Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 36: Lần Đầu Gặp Nhau
Mạc Túc cho Mạc Nhất một ánh mắt, người sau ngầm hiểu ý đi ra mở cửa, mắt thấy Chu quản sự đứng ở ngoài cửa, phía sau là tiểu Lệ đứng cung cung kính kính. Mà mặt khác, Mạc Nhất còn nhận ra xung quanh các góc hành lang lúc này đây, lấp ló rất nhiều bóng người, hẳn là muốn đến tìm hiểu lai lịch của chủ tử. Mạc Nhất nhanh chóng nói với lão giả:
“Chu quản sự, vào phòng rồi nói đi!”
Chu quản sự sắc mặt thấp thỏm gật đầu, xoay người dặn tiểu Lệ vài câu, rồi mới bước vào phòng.
Tiếng cười hi hi ha ha truyền đến làm cho lão giả hơi sửng sốt, ánh mắt lại âm thầm đánh giá nữ nhân mặc váy dài ngồi ở giữa sô pha và hai đứa nhóc như tiên đồng ngọc nữ bên cạnh.
“Mạc công tử không định giới thiệu một chút sao?” Chu quản sự ánh mắt chợt lóe, nhớ đến lời dặn của lâu chủ nên dò hỏi tin tức.
“Đây là tiểu thư nhà ta! Hai đứa nhóc bên cạnh là hài tử của nàng!” Mạc Nhất đứng ở bên cạnh ghế sô pha, ung dung nói.
“Lão gia gia, ngươi tốt!” Hai đứa nhỏ được Mạc Túc dạy dỗ cẩn thận, cho nên khi gặp gỡ người lớn tuổi thì nhanh nhẹn khoanh tay rồi chào, khóe miệng mỉm cười.
Chu quản sự mặc dù trong lòng giật mình Mạc Túc còn trẻ vậy mà đã có hai con, nhưng thời gian lâu dài tiếp xúc với đủ loại người làm cho hắn không hiện ra một chút thất thố, ngược lại còn cười hiền hòa gật đầu:
“Các ngươi là bé ngoan! Phu nhân đây rất biết cách dạy dỗ!”
Mạc Túc cũng chỉ hơi gật đầu, hai tay vuốt đầu hai đứa nhỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu quản sự.
Ánh mắt này làm cho Chu quản sự cả kinh không thôi, bởi vì sự lạnh bạc cùng cực trong đó khiến cho hắn bỗng chốc rùng mình, nhớ đến vị đại nhân phía trên kia.
Hai người này, sao cảm xúc trong đáy mắt lại giống nhau như thế!?
Giữa lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Mạc Túc mở miệng nói:
“Chu quản sự! A Nhất cùng các ngươi giao dịch đã lâu ngày, điều kiện bảo mật tối thiểu chắc hẳn ngươi sẽ làm được đi? Thời gian không còn sớm nữa, mong Chu quản sự sắp xếp một con đường bảo mật dẫn bọn ta ra Lâu Giang Các đi.” Thường thì những hội đấu giá như thế này sẽ có một đường hầm riêng cho khách nhân lúc ra về, một là bảo vệ thông tin bí mật của khách nhân, hai là cũng tránh cho những người khác mơ ước đồ vật mà khách nhân được đến.
Mặc dù không thể nói là vạn vô thất nhất, nhưng có hai đứa nhỏ ở đây, nàng sẽ không để Mạc Nhất bọn họ mạo hiểm đi từ cửa chính ra ngoài, đưa tới họa sát thân.
Nếu một mình nàng thì dễ rồi, lấy xong đồ trực tiếp thuấn di ra là xong. Nhưng bọn họ không thể.
Mà Chu quản sự lại kinh ngạc ngẩng lên đầu lên, nghi hoặc hỏi:
“Phu nhân, hội đấu giá vẫn chưa kết thúc, ngươi không muốn biết giọt cuối cùng của Cửu Tinh Chung Nhũ sẽ rơi vào tay ai và được bán ra với giá bao nhiêu sao?”
“Không cần thiết, ta đã mua được Cửu Tinh Chung Nhũ. Về phần sau đó rơi vào tay ai ta hoàn toàn không quan tâm. Mà cho dù có quan tâm thì Lâu Giang Các sẽ tiết lộ thân phận của bọn họ cho ta biết sao?” Khi nói lời này, ánh mắt của Mạc Túc nhìn Chu quản sự tràn đầy thâm ý, khóe miệng như cười lại không cười.
Chu quản sự âm thầm đổ mồ hôi, lần đầu tiên trên đời hắn vậy mà thấy loại khí tràng kinh người áp bức này ở trên một người nữ tử trẻ tuổi, đặc biệt là ánh mắt kia sâu không lường được, làm cho hắn đều phải hãi hùng khiếp vía.
Chu quản sự trong lòng bách chuyển thiên hồi, nháy mắt đã hiểu ý, vì vậy công thức hóa mỉm cười nói:
“Phu nhân yên tâm, lão phu đã hiểu. Phòng 306 ngày hôm nay chỉ có một vị công tử và đó là khách quý của Lâu Giang Các, chúng ta sẽ không tiết lộ tin tức nhiều hơn!”
Mạc Túc gật đầu, thoáng nhìn qua tràng cảnh phía dưới, chậm rãi đứng lên, dắt tay của hai đứa nhỏ, nói:
“Chu quản sự, phiền ngài dẫn đường!”
Chu quản sự nhớ đến cái gì, đột nhiên khó xử hỏi:
“Phu nhân, những người ngoài đó thì sao?”
“Không cần phải xen vào, ta có cách che chắn bọn họ, bọn họ chỉ có thể thấy một mình Mạc Nhất.”
Sau đó dưới ánh mắt kinh dị của Chu quản sự, Mạc Túc phất tay một cái, nắm hai đứa nhỏ đi vào Thứ nguyên không gian mà nàng xây dựng. Thứ này bọn nhỏ đã đi cùng nàng không dưới mười lần, phối hợp ăn ý nên sẽ không tiết lộ năng lượng dao động.
“Mạc công tử, đây là...” Chu quản sự ánh mắt không khỏi kinh hãi, đưa mắt nhìn Mạc Nhất. Đây rốt cuộc là loại thủ đoạn gì, ba người sống sờ sờ thình lình biến mất là chuyện như thế nào.
“Chu quản sự, ngài cứ dẫn đường, đây là dụng cụ đặc thù của gia tộc ta khiến cho!” Mạc Nhất nhìn chằm chằm Chu quản sự, ánh mắt hơi phiếm lạnh băng.
“Đi theo ta!” Chu quản sự biết điều nên không hỏi nữa, xoay người ra cửa, dọc đường đi tâm sự có chút nặng nề. Hắn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, căn bản là không thấy người, nữ tử kia rốt cuộc là làm sao mà làm được?
Lầu bảy, phòng đặc biệt.
“Di? Không gian lực lượng?” Nam nhân vốn híp mắt nằm trên sô pha đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén xuyên qua cửa sổ bắn thẳng vào nơi nào đó, thình lình ngồi dậy.
“Xảy ra chuyện gì sao, chủ tử?” Giang Nguyệt vốn đang quan sát tình hình dưới đài, đột nhiên thấy nam nhân ngồi bật dậy thì liền cả kinh.
“Người của bên kia? Không thể nào, sao bọn họ lại tìm tới đây được!” Nam nhân khẽ lầm bầm, thần sắc ở dưới mặt nạ hơi hơi ngưng trọng.
“A Nguyệt, ngươi coi chừng tình huống. Ta đi một chút!” Nói rồi, nam nhân đứng dậy, thân hình từ từ mờ nhạt như hóa thành tàn ảnh.
“A, chủ tử người đi đâu vậy... ai! Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Nguyệt nói chưa hết câu, thấy thân hình người nào đó đã mờ nhạt trong không khí, bĩu môi oán giận.
Nhưng sau đó, nàng lại bình thường trở lại, chủ tử tu vi tăng trưởng, hiện tại sâu không lường được, hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Nàng hơi yên tâm, sau đó nghiến răng nghiến lợi.
Tên họ Mạc kia cũng quá là giảo hoạt, vậy mà từ bỏ phòng khách quý để ngồi ở lầu ba, còn lợi dụng chiêu trò của bọn họ ngư ông đắc lợi, mua Cửu Tinh Chung Nhũ với giá rẻ, thật là đáng giận!
Đợi lần tới gặp được hắn, nàng không xé hắn thì không phải là Giang Nguyệt.
Bốn người Mạc Túc được Chu quản sự dẫn ra khỏi một đường hầm bí mật, thuận lợi đi đến vùng ngoại ô kinh thành, cách Thiên Nguyệt Thành cũng không xa lắm, nhưng nơi này hẻo lánh không có bóng người, nên có lẽ Lâu Giang Các mới đặt trạm trung chuyển ở nơi đây.
