Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 22: Lời thề
Edit: bachanh
Nhạc Du Du không ngờ lại gặp hoàng thượng ở ngự hoa viên, tuy nhiên, nói chính xác, Lãnh Húc chắc hẳn cố ý tìm tới nàng.
“Hạo nhi, ngươi qua bên kia chơi đi, phụ hoàng có chuyện muốn nói với Du Du.” Lãnh Húc nhìn thấy Nhạc Du Du cùng Lãnh Hạo Nguyệt ôm nhau một chổ, lại chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc.
“Phụ hoàng, Hạo nhi cũng muốn nghe.” Lãnh Hạo Nguyệt có hơi làm nũng, lắc đầu với Lãnh Húc, cánh tay nhanh chóng túm lấy Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du thoáng nhìn Lãnh Húc, biết hắn thật sự có việc muốn nói, vì thế, liền vỗ vỗ cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt: “Hạo nhi đi tới cạnh ao sen chờ tỷ tỷ, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới đó.”
“Được rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt khi này mới không cam lòng đi về phía trước, lại còn đi ba bước quay đầu lại một cái, sau đó mới ngồi xuống thính lý [1] cạnh ao sen, nhoài người nằm lên lan can ngắm hồ sen, kỳ thực, đồng thời ngưng tụ nội lực, chuyên tâm nghe cuộc đối thoại bên kia.
“Phụ hoàng, không biết ngài có việc gì muốn nói với Du Du?” Ấn tượng của Nhạc Du Du đối với vị hoàng thượng này không xấu, xem ra hắn cũng rất yêu thương Hạo nhi, đứa con ngốc này.
[1] đại loại 1 cái đình nho nhỏ để che mát, nghỉ chân ấy mà.
“Tuy rằng trẫm không rõ lai lịch của ngươi, thế nhưng, hy vọng ngươi thật lòng trân trọng Hạo nhi.” Vẻ mặt Lãnh Húc có hơi ngưng trọng, “Cho dù ra sao cũng không được làm tổn thương hắn…”
“Việc này xin thỉnh hoàng thượng yên tâm.” Nhạc Du Du ảm đạm cười, “Từ ngày Du Du đồng ý cùng hắn bái đường thành thân, thì không nghĩ tới sẽ thương hại tới hắn, đồng thời, chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn…”
Lãnh Húc gật đầu, chuyện này hắn tin, từ khi nàng giáo huấn hạ nhân trong Tấn Vương Phủ, đến hôm nay lại đánh bầm mắt của thái tử Lãnh Huyền Nguyệt, hắn biết, nàng thật tâm che chở Hạo nhi, hắn cũng không nhìn lầm người.
“Hạo nhi thực ra là một đứa bé hết sức xuất sắc.” Lãnh Húc nhìn thoáng qua Lãnh Hạo Nguyệt đang nhàm chán muốn chết, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu không có chuyện bốn năm trước… hắn sẽ không như vậy, hắn cũng sẽ không mất đi mẫu phi…”
Lại là bốn năm trước? Nhạc Du Du không khỏi nhíu mày, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Không được, nàng phải nhanh chóng tìm hiểu mới được, tất nhiên, nàng cũng không ngốc tới nỗi hỏi hoàng thượng ngay lúc này.
“Hạo nhi là một người rất chung tình.” Lãnh Húc tiếp tục nói, “Ở trong hoàng thất này, hắn coi như là một dị loại, thế nhưng, đây cũng là ưu điểm của hắn, đồng dạng cũng là khuyết điểm…” Nói xong, quay đầu nhìn Nhạc Du Du, “Hôm nay, ta lấy danh nghĩa phụ thân khẩn cầu ngươi, tuy rằng hắn tâm trí không trọn vẹn, nhưng dù sao hắn vẫn là một nam nhân, nếu thương hắn, thì hãy quan tâm chăm sóc hắn thật tốt, nếu không thường, xin hãy nhanh chóng rời khỏi, đừng làm hắn tổn thương, ta sẽ không giáng tội ngươi đâu…”
Nhạc Du Du mỉm cười, Lãnh Húc dĩ nhiên tự xưng là ‘ta’: Phụ hoàng lo xa, Du Du tuy không phải danh môn khuê tú gì, nhưng cũng không phải hạng người bội tình bạc nghĩa, từ giây phút ta trở thành Tấn Vương Phi, ta chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Hạo Nhi, tất nhiên, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Lãnh Húc có hơi khẩn trương, mà Lãnh Hạo Nguyệt ở đằng xa cũng quan tâm lên.
“Trừ phi một ngày nào đó, diêm vương lão gia chợt muốn ta biến mất khỏi thế gian này, cho dù ta không muốn cũng phải rời khỏi…” Nhạc Du Du nói ra những lời này có hơi buồn bã, hy vong thời điểm đó, Hạo nhi không quá thương tâm, có thể quên mình đi.
Nhưng mà, nghĩ tới việc có lẽ một ngày nào đó Hạo nhi sẽ hoàn toàn quên nàng, trong lòng có hơi đau nhói.
Những lời này lọt vào tai Lãnh Húc cùng Lãnh Hạo Nguyệt ở đằng xa, thì thành một lời thề
Nhạc Du Du không ngờ lại gặp hoàng thượng ở ngự hoa viên, tuy nhiên, nói chính xác, Lãnh Húc chắc hẳn cố ý tìm tới nàng.
