nay, sau khi ngủ trưa, thái độ hoàn toàn thay đổi, còn thể hiện tình cảm mãnh liệt, hỏi sao không nghi ngờ?
Phượng Băng Cao tâm vẫn còn ý trêu đùa, có ý hỏi:”Nếu đúng vậy, ngươi không bằng lòng sao?”
Nghe lời ấy, mồ hôi lạnh trên trán Hoàng đế túa ra, suy tư chốc lát rồi khó khăn đáp lại:”Ta rất sẵn lòng đáp ứng ngươi…Nhưng ngươi và ta đều biết đó chỉ là lời nói! Đúng là ngươi phải chịu ủy khuất, nhưng ta chính là lúc nào cũng nhớ ngươi, muốn ôm ngươi, bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế được ngươi, nếu ngươi thực không muốn, vậy…Ta đã biết, chỉ cần ngươi đồng ý chờ ta, ở cạnh ta, cái khác…Ai~~~ Ta liền không để ý!”
Những lời này đã quét sách chút lý trí còn lại của Phượng Băng Cao, y thương hại mà chủ động hôn đôi môi mấp máy của Hoàng đế, từ môi dưới chuyển lên môi trên, lại từ sống mũi hôn dọc xuống, qua đó nói rõ tâm ý của mình.
“Ngươi không để ý nhưng ta thì có a! Tính ta hay câu nệ, không nói được những mật ngữ như ngươi, nhưng ta thật sự rất nhớ ngươi, ngươi còn muốn ta phải chứng minh sao?”
Phượng Băng Cao trở mình ngồi dậy, ngồi cạnh Hoàng đế, vươn hai tay nhẹ nhàng cởi vạt áo, để lộ một mạt vai cổ trắng như tuyết, cái cảm giác ngượng ngùng khiến da thịt y lại thêm một mạt phiếm hồng, thực rung động lòng người.
Trước nam nhân phiến tình như vậy, quả thực Liễu Hạ Huệ cũng không bằng!
Hoàng đế lập tức như hổ đói bổ nhào vào dê con béo trắng, môi khẽ mút, đầu lưỡi khẽ liếm, răng khẽ cắn, cảm giác tê dại như điện giật khiến Phượng Băng Cao cả người run rẩy, cuối cùng vô lực ngã xuống giường, Hoàng đế thuận thế tiến tới, bàn tay nhanh chóng vứt cái áo vướng víu qua một bên, lộ ra một mảng ngực trắng nõn.
“Cao, da thịt ngươi thật xinh đẹp trơn mềm, trong trắng ẩn hồng, như hoa rơi trong tuyết, thật khiến người say mê.”
Hoàng đế từ từ đánh dấu lên làn da trắng như tuyết, trong lòng ngoài trừ lửa tình sục sôi còn có một tia cảm động, điều hắn chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã đạt được, hỏi sao không mừng rỡ!
“Cũng chỉ có ngươi thích mà thôi, thân là nam tử mà da thịt mềm mịn như con gái, khiến người thật khó chịu…Ân…Ngươi chắc không biết…Ta khi còn thơ ấu, cha ta từng bắt ta đứng dưới trời nắng cởi trần luyện công, liên tục phơi nắng đến mấy ngày…Chính là vì làn da trắng này…Ân a…Nhẹ a…”
Khép hờ mắt, Phượng Băng Cao thấy môi Hoàng đế đang cắm thù du trước ngực, cái loại phiến tình này thật khiến người ta đỏ mặt, cũng trêu chọc ham muốn của y, khiến y không cầm lòng được rên lên, một câu nói cũng không xong.
“Nhưng hiện nay vẫn trắng nõn thơm mát thế này, câu dẫn người khác…Ngươi làm sao vẫn giữ được?”
Hoàng đế vừa hỏi vừa không ngừng đánh dấu, môi chậm rãi thưởng thức tứng tấc một da thịt, cái loại cảm giác ẩm ướt ôn nhu này khiến Phượng Băng Cao tâm cuồng trí loạn, lời của Hoàng đế không thể lọt vào tai, chỉ cảm thấy lửa tình càng ngày càng rạo rực trong cơ thể, cả người nóng như bị phỏng.
“Ư…Ân ư…”
Thanh âm đứt quãng khao khát từ Phượng Băng Cao truyền ra, khuôn mặt y đã phiếm hồng nhưng vẫn hiển lộ một vẻ dâm mỹ tao nhã, khiến Hoàng đế càng thêm cuồng, không còn để tâm đến nói chuyện, vội vã di chuyển nhanh xuống dưới, gặp y phục chưa cởi, lòng nóng như lửa đốt, bàn tay to lớn vội vàng xé, y bào tức khắc hóa thành từng mảnh nhỏ, rơi lả tả xuống giường, nơi có một tuyệt mỹ thanh thuần mỹ nhân đang nằm, như một bức xuân cung đồ sống động.
Phượng Băng Cao nén xuống rụt rè, thấp giọng nói:”Đừng vội như vậy…Rất giống quỷ háo sắc a…Với lại, ngươi còn chưa cởi y phục?”
Nghe vậy Hoàng đế vội vã luống cuống mà đem quần áo trên người từng cái vứt xuống, lộ ra thân thể tráng kiện, da thịt vừa tiếp xúc, hai người đều phát ra tiếng rên khẽ, đầy thỏa mãn, sau đó, hai bên đều như muốn làm vừa lòng đối phương, thăm dò qua lại thân thể người kia, bằng môi, bằng tay, bằng tâm…
“Cao, ta không chịu nổi nữa! Ta vào nha?”
Hoàng đế hơi thở khó nhọc vang lên bên tai Phượng Băng Cao, khiến y nhịn không được cũng run rẩy, rên thành tiếng.
“Ân ân…Hảo…Ta cũng…Muốn ngươi…Ân a…A…”
Phượng Băng Cao hai mắt khép hờ, khóe mắt long lanh, đôi môi bị hôn đến đỏ, thần trí mê loạn, thầm mong mau chóng được giải thoát.
Ngón tay Hoàng đế tham dò chỗ sâu kín của Phượng Băng Cao, hơi thở động lòng người liên tục truyền đến, Hoàng đế muốn nghe đôi môi ấy gọi tên mình, khàn khàn nói:” Cao, gọi ta…”
Lửa nóng chảy hừng hực trong cơ thể, rất nhanh thiêu đốt, thế mà còn…Phượng Băng Cao khó nhọc chuyển động thân thể, hai bắp đùi nhịn không được mà cọ sát vào thắt lưng Hoàng đế, hai tay cố sức ôm hắn, vô thức hét lớn:” Ân a…A a…Hoàng thượng…Hoàng thượng…Ân hanh…”
“Không, không đúng, ta muốn nghe ngươi gọi đích danh ta cơ.”
Đôi mơ màng ngập nước, Phượng Băng Cao vẻ mặt cầu xin:”…Liệt…Tuyền…Liệt Tuyền…Yêu ta…Liệt Tuyền…”
Hoàng đế-Long Liệt Tuyền- vạn phần mừng rỡ mà cúi người phong bế môi y, đem thanh âm tuyệt vời kia nuốt vào lòng, đến giờ mới khẳng định hắn rốt cuộc đã có được nam nhân ngạo khí thanh cao này.
“Cao, thả lỏng ra…”
Dục vọng hừng hực thật lớn chậm rãi tiến vào, thăm dò tìm kiếm điểm cực cảm.
“…Đau a…Điểm nhẹ…” Khẽ nhíu mày, Phượng Băng Cao nén đau, tuy có xấu hổ, có hơi sợ, nhưng vẫn nỗ lực thả lỏng thân thể, Long Liệt Tuyền yêu thương nhẹ nhàng an ủi Phượng Băng Cao đang đau đến rơi lệ, vạn phần yêu thương, mặc dù muốn nhanh chóng chiếm lấy tất cả của y, nhưng cũng không muốn thương tổn y, đành phải nhẹ nhàng, chậm rãi mà đợi y tiếp nhận hắn.
“Không sao chứ?” Thanh âm ôn nhu không kìm được vang lên.
“Ân…”
Phượng Băng Cao cúi đầu đáp, thân thể thực rất đau, nhưng cũng cảm thấy dạt dào, say trong thanh âm trân ái, khiến y ngập tràn hạnh phúc, chẳng những muốn hiến dâng hết cả thể xác lẫn tâm hồn, còn muốn tiếp nhận toàn bộ hắn.
Thân là nam tử, nhưng lại để một nam tử khác kéo vào lòng vui vẻ, vậy không phải là nghịch thiên sao? Đúng là nghiệt tình thế nhân không bao giờ chấp nhận…
Nhưng lức này y không còn nhận thức được nhiều như vậy, cũng không cảm thấy xấu hổ hặc ray rứt, bởi y hiểu rõ thời khắc này, bọn họ chỉ muốn yêu đối phương, bằng mắt, bằng môi, bằng thân, bằng tâm…
Toàn tâm toàn ý hướng về đối phương bộc lộ tình yêu, y chỉ cảm thấy mê say, sung sướng, càng ngày càng lún sâu, không thể thoát ra…
Thầm nghĩ sẽ trong chốc lát nghỉ ngơi, mặc kệ nhân nghĩa đạo đức, trung hiếu lễ nghĩa…Có lẽ đây là bội đức, có lẽ là vi thiên, có lẽ là dị thường…Y, cuối cùng cũng thừa nhận da thịt thân thiết như vậy thật mê say, chẳng trách người ta sao lại ca ngợi ái tình, thiên cổ ngàn đời ngâm xướng.
“Cao, ta rất muốn để một lát cho ngươi thích ứng, nhưng ngươi chặt, nóng thế này, ta thực không nén nổi!”
“Liệt Tuyền, Hoàng đế của ta…” Phương Băng Cao vươn tay quấn lấy cổ hắn, kéo hắn nằm lên trên mình, “Yêu ta, mãnh liệt yêu ta, không giữ lại gì, làm cho ta cảm nhận tình yêu nông cháy của ngươi đi!”
“Cao, ta yêu ngươi, trọn đời không đổi.”
Theo ái ngữ, bất chợt va chạm, hung hăng mà thâm nhập vào nơi sâu kín, khiến Phượng Băng Cao thoáng chốc thở không nổi, ai ai rên nhẹ, theo đà luật động mà di chuyển, tấm thân loạn bậy không ngừng.
“Liệt…Tuyền…Ta cũng…Yêu ngươi…Yêu ngươi…”
Hai người cùng chìm vào bể tình, xuân tình khắp phòng, hưởng thụ đến tận cùng trần gian hoan ái…
——–
Màn đêm buông xuống, ánh nến chiếu trong nội thất, một người lặng lẽ trở mình, mặc lại y phục, sau đó ngồi ở mép giường, chăm chú nhìn người yêu đang ngủ, tay vẽ theo đường nét trên mặt hắn.
“Ta phải đi, Liệt Tuyền…Có lẽ ngươi sẽ oán ta, có lẽ ngươi sẽ bực ta, nhưng ta đều là vì quốc gia, nói thế hơi có chút mượn cớ, đối với ngươi vô trách nhiệm không làm tròn nghĩa vụ, nhưng cũng không thể để bách tính phải chịu cảnh ly biệt, mong ngươi hiểu cho ta…Ta bằng lòng với ngươi, sẽ ra sức giữ mình, khải hoàn trở về…”
Trong chốc lát thấy quyến luyến, cúi người hôn lên môi hắn, Phượng Băng Cao không quay đầu lại bước ra khỏi tẩm điện.
Ngoài điện, một người hai ngựa đã đứng chờ sẵn.
Phượng Băng Cao nắm cương, nhẹ nhàng xoay người nhảy lên, thúc ngựa lướt đi.
“Sao bộ dạng lại không tốt vậy?” Lý Tu Viễn bất an nhỏ giọng hỏi.
“Không sao.” Phượng Băng Cao tao nhã cười, trong mắt hiển lộ quyết tâm. ” Quốc gia xã tắc, hạnh phúc bách tính trăm họ phải ưu tiên hàng đầu.” Giật cương, tăng tốc hướng cổng thành lao đi.
Thấy vậy, Lý Tu Viễn đành phải ngậm miệng theo sau.
Tướng quân đã hạ quyết tâm. Hoàng đế, ngài không còn cách nào khác là nghe theo “hậu mệnh” a! Lý Tu viễn vừa thúc người vừa chia buồn với Hoàng đế.
Bất quá, nói đi phải nói lại, thái độ tướng quân lúc này mới đúng a! Y tuyệt đối sẽ không núp trong cung an nhàn hưởng thụ, trốn tránh trách nhiệm của mình, nếu Hoàng đế đã yêu tướng quân, phải hiểu rõ tính cách y mới phải.
Lý Tu Viễn dứt khỏi tình cảm dư thừa, mang theo phấn khởi bám theo Phượng Băng Cao.
Hoàng đế cáo lẽ không biết bây giờ tướng quân mới là đẹp nhất, phong thái tốt nhất, ý chí kiên định, thân hình băng lãnh ngạo nhân, thực sự khiến kẻ khác mê đắm, không thể không ngưỡng mộ, nguyện ý phục tùng.
Ngoài thành, đại quân đã tề chỉnh, chỉ đợi thủ lĩnh ra lệnh, lập tức khỏi hành thảo phạt, chiến sự hết sức căng thẳng!
Editeur chính thức ngất… @_@
Chắc sau chương này ta phải dưỡng sức+lên núi tu luyện dài dài a.
Haizzzz thật xấu hổ! Ta cảm thấy bản thân còn quá yếu kém khi làm những đoạn kiểu này a…
Hay chúng ta chơi trò chơi nho nhỏ để hạ nhiệt ha.
Các bạn gần xa ai tìm được trong chương này từ đồng nghĩa với từ ” ngâm vịnh” (đồng nghĩa này xét theo QT ca ca a) thì ta sẽ có thưởng a…
Tác giả :
Tĩnh Ngôn