Phúc Hắc Nữ Thánh Thần
Chương 2: Thần trộm, thánh thần trở về
Trở lại biệt thự, Tuyết Mị nằm trên ghế sô pha, cẩn thận đánh giá chiếc nhẫn màu tím trong tay, nó hiện tại thoạt nhìn thật bình thường, không có cảm giác quỷ dij như ban đầu, mặt trên điêu khắc một ít đóa hoa cổ quái, bảy đóa hoa, bảy thứ màu sắc, kim, lục, lam, hồng, vàng, xanh, tím, không nhìn kỹ, là rất khó có thể nhìn ra được.
“Mặc kệ ngươi là nhẫn thần kỳ, hay nhẫn bình thường, tóm lại bây giờ cũng thuộc về Tuyết Mị ta.” Tuyết Mị tự nhủ nói, đem chiếc nhẫn màu tím đeo vào ngón trỏ bên tay trái, không chật không rộng, vừa đủ, giống như nó nguyên bản là thuộc về nàng. Tuyết Mị vừa lòng gật gật đầu, nhấc chân khỏi giày cao gót, liền đi vào phòng tắm. Nàng không hề phát hiện thấy chiếc nhẫn màu tím chợt lóe ra tử quang quỷ dị rồi biến mất.
Tắm rửa xong, Tuyết Mị bây giờ mới cảm thấy mỏi mệt thần kỳ, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, rất nhanh liền ngủ say. Trong mộng: Tuyết Mị trông thấy mình đang dùng đao gọt quả táo, không nghĩ lại để trên cổ tay của mình, cảm giác rất đau. Nghĩ đến đây, Tuyết Mị không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nàng ăn táo chưa bao giờ gọt. Bất quá, đau đớn này làm sao có thể chân thật như vậy đâu?
“Nha.” Tuyết Mị giật mình tỉnh lại, trong phòng tối đen, một phen chủy thủ tinh xảo khéo léo cắm ở trên bàn học cạnh đầu giường của nàng, ánh trăng chiếu xuống lóe ra ánh sáng thanh u, lạnh lẽo. Cái chuôi chủy thủ này, đối với nó Tuyết Mị có thể nói là quen thuộc nhất; mộng ảo thần chủy, giết người không dính máu, ở sinh nhật một tuổi mà nàng đoạt được, chọn đồ vật đoán tương lai, làm bạn nàng hơn hai mươi năm, nó là bảo vật của nàng, không dùng nó giết người; bởi vì nó là thần thánh, nó rất xinh đẹp, cho nên nàng luyến tiếc, không để cho nó dính một chút huyết tinh.
Đôi mắt đẹp nhìn xuống cổ tay trái của chính mình, một đạo vết đao bắt mắt ánh vào mi mắt, máu tươi đỏ sẫm chảy ra lưu lại bên ngoài, dọc theo mu bàn tay hình thành một cái huyết tuyến (đường máu) bị chiếc nhẫn quỷ dị hấp thụ. Rất nhanh, Tuyết Mị liền dần dần cảm giác được huyết khí trên người mình trôi qua càng lúc càng nhanh, người cũng trở nên ngày càng suy yếu, miệng nàng không thể nói, thân không thể động, trơ mắt nhìn máu tươi của chính mình từng chút một bị chiếc nhẫn màu tím hấp thụ. Trên đời tối bị kịch tử vong bất quá là như thế. Mà càng thật đáng buồn là: đầu sỏ gây nên là thứ chính tay mình trộm về, đồng lõa chính là chủy thủ mà nàng coi là trân bảo từ nhỏ.
Không biết qua bao lâu, đồng tử xinh đẹp của Tuyết Mị đã tan rã, tiếng tim đập rất nhỏ cũng đã bị đình chỉ, một thế hệ tuyệt sắc thần trộm ở địa cầu gần mười năm cứ như vậy bi kịch vẫn lạc. Đúng lúc này, đột nhiên “ông” một tiếng vang nhỏ, chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay Tuyết Mị tự động vỡ ra, phát ra tử quang chói mắt (tử: màu tím), phiêu phù trên thi thể Tuyết Mị, đen linh hồn Tuyết Mị sắp phiêu cách hút vào trong cơ thể nó, ngay cả mộng ảo thần chùy cắm trên bàn học cũng nhất tịnh nhập vào trong cơ thể nó. Tiếp theo, chiếc nhẫn màu tím hóa thành một đạo tử lưu quang phá cửa sổ mà ra, hướng đến phía chân trời xa xôi. Mà ở trong phòng, thi thể Tuyết Mị cũng theo chiếc nhẫn màu tím rời đi, nháy mắt hóa thành vô số ánh sao lấp lánh tiêu tán trong không khí. Tính mạng con người chính là như vậy, hết thảy trở về điểm xuất phát ban đầu, trần về với trần, thổ về với thổ, không còn tồn tại.
