Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ
Chương 48: Đằng tú gặp nạn với ma quỷ cổ bảo
Dọc đường đi, hắn cấp tốc chạy theo hướng Bạch Mộc nhìn thấy dị cảnh, tiểu kết đèn bay ở sau người.
Trong đầu bắt đầu hồi tưởng, ‘tuyệt địa Ô nha’ tên này thật quen, rốt cuộc là đã nghe qua ở nơi nào chứ? (ô nha=quạ đen)
Nhắc tới quạ đen, Tôn Nhất nghĩ ngay đến nơi có âm khí nặng nhất, tiếc rằng Bạch Mộc không tiết lộ cho hắn nhiều tin tức hơn, vô ý thức sờ ngực, tiếp tục chạy băng băng.
Đằng sau, Không Thái từ kết đèn thò đầu ra, đuổi lên trước, bay theo tốc độ của Tôn Nhất, vừa nói: “Đại ca ca thực sự phải đi ‘tuyệt địa Ô nha’ sao? Chỗ ấy thật đáng sợ!”
Ân? Tôn Nhất quay đầu nghiêm túc hỏi: “Không Thái biết nơi đó?”
“Em đã chết rất lâu rồi, đương nhiên biết chỗ đó!” Không Thái nói.
Lưu quang trong mắt Tôn Nhất lóe lên, vội hỏi: “Ở đâu?”
Không Thái nói: “Đại ca ca đi theo em!” Vù! Bay lên trước hắn.
Không Thái một đường dẫn trước, có cậu dẫn đường việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn, Tôn Nhất theo sát phía sau, cảnh vật và con người ven đường đều nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, chỉ còn âm thanh còi ô tô, bên tai không dứt!
Không Thái dẫn hắn quẹo trái quẹo phải, chạy một hồi, Tôn Nhất cảm thấy như vậy thật tốn thời gian, miệng hướng đối phương hét lớn: “Đi thẳng, chúng ta cần rút ngắn thời gian!”
“Nhưng nếu đi thẳng, có công trình cản trở!” Không Thái quay lại nói, cậu biết thời gian cấp bách, động tác không dừng lại, vẫn nắm chặt thời gian cấp tốc bay.
“Đừng để ý, tôi có biện pháp!”
“Được rồi!”
Theo một tiếng đáp non nớt, Không Thái đem tim trong kết đèn đốt đến mức sáng nhất, lấy tốc độ tên lửa chạy về trước, ánh nến đằng sau lưu lại một quang ảnh thật dài.
Chạy được một đoạn, phía trước là một loạt nhà dân, Không Thái bay lên cao, trực tiếp vọt tới. Tôn Nhất tung người nhảy lên, bay qua tường rào, nhảy đến nóc nhà, ở phía trên chạy nhanh. Thân thủ hắn mạnh mẽ, bước đi như bay, quả thực giống như thân thể vận động viên, chạy một đường trên mái ngói mà không trở ngại gì, mảnh ngói dưới chân bị đạp lộp bộp vang lên.
Người trong nhà nghe tiếng động trên nóc, đi ra ngoài, bắt gặp Tôn Nhất chạy phía trên, chửi ầm lên, tiếc là Tôn Nhất đã chạy xa, bọn họ chỉ có thể dùng giọng điệu oán giận: “Người tuổi trẻ bây giờ, thật là quá sức tưởng tượng!”
Không Thái và Tôn Nhất vượt qua nhà dân, hai người chui vào một cánh rừng.
“Đây là nơi nào?” Tôn Nhất hỏi.
“Nghĩa địa!” Không Thái đáp.
Đôi mắt Tôn Nhất chuyển chung quanh, nơi này sương dày quỷ dị âm u, yêu khí vô cùng nặng, bốn phía tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt. Dây leo đan chen khó gỡ, cành lá vô cùng rậm rạp, cả một rừng cây chằn chịt cản trở ánh dương chiếu vào, khiến nơi này dị thường ẩm ướt cùng tối tăm!
Cách đó không xa, có ánh lửa chớp động! Những hướng khác tuy không có gì bất thường, thế nhưng lấy trực giác âm dương sư, Tôn Nhất có thể cảm thụ được, có hơn mười mấy ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm!
