Phùng Mật
Chương 14-2: Báo ân (tt)
Nơi này rốt cuộc cũng là nơi người đứng đắn nên đi vào, mặc dù hắn phong lưu văn nhã nhưng trong tận xương cốt, hắn vẫn còn mang cốt cách con cháu thế gia.
Nhưng khi thấy được Mật Nhi với dáng vẻ đơn thuần mà đầy quyến rũ, mang theo nhút nhát e dè khônglòng toan tính, nhìn nàng đang trong mong ngay trước mắt, hắn liền cảm thấy luyến tiếc, lòng lại ngứa ngáy khó nhịn.
Thành Thượng Dương không gò bó quy củ, tiểu thư khuê nữ đều có thể xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa dạo phố, đối với nam nhân lại càng không câu nệ, đặc biệt là nơi mua vui, hoặc là các tửu lâu luôn có mộtnhóm tiểu quan, nhìn là biết là nam nhi ăn mặc như nữ tử, liếc mắt đưa tình. Quần áo rộng rãi, phanh ngực, lộ ngực, da thịt so với nữ tử càng trắng mềm hơn.
Thấy Mật Nhi tò mò nhìn quanh, Lệ Nhuận Du đưa tay che mắt nàng lại, Mật Nhi muốn kéo xuống, lại bị bàn tay chàng đi theo ống tay áo đi vào xoa nắn một phen, lúc này mới không nguyện ý mà nghe lời chàng.
Hai người vừa đi vào, nhóm tiểu quan kia liền vất ánh mắt trông mong mà nhìn họ, một người là thiếu niên tươi cười đầy quyến rũ, một người là nam nhân cao lớn anh tuấn, tư sắc tuyệt hảo, nhìn khí sắc trên mặt liền hiểu được bọn họ trên giường vô cùng phong lưu.
đang chuẩn bị đoạt lấy mối làm ăn này, lại thấy nam nhân lớn tuổi kia bổng nhiên che kín đôi mắt của thiếu niên nọ, đôi mắt hẹp dài tỏ rỏ thái độ bất mãn, trong mắt tràn đầy mùi vị dấm chua nồng đậm.
Tốt, hóa ra là vị này cùng thiếu niên nọ giả hoàng hư phương, phía dưới lộ ra phần mềm mại của nữ nhân.
một nhóm tiểu quan thầm than đáng tiếc trong lòng, khéo quạt ngồi lại tại chỗ.
Trong phòng huân hương ấm áp, lục tục mang lên món ngon rượu tốt thơm nồng, đôi mắt hẹp dài của Lệ Nhuận Du tuy là không có lúc nào là không nhìn chăm chăm Mật Nhi, nhưng vẫn bỏ qua đáy mắt đầy kinh ngạc của Mật Nhi khi nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Hoang mang, kinh ngạc nhanh chóng qua đo, Mật Nhi vô ý làm đổ chén rượu, đổ đầy trên quần áo, tiểu nhị nói “ Tiểu nhân đưa khách quan đi rửa tay.”
Mật Nhi đang muốn gật đầu, lại nghe được Lệ Nhuận Du nói “không cần, ngươi đi xuống trước đi.”
Trước khi đi ra, tiểu nhị nọ lại liếc mắt nhìn Mật Nhi một cái.
Cửa vừa đóng lại, Mật Nhi liền thu hồi ánh mắt, đã bị Lệ Nhuân Du ôm lấy đặt trên đùi chàng, lại bị chàng tách hai chân ra kẹo bên hông chàng, chậm rãi cởi nút thắt cổ áo, đem núi đôi mềm mại phóng thích ra ngoài, trong miệng lại ngậm lấy bàn tay dính đầy rượu của nàng, đem đầu ngón tay, liếm sạch chỉ còn dính lại nước bọt trong suốt mới chịu bỏ qua.
một phen âu yếm qua đi, Mật Nhi mềm mại nằm trên vai chàng, tóc đen hơi loạn, hai mắt mơ màng, mày đẹp chợt nhíu lại, chưa nói ra lời đã bị Lệ Nhuận Du phát hiện nàng có gì đó không đúng, vội vàng hỏi “Làm sao vậy, nha đầu?”
“Bụng trướng căng.” Mặt đẹp của Mật Nhi ửng đỏ, giọng nói có chút nhỏ. “Muốn đi ngoài.”
Lệ Nhuận Du nghe xong, liền ôm nàng đứng dậy hướng đi ra ngoài, Mật Nhi nhanh ngăn chàng lại “Tự thiếp đi.”
Lệ Nhuận Du nhíu mày “Bên ngoài tối đen, lạc đường thì làm sao?”
Mật Nhi cắn lấy chớp mũi chàng một cái “Chàng cũng thật là dính người.”
Cuối cùng vẫn là Mật Nhi tự mình đi nhà xí, lại đi dến chỗ yên tĩnh không người, thổi một tiếng huýt sao dài, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.
