Phúc Hắc Tiểu Cuồng Hậu
Chương 18: Trước của hoàng cung kích trống minh oan
Lệ phi không thích mình, nàng có thể hiểu được. Nhưng mà nàng ta cũng không nên vào ngày đầu tiên nàng trở về, liền phái người tới của nhục nhã nàng. Nếu chuyện này mà còn phải nhịn vậy thì có chuyện gì không thể nhịn nữa đây!
Cám ơn ý "tốt" của Lệ Phi nương nương, chỉ là, ta từ chối!
Lời này của Ngọc Phi Yên làm cho mí mắt của Lý ma ma giật lên hai cái.
Không phải bên ngoài đều nói vị thái tử phi tương lai này là người đần độn sao? Ngọc tử không phải sẽ ngoan ngoãn để các nàng tùy ý sắp xếp sao? Thiếu nữ khuôn mặt thanh tú nhưng lãnh khốc, hai mắt bốc hỏa này có thật là ngốc tử sao?
Lệ Phi đã sớm chướng mắt đứa con dâu từ lâu rồi, còn ước gì nàng ta làm chuyện gì đó sai trái, thì sẽ có thể vịn vào lý do này mà từ hôn. Cho nên, trước khi đi Lệ Phi đã đặc biệt dặn dò các nàng, nhất định phải tỉ mĩ kiểm tra, không thể bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Bây giờ nhìn thấy Ngọc Phi Yên không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt nàng, Lý ma ma bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ Lệ Phi giao cho các nàng chưa hẳn sẽ thuận lợi hoàn toàn.
“Ngọc cô nương, đây là chủ ý của Lệ phi nương nương, cũng không tới phiên người từ chối!” Triệu ma ma đứng bên cạnh cũng không đem Ngọc Phi Yên để vào mắt :”Xin Ngọc cô nương phối hợp với chúng nô tì, đừng làm cho chúng nô tì khó xử!”
“Lệ phi nương nương phái hai kẻ nô tì như các ngươi đến cửa nhà ta đem thái tử phi tương lai đi nghiệm thân, chuyện này chỉ sợ bây giờ đã truyền khắp kinh thành rồi! Vô luận ta có trong sạch hay không, nhưng lời đồn bên ngoài lại rất đáng sợ. Lệ phi nương nương làm như vậy, rốt cuộc là thực sự quan tâm ta, hay là đang muốn bức chết ta?!”
“Chẳng lẽ vì người trong Trung Nghĩa hầu phủ của chúng ta bây giờ đều là người già phụ nữ, cho nên các ngươi muốn vội vàng đến cửa chúng ta ra uy, lại ngoan tuyệt tống thêm một cước sao? Cha ta vì nước quên mình, nhị thúc ta sinh tử không rõ, tam thúc ta thân thể lại ốm đau, Trung Nghĩa hầu phủ trung tâm vì nước, bây giờ ngay cả thể diện cơ bản cũng không có sao, ngay cả nô tài trong cung cũng có tư cách diễu võ dương oai như vậy, thật đúng là lòng người dễ thay đổi mà!”
“Chỉ là, khi nhục ta là chuyện nhỏ, nhưng mà khi dễ Trung Nghĩa hầu phủ, ta ngàn lần cũng sẽ không buông tha! Nếu thật sự là như thế, thì cho dù là vị trí thái tử phi ta cũng không cần, ta cũng phải đi tìm bệ hạ xin lại chút thể diện, đòi người trả lại công lý cho Trung Nghĩa hầu phủ ta!”
Thấy dáng vẻ Ngọc Phi Yên khí thế bức người, làm cho hai ma ma đều kinh sợ.
Lời nói sắc bén như vậy, thái độ cường thế, thật đúng là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành sao?
Lệ phi chỉ lệnh các nàng đến giúp Ngọc Phi Yên kiểm tra trinh tiết, vì sao lại từ trong miệng nàng lại biến thành khinh mạn Trung Nghĩa hầu phủ? Đây chính là đang chụp mũ các nàng a!
“Nói rất đúng!” Ngọc Kinh Lôi đã sớm tức nghẹn một hơi, hắn thực là không thể nhịn được, Ngọc Phi Yên là bảo bối của Trung Nghĩa hầu phủ, không phải ai cũng có thể ức hiếp!