Một nhà khoa học đang dùng kính thiên văn trên mái nhà mười tám tầng quan sát hiên tượng tinh văn, vừa mới bắt gặp chiếc nhẫn màu tím hóa thành tử lưu quang xẹt qua phía chân trời, hắn cảm thấy thật là kì dị, liền đem một màn này chụp lại.
Ngày hôm sau, hiện tượng này liền là tin tức đầu đề của Đài Bắc, năm ngày trước, một nhà thiên văn học, đêm khuya, lúc 1 giờ 23 phút 05 giây nhìn thấy một viên lưu tinh màu tím xẹt qua phía chân trời, cũng có ảnh chụp làm chứng. Hiện tượng kì dị này nhất thời đưa tới vô số chuyên gia; có người nói trời giáng Tử Tinh, đại cát hiện ra, sắp xuất hiện kì tài; có người nói, lưu tinh màu tím chẳng qua là một khối thiên thạch bị biến sắc của mặt trời rơi xuống mà thôi, cũng không có ý nghĩa đặc thù; cũng có người nói trời giáng Tử Tinh, sắp đến ngày tận thế; thậm chí có người nói, đây không phải là lưu tinh, là đĩa bay của người ngoài hành tinh… đủ loại chuyện đều có, ai cũng không nghĩ đến đây chính là hiện tượng một chiếc nhẫn thần kỳ bay ra khỏi địa cầu. Một người già bệnh tình đang nguy kịch nghe được lời nói của con cháu đang nghị luận về Tử Tinh trời giáng, đột nhiên xem mồm cười to nói: “Trời giáng tử giới, thần trộm, trở về làm thánh thần.” Nói xong liền buông tay tạ thế. Người già này chính là nhà tiên đoán trứ danh của thế giới, chuyện tình hắn đoán không bao giờ cho phép sai; vì thế lời nói của người già trước lúc chết, bị rất nhiều người phát biểu trên mạng. Một người truyền mười người, mười người truyền một trăm, một trăm truyền một ngàn… Cuối cùng nhiều năm sau, thần trộm từ khi trộm chiếc nhẫn màu tím, xác thực không còn xuất hiện qua, mọi người mới hoàn toàn tin lời tiên đoán của người già trước lúc chết; đương nhiên đây là nói sau, này cũng không muốn nói nhiều…
“Mặc kệ ngươi là nhẫn thần kỳ, hay nhẫn bình thường, tóm lại bây giờ cũng thuộc về Tuyết Mị ta.” Tuyết Mị tự nhủ nói, đem chiếc nhẫn màu tím đeo vào ngón trỏ bên tay trái, không chật không rộng, vừa đủ, giống như nó nguyên bản là thuộc về nàng. Tuyết Mị vừa lòng gật gật đầu, nhấc chân khỏi giày cao gót, liền đi vào phòng tắm. Nàng không hề phát hiện thấy chiếc nhẫn màu tím chợt lóe ra tử quang quỷ dị rồi biến mất.
Tắm rửa xong, Tuyết Mị bây giờ mới cảm thấy mỏi mệt thần kỳ, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, rất nhanh liền ngủ say. Trong mộng: Tuyết Mị trông thấy mình đang dùng đao gọt quả táo, không nghĩ lại để trên cổ tay của mình, cảm giác rất đau. Nghĩ đến đây, Tuyết Mị không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, nàng ăn táo chưa bao giờ gọt. Bất quá, đau đớn này làm sao có thể chân thật như vậy đâu?
“Nha.” Tuyết Mị giật mình tỉnh lại, trong phòng tối đen, một phen chủy thủ tinh xảo khéo léo cắm ở trên bàn học cạnh đầu giường của nàng, ánh trăng chiếu xuống lóe ra ánh sáng thanh u, lạnh lẽo. Cái chuôi chủy thủ này, đối với nó Tuyết Mị có thể nói là quen thuộc nhất; mộng ảo thần chủy, giết người không dính máu, ở sinh nhật một tuổi mà nàng đoạt được, chọn đồ vật đoán tương lai, làm bạn nàng hơn hai mươi năm, nó là bảo vật của nàng, không dùng nó giết người; bởi vì nó là thần thánh, nó rất xinh đẹp, cho nên nàng luyến tiếc, không để cho nó dính một chút huyết tinh.
Đôi mắt đẹp nhìn xuống cổ tay trái của chính mình, một đạo vết đao bắt mắt ánh vào mi mắt, máu tươi đỏ sẫm chảy ra lưu lại bên ngoài, dọc theo mu bàn tay hình thành một cái huyết tuyến (đường máu) bị chiếc nhẫn quỷ dị hấp thụ. Rất nhanh, Tuyết Mị liền dần dần cảm giác được huyết khí trên người mình trôi qua càng lúc càng nhanh, người cũng trở nên ngày càng suy yếu, miệng nàng không thể nói, thân không thể động, trơ mắt nhìn máu tươi của chính mình từng chút một bị chiếc nhẫn màu tím hấp thụ. Trên đời tối bị kịch tử vong bất quá là như thế. Mà càng thật đáng buồn là: đầu sỏ gây nên là thứ chính tay mình trộm về, đồng lõa chính là chủy thủ mà nàng coi là trân bảo từ nhỏ.
Không biết qua bao lâu, đồng tử xinh đẹp của Tuyết Mị đã tan rã, tiếng tim đập rất nhỏ cũng đã bị đình chỉ, một thế hệ tuyệt sắc thần trộm ở địa cầu gần mười năm cứ như vậy bi kịch vẫn lạc. Đúng lúc này, đột nhiên “ông” một tiếng vang nhỏ, chiếc nhẫn màu tím trên ngón tay Tuyết Mị tự động vỡ ra, phát ra tử quang chói mắt (tử: màu tím), phiêu phù trên thi thể Tuyết Mị, đen linh hồn Tuyết Mị sắp phiêu cách hút vào trong cơ thể nó, ngay cả mộng ảo thần chùy cắm trên bàn học cũng nhất tịnh nhập vào trong cơ thể nó. Tiếp theo, chiếc nhẫn màu tím hóa thành một đạo tử lưu quang phá cửa sổ mà ra, hướng đến phía chân trời xa xôi. Mà ở trong phòng, thi thể Tuyết Mị cũng theo chiếc nhẫn màu tím rời đi, nháy mắt hóa thành vô số ánh sao lấp lánh tiêu tán trong không khí. Tính mạng con người chính là như vậy, hết thảy trở về điểm xuất phát ban đầu, trần về với trần, thổ về với thổ, không còn tồn tại.
Một nhà khoa học đang dùng kính thiên văn trên mái nhà mười tám tầng quan sát hiên tượng tinh văn, vừa mới bắt gặp chiếc nhẫn màu tím hóa thành tử lưu quang xẹt qua phía chân trời, hắn cảm thấy thật là kì dị, liền đem một màn này chụp lại.
Ngày hôm sau, hiện tượng này liền là tin tức đầu đề của Đài Bắc, năm ngày trước, một nhà thiên văn học, đêm khuya, lúc 1 giờ 23 phút 05 giây nhìn thấy một viên lưu tinh màu tím xẹt qua phía chân trời, cũng có ảnh chụp làm chứng. Hiện tượng kì dị này nhất thời đưa tới vô số chuyên gia; có người nói trời giáng Tử Tinh, đại cát hiện ra, sắp xuất hiện kì tài; có người nói, lưu tinh màu tím chẳng qua là một khối thiên thạch bị biến sắc của mặt trời rơi xuống mà thôi, cũng không có ý nghĩa đặc thù; cũng có người nói trời giáng Tử Tinh, sắp đến ngày tận thế; thậm chí có người nói, đây không phải là lưu tinh, là đĩa bay của người ngoài hành tinh… đủ loại chuyện đều có, ai cũng không nghĩ đến đây chính là hiện tượng một chiếc nhẫn thần kỳ bay ra khỏi địa cầu. Một người già bệnh tình đang nguy kịch nghe được lời nói của con cháu đang nghị luận về Tử Tinh trời giáng, đột nhiên xem mồm cười to nói: “Trời giáng tử giới, thần trộm, trở về làm thánh thần.” Nói xong liền buông tay tạ thế. Người già này chính là nhà tiên đoán trứ danh của thế giới, chuyện tình hắn đoán không bao giờ cho phép sai; vì thế lời nói của người già trước lúc chết, bị rất nhiều người phát biểu trên mạng. Một người truyền mười người, mười người truyền một trăm, một trăm truyền một ngàn… Cuối cùng nhiều năm sau, thần trộm từ khi trộm chiếc nhẫn màu tím, xác thực không còn xuất hiện qua, mọi người mới hoàn toàn tin lời tiên đoán của người già trước lúc chết; đương nhiên đây là nói sau, này cũng không muốn nói nhiều…
Tác giả :
Tuyết Y Tử Linh