“Hạo nhi, ngươi qua bên kia chơi đi, phụ hoàng có chuyện muốn nói với Du Du.” Lãnh Húc nhìn thấy Nhạc Du Du cùng Lãnh Hạo Nguyệt ôm nhau một chổ, lại chẳng hề tỏ vẻ kinh ngạc.
“Phụ hoàng, Hạo nhi cũng muốn nghe.” Lãnh Hạo Nguyệt có hơi làm nũng, lắc đầu với Lãnh Húc, cánh tay nhanh chóng túm lấy Nhạc Du Du.
Nhạc Du Du thoáng nhìn Lãnh Húc, biết hắn thật sự có việc muốn nói, vì thế, liền vỗ vỗ cánh tay Lãnh Hạo Nguyệt: “Hạo nhi đi tới cạnh ao sen chờ tỷ tỷ, lát nữa tỷ tỷ sẽ tới đó.”
“Được rồi.” Lãnh Hạo Nguyệt khi này mới không cam lòng đi về phía trước, lại còn đi ba bước quay đầu lại một cái, sau đó mới ngồi xuống thính lý [1] cạnh ao sen, nhoài người nằm lên lan can ngắm hồ sen, kỳ thực, đồng thời ngưng tụ nội lực, chuyên tâm nghe cuộc đối thoại bên kia.
“Phụ hoàng, không biết ngài có việc gì muốn nói với Du Du?” Ấn tượng của Nhạc Du Du đối với vị hoàng thượng này không xấu, xem ra hắn cũng rất yêu thương Hạo nhi, đứa con ngốc này.
[1] đại loại 1 cái đình nho nhỏ để che mát, nghỉ chân ấy mà.
“Tuy rằng trẫm không rõ lai lịch của ngươi, thế nhưng, hy vọng ngươi thật lòng trân trọng Hạo nhi.” Vẻ mặt Lãnh Húc có hơi ngưng trọng, “Cho dù ra sao cũng không được làm tổn thương hắn…”
“Việc này xin thỉnh hoàng thượng yên tâm.” Nhạc Du Du ảm đạm cười, “Từ ngày Du Du đồng ý cùng hắn bái đường thành thân, thì không nghĩ tới sẽ thương hại tới hắn, đồng thời, chỉ cần ta còn ở đây, ta sẽ không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn hắn…”
Lãnh Húc gật đầu, chuyện này hắn tin, từ khi nàng giáo huấn hạ nhân trong Tấn Vương Phủ, đến hôm nay lại đánh bầm mắt của thái tử Lãnh Huyền Nguyệt, hắn biết, nàng thật tâm che chở Hạo nhi, hắn cũng không nhìn lầm người.
“Hạo nhi thực ra là một đứa bé hết sức xuất sắc.” Lãnh Húc nhìn thoáng qua Lãnh Hạo Nguyệt đang nhàm chán muốn chết, bất đắc dĩ thở dài, “Nếu không có chuyện bốn năm trước… hắn sẽ không như vậy, hắn cũng sẽ không mất đi mẫu phi…”
Lại là bốn năm trước? Nhạc Du Du không khỏi nhíu mày, bốn năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ? Không được, nàng phải nhanh chóng tìm hiểu mới được, tất nhiên, nàng cũng không ngốc tới nỗi hỏi hoàng thượng ngay lúc này.
“Hạo nhi là một người rất chung tình.” Lãnh Húc tiếp tục nói, “Ở trong hoàng thất này, hắn coi như là một dị loại, thế nhưng, đây cũng là ưu điểm của hắn, đồng dạng cũng là khuyết điểm…” Nói xong, quay đầu nhìn Nhạc Du Du, “Hôm nay, ta lấy danh nghĩa phụ thân khẩn cầu ngươi, tuy rằng hắn tâm trí không trọn vẹn, nhưng dù sao hắn vẫn là một nam nhân, nếu thương hắn, thì hãy quan tâm chăm sóc hắn thật tốt, nếu không thường, xin hãy nhanh chóng rời khỏi, đừng làm hắn tổn thương, ta sẽ không giáng tội ngươi đâu…”
Nhạc Du Du mỉm cười, Lãnh Húc dĩ nhiên tự xưng là ‘ta’: Phụ hoàng lo xa, Du Du tuy không phải danh môn khuê tú gì, nhưng cũng không phải hạng người bội tình bạc nghĩa, từ giây phút ta trở thành Tấn Vương Phi, ta chưa từng nghĩ sẽ rời khỏi Hạo Nhi, tất nhiên, trừ phi…”
“Trừ phi cái gì?” Lãnh Húc có hơi khẩn trương, mà Lãnh Hạo Nguyệt ở đằng xa cũng quan tâm lên.
“Trừ phi một ngày nào đó, diêm vương lão gia chợt muốn ta biến mất khỏi thế gian này, cho dù ta không muốn cũng phải rời khỏi…” Nhạc Du Du nói ra những lời này có hơi buồn bã, hy vong thời điểm đó, Hạo nhi không quá thương tâm, có thể quên mình đi.
Nhưng mà, nghĩ tới việc có lẽ một ngày nào đó Hạo nhi sẽ hoàn toàn quên nàng, trong lòng có hơi đau nhói.
Những lời này lọt vào tai Lãnh Húc cùng Lãnh Hạo Nguyệt ở đằng xa, thì thành một lời thề
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên