Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 81: Để em bảo vệ mọi người
Dọc đường đi, bốn phía đều rất yên lặng, trải qua bài học kinh nghiệm trước đó, không có một con yêu quái nào dám bạo dạn tới gần bọn họ. Lũ u linh vừa sợ lại chán ghét đám người này, nên cũng không muốn lộ diện!
Đi tới phụ cận cổ bảo, tấm bảng Tuyệt địa ô nha đã bị lũ yêu quái nhổ ngã xuống đất, gãy thành ba khúc! Xác yêu quái xếp lớp xung quanh, máu tanh khắp nơi.
Bạch Mộc run sợ khi chứng kiến cảnh kinh khủng này, sắc mặt trắng bệch, bay vào lòng Tôn Nhất. Tiểu kết đèn Không Thái lòng cũng khiếp đảm, trốn trong túi áo chủ nhân. Tôn Nhất lướt qua đám người, đạp lên mấy cái xác đã thối rữa, tiến vào cổ bảo.
Cửa chính cổ bảo tựa hồ bị quái vật to lớn đạp ngã, không ai đoán được, tên đầu sỏ đạp ngã cửa là thần khuyển khi đó một lòng muốn cứu đám học sinh muốn thử can đảm.
Trong cổ bảo, không bị bầy yêu phá hoại, ở đây không cho người cảm giác âm u như ban đêm, ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, mỗi một vật dụng trong phòng đều được bày trí cẩn thận.
Bạch Mộc rời khỏi lòng ngực Tôn Nhất, nhìn chung quanh: “Woa! Chổ này đẹp thật đấy!”
Không Thái cũng chui ra, tò mò quan sát chung quanh, tiểu kết đèn bay lung tung khắp nơi, mang theo ánh lửa nhàn nhạt, tăng thêm chút sự sống cho căn phòng hoa lệ!
Nhóm người đi vào một giang phòng, nơi này đặc biệt hơn so với những phòng khác, giăng đầy mạng nhện, những nhện to lớn nằm ngỗn ngang trong mọi ngóc ngách, nhìn thôi đã nổi cả gai óc.
Bạch Mộc theo thói quen núp sau lưng Tôn Nhất, Không Thái lại trốn phía sau Bạch Mộc!
Đằng Tú thần sắc u ám, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, mấy con nhện này rất ngoan, chúng sẽ không tuỳ tiện hại người!” Y thấy cảnh thương tình, nhìn sủng vật trước đây em gái thích nhất, lại nghĩ tới đã từng cùng em gái cả hai ngồi tại đây trong cổ bảo này vui đùa, hôm nay lại chỉ còn là kí ức, trong lòng không ngừng đau xót! Cầm laptop trên bàn lên, nhìn lướt qua.
Do Lê có thói quen viết nhật ký, lúc nhỏ, y thường ôm bụng cười to khi thấy mấy ghi chép ấu trĩ mỗi ngày của con bé, sau lại không nhìn nữa. Hiện tại, Đằng Tú chỉ có thể cầm quyển sổ thật dầy ảm đạm thương tâm!
Lật mấy trang đầu, bên trong viết: “Mình muốn rời đi nơi này, trãi qua cuộc sống của người bình thường…” Đây là viết lúc em ấy 11 tuổi, lúc đó Do Lê vừa mới học viết chữ, mà thầy giáo chính là anh trai Đằng Tú, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lại lật tiếp vài trang, trên đó viết: “Mình bị con người ghét bỏ, nhưng không hận họ, chỉ muốn dùng năng lực của bản thân bảo vệ họ!”
Đôi mắt Đằng Tú ẩm ướt, tiếp tục xem: “Mình đã học được cách kiểm soát đám quạ, hơn nữa hôm nay còn đánh nhau với một con yêu quái, con quái đó muốn ăn thịt một người lạc trong rừng, tôi cứu anh ta, lại bị anh ta mắng là yêu, còn sợ hãi chạy trốn! Tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng không trách anh ta!”
