Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công
Chương 197: Đại kết cục
Edit: gau5555
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Cánh tay trái của Lãnh Hạo Nguyệt bởi vì bị trọng thương, căn bản là không dùng được lực đạo, lúc này cứ như máy móc bị Long Ngâm kéo, vết thương được băng bó kia đã bị mở ra, máu đỏ không ngừng giọt xuống tới… Hắn biết, lúc này nếu như Long Ngâm không buông tay, một khi sợi dây bị chặt đứt, bọn họ ai cũng không sống được, sẽ chôn cùng chỗ với Lãnh Phi Nguyệt, một mình hắn thì tốt rồi, tuy rằng, hắn rất luyến tiếc…
Thế nhưng, Long Ngâm khi nghe thấy Lãnh Hạo Nguyệt nói, ánh mắt cũng lạnh lẽo theo: “Ta sẽ không để cho ngươi chết.” Ngữ khí vô cùng kiên quyết.
“Ngươi nếu như không buông tay, như vậy chúng ta đều sẽ phải chết…” Lãnh Hạo Nguyệt kêu to, “Ta lệnh cho ngươi buông tay!”
“Hạo nhi, lần này ta sẽ không nghe lời ngươi, dù cho cùng chết, ta cũng sẽ không buông tay.” Long Ngâm giọng điệu rất kiên quyết, thân thể bỗng nhiên cong thành hình cung, cánh tay kia vươn lên, từ chỗ miệng giầy lấy ra môt thanh chủy thủ, sau đó nhắm ngay Lãnh Phi Nguyệt dùng sức ném xuống, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, cái tay Lãnh Phi Nguyệt kéo Lãnh Hạo Nguyệt bị chém đứt từ cổ tay, sau đó ngã nhanh vào trong mây mù không thấy bóng dáng.
Mà lúc này, sức nặng đột nhiên giảm bớt Trình Dật cũng tăng thêm lực kéo dây, chỉ là, sợi dây kia lúc này không thể kham nổi gánh nặng, giao triền một chỗ không ngừng phát ra tiếng kêu rắc.
“Hạo nhi.” Long Ngâm sờ soạng vách đá trơn tuột bên cạnh một chút, căn bản cũng không có một điểm để có thể leo lên, bỗng nhiên hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt nở nụ cười, “Yêu ngươi ta một chút đều không hối hận, cuộc đời này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là bảo vệ ngươi, thế nhưng, bây giờ xem ra, Long ca ca phải đi trước một bước… Nhớ kỹ, làm hoàng đế thật tốt, sống thật khỏe, sống hạnh phúc…” Nói xong, bỗng nhiên đem sức nặng toàn thân dồn lên trên cổ tay, sau đó bỗng nhiên dùng lực một chút, lại đem cả người Lãnh Hạo Nguyệt đẩy lên, cấp tốc hướng trên vực thẳm ném đi.
“Long ca ca…” Ý đồ của Long Ngâm Lãnh Hạo Nguyệt há có thể nhìn không ra, chỉ là, cánh tay kia của hắn không dùng được dù chỉ nửa khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem mình ném lên.
Mà trong nháy mắt Long Ngâm buông tay, sợi dây kia rốt cuộc rắc một tiếng, triệt để chặt đứt.
“Long sư đệ…” Trình Dật kêu to chạy qua, ngón tay vừa mới chạm được chặt dây kia, còn không kịp nắm, liền vèo một cái liền tuột xuống, Long Ngâm cứ như vậy mang theo một đoạn dây chặt, rất nhanh rơi vào trong mây mù, sau đó càng ngày càng nhỏ, thẳng đến thành một cái chấm đen, cuối cùng biến mất không thấy.
Trình Dật ghé vào vách đá, vẫn duy trì tư thế vươn tay ra như trước, một lúc lâu, mới rốt cuộc thu tay về, sau đó ảo não đánh vào mặt đất, khóc không thành tiếng.
Lãnh Hạo Nguyệt càng ngây ngốc sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên chạy vội tới vách đá, nhìn vực thẳm kia đã trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu lớn lên: “A…” Trong chớp mắt lệ cũng đã rơi đầy mặt.
Ai nói nam nhi không rơi lệ? Đó là bởi vì chưa gặp phải chuyện có thể chạm vào nỗi đau trong nội tâm đâu.
Lãnh Hạo Nguyệt thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất,, trong lòng có cái gì bị moi móc ra, trong đầu nhất thời hiện ra các hình ảnh như ngày xưa, từ lúc mới quen đến hiểu nhau, cùng nhau luyện công, cùng nhau bướng bỉnh, cùng nhau lớn lên… Thậm chí càng về sau hắn nói yêu, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng hắn xa nhau … Mấy năm nay, hắn giống như một cánh tay thân thiết của mình, thay mình bài ưu giải nạn, thay mình che gió che mưa, cũng là vì phần vô tư nỗ lực này, hắn mới có dũng khí đối mặt với tất cả a… Mà một khi mất đi, tuy rằng sẽ không cần sinh mệnh, thế nhưng, toàn tâm cũng đau a…
“Long ca ca…” Tiếng hét bi thương ở trong sơn cốc quanh quẩn thật lâu.
Nhạc Du Du cũng ngây người, nước mắt không hề tự giác từng giọt từng giọt rơi xuống, Long Ngâm, nam nhân trong nóng ngoài lạnh này, làm sao có thể nói không có sẽ không có đây? Tình yêu của hắn làm cho nàng khủng hoảng quá, thế nhưng, cuối cùng vẫn còn làm cho nàng cảm động, đó là một loại yêu không cầu hồi báo, thập phần thuần túy nỗ lực a…
Đi tới vách đá, nhìn thâm cốc sâu không thấy đáy đi, Nhạc Du Du lau một bả nước mắt, bỗng nhiên liền quỳ xuống, đông dập đầu một tiếng vang, sau đó bộ dáng vô cùng tiều tụy hai tay tạo thành chữ thập ngửa mặt lên trời cầu khẩn: “Bầu trời cùng các thần tiên, ta Nhạc Du Du ở chỗ này dáng vóc rất tiều tụy cho các ngươi dập đầu, Long Ngâm thật là người tốt, tuy rằng tình yêu của hắn khác biết, thế nhưng nhưng đủ để cảm thiên động địa… Nếu ta đều có thể xuyên qua đến cổ đại, như vậy, cũng để cho hắn đổi nơi sống sót, để hắn đến thời đại của ta đi, chỉ cầu có thể làm cho hắn sống thật khỏe…” Nói xong, liền dập đầu mạnh hơn.
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật nhìn hành động của Nhạc Du Du, nghe lời của nàng, nhất thời hiểu rõ ra, sau đó cũng vội vàng quỳ xuống, giống như dáng vóc tiều tụy của nàng dập đầu, đúng vậy, nếu Nhạc Du Du đều có thể xuyên qua, như vậy, vì sao không thể làm cho Long Ngâm cũng xuyên qua đâu?
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, tại nơi trong sương mù của sơn cốc liền mơ hồ sáng lên một mảnh hồng quang, trong hồng quang, một thanh âm mơ hồ truyền đến: “Nhạc Du Du, ngươi thực sự muốn cho Long Ngâm đi thời không của ngươi sao?”
“Đúng.” Nhạc Du Du vui mừng mở to hai mắt nhìn, nhưng cái gì đều nhìn không thấy, lại dùng sức gật đầu, “Ta nguyện ý, chỉ cần không cho hắn chết, như vậy ta cái gì đều nguyện ý…”
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật cũng kỳ quái nhìn Nhạc Du Du, không biết nàng vì sao hướng về phía không trung lẩm bẩm, bởi vì ngoại trừ Nhạc Du Du ra, căn bản là không ai nghe được thanh âm kia.
“Nguyên bản, việc xuyên qua của ngươi là kết quả của việc hỗn loạn, lúc đó không thể trở về tại chỗ, ngươi cuối cùng cũng có một ngày phải đi về…” thanh âm của hồng quang khẽ thở dài, “Thế nhưng, nếu như ngươi muốn cho hắn xuyên qua đến thời đại của ngươi, như vậy, hắn chỉ có thể thay thế ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng trở về không được, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, thực sự nguyện ý buông tha cơ hội duy nhất này sao?”
Nhạc Du Du sửng sốt, nàng không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có cơ hội trở lại, thế nhưng, bây giờ, cơ hội chỉ có thể có một lần, nàng nên làm như thế nào? Nàng tưởng niệm ba mẹ của mình, thế nhưng, nàng cũng không đành lòng để cho Long Ngâm từ nay về sau hôi phi yên diệt… Nghĩ tới đây, quay đầu nắm tay Lãnh Hạo Nguyệt đang kinh ngạc, sau đó lắc đầu: “Ta nguyện ý. Tuy rằng ta nhớ đến ba mẹ, thế nhưng làm nữ nhi, một ngày nào đó đều phải rời đi khỏi người của ba mẹ, mà ba mẹ cũng hi vọng ta hạnh phúc, ta ở chỗ này đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, vì thế, bọn họ biết nhất định sẽ hài lòng… Quan trọng một điểm là, Long ca ca có thể sống tiếp, như vậy, để Long Ngâm đi thôi, thay thế ta sống ở hiện đại, để cho hắn ở trong nhà của ta thấy được ấm áp, gặp phải chân ái, vô luận là nam hay nữ, cũng làm cho hắn vui vẻ suốt đời…”
Lãnh Hạo Nguyệt vui mừng mà cảm động nhìn Nhạc Du Du, theo lời của nàng hắn hiểu ý tứ của Nhạc Du Du, nàng bỏ qua cơ hội trở về, mà lựa chọn để cho Long Ngâm sống sót… Lập tức, cũng nắm thật chặt tay của Nhạc Du Du, sau đó dáng vóc rất tiều tụy hướng về phía không trung dập đầu: “Làm cho Long ca ca sống sót, hạnh phúc sống sót, thuận tiện nói cho nhị lão của Nhạc gia, ta nhất định sẽ làm cho Du Du hạnh phúc…”
“Duyên tới duyên đi cuối cùng cũng có nguyên nhân, vạn sự đều là không, chỉ có chân ái là cảm thiên động địa… Tiếc duyên đi!” thanh âm của hồng quang trung bay xa, hồng quang kia cũng theo chậm rãi trở thành nhạt, thẳng đến cuối cùng biến mất không gặp.
Mà một câu nói sau cùng này, ba người đều nghe được là rất tõ ràng.
Lúc này, một vòng mặt trời đỏ từ phía đông chậm rãi hiện lên, đem theo một tầng viền nhạt đầy nắng, một ngày mới bắt đầu rồi.
Ba hôm sau.
Lãnh Hạo Nguyệt khoác hoàng bào, Băng Diễm quốc đời thứ năm đế vương chính thức cử hành long trọng đăng cơ đại điển, vì nhân tông, định quốc hiệu Khai Nguyên. Sắc lập Nhạc Du Du vì chi hậu nhất quốc, đồng thời hạ một chiếu thư, sinh thời, tuyệt đối không lập phi, cũng khiến từ nay về sau cung vô phi, đồng thời cũng mở ra chế độ một vợ một chồng ở Băng Diễm quốc. Bảo Bối từ thế tử được thăng làm trưởng hoàng tử, ban tên Lãnh Thiên Hựu, phong làm thái tử, mười năm sau nối nghiệp vị.
Khai Nguyên đế kế vị không lâu sau, đã đem đế đô dời đến thành U Châu, sau đó một mặt không ngừng ban bố các loại pháp luật pháp quy, giảm miễn thu thuế, thưởng cho nông canh, đồng thời cũng cổ vũ thương mậu phát triển, phồn vinh kinh tế, làm cho dân chúng cơm no áo ấp, về phương diện khác lại tăng mạnh huấn luyện quân đội, không ngừng tăng mạnh lực lượng quân sự, thực lực của một nước đạt được không ngừng tăng cao.
Làm cho quốc gia rất nhanh liền thoát khỏi bóng mờ của chiến tranh, từ vui sướng hướng lên quang vinh.
Chỉ bất quá, bỗng nhiên có một ngày, trong hoàng cung lại lộn xộn, nguyên nhân chính là hoàng hậu nương nương để thư lại rồi đi ra ngoài. Hạ triều trở lại tẩm cung Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ không thấy bóng dáng của Nhạc Du Du, hơn nữa thiếp thân nữ quan Linh Lung cùng Phi Nhạn liên quan đến nàng cũng không thấy bóng dáng, đồng thời không thấy một số lượng lớn ngân phiếu cùng tất cả đồ trang sức.
“Lần này thanh lý một cách rất sạch sẽ a!” Lãnh Hạo Nguyệt dở khóc dở cười nhìn lướt qua tẩm cung vắng vẻ, ngoại trừ những vật lớn không thể di chuyển nên không lấy, còn lại tất cả đều bị mang đi, nếu như người không hiểu chân tướng tiến đến vừa nhìn, chắc chắn sẽ cho rằng hoàng cung bị kẻ trộm.
Ngọc thúc, không phải, hiện tại hẳn là Ngọc công công, vì tâm đối với Lãnh Hạo Nguyệt, nên lúc hoàng thượng đăng cơ hậu, hắn cam nguyện tịnh thân vào cung làm thái giám tổng quản, tiếp tục thiếp thân hầu hạ Lãnh Hạo Nguyệt.