“Nếu Lệ phi nương nương đã không xem trọng cuộc hôn sự này, vậy chúng ta cũng không cần đem mặt nóng áp lên mông lạnh của người ta! Yên nhi, đi! Gia gia mang ngươi đi diện thánh, xin bệ hạ hạ chỉ, giúp các ngươi giải trừ hôn ước!”
Mọi người bên trong nội đường còn đang ngơ ngẩn, Ngọc Kinh Lôi đã sải bước đi lên, cùng Ngọc Phi Yên một đường tiến cung.
Hỏng bét! Khi Hạ Hầu Nam tỉnh táo lại, liền vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng gia thế Ngọc gia đã không còn lớn như trước kia, duy chỉ còn lại duy Ngọc Tinh Khung là nam nhân trụ cột của Trung Nghĩa hầu phủ, Ngọc Tinh Khung lại kế thừa dòng máu dũng mãnh của Ngọc gia, không quá mấy năm, lại có thể trở thành một mãnh tướng lừng lẫy!
Huống chi năm trước Ngọc Kinh Lôi hồi kinh liền chủ động trả lại binh quyền, ở trong lòng phụ hoàng, hắn đã không còn là mối đe doạ hay là một trung thần trung thành tận tâm nữa, lúc này mẫu phi của hắn hành động như vậy rõ ràng chính là làm chuyện không tốt!
Hạ Hầu Nam cực kỳ coi trong thanh danh của chính mình, nếu bây giờ giải trừ hôn ước lại cùng Ngọc gia trở mặt, thì chẳng khác nào là làm kỹ nữ mà lập đền thờ* (ta cũng k hiểu).
Hắn muốn dùng phương thức thần không biết quỷ không hay mà trừ bỏ Ngọc Phi Yên, như vậy cũng sẽ không đắc tội với Ngọc gia. Không nghĩ tới ám sát thất bại, Ngọc Phi Yên còn có thể bình an trở về, đã mất đi cơ hội tốt, Hạ Hầu Nam chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.
Nhưng mà Lệ phi lại lựa chọn ngày đầu tiên Ngọc Phi Yên trở về liền tới cửa gây chuyện, đây rõ ràng là muốn cùng Trung Nghĩa hầu phủ trở mặt mà! Mẫu phi thế nào lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ!
Tuồng hay kết thúc, làm cho người xem có chút hụt hẫng.
Nhân vật chính đều đã đi rồi, nhưng sát thần Lâm Giang Vương lại còn ở đây, cho nên mọi người cũng không dám hành động gì, chờ vị vương gia này lên tiếng.
“Tất cả giải tán đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên đứng lên, mèo con quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, lúc nàng chửi mắng hai lão nô kia thật sự chói mắt cực kỳ. Đáng tiếc, mỹ nhan của nàng hiện tại chỉ có thể che giấu, bằng không, dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng trừng mắt hắn kia, càng mềm mại đẹp mắt hơn nhiều!
Tới gần cửa, Hạ Hầu Kình Thiên quét mắt nhìn Trần Quế Hoa.
Nàng ta bị đánh đã sợ hãi quá độ, cả người đều run run, lại bỡi vì sợ bị đánh nữa, cho nên chỉ có thể quỳ thẳng tắp, không dám biểu hiện ra nửa phần bất mãn, dáng vẻ ương ngạnh chanh cua trên người nàng ta lúc nãy cũng hoàn toàn nhìn không thấy.
“Vẫn là quỳ mới có thể khiến người nhìn thuận mắt hơn! Xem ra ngươi trời sinh chính là tiện mệnh! Nếu Ngọc cô nương đã bình an trở về, hôm nay cũng có thể coi như là một ngày vui đáng mừng, không nên đổ máu, gia sẽ không tính toan chuyện ngươi thất lễ!”
Trái tim của Trần Quế Hoa ban đầu luôn lơ lửng ở cổ họng, lúc này nghe thấy Hạ Hầu Kình thiên nói tha thứ cho mình, nàng ta rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy vẻ thoải mái trên mặt Trần Quế Hoa, Hạ Hầu Kình Thiên cười lạnh.
“Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha! Giúp gia nhìn trông chừng cẩn thận nàng ta, để cho nàng ta quỳ ba ngày ba đêm. Nhớ kỹ, chỉ cần nàng ta làm đổ nước, liền cho nàng ta nhịn đói. Sống hay chết, chỉ có thể xem mệnh nàng ta có cứng rắn hay không!”
Lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên giống như một đạo kình lôi giáng vào trong lòng mọi người, trong lòng mọi người đều phát ra khí lạnh, thân thể không tự chủ được liền lùi ra xa hắn. Qủa nhiên không thể để vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt, vô luận bề ngoài hắn xuất trần tuấn dật cỡ nào, đều không thể thay đổi được bản tính hung tàn của hắn!
Phân phó xong, Hạ Hầu Kình Thiên liền rời khỏi Trug Nghĩa hầu phủ.
Hắn vừa đi, toàn bộ không khí bên trong nội đường liền thoải mái hơn rất nhiều.
“Nương, Lâm Giang Vương kia thật sự là rất bừa bãi! Chỉ là, bộ dáng của hắn thật đúng là đẹp mắt, so với thái tử còn đẹp mắt hơn! Làm sao có thể có nam nhân nào anh tuấn như vậy chứ!” Nghe Ngọc Chi Lan nói ra những lời không nên nói, Nam Sơn phu nhân liền túm nàng đến một góc, hai mẹ con nín thở quan sát, lúc sau mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
“Chi Lan, đừng đi trêu trọc nam nhân kia, bằng không tình cảnh của nàng ta cũng sẽ là kết cục của con.”
Nam Sơn phu nhân chỉ chỉ Trần Quế Hoa :”Nương chỉ có mình con là nữ nhi, ta cũng chỉ hi vọng con sống bình an!”
“Nương, con biết!”
Ngọc Chi Lan cười ngọt ngào nhìn Nam Sơn phu nhân :”Mục tiêu của con là vị trí thái tử phi, là hậu vị của Đại Chu Quốc! Dù Lâm Giang Vương có lợi hại như thế nào, hắn vẫn không thể làm hoàng thượng! Nữ nhi sẽ không hồ đồ mà làm chuyện điên rồ đâu! Ngài yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi----“ Nam Sơn phu nhân siết chặt khăn trong tay, nhìn phương hướng Hạ Hầu Kình Thiên rời đi, hận ý trong mắt thoáng chốc bùng lên.
“Nương, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ giải trừ hôn ước của thái tử cùng tiểu phế vật không? Khi nào thì con mới có cơ hội a?” Chuyện Ngọc Chi Lan quan tâm nhất vẫn là tình hình trong hoàng cung, đáng tiếc hiện tại nàng đang ở Trung Nghĩa hầu phủ, căn bản không có cách nào biết được sự tình bên trong.
“Chuyện này rồi từ từ cũng sẽ biết, không thể nóng vội.” Nam Sơn phu nhân vỗ vỗ tay Ngọc Chi Lan :”Lão gia tử đã trở lại, con cũng không thể ngậm miệng mở miệng đều kêu nàng ta là phế vật, nếu để cho hắn nghe được thì sẽ không tốt.”
“Hừ! Gia gia chính là bất công! Đều là nữ nhi của phụ thân, nhưng trong mắt gia gia chỉ có ả phế vật kia! Lúc trước ở bãi săn bắn mây mù nên trực tiếp giết nàng ta, vậy thì hôm nay nàng ta cũng sẽ không còn sống mà trở về!”
Thấy Ngọc Chi Lan ảo não không thôi, Nam Sơn phu nhân mỉm cười nhéo mặt nàng ta :”Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi. Lần này con phải rút kinh nghiệm! Yên tâm, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội---“
“Nhưng mà, ả phế vật kia có điểm không giống với trước kia, nàng ta không ngốc!” Ngọc Chi Lan nhớ đến dáng vẻ của Ngọc Phi Yên khi trách cứ ma ma, nhíu mày :”Nương, con cảm thấy nàng ta giống như cả người đều thay đổi, có điểm đáng sợ!”
“Cho dù là thay đổi như thế nào, nàng ta cũng không thể tập võ, cũng chỉ là một kẻ phế vật!” Ánh mắt Nam Sơn phu nhân loé lên :”Con thế nào lại nâng chí khí của người khác, diệt uy phong của chính mình!”
“Dạ, nương, con đã hiểu!”
Hoàng cung, điện Thái Hoà, không khí cực kỳ đè nén.