Không Thái nguyên bổn là ngoại tộc, khả năng cậu bị công kích vô cùng nhỏ, ngược lại thì hắn có vẻ nguy hiểm hơn, ánh mắt Tôn Nhất trở nên thận trọng, quét mắt khắp nơi hỏi Không Thái: “Chỗ nào dựng tấm bảng ‘tuyệt địa Ô nha’?”
“Đi theo em!” Vừa nói Không Thái hướng vào sâu trong rừng mà bay.
Tôn Nhất đuổi theo.
Tại nơi sâu nhất của cánh rừng, càng đi vào trong yêu khí càng nặng, mùi hôi phát ra cũng nồng nặc hơn, thậm chí có loại cảm giác muốn nôn mửa. Thỉnh thoảng, xung quanh còn truyền ra tiếng kêu chói tai kì lạ, nghe mà lông tơ dựng thẳng, trong lòng hoảng loạn!
Tôn Nhất cắn ngón tay, rất nhanh kết ấn, trong miệng đọc chú: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt — khai thiên mục!” Máu trên ngón tay di động, chỉ thấy hai tròng mắt đen kịt của hắn lập tức phát ra ánh sáng màu xanh đen, sắc bén nhìn chằm chằm bốn phía.
Sâu trong rừng, yêu quái cùng các loài khác ẩn núp, tất cả không sót cái nào đập vào mi mắt, số lượng đông đúc, không cách nào đếm xuể!
Trong đó có mấy lão yêu quái tuổi gần đất xa trời, bọn chúng kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nhận ra ánh sáng màu đen trong mắt, hiểu rõ vị này nhìn như nhân loại bình thường nhưng căn bản không nên trêu vào, lặng lẽ rút lui. Phần lớn yêu quái không hiểu huyền bí trong đó, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Tôn Nhất càng đi vào sâu bên trong, yêu quái càng nhiều, đa số vong linh mai táng ở chỗ này mà nói, nơi này là thiên đường của u linh, chuyện bị loài người xâm phạm thì phi thường chán ghét, tuy bọn họ cũng không có ý làm hại, cũng chỉ muốn dùng năng lực bản thân hù dọa cho hắn đi mà thôi.
Những u linh này dấy lên ma trơi, vô số đạo hỏa diễm màu lam nhạt ở trong rừng cây bay tới bay lui, khóe miệng Tôn Nhất cong lên một cái cười tà, thản nhiên nói: “Thật là lũ u linh trẻ con!” Đưa tay vào trong ngực móc ra giấy xếp hình tiểu cẩu, ném về phía không trung.
Thình thịch!
Giấy xếp trong nháy mắt hóa thành một con cẩu chiến hung ác, đôi mắt màu máu đáng sợ trừng lớn, quét quanh bốn phía, lộ ra hàm răng sắc nhọn, bốn cái móng vuốt đạp trên đất thành bốn cái hố lớn!
Thấy thần khuyển hiện thân, lũ u linh kinh hãi chạy trốn từ phía, ma trơi trên trời tán loạn, ngay cả yêu quái có chút sức mạnh hùng hậu cũng sợ hãi cuống quýt thoát thân! Bầu không khí trong rừng vốn quỷ dị, cho bọn chúng chút hỗn loạn, ngược lại tăng thêm vài phần sức sống!
An nguy của Đằng Tú Biểu ca không rõ, Tôn Nhất không muốn ở chỗ này tiêu hao thời gian, mang theo thần khuyển ở trên không dẫn đường, chạy thẳng tới ‘tuyệt địa Ô nha’.
Tuyệt địa Ô nha nằm ở trung tâm cánh rừng, nơi này có một tòa cổ bảo kỳ dị hiếm người biết tới! Bụi gai giăng đầy bốn phía, nguyên nhân chính là, xung quanh được kết giới cường đại bao lấy, căn bản không có cách gì tiến vào, nhân loại bình thường thì càng không thể thấy được.
Rìa kết giới dựng một tấm bảng, trên đó viết: bốn chữ lớn ‘Tuyệt địa Ô nha’. Hắn kinh hãi nhìn bầy quạ đen gần đó, một đàn quạ lớn, phát ra âm thanh huyên náo trên không trung! Chỉ có quạ bên trong kết giới, mới không có bất kì phản ứng nào, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm Tôn Nhất đi tới gần kết giới.