Đằng Tú lật tới nhật ký Do Lê viết năm 17 tuổi, phía trên rõ ràng ghi lại: “Tôi yêu ca ca, cũng gặp được nữ nhân kia, cô ta tựa hồ là một người khôn khéo, biết được sự tồn tại của tôi. Mấy ngày trước đi tới nơi này tìm tôi, nhưng bị một đám yêu quái xé nát! Sau một hồi rầu rỉ giãy dụa, khi dự định cứu cô ấy, thì đã không còn kịp nữa! Xảy ra trước mắt, chỉ có nửa đoạn thi thể máu chảy đầm đìa không có sự sống. Ca ca nhất định hận tôi lắm, bởi vì ích kỷ mà phá hủy cô gái kia! Tôi không dám nhắc chuyện này với ca ca, ngày hôm qua anh ấy tới, tôi thấy, anh ấy đã sớm biết kết quả! Tôi muốn giải thích, nhưng lại không dám, ca ca nhất định sẽ không tha thứ cho thứ ích kỉ như tôi!”
Đọc tới đây, Đằng Tú liền bật khóc: “Do Lê, em thật ngốc, anh cho rằng em cố ý giết cô ấy! Tại sao em không chịu nói thật cho anh biết!”
Y rớt nước mắt lật tới trang cuối cùng, không chừng một trang này có thể tìm được cách phục hồi kết giới.
Phía trên viết: “Không biết tại sao, trong giấc mơ tôi thấy ca ca cùng một nam hài ở chung một chỗ, họ rất hạnh phúc! Hình dáng đứa bé kia vô cùng giống nữ sinh ca ca thích. Mà tôi, lại bị ca ca vứt bỏ, một lần nữa trở nên cô độc! Đêm đó, tôi khóc tỉnh lại, vì vậy, lợi dụng sức mạnh điều khiển quạ đen, nhìn trộm sinh hoạt của ca ca. Quả nhiên anh ấy thích người đó, chính là đứa bé trai trong mộng! Tôi căm thù nó, cũng thèm muốn được như cậu ta, tôi muốn rút linh hồn của nó, còn mình thì chui vào trong thân xác kia, thay thế nó, khiến ca ca yêu tôi!”
Trong nhật ký không viết chuyện liên quan đến kết giới, nhưng đều là thực tâm của Do Lê, khiến lòng người phải rơi lệ!
Đằng Tú khép quyển sổ lại, cay đắng cất vào trong ngực.
Tôn Nhất thấy anh họ đau lòng khổ sở, nhẹ hỏi: “Anh không sao chứ!”
Đằng Tú lau nước mắt, lắc đầu: “Không sao! Chỉ là nhớ em gái chút thôi!”
Mấy người ở trong phòng kiểm tra hết một lượt, không thấy gì, nên cùng nhau rời khỏi cổ bảo.
Tôn Nhất hỏi: “Anh mạnh về khống chế kết giới, có nghĩ ra cách gì phục hồi kết giới được không?”
Đằng Tú bất đắc dĩ: “Kết giới này là Tôn gia tạo ra nhằm giam cầm em gái anh, từ trước tới nay, em ấy vẫn một lòng im lặng bảo về sinh vật nơi đây! Cho dù hôm nay phục hồi kết giới, cũng vô pháp xoay chuyển cục diện mất khống chế này!”
Bạch Mộc không kịp chờ đợi hỏi: “Thế là không còn cách nào sao? Không lẽ phải nhìn đồng loại của tôi bị các yếu quái ăn hết?”
Tất cả mọi người trầm mặc…
Hồi lâu vu nữ đột nhiên mở lời, một câu kinh người, “Không thì chiếm lấy nơi này!”
“Chiếm lấy chỗ này? Đầu cô chứa đậu hả?” Bạch Mộc bất mãn, “Ở đây là rừng sâu vô số yêu quái, chỉ với mấy người chúng ta, còn chưa đủ nhét kẻ răng cho chúng nó nữa!”
Tôn Nhất cũng không tán thành: “Tôi cũng không đồng ý, nếu như có thể gọi ra thực thể của thần khuyển, có lẽ còn có phần trăm thành công, mà bây giờ, bản thân chúng ta còn khó bảo toàn, làm sao mà chiếm được?”
“Để Bạch Mộc đánh!” Vu nữ cầm Phong Ngân mới vừa nhặt lại đưa cho Bạch Mộc: “Chỉ có cậu có thể khống chế thanh kiếm này!” Dùng thanh kiếm này đi đánh đám yêu kia!
“Không được!” Tôn Nhất đoạt lấy Phong Ngân, vứt xuống đất, “Tà khí của kiếm này quá nặng, Bạch Mộc không thể bị nhiễm!”
“Thì sao?” Vu nữ nổi giận: “Cậu muốn để mọi người cùng cậu chết ở chỗ này hả?”