“Ca ca!” Vừa thấy chính là tiểu nhị mang thức ăn khi nãy, Mật Nhi cười hì hì nhảy qua nhào vào lòng hắn.
“Nha đầu ngốc, còn không sợ để người khác thấy.” Lão tam kéo nàng ea, ngoài miệng tuy là nhẹ nhàng quở trách nhưng trong mắt lại đầy ý cười xem xét nhìn nàng.
đã nữa năm chưa gặp nàng, không phải không nhớ, chỉ là thời cơ chưa đến, khi nãy lúc mang thức ăn lên nhân cơ hội đánh giá Lệ Nhuận Du một chút, khí sắc so với nữa năm trước đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt hắn cơ hồ đều đặt trên người muội muội nhà mình, có thể thấy được là hắn thật lòng thích nàng.
“Ca thấy Lệ Nhuân Du rất thích muội, này đối với chuyện báo ân mà nói là chuyện tốt, có điều ca ca cũng nhắc nhở muội” Lão tam dùng lời thâm thúy mà nói với nàng “Muội đến nhân gian chủ yếu là đến báo ân, có thể thương hắn nhưng tuyệt đối không được lún sâu vào, muội với hắn, người yêu khác biệt, có thể giấu hắn cả đời, trăm năm sau, không phải là hắn lại làm muội thương tâm sao.”
Mật Nhi nhỏ giọng nói “Muội có thể đi tìm kiếp sau của chàng ấy.”
Nghe thấy lời này của nàng, lão tam không khỏi lấy tay ấn trán nàng, “nói bậy, muội còn nghĩ muốn đem cả đời cùng đặt trên người hắn sao?”
“Muội vui.”
“Có gan thì lặp lại lần nữa.”
“Muội nói cái gì sao?” Mật Nhi gãi gãi đầu lại nói “Ca ca, ca còn chuyện gì khác không, không có thìmuội đi trước, Lệ Nhuận Du còn đang chờ muội.”
Lão tam đưa tay nắm lấy cổ áo nàng “Gấp cái gì, chuyện chính còn chưa nói xong với muội đâu.” Lại nói“ Nhớ kỹ, sự cố ba năm trước trượng phu muội gặp phải không đơn giản như vậy đâu, muội cẩn thận một chút.”
“Đa tạ ca ca!”
Lão tam nhìn dáng vẻ chạy trốn của nàng, lắc đầu thở dài, quả thật nữ tử lớn rồi không giữ được.
Nhưng khi thấy được Mật Nhi với dáng vẻ đơn thuần mà đầy quyến rũ, mang theo nhút nhát e dè khônglòng toan tính, nhìn nàng đang trong mong ngay trước mắt, hắn liền cảm thấy luyến tiếc, lòng lại ngứa ngáy khó nhịn.
Thành Thượng Dương không gò bó quy củ, tiểu thư khuê nữ đều có thể xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa dạo phố, đối với nam nhân lại càng không câu nệ, đặc biệt là nơi mua vui, hoặc là các tửu lâu luôn có mộtnhóm tiểu quan, nhìn là biết là nam nhi ăn mặc như nữ tử, liếc mắt đưa tình. Quần áo rộng rãi, phanh ngực, lộ ngực, da thịt so với nữ tử càng trắng mềm hơn.
Thấy Mật Nhi tò mò nhìn quanh, Lệ Nhuận Du đưa tay che mắt nàng lại, Mật Nhi muốn kéo xuống, lại bị bàn tay chàng đi theo ống tay áo đi vào xoa nắn một phen, lúc này mới không nguyện ý mà nghe lời chàng.
Hai người vừa đi vào, nhóm tiểu quan kia liền vất ánh mắt trông mong mà nhìn họ, một người là thiếu niên tươi cười đầy quyến rũ, một người là nam nhân cao lớn anh tuấn, tư sắc tuyệt hảo, nhìn khí sắc trên mặt liền hiểu được bọn họ trên giường vô cùng phong lưu.
đang chuẩn bị đoạt lấy mối làm ăn này, lại thấy nam nhân lớn tuổi kia bổng nhiên che kín đôi mắt của thiếu niên nọ, đôi mắt hẹp dài tỏ rỏ thái độ bất mãn, trong mắt tràn đầy mùi vị dấm chua nồng đậm.
Tốt, hóa ra là vị này cùng thiếu niên nọ giả hoàng hư phương, phía dưới lộ ra phần mềm mại của nữ nhân.
một nhóm tiểu quan thầm than đáng tiếc trong lòng, khéo quạt ngồi lại tại chỗ.
Trong phòng huân hương ấm áp, lục tục mang lên món ngon rượu tốt thơm nồng, đôi mắt hẹp dài của Lệ Nhuận Du tuy là không có lúc nào là không nhìn chăm chăm Mật Nhi, nhưng vẫn bỏ qua đáy mắt đầy kinh ngạc của Mật Nhi khi nhìn thấy tiểu nhị mang đồ ăn lên.
