Phương Đại Trù
Chương 3: Cháo thập cẩm cùng xuất sư biểu*
*Xuất sư biểu: Bài phát biểu khi xuất sư.
“Cháo bát bảo, cháo bí đỏ, cháo thập cẩm với trứng bắc thảo cùng thịt nạc.
Bánh bao giải hoàng(gạch cua), muối tiêu cuốn, thịt bò chưng sủi cảo rau hẹ.
Bơ lạc, tương vừng, lá sen, tư nhiên*, hành trộn lẫn.
Bánh bột lọc, bánh đậu đỏ, canh thịt dê vị thơm đậm đà…”
*Tư nhiên là một loại gia vị, mùi thơm đặc, thích hợp chế biến thức ăn với thịt, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, cũng có thể giảm đau.
Vừa sáng tinh mơ, Thẩm Dũng còn đang mơ mơ màng màng trong chăn chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hát của trẻ nhỏ, không biết là người nào ở đâu hát lại kỳ quái dễ nghe. Ngáp một cái đứng lên, Thẩm Dũng ngồi ở trên chăn phủ gấm đỏ thẫm, nhìn hoa văn long phượng màu vàng thêu trên đệm đến ngẩn người… Tối hôm qua hắn ăn đậu cô-ve cùng ngó sen xào và một chén cơm lớn, thấy Thẩm Dũng thích uống rượu, Phương Dao còn ở phòng bếp đem ra một vò rượu ngon cùng hai món khác cho hắn, sau đó chuẩn bị một bát canh gừng nóng hổi cho hắn uống.
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, hình như đêm qua uống không ít, tuy nhiên buổi sáng hôm nay lại không đau đầu… Khiến hắn ngủ thẳng đến sáng?
Đứng dậy mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn đến hỷ phục đỏ thẫm trên tường có chút chói mắt, Thẩm Dũng không hiểu làm sao lại cảm thấy ủ rũ, rửa mặt ra khỏi phòng.
Trong sân, chỉ thấy bọn người hầu đang quét rác.
Thẩm Dũng tò mò hỏi, “Làm sao? Hôm nay có khách đến?”
Tiểu nô quét rác thấy Thẩm Dũng, ánh mắt mở to: “Thiếu gia, cậu sao lại dậy sớm như vậy?!”
Thẩm Dũng có chút khó hiểu, hỏi: “Sớm ư? Mấy giờ rồi?”
“Giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) vừa qua khỏi xong.” Tiểu nô nói, “Cậu xem, trời cũng vừa sáng.”
Thẩm Dũng cũng lắp bắp kinh hãi, đời này hắn còn chưa biết trời giờ mão có bộ dáng gì, chạy nhanh ra giữa sân ngẩng đầu nhìn kỹ.
“Đúng rồi.” Thẩm Dũng chợt nghĩ tới, hỏi tiểu nô: “Vừa rồi, trong đám các ngươi có người hát gì vậy?”
“Không phải chúng tôi hát.” Tiểu nhị cười hớ hớ nói, “Thiếu phu nhân ở phòng bếp làm cơm, lôi kéo bọn nha hoàn hát.”
“Làm cơm…” Thẩm Dũng khịt khịt mũi ngửi, liền cảm thấy bụng kêu réo, “Cái gì mà thơm như vậy?”
“Thiếu phu nhân làm cơm.” Tiểu nhị xoa bụng, nói: “Thiếu gia ngài nhanh đi ăn đi, thiếu phu nhân tay nghề thật giỏi.”
Thẩm Dũng cảm thấy có chút buồn cười… Phương Dao này là tài nữ tạm thời không nói đến… đến tay nghề nấu cơm cũng thật là tốt! Nghĩ vậy, liền nhấc chân hướng phía phòng bếp mà đi.
Vừa bước vào bếp, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng của cha mẹ hắn, Thẩm Dũng nhịn không được nổi gà da, thầm nghĩ —— cha hắn thì ra còn có thể cười thành như vậy?
Vòng quá tấm bình phong vào bên trong chỉ thấy hai người đều đang ngồi ở bên cạnh bàn, Phương Dao ở một bên gắp rau cho họ, miệng không biết nói cái gì, khiến mẹ hắn cười đến phát run, một tiếng “con”, hai tiếng “con” khiến tâm can Thẩm Dũng như bị kim đâm có chút đau, liền chạy nhanh đến bên cạnh bàn thỉnh an cha mẹ.
Vẻ mặt của Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân khi thấy Thẩm Dũng cùng vẻ mặt của bọn hạ nhân vừa nãy không khác biệt lắm, đều há to miệng hỏi, “Ngươi làm sao đã dậy?!”
Thẩm Dũng sờ sờ đầu, tâm nói, các người coi ta như bán thân bất toại (liệt nửa người) hay sao mà không dậy được đến đây?!
Phương Nhất Chước múc cho hắn một chén cháo thập cẩm, bên trên rải bơ lạc, vừng trắng, ruốc cùng nho khô, đưa qua chiếc đũa, lại đưa cho hắn một cái muối tiêu cuốn(Này không biết là món gì@@).
