Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 39: Huynh Muội Song Sát
Mà ngoài cửa lúc này, thị vệ đội trưởng dẫn theo thị nữ Tiểu Mai đứng ở trước cửa nhà kho, thị vệ nói với những người khác:
“Trong danh sách vật phẩm có một cái lồng thú, các ngươi mau mở cửa, ta phải đem nó đến cho công chúa!”
“Vâng! Ngài đợi một chút!”
Một người trong số đó gật đầu, sau đó lấy chìa khóa ở bên hông mình mở cửa, thị vệ đội trưởng thấy thế liền đẩy cửa tiến vào, ai biết hắn vừa đẩy một cái, “rầm” một tiếng, hai cái rương ở gần nhất đột nhiên đổ ra, trang sức vàng bạc rơi vãi ra ngoài, tiếng kêu thanh thúy lại lảnh lót.
Thị vệ đội trưởng khuôn mặt hơi đen, hướng mặt ra cửa rồi quát tháo:
“Một đám ngu ngốc các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Ai đời lại đặt cái rương chặn đường ở ngay cửa ra vào. Các ngươi còn không mau vào đây hỗ trợ nhặt chúng nó lên. Nếu chuyện này để công chúa biết được, xem nàng xử các ngươi như thế nào!”
Một đám hộ vệ bị mắng đến im thin thít, ngại bởi uy quyền của tên thị vệ đội trưởng này, là vua nịnh nọt ở bên cạnh công chúa, nếu đắc tội hắn thì cuộc sống sẽ khổ sở. Một đám trong lòng có khổ mà không dám nói, đồng thời âm thầm nghi hoặc.
Gặp quỷ! Bọn họ rõ ràng đã đem những cái rương đó đặt ở sát tường, chẳng lẽ nó có chân chạy ra gần cửa?
Nghĩ thì nghĩ vậy, một đám hộ vệ vội vàng nhặt những đồ rơi vãi trên mặt đất lên.
Mà tên thị vệ đội trưởng kia, đã hừ lạnh một tiếng rồi đi vào gian trong của kho chứa đồ. Không có ai phát hiện, một bóng dáng nho nhỏ đã lẻn theo sau hắn.
Cùng lúc đó, “Cạch!” một tiếng, Mạc Vân Long đem chìa khóa nóng hổi mới ra lò tra vào trong ổ khóa, theo một tiếng động vang lên, ổ khóa hoàn toàn bị giải khai. Nam hài động tác mềm nhẹ ôm lên lôi thú, lúc ban đầu nó hơi nhe răng trợn mắt, nhưng sau đó rũ mắt, yên ổn để nam hài ôm vào trong lồng ngực.
“Tiểu quỷ từ đâu chui ra! Dám ngang nhiên trộm vào phủ công chúa! Người đâu...” Thị vệ đội trưởng sải bước vào, đầu tiên thấy được Mạc Vân Long đang vớt lên lôi thú, có trong nháy mắt sửng sốt rồi sau đó là giận dữ, chỉ tay quát lên, hắn hướng về phía cửa gào lên một tiếng, dự định gọi người đến bắt tiểu quỷ này, ai ngờ được, hắn chưa kịp nói xong thì thấy trước mặt quơ quơ, sau đó ngã sang bên cạnh.
“Ca ca, tiểu Hắc! Chúng ta đi mau!” Mạc Du Hồng một tay bịt mũi, đem túi mê dược quẳng đi, khẩn trương kêu gọi nam hài.
Mạc Vân Long chuyển đổi một tay ôm lôi thú, tiểu Hắc thì đã phóng đến trên ngực Mạc Du Hồng, hai huynh muội nắm tay nhau, dồn dập chạy ra cửa.
Mặc dù Mạc Du Hồng kịp thời quăng mê dược mê choáng thị vệ đội trưởng, nhưng động tĩnh trong này khá lớn nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám hộ vệ bên ngoài.
Bọn họ biến sắc mặt, đồng thời tiến vào trong này thám thính tình hình, sau đó thấy được hai đứa nhóc con, một trai một gái. Đặc biệt là bé trai kia, còn ôm tiểu sủng vật mà Chu gia vừa tặng lễ cho công chúa.
“Mau, mau bắt bọn họ lại. Cái nam hài kia trộm sủng vật của công chúa!” Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám hộ vệ sôi nổi nhào tới.
Mà hai huynh muội lúc này lại nhìn nhau, đồng thời buông tay ra, sắc mặt nghiêm túc vận dụng bộ pháp, nhanh chóng luồn lách qua kẽ hở, sau đó chạy ra cửa.
Hai huynh muội động tác giống nhau, bước chân không sai một ly, đồng thời chạy ra cửa. Bởi vì nhất thời không biết đường mà xông loạn khắp nơi.
“Mau! Đuổi theo! Không được để bọn họ chạy trốn!”
“Tiểu quỷ trộm vặt, còn không mau thúc thủ chịu trói? Trả lại sủng vật cho công chúa mau!”
Một đám hộ vệ căn bản là không nghĩ ra sao hai đứa bé mà có bản lĩnh chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ, lúc này một đám đầu đầy mồ hôi rượt theo, vừa chạy vừa gào rống uy hiếp, đương nhiên cũng là để gọi thêm người.
Trong nháy mắt, phủ công chúa gà bay chó sủa không thôi, tiếng ồn ào huyên náo ngày càng gần, kinh động đến đình viện bên này.
“Có chuyện gì xảy ra? Một đám hạ nhân có chuyện cỏn con cũng làm không xong. La hét ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?” Nguyệt Thanh Loan tức giận đứng lên, hướng về nơi ồn ào kia mà quát.
“Công chúa! Công chúa! Có hai tiểu quỷ này trộm sủng vật của người!” Một tên hộ vệ thở hỗn hển chạy tới, vừa thở dốc vừa chỉ về phía bên trái.
Nguyệt Thanh Loan tát vào mặt hắn một cái đau điếng, tức giận gầm lên:
“Phế vật! Có hai tiểu quỷ mà các ngươi cũng bắt không được, muốn các ngươi có gì dùng?”
“Di? Tiểu sư muội ngươi mau xem, hai tiểu quỷ này có cổ quái!” Trái ngược với Nguyệt Thanh Loan, tên thanh niên tử bào bên cạnh nhanh chóng đưa mắt về phía bên trái, ánh mắt hơi co lại.
Chỉ thấy nơi đó một đám hộ vệ vây quanh, kín không kẽ hở, mà hai đứa nhóc kia có thể thuần thục qua lại, tránh thoát vòng vây, lúc này đã đạp vách tường bên này, phóng ra ngoài.
Nguyệt Thanh Loan sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hung ác dữ tợn, vọt thân mà ra, cầm một phen kiếm kích động huyền khí đẩy về phía nữ hài.
Từ khi nào mà hai đứa con nít miệng còn hôi sữa, mà cũng dám quậy phá phủ công chúa của nàng.
Tên thanh niên cũng đi theo vọt ra, đứng song song bên cạnh Nguyệt Thanh Loan, ánh mắt híp lại nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
Bọn họ đang sử dụng loại bộ pháp gì? Sao lại xảo quyệt kỳ quái như vậy?
Mà Mạc Du Hồng đang tập trung chạy trốn, đột nhiên cảm giác có một cổ lực lượng hướng về phía mình đâm tới, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vã vận dụng huyền lực oanh đi ra ngoài, cùng thanh kiếm kia đối đầu.
Phanh!
Hai bên năng lượng chạm vào, thanh kiếm hơi run rẩy, vậy mà nứt thành hai nửa.
“Chạy!” Mạc Vân Long vừa đột phá vòng vây, nhanh chóng chạy lại nắm tay muội muội, hai người nhanh chóng chạy ra cửa.
“Cái gì? Là Lam huyền cao thủ? Không thể nào!” Thanh niên cả kinh trợn tròn mắt, ánh mắt sau đó sắc bén như đao.
Một đứa nhóc chưa tới mười tuổi mà đã là Lam huyền cao thủ, hơn nữa thân pháp kỳ dị. Này liền đại biểu cho một thiên tài, thiên phú nghịch thiên.
Nguyệt Thanh Loan từ trong ngơ ngác phục hồi tinh thần lại, tròng mắt phụt ra mãnh liệt sát ý, nàng vọt qua tường cao đuổi theo:
“Đuổi theo bọn họ, giết không tha!”
Lần này, không chỉ riêng vì bọn họ dám cả gan trộm đồ vật của nàng. Mà dựa vào loại thiên phú nghịch thiên này, nàng cũng không cho phép bọn họ tồn tại.
Một đứa bé chưa tới mười tuổi là Lam huyền cao thủ, vậy thì nàng hiện tại cảnh giới là một chê cười sao?
Không, nàng sẽ không cho phép vết nhơ như vậy tồn tại.
Thanh niên tử bào cũng đuổi theo, hắn vừa rồi cũng ở phát hiện, nam hài tử kia, cũng là Lam huyền cao thủ. Hẳn là một đôi huynh muội song sinh.
Sắc mặt của hắn cũng âm trầm và khó coi rất nhiều, ý tưởng cùng Nguyệt Thanh Loan không mưu mà hợp, quyết định đem hai cái gai này nhổ bỏ.
Bởi vậy, mọi người trên đường cái chứng kiến một màn kỳ dị xảy ra.
Một hàng người hộ vệ đông đảo từ trong phủ công chúa vọt ra, sôi nổi đuổi theo hai đứa bé.
“Đứng lại!” Đám hộ vệ hét lên, thở hổn hển chạy theo.
Sau đó, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, thân ảnh của hai đứa nhỏ vậy mà nhanh đến chỉ để lại tàn ảnh, bỏ xa một đám hộ vệ.
Nguyệt Thanh Loan lúc này cũng không kiêng nể gì nữa, hướng xung quanh lạnh lùng ra lệnh:
“Hai tiểu quỷ này dám cả gan trộm đồ của bản công chúa! Các ngươi ai có công bắt chúng lại, bản công chúa sẽ ban thưởng!”
Đám dân thường hai mặt nhìn nhau, trong đó có mấy người tán sĩ lẫn ở bên trong nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, nhìn qua hai đứa nhỏ như nhìn hương bánh trái, sôi nổi tiến lên, hiển nhiên là tham gia lùng bắt.
“Ca ca, làm sao bây giờ, đám người này quá vô sỉ, cư nhiên nhờ người xung quanh giúp đỡ!” Mắt thấy đội ngũ rượt theo phía sau càng ngày càng đông, Mạc Du Hồng cũng có chút hoảng, mồ hôi trên trán rơi xuống, gương mặt cũng đỏ bừng.
Mạc Vân Long nắm chặt tay của muội muội, sắc mặt hắn căng chặt, ánh mắt lạnh lẽo, vậy mà hiển hiện ra vài phần uy nghiêm giống Mạc Túc, trong lòng hắn đang suy nghĩ đối sách để có thể đem đám người này ném rớt. Nhưng suy nghĩ một hồi lâu cũng nghĩ không ra cách vẹn toàn.
Bởi vì, lời hứa hẹn của công chúa một nước quá có sức hấp dẫn, một đám tán sĩ và dân thường như thiêu thân lao đầu vào lửa, bỏ cả hàng quán để truy kích.
Tình cảnh này, có chút đồ sộ.
Một nóc nhà gần đó, A Cửu xoay xoay súng ống trong tay, hỏi tên nam tử đứng bên cạnh:
“Đội trưởng, chúng ta không ra tay sao?”
Mạc Nhất lạnh băng một khuôn mặt, khoanh tay mà đứng, lắc đầu:
“Chủ tử nói để bọn nhỏ tự do phát huy, không đến khi nguy hiểm, chúng ta liền không cần ra tay!”
Khóe miệng của A Cửu co rút từng cơn, nhìn tình hình đồ sộ phía dưới, chép miệng:
“Cái này... chơi cũng hơi quá trớn rồi đi. Đợi lát nữa mà căng không được là chúng ta phải mở đường máu đó!”
Hắn sớm quen hai tiểu quỷ này chọc họa, khi ở Viêm Tinh Thành, hai chỉ tiểu quỷ này chọc họa không ít, cũng may là có bọn họ thọc gậy bánh xe, chùi đít hết thảy dấu vết.
Không nghĩ tới ra ngoài dạo chơi một chuyến, bản lĩnh chọc họa vậy mà thăng cấp rồi. Để người cả một khu chợ đều đuổi giết.
Tiểu Long, Tiểu Hồng, hai đứa các ngươi sao không bay lên trời cao luôn đi!?
Sau đó, ánh mắt của hắn và Mạc Nhất đều lạnh xuống, sát khí bùng nổ, dự định ra tay.
Bởi vì, Nguyệt Thanh Loan và thanh niên nam tử kia vậy mà sử dụng ám khí tập sát sau lưng hai đứa nhỏ.
Đúng lúc này, Mạc Du Hồng dư quang thấy được một hàng hai người ở phía trước, ánh mắt sáng rực, trực tiếp chạy tới ôm đùi khóc lóc:
“Soái thúc thúc, cứu mạng!”
“Trong danh sách vật phẩm có một cái lồng thú, các ngươi mau mở cửa, ta phải đem nó đến cho công chúa!”
“Vâng! Ngài đợi một chút!”
Một người trong số đó gật đầu, sau đó lấy chìa khóa ở bên hông mình mở cửa, thị vệ đội trưởng thấy thế liền đẩy cửa tiến vào, ai biết hắn vừa đẩy một cái, “rầm” một tiếng, hai cái rương ở gần nhất đột nhiên đổ ra, trang sức vàng bạc rơi vãi ra ngoài, tiếng kêu thanh thúy lại lảnh lót.
Thị vệ đội trưởng khuôn mặt hơi đen, hướng mặt ra cửa rồi quát tháo:
“Một đám ngu ngốc các ngươi làm ăn kiểu gì đấy? Ai đời lại đặt cái rương chặn đường ở ngay cửa ra vào. Các ngươi còn không mau vào đây hỗ trợ nhặt chúng nó lên. Nếu chuyện này để công chúa biết được, xem nàng xử các ngươi như thế nào!”
Một đám hộ vệ bị mắng đến im thin thít, ngại bởi uy quyền của tên thị vệ đội trưởng này, là vua nịnh nọt ở bên cạnh công chúa, nếu đắc tội hắn thì cuộc sống sẽ khổ sở. Một đám trong lòng có khổ mà không dám nói, đồng thời âm thầm nghi hoặc.
Gặp quỷ! Bọn họ rõ ràng đã đem những cái rương đó đặt ở sát tường, chẳng lẽ nó có chân chạy ra gần cửa?
Nghĩ thì nghĩ vậy, một đám hộ vệ vội vàng nhặt những đồ rơi vãi trên mặt đất lên.
Mà tên thị vệ đội trưởng kia, đã hừ lạnh một tiếng rồi đi vào gian trong của kho chứa đồ. Không có ai phát hiện, một bóng dáng nho nhỏ đã lẻn theo sau hắn.
Cùng lúc đó, “Cạch!” một tiếng, Mạc Vân Long đem chìa khóa nóng hổi mới ra lò tra vào trong ổ khóa, theo một tiếng động vang lên, ổ khóa hoàn toàn bị giải khai. Nam hài động tác mềm nhẹ ôm lên lôi thú, lúc ban đầu nó hơi nhe răng trợn mắt, nhưng sau đó rũ mắt, yên ổn để nam hài ôm vào trong lồng ngực.
“Tiểu quỷ từ đâu chui ra! Dám ngang nhiên trộm vào phủ công chúa! Người đâu...” Thị vệ đội trưởng sải bước vào, đầu tiên thấy được Mạc Vân Long đang vớt lên lôi thú, có trong nháy mắt sửng sốt rồi sau đó là giận dữ, chỉ tay quát lên, hắn hướng về phía cửa gào lên một tiếng, dự định gọi người đến bắt tiểu quỷ này, ai ngờ được, hắn chưa kịp nói xong thì thấy trước mặt quơ quơ, sau đó ngã sang bên cạnh.
“Ca ca, tiểu Hắc! Chúng ta đi mau!” Mạc Du Hồng một tay bịt mũi, đem túi mê dược quẳng đi, khẩn trương kêu gọi nam hài.
Mạc Vân Long chuyển đổi một tay ôm lôi thú, tiểu Hắc thì đã phóng đến trên ngực Mạc Du Hồng, hai huynh muội nắm tay nhau, dồn dập chạy ra cửa.
Mặc dù Mạc Du Hồng kịp thời quăng mê dược mê choáng thị vệ đội trưởng, nhưng động tĩnh trong này khá lớn nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của đám hộ vệ bên ngoài.
Bọn họ biến sắc mặt, đồng thời tiến vào trong này thám thính tình hình, sau đó thấy được hai đứa nhóc con, một trai một gái. Đặc biệt là bé trai kia, còn ôm tiểu sủng vật mà Chu gia vừa tặng lễ cho công chúa.
“Mau, mau bắt bọn họ lại. Cái nam hài kia trộm sủng vật của công chúa!” Không biết là ai kêu lên một tiếng, đám hộ vệ sôi nổi nhào tới.
Mà hai huynh muội lúc này lại nhìn nhau, đồng thời buông tay ra, sắc mặt nghiêm túc vận dụng bộ pháp, nhanh chóng luồn lách qua kẽ hở, sau đó chạy ra cửa.
Hai huynh muội động tác giống nhau, bước chân không sai một ly, đồng thời chạy ra cửa. Bởi vì nhất thời không biết đường mà xông loạn khắp nơi.
“Mau! Đuổi theo! Không được để bọn họ chạy trốn!”
“Tiểu quỷ trộm vặt, còn không mau thúc thủ chịu trói? Trả lại sủng vật cho công chúa mau!”
Một đám hộ vệ căn bản là không nghĩ ra sao hai đứa bé mà có bản lĩnh chạy ra khỏi vòng vây của bọn họ, lúc này một đám đầu đầy mồ hôi rượt theo, vừa chạy vừa gào rống uy hiếp, đương nhiên cũng là để gọi thêm người.
Trong nháy mắt, phủ công chúa gà bay chó sủa không thôi, tiếng ồn ào huyên náo ngày càng gần, kinh động đến đình viện bên này.
“Có chuyện gì xảy ra? Một đám hạ nhân có chuyện cỏn con cũng làm không xong. La hét ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa?” Nguyệt Thanh Loan tức giận đứng lên, hướng về nơi ồn ào kia mà quát.
“Công chúa! Công chúa! Có hai tiểu quỷ này trộm sủng vật của người!” Một tên hộ vệ thở hỗn hển chạy tới, vừa thở dốc vừa chỉ về phía bên trái.
Nguyệt Thanh Loan tát vào mặt hắn một cái đau điếng, tức giận gầm lên:
“Phế vật! Có hai tiểu quỷ mà các ngươi cũng bắt không được, muốn các ngươi có gì dùng?”
“Di? Tiểu sư muội ngươi mau xem, hai tiểu quỷ này có cổ quái!” Trái ngược với Nguyệt Thanh Loan, tên thanh niên tử bào bên cạnh nhanh chóng đưa mắt về phía bên trái, ánh mắt hơi co lại.
Chỉ thấy nơi đó một đám hộ vệ vây quanh, kín không kẽ hở, mà hai đứa nhóc kia có thể thuần thục qua lại, tránh thoát vòng vây, lúc này đã đạp vách tường bên này, phóng ra ngoài.
Nguyệt Thanh Loan sắc mặt trầm xuống, ánh mắt hung ác dữ tợn, vọt thân mà ra, cầm một phen kiếm kích động huyền khí đẩy về phía nữ hài.
Từ khi nào mà hai đứa con nít miệng còn hôi sữa, mà cũng dám quậy phá phủ công chúa của nàng.
Tên thanh niên cũng đi theo vọt ra, đứng song song bên cạnh Nguyệt Thanh Loan, ánh mắt híp lại nhìn hai đứa nhỏ trước mặt.
Bọn họ đang sử dụng loại bộ pháp gì? Sao lại xảo quyệt kỳ quái như vậy?
Mà Mạc Du Hồng đang tập trung chạy trốn, đột nhiên cảm giác có một cổ lực lượng hướng về phía mình đâm tới, nàng cũng không kịp nghĩ nhiều, vội vã vận dụng huyền lực oanh đi ra ngoài, cùng thanh kiếm kia đối đầu.
Phanh!
Hai bên năng lượng chạm vào, thanh kiếm hơi run rẩy, vậy mà nứt thành hai nửa.
“Chạy!” Mạc Vân Long vừa đột phá vòng vây, nhanh chóng chạy lại nắm tay muội muội, hai người nhanh chóng chạy ra cửa.
“Cái gì? Là Lam huyền cao thủ? Không thể nào!” Thanh niên cả kinh trợn tròn mắt, ánh mắt sau đó sắc bén như đao.
Một đứa nhóc chưa tới mười tuổi mà đã là Lam huyền cao thủ, hơn nữa thân pháp kỳ dị. Này liền đại biểu cho một thiên tài, thiên phú nghịch thiên.
Nguyệt Thanh Loan từ trong ngơ ngác phục hồi tinh thần lại, tròng mắt phụt ra mãnh liệt sát ý, nàng vọt qua tường cao đuổi theo:
“Đuổi theo bọn họ, giết không tha!”
Lần này, không chỉ riêng vì bọn họ dám cả gan trộm đồ vật của nàng. Mà dựa vào loại thiên phú nghịch thiên này, nàng cũng không cho phép bọn họ tồn tại.
Một đứa bé chưa tới mười tuổi là Lam huyền cao thủ, vậy thì nàng hiện tại cảnh giới là một chê cười sao?
Không, nàng sẽ không cho phép vết nhơ như vậy tồn tại.
Thanh niên tử bào cũng đuổi theo, hắn vừa rồi cũng ở phát hiện, nam hài tử kia, cũng là Lam huyền cao thủ. Hẳn là một đôi huynh muội song sinh.
Sắc mặt của hắn cũng âm trầm và khó coi rất nhiều, ý tưởng cùng Nguyệt Thanh Loan không mưu mà hợp, quyết định đem hai cái gai này nhổ bỏ.
Bởi vậy, mọi người trên đường cái chứng kiến một màn kỳ dị xảy ra.
Một hàng người hộ vệ đông đảo từ trong phủ công chúa vọt ra, sôi nổi đuổi theo hai đứa bé.
“Đứng lại!” Đám hộ vệ hét lên, thở hổn hển chạy theo.
Sau đó, mọi người lại kinh ngạc phát hiện, thân ảnh của hai đứa nhỏ vậy mà nhanh đến chỉ để lại tàn ảnh, bỏ xa một đám hộ vệ.
Nguyệt Thanh Loan lúc này cũng không kiêng nể gì nữa, hướng xung quanh lạnh lùng ra lệnh:
“Hai tiểu quỷ này dám cả gan trộm đồ của bản công chúa! Các ngươi ai có công bắt chúng lại, bản công chúa sẽ ban thưởng!”
Đám dân thường hai mặt nhìn nhau, trong đó có mấy người tán sĩ lẫn ở bên trong nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe, nhìn qua hai đứa nhỏ như nhìn hương bánh trái, sôi nổi tiến lên, hiển nhiên là tham gia lùng bắt.
“Ca ca, làm sao bây giờ, đám người này quá vô sỉ, cư nhiên nhờ người xung quanh giúp đỡ!” Mắt thấy đội ngũ rượt theo phía sau càng ngày càng đông, Mạc Du Hồng cũng có chút hoảng, mồ hôi trên trán rơi xuống, gương mặt cũng đỏ bừng.
Mạc Vân Long nắm chặt tay của muội muội, sắc mặt hắn căng chặt, ánh mắt lạnh lẽo, vậy mà hiển hiện ra vài phần uy nghiêm giống Mạc Túc, trong lòng hắn đang suy nghĩ đối sách để có thể đem đám người này ném rớt. Nhưng suy nghĩ một hồi lâu cũng nghĩ không ra cách vẹn toàn.
Bởi vì, lời hứa hẹn của công chúa một nước quá có sức hấp dẫn, một đám tán sĩ và dân thường như thiêu thân lao đầu vào lửa, bỏ cả hàng quán để truy kích.
Tình cảnh này, có chút đồ sộ.
Một nóc nhà gần đó, A Cửu xoay xoay súng ống trong tay, hỏi tên nam tử đứng bên cạnh:
“Đội trưởng, chúng ta không ra tay sao?”
Mạc Nhất lạnh băng một khuôn mặt, khoanh tay mà đứng, lắc đầu:
“Chủ tử nói để bọn nhỏ tự do phát huy, không đến khi nguy hiểm, chúng ta liền không cần ra tay!”
Khóe miệng của A Cửu co rút từng cơn, nhìn tình hình đồ sộ phía dưới, chép miệng:
“Cái này... chơi cũng hơi quá trớn rồi đi. Đợi lát nữa mà căng không được là chúng ta phải mở đường máu đó!”
Hắn sớm quen hai tiểu quỷ này chọc họa, khi ở Viêm Tinh Thành, hai chỉ tiểu quỷ này chọc họa không ít, cũng may là có bọn họ thọc gậy bánh xe, chùi đít hết thảy dấu vết.
Không nghĩ tới ra ngoài dạo chơi một chuyến, bản lĩnh chọc họa vậy mà thăng cấp rồi. Để người cả một khu chợ đều đuổi giết.
Tiểu Long, Tiểu Hồng, hai đứa các ngươi sao không bay lên trời cao luôn đi!?
Sau đó, ánh mắt của hắn và Mạc Nhất đều lạnh xuống, sát khí bùng nổ, dự định ra tay.
Bởi vì, Nguyệt Thanh Loan và thanh niên nam tử kia vậy mà sử dụng ám khí tập sát sau lưng hai đứa nhỏ.
Đúng lúc này, Mạc Du Hồng dư quang thấy được một hàng hai người ở phía trước, ánh mắt sáng rực, trực tiếp chạy tới ôm đùi khóc lóc:
“Soái thúc thúc, cứu mạng!”
Tác giả :
Trường Lộ Cô Hành