Hoang mang, kinh ngạc nhanh chóng qua đo, Mật Nhi vô ý làm đổ chén rượu, đổ đầy trên quần áo, tiểu nhị nói “ Tiểu nhân đưa khách quan đi rửa tay.”
Mật Nhi đang muốn gật đầu, lại nghe được Lệ Nhuận Du nói “không cần, ngươi đi xuống trước đi.”
Trước khi đi ra, tiểu nhị nọ lại liếc mắt nhìn Mật Nhi một cái.
Cửa vừa đóng lại, Mật Nhi liền thu hồi ánh mắt, đã bị Lệ Nhuân Du ôm lấy đặt trên đùi chàng, lại bị chàng tách hai chân ra kẹo bên hông chàng, chậm rãi cởi nút thắt cổ áo, đem núi đôi mềm mại phóng thích ra ngoài, trong miệng lại ngậm lấy bàn tay dính đầy rượu của nàng, đem đầu ngón tay, liếm sạch chỉ còn dính lại nước bọt trong suốt mới chịu bỏ qua.
một phen âu yếm qua đi, Mật Nhi mềm mại nằm trên vai chàng, tóc đen hơi loạn, hai mắt mơ màng, mày đẹp chợt nhíu lại, chưa nói ra lời đã bị Lệ Nhuận Du phát hiện nàng có gì đó không đúng, vội vàng hỏi “Làm sao vậy, nha đầu?”
“Bụng trướng căng.” Mặt đẹp của Mật Nhi ửng đỏ, giọng nói có chút nhỏ. “Muốn đi ngoài.”
Lệ Nhuận Du nghe xong, liền ôm nàng đứng dậy hướng đi ra ngoài, Mật Nhi nhanh ngăn chàng lại “Tự thiếp đi.”
Lệ Nhuận Du nhíu mày “Bên ngoài tối đen, lạc đường thì làm sao?”
Mật Nhi cắn lấy chớp mũi chàng một cái “Chàng cũng thật là dính người.”
Cuối cùng vẫn là Mật Nhi tự mình đi nhà xí, lại đi dến chỗ yên tĩnh không người, thổi một tiếng huýt sao dài, phía sau liền vang lên tiếng bước chân.
“Ca ca!” Vừa thấy chính là tiểu nhị mang thức ăn khi nãy, Mật Nhi cười hì hì nhảy qua nhào vào lòng hắn.
“Nha đầu ngốc, còn không sợ để người khác thấy.” Lão tam kéo nàng ea, ngoài miệng tuy là nhẹ nhàng quở trách nhưng trong mắt lại đầy ý cười xem xét nhìn nàng.
đã nữa năm chưa gặp nàng, không phải không nhớ, chỉ là thời cơ chưa đến, khi nãy lúc mang thức ăn lên nhân cơ hội đánh giá Lệ Nhuận Du một chút, khí sắc so với nữa năm trước đã tốt hơn rất nhiều, ánh mắt hắn cơ hồ đều đặt trên người muội muội nhà mình, có thể thấy được là hắn thật lòng thích nàng.
“Ca thấy Lệ Nhuân Du rất thích muội, này đối với chuyện báo ân mà nói là chuyện tốt, có điều ca ca cũng nhắc nhở muội” Lão tam dùng lời thâm thúy mà nói với nàng “Muội đến nhân gian chủ yếu là đến báo ân, có thể thương hắn nhưng tuyệt đối không được lún sâu vào, muội với hắn, người yêu khác biệt, có thể giấu hắn cả đời, trăm năm sau, không phải là hắn lại làm muội thương tâm sao.”
Mật Nhi nhỏ giọng nói “Muội có thể đi tìm kiếp sau của chàng ấy.”
Nghe thấy lời này của nàng, lão tam không khỏi lấy tay ấn trán nàng, “nói bậy, muội còn nghĩ muốn đem cả đời cùng đặt trên người hắn sao?”
“Muội vui.”
“Có gan thì lặp lại lần nữa.”
“Muội nói cái gì sao?” Mật Nhi gãi gãi đầu lại nói “Ca ca, ca còn chuyện gì khác không, không có thìmuội đi trước, Lệ Nhuận Du còn đang chờ muội.”
Lão tam đưa tay nắm lấy cổ áo nàng “Gấp cái gì, chuyện chính còn chưa nói xong với muội đâu.” Lại nói“ Nhớ kỹ, sự cố ba năm trước trượng phu muội gặp phải không đơn giản như vậy đâu, muội cẩn thận một chút.”
“Đa tạ ca ca!”
Lão tam nhìn dáng vẻ chạy trốn của nàng, lắc đầu thở dài, quả thật nữ tử lớn rồi không giữ được.
Tác giả :
Vi Vi An Đích Thế Giới