Thẩm Dũng dường như còn có chút ngượng ngùng, tiếp nhận bát, giương mắt nhìn nhìn Phương Nhất Chước, thầm nghĩ… Tối hôm qua hình như ngay cả khăn voan cũng chưa mở, lại chỉ lo ăn, vẫn chưa nhìn qua tân nương tử. Nay vừa thấy… ưm, không khó nhìn, có điều là cũng không quá ưa nhìn, vẫn là câu nói kia, ánh mắt thật lớn.
Phương Nhất Chước tủm tỉm cười nhìn mọi người ăn cơm, Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn Thẩm Dũng một cái, nói: “Dũng nhi, như vậy thật kỳ cục, tân nương sáng sớm đã dậy làm cơm, ngươi ngay cả câu thăm hỏi ân cần cũng không có?”
Thẩm Dũng méo miệng, liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, nói nhỏ một câu: “Sớm.”
Thẩm Nhất Bác sắc mặt khó coi, Phương Nhất Chước nghe được, cười tủm tỉm cũng hướng hắn nói một câu, “Sớm.”
Thẩm phu nhân lại gật gật đầu, “Dao Dao tính tình thật tốt.”
Phương Nhất Chước cười, “Mẹ, gọi con Nhất Chước là được.”
“Nhất Chước?” Mọi người hai mắt nhìn nhau, Thẩm Dũng đang ăn cháo suýt nữa phun ra, cười: “Cái gì Nhất Chước? Nhất Chước chúc hay là Nhất Chước du* a?”
*Như đã giải thích, Nhất Chước trong tên của nữ chính là một cái môi ~~. Ở đây ý Dũng ca là môi múc cháo hay môi múc mỡ:)))
Phương Nhất Chước nhíu mày, “Người quen đều gọi như vậy, ta từ bé đã gọi Phương Nhất Chước.”
“Không phải nói là Phương Dao sao?” Thẩm lão gia có chút buồn bực.
“Vâng.” Phương Nhất Chước cười cười, “Người trong nhà dùng biệt danh.”
“À.” Hai vị phụ lão nghe xong gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều… Dù sao đứa con dâu này rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại chịu khó, còn biết nấu nướng, ngày thành thân đầu tiên, Thẩm Dũng đã dậy thật sớm, là dấu hiệu tốt.
“Dũng nhi.” Thẩm Nhất Bác nói, “Lát nữa ăn xong cơm, đi thư phòng học bài, bảo Nhất Chước đến đó cùng ngươi, nàng là tài nữ, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi nàng.”
Thẩm Dũng khóe miệng giật giật, vừa nghe học bài hắn liền đau đầu, lại nghe nói muốn Phương Nhất Chước giám sát, tâm tình càng không tốt, có điều hắn cũng lười tranh cãi cùng cha, bằng không lại ăn mắng. Thẩm Dũng theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước một cái, tự nói… Nha đầu, hôm qua còn chưa phân ra thắng bại đâu, hôm nay thật muốn nhìn xem ngươi là cái tài nữ gì, lát nữa khi dễ ngươi đến chết!
Phương Nhất Chước uống thìa canh đậu đỏ, thấy Thẩm Dũng thỉnh thoảng liếc mắt với mình một cái, trong lòng cũng buồn bực —— người này, hình như không thích nói chuyện, nhìn trông rất hung dữ.
Thẩm Dũng ăn hai ba miếng cháo, chép miệng chậc lưỡi… Do dự một chút, vẫn là đem bát đưa cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước tiếp bát, có chút buồn bực nhìn hắn, chỉ thấy hắn sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Cho một chén nữa.”
Thẩm phu nhân nở nụ cười, cùng Thẩm lão gia trao đổi ánh mắt, hai người hiểu ý cười, Phương Nhất Chước lại múc cho Thẩm Dũng một chén lớn.
Thẩm Dũng vừa ăn vừa nghĩ, nha đầu này tay nghề thật tốt, cần gì làm tài nữ, làm đầu bếp cũng được.
Ăn xong cơm, Thẩm Dũng vốn muốn đi chơi, bị Thẩm lão gia hung hăng trừng mắt một cái, không tình nguyện tiến đến thư phòng học bài.
Thẩm Dũng một bụng đầy oán khí đi vào thư phòng, nhìn mấy cuốn kinh thư ngẩn người. Phương Nhất Chước nhìn quanh bốn phía, nhìn đến một bàn đầy sách, không khỏi tán thưởng, “Thật nhiều sách vở a… Những thứ đó ngươi đều đã xem?”
Thẩm Dũng quay người xem thường, nói: “Có gì hay ho…Chỉ là đống giấy bỏ đi mà thôi.”
Phương Nhất Chước cười cười, tiếp tục xem trong phòng những vật hiếm lạ này nọ.
“Ai, đại tài nữ.” Thẩm Dũng mở miệng, “Cha ta bắt ta viết văn, ngươi giúp ta viết đi.”
Phương Nhất Chước ngẩn người, đi tới hỏi: “Cái gì văn chương a? Ta không viết.”
Thẩm Dũng cười gượng, “Ngươi không phải tài nữ sao? Tài nữ mà một trang văn cũng không viết được ư?!” Nói xong, hướng bên cạnh xê dịch, đem chỗ ngồi nhường lại cho Phương Nhất Chước, chính mình thì ghé vào một bên chơi xúc xắc.
Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng tự mình chơi với chính mình, bước đến nói: “Ta với ngươi chơi đi.”
Vô cùng sửng sốt, Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng: “Ngươi có thể chơi bài bạc ư?”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Xúc xắc, mạt chược hay bài cửu, ta đều có thể.”
“Thật sao?” Thẩm Dũng giật mình mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước.
“Tất nhiên.” Phương Nhất Chước tiếp nhận xúc xắc, ở trong tay sờ soạng một lúc, nói, “Ai… Xúc xắc ngà voi tốt nhất, thật đúng là đồ hiếm lạ.”
Thẩm Dũng có chút không rõ, Phương tiểu thư này thế nào lại cùng những nha đầu phố phường lỗ mãng giống nhau, liền hỏi: “Này, ngươi không phải tiểu thư khuê các à? Tại sao lại biết chơi thứ này?”
“Cha ta thích.” Phương Nhất Chước thật tự nhiên nói, “Ta từ nhỏ đã cùng cha chơi.”
Thẩm Dũng chân mày cau lại, tự nói, Phương lão gia này cũng thật không tốt, thế nào lại dạy khuê nữ nhà mình đánh bạc?! Có điều là hắn thật ra đối với Phương Nhất Chước đã hơi chút có hảo cảm, so với tài nữ cả ngày phụng phịu làm nũng quả thật là có ý tứ hơn. Đơn giản nói, “Ai, không bằng như thế này, hai ta đổ lớn nhỏ, ngươi thua, sẽ phải viết văn cho ta, ta thua… Ân, ngươi muốn mua cái gì ta cho ngươi cái đó.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Ngươi đi trước đi.” Thẩm Dũng đưa xúc xắc cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước tiếp ở trong tay quơ quơ lắc lắc mấy cái đổ xuống trên bàn —— ba mặt xúc xắc đều là một, báo tử*.
*Báo tử là ba con xúc sắc đổ ra đều cùng một mặt, dù đổ lớn hay nhỏ đều thua.
“Ha ha.” Thẩm Dũng phấn khởi, nói: “Chết ngươi a, hết đường rồi!”
Phương Nhất Chước cau cái mũi, vận số thật là đen đủi. Lúc này, chỉ thấy Thẩm Dũng cầm lấy xúc xắc, đặt ở trong lòng bàn tay hà hơi, quơ quơ vài cái rồi đổ xuống bàn —— ba mặt đều là sáu!
“Oa.” Phương Nhất Chước giật mình, hỏi: “Là ngươi cố ý hay là vận may a?”
“Hắc hắc.” Thẩm Dũng lại cầm lấy xúc xắc, hỏi: “Ngươi nói ngươi muốn mấy điểm đi?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Ta muốn mấy điểm ngươi có thể ném ra bằng ấy điểm sao?”
“Tất nhiên.” Thẩm Dũng khẳng định.
Phương Nhất Chước gật đầu, “Được, ba bốn năm, ngươi ném một cái cho ta xem.”
Thẩm Dũng lại đem xúc xắc nắm trong lòng bàn tay, hà hơi, quơ quơ, hướng trên bàn đổ —— ba bốn năm.
“Ôi chao?!” Phương Nhất Chước cầm lấy xúc xắc xem xét chung quanh, nói: “Thần a!”
Thẩm Dũng vui vẻ ra mặt, chỉ chỉ giấy bút trên bàn, “Ngươi thua, viết văn đi!”
Phương Nhất Chước không có biện pháp, nguyện chơi nguyện chịu thua, đem xúc xắc trả lại cho hắn, hỏi: “Viết như thế nào đây?”
Thẩm Dũng đem tập sách trước mắt mở ra, nói: “Cha ép ta xem mấy bài xuất sư biểu, bắt ta viết cảm tưởng.”
“Cảm tưởng?” Phương Nhất Chước sờ sờ đầu, hỏi: “Viết như thế nào?”
“Ngươi đọc trước đi, sau đó xem có ý tưởng gì.” Thẩm Dũng nhíu mày, “Ngươi không phải tài nữ sao, viết cảm tưởng về xuất sư biểu chắc sẽ rất dễ dàng đi.”
Phương Nhất Chước tiếp nhận sách: “Ta xem trước đã.”
Vừa nhìn hai hàng, Phương Nhất Chước chỉ vào một chữ hỏi, “A, đây là chữ gì?”
Thẩm Dũng liếc nhìn, nói: “Tồ.”
“Này đây?” Phương Nhất Chước hỏi tiếp.
“Tệ.” Thẩm Dũng trả lời.
“Này?”
“Trắc.”
“Này?”
“Tang.”
“Này?”
“Du.”
“Này…”
“Ngươi có thể yên lặng không?” Thẩm Dũng trừng mắt, “Định thử ta ư?”
Phương Nhất Chước mếu máo, che lại lỗ tai, “Ngươi hung hăng cái gì? Lá tỏi cùng rau hẹ ngươi có phân biệt rõ ràng được không?”
“…”
“Chữ này?” Phương Nhất Chước tiếp tục chỉ, “Đọc là gì?”