“Hoàng thượng, từ trên giường phát hiện một phong thư.”
Ngọc công công đem thư của Nhạc Du Du lưu lại cẩn thận từng li từng tí đưa cho Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh.
Lãnh Hạo Nguyệt tiếp nhận vừa nhìn, trên phong thư có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút lông, hoàng thượng lão công thân mến. Khóe miệng không khỏi nhất câu, nữ nhân này viết bút lông xoay ngang thế nào mà không thấy tiến bộ đâu?
Mở phong thư ra, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn một lần, bỗng nhiên liền không nhịn được ba một tiếng đập bàn: “Nhạc Du Du, nàng cũng dám lần thứ hai rời nhà trốn đi, còn mang theo nhi tử của ta chưa sinh ra đi hồng hạnh xuất tường? Để cho ta bắt được nàng, nàng nhất định phải chết…”
Bên cạnh Ngọc thúc nhịn không được sợ run cả người.
Mà lúc này, Nhạc Du Du đang đắc ý mang theo Linh Lung cùng Phi Nhạn rời xa thành U Châu đi trên đường lớn, đang suy nghĩ sau khi ra ngoài phải tiêu xài một phen thế nào, bỗng nhiên liền không nhịn được dùng sức đánh hắt xì.
Nhạc Du Du nhu nhu mũi: “Ai mắng ta đâu?”
Linh Lung cùng Phi Nhạn liếc mắt nhìn, sau đó một ngụm đồng thanh: “Nhất định là hoàng thượng.”
“Thiết!” Nhạc Du Du khinh miệt khoát khoát tay, “Miễn bàn hắn a, nói đến hắn ta lại càng bốc hỏa…”
Hai người chỉ có thể ở trong lòng đồng tình với Lãnh Hạo Nguyệt một chút, không khó tưởng tượng, lúc hoàng thượng nhìn thấy bị tẩm cung”vườn không nhà trống”, sẽ là tình trạng như nào đây.
“Hoàng hậu, thực sự không để ý tới hoàng thượng sao?” Phi Nhạn thực sự có điểm không hiểu hành vi của Nhạc Du Du, hoàng thượng đối với nàng thật tốt a, không phải chỉ là giấu giếm một thân phận trên giang hồ thôi sao? Chỉ để trừng phạt mà phải trốn ra khỏi cung sao?
“Đương nhiên không thể để ý a, hắn đã lừa gạt ta nhiều lần, đầu tiên là giả ngu phẫn heo ăn con cọp, làm hại ta thiếu chút nữa mất mạng, về sau lại giấu giếm thân phận đùa giỡn ta, đâu là có thể quên đi như thế?” Nhạc Du Du nói lòng đầy căm phẫn, “Ta cho ngươi biết Phi Nhạn, người nam nhân này, không thể quen, nhớ kỹ, sau này tìm lão công, không thể đối với hắn tốt quá, bằng không, ngươi cả đời đều không thể ngóc đầu lên được…” Bỗng nhiên bất tri bất giác trợn to mắt nhìn Phi Nhạn, “Ngươi sẽ không đồng tình với hắn, muốn phản chiến chứ?”
“Sẽ không, làm sao sẽ?” Phi Nhạn vội vàng xua tay, “Nô tỳ sinh là người của hoàng hậu, chết là hồn của hoàng hậu…”
“Làm trò.” Nhạc Du Du vội vàng vuốt phẳng da gà nổi trên cánh tay một chút, “Ta cũng không muốn kết hôn với ngươi a, ngươi đừng làm buồn nôn ta, Linh Lung, Phi Nhạn đều là theo ngươi học hư…”
“Ta?” Linh Lung ủy khuất chỉ tay vào cái mũi của mình, sau đó ủy khuất biết biết miệng, “Cũng không phải có nhiều chủ tử mới có nhiều nô tài sao?” Chỉ là, thanh âm phía sau cũng cực kỳ nhỏ bé.
Phi Nhạn đồng tình liếc mắt nhìn Linh Lung, sau đó giương mã tiên lên, xe ngựa liền bay nhanh lên.
Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng tức giận a, chính mình vì chuyện này đều phải xin lỗi a, nàng lại nói mình không đủ thành ý? Còn nói cảm giác của mình căn bản cũng không phải là Nguyệt Phách chân chính, mà nàng còn nói nàng yêu Nguyệt Phách, vì thế, muốn đi lưu lạc giang hồ, tìm kiếm Nguyệt Phách thực sự? Lại vẫn muốn lấy thân báo đáp?
Lãnh Hạo Nguyệt giận đến cong người.
Tức giận, hắn có thể không tức giận sao? Thế nhưng càng làm cho hắn tức giận chính là, nữ nhân này đang mang thai, lại cứ chạy loạn như vậy? Nàng lại vẫn nói cái gì Nguyệt Phách căn bản là không quan tâm nàng lập gia đình, đến lúc đó khẳng định cũng sẽ không quan tâm có sẵn một đứa nhỏ…
Nghĩ tới đây, Lãnh Hạo Nguyệt đã không phải là tức giận đơn thuần, hắn là phẫn nộ rồi, vẫn là vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đã đem Nhạc Du Du quay về đây, sau đó hung hăng đánh vào cái mông của nàng…
Thanh Long ba người đi theo phía sau Lãnh Hạo Nguyệt, nhìn bộ dáng hắn gân xanh đầy mặt, không khỏi buồn cười liếc nhìn nhau, sau đó cũng đều không nói gì lắc đầu, còn là lần đầu tiên thấy có người ăn giấm chua của mình triệt để như thế, giống như hận không thể đem mình diệt đi…
Sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước a!
Ba người ở trong lòng cũng hung hăng đồng tình chủ tử của mình một chút.
Bất quá, Lãnh Hạo Nguyệt đến thành lúc thấy Chu Tước lưu lại tiêu ký, bỗng nhiên liền cười đắc ý, Nhạc Du Du a Nhạc Du Du, chẳng lẽ ngươi không biết trong tứ đại thị vệ chỉ có Chu Tước am hiểu cách truy tung sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên Linh Lung cùng Phi Nhạn đều cùng Chu Tước rất quen thuộc sao? Mùi của các nàng thế nào vĩnh viễn cũng trốn không thoát khỏi truy tung củaChuTước…
Mà lúc này, Nhạc Du Du ba người đã chạy ra đường ban ngày, quay đầu lại nhìn, đã cách thành U Châu rất xa, lúc này mới tìm đến bên dòng suối nhỏ dừng lại nghỉ ngơi.
Nhạc Du Du rửa mặt, sau đó vuốt bụng đã nhô lên, khả năng Lãnh Hạo Nguyệt ở trong hoàng cung đang nổi trận lôi đình, nàng liền không nhịn được đắc ý muốn cười.
“Hoàng hậu, uống miếng nước đi.” Phi Nhạn đem túi nước đưa tới.
Nhạc Du Du tiếp nhận nước, lại theo thói quen sờ sờ bụng nhô ra: “Bảo bối, tạm thời ủy khuất một chút a, chờ đến thành lớn, mẹ ngươi ta nhất định sẽ tìm quán ăn tốt nhất, sau đó hảo hảo có một bữa cơm no đủ nha, cho cha ngươi sốt ruột đi thôi… Thật ngoan!” Nói xong, uống một hớp nước, mà bắt đầu ăn lương khô.
Phi Nhạn cùng Linh Lung tức khắc hắc tuyến.
Ngay lúc ba người rửa mặt chải đầu một chút, sau đó bắt đầu ăn lương khô, bỗng nhiên, từ trên cây bên cạnh nhảy xuống ba người, bất quá, đều là cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, dùng khăn che mặt.
“Đánh, đánh cướp!” một trong ba người dẫn đầu bỗng nhiên lên tiếng, vì tăng khí thế, còn vung đao đao lớn trong tay, có thể là bởi vì có chút khẩn trương đi, lại vẫn nói lắp một chút.
Nhạc Du Du thiếu chút nữa bị lương khô sặc chết, gặp loại đánh cướp này? Không khỏi ngẩng đầu hỏi một câu: “Cướp tiền hay là cướp sắc?”
Cái đám “Giặc cướp” kia hiển nhiên không nghĩ tới Nhạc Du Du sẽ hỏi như vậy, nhất thời có điểm nghẹn lời.
“Đã cướp tiền cùng cướp sắc.” Một tên “Giặc cướp” bên cạnh đoán chừng là sợ đến chảy mồ hôi lạnh đi, vội vàng tiếp lời.
“Đúng, cướp tiền cùng cướp sắc.” Tên dẫn đầu kia cũng kịp phản ứng, lập tức gật đầu.
Linh Lung cùng Phi Nhạn vừa nghe xong, thực sự không nhịn được, phù một tiếng, đem lương khô trong miệng toàn bộ phun tới, sau đó dùng sức ho khan mấy tiếng, lời kịch này ai dạy bọn họ?
Nhạc Du Du nhìn vài người một chút, sau đó bỗng nhiên đứng lên, bánh màn thầu trên tay: “Vậy nếu như đòi tiền không có cướp sắc không thể cho đâu?”
“…” Ba người hiển nhiên bị ế một chút, cấp tốc liếc mắt nhìn nhau, lập tức làm ra bộ dáng hung ác độc địa, “Vậy đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác …” Nói xong, giơ đao muốn chém.
Không đợi các nàng ra tay, bỗng nhiên một bóng dáng màu đen xuất hiện, sau đó ba ba vài cái, ba người kia đã bị đánh ngã xuống đất.
Nhạc Du Du buồn cười nhìn ba xuất sư chưa kịp làm cường đạo, lắc đầu, sau đó giương mắt, chống lại chính là một mặt nạ chất ngân, mặt trên thình lình có một tiêu chí trăng non, không khỏi giả vờ vui mừng há to miệng: “Nguyệt Phách?” Đây cũng quá đúng dịp đi?
“Biệt lai vô dạng a, Nhạc Du Du.” Nguyệt Phách tiến lên một bước, chỉ là, giọng nói kia thế nào giống như đang cắn răng ra nói.
“Không việc gì không việc gì.” Nhạc Du Du vô ý thức lui về phía sau một bước, vóc dáng người này rất to lớn, cảm giác áp bách quá mạnh mẻ, sau đó liền ôm quyền, “Vừa rồi cám ơn đại hiệp xuất thủ, quý nhân sự vội, sẽ không làm trễ nãi, ngươi vội của ngươi, hẹn gặp lại hẹn gặp lại a…” Nói xong, xoay người bỏ chạy.
“Nhạc Du Du, ngươi không phải muốn lấy thân báo đáp sao?” Nguyệt Phách đâu để cho nàng đào tẩu a? Đưa tay liền nắm ở hông của nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, “Chúng ta vào động phòng đi thôi…”
“Động phòng?” Nhạc Du Du nuốt nước miếng, sau đó cười hắc hắc, “Hôm nay không rảnh, hôm khác đi…”
“Ngươi nha trả lại trang cho ta?” Lãnh Hạo Nguyệt một tay lột mặt nạ cùng khăn trùm đầu xuống, tóc dài màu đỏ nhất thời tung bay lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú sớm là được mang thần sắc u ám chết người, “Hôm nay nếu không giải thích cho ra, xem ta làm gì để trừng phạt nàng…” Nói xong, bỗng nhiên hét lên một tiếng, sau đó ôm lấy nàng, thả người nhảy tới chạy lên trên người Liệt Hỏa, sau đó quay đầu ngựa lại, chạy xa.
“Linh Lung, Phi Nhạn, hai người các ngươi chân ngoài dài hơn chân trong…” Nhạc Du Du bi phẫn kêu to từ trong tiếng vó ngựa tiệm hành tiệm viễn.
Linh Lung cùng Phi Nhạn nhịn không được run run một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài, không có biện pháp a, ai làm cho các nàng là nô tài đâu? Đợi cho ngựa đỏ rực chạy xa, lúc này mới đá đá ba người trên mặt đất: “Đứng lên đi, đi cả rồi.”
Ba “Cường đạo” bị đánh đảo nhất thời lăn lông lốc bò dậy, sau đó lột khăn che mặt xuống, chính là Thanh Long, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ, mà Chu Tước không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh.
“Lãnh Hạo Nguyệt, chàng lại dám đánh vào mông của ta…” Rất xa, trong gió lại truyền tới tiếng nữ nhân bất mãn khóc thét, “Đứa nhỏ a, cha ngươi lại quyết tâm đánh ngươi a…”
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng thả người đuổi theo, nói không chừng một hồi trong hoàng cung còn có náo nhiệt nhìn đâu, các nàng lại không muốn bỏ qua ….
Hoàn
Beta: dark Angel (Bella Ngân)
Cánh tay trái của Lãnh Hạo Nguyệt bởi vì bị trọng thương, căn bản là không dùng được lực đạo, lúc này cứ như máy móc bị Long Ngâm kéo, vết thương được băng bó kia đã bị mở ra, máu đỏ không ngừng giọt xuống tới… Hắn biết, lúc này nếu như Long Ngâm không buông tay, một khi sợi dây bị chặt đứt, bọn họ ai cũng không sống được, sẽ chôn cùng chỗ với Lãnh Phi Nguyệt, một mình hắn thì tốt rồi, tuy rằng, hắn rất luyến tiếc…
Thế nhưng, Long Ngâm khi nghe thấy Lãnh Hạo Nguyệt nói, ánh mắt cũng lạnh lẽo theo: “Ta sẽ không để cho ngươi chết.” Ngữ khí vô cùng kiên quyết.