Bọn họ chào thương nghiệp với Chu quản sự vài câu rồi nhanh chóng từ biệt, bốn người tìm một chỗ vắng vẻ, rửa sạch lớp dịch dung, sau đó mới chậm rãi đi trở về Thiên Nguyệt Thành.
Đang đi giữa chừng, bất chợt Mạc Túc khẽ rùng mình, ánh mắt híp lại tia nguy hiểm. Nàng nói với Mạc Nhất một câu rồi quay đầu bay nhanh về hướng ngược lại:
“A Nhất! Ngươi đưa tiểu Long, tiểu Hồng an toàn trở về Nguyệt Lâu trước. Không cần lo cho ta!”
Mạc Nhất dùng ánh mắt lo lắng dõi theo nàng một hồi, nhưng không có hỏi nhiều, phục tùng mệnh lệnh ôm hai đứa nhỏ bay nhanh trở về Thiên Nguyệt thành. Chủ tử là người có chủ kiến, hơn nữa có dị năng bàng thân, hắn chỉ cần lo tốt phía sau lưng cho nàng là được rồi.
Mà Mạc Túc, ở chạy hướng ngược lại vào rừng cây trong nháy mắt, nhanh chóng lấy ra một khối mặt nạ chụp vào trên mặt mình, khí thế xảy ra thay đổi, trở nên sắc bén lạ lùng. Con đại bàng đỏ rực chạy dọc nửa bên khuôn mặt, móng vuốt điêu khắc sắc bén, càng làm cho người nhìn thấy được dữ tợn.
Mạc Túc sử dụng thuật thuấn di vài lần, nhưng sau đó phát hiện người kia vẫn đuổi theo không bỏ, trong lòng không khỏi trầm trọng.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, rốt cuộc có người đuổi theo kịp tốc độ của nàng và làm lơ cả thuấn di thuật, hắn rốt cuộc là người nào?
Hai bóng người, đồng dạng màu đen vạt áo, ở không trung cho nhau rượt đuổi, khí tràng sắc bén bá đạo phát ra, khiến cho dã thú đều phải kinh sợ, một đám trốn sâu dưới lòng đất, thấp thấp rên rỉ.
Rốt cuộc, đến một nơi giữa rừng sâu, đây là giao lộ giữa Biện Thu Trấn và một hướng khác đi Đông Lăng quốc, Mạc Túc dừng lại, xoay người đối diện với nam nhân áo đen kia.
“Các hạ là ai? Vì sao đuổi theo ta không bỏ?” Mạc Túc âm thầm đánh giá người nam nhân này, âm sắc lạnh lùng hỏi.
Người này hơi thở nội liễm, thân khoác trường bào màu đen, bên hông đeo một khối ngọc bội long văn màu tím sậm, trường thân ngọc lập, trên mặt đeo một khối mặt nạ màu bạc điêu khắc ánh trăng, không biết dung mạo ở dưới kia sẽ là như thế nào.
Ở Mạc Túc đánh giá nam nhân, thì đồng thời hắn cũng đánh giá nàng. Nữ tử trước mặt có thân hình nhỏ nhắn gầy gò, bởi vì ban nãy xuyên suốt đuổi theo nên hắn phát hiện bóng lưng của nàng rất thẳng, không hề cong và nhu nhược như những nữ nhân tầm thường khác. Bởi vậy tỉ lệ dáng người và đôi chân cộng lại rất cao, cái đầu vậy mà tới gần bả vai của hắn. Nàng đồng dạng đeo mặt nạ như hắn, hình ảnh điêu khắc dữ tợn, mà khí chất quanh thân nàng cũng lạnh lẽo sắc bén không kém, tựa như là một cây kiếm được bung ra khỏi vỏ, ai đụng tới ai phải chết. Đặc biệt là khi nhìn vào cặp mắt kia thì hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Tĩnh mịch, đạm mạc, không chút cảm tình!
Cặp mắt này dữ dội quen thuộc, bởi vì có biết bao nhiêu lần, hắn nhìn vào trong gương, đều thấy được những cảm xúc đó trong đôi mắt của mình.
Nay, hắn lại thấy nó ở trên một nữ nhân.
Thú vị!
