Phúc Vận Kiều Nương
Chương 14: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: kaylee
Tống quản sự nói xong cũng không ngẩng đầu nhìn ai, sợ đắc ý trong mắt mình quá mức rõ ràng khiến người phiền chán.
Chỉ là lỗ tai Tống quản sự lại là dựng thẳng, nghe được rành mạch âm thanh hút khí, cái này làm cho ông vô cùng vui mừng.
Kỳ thật làm quản sự, chẳng sợ làm việc vất vả, tiền này cũng rơi không đến trong túi mình.
Kiếm được nhiều chủ nhân cho nhiều chút tiền tiêu vặt, kiếm ít thì ít đi chút, đầu to vẫn là chủ nhân.
Nhưng làm việc ở một chỗ, ai cũng muốn kiếm mặt mũi, hai tháng kiếm lời bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tự tin!
Mấy vị quản sự này phần lớn là lão nhân đi theo Kỳ gia nhiều năm, được tín nhiệm, mới có thể làm được vị trí này. Cho dù ba huynh đệ Kỳ gia hòa thuận, phụ từ tử hiếu, nhưng mà những người thuộc hạ này cũng sẽ không thật sự hoà thuận vui vẻ, bình thường ngầm tán gẫu cãi nhau, so sánh giành thắng lợi là chuyện thường.
Hai quản sự thôn trang đương nhiên luôn là dẫn đầu một bước, người ta kiếm tiền nhiều, lưng cũng cứng.
Hiện tại, Tống quản sự tiệm rượu đột nhiên lực lượng mới xuất hiện, không thừa cơ hội này đắc ý một chút còn muốn đợi khi nào?
Kỳ Chiêu có chút kinh ngạc, bởi vì ngày đối trướng đều là hắn bồi Kỳ phụ, đối với cân lượng của những cửa hàng đó, trong lòng Kỳ Chiêu vô cùng rõ ràng, tuy rằng tiền thu tiệm rượu không tính ít, chỉ là cũng không đến mức nhiều như vậy.
Nhưng hắn kinh ngạc qua đi, chính là cười nhìn Tống quản sự, sang sảng nói: “Trách không được những ngày qua Tống quản sự cần mẫn, tiền thu này gấp ba bốn lần, tốt!”
Nghe xong lời này, Phương thị trong tả thất mặt nghiêm cắn răng.
Tốt cái gì mà tốt? Tiền thu là của người ta, lại không phải của chàng, đi theo vui vẻ cái gì!
Kỳ phụ lại là nhanh chóng nhìn sổ sách, tuy rằng ông biết chữ không nhiều lắm, chỉ là con số viết bên trên vẫn là nhận được.
121 quán, giấy trắng mực đen, làm giả không được.
Duỗi tay ấn xuống Kỳ Chiêu còn muốn nói cái gì đó, Kỳ phụ hỏi: “Tống quản sự, chỉ là thời gian hai tháng, tiền thu tiệm rượu nhiều như vậy là như thế nào tới?”
Cũng không phải Kỳ phụ hoài nghi Tống quản sự, mà là đơn thuần muốn hỏi rõ ràng.
Đối với chuyện thương trường, Kỳ phụ không rõ ràng lắm, cũng không quá để bụng, nếu không cũng không đến mức giao tất cả cho Kỳ Vân.
Có thể tưởng tượng muốn kiếm tiền từ cửa hàng lại không phải chuyện một sớm một chiều, có thể nhìn thấy tiền thu, Kỳ phụ tự nhiên là vui mừng, chỉ là như thế nào tiền thu này tới vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút.
Tiền nhiều tiền ít trước để tới một bên, nhưng không thể chọc phiền toái gì.
Tống quản sự nhìn thoáng qua hai bên, lập tức đối mặt với từng đôi mắt tò mò.
Dựa theo ông nghĩ, những việc này là tuyệt đối không mở miệng, ai hỏi đều không nói.
Chỉ là Kỳ Vân đại khái đã sớm biết tâm tư của Tống quản sự, sớm đã dặn dò ông: “Nếu cha ta hỏi kiếm như thế nào, không cần phải nói đến quá rõ, chọn chuyện mặt ngoài đại khái nói là được. Cũng không cần lo lắng sẽ bị người học trộm, đều là người trong nhà, phân công quản lý cũng là nơi khác nhau, chuyện chúng ta làm hơi chút hỏi thăm là có thể biết, cố ý gạt ngược lại xa lạ.”
Trong lòng Tống quản sự có chương trình, nên nói với Kỳ phụ: “Tháng trước nhị thiếu gia làm ta đi liên lạc mấy nhà tửu quán trấn trên, bao một bộ phận cung ứng rượu của bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy quản sự đều có chút kinh ngạc.
Kỳ gia bởi vì là địa chủ lớn nhất phụ cận, lương thực nhiều, quy mô ủ rượu cũng không nhỏ, chỉ là bình thường đều là chào hàng cho bá tánh phụ cận, cùng với dựa vào tiệm rượu trấn trên kiếm tiền, nhưng hiện tại nghe ý tứ của Tống quản sự, đây là chào hàng giá thấp số lượng lớn cho tửu quán?
Này không phải bồi tiền sao, như thế nào ngược lại kiếm lời?
Tống quản sự không có giải thích, chỉ là trong lòng đắc ý, bọn họ nào biết đâu rằng, hiện giờ tiệm rượu Kỳ gia chính là tích cóp bao nhiêu có thể bán đi bấy nhiêu, căn bản không giống như là trữ hàng bán không ra như năm trước!
Bọn họ vốn chính là rượu ngon lưu hương, hiện giờ cũng coi như là dương mi thổ khí (nở mày nở mặt).
Nhị thiếu gia còn nói, ngày kiếm tiền ở phía sau, hiện tại chỉ là mở đầu, chỉ cần người hưởng qua đủ nhiều, thông báo khắp nơi, sớm muộn gì thanh danh tiệm rượu Kỳ gia bọn họ là muốn đánh ra.
Nhưng mà Tống quản sự cũng sẽ không vểnh đuôi quá cao, tiền không tới trong túi vẫn là không tuyên bố mới tốt.
Nỗ lực kiềm chế xúc động muốn run lên trong lòng, Tống quản sự ra vẻ trầm ổn đứng ở nơi đó, chính là mặc cho ai đều cảm thấy râu của ông đều vui vẻ sắp mọc dài ra.
Kỳ phụ nghĩ không rõ ràng lắm đạo lý bên trong, nhưng nghe ra được chuyện này không đắc tội với người, vì thế gật gật đầu, trên mặt có tươi cười: “Không tệ, vất vả Tống quản sự.”
Kỳ Chiêu cũng không nghe hiểu lại không có nhiều tâm tư như Kỳ phụ, từ nhỏ hắn nhìn Kỳ Vân lớn lên, chẳng sợ người khác đều sợ Kỳ Vân, nhưng mà Kỳ Chiêu làm đại ca lại là nơi chốn che chở đệ đệ, hắn nghe vậy lập tức nhìn về phía Kỳ phụ: “Cha, ta đã biết nhị đệ có bản lĩnh.” Trong giọng nói là vui mừng che dấu không được.
Kỳ phụ đương nhiên biết đại nhi tử nhà mình thuần thiện, luôn che chở đệ đệ, nhưng mà Kỳ phụ vẫn là xử lý sự việc công bằng: “Hơn một tháng này Tống quản sự chạy trước chạy sau cũng không dễ dàng, tiền tiêu vặt nên nhiều một ít.”
Tống quản sự cảm tạ Kỳ phụ, bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng lại là vui tươi hớn hở nghênh đón ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chung quanh.
Chỉ là đối mặt với quản sự khác mà nói, trong miệng bọn họ chúc mừng Tống quản sự “Tiền vô như nước”, khen Kỳ Vân “Thần Tài chuyển thế”, nhưng mà không khí lại một chút đều không náo nhiệt, ngược lại còn trầm trọng một ít.
Nhìn thôn trang người ta một cái, 50 quán.