“Ngươi nếu như không buông tay, như vậy chúng ta đều sẽ phải chết…” Lãnh Hạo Nguyệt kêu to, “Ta lệnh cho ngươi buông tay!”
“Hạo nhi, lần này ta sẽ không nghe lời ngươi, dù cho cùng chết, ta cũng sẽ không buông tay.” Long Ngâm giọng điệu rất kiên quyết, thân thể bỗng nhiên cong thành hình cung, cánh tay kia vươn lên, từ chỗ miệng giầy lấy ra môt thanh chủy thủ, sau đó nhắm ngay Lãnh Phi Nguyệt dùng sức ném xuống, chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, cái tay Lãnh Phi Nguyệt kéo Lãnh Hạo Nguyệt bị chém đứt từ cổ tay, sau đó ngã nhanh vào trong mây mù không thấy bóng dáng.
Mà lúc này, sức nặng đột nhiên giảm bớt Trình Dật cũng tăng thêm lực kéo dây, chỉ là, sợi dây kia lúc này không thể kham nổi gánh nặng, giao triền một chỗ không ngừng phát ra tiếng kêu rắc.
“Hạo nhi.” Long Ngâm sờ soạng vách đá trơn tuột bên cạnh một chút, căn bản cũng không có một điểm để có thể leo lên, bỗng nhiên hướng về phía Lãnh Hạo Nguyệt nở nụ cười, “Yêu ngươi ta một chút đều không hối hận, cuộc đời này tâm nguyện lớn nhất của ta chính là bảo vệ ngươi, thế nhưng, bây giờ xem ra, Long ca ca phải đi trước một bước… Nhớ kỹ, làm hoàng đế thật tốt, sống thật khỏe, sống hạnh phúc…” Nói xong, bỗng nhiên đem sức nặng toàn thân dồn lên trên cổ tay, sau đó bỗng nhiên dùng lực một chút, lại đem cả người Lãnh Hạo Nguyệt đẩy lên, cấp tốc hướng trên vực thẳm ném đi.
“Long ca ca…” Ý đồ của Long Ngâm Lãnh Hạo Nguyệt há có thể nhìn không ra, chỉ là, cánh tay kia của hắn không dùng được dù chỉ nửa khí lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn đem mình ném lên.
Mà trong nháy mắt Long Ngâm buông tay, sợi dây kia rốt cuộc rắc một tiếng, triệt để chặt đứt.
“Long sư đệ…” Trình Dật kêu to chạy qua, ngón tay vừa mới chạm được chặt dây kia, còn không kịp nắm, liền vèo một cái liền tuột xuống, Long Ngâm cứ như vậy mang theo một đoạn dây chặt, rất nhanh rơi vào trong mây mù, sau đó càng ngày càng nhỏ, thẳng đến thành một cái chấm đen, cuối cùng biến mất không thấy.
Trình Dật ghé vào vách đá, vẫn duy trì tư thế vươn tay ra như trước, một lúc lâu, mới rốt cuộc thu tay về, sau đó ảo não đánh vào mặt đất, khóc không thành tiếng.
Lãnh Hạo Nguyệt càng ngây ngốc sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên chạy vội tới vách đá, nhìn vực thẳm kia đã trở nên yên tĩnh, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời kêu lớn lên: “A…” Trong chớp mắt lệ cũng đã rơi đầy mặt.
Ai nói nam nhi không rơi lệ? Đó là bởi vì chưa gặp phải chuyện có thể chạm vào nỗi đau trong nội tâm đâu.
Lãnh Hạo Nguyệt thoáng cái ngã ngồi trên mặt đất,, trong lòng có cái gì bị moi móc ra, trong đầu nhất thời hiện ra các hình ảnh như ngày xưa, từ lúc mới quen đến hiểu nhau, cùng nhau luyện công, cùng nhau bướng bỉnh, cùng nhau lớn lên… Thậm chí càng về sau hắn nói yêu, hắn cũng chưa từng nghĩ tới sẽ cùng hắn xa nhau … Mấy năm nay, hắn giống như một cánh tay thân thiết của mình, thay mình bài ưu giải nạn, thay mình che gió che mưa, cũng là vì phần vô tư nỗ lực này, hắn mới có dũng khí đối mặt với tất cả a… Mà một khi mất đi, tuy rằng sẽ không cần sinh mệnh, thế nhưng, toàn tâm cũng đau a…
“Long ca ca…” Tiếng hét bi thương ở trong sơn cốc quanh quẩn thật lâu.
Nhạc Du Du cũng ngây người, nước mắt không hề tự giác từng giọt từng giọt rơi xuống, Long Ngâm, nam nhân trong nóng ngoài lạnh này, làm sao có thể nói không có sẽ không có đây? Tình yêu của hắn làm cho nàng khủng hoảng quá, thế nhưng, cuối cùng vẫn còn làm cho nàng cảm động, đó là một loại yêu không cầu hồi báo, thập phần thuần túy nỗ lực a…
Đi tới vách đá, nhìn thâm cốc sâu không thấy đáy đi, Nhạc Du Du lau một bả nước mắt, bỗng nhiên liền quỳ xuống, đông dập đầu một tiếng vang, sau đó bộ dáng vô cùng tiều tụy hai tay tạo thành chữ thập ngửa mặt lên trời cầu khẩn: “Bầu trời cùng các thần tiên, ta Nhạc Du Du ở chỗ này dáng vóc rất tiều tụy cho các ngươi dập đầu, Long Ngâm thật là người tốt, tuy rằng tình yêu của hắn khác biết, thế nhưng nhưng đủ để cảm thiên động địa… Nếu ta đều có thể xuyên qua đến cổ đại, như vậy, cũng để cho hắn đổi nơi sống sót, để hắn đến thời đại của ta đi, chỉ cầu có thể làm cho hắn sống thật khỏe…” Nói xong, liền dập đầu mạnh hơn.
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật nhìn hành động của Nhạc Du Du, nghe lời của nàng, nhất thời hiểu rõ ra, sau đó cũng vội vàng quỳ xuống, giống như dáng vóc tiều tụy của nàng dập đầu, đúng vậy, nếu Nhạc Du Du đều có thể xuyên qua, như vậy, vì sao không thể làm cho Long Ngâm cũng xuyên qua đâu?