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!” Đầu lông mày Tôn Nhất nhăn lại.
Bạch Mộc lặng lẽ bay tới bên cạnh Phong Ngân, đưa tay nhặt lên. Bá! Phong Ngân phát ra sáng màu xanh. Ý cậu đã quyết, quay lại nói với Tôn Nhất: “Học trưởng, để em bảo vệ mọi người đi! Em cũng muốn trở nên mạnh mẽ làm một người đồng hành xứng với anh!”
“Không được!” Tôn Nhất lần nữa phản bác, đưa tay đoạt lấy Phong Ngân, vì ngăn cản Bạch Mộc lại tiếp xúc với nó, nên đem phong ấn vào trong cơ thể.
“Học trưởng!” Bạch Mộc cãi lại.
Vu nữ nổi cáu, giận không kiềm được nói: “Đầu cậu úng nước hả? Dù cho Bạch Mộc bị tà khí của kiếm khống chế, cũng chỉ là tạm thời, mọi người chúng ta chết, mới là vĩnh viễn!”
Đằng Tú vỗ vai Tôn Nhất, cũng thuyết phục: “Anh cảm thấy vu nữ nói rất có lý, hiện tại những quái thú này đều e ngại chúng ta, rời đi nơi này là cực kỳ dễ dàng, nhưng lúc chúng ta vừa đi, những u linh nhỏ yếu kia cùng yêu quái bản tính hiền lành, sẽ bị đại yêu hung mãnh lấy làm thức ăn, nếu như Bạch Mộc có thể ngăn chặn chúng, lại có thể thay em gái anh trông coi nơi này, tạo trật tự mới!”
Vừa nghĩ tới chuyện Bạch Mộc gặp nguy hiểm, trong đầu Tôn Nhất liền một mảnh hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được cách xử lí!
Đằng Tú lại nói: “Chúng ta không phải muốn Bạch Mộc dốc sức đánh yêu quái, chỉ cần em ấy đánh thắng yêu quái mạnh nhất, thu phục nó là được! Lúc trước em anh cũng làm như vậy, trở thành người đứng đầu ở đây, chúa tể bảo vệ chổ này!”
Tôn Nhất trầm mặc, thời gian dường như ngưng trệ chậm chạp trôi qua, mọi người bình tĩnh, từ từ chờ đợi quyết định của hắn!
Rất lâu, Tôn Nhất mới nhẹ nhàng ôm Bạch Mộc thật chặt vào lòng, có chút bất lực, lại có phần lo lắng: “Em không sợ ư? Muốn đối mặt đám quái hung dữ đó!” Hắn thương yêu nhìn Bạch Mộc, trong mắt là mâu thuẫn không thể lí giải, vô cùng rối rắm!
“Sợ!” Bạch Mộc khẳng định, “Nhưng, để bảo vệ mọi người, em cũng phải học cách vượt qua nỗi sợ!” Vẻ mặt dứt khoát, ánh mắt kiên cường chết cũng phải bảo vệ mọi người.
“Được rồi! Anh đồng ý để em đi đánh, không cần lo lắng vấn đề an toàn, anh sẽ ở phía sau bảo vệ em!” Tôn Nhất nhàn nhạt nói.
“Vâng!” Bạch Mộc nở nụ cười chói mắt.
Quyết định xong, con ngươi màu đen của Tôn Nhất ánh lên tia sáng, nhìn khắp nơi một lượt, tìm kiếm yêu quái xung quanh!
Yêu quái đếm không hết, chi chít ở một góc tối chung quanh theo dõi bọn họ.
Tôn Nhất dựa vào kinh nghiệm đánh nhau khi nãy, bình tĩnh phân tích, cuối cùng tập trung vào hai con yêu quái mạnh nhất — chó quỷ và Nue.
Nue (鵺): Quái vật tưởng tượng xuất hiện trong truyền thống của Nhật Bản. Là sự kết hợp của nhiều dòng máu: mặt khỉ, mình gấu chó, chân của hổ, đuôi là rắn hổ mang.
Người ta kể rằng, năm 1153, hoàng đế Konoe gặp những cơn ác mộng mỗi đêm và đổ bệnh. Sau này, một người tài giỏi là Yorimasu Minamoto phát hiện ra mỗi khi vua ngủ, một đám mây đen lại bay tới trên cung điên. Ông ta bắn tên vào đó, một con Nue chết và vua Konoe khỏi bệnh
Đi tới phụ cận cổ bảo, tấm bảng Tuyệt địa ô nha đã bị lũ yêu quái nhổ ngã xuống đất, gãy thành ba khúc! Xác yêu quái xếp lớp xung quanh, máu tanh khắp nơi.
