Phượng Ẩn Long Tàng
Chương 21: Gió mạnh mới hay cỏ cứng
“Tối hôm đó ta hận ngươi thấu xương, trách ngươi độc ác, hóa ra người ích kỷ nhất lại là ta, biết rõ mình không còn bao nhiêu ngày lại vẫn quấn lấy ngươi. Nếu ngươi thật sự thích ta, ta chết đi rồi thì sẽ chỉ còn lại mình ngươi trên cõi đời này, ngươi sẽ tịch mịch biết bao… Đối với ngươi, đối với ngươi… Ta không cam lòng. Ta đến trên đời này nếu đã gặp được ngươi, thích ngươi, nếu không thể bên ngươi thì ta cần gì phải có mặt trên đời này…”
Để lại một gã tùy tùng đánh cắp ngọc bội, ba người còn lại hộ tống Trân Lung và Chương Hi Liệt đào tẩu. Trân Lung cưỡi một con ngựa riêng, Chương Hi Liệt cùng với tùy tùng Chương Bình cùng cưỡi một con ngựa. Bốn con khoái mã xé mở bóng đêm, chạy nhanh như điện chớp hướng về phương xa. Trăng sáng sao thưa, có thể thấy rõ ràng hình dáng ngọn núi nhỏ xa xa, cỏ cây tươi tốt hai bên đường núi chợt lóe lên rồi biến mất, thỉnh thoảng có một hai con đom đóm bay ngang qua, chớp mắt cái đã bị bỏ lại phía sau.
Câu chuyện Trân Lung kể lại dài lâu mà tàn nhẫn, nghe sao mà lạ lẫm xa xôi, đầu óc Chương Hi Liệt chỉ còn lại hỗn loạn, không biết cưỡi ngựa thế nào, cũng không biết muốn đi đâu. Vừa qua một trận mưa, gió đêm vẫn mang cảm giác mát lạnh. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu như đang sôi lên sùng sục, làm gì cũng không phân ra được rõ ràng, Lý Hủ… Ngọc bội… Vĩnh Thọ vương… Phượng Hoài Quang… Cậu đã nghe được bí mật của Phượng Tam, Phượng Tam tuyệt đối sẽ không cho cậu đi, vì sao hắn lại đồng ý để Trân Lung đưa cậu đi?
Chương Hi Liệt bị cố định trong ngực Chương Bình, bôn ba đường dài hình thành trên người đàn ông mùi mồ hôi khó ngửi, dưới thân là lưng ngựa xóc nảy mãnh liệt khiến cậu từ trong tới ngoài, từ thân đến tâm không chỗ nào không khó chịu. Loại khó chịu này là trì độn, giống như cái dao bị rỉ sắt khi đã dùng lâu, cắt vào miếng thịt tạo ra tiếng cắt kèn kẹt, khiến người ta muốn nổi điên mà lại không kêu ra được.
Đường núi rộng chỉ khoảng hai thước, Chương An đi đầu, Chương Bình và Chương Hi Liệt đi ở giữa, Trân Lung đi phía sau, Chương Kiện đi cuối cùng, bốn con ngựa xếp thành một đường, đi như cuồng phong thổi quét. Đang chạy như điên, Chương An đột nhiên ghìm cương ngựa, thấp giọng nói: “Phía trước có người.” Trân Lung, Chương Bình, Chương Kiện giục ngựa cùng Chương An đứng lại, nhìn về phía trước. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của trăng sao, chỉ thấy bảy tám gã kỵ sĩ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sừng sững phía trước cách đó trăm trượng, biến con đường chật hẹp thành một vòng khép kín.
Sắc mặt Trân Lung nặng nề, có chút hối hận không nên để một người đi đánh cắp ngọc bội. Thân phận Chương Hi Liệt cả đời này vốn không muốn công khai, ngọc bội chứng minh thân phận phượng tử long tôn mất thì thôi, mất ngọc bội không đáng sợ bằng mất mạng.
Chương An thấp giọng nói: “Rạng sáng Chương Khang mới đi trộm lại ngọc bội của tiểu chủ nhân, đối phương sẽ không phát hiện hành động của chúng ta nhanh như thế, có lẽ cũng không phải tại chúng ta. Nơi này cách Vạn An trấn hơn một trăm dặm. Chỉ cần tiến lên, đến được Vạn An trấn thì sẽ có người tiếp ứng. Chúng ta chỉ cần đi qua, nếu người họ chờ là chúng ta, Chương Khang sẽ cùng họ giao thủ, tiểu nhân và Chương Bình hộ tống cô nương và thiếu chủ đi trước, sau khi giải quyết những người này thì thuộc hạ sẽ đuổi theo.”
Chương An là người đứng đầu bốn người, trước khi đi Chương lão gia đã giao cho hắn lo liệu mọi việc, Trân Lung gật đầu đồng ý.
Bốn người giục ngựa chậm rãi đi về phía trước, khi đi lại gần, Chương An cao giọng nói: “Phía trước là lộ bằng hữu nào? Tại hạ là môn hạ Thanh Thành, Linh Phong kiếm Vạn Mạc Nam, đi đường cả đêm, mong các vị nhường đường cho đi.”
Bảy tám kị sĩ kia không nhúc nhích, lại càng không có tiếng trả lời. Ban đêm yên tĩnh trầm mặc khiến người ta nhớ tới lưỡi đao rời vỏ, mũi tên đã giương nhưng chưa vội bắn.
Đến gần mười trượng, cuối cùng đã thấy rõ trang phục của đối phương: Quần áo bó thuần một sắc đen, trên mặt có che bằng khăn đen, chỉ lộ ra ánh mắt tàn nhẫn trấn định.
Chương An đi đầu chân kẹp bụng ngựa, phát động tiến lên.
Ba con ngựa một đường, như mũi tên sắt bắn vào tấm bảng sắt, kiên quyết mở đường chạy trốn.
Chất lỏng nóng bỏng vẩy ướt mặt Chương Hi Liệt, theo bản năng cậu lấy tay lau, mùi tanh đặc dinh dính tràn vào trong mũi, cậu đột nhiên hiểu ra đó là máu. Đao quang kiếm ảnh, sinh tử một đường, ai cũng đang cố gắng giết người, không có một tiếng động, không có chút cảm xúc, nhìn vào lại giống một vở kịch câm kinh tâm động phách. Chương Hi Liệt theo Phượng Tam học được mấy chiêu kiếm pháp, nhưng cảnh giang hồ chém giết nhau thì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy, cảnh tượng man rợ khiến cậu hô hấp không thông, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn những chuyện xảy ra.