Cũng không biết qua bao lâu, bỗng nhiên, tại nơi trong sương mù của sơn cốc liền mơ hồ sáng lên một mảnh hồng quang, trong hồng quang, một thanh âm mơ hồ truyền đến: “Nhạc Du Du, ngươi thực sự muốn cho Long Ngâm đi thời không của ngươi sao?”
“Đúng.” Nhạc Du Du vui mừng mở to hai mắt nhìn, nhưng cái gì đều nhìn không thấy, lại dùng sức gật đầu, “Ta nguyện ý, chỉ cần không cho hắn chết, như vậy ta cái gì đều nguyện ý…”
Lãnh Hạo Nguyệt cùng Trình Dật cũng kỳ quái nhìn Nhạc Du Du, không biết nàng vì sao hướng về phía không trung lẩm bẩm, bởi vì ngoại trừ Nhạc Du Du ra, căn bản là không ai nghe được thanh âm kia.
“Nguyên bản, việc xuyên qua của ngươi là kết quả của việc hỗn loạn, lúc đó không thể trở về tại chỗ, ngươi cuối cùng cũng có một ngày phải đi về…” thanh âm của hồng quang khẽ thở dài, “Thế nhưng, nếu như ngươi muốn cho hắn xuyên qua đến thời đại của ngươi, như vậy, hắn chỉ có thể thay thế ngươi, ngươi sẽ vĩnh viễn cũng trở về không được, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng, thực sự nguyện ý buông tha cơ hội duy nhất này sao?”
Nhạc Du Du sửng sốt, nàng không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy, cũng không nghĩ tới chính mình sẽ có cơ hội trở lại, thế nhưng, bây giờ, cơ hội chỉ có thể có một lần, nàng nên làm như thế nào? Nàng tưởng niệm ba mẹ của mình, thế nhưng, nàng cũng không đành lòng để cho Long Ngâm từ nay về sau hôi phi yên diệt… Nghĩ tới đây, quay đầu nắm tay Lãnh Hạo Nguyệt đang kinh ngạc, sau đó lắc đầu: “Ta nguyện ý. Tuy rằng ta nhớ đến ba mẹ, thế nhưng làm nữ nhi, một ngày nào đó đều phải rời đi khỏi người của ba mẹ, mà ba mẹ cũng hi vọng ta hạnh phúc, ta ở chỗ này đã tìm được hạnh phúc của mình rồi, vì thế, bọn họ biết nhất định sẽ hài lòng… Quan trọng một điểm là, Long ca ca có thể sống tiếp, như vậy, để Long Ngâm đi thôi, thay thế ta sống ở hiện đại, để cho hắn ở trong nhà của ta thấy được ấm áp, gặp phải chân ái, vô luận là nam hay nữ, cũng làm cho hắn vui vẻ suốt đời…”
Lãnh Hạo Nguyệt vui mừng mà cảm động nhìn Nhạc Du Du, theo lời của nàng hắn hiểu ý tứ của Nhạc Du Du, nàng bỏ qua cơ hội trở về, mà lựa chọn để cho Long Ngâm sống sót… Lập tức, cũng nắm thật chặt tay của Nhạc Du Du, sau đó dáng vóc rất tiều tụy hướng về phía không trung dập đầu: “Làm cho Long ca ca sống sót, hạnh phúc sống sót, thuận tiện nói cho nhị lão của Nhạc gia, ta nhất định sẽ làm cho Du Du hạnh phúc…”
“Duyên tới duyên đi cuối cùng cũng có nguyên nhân, vạn sự đều là không, chỉ có chân ái là cảm thiên động địa… Tiếc duyên đi!” thanh âm của hồng quang trung bay xa, hồng quang kia cũng theo chậm rãi trở thành nhạt, thẳng đến cuối cùng biến mất không gặp.
Mà một câu nói sau cùng này, ba người đều nghe được là rất tõ ràng.
Lúc này, một vòng mặt trời đỏ từ phía đông chậm rãi hiện lên, đem theo một tầng viền nhạt đầy nắng, một ngày mới bắt đầu rồi.
Ba hôm sau.
Lãnh Hạo Nguyệt khoác hoàng bào, Băng Diễm quốc đời thứ năm đế vương chính thức cử hành long trọng đăng cơ đại điển, vì nhân tông, định quốc hiệu Khai Nguyên. Sắc lập Nhạc Du Du vì chi hậu nhất quốc, đồng thời hạ một chiếu thư, sinh thời, tuyệt đối không lập phi, cũng khiến từ nay về sau cung vô phi, đồng thời cũng mở ra chế độ một vợ một chồng ở Băng Diễm quốc. Bảo Bối từ thế tử được thăng làm trưởng hoàng tử, ban tên Lãnh Thiên Hựu, phong làm thái tử, mười năm sau nối nghiệp vị.
Khai Nguyên đế kế vị không lâu sau, đã đem đế đô dời đến thành U Châu, sau đó một mặt không ngừng ban bố các loại pháp luật pháp quy, giảm miễn thu thuế, thưởng cho nông canh, đồng thời cũng cổ vũ thương mậu phát triển, phồn vinh kinh tế, làm cho dân chúng cơm no áo ấp, về phương diện khác lại tăng mạnh huấn luyện quân đội, không ngừng tăng mạnh lực lượng quân sự, thực lực của một nước đạt được không ngừng tăng cao.
Làm cho quốc gia rất nhanh liền thoát khỏi bóng mờ của chiến tranh, từ vui sướng hướng lên quang vinh.
Chỉ bất quá, bỗng nhiên có một ngày, trong hoàng cung lại lộn xộn, nguyên nhân chính là hoàng hậu nương nương để thư lại rồi đi ra ngoài. Hạ triều trở lại tẩm cung Lãnh Hạo Nguyệt không chỉ không thấy bóng dáng của Nhạc Du Du, hơn nữa thiếp thân nữ quan Linh Lung cùng Phi Nhạn liên quan đến nàng cũng không thấy bóng dáng, đồng thời không thấy một số lượng lớn ngân phiếu cùng tất cả đồ trang sức.
“Lần này thanh lý một cách rất sạch sẽ a!” Lãnh Hạo Nguyệt dở khóc dở cười nhìn lướt qua tẩm cung vắng vẻ, ngoại trừ những vật lớn không thể di chuyển nên không lấy, còn lại tất cả đều bị mang đi, nếu như người không hiểu chân tướng tiến đến vừa nhìn, chắc chắn sẽ cho rằng hoàng cung bị kẻ trộm.
Ngọc thúc, không phải, hiện tại hẳn là Ngọc công công, vì tâm đối với Lãnh Hạo Nguyệt, nên lúc hoàng thượng đăng cơ hậu, hắn cam nguyện tịnh thân vào cung làm thái giám tổng quản, tiếp tục thiếp thân hầu hạ Lãnh Hạo Nguyệt.