Khí tức nơi đây cùng những địa phương khác bất đồng, lực đẩy to lớn của kết giới, gây trở ngại khi càng bước về phía trước, tốc độ bay của Không Thái cũng chậm lại, vô cùng mệt mỏi!
Tôn Nhất đem cậu bỏ vào tiểu kết đèn, ôn nhu vuốt ve cái đầu nho nhỏ, nhàn nhạt nói: “Vất vả rồi!” Cất vào trong túi quần.
Lần thứ hai được Tôn Nhất khích lệ, hai mắt Không Thái bắn ra tim hồng, núp ở sau tim đèn hưng phấn không thôi.
Thần khuyển xông lên phía trước cắn kết giới, đối với kết giới nhỏ yếu nó có thể dễ dàng cắn nát, thế nhưng kết giới này quá cường đại, mặc dù lực bài xích đối với nó không có tác dụng, thế nhưng hiệu quả cũng rất mạnh mẽ. Khoảnh khắc nó xông lên. Thần khuyển giống như chạm phải dòng điện, “Ngao!” Một tiếng ngã nhào xuống bên cạnh!
Tôn Nhất thấy không ổn, lần nữa kết ấn, hét lớn một tiếng: “Thần khuyển trở về!” Phóng xuất ra linh lực!
Hưu! Thần khuyển trong nháy mắt hóa thành một tờ giấy, bay vào trong túi quần hắn!
Ánh mắt Tôn Nhất rét lạnh, xem ra kẻ bày kết giới này là một cao nhân. Ánh sáng màu đen trong mắt nhìn thấu bên trong kết giới, chỉ thấy đầu lâu rải rác trên đất, Đằng Tú hấp hối ngã vào một đống xương sọ, khắp người bị tóc đen dài bao lấy, chỉ còn đầu lộ ra bên ngoài. Sắc mặt y trắng bệch. Khóe mắt khóe miệng máu me đầm đìa, trong mắt giãy dụa bên bờ vực sinh tử. Đống đầu lâu ở bên cạnh, giòi từ trong hóc mắt bò ra bên ngoài, thậm chí có con đã leo đến trên mình Đằng Tú.
Cảnh tượng này hết sức tàn nhẫn, nếu Đằng Tú không phải biểu ca của hắn, hắn thật không muốn đi nhìn!
Nhưng mà, Đằng Tú tại sao lại ở chỗ này? Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy?
Lòng không ngừng tức giận, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.
Tôn Nhất đưa tay thăm dò kết giới, tay đặt lên trên, liền cảm nhận được linh lực to lớn, linh lực thâm nhập lòng bàn tay, chỉ nghe mùi da thịt bị thiêu cháy, bàn tay bị cháy đến đau buốt. Hắn nhịn xuống đau đớn từ tay truyền tới, tập trung tinh lực, nhắm mắt lại dùng linh lực cố gắng tìm kiếm điểm yếu của kết giới.
Bất thình lình, điện quang trong đầu lóe lên, hắn cảm ứng được chỗ yếu của kết giới. Con ngươi đen nhánh mở ra, tìm kiếm theo hướng đó.
Chủ nhân cổ bảo quả nhiên suy nghĩ tinh tế, phần yếu của kết giới, tập trung đặc biệt dày nơi bụi gai, hầu như không có cách gì bước vào, chớ nói chi là tới gần nơi ấy. Tôn Nhất gấp gáp rời đi, không mang bất kỳ vũ khí nào, chỉ có một chuôi kiếm bị phong ấn.
Nghe nói thanh kiếm này tên là Phong Ngân dùng nước mắt của một nữ yêu xinh đẹp luyện thành kiếm, nhân loại căn bản không thể mở ra. Mà cũng chỉ có tâm hồn yêu quái thuần khiết, mới có năng lực giải phong ấn. Về phần giải như thế nào, vẫn là một câu hỏi được tranh cãi. Có người nói là dùng máu yêu quái, có người nói dùng hồn khí yêu quái, nhưng, từ lúc nó rơi vào trong tay loài người, thì chưa từng phát huy tác dụng. Do đó, phần lớn người cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, ngay cả giới âm dương sư cũng coi thanh kiếm này là đồ giả, âm dương sư môn cho rằng ‘Phong Ngân’ sớm đã thất truyền, căn bản không tồn tại trên thế gian!