Tiệm rượu người ta, hơn một trăm quán!
Hai lão già này cũng thật không cho người đường sống, các quản sự hận đến hàm răng ngứa.
Ở giữa những người này, đôi mắt quản sự dược viên Đổng Đại xoay vòng, nghĩ thầm có lẽ mình cũng có thể đi tìm nhị thiếu gia tâm sự?
Nhị thiếu gia có phải Thần Tài chuyển thế hay không đặt sang một bên, chỉ cần có thể đề cao tiền thu của hiệu thuốc, Đổng quản sự không ngại ôm chân nhị thiếu gia gọi hắn Thần Tài.
Mà ở tả thất, Diệp Kiều ôm Tiểu Thạch Đầu, cầm một khối đào tô bẻ nhỏ uy hắn.
Bên ngoài người ta nói nàng cũng nghe được rõ ràng, chỉ là có chút nghe hiểu, có chút nghe không hiểu, có thể hiểu chính là tướng công kiếm tiền.
Tướng công là người có bản lĩnh, Diệp Kiều vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Chỉ là Diệp Kiều và Phương thị khác nhau chính là, đổi thành Phương thị chỉ sợ vui mừng hừ ra nhạc khúc, Diệp Kiều lại không có quá nhiều phản ứng, chỉ là lòng tràn đầy suy nghĩ đợi chút đi nói cho tướng công, nàng cảm thấy mình hiểu được “Muốn phát” là có ý tứ gì.
Liễu thị lại là nhìn Diệp Kiều, càng nhìn càng vừa lòng.
Đứa nhỏ này là người có phúc khí, thân mình nhi tử nhà mình chuyển biến tốt đẹp, thủ hạ quản cửa hàng cũng có tiền thu, này nhưng đều là chuyện rất tốt.
Kỳ thật Liễu thị làm phụ nhân hậu trạch, lời nói bên ngoài bà cũng không rõ, chỉ
Edit: kaylee
Tống quản sự nói xong cũng không ngẩng đầu nhìn ai, sợ đắc ý trong mắt mình quá mức rõ ràng khiến người phiền chán.
Chỉ là lỗ tai Tống quản sự lại là dựng thẳng, nghe được rành mạch âm thanh hút khí, cái này làm cho ông vô cùng vui mừng.
Kỳ thật làm quản sự, chẳng sợ làm việc vất vả, tiền này cũng rơi không đến trong túi mình.
Kiếm được nhiều chủ nhân cho nhiều chút tiền tiêu vặt, kiếm ít thì ít đi chút, đầu to vẫn là chủ nhân.
Nhưng làm việc ở một chỗ, ai cũng muốn kiếm mặt mũi, hai tháng kiếm lời bao nhiêu tiền thì có bấy nhiêu tự tin!
Mấy vị quản sự này phần lớn là lão nhân đi theo Kỳ gia nhiều năm, được tín nhiệm, mới có thể làm được vị trí này. Cho dù ba huynh đệ Kỳ gia hòa thuận, phụ từ tử hiếu, nhưng mà những người thuộc hạ này cũng sẽ không thật sự hoà thuận vui vẻ, bình thường ngầm tán gẫu cãi nhau, so sánh giành thắng lợi là chuyện thường.
Hai quản sự thôn trang đương nhiên luôn là dẫn đầu một bước, người ta kiếm tiền nhiều, lưng cũng cứng.
Hiện tại, Tống quản sự tiệm rượu đột nhiên lực lượng mới xuất hiện, không thừa cơ hội này đắc ý một chút còn muốn đợi khi nào?
Kỳ Chiêu có chút kinh ngạc, bởi vì ngày đối trướng đều là hắn bồi Kỳ phụ, đối với cân lượng của những cửa hàng đó, trong lòng Kỳ Chiêu vô cùng rõ ràng, tuy rằng tiền thu tiệm rượu không tính ít, chỉ là cũng không đến mức nhiều như vậy.
Nhưng hắn kinh ngạc qua đi, chính là cười nhìn Tống quản sự, sang sảng nói: “Trách không được những ngày qua Tống quản sự cần mẫn, tiền thu này gấp ba bốn lần, tốt!”
Nghe xong lời này, Phương thị trong tả thất mặt nghiêm cắn răng.
Tốt cái gì mà tốt? Tiền thu là của người ta, lại không phải của chàng, đi theo vui vẻ cái gì!
Kỳ phụ lại là nhanh chóng nhìn sổ sách, tuy rằng ông biết chữ không nhiều lắm, chỉ là con số viết bên trên vẫn là nhận được.
121 quán, giấy trắng mực đen, làm giả không được.
Duỗi tay ấn xuống Kỳ Chiêu còn muốn nói cái gì đó, Kỳ phụ hỏi: “Tống quản sự, chỉ là thời gian hai tháng, tiền thu tiệm rượu nhiều như vậy là như thế nào tới?”
Cũng không phải Kỳ phụ hoài nghi Tống quản sự, mà là đơn thuần muốn hỏi rõ ràng.
Đối với chuyện thương trường, Kỳ phụ không rõ ràng lắm, cũng không quá để bụng, nếu không cũng không đến mức giao tất cả cho Kỳ Vân.
Có thể tưởng tượng muốn kiếm tiền từ cửa hàng lại không phải chuyện một sớm một chiều, có thể nhìn thấy tiền thu, Kỳ phụ tự nhiên là vui mừng, chỉ là như thế nào tiền thu này tới vẫn là muốn hỏi rõ ràng một chút.
Tiền nhiều tiền ít trước để tới một bên, nhưng không thể chọc phiền toái gì.
Tống quản sự nhìn thoáng qua hai bên, lập tức đối mặt với từng đôi mắt tò mò.
Dựa theo ông nghĩ, những việc này là tuyệt đối không mở miệng, ai hỏi đều không nói.
Chỉ là Kỳ Vân đại khái đã sớm biết tâm tư của Tống quản sự, sớm đã dặn dò ông: “Nếu cha ta hỏi kiếm như thế nào, không cần phải nói đến quá rõ, chọn chuyện mặt ngoài đại khái nói là được. Cũng không cần lo lắng sẽ bị người học trộm, đều là người trong nhà, phân công quản lý cũng là nơi khác nhau, chuyện chúng ta làm hơi chút hỏi thăm là có thể biết, cố ý gạt ngược lại xa lạ.”
Trong lòng Tống quản sự có chương trình, nên nói với Kỳ phụ: “Tháng trước nhị thiếu gia làm ta đi liên lạc mấy nhà tửu quán trấn trên, bao một bộ phận cung ứng rượu của bọn họ.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt mấy quản sự đều có chút kinh ngạc.
Kỳ gia bởi vì là địa chủ lớn nhất phụ cận, lương thực nhiều, quy mô ủ rượu cũng không nhỏ, chỉ là bình thường đều là chào hàng cho bá tánh phụ cận, cùng với dựa vào tiệm rượu trấn trên kiếm tiền, nhưng hiện tại nghe ý tứ của Tống quản sự, đây là chào hàng giá thấp số lượng lớn cho tửu quán?
Này không phải bồi tiền sao, như thế nào ngược lại kiếm lời?
Tống quản sự không có giải thích, chỉ là trong lòng đắc ý, bọn họ nào biết đâu rằng, hiện giờ tiệm rượu Kỳ gia chính là tích cóp bao nhiêu có thể bán đi bấy nhiêu, căn bản không giống như là trữ hàng bán không ra như năm trước!
Bọn họ vốn chính là rượu ngon lưu hương, hiện giờ cũng coi như là dương mi thổ khí (nở mày nở mặt).
Nhị thiếu gia còn nói, ngày kiếm tiền ở phía sau, hiện tại chỉ là mở đầu, chỉ cần người hưởng qua đủ nhiều, thông báo khắp nơi, sớm muộn gì thanh danh tiệm rượu Kỳ gia bọn họ là muốn đánh ra.
Nhưng mà Tống quản sự cũng sẽ không vểnh đuôi quá cao, tiền không tới trong túi vẫn là không tuyên bố mới tốt.