“Hoàng thượng, từ trên giường phát hiện một phong thư.”
Ngọc công công đem thư của Nhạc Du Du lưu lại cẩn thận từng li từng tí đưa cho Lãnh Hạo Nguyệt, sau đó cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên cạnh.
Lãnh Hạo Nguyệt tiếp nhận vừa nhìn, trên phong thư có mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút lông, hoàng thượng lão công thân mến. Khóe miệng không khỏi nhất câu, nữ nhân này viết bút lông xoay ngang thế nào mà không thấy tiến bộ đâu?
Mở phong thư ra, Lãnh Hạo Nguyệt nhìn một lần, bỗng nhiên liền không nhịn được ba một tiếng đập bàn: “Nhạc Du Du, nàng cũng dám lần thứ hai rời nhà trốn đi, còn mang theo nhi tử của ta chưa sinh ra đi hồng hạnh xuất tường? Để cho ta bắt được nàng, nàng nhất định phải chết…”
Bên cạnh Ngọc thúc nhịn không được sợ run cả người.
Mà lúc này, Nhạc Du Du đang đắc ý mang theo Linh Lung cùng Phi Nhạn rời xa thành U Châu đi trên đường lớn, đang suy nghĩ sau khi ra ngoài phải tiêu xài một phen thế nào, bỗng nhiên liền không nhịn được dùng sức đánh hắt xì.
Nhạc Du Du nhu nhu mũi: “Ai mắng ta đâu?”
Linh Lung cùng Phi Nhạn liếc mắt nhìn, sau đó một ngụm đồng thanh: “Nhất định là hoàng thượng.”
“Thiết!” Nhạc Du Du khinh miệt khoát khoát tay, “Miễn bàn hắn a, nói đến hắn ta lại càng bốc hỏa…”
Hai người chỉ có thể ở trong lòng đồng tình với Lãnh Hạo Nguyệt một chút, không khó tưởng tượng, lúc hoàng thượng nhìn thấy bị tẩm cung”vườn không nhà trống”, sẽ là tình trạng như nào đây.
“Hoàng hậu, thực sự không để ý tới hoàng thượng sao?” Phi Nhạn thực sự có điểm không hiểu hành vi của Nhạc Du Du, hoàng thượng đối với nàng thật tốt a, không phải chỉ là giấu giếm một thân phận trên giang hồ thôi sao? Chỉ để trừng phạt mà phải trốn ra khỏi cung sao?
“Đương nhiên không thể để ý a, hắn đã lừa gạt ta nhiều lần, đầu tiên là giả ngu phẫn heo ăn con cọp, làm hại ta thiếu chút nữa mất mạng, về sau lại giấu giếm thân phận đùa giỡn ta, đâu là có thể quên đi như thế?” Nhạc Du Du nói lòng đầy căm phẫn, “Ta cho ngươi biết Phi Nhạn, người nam nhân này, không thể quen, nhớ kỹ, sau này tìm lão công, không thể đối với hắn tốt quá, bằng không, ngươi cả đời đều không thể ngóc đầu lên được…” Bỗng nhiên bất tri bất giác trợn to mắt nhìn Phi Nhạn, “Ngươi sẽ không đồng tình với hắn, muốn phản chiến chứ?”
“Sẽ không, làm sao sẽ?” Phi Nhạn vội vàng xua tay, “Nô tỳ sinh là người của hoàng hậu, chết là hồn của hoàng hậu…”
“Làm trò.” Nhạc Du Du vội vàng vuốt phẳng da gà nổi trên cánh tay một chút, “Ta cũng không muốn kết hôn với ngươi a, ngươi đừng làm buồn nôn ta, Linh Lung, Phi Nhạn đều là theo ngươi học hư…”
“Ta?” Linh Lung ủy khuất chỉ tay vào cái mũi của mình, sau đó ủy khuất biết biết miệng, “Cũng không phải có nhiều chủ tử mới có nhiều nô tài sao?” Chỉ là, thanh âm phía sau cũng cực kỳ nhỏ bé.
Phi Nhạn đồng tình liếc mắt nhìn Linh Lung, sau đó giương mã tiên lên, xe ngựa liền bay nhanh lên.
Lãnh Hạo Nguyệt trong lòng tức giận a, chính mình vì chuyện này đều phải xin lỗi a, nàng lại nói mình không đủ thành ý? Còn nói cảm giác của mình căn bản cũng không phải là Nguyệt Phách chân chính, mà nàng còn nói nàng yêu Nguyệt Phách, vì thế, muốn đi lưu lạc giang hồ, tìm kiếm Nguyệt Phách thực sự? Lại vẫn muốn lấy thân báo đáp?
Lãnh Hạo Nguyệt giận đến cong người.
Tức giận, hắn có thể không tức giận sao? Thế nhưng càng làm cho hắn tức giận chính là, nữ nhân này đang mang thai, lại cứ chạy loạn như vậy? Nàng lại vẫn nói cái gì Nguyệt Phách căn bản là không quan tâm nàng lập gia đình, đến lúc đó khẳng định cũng sẽ không quan tâm có sẵn một đứa nhỏ…
Nghĩ tới đây, Lãnh Hạo Nguyệt đã không phải là tức giận đơn thuần, hắn là phẫn nộ rồi, vẫn là vô cùng phẫn nộ, hận không thể lập tức đã đem Nhạc Du Du quay về đây, sau đó hung hăng đánh vào cái mông của nàng…
Thanh Long ba người đi theo phía sau Lãnh Hạo Nguyệt, nhìn bộ dáng hắn gân xanh đầy mặt, không khỏi buồn cười liếc nhìn nhau, sau đó cũng đều không nói gì lắc đầu, còn là lần đầu tiên thấy có người ăn giấm chua của mình triệt để như thế, giống như hận không thể đem mình diệt đi…
Sớm biết có ngày hôm nay hà tất lúc trước a!
Ba người ở trong lòng cũng hung hăng đồng tình chủ tử của mình một chút.
Bất quá, Lãnh Hạo Nguyệt đến thành lúc thấy Chu Tước lưu lại tiêu ký, bỗng nhiên liền cười đắc ý, Nhạc Du Du a Nhạc Du Du, chẳng lẽ ngươi không biết trong tứ đại thị vệ chỉ có Chu Tước am hiểu cách truy tung sao? Chẳng lẽ ngươi đã quên Linh Lung cùng Phi Nhạn đều cùng Chu Tước rất quen thuộc sao? Mùi của các nàng thế nào vĩnh viễn cũng trốn không thoát khỏi truy tung củaChuTước…
Mà lúc này, Nhạc Du Du ba người đã chạy ra đường ban ngày, quay đầu lại nhìn, đã cách thành U Châu rất xa, lúc này mới tìm đến bên dòng suối nhỏ dừng lại nghỉ ngơi.