…
Sau nửa canh giờ, Thẩm Dũng theo yêu cầu của Phương Nhất Chước từ đầu tới đuôi đọc một lần xuất sư biểu, đọc xong, Phương Nhất Chước nói một câu thiếu chút nữa làm cho Thẩm Dũng hộc máu, nàng hỏi —— văn này nói về cái gì a?
Thẩm Dũng hoàn toàn sửng sốt, hỏi: “Trời, ta nói ngươi thế này đâu xứng với danh tiếng tài nữ?!”
Phương Nhất Chước nheo lại mắt, nhìn hắn: “Ngươi không phải là chính mình cũng không biết chứ?!”
“Ngươi cho ta là đồ ngốc à, một bài xuất sư biểu có gì mà không hiểu?!” Nói xong, Thẩm Dũng lại tường tận giải thích một lần xuất sư biểu cho Phương Nhất Chước .
Phương Nhất Chước nghe xong, hỏi: “Vị Gia Cát võ hầu này hắn rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?”
Thẩm Dũng liếc mắt xem thường, nói: “Ai biết, toàn những lời vô nghĩa.”
“Đúng thế.” Phương Nhất Chước cũng gật đầu, “Đúng là toàn những lời vô nghĩa, cuối cùng chính hắn cũng nói không biết mình viết cái gì.”
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Phương Nhất Chước kéo kéo hắn, nói: “Này, đừng xem cái đó nữa, thật không thú vị, chúng ta ra phố đi dạo thôi.”
Thẩm Dũng cũng không biết làm thế nào, nói: “Cha ta sẽ đánh người đấy.”
“Vì sao phải đánh ngươi?” Phương Nhất Chước khó hiểu, Thẩm Dũng này cũng không có gì không tốt a, có chỗ nào giống tiểu ác bá?
“Cha ta không cho ta ra đường.” Thẩm Dũng nói, “Bắt ta học bài.”
“Bắt đọc xuất sư biểu sao?” Phương Nhất Chước càng buồn bực, “Ngươi không phải đã đọc rồi sao?”
“Cha bắt ta học thuộc, ta vẫn không học được, cho nên cha mới buộc ta viết văn.” Thẩm Dũng tâm không cam, lòng không nguyện nói.
“Vào lúc ngươi giảng giải cho ta, không phải cũng đã học thuộc rồi sao?” Phương Nhất Chước kéo hắn, nói: “Đi, chúng ta tìm cha, ngươi đọc thuộc một lần, hai ta sẽ được ra đường đi chơi.”
“A?” Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước lôi ra khỏi phòng, vừa vặn trông thấy Thẩm Nhất Bác.
“Cha.” Phương Nhất Chước hướng Thẩm Nhất Bác nói, “Tướng công hắn nói đã học thuộc xuất sư biểu.”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, tự nhủ: không phải chứ? Xuất sư biểu này hắn đã bắt Thẩm Dũng học nửa tháng, không thấy hắn thuộc được chữ nào… Hôm nay đột nhiên liền thuộc cả bài?
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước kéo đến trước mặt Thẩm Nhất Bác, liếc nhìn nàng một cái, có chút khó xử, hướng nàng lắp bắp miệng, “Thuộc rồi ư?” Một bên vẫn nhìn Thẩm Nhất Bác: “Cha, nếu con đọc thuộc được, cho chúng con ra ngoài phố chơi được không?”
Thẩm Nhất Bác nghĩ nghĩ, dù sao cũng là thiếu phu thiếu thê(một đôi vợ chồng trẻ), mới mười sáu bảy tuổi có tâm tình vui đùa cũng là bình thường, liền gật đầu hướng Thẩm Dũng nói, “Chỉ cần ngươi có thể đọc thuộc được, ta sẽ cho hai ngươi ra đường, vừa vặn cho Nhất Chước mua chút son phấn, mua thêm vài bộ quần áo.”
Thẩm Dũng vừa mới giải thích cho Phương Nhất Chước một lần xuất sư biểu, bản thân giống như cũng hiểu rõ đôi chút, liền đơn giản há miệng đọc ra… Cũng kỳ quái, đọc thế nào lại đặc biệt thuận lợi, một hơi liền đọc xong rồi.
Thẩm Nhất Bác trợn tròn mắt, đánh giá Thẩm Dũng trên dưới, đây là con của hắn sao?!
Phương Nhất Chước cao hứng hướng lão cha nói, “Cha, chúng ta ở bên ngoài ăn xong trưa cơm sẽ trở về!” Nói xong, lôi kéo Thẩm Dũng cũng đang có chút mơ mộng chạy đi.
Thẩm Nhất Bác đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu: “Hay thật đúng là hiền thê vào cửa, lãng tử liền quay đầu?!”
P/s: Vì là truyện mỹ thực nên mỗi chương sẽ bonus vài món ăn nhắc đến trong truyện…
“Cháo bát bảo, cháo bí đỏ, cháo thập cẩm với trứng bắc thảo cùng thịt nạc.
Bánh bao giải hoàng(gạch cua), muối tiêu cuốn, thịt bò chưng sủi cảo rau hẹ.
Bơ lạc, tương vừng, lá sen, tư nhiên*, hành trộn lẫn.