Ngọc Kinh Lôi ở trước cửa hoàng cung dống trống minh oan, tiếng nói uy dũng, chấn động cả hoàng cung, Hạ Hầu Quân Vũ đang cùng mỹ nhân mới tiến cung thân thiết, lập tức trực tiếp ngã xuống giường.
Lúc này, Ngọc Kinh Lôi được triêu kiến đang quỳ trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ.
Nghĩ đến ba đứa con trai dưới gối của mình, hoặc là chết, hoặc mất tích, hoặc tàn tật, con nối dòng của Trung Nghĩa hầu phủ lại điêu linh, hôm nay lại bị người nhục nhã như vậy, cho dù là nam nhi có thể đổ máu nhưng không thể rơi lệ, nhưng lão gia tử lúc này cũng không cần quan tâm đến đạo lý ấy, giờ phút này lão chỉ thấy bi phẫn ngàn phần, lệ rơi đầy mặt.
“Cháu gái thần có thể trở về đã là chuyện rất may mắn, thần không cần nàng đại phú đại quý, chỉ hy vọng nàng có thể sống bình an vui vẻ cả đời, như vậy cho dù thần có xuống dưới cửu tuyền, nhìn thấy phụ mẫu của nàng, thần cũng sẽ không áy náy. Thỉnh xin bệ hạ giải trừ hơn ước của Phi Yên cùng thái tử điện hạ! Là Phi Yên không xứng với thái tử!”
Hạ Hầu Quân Vũ bị mất hứng ban đầu trong lòng còn rất tức giận, nhưng lại thấy cảnh tượng lúc này như vậy, hắn liền chấn động, nhanh chống lệnh người mang Ngọc Kinh Lôi đỡ lên.
Sau khi hỏi qua sự tình, trên mặt Hạ Hầu Quân Vũ cực kỳ phẫn nộ, liền triệu người mời Lệ phi đến.
“Nhìn xem, ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Cám ơn ý "tốt" của Lệ Phi nương nương, chỉ là, ta từ chối!
Lời này của Ngọc Phi Yên làm cho mí mắt của Lý ma ma giật lên hai cái.
Không phải bên ngoài đều nói vị thái tử phi tương lai này là người đần độn sao? Ngọc tử không phải sẽ ngoan ngoãn để các nàng tùy ý sắp xếp sao? Thiếu nữ khuôn mặt thanh tú nhưng lãnh khốc, hai mắt bốc hỏa này có thật là ngốc tử sao?
Lệ Phi đã sớm chướng mắt đứa con dâu từ lâu rồi, còn ước gì nàng ta làm chuyện gì đó sai trái, thì sẽ có thể vịn vào lý do này mà từ hôn. Cho nên, trước khi đi Lệ Phi đã đặc biệt dặn dò các nàng, nhất định phải tỉ mĩ kiểm tra, không thể bỏ sót bất kì chi tiết nào.
Bây giờ nhìn thấy Ngọc Phi Yên không cần suy nghĩ liền trực tiếp cự tuyệt nàng, Lý ma ma bỗng nhiên cảm thấy nhiệm vụ Lệ Phi giao cho các nàng chưa hẳn sẽ thuận lợi hoàn toàn.
“Ngọc cô nương, đây là chủ ý của Lệ phi nương nương, cũng không tới phiên người từ chối!” Triệu ma ma đứng bên cạnh cũng không đem Ngọc Phi Yên để vào mắt :”Xin Ngọc cô nương phối hợp với chúng nô tì, đừng làm cho chúng nô tì khó xử!”
“Lệ phi nương nương phái hai kẻ nô tì như các ngươi đến cửa nhà ta đem thái tử phi tương lai đi nghiệm thân, chuyện này chỉ sợ bây giờ đã truyền khắp kinh thành rồi! Vô luận ta có trong sạch hay không, nhưng lời đồn bên ngoài lại rất đáng sợ. Lệ phi nương nương làm như vậy, rốt cuộc là thực sự quan tâm ta, hay là đang muốn bức chết ta?!”
“Chẳng lẽ vì người trong Trung Nghĩa hầu phủ của chúng ta bây giờ đều là người già phụ nữ, cho nên các ngươi muốn vội vàng đến cửa chúng ta ra uy, lại ngoan tuyệt tống thêm một cước sao? Cha ta vì nước quên mình, nhị thúc ta sinh tử không rõ, tam thúc ta thân thể lại ốm đau, Trung Nghĩa hầu phủ trung tâm vì nước, bây giờ ngay cả thể diện cơ bản cũng không có sao, ngay cả nô tài trong cung cũng có tư cách diễu võ dương oai như vậy, thật đúng là lòng người dễ thay đổi mà!”
“Chỉ là, khi nhục ta là chuyện nhỏ, nhưng mà khi dễ Trung Nghĩa hầu phủ, ta ngàn lần cũng sẽ không buông tha! Nếu thật sự là như thế, thì cho dù là vị trí thái tử phi ta cũng không cần, ta cũng phải đi tìm bệ hạ xin lại chút thể diện, đòi người trả lại công lý cho Trung Nghĩa hầu phủ ta!”
Thấy dáng vẻ Ngọc Phi Yên khí thế bức người, làm cho hai ma ma đều kinh sợ.
Lời nói sắc bén như vậy, thái độ cường thế, thật đúng là phế vật nổi tiếng khắp kinh thành sao?
Lệ phi chỉ lệnh các nàng đến giúp Ngọc Phi Yên kiểm tra trinh tiết, vì sao lại từ trong miệng nàng lại biến thành khinh mạn Trung Nghĩa hầu phủ? Đây chính là đang chụp mũ các nàng a!
“Nói rất đúng!” Ngọc Kinh Lôi đã sớm tức nghẹn một hơi, hắn thực là không thể nhịn được, Ngọc Phi Yên là bảo bối của Trung Nghĩa hầu phủ, không phải ai cũng có thể ức hiếp!
“Nếu Lệ phi nương nương đã không xem trọng cuộc hôn sự này, vậy chúng ta cũng không cần đem mặt nóng áp lên mông lạnh của người ta! Yên nhi, đi! Gia gia mang ngươi đi diện thánh, xin bệ hạ hạ chỉ, giúp các ngươi giải trừ hôn ước!”
Mọi người bên trong nội đường còn đang ngơ ngẩn, Ngọc Kinh Lôi đã sải bước đi lên, cùng Ngọc Phi Yên một đường tiến cung.
Hỏng bét! Khi Hạ Hầu Nam tỉnh táo lại, liền vội vàng đuổi theo.
Tuy rằng gia thế Ngọc gia đã không còn lớn như trước kia, duy chỉ còn lại duy Ngọc Tinh Khung là nam nhân trụ cột của Trung Nghĩa hầu phủ, Ngọc Tinh Khung lại kế thừa dòng máu dũng mãnh của Ngọc gia, không quá mấy năm, lại có thể trở thành một mãnh tướng lừng lẫy!
Huống chi năm trước Ngọc Kinh Lôi hồi kinh liền chủ động trả lại binh quyền, ở trong lòng phụ hoàng, hắn đã không còn là mối đe doạ hay là một trung thần trung thành tận tâm nữa, lúc này mẫu phi của hắn hành động như vậy rõ ràng chính là làm chuyện không tốt!
Hạ Hầu Nam cực kỳ coi trong thanh danh của chính mình, nếu bây giờ giải trừ hôn ước lại cùng Ngọc gia trở mặt, thì chẳng khác nào là làm kỹ nữ mà lập đền thờ* (ta cũng k hiểu).
Hắn muốn dùng phương thức thần không biết quỷ không hay mà trừ bỏ Ngọc Phi Yên, như vậy cũng sẽ không đắc tội với Ngọc gia. Không nghĩ tới ám sát thất bại, Ngọc Phi Yên còn có thể bình an trở về, đã mất đi cơ hội tốt, Hạ Hầu Nam chỉ có thể suy nghĩ biện pháp khác.
Nhưng mà Lệ phi lại lựa chọn ngày đầu tiên Ngọc Phi Yên trở về liền tới cửa gây chuyện, đây rõ ràng là muốn cùng Trung Nghĩa hầu phủ trở mặt mà! Mẫu phi thế nào lại có thể làm ra chuyện như vậy chứ!
Tuồng hay kết thúc, làm cho người xem có chút hụt hẫng.
Nhân vật chính đều đã đi rồi, nhưng sát thần Lâm Giang Vương lại còn ở đây, cho nên mọi người cũng không dám hành động gì, chờ vị vương gia này lên tiếng.
“Tất cả giải tán đi!”
Hạ Hầu Kình Thiên đứng lên, mèo con quả nhiên không làm cho hắn thất vọng, lúc nàng chửi mắng hai lão nô kia thật sự chói mắt cực kỳ. Đáng tiếc, mỹ nhan của nàng hiện tại chỉ có thể che giấu, bằng không, dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng trừng mắt hắn kia, càng mềm mại đẹp mắt hơn nhiều!
Tới gần cửa, Hạ Hầu Kình Thiên quét mắt nhìn Trần Quế Hoa.
Nàng ta bị đánh đã sợ hãi quá độ, cả người đều run run, lại bỡi vì sợ bị đánh nữa, cho nên chỉ có thể quỳ thẳng tắp, không dám biểu hiện ra nửa phần bất mãn, dáng vẻ ương ngạnh chanh cua trên người nàng ta lúc nãy cũng hoàn toàn nhìn không thấy.
“Vẫn là quỳ mới có thể khiến người nhìn thuận mắt hơn! Xem ra ngươi trời sinh chính là tiện mệnh! Nếu Ngọc cô nương đã bình an trở về, hôm nay cũng có thể coi như là một ngày vui đáng mừng, không nên đổ máu, gia sẽ không tính toan chuyện ngươi thất lễ!”
Trái tim của Trần Quế Hoa ban đầu luôn lơ lửng ở cổ họng, lúc này nghe thấy Hạ Hầu Kình thiên nói tha thứ cho mình, nàng ta rốt cuộc cũng nhẹ nhàng thở ra.
Nhìn thấy vẻ thoải mái trên mặt Trần Quế Hoa, Hạ Hầu Kình Thiên cười lạnh.
“Nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha! Giúp gia nhìn trông chừng cẩn thận nàng ta, để cho nàng ta quỳ ba ngày ba đêm. Nhớ kỹ, chỉ cần nàng ta làm đổ nước, liền cho nàng ta nhịn đói. Sống hay chết, chỉ có thể xem mệnh nàng ta có cứng rắn hay không!”
Lời nói của Hạ Hầu Kình Thiên giống như một đạo kình lôi giáng vào trong lòng mọi người, trong lòng mọi người đều phát ra khí lạnh, thân thể không tự chủ được liền lùi ra xa hắn. Qủa nhiên không thể để vẻ bề ngoài của hắn lừa gạt, vô luận bề ngoài hắn xuất trần tuấn dật cỡ nào, đều không thể thay đổi được bản tính hung tàn của hắn!
Phân phó xong, Hạ Hầu Kình Thiên liền rời khỏi Trug Nghĩa hầu phủ.
Hắn vừa đi, toàn bộ không khí bên trong nội đường liền thoải mái hơn rất nhiều.
“Nương, Lâm Giang Vương kia thật sự là rất bừa bãi! Chỉ là, bộ dáng của hắn thật đúng là đẹp mắt, so với thái tử còn đẹp mắt hơn! Làm sao có thể có nam nhân nào anh tuấn như vậy chứ!” Nghe Ngọc Chi Lan nói ra những lời không nên nói, Nam Sơn phu nhân liền túm nàng đến một góc, hai mẹ con nín thở quan sát, lúc sau mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
“Chi Lan, đừng đi trêu trọc nam nhân kia, bằng không tình cảnh của nàng ta cũng sẽ là kết cục của con.”
Nam Sơn phu nhân chỉ chỉ Trần Quế Hoa :”Nương chỉ có mình con là nữ nhi, ta cũng chỉ hi vọng con sống bình an!”
“Nương, con biết!”
Ngọc Chi Lan cười ngọt ngào nhìn Nam Sơn phu nhân :”Mục tiêu của con là vị trí thái tử phi, là hậu vị của Đại Chu Quốc! Dù Lâm Giang Vương có lợi hại như thế nào, hắn vẫn không thể làm hoàng thượng! Nữ nhi sẽ không hồ đồ mà làm chuyện điên rồ đâu! Ngài yên tâm đi!”
“Vậy là tốt rồi----“ Nam Sơn phu nhân siết chặt khăn trong tay, nhìn phương hướng Hạ Hầu Kình Thiên rời đi, hận ý trong mắt thoáng chốc bùng lên.
“Nương, ngài nghĩ hoàng thượng sẽ giải trừ hôn ước của thái tử cùng tiểu phế vật không? Khi nào thì con mới có cơ hội a?” Chuyện Ngọc Chi Lan quan tâm nhất vẫn là tình hình trong hoàng cung, đáng tiếc hiện tại nàng đang ở Trung Nghĩa hầu phủ, căn bản không có cách nào biết được sự tình bên trong.
“Chuyện này rồi từ từ cũng sẽ biết, không thể nóng vội.” Nam Sơn phu nhân vỗ vỗ tay Ngọc Chi Lan :”Lão gia tử đã trở lại, con cũng không thể ngậm miệng mở miệng đều kêu nàng ta là phế vật, nếu để cho hắn nghe được thì sẽ không tốt.”
“Hừ! Gia gia chính là bất công! Đều là nữ nhi của phụ thân, nhưng trong mắt gia gia chỉ có ả phế vật kia! Lúc trước ở bãi săn bắn mây mù nên trực tiếp giết nàng ta, vậy thì hôm nay nàng ta cũng sẽ không còn sống mà trở về!”
Thấy Ngọc Chi Lan ảo não không thôi, Nam Sơn phu nhân mỉm cười nhéo mặt nàng ta :”Nhổ cỏ không nhổ tận gốc, gió xuân thổi tới mầm non lại trồi. Lần này con phải rút kinh nghiệm! Yên tâm, chúng ta còn có rất nhiều cơ hội---“
“Nhưng mà, ả phế vật kia có điểm không giống với trước kia, nàng ta không ngốc!” Ngọc Chi Lan nhớ đến dáng vẻ của Ngọc Phi Yên khi trách cứ ma ma, nhíu mày :”Nương, con cảm thấy nàng ta giống như cả người đều thay đổi, có điểm đáng sợ!”
“Cho dù là thay đổi như thế nào, nàng ta cũng không thể tập võ, cũng chỉ là một kẻ phế vật!” Ánh mắt Nam Sơn phu nhân loé lên :”Con thế nào lại nâng chí khí của người khác, diệt uy phong của chính mình!”
“Dạ, nương, con đã hiểu!”
Hoàng cung, điện Thái Hoà, không khí cực kỳ đè nén.
Ngọc Kinh Lôi ở trước cửa hoàng cung dống trống minh oan, tiếng nói uy dũng, chấn động cả hoàng cung, Hạ Hầu Quân Vũ đang cùng mỹ nhân mới tiến cung thân thiết, lập tức trực tiếp ngã xuống giường.
Lúc này, Ngọc Kinh Lôi được triêu kiến đang quỳ trước mặt Hạ Hầu Quân Vũ.
Nghĩ đến ba đứa con trai dưới gối của mình, hoặc là chết, hoặc mất tích, hoặc tàn tật, con nối dòng của Trung Nghĩa hầu phủ lại điêu linh, hôm nay lại bị người nhục nhã như vậy, cho dù là nam nhi có thể đổ máu nhưng không thể rơi lệ, nhưng lão gia tử lúc này cũng không cần quan tâm đến đạo lý ấy, giờ phút này lão chỉ thấy bi phẫn ngàn phần, lệ rơi đầy mặt.
“Cháu gái thần có thể trở về đã là chuyện rất may mắn, thần không cần nàng đại phú đại quý, chỉ hy vọng nàng có thể sống bình an vui vẻ cả đời, như vậy cho dù thần có xuống dưới cửu tuyền, nhìn thấy phụ mẫu của nàng, thần cũng sẽ không áy náy. Thỉnh xin bệ hạ giải trừ hơn ước của Phi Yên cùng thái tử điện hạ! Là Phi Yên không xứng với thái tử!”
Hạ Hầu Quân Vũ bị mất hứng ban đầu trong lòng còn rất tức giận, nhưng lại thấy cảnh tượng lúc này như vậy, hắn liền chấn động, nhanh chống lệnh người mang Ngọc Kinh Lôi đỡ lên.
Sau khi hỏi qua sự tình, trên mặt Hạ Hầu Quân Vũ cực kỳ phẫn nộ, liền triệu người mời Lệ phi đến.
“Nhìn xem, ngươi đã làm chuyện tốt gì!”
Tác giả :
Chá Mễ Thố