Phía sau bỗng nhiên có người phát ra một tiếng cười thô tục, quát: “Ở lại đi!” Chương Hi Liệt cả kinh, bỗng nhiên cảm thấy có máu tanh nóng hổi tóe lên sau lưng. Cậu bị kích thích, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người phía sau không có đầu, xác chết đoan đoan chính chính ngồi trên lưng ngựa, cái cổ trống trơn giống như cái miệng mở lớn hư không âm trầm. Cậu hoảng sợ tới cực điểm, lại không thể nói nên lời đó là cảm giác gì. Da đầu Chương Hi Liệt căng lên, lắc lắc, ngã xuống ngựa. Chương Kiện gần cậu nhất, đưa tay muốn kéo cậu, chợt một thanh kiếm chặt vào khoảng không, hắn đành phải lùi tay về. Chương Hi Liệt đứng lúc ngã ngựa, trong họa có phúc, tránh được một kiếm này.
Chương An vội đâm kiếm ép đối thủ phải lui đi, cúi người kéo Chương Hi Liệt lên ngựa, tránh được một kiếm đâm đến từ bên trái, một cước đá văng thanh đao bên phải, giục ngựa thoát khỏi vòng vây. Chương Kiện giữ nguyên kế hoạch cầm chân kẻ địch, một gã áo đen thoát được Chương Kiện muốn đuổi theo đã trúng ám tiễn của Trân Lung.
Cứ như thế chạy không quá trăm trượng, những mũi tên dài như châu chấu bay ra từ trong các bụi cỏ rậm rạp hai bên đường. Chương An đành phải lui bước, trường kiếm trong tay vung kín không một kẽ hở, chợt nghe trong lòng phát sinh một tiếng kêu rên, biết Chương Hi Liệt đã trúng tên. Chương An thấp giọng nói: “Trân cô nương, tiểu chủ nhân bị thương.”
Phía trước không biết còn có bao nhiêu mai phục, Trân Lung nói: “Tránh sang bên cạnh!”
Chương An vung kiếm càng nhanh, ba người cưỡi hai con ngựa chuyển đầu ngựa xông vào hai bên đường núi. Cỏ nhọn và cứng, cao ngập cả nửa thân ngựa, lướt qua ống quần mỏng manh cảm thấy ngứa rát. Phía sau là tiếng quẹt cỏ lạo xạo, dồn dập hỗn độn, Trân Lung quả quyết: “Chương An, ngươi dẫn y đi trước.” Vừa dứt lời, Chương An đã lập tức ngã xuống. Mất đi chỗ dựa là Chương An, Chương Hi Liệt nhoáng một cái đã ngã ngựa. Trân Lung thúc ngựa nhấc Chương Hi Liệt lên ngựa mình, vội vàng hô: “Chương An!”
Chương An từ mặt đất ngẩng lên, gật đầu một cái, gian nan nói: “Cô nương mau dẫn thiếu chủ đến Vạn An trấn!”
Trân Lung mơ hồ nhìn thấy máu thấm ra từ bên sườn của hắn, trong lòng do dự, cắn răng, giữ chặt Chương Hi Liệt rồi thúc ngựa, giục ngựa chạy như điên.
Vai trái Chương Hi Liệt bị trúng tên, lưng ngựa vô cùng xóc nảy, mũi tên nhô lên tác động đến miệng vết thương, mỗi lần ngựa nhảy lên là đau đến toàn tâm. Cậu đau đến thần chí mơ hồ, đưa tay muốn nhổ mũi tên xuống, vừa chạm vào toàn thân đã phát run. Trân Lung vội đưa tay chặt phần mũi tên thừa bên ngoài cơ thể cậu đi, nhưng cậu vẫn thấy vô cùng đau đớn. Chương Hi Liệt dần mất tỉnh táo, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng tên bắn gào thét phía sau.
Dù họ đang cưỡi bảo mã, nhưng hai người một con ngựa cũng không giữ được lâu dài. Chương Hi Liệt thấp giọng nói: “Trân tỷ tỷ chạy đi, không cần lo cho đệ.” Trân Lung không đáp, chỉ giục ngựa chạy gấp. Cũng không biết đã chạy được bao lâu, tốc độ tia chớp đột nhiên chậm lại, Chương Hi Liệt thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trân Lung dại ra, rõ ràng là sắp chết. Bả vai Chương Hi Liệt đụng vào người nàng, chỉ thấy thân thể nàng ngửa ra đằng, sắp đổ xuống đất. Chương Hi Liệt muốn giữ chặt nàng nhưng lại quên trên người mình có thương tích, đau nhức khiến hai người cùng ngã ngựa.
Đám kỵ sĩ che mặt lao nhanh đến, sẽ đuổi kịp ngay lập tức.
Chương Hi Liệt dùng hết sức lực đẩy Trân Lung vào bụi cỏ, nhịn đau trèo lên lưng ngựa, lớn tiếng kêu lên: “Ta là Chương Hi Liệt, muốn giết thì tới đây!” rồi dùng sức kẹp bụng ngựa, chạy về hướng khác.
Mất máu quá nhiều, Chương Hi Liệt đầu váng mắt hoa, ngực đau từng cơn. Cậu không biết mình có thể kiên trì bao lâu, chỉ mơ mơ hồ hồ muốn chạy nhanh thêm, vết thương của Trân Lung tỷ tỷ có lẽ cũng không quá nặng, có lẽ vẫn có thể sống được. Đang phi nước đại, cậu thân mình mệt mỏi dần dần nghiêng rồi ngã nhào xuống đất, cả người đau đớn, không sao đứng dậy được. Bảo mã có linh tính, vươn lưỡi liếm mặt cậu, Chương Hi Liệt ôm lấy đầu ngựa, cuối cùng dựa vào ngựa mà đứng lên.
Đám kỵ sĩ đang bao vây xung quanh cậu, những túi tên đằng sau đã trống rỗng, hơn mười thanh kiếm rút ra chĩa về hướng cậu, ánh kiếm dày đặc chói lọi trong ánh ban mai.
Tiếng vó ngựa đến gần, Chương Hi Liệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cậu nghĩ mình sắp chết. Kỳ quái là trong lòng cậu lúc này là sự bình tĩnh không sao hiểu được, những buồn khổ lo sợ trước đó cũng đã biến mất một cách khó hiểu. Cậu không nhịn được mà nghĩ rằng, chết cũng tốt, chết là hết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên trên đầu: “Dám động vào người của Phượng mỗ, có phải chư vị chê sống lâu quá rồi hay không?” Chương Hi Liệt mở bừng mắt nhìn sang, người đàn ông ấy ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trong ánh rạng đông mờ nhạt, khuôn mặt phóng túng thật khác ngày thường, cũng thật khác vẻ tuyệt tình tàn nhẫn ngày ấy, trong đôi mắt phượng ấy là sự biếng nhác và tự tin hừng hực.
Kỵ sĩ che mặt trầm mặc, thúc vó ngựa chậm rãi bao vây hắn.
Phượng Tam nở nụ cười lạnh nhạt, vỗ nhẹ một cái lên lưng ngựa, thân mình bật lên không trung như một con chim lớn màu trắng. Động tác của con chim to này nhanh như chớp xẹt, kỳ lạ ở chỗ nó lại khiến người ta cảm giác vô cùng lười biếng. Một gã kỵ sĩ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thanh kiếm trong tay đã thay đổi chủ nhân. Bọn họ đều là người được chọn trong cả vạn người, là tinh anh trong tinh anh được chọn lựa khắt khe, nào có thể chưa quá một chiêu đã mất kiếm. Nhưng không đợi vẻ ngạc nhiên hiện ra trong mắt, ngực đã trào máu tươi.