Tôn Nhất lấy Phong Ngân ra, thử dùng linh khí mở nó, hắn trên không trung quơ một lần lại một lần, hòng giải phóng năng lượng của nó, nhưng vẫn không có kết quả.
Mệnh Đằng Tú như chỉ mành, hắn không thể chờ Phong Ngân mở ra, rồi mới đi cứu y. Vì vậy thu hồi Phong Ngân, dùng hai tay của mình nhổ gai, sắc trời dần tối, rừng rậm vốn u ám giờ lại càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Đám gai tựa như có sinh mạng, nhổ một tầng, lại nhanh chóng mọc ra!
Tay Tôn Nhất đã bị đâm đến máu tươi chảy ròng, cánh tay cùng chân cũng bị đâm chảy máu, gấu quần một mảnh đỏ tươi. Hắn không thể bỏ cuộc, thế nhưng bụi gai vẫn sinh trưởng không ngừng, hoàn toàn là hao phí thời gian.
Động tác dừng lại, bắt đầu vây quanh kết giới tìm kiếm lối vào khác, tìm một vòng, căn bản không có nhược điểm, kết giới chỉ có chỗ yếu này là có thể đột phá!
Tôn Nhất lần thứ hai trở lại chỗ cũ, hắn tăng nhanh tốc độ, so với tốc độ sinh trưởng bụi gai còn nhanh hơn, nhổ được nhiều cây hơn!
Trong ngực của hắn, Bạch Mộc nghỉ ngơi một thời gian, từ từ tỉnh lại. Cậu xoa xoa con mắt phát hiện mình đã biến thành một tiểu cầu chiếu lấp lánh, hơn nữa còn ở trong lòng Tôn Nhất, trong bụng vui sướng cười hắc hắc, ôm lấy đầu viên đào thoạt nhìn lớn hơn so với cậu, trong lòng cục cục: Hừ, học trưởng! Ban ngày anh ức hiếp em như thế, bây giờ cũng nên đòi lại!
Cậu cười tà ác, miệng mở lớn dán ở phía trên mút.
Trong đầu bắt đầu hồi tưởng, ‘tuyệt địa Ô nha’ tên này thật quen, rốt cuộc là đã nghe qua ở nơi nào chứ? (ô nha=quạ đen)
Nhắc tới quạ đen, Tôn Nhất nghĩ ngay đến nơi có âm khí nặng nhất, tiếc rằng Bạch Mộc không tiết lộ cho hắn nhiều tin tức hơn, vô ý thức sờ ngực, tiếp tục chạy băng băng.
Đằng sau, Không Thái từ kết đèn thò đầu ra, đuổi lên trước, bay theo tốc độ của Tôn Nhất, vừa nói: “Đại ca ca thực sự phải đi ‘tuyệt địa Ô nha’ sao? Chỗ ấy thật đáng sợ!”
Ân? Tôn Nhất quay đầu nghiêm túc hỏi: “Không Thái biết nơi đó?”
“Em đã chết rất lâu rồi, đương nhiên biết chỗ đó!” Không Thái nói.
Lưu quang trong mắt Tôn Nhất lóe lên, vội hỏi: “Ở đâu?”
Không Thái nói: “Đại ca ca đi theo em!” Vù! Bay lên trước hắn.
Không Thái một đường dẫn trước, có cậu dẫn đường việc tìm kiếm trở nên dễ dàng hơn, Tôn Nhất theo sát phía sau, cảnh vật và con người ven đường đều nhanh chóng bị bỏ lại phía sau, chỉ còn âm thanh còi ô tô, bên tai không dứt!
Không Thái dẫn hắn quẹo trái quẹo phải, chạy một hồi, Tôn Nhất cảm thấy như vậy thật tốn thời gian, miệng hướng đối phương hét lớn: “Đi thẳng, chúng ta cần rút ngắn thời gian!”
“Nhưng nếu đi thẳng, có công trình cản trở!” Không Thái quay lại nói, cậu biết thời gian cấp bách, động tác không dừng lại, vẫn nắm chặt thời gian cấp tốc bay.
“Đừng để ý, tôi có biện pháp!”
“Được rồi!”
Theo một tiếng đáp non nớt, Không Thái đem tim trong kết đèn đốt đến mức sáng nhất, lấy tốc độ tên lửa chạy về trước, ánh nến đằng sau lưu lại một quang ảnh thật dài.