Nỗ lực kiềm chế xúc động muốn run lên trong lòng, Tống quản sự ra vẻ trầm ổn đứng ở nơi đó, chính là mặc cho ai đều cảm thấy râu của ông đều vui vẻ sắp mọc dài ra.
Kỳ phụ nghĩ không rõ ràng lắm đạo lý bên trong, nhưng nghe ra được chuyện này không đắc tội với người, vì thế gật gật đầu, trên mặt có tươi cười: “Không tệ, vất vả Tống quản sự.”
Kỳ Chiêu cũng không nghe hiểu lại không có nhiều tâm tư như Kỳ phụ, từ nhỏ hắn nhìn Kỳ Vân lớn lên, chẳng sợ người khác đều sợ Kỳ Vân, nhưng mà Kỳ Chiêu làm đại ca lại là nơi chốn che chở đệ đệ, hắn nghe vậy lập tức nhìn về phía Kỳ phụ: “Cha, ta đã biết nhị đệ có bản lĩnh.” Trong giọng nói là vui mừng che dấu không được.
Kỳ phụ đương nhiên biết đại nhi tử nhà mình thuần thiện, luôn che chở đệ đệ, nhưng mà Kỳ phụ vẫn là xử lý sự việc công bằng: “Hơn một tháng này Tống quản sự chạy trước chạy sau cũng không dễ dàng, tiền tiêu vặt nên nhiều một ít.”
Tống quản sự cảm tạ Kỳ phụ, bình tĩnh ngồi xuống, trong lòng lại là vui tươi hớn hở nghênh đón ánh mắt cực kỳ hâm mộ của người chung quanh.
Chỉ là đối mặt với quản sự khác mà nói, trong miệng bọn họ chúc mừng Tống quản sự “Tiền vô như nước”, khen Kỳ Vân “Thần Tài chuyển thế”, nhưng mà không khí lại một chút đều không náo nhiệt, ngược lại còn trầm trọng một ít.
Nhìn thôn trang người ta một cái, 50 quán.
Tiệm rượu người ta, hơn một trăm quán!
Hai lão già này cũng thật không cho người đường sống, các quản sự hận đến hàm răng ngứa.
Ở giữa những người này, đôi mắt quản sự dược viên Đổng Đại xoay vòng, nghĩ thầm có lẽ mình cũng có thể đi tìm nhị thiếu gia tâm sự?
Nhị thiếu gia có phải Thần Tài chuyển thế hay không đặt sang một bên, chỉ cần có thể đề cao tiền thu của hiệu thuốc, Đổng quản sự không ngại ôm chân nhị thiếu gia gọi hắn Thần Tài.
Mà ở tả thất, Diệp Kiều ôm Tiểu Thạch Đầu, cầm một khối đào tô bẻ nhỏ uy hắn.
Bên ngoài người ta nói nàng cũng nghe được rõ ràng, chỉ là có chút nghe hiểu, có chút nghe không hiểu, có thể hiểu chính là tướng công kiếm tiền.
Tướng công là người có bản lĩnh, Diệp Kiều vẫn luôn tin tưởng vững chắc như vậy.
Chỉ là Diệp Kiều và Phương thị khác nhau chính là, đổi thành Phương thị chỉ sợ vui mừng hừ ra nhạc khúc, Diệp Kiều lại không có quá nhiều phản ứng, chỉ là lòng tràn đầy suy nghĩ đợi chút đi nói cho tướng công, nàng cảm thấy mình hiểu được “Muốn phát” là có ý tứ gì.
Liễu thị lại là nhìn Diệp Kiều, càng nhìn càng vừa lòng.
Đứa nhỏ này là người có phúc khí, thân mình nhi tử nhà mình chuyển biến tốt đẹp, thủ hạ quản cửa hàng cũng có tiền thu, này nhưng đều là chuyện rất tốt.
Kỳ thật Liễu thị làm phụ nhân hậu trạch, lời nói bên ngoài bà cũng không rõ, chỉ
Tác giả :
An Bích Liên