Một gã khác kinh hãi, gầm lên một tiếng đánh về phía Phượng Tam. Phượng Tam nhẹ nhàng lướt qua, vung kiếm chém vào khoảng không, ba gã kỵ sĩ cách hắn một trượng đầu rơi xuống đất, máu từ cổ phun lên tận trời.
Không đợi những kẻ khác kịp phản ứng, tuấn mã đã đưa họ đến bên cạnh Phượng Tam. Phượng Tam tay nắm ngược chuôi kiếm, lướt một vòng ngược chiều từ trái sang phải, trên yết hầu tám gã kỵ sĩ xuất hiện một vết nứt, máu trào ra, đồng loạt đổ về đằng sau, ngã rạp xuống đất.
Giết chết hơn mười đối thủ chỉ trong nháy mắt.
Chương Hi Liệt nhìn bóng dáng cường tráng kia, chỉ cảm thấy vừa vui vừa buồn, trong lòng dường như căng đầy, lại dường như trống trơn, dường như đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như chưa từng nghĩ gì hết.
Phượng Tam quay lại đối mặt với Chương Hi Liệt. Sức nặng toàn thân của Chương Hi Liệt đều dựa vào trên thân ngựa. Cậu kinh ngạc nhìn hắn, máu me đầy người, có vài nơi đã tụ thành màu đen tím, trên vai còn ghim một mũi tên đã bị chặt bớt, máu vẫn còn chảy ra. Ngay cả dựa vào thân ngựa cũng không thể nhận hết sức nặng, cậu cứ như vậy có chút đăm chiêu nhìn Phượng Tam, từ từ co quắp lại. Trong lòng Phượng Tam có sự hồi hộp không hiểu, bước đến ôm lấy cậu, đặt cậu xuống mặt cỏ bằng phẳng.
Tứ chi lạnh như băng, hô hấp của Chương Hi Liệt như có như không. Phượng Tam điểm các huyệt quanh vai cậu để cầm máu, cúi người thầm thì: “Hi Liệt, ta là Phượng Tam.” Chương Hi Liệt không biết có nghe thấy không, mắt khép hờ, vẫn không nhúc nhích. Phượng Tam cúi xuống độ khí cho Chương Hi Liệt, đến khi hô hấp của cậu ổn định mới thôi, đứng thẳng dậy, cởi bỏ quần áo của cậu. Ngoại trừ mũi tên trên vai thì trên người cậu không có vết thương gì lớn, lúc này Phượng Tam mới nhẹ nhàng thở ra. Tên ghim vào sâu tận xương, không biết có làm tổn thương đến các mạch máu lớn hay không. Phượng Tam dù có mang theo kim sang dược, nhưng cơ thể Chương Hi Liệt lúc này cực kỳ suy nhược, chỉ sợ cố chấp rút tên ra, hơi thở mỏng manh này cũng tan biến. Nhưng nếu không rút tên, máu sẽ tiếp tục chảy ra, Chương Hi Liệt có bao nhiêu máu để chảy suông như thế?
Phượng Tam cân nhắc kĩ lưỡng, bàn tay đặt trên ngực cậu, truyền chân khí vào cơ thể để bảo vệ tạng phủ cho cậu, rồi mới thấp giọng nói: “Hi Liệt, cố chịu đựng.” Hắn đặt một nắm cỏ vào miệng Chương Hi Liệt, tay phải nắm mũi tên, đột ngột rút ra, máu bắn ra tung toé, Chương Hi Liệt kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi. Phượng Tam không chần chừ, tay nhanh như đạn, điểm các huyệt đạo quanh vai cậu, dùng ngón tay ấn vào nơi chảy máu, bôi thuốc lên. Xong việc thì máu cũng ngừng chảy. Phượng Tam môi kề môi Chương Hi Liệt, độ khí cho cậu, tay trái vẫn đặt lên ngực Chương Hi Liệt, nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào cơ thể cậu.
Thật lâu sau, Chương Hi Liệt từ từ hồi tỉnh, cổ họng ấm ách: “Nước…”
Người mất máu quá nhiều thường khát nước, thậm chí vì một ngụm nước mà cả mạng cũng không cần. Nhưng lúc này vạn lần không thể uống nước, nếu không cái mạng nhỏ cũng đi tong.
Chương Hi Liệt thì thào cầu xin: “Nước, nước…”
Phượng Tam nâng cậu dậy, cắn cổ tay rồi đưa đến bên miệng cậu. Chương Hi Liệt giãy giụa không chịu uống, Phượng Tam bóp cằm cậu, bắt cậu nuốt xuống. Chương Hi Liệt trợn mắt nhìn Phượng Tam, khuôn mặt ấy trầm như dòng nước tĩnh lặng, không có chút biểu cảm gì khiến người ta không đoán giờ phút này trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
***
Bầu trời dần dần sáng lên, màu xanh đậm như mực dần nhạt, cuối cùng thành màu xanh lam sáng sủa.
Chương Hi Liệt nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng biết ta là ai ư?”
“Biết.” Phượng Tam đáp ngắn gọn, chiếc khăn lụa đỏ tươi trên cổ tay khiến làn da trắng nõn dị thường.
Chương Hi Liệt im lặng, hồi lâu mới nói: “Nếu ta chết chẳng phải tốt lắm sao?” Dù sao… Dù sao ngươi cũng không để ý đến sự sống chết của ta, hay là… chính ngươi cũng hy vọng ta chết? Cậu không thể tiếp tục suy nghĩ, cơn đau đớn xâm nhập cốt tủy như một thanh kiếm đâm thẳng vào đáy lòng.
“Sống vẫn tốt hơn.” Phượng Tam nhìn lên bầu trời xanh bích như được tẩy rửa: “Chết rồi thì sao thấy được khoảng trời xinh đẹp như thế?”
Chương Hi Liệt cảm thấy hơi thất vọng. Cậu không biết sự thất vọng này từ đâu mà đến, chẳng lẽ… chẳng lẽ ở trong lòng cậu vẫn còn hy vọng hắn sẽ nói hắn không đành lòng nhìn cậu chết, cho dù đắc tội với Vinh vương cũng muốn cứu tính mạng của cậu? Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu còn hy vọng hắn sẽ nói tuy rằng hắn đã dùng những lời lẽ tàn khốc, nhưng kỳ thật là do hắn bất đắc dĩ, kỳ thật hắn vẫn thích cậu?