Bánh bột lọc, bánh đậu đỏ, canh thịt dê vị thơm đậm đà…”
*Tư nhiên là một loại gia vị, mùi thơm đặc, thích hợp chế biến thức ăn với thịt, dùng làm thuốc lưu thông khí huyết, cũng có thể giảm đau.
Vừa sáng tinh mơ, Thẩm Dũng còn đang mơ mơ màng màng trong chăn chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng hát của trẻ nhỏ, không biết là người nào ở đâu hát lại kỳ quái dễ nghe. Ngáp một cái đứng lên, Thẩm Dũng ngồi ở trên chăn phủ gấm đỏ thẫm, nhìn hoa văn long phượng màu vàng thêu trên đệm đến ngẩn người… Tối hôm qua hắn ăn đậu cô-ve cùng ngó sen xào và một chén cơm lớn, thấy Thẩm Dũng thích uống rượu, Phương Dao còn ở phòng bếp đem ra một vò rượu ngon cùng hai món khác cho hắn, sau đó chuẩn bị một bát canh gừng nóng hổi cho hắn uống.
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, hình như đêm qua uống không ít, tuy nhiên buổi sáng hôm nay lại không đau đầu… Khiến hắn ngủ thẳng đến sáng?
Đứng dậy mặc quần áo, ngẩng đầu nhìn đến hỷ phục đỏ thẫm trên tường có chút chói mắt, Thẩm Dũng không hiểu làm sao lại cảm thấy ủ rũ, rửa mặt ra khỏi phòng.
Trong sân, chỉ thấy bọn người hầu đang quét rác.
Thẩm Dũng tò mò hỏi, “Làm sao? Hôm nay có khách đến?”
Tiểu nô quét rác thấy Thẩm Dũng, ánh mắt mở to: “Thiếu gia, cậu sao lại dậy sớm như vậy?!”
Thẩm Dũng có chút khó hiểu, hỏi: “Sớm ư? Mấy giờ rồi?”
“Giờ mão (từ 5 giờ đến 7 giờ sáng) vừa qua khỏi xong.” Tiểu nô nói, “Cậu xem, trời cũng vừa sáng.”
Thẩm Dũng cũng lắp bắp kinh hãi, đời này hắn còn chưa biết trời giờ mão có bộ dáng gì, chạy nhanh ra giữa sân ngẩng đầu nhìn kỹ.
“Đúng rồi.” Thẩm Dũng chợt nghĩ tới, hỏi tiểu nô: “Vừa rồi, trong đám các ngươi có người hát gì vậy?”
“Không phải chúng tôi hát.” Tiểu nhị cười hớ hớ nói, “Thiếu phu nhân ở phòng bếp làm cơm, lôi kéo bọn nha hoàn hát.”
“Làm cơm…” Thẩm Dũng khịt khịt mũi ngửi, liền cảm thấy bụng kêu réo, “Cái gì mà thơm như vậy?”
“Thiếu phu nhân làm cơm.” Tiểu nhị xoa bụng, nói: “Thiếu gia ngài nhanh đi ăn đi, thiếu phu nhân tay nghề thật giỏi.”
Thẩm Dũng cảm thấy có chút buồn cười… Phương Dao này là tài nữ tạm thời không nói đến… đến tay nghề nấu cơm cũng thật là tốt! Nghĩ vậy, liền nhấc chân hướng phía phòng bếp mà đi.
Vừa bước vào bếp, chợt nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười sang sảng của cha mẹ hắn, Thẩm Dũng nhịn không được nổi gà da, thầm nghĩ —— cha hắn thì ra còn có thể cười thành như vậy?
Vòng quá tấm bình phong vào bên trong chỉ thấy hai người đều đang ngồi ở bên cạnh bàn, Phương Dao ở một bên gắp rau cho họ, miệng không biết nói cái gì, khiến mẹ hắn cười đến phát run, một tiếng “con”, hai tiếng “con” khiến tâm can Thẩm Dũng như bị kim đâm có chút đau, liền chạy nhanh đến bên cạnh bàn thỉnh an cha mẹ.
Vẻ mặt của Thẩm lão gia cùng Thẩm phu nhân khi thấy Thẩm Dũng cùng vẻ mặt của bọn hạ nhân vừa nãy không khác biệt lắm, đều há to miệng hỏi, “Ngươi làm sao đã dậy?!”
Thẩm Dũng sờ sờ đầu, tâm nói, các người coi ta như bán thân bất toại (liệt nửa người) hay sao mà không dậy được đến đây?!
Phương Nhất Chước múc cho hắn một chén cháo thập cẩm, bên trên rải bơ lạc, vừng trắng, ruốc cùng nho khô, đưa qua chiếc đũa, lại đưa cho hắn một cái muối tiêu cuốn(Này không biết là món gì@@).
Thẩm Dũng dường như còn có chút ngượng ngùng, tiếp nhận bát, giương mắt nhìn nhìn Phương Nhất Chước, thầm nghĩ… Tối hôm qua hình như ngay cả khăn voan cũng chưa mở, lại chỉ lo ăn, vẫn chưa nhìn qua tân nương tử. Nay vừa thấy… ưm, không khó nhìn, có điều là cũng không quá ưa nhìn, vẫn là câu nói kia, ánh mắt thật lớn.