Nam nhân khẽ nhếch miệng, từng bước áp sát nữ tử, ánh mắt sắc bén nhìn nàng:
“Ngươi là người của Dị đảo ở Đông Linh?”
“Chu quản sự, vào phòng rồi nói đi!”
Chu quản sự sắc mặt thấp thỏm gật đầu, xoay người dặn tiểu Lệ vài câu, rồi mới bước vào phòng.
Tiếng cười hi hi ha ha truyền đến làm cho lão giả hơi sửng sốt, ánh mắt lại âm thầm đánh giá nữ nhân mặc váy dài ngồi ở giữa sô pha và hai đứa nhóc như tiên đồng ngọc nữ bên cạnh.
“Mạc công tử không định giới thiệu một chút sao?” Chu quản sự ánh mắt chợt lóe, nhớ đến lời dặn của lâu chủ nên dò hỏi tin tức.
“Đây là tiểu thư nhà ta! Hai đứa nhóc bên cạnh là hài tử của nàng!” Mạc Nhất đứng ở bên cạnh ghế sô pha, ung dung nói.
“Lão gia gia, ngươi tốt!” Hai đứa nhỏ được Mạc Túc dạy dỗ cẩn thận, cho nên khi gặp gỡ người lớn tuổi thì nhanh nhẹn khoanh tay rồi chào, khóe miệng mỉm cười.
Chu quản sự mặc dù trong lòng giật mình Mạc Túc còn trẻ vậy mà đã có hai con, nhưng thời gian lâu dài tiếp xúc với đủ loại người làm cho hắn không hiện ra một chút thất thố, ngược lại còn cười hiền hòa gật đầu:
“Các ngươi là bé ngoan! Phu nhân đây rất biết cách dạy dỗ!”
Mạc Túc cũng chỉ hơi gật đầu, hai tay vuốt đầu hai đứa nhỏ, ánh mắt sâu thẳm nhìn Chu quản sự.
Ánh mắt này làm cho Chu quản sự cả kinh không thôi, bởi vì sự lạnh bạc cùng cực trong đó khiến cho hắn bỗng chốc rùng mình, nhớ đến vị đại nhân phía trên kia.
Hai người này, sao cảm xúc trong đáy mắt lại giống nhau như thế!?
Giữa lúc hắn đang suy nghĩ vẩn vơ thì Mạc Túc mở miệng nói:
“Chu quản sự! A Nhất cùng các ngươi giao dịch đã lâu ngày, điều kiện bảo mật tối thiểu chắc hẳn ngươi sẽ làm được đi? Thời gian không còn sớm nữa, mong Chu quản sự sắp xếp một con đường bảo mật dẫn bọn ta ra Lâu Giang Các đi.” Thường thì những hội đấu giá như thế này sẽ có một đường hầm riêng cho khách nhân lúc ra về, một là bảo vệ thông tin bí mật của khách nhân, hai là cũng tránh cho những người khác mơ ước đồ vật mà khách nhân được đến.
Mặc dù không thể nói là vạn vô thất nhất, nhưng có hai đứa nhỏ ở đây, nàng sẽ không để Mạc Nhất bọn họ mạo hiểm đi từ cửa chính ra ngoài, đưa tới họa sát thân.
Nếu một mình nàng thì dễ rồi, lấy xong đồ trực tiếp thuấn di ra là xong. Nhưng bọn họ không thể.
Mà Chu quản sự lại kinh ngạc ngẩng lên đầu lên, nghi hoặc hỏi:
“Phu nhân, hội đấu giá vẫn chưa kết thúc, ngươi không muốn biết giọt cuối cùng của Cửu Tinh Chung Nhũ sẽ rơi vào tay ai và được bán ra với giá bao nhiêu sao?”
“Không cần thiết, ta đã mua được Cửu Tinh Chung Nhũ. Về phần sau đó rơi vào tay ai ta hoàn toàn không quan tâm. Mà cho dù có quan tâm thì Lâu Giang Các sẽ tiết lộ thân phận của bọn họ cho ta biết sao?” Khi nói lời này, ánh mắt của Mạc Túc nhìn Chu quản sự tràn đầy thâm ý, khóe miệng như cười lại không cười.
Chu quản sự âm thầm đổ mồ hôi, lần đầu tiên trên đời hắn vậy mà thấy loại khí tràng kinh người áp bức này ở trên một người nữ tử trẻ tuổi, đặc biệt là ánh mắt kia sâu không lường được, làm cho hắn đều phải hãi hùng khiếp vía.