Nhưng, đằng sau sự thất vọng này còn là từng cơn lo lắng. Cho dù Phượng Tam không chịu nói gì, thì dù sao chăng nữa, hắn vẫn đến, vẫn mặc kệ việc đắc tội với vị Vương gia đang đắc thế nhất triều đình mà đến cứu cậu. Nhưng vì sao? Vì sao cơ chứ? Không phải ngươi từng nói thích hay không thích ai cũng chẳng quan trọng gì với ngươi hay sao? Không phải ngươi đã nói sẽ một cước đá văng kẻ nào dám cản đường ngươi hay sao? Vậy vì sao ngươi lại vì ta mà làm những chuyện này? Phượng Tam… rốt cuộc thì ngươi là người như thế nào?
Chương Hi Liệt nhìn lên bầu trời, nó vừa xanh vừa trong như không nhiễm bất kì hạt bụi nhỏ nào vậy. Nằm ngửa ngắm trời như vậy hồi lâu thì thấy choáng váng như trời đất đảo lộn, cậu thì thào: “Sống để ngắm trời xanh ư?”
“Như vậy không tốt sao?” Gió cuốn lấy mái tóc Phượng Tam, vẻ mặt hắn là sự ung dung bình tĩnh ngày thường khó gặp, cũng toàn nói những lời nhu hòa: “Ta không ít lần bị kẻ địch đuổi giết, vô số lần ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng thầm nghĩ ta vẫn muốn sống. Có lần ta máu tươi đầy người ngã vào hoang sơn dã lĩnh, khi nhìn lên bầu trời ta sẽ nghĩ: Còn có thể sống để ngắm trời xanh, thật là tốt.”
Chương Hi Liệt nghe mà có chút ngây ngốc. Trước đêm hôm nay, cuộc sống của cậu luôn bình tĩnh yên ổn, chưa từng trải qua hung hiểm, cũng không biết sinh tử một đường là cảm giác gì. Sau đêm nay cậu đã hơi hiểu ra, nhưng vẫn không thể biết hoàn toàn, cậu thấy mình dần hiểu: Phượng Tam đã sống sót qua những nơi đáng sợ ấy và cậu là hai người hoàn toàn không giống nhau.
Phượng Tam nói: “Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi an toàn, đợi chuyện này xong xuôi, ngươi muốn đi đâu thì đi.”
Trầm mặc hồi lâu, Chương Hi Liệt nói: “Nếu ta biến thành một người hữu dụng, ngươi có thể không rời khỏi ta hay không?”
Phượng Tam hồi lâu không nói gì.
“Tối hôm đó ta hận ngươi thấu xương, trách ngươi độc ác, hóa ra người ích kỷ nhất lại là ta, biết rõ mình không còn bao nhiêu ngày lại vẫn quấn lấy ngươi. Nếu ngươi thật sự thích ta, ta chết đi rồi thì sẽ chỉ còn lại mình ngươi trên cõi đời này, ngươi sẽ tịch mịch biết bao… Đối với ngươi, đối với ngươi… Ta không cam lòng. Ta đến trên đời này nếu đã gặp được ngươi, thích ngươi, nếu không thể bên ngươi thì ta cần gì phải có mặt trên đời này…”
Chương Hi Liệt chưa nói hết, Phượng Tam bỗng nhiên áp tới, nhẹ nhàng bao lấy cậu nhưng không đụng vào vết thương trên vai trái. Hắn nâng mặt Chương Hi Liệt lên, mềm nhẹ lại cường thế hôn lên đôi môi đang thổ lộ những điều khổ sở. Chương Hi Liệt dùng cánh tay phải chưa bị thương ôm lấy cổ Phượng Tam, ngón tay thon dài đặt ở gáy hắn nhẹ nhàng vỗ về. Vui buồn đánh sâu vào trong trái tim yếu ớt mà mẫn cảm: Hóa ra đây là nhược điểm của ngươi, Phượng Tam, ngươi chung quy vẫn không đủ nhẫn tâm.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc, càng ngày càng gần, Chương Hi Liệt nghi ngờ không yên, Phượng Tam không để ý tới, vẫn ôm lấy Chương Hi Liệt vào lồng ngực, khoanh chân mà ngồi. Đợi những người đó đến gần, đúng là Thiết Cầm và vài tên tâm phúc trong giáo. Bọn họ thấy Phượng Tam, vội vàng xuống ngựa hành lễ. Phượng Tam vung tay chặn lại, cúi đầu nhìn Chương Hi Liệt lộ ra vẻ trầm tư.
Chương Hi Liệt cũng đang nhìn hắn, trong mắt có sự không hiểu.
“Về thôi.” Phượng Tam nói.
Chương Hi Liệt mỉm cười, nắm chặt tay Phượng Tam.
Thiết Cầm bẩm: “Có thuộc hạ đi trên đường phát hiện thấy Trân cô nương…” Lòng Chương Hi Liệt trầm xuống, lại nghe Thiết Cầm tiếp tục nói: “Thương thế của Trân cô nương rất nặng, thuộc hạ đã sai người đưa Trân cô nương đến y cục gần đây chữa trị. Trân cô nương trên lưng trúng tên, mặc dù không bị thương đến những vị trí quan trọng nhưng muốn khôi phục chỉ sợ phải mất chút thời gian.”
Chỉ cần không chết là đã được ông trời chiếu cố. Chương Hi Liệt trong lòng thả lỏng.
Sự an bài của Thiết Cầm là cố ý đưa Trân Lung rời khỏi thế cuộc, lời này coi như là một ám chỉ: Lấy thân phận của Chương Hi Liệt, ngay cả Trân Lung và những người khác cũng phải đề phòng, vì sao công tử lại đưa Chương Hi Liệt về núi Long Cốt?
Phượng Tam thản nhiên nói: “Như thế rất tốt. Nha đầu này thật sự đáng giận, ta vất vả lắm mới thuyết phục được ông già họ Chương kia đưa được người đi, nàng ta lại làm ngược, nói là thuận đường tới thăm lại dùng mê dược khiến Hi Liệt bất tỉnh, thừa dịp ban đêm vụng trộm đưa người đi. Nếu nàng ta chết rồi thì thôi, cũng chỉ là nha đầu hầu hạ thuốc thang mà thôi, đưa đi chôn đi.” Rồi đưa tay nâng cằm Chương Hi Liệt, nhẹ nhàng cười: “Đứa bé xinh đẹp như thế, sao ta lại cam tâm để chạy mất? Huống chi, y cũng không tình nguyện.”
Những người này đều là loại thông minh, có ai không hiểu ý của Phượng Tam cơ chứ. Trong lời này có hai huyền cơ quan trọng, một là nói cho Thiết Cầm nghe: Chương Hi Liệt là do ta muốn dẫn về; một là nói cho mọi người nghe: Thân phận của Chương Hi Liệt người trong Quang Minh giáo không biết, chính Chương Hi Liệt cũng không biết, Phượng Tam mang Chương Hi Liệt về chỉ vì thích y, Chương Hi Liệt trở về là vì trong lòng có Phượng Tam. Chương Hi Liệt tuy có ít kinh nghiệm, nhưng cũng là người có trái tim tinh tế nhạy cảm, cũng hiểu được những ý đó.