Bạch Mộc run sợ khi chứng kiến cảnh kinh khủng này, sắc mặt trắng bệch, bay vào lòng Tôn Nhất. Tiểu kết đèn Không Thái lòng cũng khiếp đảm, trốn trong túi áo chủ nhân. Tôn Nhất lướt qua đám người, đạp lên mấy cái xác đã thối rữa, tiến vào cổ bảo.
Cửa chính cổ bảo tựa hồ bị quái vật to lớn đạp ngã, không ai đoán được, tên đầu sỏ đạp ngã cửa là thần khuyển khi đó một lòng muốn cứu đám học sinh muốn thử can đảm.
Trong cổ bảo, không bị bầy yêu phá hoại, ở đây không cho người cảm giác âm u như ban đêm, ánh sáng ban ngày xuyên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, mỗi một vật dụng trong phòng đều được bày trí cẩn thận.
Bạch Mộc rời khỏi lòng ngực Tôn Nhất, nhìn chung quanh: “Woa! Chổ này đẹp thật đấy!”
Không Thái cũng chui ra, tò mò quan sát chung quanh, tiểu kết đèn bay lung tung khắp nơi, mang theo ánh lửa nhàn nhạt, tăng thêm chút sự sống cho căn phòng hoa lệ!
Nhóm người đi vào một giang phòng, nơi này đặc biệt hơn so với những phòng khác, giăng đầy mạng nhện, những nhện to lớn nằm ngỗn ngang trong mọi ngóc ngách, nhìn thôi đã nổi cả gai óc.
Bạch Mộc theo thói quen núp sau lưng Tôn Nhất, Không Thái lại trốn phía sau Bạch Mộc!
Đằng Tú thần sắc u ám, chậm rãi nói: “Không cần lo lắng, mấy con nhện này rất ngoan, chúng sẽ không tuỳ tiện hại người!” Y thấy cảnh thương tình, nhìn sủng vật trước đây em gái thích nhất, lại nghĩ tới đã từng cùng em gái cả hai ngồi tại đây trong cổ bảo này vui đùa, hôm nay lại chỉ còn là kí ức, trong lòng không ngừng đau xót! Cầm laptop trên bàn lên, nhìn lướt qua.
Do Lê có thói quen viết nhật ký, lúc nhỏ, y thường ôm bụng cười to khi thấy mấy ghi chép ấu trĩ mỗi ngày của con bé, sau lại không nhìn nữa. Hiện tại, Đằng Tú chỉ có thể cầm quyển sổ thật dầy ảm đạm thương tâm!
Lật mấy trang đầu, bên trong viết: “Mình muốn rời đi nơi này, trãi qua cuộc sống của người bình thường…” Đây là viết lúc em ấy 11 tuổi, lúc đó Do Lê vừa mới học viết chữ, mà thầy giáo chính là anh trai Đằng Tú, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lại lật tiếp vài trang, trên đó viết: “Mình bị con người ghét bỏ, nhưng không hận họ, chỉ muốn dùng năng lực của bản thân bảo vệ họ!”
Đôi mắt Đằng Tú ẩm ướt, tiếp tục xem: “Mình đã học được cách kiểm soát đám quạ, hơn nữa hôm nay còn đánh nhau với một con yêu quái, con quái đó muốn ăn thịt một người lạc trong rừng, tôi cứu anh ta, lại bị anh ta mắng là yêu, còn sợ hãi chạy trốn! Tôi cảm thấy rất mất mát, nhưng không trách anh ta!”
Đằng Tú lật tới nhật ký Do Lê viết năm 17 tuổi, phía trên rõ ràng ghi lại: “Tôi yêu ca ca, cũng gặp được nữ nhân kia, cô ta tựa hồ là một người khôn khéo, biết được sự tồn tại của tôi. Mấy ngày trước đi tới nơi này tìm tôi, nhưng bị một đám yêu quái xé nát! Sau một hồi rầu rỉ giãy dụa, khi dự định cứu cô ấy, thì đã không còn kịp nữa! Xảy ra trước mắt, chỉ có nửa đoạn thi thể máu chảy đầm đìa không có sự sống. Ca ca nhất định hận tôi lắm, bởi vì ích kỷ mà phá hủy cô gái kia! Tôi không dám nhắc chuyện này với ca ca, ngày hôm qua anh ấy tới, tôi thấy, anh ấy đã sớm biết kết quả! Tôi muốn giải thích, nhưng lại không dám, ca ca nhất định sẽ không tha thứ cho thứ ích kỉ như tôi!”