Chu quản sự trong lòng bách chuyển thiên hồi, nháy mắt đã hiểu ý, vì vậy công thức hóa mỉm cười nói:
“Phu nhân yên tâm, lão phu đã hiểu. Phòng 306 ngày hôm nay chỉ có một vị công tử và đó là khách quý của Lâu Giang Các, chúng ta sẽ không tiết lộ tin tức nhiều hơn!”
Mạc Túc gật đầu, thoáng nhìn qua tràng cảnh phía dưới, chậm rãi đứng lên, dắt tay của hai đứa nhỏ, nói:
“Chu quản sự, phiền ngài dẫn đường!”
Chu quản sự nhớ đến cái gì, đột nhiên khó xử hỏi:
“Phu nhân, những người ngoài đó thì sao?”
“Không cần phải xen vào, ta có cách che chắn bọn họ, bọn họ chỉ có thể thấy một mình Mạc Nhất.”
Sau đó dưới ánh mắt kinh dị của Chu quản sự, Mạc Túc phất tay một cái, nắm hai đứa nhỏ đi vào Thứ nguyên không gian mà nàng xây dựng. Thứ này bọn nhỏ đã đi cùng nàng không dưới mười lần, phối hợp ăn ý nên sẽ không tiết lộ năng lượng dao động.
“Mạc công tử, đây là...” Chu quản sự ánh mắt không khỏi kinh hãi, đưa mắt nhìn Mạc Nhất. Đây rốt cuộc là loại thủ đoạn gì, ba người sống sờ sờ thình lình biến mất là chuyện như thế nào.
“Chu quản sự, ngài cứ dẫn đường, đây là dụng cụ đặc thù của gia tộc ta khiến cho!” Mạc Nhất nhìn chằm chằm Chu quản sự, ánh mắt hơi phiếm lạnh băng.
“Đi theo ta!” Chu quản sự biết điều nên không hỏi nữa, xoay người ra cửa, dọc đường đi tâm sự có chút nặng nề. Hắn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xung quanh, căn bản là không thấy người, nữ tử kia rốt cuộc là làm sao mà làm được?
Lầu bảy, phòng đặc biệt.
“Di? Không gian lực lượng?” Nam nhân vốn híp mắt nằm trên sô pha đột nhiên mở bừng mắt, ánh mắt sắc bén xuyên qua cửa sổ bắn thẳng vào nơi nào đó, thình lình ngồi dậy.
“Xảy ra chuyện gì sao, chủ tử?” Giang Nguyệt vốn đang quan sát tình hình dưới đài, đột nhiên thấy nam nhân ngồi bật dậy thì liền cả kinh.
“Người của bên kia? Không thể nào, sao bọn họ lại tìm tới đây được!” Nam nhân khẽ lầm bầm, thần sắc ở dưới mặt nạ hơi hơi ngưng trọng.
“A Nguyệt, ngươi coi chừng tình huống. Ta đi một chút!” Nói rồi, nam nhân đứng dậy, thân hình từ từ mờ nhạt như hóa thành tàn ảnh.
“A, chủ tử người đi đâu vậy... ai! Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giang Nguyệt nói chưa hết câu, thấy thân hình người nào đó đã mờ nhạt trong không khí, bĩu môi oán giận.
Nhưng sau đó, nàng lại bình thường trở lại, chủ tử tu vi tăng trưởng, hiện tại sâu không lường được, hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Nàng hơi yên tâm, sau đó nghiến răng nghiến lợi.
Tên họ Mạc kia cũng quá là giảo hoạt, vậy mà từ bỏ phòng khách quý để ngồi ở lầu ba, còn lợi dụng chiêu trò của bọn họ ngư ông đắc lợi, mua Cửu Tinh Chung Nhũ với giá rẻ, thật là đáng giận!
Đợi lần tới gặp được hắn, nàng không xé hắn thì không phải là Giang Nguyệt.
Bốn người Mạc Túc được Chu quản sự dẫn ra khỏi một đường hầm bí mật, thuận lợi đi đến vùng ngoại ô kinh thành, cách Thiên Nguyệt Thành cũng không xa lắm, nhưng nơi này hẻo lánh không có bóng người, nên có lẽ Lâu Giang Các mới đặt trạm trung chuyển ở nơi đây.