Để lại một gã tùy tùng đánh cắp ngọc bội, ba người còn lại hộ tống Trân Lung và Chương Hi Liệt đào tẩu. Trân Lung cưỡi một con ngựa riêng, Chương Hi Liệt cùng với tùy tùng Chương Bình cùng cưỡi một con ngựa. Bốn con khoái mã xé mở bóng đêm, chạy nhanh như điện chớp hướng về phương xa. Trăng sáng sao thưa, có thể thấy rõ ràng hình dáng ngọn núi nhỏ xa xa, cỏ cây tươi tốt hai bên đường núi chợt lóe lên rồi biến mất, thỉnh thoảng có một hai con đom đóm bay ngang qua, chớp mắt cái đã bị bỏ lại phía sau.
Câu chuyện Trân Lung kể lại dài lâu mà tàn nhẫn, nghe sao mà lạ lẫm xa xôi, đầu óc Chương Hi Liệt chỉ còn lại hỗn loạn, không biết cưỡi ngựa thế nào, cũng không biết muốn đi đâu. Vừa qua một trận mưa, gió đêm vẫn mang cảm giác mát lạnh. Những suy nghĩ lộn xộn trong đầu như đang sôi lên sùng sục, làm gì cũng không phân ra được rõ ràng, Lý Hủ… Ngọc bội… Vĩnh Thọ vương… Phượng Hoài Quang… Cậu đã nghe được bí mật của Phượng Tam, Phượng Tam tuyệt đối sẽ không cho cậu đi, vì sao hắn lại đồng ý để Trân Lung đưa cậu đi?
Chương Hi Liệt bị cố định trong ngực Chương Bình, bôn ba đường dài hình thành trên người đàn ông mùi mồ hôi khó ngửi, dưới thân là lưng ngựa xóc nảy mãnh liệt khiến cậu từ trong tới ngoài, từ thân đến tâm không chỗ nào không khó chịu. Loại khó chịu này là trì độn, giống như cái dao bị rỉ sắt khi đã dùng lâu, cắt vào miếng thịt tạo ra tiếng cắt kèn kẹt, khiến người ta muốn nổi điên mà lại không kêu ra được.
Đường núi rộng chỉ khoảng hai thước, Chương An đi đầu, Chương Bình và Chương Hi Liệt đi ở giữa, Trân Lung đi phía sau, Chương Kiện đi cuối cùng, bốn con ngựa xếp thành một đường, đi như cuồng phong thổi quét. Đang chạy như điên, Chương An đột nhiên ghìm cương ngựa, thấp giọng nói: “Phía trước có người.” Trân Lung, Chương Bình, Chương Kiện giục ngựa cùng Chương An đứng lại, nhìn về phía trước. Dưới ánh sáng nhàn nhạt của trăng sao, chỉ thấy bảy tám gã kỵ sĩ ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, sừng sững phía trước cách đó trăm trượng, biến con đường chật hẹp thành một vòng khép kín.
Sắc mặt Trân Lung nặng nề, có chút hối hận không nên để một người đi đánh cắp ngọc bội. Thân phận Chương Hi Liệt cả đời này vốn không muốn công khai, ngọc bội chứng minh thân phận phượng tử long tôn mất thì thôi, mất ngọc bội không đáng sợ bằng mất mạng.
Chương An thấp giọng nói: “Rạng sáng Chương Khang mới đi trộm lại ngọc bội của tiểu chủ nhân, đối phương sẽ không phát hiện hành động của chúng ta nhanh như thế, có lẽ cũng không phải tại chúng ta. Nơi này cách Vạn An trấn hơn một trăm dặm. Chỉ cần tiến lên, đến được Vạn An trấn thì sẽ có người tiếp ứng. Chúng ta chỉ cần đi qua, nếu người họ chờ là chúng ta, Chương Khang sẽ cùng họ giao thủ, tiểu nhân và Chương Bình hộ tống cô nương và thiếu chủ đi trước, sau khi giải quyết những người này thì thuộc hạ sẽ đuổi theo.”
Chương An là người đứng đầu bốn người, trước khi đi Chương lão gia đã giao cho hắn lo liệu mọi việc, Trân Lung gật đầu đồng ý.
Bốn người giục ngựa chậm rãi đi về phía trước, khi đi lại gần, Chương An cao giọng nói: “Phía trước là lộ bằng hữu nào? Tại hạ là môn hạ Thanh Thành, Linh Phong kiếm Vạn Mạc Nam, đi đường cả đêm, mong các vị nhường đường cho đi.”
Bảy tám kị sĩ kia không nhúc nhích, lại càng không có tiếng trả lời. Ban đêm yên tĩnh trầm mặc khiến người ta nhớ tới lưỡi đao rời vỏ, mũi tên đã giương nhưng chưa vội bắn.
Đến gần mười trượng, cuối cùng đã thấy rõ trang phục của đối phương: Quần áo bó thuần một sắc đen, trên mặt có che bằng khăn đen, chỉ lộ ra ánh mắt tàn nhẫn trấn định.
Chương An đi đầu chân kẹp bụng ngựa, phát động tiến lên.
Ba con ngựa một đường, như mũi tên sắt bắn vào tấm bảng sắt, kiên quyết mở đường chạy trốn.
Chất lỏng nóng bỏng vẩy ướt mặt Chương Hi Liệt, theo bản năng cậu lấy tay lau, mùi tanh đặc dinh dính tràn vào trong mũi, cậu đột nhiên hiểu ra đó là máu. Đao quang kiếm ảnh, sinh tử một đường, ai cũng đang cố gắng giết người, không có một tiếng động, không có chút cảm xúc, nhìn vào lại giống một vở kịch câm kinh tâm động phách. Chương Hi Liệt theo Phượng Tam học được mấy chiêu kiếm pháp, nhưng cảnh giang hồ chém giết nhau thì đây là lần đầu tiên được nhìn thấy, cảnh tượng man rợ khiến cậu hô hấp không thông, chỉ có thể trợn to hai mắt nhìn những chuyện xảy ra.
Phía sau bỗng nhiên có người phát ra một tiếng cười thô tục, quát: “Ở lại đi!” Chương Hi Liệt cả kinh, bỗng nhiên cảm thấy có máu tanh nóng hổi tóe lên sau lưng. Cậu bị kích thích, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người phía sau không có đầu, xác chết đoan đoan chính chính ngồi trên lưng ngựa, cái cổ trống trơn giống như cái miệng mở lớn hư không âm trầm. Cậu hoảng sợ tới cực điểm, lại không thể nói nên lời đó là cảm giác gì. Da đầu Chương Hi Liệt căng lên, lắc lắc, ngã xuống ngựa. Chương Kiện gần cậu nhất, đưa tay muốn kéo cậu, chợt một thanh kiếm chặt vào khoảng không, hắn đành phải lùi tay về. Chương Hi Liệt đứng lúc ngã ngựa, trong họa có phúc, tránh được một kiếm này.