Đọc tới đây, Đằng Tú liền bật khóc: “Do Lê, em thật ngốc, anh cho rằng em cố ý giết cô ấy! Tại sao em không chịu nói thật cho anh biết!”
Y rớt nước mắt lật tới trang cuối cùng, không chừng một trang này có thể tìm được cách phục hồi kết giới.
Phía trên viết: “Không biết tại sao, trong giấc mơ tôi thấy ca ca cùng một nam hài ở chung một chỗ, họ rất hạnh phúc! Hình dáng đứa bé kia vô cùng giống nữ sinh ca ca thích. Mà tôi, lại bị ca ca vứt bỏ, một lần nữa trở nên cô độc! Đêm đó, tôi khóc tỉnh lại, vì vậy, lợi dụng sức mạnh điều khiển quạ đen, nhìn trộm sinh hoạt của ca ca. Quả nhiên anh ấy thích người đó, chính là đứa bé trai trong mộng! Tôi căm thù nó, cũng thèm muốn được như cậu ta, tôi muốn rút linh hồn của nó, còn mình thì chui vào trong thân xác kia, thay thế nó, khiến ca ca yêu tôi!”
Trong nhật ký không viết chuyện liên quan đến kết giới, nhưng đều là thực tâm của Do Lê, khiến lòng người phải rơi lệ!
Đằng Tú khép quyển sổ lại, cay đắng cất vào trong ngực.
Tôn Nhất thấy anh họ đau lòng khổ sở, nhẹ hỏi: “Anh không sao chứ!”
Đằng Tú lau nước mắt, lắc đầu: “Không sao! Chỉ là nhớ em gái chút thôi!”
Mấy người ở trong phòng kiểm tra hết một lượt, không thấy gì, nên cùng nhau rời khỏi cổ bảo.
Tôn Nhất hỏi: “Anh mạnh về khống chế kết giới, có nghĩ ra cách gì phục hồi kết giới được không?”
Đằng Tú bất đắc dĩ: “Kết giới này là Tôn gia tạo ra nhằm giam cầm em gái anh, từ trước tới nay, em ấy vẫn một lòng im lặng bảo về sinh vật nơi đây! Cho dù hôm nay phục hồi kết giới, cũng vô pháp xoay chuyển cục diện mất khống chế này!”
Bạch Mộc không kịp chờ đợi hỏi: “Thế là không còn cách nào sao? Không lẽ phải nhìn đồng loại của tôi bị các yếu quái ăn hết?”
Tất cả mọi người trầm mặc…
Hồi lâu vu nữ đột nhiên mở lời, một câu kinh người, “Không thì chiếm lấy nơi này!”
“Chiếm lấy chỗ này? Đầu cô chứa đậu hả?” Bạch Mộc bất mãn, “Ở đây là rừng sâu vô số yêu quái, chỉ với mấy người chúng ta, còn chưa đủ nhét kẻ răng cho chúng nó nữa!”
Tôn Nhất cũng không tán thành: “Tôi cũng không đồng ý, nếu như có thể gọi ra thực thể của thần khuyển, có lẽ còn có phần trăm thành công, mà bây giờ, bản thân chúng ta còn khó bảo toàn, làm sao mà chiếm được?”
“Để Bạch Mộc đánh!” Vu nữ cầm Phong Ngân mới vừa nhặt lại đưa cho Bạch Mộc: “Chỉ có cậu có thể khống chế thanh kiếm này!” Dùng thanh kiếm này đi đánh đám yêu kia!
“Không được!” Tôn Nhất đoạt lấy Phong Ngân, vứt xuống đất, “Tà khí của kiếm này quá nặng, Bạch Mộc không thể bị nhiễm!”
“Thì sao?” Vu nữ nổi giận: “Cậu muốn để mọi người cùng cậu chết ở chỗ này hả?”
“Tôi sẽ nghĩ biện pháp khác!” Đầu lông mày Tôn Nhất nhăn lại.