Chạy được một đoạn, phía trước là một loạt nhà dân, Không Thái bay lên cao, trực tiếp vọt tới. Tôn Nhất tung người nhảy lên, bay qua tường rào, nhảy đến nóc nhà, ở phía trên chạy nhanh. Thân thủ hắn mạnh mẽ, bước đi như bay, quả thực giống như thân thể vận động viên, chạy một đường trên mái ngói mà không trở ngại gì, mảnh ngói dưới chân bị đạp lộp bộp vang lên.
Người trong nhà nghe tiếng động trên nóc, đi ra ngoài, bắt gặp Tôn Nhất chạy phía trên, chửi ầm lên, tiếc là Tôn Nhất đã chạy xa, bọn họ chỉ có thể dùng giọng điệu oán giận: “Người tuổi trẻ bây giờ, thật là quá sức tưởng tượng!”
Không Thái và Tôn Nhất vượt qua nhà dân, hai người chui vào một cánh rừng.
“Đây là nơi nào?” Tôn Nhất hỏi.
“Nghĩa địa!” Không Thái đáp.
Đôi mắt Tôn Nhất chuyển chung quanh, nơi này sương dày quỷ dị âm u, yêu khí vô cùng nặng, bốn phía tản ra mùi hôi thối nhàn nhạt. Dây leo đan chen khó gỡ, cành lá vô cùng rậm rạp, cả một rừng cây chằn chịt cản trở ánh dương chiếu vào, khiến nơi này dị thường ẩm ướt cùng tối tăm!
Cách đó không xa, có ánh lửa chớp động! Những hướng khác tuy không có gì bất thường, thế nhưng lấy trực giác âm dương sư, Tôn Nhất có thể cảm thụ được, có hơn mười mấy ánh mắt đang nhìn hắn chằm chằm!
Không Thái nguyên bổn là ngoại tộc, khả năng cậu bị công kích vô cùng nhỏ, ngược lại thì hắn có vẻ nguy hiểm hơn, ánh mắt Tôn Nhất trở nên thận trọng, quét mắt khắp nơi hỏi Không Thái: “Chỗ nào dựng tấm bảng ‘tuyệt địa Ô nha’?”
“Đi theo em!” Vừa nói Không Thái hướng vào sâu trong rừng mà bay.
Tôn Nhất đuổi theo.
Tại nơi sâu nhất của cánh rừng, càng đi vào trong yêu khí càng nặng, mùi hôi phát ra cũng nồng nặc hơn, thậm chí có loại cảm giác muốn nôn mửa. Thỉnh thoảng, xung quanh còn truyền ra tiếng kêu chói tai kì lạ, nghe mà lông tơ dựng thẳng, trong lòng hoảng loạn!
Tôn Nhất cắn ngón tay, rất nhanh kết ấn, trong miệng đọc chú: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt — khai thiên mục!” Máu trên ngón tay di động, chỉ thấy hai tròng mắt đen kịt của hắn lập tức phát ra ánh sáng màu xanh đen, sắc bén nhìn chằm chằm bốn phía.
Sâu trong rừng, yêu quái cùng các loài khác ẩn núp, tất cả không sót cái nào đập vào mi mắt, số lượng đông đúc, không cách nào đếm xuể!
Trong đó có mấy lão yêu quái tuổi gần đất xa trời, bọn chúng kiến thức rộng rãi, rất nhanh liền nhận ra ánh sáng màu đen trong mắt, hiểu rõ vị này nhìn như nhân loại bình thường nhưng căn bản không nên trêu vào, lặng lẽ rút lui. Phần lớn yêu quái không hiểu huyền bí trong đó, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Tôn Nhất càng đi vào sâu bên trong, yêu quái càng nhiều, đa số vong linh mai táng ở chỗ này mà nói, nơi này là thiên đường của u linh, chuyện bị loài người xâm phạm thì phi thường chán ghét, tuy bọn họ cũng không có ý làm hại, cũng chỉ muốn dùng năng lực bản thân hù dọa cho hắn đi mà thôi.
Những u linh này dấy lên ma trơi, vô số đạo hỏa diễm màu lam nhạt ở trong rừng cây bay tới bay lui, khóe miệng Tôn Nhất cong lên một cái cười tà, thản nhiên nói: “Thật là lũ u linh trẻ con!” Đưa tay vào trong ngực móc ra giấy xếp hình tiểu cẩu, ném về phía không trung.