Chương An vội đâm kiếm ép đối thủ phải lui đi, cúi người kéo Chương Hi Liệt lên ngựa, tránh được một kiếm đâm đến từ bên trái, một cước đá văng thanh đao bên phải, giục ngựa thoát khỏi vòng vây. Chương Kiện giữ nguyên kế hoạch cầm chân kẻ địch, một gã áo đen thoát được Chương Kiện muốn đuổi theo đã trúng ám tiễn của Trân Lung.
Cứ như thế chạy không quá trăm trượng, những mũi tên dài như châu chấu bay ra từ trong các bụi cỏ rậm rạp hai bên đường. Chương An đành phải lui bước, trường kiếm trong tay vung kín không một kẽ hở, chợt nghe trong lòng phát sinh một tiếng kêu rên, biết Chương Hi Liệt đã trúng tên. Chương An thấp giọng nói: “Trân cô nương, tiểu chủ nhân bị thương.”
Phía trước không biết còn có bao nhiêu mai phục, Trân Lung nói: “Tránh sang bên cạnh!”
Chương An vung kiếm càng nhanh, ba người cưỡi hai con ngựa chuyển đầu ngựa xông vào hai bên đường núi. Cỏ nhọn và cứng, cao ngập cả nửa thân ngựa, lướt qua ống quần mỏng manh cảm thấy ngứa rát. Phía sau là tiếng quẹt cỏ lạo xạo, dồn dập hỗn độn, Trân Lung quả quyết: “Chương An, ngươi dẫn y đi trước.” Vừa dứt lời, Chương An đã lập tức ngã xuống. Mất đi chỗ dựa là Chương An, Chương Hi Liệt nhoáng một cái đã ngã ngựa. Trân Lung thúc ngựa nhấc Chương Hi Liệt lên ngựa mình, vội vàng hô: “Chương An!”
Chương An từ mặt đất ngẩng lên, gật đầu một cái, gian nan nói: “Cô nương mau dẫn thiếu chủ đến Vạn An trấn!”
Trân Lung mơ hồ nhìn thấy máu thấm ra từ bên sườn của hắn, trong lòng do dự, cắn răng, giữ chặt Chương Hi Liệt rồi thúc ngựa, giục ngựa chạy như điên.
Vai trái Chương Hi Liệt bị trúng tên, lưng ngựa vô cùng xóc nảy, mũi tên nhô lên tác động đến miệng vết thương, mỗi lần ngựa nhảy lên là đau đến toàn tâm. Cậu đau đến thần chí mơ hồ, đưa tay muốn nhổ mũi tên xuống, vừa chạm vào toàn thân đã phát run. Trân Lung vội đưa tay chặt phần mũi tên thừa bên ngoài cơ thể cậu đi, nhưng cậu vẫn thấy vô cùng đau đớn. Chương Hi Liệt dần mất tỉnh táo, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng vó ngựa và tiếng tên bắn gào thét phía sau.
Dù họ đang cưỡi bảo mã, nhưng hai người một con ngựa cũng không giữ được lâu dài. Chương Hi Liệt thấp giọng nói: “Trân tỷ tỷ chạy đi, không cần lo cho đệ.” Trân Lung không đáp, chỉ giục ngựa chạy gấp. Cũng không biết đã chạy được bao lâu, tốc độ tia chớp đột nhiên chậm lại, Chương Hi Liệt thấy kỳ quái, quay đầu nhìn lại, ánh mắt Trân Lung dại ra, rõ ràng là sắp chết. Bả vai Chương Hi Liệt đụng vào người nàng, chỉ thấy thân thể nàng ngửa ra đằng, sắp đổ xuống đất. Chương Hi Liệt muốn giữ chặt nàng nhưng lại quên trên người mình có thương tích, đau nhức khiến hai người cùng ngã ngựa.
Đám kỵ sĩ che mặt lao nhanh đến, sẽ đuổi kịp ngay lập tức.
Chương Hi Liệt dùng hết sức lực đẩy Trân Lung vào bụi cỏ, nhịn đau trèo lên lưng ngựa, lớn tiếng kêu lên: “Ta là Chương Hi Liệt, muốn giết thì tới đây!” rồi dùng sức kẹp bụng ngựa, chạy về hướng khác.
Mất máu quá nhiều, Chương Hi Liệt đầu váng mắt hoa, ngực đau từng cơn. Cậu không biết mình có thể kiên trì bao lâu, chỉ mơ mơ hồ hồ muốn chạy nhanh thêm, vết thương của Trân Lung tỷ tỷ có lẽ cũng không quá nặng, có lẽ vẫn có thể sống được. Đang phi nước đại, cậu thân mình mệt mỏi dần dần nghiêng rồi ngã nhào xuống đất, cả người đau đớn, không sao đứng dậy được. Bảo mã có linh tính, vươn lưỡi liếm mặt cậu, Chương Hi Liệt ôm lấy đầu ngựa, cuối cùng dựa vào ngựa mà đứng lên.
Đám kỵ sĩ đang bao vây xung quanh cậu, những túi tên đằng sau đã trống rỗng, hơn mười thanh kiếm rút ra chĩa về hướng cậu, ánh kiếm dày đặc chói lọi trong ánh ban mai.
Tiếng vó ngựa đến gần, Chương Hi Liệt nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Cậu nghĩ mình sắp chết. Kỳ quái là trong lòng cậu lúc này là sự bình tĩnh không sao hiểu được, những buồn khổ lo sợ trước đó cũng đã biến mất một cách khó hiểu. Cậu không nhịn được mà nghĩ rằng, chết cũng tốt, chết là hết.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên trên đầu: “Dám động vào người của Phượng mỗ, có phải chư vị chê sống lâu quá rồi hay không?” Chương Hi Liệt mở bừng mắt nhìn sang, người đàn ông ấy ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, trong ánh rạng đông mờ nhạt, khuôn mặt phóng túng thật khác ngày thường, cũng thật khác vẻ tuyệt tình tàn nhẫn ngày ấy, trong đôi mắt phượng ấy là sự biếng nhác và tự tin hừng hực.
Kỵ sĩ che mặt trầm mặc, thúc vó ngựa chậm rãi bao vây hắn.
Phượng Tam nở nụ cười lạnh nhạt, vỗ nhẹ một cái lên lưng ngựa, thân mình bật lên không trung như một con chim lớn màu trắng. Động tác của con chim to này nhanh như chớp xẹt, kỳ lạ ở chỗ nó lại khiến người ta cảm giác vô cùng lười biếng. Một gã kỵ sĩ chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, thanh kiếm trong tay đã thay đổi chủ nhân. Bọn họ đều là người được chọn trong cả vạn người, là tinh anh trong tinh anh được chọn lựa khắt khe, nào có thể chưa quá một chiêu đã mất kiếm. Nhưng không đợi vẻ ngạc nhiên hiện ra trong mắt, ngực đã trào máu tươi.