Bạch Mộc lặng lẽ bay tới bên cạnh Phong Ngân, đưa tay nhặt lên. Bá! Phong Ngân phát ra sáng màu xanh. Ý cậu đã quyết, quay lại nói với Tôn Nhất: “Học trưởng, để em bảo vệ mọi người đi! Em cũng muốn trở nên mạnh mẽ làm một người đồng hành xứng với anh!”
“Không được!” Tôn Nhất lần nữa phản bác, đưa tay đoạt lấy Phong Ngân, vì ngăn cản Bạch Mộc lại tiếp xúc với nó, nên đem phong ấn vào trong cơ thể.
“Học trưởng!” Bạch Mộc cãi lại.
Vu nữ nổi cáu, giận không kiềm được nói: “Đầu cậu úng nước hả? Dù cho Bạch Mộc bị tà khí của kiếm khống chế, cũng chỉ là tạm thời, mọi người chúng ta chết, mới là vĩnh viễn!”
Đằng Tú vỗ vai Tôn Nhất, cũng thuyết phục: “Anh cảm thấy vu nữ nói rất có lý, hiện tại những quái thú này đều e ngại chúng ta, rời đi nơi này là cực kỳ dễ dàng, nhưng lúc chúng ta vừa đi, những u linh nhỏ yếu kia cùng yêu quái bản tính hiền lành, sẽ bị đại yêu hung mãnh lấy làm thức ăn, nếu như Bạch Mộc có thể ngăn chặn chúng, lại có thể thay em gái anh trông coi nơi này, tạo trật tự mới!”
Vừa nghĩ tới chuyện Bạch Mộc gặp nguy hiểm, trong đầu Tôn Nhất liền một mảnh hỗn loạn, nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được cách xử lí!
Đằng Tú lại nói: “Chúng ta không phải muốn Bạch Mộc dốc sức đánh yêu quái, chỉ cần em ấy đánh thắng yêu quái mạnh nhất, thu phục nó là được! Lúc trước em anh cũng làm như vậy, trở thành người đứng đầu ở đây, chúa tể bảo vệ chổ này!”
Tôn Nhất trầm mặc, thời gian dường như ngưng trệ chậm chạp trôi qua, mọi người bình tĩnh, từ từ chờ đợi quyết định của hắn!
Rất lâu, Tôn Nhất mới nhẹ nhàng ôm Bạch Mộc thật chặt vào lòng, có chút bất lực, lại có phần lo lắng: “Em không sợ ư? Muốn đối mặt đám quái hung dữ đó!” Hắn thương yêu nhìn Bạch Mộc, trong mắt là mâu thuẫn không thể lí giải, vô cùng rối rắm!
“Sợ!” Bạch Mộc khẳng định, “Nhưng, để bảo vệ mọi người, em cũng phải học cách vượt qua nỗi sợ!” Vẻ mặt dứt khoát, ánh mắt kiên cường chết cũng phải bảo vệ mọi người.
“Được rồi! Anh đồng ý để em đi đánh, không cần lo lắng vấn đề an toàn, anh sẽ ở phía sau bảo vệ em!” Tôn Nhất nhàn nhạt nói.
“Vâng!” Bạch Mộc nở nụ cười chói mắt.
Quyết định xong, con ngươi màu đen của Tôn Nhất ánh lên tia sáng, nhìn khắp nơi một lượt, tìm kiếm yêu quái xung quanh!
Yêu quái đếm không hết, chi chít ở một góc tối chung quanh theo dõi bọn họ.
Tôn Nhất dựa vào kinh nghiệm đánh nhau khi nãy, bình tĩnh phân tích, cuối cùng tập trung vào hai con yêu quái mạnh nhất — chó quỷ và Nue.
Nue (鵺): Quái vật tưởng tượng xuất hiện trong truyền thống của Nhật Bản. Là sự kết hợp của nhiều dòng máu: mặt khỉ, mình gấu chó, chân của hổ, đuôi là rắn hổ mang.
Người ta kể rằng, năm 1153, hoàng đế Konoe gặp những cơn ác mộng mỗi đêm và đổ bệnh. Sau này, một người tài giỏi là Yorimasu Minamoto phát hiện ra mỗi khi vua ngủ, một đám mây đen lại bay tới trên cung điên. Ông ta bắn tên vào đó, một con Nue chết và vua Konoe khỏi bệnh
Tác giả :
Nhất Liêm Phỉ Thúy