Nhạc Du Du rửa mặt, sau đó vuốt bụng đã nhô lên, khả năng Lãnh Hạo Nguyệt ở trong hoàng cung đang nổi trận lôi đình, nàng liền không nhịn được đắc ý muốn cười.
“Hoàng hậu, uống miếng nước đi.” Phi Nhạn đem túi nước đưa tới.
Nhạc Du Du tiếp nhận nước, lại theo thói quen sờ sờ bụng nhô ra: “Bảo bối, tạm thời ủy khuất một chút a, chờ đến thành lớn, mẹ ngươi ta nhất định sẽ tìm quán ăn tốt nhất, sau đó hảo hảo có một bữa cơm no đủ nha, cho cha ngươi sốt ruột đi thôi… Thật ngoan!” Nói xong, uống một hớp nước, mà bắt đầu ăn lương khô.
Phi Nhạn cùng Linh Lung tức khắc hắc tuyến.
Ngay lúc ba người rửa mặt chải đầu một chút, sau đó bắt đầu ăn lương khô, bỗng nhiên, từ trên cây bên cạnh nhảy xuống ba người, bất quá, đều là cầm trong tay lưỡi dao sắc bén, dùng khăn che mặt.
“Đánh, đánh cướp!” một trong ba người dẫn đầu bỗng nhiên lên tiếng, vì tăng khí thế, còn vung đao đao lớn trong tay, có thể là bởi vì có chút khẩn trương đi, lại vẫn nói lắp một chút.
Nhạc Du Du thiếu chút nữa bị lương khô sặc chết, gặp loại đánh cướp này? Không khỏi ngẩng đầu hỏi một câu: “Cướp tiền hay là cướp sắc?”
Cái đám “Giặc cướp” kia hiển nhiên không nghĩ tới Nhạc Du Du sẽ hỏi như vậy, nhất thời có điểm nghẹn lời.
“Đã cướp tiền cùng cướp sắc.” Một tên “Giặc cướp” bên cạnh đoán chừng là sợ đến chảy mồ hôi lạnh đi, vội vàng tiếp lời.
“Đúng, cướp tiền cùng cướp sắc.” Tên dẫn đầu kia cũng kịp phản ứng, lập tức gật đầu.
Linh Lung cùng Phi Nhạn vừa nghe xong, thực sự không nhịn được, phù một tiếng, đem lương khô trong miệng toàn bộ phun tới, sau đó dùng sức ho khan mấy tiếng, lời kịch này ai dạy bọn họ?
Nhạc Du Du nhìn vài người một chút, sau đó bỗng nhiên đứng lên, bánh màn thầu trên tay: “Vậy nếu như đòi tiền không có cướp sắc không thể cho đâu?”
“…” Ba người hiển nhiên bị ế một chút, cấp tốc liếc mắt nhìn nhau, lập tức làm ra bộ dáng hung ác độc địa, “Vậy đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác …” Nói xong, giơ đao muốn chém.
Không đợi các nàng ra tay, bỗng nhiên một bóng dáng màu đen xuất hiện, sau đó ba ba vài cái, ba người kia đã bị đánh ngã xuống đất.
Nhạc Du Du buồn cười nhìn ba xuất sư chưa kịp làm cường đạo, lắc đầu, sau đó giương mắt, chống lại chính là một mặt nạ chất ngân, mặt trên thình lình có một tiêu chí trăng non, không khỏi giả vờ vui mừng há to miệng: “Nguyệt Phách?” Đây cũng quá đúng dịp đi?
“Biệt lai vô dạng a, Nhạc Du Du.” Nguyệt Phách tiến lên một bước, chỉ là, giọng nói kia thế nào giống như đang cắn răng ra nói.
“Không việc gì không việc gì.” Nhạc Du Du vô ý thức lui về phía sau một bước, vóc dáng người này rất to lớn, cảm giác áp bách quá mạnh mẻ, sau đó liền ôm quyền, “Vừa rồi cám ơn đại hiệp xuất thủ, quý nhân sự vội, sẽ không làm trễ nãi, ngươi vội của ngươi, hẹn gặp lại hẹn gặp lại a…” Nói xong, xoay người bỏ chạy.
“Nhạc Du Du, ngươi không phải muốn lấy thân báo đáp sao?” Nguyệt Phách đâu để cho nàng đào tẩu a? Đưa tay liền nắm ở hông của nàng, sau đó nhẹ nhàng kéo vào trong lòng, “Chúng ta vào động phòng đi thôi…”
“Động phòng?” Nhạc Du Du nuốt nước miếng, sau đó cười hắc hắc, “Hôm nay không rảnh, hôm khác đi…”
“Ngươi nha trả lại trang cho ta?” Lãnh Hạo Nguyệt một tay lột mặt nạ cùng khăn trùm đầu xuống, tóc dài màu đỏ nhất thời tung bay lên, hé ra khuôn mặt tuấn tú sớm là được mang thần sắc u ám chết người, “Hôm nay nếu không giải thích cho ra, xem ta làm gì để trừng phạt nàng…” Nói xong, bỗng nhiên hét lên một tiếng, sau đó ôm lấy nàng, thả người nhảy tới chạy lên trên người Liệt Hỏa, sau đó quay đầu ngựa lại, chạy xa.
“Linh Lung, Phi Nhạn, hai người các ngươi chân ngoài dài hơn chân trong…” Nhạc Du Du bi phẫn kêu to từ trong tiếng vó ngựa tiệm hành tiệm viễn.
Linh Lung cùng Phi Nhạn nhịn không được run run một chút, sau đó bất đắc dĩ thở dài, không có biện pháp a, ai làm cho các nàng là nô tài đâu? Đợi cho ngựa đỏ rực chạy xa, lúc này mới đá đá ba người trên mặt đất: “Đứng lên đi, đi cả rồi.”
Ba “Cường đạo” bị đánh đảo nhất thời lăn lông lốc bò dậy, sau đó lột khăn che mặt xuống, chính là Thanh Long, Bạch Hổ cùng Huyền Vũ, mà Chu Tước không biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh.
“Lãnh Hạo Nguyệt, chàng lại dám đánh vào mông của ta…” Rất xa, trong gió lại truyền tới tiếng nữ nhân bất mãn khóc thét, “Đứa nhỏ a, cha ngươi lại quyết tâm đánh ngươi a…”
Mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng thả người đuổi theo, nói không chừng một hồi trong hoàng cung còn có náo nhiệt nhìn đâu, các nàng lại không muốn bỏ qua ….
Hoàn
Tác giả :
Tử Tuyết Ngưng Yên