Một gã khác kinh hãi, gầm lên một tiếng đánh về phía Phượng Tam. Phượng Tam nhẹ nhàng lướt qua, vung kiếm chém vào khoảng không, ba gã kỵ sĩ cách hắn một trượng đầu rơi xuống đất, máu từ cổ phun lên tận trời.
Không đợi những kẻ khác kịp phản ứng, tuấn mã đã đưa họ đến bên cạnh Phượng Tam. Phượng Tam tay nắm ngược chuôi kiếm, lướt một vòng ngược chiều từ trái sang phải, trên yết hầu tám gã kỵ sĩ xuất hiện một vết nứt, máu trào ra, đồng loạt đổ về đằng sau, ngã rạp xuống đất.
Giết chết hơn mười đối thủ chỉ trong nháy mắt.
Chương Hi Liệt nhìn bóng dáng cường tráng kia, chỉ cảm thấy vừa vui vừa buồn, trong lòng dường như căng đầy, lại dường như trống trơn, dường như đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như chưa từng nghĩ gì hết.
Phượng Tam quay lại đối mặt với Chương Hi Liệt. Sức nặng toàn thân của Chương Hi Liệt đều dựa vào trên thân ngựa. Cậu kinh ngạc nhìn hắn, máu me đầy người, có vài nơi đã tụ thành màu đen tím, trên vai còn ghim một mũi tên đã bị chặt bớt, máu vẫn còn chảy ra. Ngay cả dựa vào thân ngựa cũng không thể nhận hết sức nặng, cậu cứ như vậy có chút đăm chiêu nhìn Phượng Tam, từ từ co quắp lại. Trong lòng Phượng Tam có sự hồi hộp không hiểu, bước đến ôm lấy cậu, đặt cậu xuống mặt cỏ bằng phẳng.
Tứ chi lạnh như băng, hô hấp của Chương Hi Liệt như có như không. Phượng Tam điểm các huyệt quanh vai cậu để cầm máu, cúi người thầm thì: “Hi Liệt, ta là Phượng Tam.” Chương Hi Liệt không biết có nghe thấy không, mắt khép hờ, vẫn không nhúc nhích. Phượng Tam cúi xuống độ khí cho Chương Hi Liệt, đến khi hô hấp của cậu ổn định mới thôi, đứng thẳng dậy, cởi bỏ quần áo của cậu. Ngoại trừ mũi tên trên vai thì trên người cậu không có vết thương gì lớn, lúc này Phượng Tam mới nhẹ nhàng thở ra. Tên ghim vào sâu tận xương, không biết có làm tổn thương đến các mạch máu lớn hay không. Phượng Tam dù có mang theo kim sang dược, nhưng cơ thể Chương Hi Liệt lúc này cực kỳ suy nhược, chỉ sợ cố chấp rút tên ra, hơi thở mỏng manh này cũng tan biến. Nhưng nếu không rút tên, máu sẽ tiếp tục chảy ra, Chương Hi Liệt có bao nhiêu máu để chảy suông như thế?
Phượng Tam cân nhắc kĩ lưỡng, bàn tay đặt trên ngực cậu, truyền chân khí vào cơ thể để bảo vệ tạng phủ cho cậu, rồi mới thấp giọng nói: “Hi Liệt, cố chịu đựng.” Hắn đặt một nắm cỏ vào miệng Chương Hi Liệt, tay phải nắm mũi tên, đột ngột rút ra, máu bắn ra tung toé, Chương Hi Liệt kêu thảm thiết một tiếng rồi ngất đi. Phượng Tam không chần chừ, tay nhanh như đạn, điểm các huyệt đạo quanh vai cậu, dùng ngón tay ấn vào nơi chảy máu, bôi thuốc lên. Xong việc thì máu cũng ngừng chảy. Phượng Tam môi kề môi Chương Hi Liệt, độ khí cho cậu, tay trái vẫn đặt lên ngực Chương Hi Liệt, nội lực cuồn cuộn không ngừng đưa vào cơ thể cậu.
Thật lâu sau, Chương Hi Liệt từ từ hồi tỉnh, cổ họng ấm ách: “Nước…”
Người mất máu quá nhiều thường khát nước, thậm chí vì một ngụm nước mà cả mạng cũng không cần. Nhưng lúc này vạn lần không thể uống nước, nếu không cái mạng nhỏ cũng đi tong.
Chương Hi Liệt thì thào cầu xin: “Nước, nước…”
Phượng Tam nâng cậu dậy, cắn cổ tay rồi đưa đến bên miệng cậu. Chương Hi Liệt giãy giụa không chịu uống, Phượng Tam bóp cằm cậu, bắt cậu nuốt xuống. Chương Hi Liệt trợn mắt nhìn Phượng Tam, khuôn mặt ấy trầm như dòng nước tĩnh lặng, không có chút biểu cảm gì khiến người ta không đoán giờ phút này trong lòng hắn đang suy nghĩ điều gì.
***
Bầu trời dần dần sáng lên, màu xanh đậm như mực dần nhạt, cuối cùng thành màu xanh lam sáng sủa.
Chương Hi Liệt nhẹ giọng nói: “Ngươi cũng biết ta là ai ư?”
“Biết.” Phượng Tam đáp ngắn gọn, chiếc khăn lụa đỏ tươi trên cổ tay khiến làn da trắng nõn dị thường.
Chương Hi Liệt im lặng, hồi lâu mới nói: “Nếu ta chết chẳng phải tốt lắm sao?” Dù sao… Dù sao ngươi cũng không để ý đến sự sống chết của ta, hay là… chính ngươi cũng hy vọng ta chết? Cậu không thể tiếp tục suy nghĩ, cơn đau đớn xâm nhập cốt tủy như một thanh kiếm đâm thẳng vào đáy lòng.
“Sống vẫn tốt hơn.” Phượng Tam nhìn lên bầu trời xanh bích như được tẩy rửa: “Chết rồi thì sao thấy được khoảng trời xinh đẹp như thế?”
Chương Hi Liệt cảm thấy hơi thất vọng. Cậu không biết sự thất vọng này từ đâu mà đến, chẳng lẽ… chẳng lẽ ở trong lòng cậu vẫn còn hy vọng hắn sẽ nói hắn không đành lòng nhìn cậu chết, cho dù đắc tội với Vinh vương cũng muốn cứu tính mạng của cậu? Chẳng lẽ… chẳng lẽ cậu còn hy vọng hắn sẽ nói tuy rằng hắn đã dùng những lời lẽ tàn khốc, nhưng kỳ thật là do hắn bất đắc dĩ, kỳ thật hắn vẫn thích cậu?
Nhưng, đằng sau sự thất vọng này còn là từng cơn lo lắng. Cho dù Phượng Tam không chịu nói gì, thì dù sao chăng nữa, hắn vẫn đến, vẫn mặc kệ việc đắc tội với vị Vương gia đang đắc thế nhất triều đình mà đến cứu cậu. Nhưng vì sao? Vì sao cơ chứ? Không phải ngươi từng nói thích hay không thích ai cũng chẳng quan trọng gì với ngươi hay sao? Không phải ngươi đã nói sẽ một cước đá văng kẻ nào dám cản đường ngươi hay sao? Vậy vì sao ngươi lại vì ta mà làm những chuyện này? Phượng Tam… rốt cuộc thì ngươi là người như thế nào?