Bọn họ chào thương nghiệp với Chu quản sự vài câu rồi nhanh chóng từ biệt, bốn người tìm một chỗ vắng vẻ, rửa sạch lớp dịch dung, sau đó mới chậm rãi đi trở về Thiên Nguyệt Thành.
Đang đi giữa chừng, bất chợt Mạc Túc khẽ rùng mình, ánh mắt híp lại tia nguy hiểm. Nàng nói với Mạc Nhất một câu rồi quay đầu bay nhanh về hướng ngược lại:
“A Nhất! Ngươi đưa tiểu Long, tiểu Hồng an toàn trở về Nguyệt Lâu trước. Không cần lo cho ta!”
Mạc Nhất dùng ánh mắt lo lắng dõi theo nàng một hồi, nhưng không có hỏi nhiều, phục tùng mệnh lệnh ôm hai đứa nhỏ bay nhanh trở về Thiên Nguyệt thành. Chủ tử là người có chủ kiến, hơn nữa có dị năng bàng thân, hắn chỉ cần lo tốt phía sau lưng cho nàng là được rồi.
Mà Mạc Túc, ở chạy hướng ngược lại vào rừng cây trong nháy mắt, nhanh chóng lấy ra một khối mặt nạ chụp vào trên mặt mình, khí thế xảy ra thay đổi, trở nên sắc bén lạ lùng. Con đại bàng đỏ rực chạy dọc nửa bên khuôn mặt, móng vuốt điêu khắc sắc bén, càng làm cho người nhìn thấy được dữ tợn.
Mạc Túc sử dụng thuật thuấn di vài lần, nhưng sau đó phát hiện người kia vẫn đuổi theo không bỏ, trong lòng không khỏi trầm trọng.
Đây là lần đầu tiên ở thế giới này, rốt cuộc có người đuổi theo kịp tốc độ của nàng và làm lơ cả thuấn di thuật, hắn rốt cuộc là người nào?
Hai bóng người, đồng dạng màu đen vạt áo, ở không trung cho nhau rượt đuổi, khí tràng sắc bén bá đạo phát ra, khiến cho dã thú đều phải kinh sợ, một đám trốn sâu dưới lòng đất, thấp thấp rên rỉ.
Rốt cuộc, đến một nơi giữa rừng sâu, đây là giao lộ giữa Biện Thu Trấn và một hướng khác đi Đông Lăng quốc, Mạc Túc dừng lại, xoay người đối diện với nam nhân áo đen kia.
“Các hạ là ai? Vì sao đuổi theo ta không bỏ?” Mạc Túc âm thầm đánh giá người nam nhân này, âm sắc lạnh lùng hỏi.
Người này hơi thở nội liễm, thân khoác trường bào màu đen, bên hông đeo một khối ngọc bội long văn màu tím sậm, trường thân ngọc lập, trên mặt đeo một khối mặt nạ màu bạc điêu khắc ánh trăng, không biết dung mạo ở dưới kia sẽ là như thế nào.
Ở Mạc Túc đánh giá nam nhân, thì đồng thời hắn cũng đánh giá nàng. Nữ tử trước mặt có thân hình nhỏ nhắn gầy gò, bởi vì ban nãy xuyên suốt đuổi theo nên hắn phát hiện bóng lưng của nàng rất thẳng, không hề cong và nhu nhược như những nữ nhân tầm thường khác. Bởi vậy tỉ lệ dáng người và đôi chân cộng lại rất cao, cái đầu vậy mà tới gần bả vai của hắn. Nàng đồng dạng đeo mặt nạ như hắn, hình ảnh điêu khắc dữ tợn, mà khí chất quanh thân nàng cũng lạnh lẽo sắc bén không kém, tựa như là một cây kiếm được bung ra khỏi vỏ, ai đụng tới ai phải chết. Đặc biệt là khi nhìn vào cặp mắt kia thì hắn rõ ràng sửng sốt một chút.
Tĩnh mịch, đạm mạc, không chút cảm tình!
Cặp mắt này dữ dội quen thuộc, bởi vì có biết bao nhiêu lần, hắn nhìn vào trong gương, đều thấy được những cảm xúc đó trong đôi mắt của mình.
Nay, hắn lại thấy nó ở trên một nữ nhân.
Thú vị!
Nam nhân khẽ nhếch miệng, từng bước áp sát nữ tử, ánh mắt sắc bén nhìn nàng:
“Ngươi là người của Dị đảo ở Đông Linh?”
Tác giả :
Trường Lộ Cô Hành