Phương Nhất Chước tủm tỉm cười nhìn mọi người ăn cơm, Thẩm Nhất Bác trừng mắt nhìn Thẩm Dũng một cái, nói: “Dũng nhi, như vậy thật kỳ cục, tân nương sáng sớm đã dậy làm cơm, ngươi ngay cả câu thăm hỏi ân cần cũng không có?”
Thẩm Dũng méo miệng, liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước, nói nhỏ một câu: “Sớm.”
Thẩm Nhất Bác sắc mặt khó coi, Phương Nhất Chước nghe được, cười tủm tỉm cũng hướng hắn nói một câu, “Sớm.”
Thẩm phu nhân lại gật gật đầu, “Dao Dao tính tình thật tốt.”
Phương Nhất Chước cười, “Mẹ, gọi con Nhất Chước là được.”
“Nhất Chước?” Mọi người hai mắt nhìn nhau, Thẩm Dũng đang ăn cháo suýt nữa phun ra, cười: “Cái gì Nhất Chước? Nhất Chước chúc hay là Nhất Chước du* a?”
*Như đã giải thích, Nhất Chước trong tên của nữ chính là một cái môi ~~. Ở đây ý Dũng ca là môi múc cháo hay môi múc mỡ:)))
Phương Nhất Chước nhíu mày, “Người quen đều gọi như vậy, ta từ bé đã gọi Phương Nhất Chước.”
“Không phải nói là Phương Dao sao?” Thẩm lão gia có chút buồn bực.
“Vâng.” Phương Nhất Chước cười cười, “Người trong nhà dùng biệt danh.”
“À.” Hai vị phụ lão nghe xong gật gật đầu, cũng không nghĩ nhiều… Dù sao đứa con dâu này rất tốt, có tri thức, hiểu lễ nghĩa lại chịu khó, còn biết nấu nướng, ngày thành thân đầu tiên, Thẩm Dũng đã dậy thật sớm, là dấu hiệu tốt.
“Dũng nhi.” Thẩm Nhất Bác nói, “Lát nữa ăn xong cơm, đi thư phòng học bài, bảo Nhất Chước đến đó cùng ngươi, nàng là tài nữ, ngươi có gì không hiểu có thể hỏi nàng.”
Thẩm Dũng khóe miệng giật giật, vừa nghe học bài hắn liền đau đầu, lại nghe nói muốn Phương Nhất Chước giám sát, tâm tình càng không tốt, có điều hắn cũng lười tranh cãi cùng cha, bằng không lại ăn mắng. Thẩm Dũng theo bản năng liếc mắt nhìn Phương Nhất Chước một cái, tự nói… Nha đầu, hôm qua còn chưa phân ra thắng bại đâu, hôm nay thật muốn nhìn xem ngươi là cái tài nữ gì, lát nữa khi dễ ngươi đến chết!
Phương Nhất Chước uống thìa canh đậu đỏ, thấy Thẩm Dũng thỉnh thoảng liếc mắt với mình một cái, trong lòng cũng buồn bực —— người này, hình như không thích nói chuyện, nhìn trông rất hung dữ.
Thẩm Dũng ăn hai ba miếng cháo, chép miệng chậc lưỡi… Do dự một chút, vẫn là đem bát đưa cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước tiếp bát, có chút buồn bực nhìn hắn, chỉ thấy hắn sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng nói: “Cho một chén nữa.”
Thẩm phu nhân nở nụ cười, cùng Thẩm lão gia trao đổi ánh mắt, hai người hiểu ý cười, Phương Nhất Chước lại múc cho Thẩm Dũng một chén lớn.
Thẩm Dũng vừa ăn vừa nghĩ, nha đầu này tay nghề thật tốt, cần gì làm tài nữ, làm đầu bếp cũng được.
Ăn xong cơm, Thẩm Dũng vốn muốn đi chơi, bị Thẩm lão gia hung hăng trừng mắt một cái, không tình nguyện tiến đến thư phòng học bài.
Thẩm Dũng một bụng đầy oán khí đi vào thư phòng, nhìn mấy cuốn kinh thư ngẩn người. Phương Nhất Chước nhìn quanh bốn phía, nhìn đến một bàn đầy sách, không khỏi tán thưởng, “Thật nhiều sách vở a… Những thứ đó ngươi đều đã xem?”
Thẩm Dũng quay người xem thường, nói: “Có gì hay ho…Chỉ là đống giấy bỏ đi mà thôi.”
Phương Nhất Chước cười cười, tiếp tục xem trong phòng những vật hiếm lạ này nọ.
“Ai, đại tài nữ.” Thẩm Dũng mở miệng, “Cha ta bắt ta viết văn, ngươi giúp ta viết đi.”
Phương Nhất Chước ngẩn người, đi tới hỏi: “Cái gì văn chương a? Ta không viết.”
Thẩm Dũng cười gượng, “Ngươi không phải tài nữ sao? Tài nữ mà một trang văn cũng không viết được ư?!” Nói xong, hướng bên cạnh xê dịch, đem chỗ ngồi nhường lại cho Phương Nhất Chước, chính mình thì ghé vào một bên chơi xúc xắc.
Phương Nhất Chước thấy Thẩm Dũng tự mình chơi với chính mình, bước đến nói: “Ta với ngươi chơi đi.”