Chương Hi Liệt nhìn lên bầu trời, nó vừa xanh vừa trong như không nhiễm bất kì hạt bụi nhỏ nào vậy. Nằm ngửa ngắm trời như vậy hồi lâu thì thấy choáng váng như trời đất đảo lộn, cậu thì thào: “Sống để ngắm trời xanh ư?”
“Như vậy không tốt sao?” Gió cuốn lấy mái tóc Phượng Tam, vẻ mặt hắn là sự ung dung bình tĩnh ngày thường khó gặp, cũng toàn nói những lời nhu hòa: “Ta không ít lần bị kẻ địch đuổi giết, vô số lần ngàn cân treo sợi tóc, trong lòng thầm nghĩ ta vẫn muốn sống. Có lần ta máu tươi đầy người ngã vào hoang sơn dã lĩnh, khi nhìn lên bầu trời ta sẽ nghĩ: Còn có thể sống để ngắm trời xanh, thật là tốt.”
Chương Hi Liệt nghe mà có chút ngây ngốc. Trước đêm hôm nay, cuộc sống của cậu luôn bình tĩnh yên ổn, chưa từng trải qua hung hiểm, cũng không biết sinh tử một đường là cảm giác gì. Sau đêm nay cậu đã hơi hiểu ra, nhưng vẫn không thể biết hoàn toàn, cậu thấy mình dần hiểu: Phượng Tam đã sống sót qua những nơi đáng sợ ấy và cậu là hai người hoàn toàn không giống nhau.
Phượng Tam nói: “Ta sẽ đưa ngươi đến một nơi an toàn, đợi chuyện này xong xuôi, ngươi muốn đi đâu thì đi.”
Trầm mặc hồi lâu, Chương Hi Liệt nói: “Nếu ta biến thành một người hữu dụng, ngươi có thể không rời khỏi ta hay không?”
Phượng Tam hồi lâu không nói gì.
“Tối hôm đó ta hận ngươi thấu xương, trách ngươi độc ác, hóa ra người ích kỷ nhất lại là ta, biết rõ mình không còn bao nhiêu ngày lại vẫn quấn lấy ngươi. Nếu ngươi thật sự thích ta, ta chết đi rồi thì sẽ chỉ còn lại mình ngươi trên cõi đời này, ngươi sẽ tịch mịch biết bao… Đối với ngươi, đối với ngươi… Ta không cam lòng. Ta đến trên đời này nếu đã gặp được ngươi, thích ngươi, nếu không thể bên ngươi thì ta cần gì phải có mặt trên đời này…”
Chương Hi Liệt chưa nói hết, Phượng Tam bỗng nhiên áp tới, nhẹ nhàng bao lấy cậu nhưng không đụng vào vết thương trên vai trái. Hắn nâng mặt Chương Hi Liệt lên, mềm nhẹ lại cường thế hôn lên đôi môi đang thổ lộ những điều khổ sở. Chương Hi Liệt dùng cánh tay phải chưa bị thương ôm lấy cổ Phượng Tam, ngón tay thon dài đặt ở gáy hắn nhẹ nhàng vỗ về. Vui buồn đánh sâu vào trong trái tim yếu ớt mà mẫn cảm: Hóa ra đây là nhược điểm của ngươi, Phượng Tam, ngươi chung quy vẫn không đủ nhẫn tâm.
Xa xa truyền đến tiếng vó ngựa dày đặc, càng ngày càng gần, Chương Hi Liệt nghi ngờ không yên, Phượng Tam không để ý tới, vẫn ôm lấy Chương Hi Liệt vào lồng ngực, khoanh chân mà ngồi. Đợi những người đó đến gần, đúng là Thiết Cầm và vài tên tâm phúc trong giáo. Bọn họ thấy Phượng Tam, vội vàng xuống ngựa hành lễ. Phượng Tam vung tay chặn lại, cúi đầu nhìn Chương Hi Liệt lộ ra vẻ trầm tư.
Chương Hi Liệt cũng đang nhìn hắn, trong mắt có sự không hiểu.
“Về thôi.” Phượng Tam nói.
Chương Hi Liệt mỉm cười, nắm chặt tay Phượng Tam.
Thiết Cầm bẩm: “Có thuộc hạ đi trên đường phát hiện thấy Trân cô nương…” Lòng Chương Hi Liệt trầm xuống, lại nghe Thiết Cầm tiếp tục nói: “Thương thế của Trân cô nương rất nặng, thuộc hạ đã sai người đưa Trân cô nương đến y cục gần đây chữa trị. Trân cô nương trên lưng trúng tên, mặc dù không bị thương đến những vị trí quan trọng nhưng muốn khôi phục chỉ sợ phải mất chút thời gian.”
Chỉ cần không chết là đã được ông trời chiếu cố. Chương Hi Liệt trong lòng thả lỏng.
Sự an bài của Thiết Cầm là cố ý đưa Trân Lung rời khỏi thế cuộc, lời này coi như là một ám chỉ: Lấy thân phận của Chương Hi Liệt, ngay cả Trân Lung và những người khác cũng phải đề phòng, vì sao công tử lại đưa Chương Hi Liệt về núi Long Cốt?
Phượng Tam thản nhiên nói: “Như thế rất tốt. Nha đầu này thật sự đáng giận, ta vất vả lắm mới thuyết phục được ông già họ Chương kia đưa được người đi, nàng ta lại làm ngược, nói là thuận đường tới thăm lại dùng mê dược khiến Hi Liệt bất tỉnh, thừa dịp ban đêm vụng trộm đưa người đi. Nếu nàng ta chết rồi thì thôi, cũng chỉ là nha đầu hầu hạ thuốc thang mà thôi, đưa đi chôn đi.” Rồi đưa tay nâng cằm Chương Hi Liệt, nhẹ nhàng cười: “Đứa bé xinh đẹp như thế, sao ta lại cam tâm để chạy mất? Huống chi, y cũng không tình nguyện.”
Những người này đều là loại thông minh, có ai không hiểu ý của Phượng Tam cơ chứ. Trong lời này có hai huyền cơ quan trọng, một là nói cho Thiết Cầm nghe: Chương Hi Liệt là do ta muốn dẫn về; một là nói cho mọi người nghe: Thân phận của Chương Hi Liệt người trong Quang Minh giáo không biết, chính Chương Hi Liệt cũng không biết, Phượng Tam mang Chương Hi Liệt về chỉ vì thích y, Chương Hi Liệt trở về là vì trong lòng có Phượng Tam. Chương Hi Liệt tuy có ít kinh nghiệm, nhưng cũng là người có trái tim tinh tế nhạy cảm, cũng hiểu được những ý đó.
Tác giả :
Tiểu Tạ