Thình thịch!
Giấy xếp trong nháy mắt hóa thành một con cẩu chiến hung ác, đôi mắt màu máu đáng sợ trừng lớn, quét quanh bốn phía, lộ ra hàm răng sắc nhọn, bốn cái móng vuốt đạp trên đất thành bốn cái hố lớn!
Thấy thần khuyển hiện thân, lũ u linh kinh hãi chạy trốn từ phía, ma trơi trên trời tán loạn, ngay cả yêu quái có chút sức mạnh hùng hậu cũng sợ hãi cuống quýt thoát thân! Bầu không khí trong rừng vốn quỷ dị, cho bọn chúng chút hỗn loạn, ngược lại tăng thêm vài phần sức sống!
An nguy của Đằng Tú Biểu ca không rõ, Tôn Nhất không muốn ở chỗ này tiêu hao thời gian, mang theo thần khuyển ở trên không dẫn đường, chạy thẳng tới ‘tuyệt địa Ô nha’.
Tuyệt địa Ô nha nằm ở trung tâm cánh rừng, nơi này có một tòa cổ bảo kỳ dị hiếm người biết tới! Bụi gai giăng đầy bốn phía, nguyên nhân chính là, xung quanh được kết giới cường đại bao lấy, căn bản không có cách gì tiến vào, nhân loại bình thường thì càng không thể thấy được.
Rìa kết giới dựng một tấm bảng, trên đó viết: bốn chữ lớn ‘Tuyệt địa Ô nha’. Hắn kinh hãi nhìn bầy quạ đen gần đó, một đàn quạ lớn, phát ra âm thanh huyên náo trên không trung! Chỉ có quạ bên trong kết giới, mới không có bất kì phản ứng nào, đôi mắt đen láy, nhìn chằm chằm Tôn Nhất đi tới gần kết giới.
Khí tức nơi đây cùng những địa phương khác bất đồng, lực đẩy to lớn của kết giới, gây trở ngại khi càng bước về phía trước, tốc độ bay của Không Thái cũng chậm lại, vô cùng mệt mỏi!
Tôn Nhất đem cậu bỏ vào tiểu kết đèn, ôn nhu vuốt ve cái đầu nho nhỏ, nhàn nhạt nói: “Vất vả rồi!” Cất vào trong túi quần.
Lần thứ hai được Tôn Nhất khích lệ, hai mắt Không Thái bắn ra tim hồng, núp ở sau tim đèn hưng phấn không thôi.
Thần khuyển xông lên phía trước cắn kết giới, đối với kết giới nhỏ yếu nó có thể dễ dàng cắn nát, thế nhưng kết giới này quá cường đại, mặc dù lực bài xích đối với nó không có tác dụng, thế nhưng hiệu quả cũng rất mạnh mẽ. Khoảnh khắc nó xông lên. Thần khuyển giống như chạm phải dòng điện, “Ngao!” Một tiếng ngã nhào xuống bên cạnh!
Tôn Nhất thấy không ổn, lần nữa kết ấn, hét lớn một tiếng: “Thần khuyển trở về!” Phóng xuất ra linh lực!
Hưu! Thần khuyển trong nháy mắt hóa thành một tờ giấy, bay vào trong túi quần hắn!
Ánh mắt Tôn Nhất rét lạnh, xem ra kẻ bày kết giới này là một cao nhân. Ánh sáng màu đen trong mắt nhìn thấu bên trong kết giới, chỉ thấy đầu lâu rải rác trên đất, Đằng Tú hấp hối ngã vào một đống xương sọ, khắp người bị tóc đen dài bao lấy, chỉ còn đầu lộ ra bên ngoài. Sắc mặt y trắng bệch. Khóe mắt khóe miệng máu me đầm đìa, trong mắt giãy dụa bên bờ vực sinh tử. Đống đầu lâu ở bên cạnh, giòi từ trong hóc mắt bò ra bên ngoài, thậm chí có con đã leo đến trên mình Đằng Tú.
Cảnh tượng này hết sức tàn nhẫn, nếu Đằng Tú không phải biểu ca của hắn, hắn thật không muốn đi nhìn!