Vô cùng sửng sốt, Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng: “Ngươi có thể chơi bài bạc ư?”
Phương Nhất Chước gật gật đầu, “Xúc xắc, mạt chược hay bài cửu, ta đều có thể.”
“Thật sao?” Thẩm Dũng giật mình mở to hai mắt nhìn Phương Nhất Chước.
“Tất nhiên.” Phương Nhất Chước tiếp nhận xúc xắc, ở trong tay sờ soạng một lúc, nói, “Ai… Xúc xắc ngà voi tốt nhất, thật đúng là đồ hiếm lạ.”
Thẩm Dũng có chút không rõ, Phương tiểu thư này thế nào lại cùng những nha đầu phố phường lỗ mãng giống nhau, liền hỏi: “Này, ngươi không phải tiểu thư khuê các à? Tại sao lại biết chơi thứ này?”
“Cha ta thích.” Phương Nhất Chước thật tự nhiên nói, “Ta từ nhỏ đã cùng cha chơi.”
Thẩm Dũng chân mày cau lại, tự nói, Phương lão gia này cũng thật không tốt, thế nào lại dạy khuê nữ nhà mình đánh bạc?! Có điều là hắn thật ra đối với Phương Nhất Chước đã hơi chút có hảo cảm, so với tài nữ cả ngày phụng phịu làm nũng quả thật là có ý tứ hơn. Đơn giản nói, “Ai, không bằng như thế này, hai ta đổ lớn nhỏ, ngươi thua, sẽ phải viết văn cho ta, ta thua… Ân, ngươi muốn mua cái gì ta cho ngươi cái đó.”
“Được.” Phương Nhất Chước gật đầu.
“Ngươi đi trước đi.” Thẩm Dũng đưa xúc xắc cho Phương Nhất Chước.
Phương Nhất Chước tiếp ở trong tay quơ quơ lắc lắc mấy cái đổ xuống trên bàn —— ba mặt xúc xắc đều là một, báo tử*.
*Báo tử là ba con xúc sắc đổ ra đều cùng một mặt, dù đổ lớn hay nhỏ đều thua.
“Ha ha.” Thẩm Dũng phấn khởi, nói: “Chết ngươi a, hết đường rồi!”
Phương Nhất Chước cau cái mũi, vận số thật là đen đủi. Lúc này, chỉ thấy Thẩm Dũng cầm lấy xúc xắc, đặt ở trong lòng bàn tay hà hơi, quơ quơ vài cái rồi đổ xuống bàn —— ba mặt đều là sáu!
“Oa.” Phương Nhất Chước giật mình, hỏi: “Là ngươi cố ý hay là vận may a?”
“Hắc hắc.” Thẩm Dũng lại cầm lấy xúc xắc, hỏi: “Ngươi nói ngươi muốn mấy điểm đi?”
Phương Nhất Chước nghĩ nghĩ, hỏi lại: “Ta muốn mấy điểm ngươi có thể ném ra bằng ấy điểm sao?”
“Tất nhiên.” Thẩm Dũng khẳng định.
Phương Nhất Chước gật đầu, “Được, ba bốn năm, ngươi ném một cái cho ta xem.”
Thẩm Dũng lại đem xúc xắc nắm trong lòng bàn tay, hà hơi, quơ quơ, hướng trên bàn đổ —— ba bốn năm.
“Ôi chao?!” Phương Nhất Chước cầm lấy xúc xắc xem xét chung quanh, nói: “Thần a!”
Thẩm Dũng vui vẻ ra mặt, chỉ chỉ giấy bút trên bàn, “Ngươi thua, viết văn đi!”
Phương Nhất Chước không có biện pháp, nguyện chơi nguyện chịu thua, đem xúc xắc trả lại cho hắn, hỏi: “Viết như thế nào đây?”
Thẩm Dũng đem tập sách trước mắt mở ra, nói: “Cha ép ta xem mấy bài xuất sư biểu, bắt ta viết cảm tưởng.”
“Cảm tưởng?” Phương Nhất Chước sờ sờ đầu, hỏi: “Viết như thế nào?”
“Ngươi đọc trước đi, sau đó xem có ý tưởng gì.” Thẩm Dũng nhíu mày, “Ngươi không phải tài nữ sao, viết cảm tưởng về xuất sư biểu chắc sẽ rất dễ dàng đi.”
Phương Nhất Chước tiếp nhận sách: “Ta xem trước đã.”
Vừa nhìn hai hàng, Phương Nhất Chước chỉ vào một chữ hỏi, “A, đây là chữ gì?”
Thẩm Dũng liếc nhìn, nói: “Tồ.”
“Này đây?” Phương Nhất Chước hỏi tiếp.
“Tệ.” Thẩm Dũng trả lời.
“Này?”
“Trắc.”
“Này?”
“Tang.”
“Này?”
“Du.”
“Này…”
“Ngươi có thể yên lặng không?” Thẩm Dũng trừng mắt, “Định thử ta ư?”
Phương Nhất Chước mếu máo, che lại lỗ tai, “Ngươi hung hăng cái gì? Lá tỏi cùng rau hẹ ngươi có phân biệt rõ ràng được không?”