Nhưng mà, Đằng Tú tại sao lại ở chỗ này? Rốt cuộc là ai lại tàn nhẫn như vậy?
Lòng không ngừng tức giận, hai tay run rẩy nắm chặt thành quyền.
Tôn Nhất đưa tay thăm dò kết giới, tay đặt lên trên, liền cảm nhận được linh lực to lớn, linh lực thâm nhập lòng bàn tay, chỉ nghe mùi da thịt bị thiêu cháy, bàn tay bị cháy đến đau buốt. Hắn nhịn xuống đau đớn từ tay truyền tới, tập trung tinh lực, nhắm mắt lại dùng linh lực cố gắng tìm kiếm điểm yếu của kết giới.
Bất thình lình, điện quang trong đầu lóe lên, hắn cảm ứng được chỗ yếu của kết giới. Con ngươi đen nhánh mở ra, tìm kiếm theo hướng đó.
Chủ nhân cổ bảo quả nhiên suy nghĩ tinh tế, phần yếu của kết giới, tập trung đặc biệt dày nơi bụi gai, hầu như không có cách gì bước vào, chớ nói chi là tới gần nơi ấy. Tôn Nhất gấp gáp rời đi, không mang bất kỳ vũ khí nào, chỉ có một chuôi kiếm bị phong ấn.
Nghe nói thanh kiếm này tên là Phong Ngân dùng nước mắt của một nữ yêu xinh đẹp luyện thành kiếm, nhân loại căn bản không thể mở ra. Mà cũng chỉ có tâm hồn yêu quái thuần khiết, mới có năng lực giải phong ấn. Về phần giải như thế nào, vẫn là một câu hỏi được tranh cãi. Có người nói là dùng máu yêu quái, có người nói dùng hồn khí yêu quái, nhưng, từ lúc nó rơi vào trong tay loài người, thì chưa từng phát huy tác dụng. Do đó, phần lớn người cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, ngay cả giới âm dương sư cũng coi thanh kiếm này là đồ giả, âm dương sư môn cho rằng ‘Phong Ngân’ sớm đã thất truyền, căn bản không tồn tại trên thế gian!
Tôn Nhất lấy Phong Ngân ra, thử dùng linh khí mở nó, hắn trên không trung quơ một lần lại một lần, hòng giải phóng năng lượng của nó, nhưng vẫn không có kết quả.
Mệnh Đằng Tú như chỉ mành, hắn không thể chờ Phong Ngân mở ra, rồi mới đi cứu y. Vì vậy thu hồi Phong Ngân, dùng hai tay của mình nhổ gai, sắc trời dần tối, rừng rậm vốn u ám giờ lại càng có vẻ âm trầm đáng sợ.
Đám gai tựa như có sinh mạng, nhổ một tầng, lại nhanh chóng mọc ra!
Tay Tôn Nhất đã bị đâm đến máu tươi chảy ròng, cánh tay cùng chân cũng bị đâm chảy máu, gấu quần một mảnh đỏ tươi. Hắn không thể bỏ cuộc, thế nhưng bụi gai vẫn sinh trưởng không ngừng, hoàn toàn là hao phí thời gian.
Động tác dừng lại, bắt đầu vây quanh kết giới tìm kiếm lối vào khác, tìm một vòng, căn bản không có nhược điểm, kết giới chỉ có chỗ yếu này là có thể đột phá!
Tôn Nhất lần thứ hai trở lại chỗ cũ, hắn tăng nhanh tốc độ, so với tốc độ sinh trưởng bụi gai còn nhanh hơn, nhổ được nhiều cây hơn!
Trong ngực của hắn, Bạch Mộc nghỉ ngơi một thời gian, từ từ tỉnh lại. Cậu xoa xoa con mắt phát hiện mình đã biến thành một tiểu cầu chiếu lấp lánh, hơn nữa còn ở trong lòng Tôn Nhất, trong bụng vui sướng cười hắc hắc, ôm lấy đầu viên đào thoạt nhìn lớn hơn so với cậu, trong lòng cục cục: Hừ, học trưởng! Ban ngày anh ức hiếp em như thế, bây giờ cũng nên đòi lại!
Cậu cười tà ác, miệng mở lớn dán ở phía trên mút.
Tác giả :
Nhất Liêm Phỉ Thúy