“…”
“Chữ này?” Phương Nhất Chước tiếp tục chỉ, “Đọc là gì?”
…
Sau nửa canh giờ, Thẩm Dũng theo yêu cầu của Phương Nhất Chước từ đầu tới đuôi đọc một lần xuất sư biểu, đọc xong, Phương Nhất Chước nói một câu thiếu chút nữa làm cho Thẩm Dũng hộc máu, nàng hỏi —— văn này nói về cái gì a?
Thẩm Dũng hoàn toàn sửng sốt, hỏi: “Trời, ta nói ngươi thế này đâu xứng với danh tiếng tài nữ?!”
Phương Nhất Chước nheo lại mắt, nhìn hắn: “Ngươi không phải là chính mình cũng không biết chứ?!”
“Ngươi cho ta là đồ ngốc à, một bài xuất sư biểu có gì mà không hiểu?!” Nói xong, Thẩm Dũng lại tường tận giải thích một lần xuất sư biểu cho Phương Nhất Chước .
Phương Nhất Chước nghe xong, hỏi: “Vị Gia Cát võ hầu này hắn rốt cuộc muốn nói cái gì vậy?”
Thẩm Dũng liếc mắt xem thường, nói: “Ai biết, toàn những lời vô nghĩa.”
“Đúng thế.” Phương Nhất Chước cũng gật đầu, “Đúng là toàn những lời vô nghĩa, cuối cùng chính hắn cũng nói không biết mình viết cái gì.”
Thẩm Dũng nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Phương Nhất Chước kéo kéo hắn, nói: “Này, đừng xem cái đó nữa, thật không thú vị, chúng ta ra phố đi dạo thôi.”
Thẩm Dũng cũng không biết làm thế nào, nói: “Cha ta sẽ đánh người đấy.”
“Vì sao phải đánh ngươi?” Phương Nhất Chước khó hiểu, Thẩm Dũng này cũng không có gì không tốt a, có chỗ nào giống tiểu ác bá?
“Cha ta không cho ta ra đường.” Thẩm Dũng nói, “Bắt ta học bài.”
“Bắt đọc xuất sư biểu sao?” Phương Nhất Chước càng buồn bực, “Ngươi không phải đã đọc rồi sao?”
“Cha bắt ta học thuộc, ta vẫn không học được, cho nên cha mới buộc ta viết văn.” Thẩm Dũng tâm không cam, lòng không nguyện nói.
“Vào lúc ngươi giảng giải cho ta, không phải cũng đã học thuộc rồi sao?” Phương Nhất Chước kéo hắn, nói: “Đi, chúng ta tìm cha, ngươi đọc thuộc một lần, hai ta sẽ được ra đường đi chơi.”
“A?” Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước lôi ra khỏi phòng, vừa vặn trông thấy Thẩm Nhất Bác.
“Cha.” Phương Nhất Chước hướng Thẩm Nhất Bác nói, “Tướng công hắn nói đã học thuộc xuất sư biểu.”
Thẩm Nhất Bác sửng sốt, tự nhủ: không phải chứ? Xuất sư biểu này hắn đã bắt Thẩm Dũng học nửa tháng, không thấy hắn thuộc được chữ nào… Hôm nay đột nhiên liền thuộc cả bài?
Thẩm Dũng bị Phương Nhất Chước kéo đến trước mặt Thẩm Nhất Bác, liếc nhìn nàng một cái, có chút khó xử, hướng nàng lắp bắp miệng, “Thuộc rồi ư?” Một bên vẫn nhìn Thẩm Nhất Bác: “Cha, nếu con đọc thuộc được, cho chúng con ra ngoài phố chơi được không?”
Thẩm Nhất Bác nghĩ nghĩ, dù sao cũng là thiếu phu thiếu thê(một đôi vợ chồng trẻ), mới mười sáu bảy tuổi có tâm tình vui đùa cũng là bình thường, liền gật đầu hướng Thẩm Dũng nói, “Chỉ cần ngươi có thể đọc thuộc được, ta sẽ cho hai ngươi ra đường, vừa vặn cho Nhất Chước mua chút son phấn, mua thêm vài bộ quần áo.”
Thẩm Dũng vừa mới giải thích cho Phương Nhất Chước một lần xuất sư biểu, bản thân giống như cũng hiểu rõ đôi chút, liền đơn giản há miệng đọc ra… Cũng kỳ quái, đọc thế nào lại đặc biệt thuận lợi, một hơi liền đọc xong rồi.
Thẩm Nhất Bác trợn tròn mắt, đánh giá Thẩm Dũng trên dưới, đây là con của hắn sao?!
Phương Nhất Chước cao hứng hướng lão cha nói, “Cha, chúng ta ở bên ngoài ăn xong trưa cơm sẽ trở về!” Nói xong, lôi kéo Thẩm Dũng cũng đang có chút mơ mộng chạy đi.
Thẩm Nhất Bác đứng tại chỗ sửng sốt một hồi lâu: “Hay thật đúng là hiền thê vào cửa, lãng tử liền quay đầu?!”
P/s: Vì là truyện mỹ thực nên mỗi chương sẽ bonus vài món ăn nhắc đến trong truyện…
Tác giả :
Nhĩ Nhã