Phúc Hắc Mẫu Thân Long Phượng Nhi Nữ
Chương 2: Trọng Sinh Huyền Nguyệt Đại Lục
Đại thụ che trời, cây cối rậm rạp, ánh mặt trời bị tán lá che khuất, chỉ có vài tia sáng nhạt len lỏi chiếu xuống nền đất màu đen sẫm.
Ở một nơi đất trống không biết tên, đang trình diễn một màn làm cho người ta phải cay đôi mắt. Chỉ thấy vài tên thanh niên để râu xuề xòa tụ tập lại với nhau, tất cả đều dùng biểu tình kinh tởm đáng khinh mà đánh giá nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Nữ tử khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt bị tóc mái che khuất không thấy rõ hình dáng, nhưng da thịt trắng bóng non mềm, làm cho những thanh niên thèm nhỏ dãi không thôi.
Bọn hắn vừa nhìn vừa nghị luận lên:
“Ha hả, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta thật có phúc phận! Ban cho chúng ta một vưu vật tuyệt sắc khuynh thành như thế này. Mặc dù đã trở thành giày rách, nhưng mà dáng dấp lại quá mê người, làm chúng ta không thể cưỡng lại."
“Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân, không biết phạm vào tội gì, thế nhưng bị đày đến nơi này!”
“Nghe nói nàng này có thân phận lớn đấy! Hình như là người trong hoàng thất!”
“Xuy! Thân phận lớn cỡ nào, tới nơi này rồi đều phải tuân theo quy củ. Có một mỹ nữ như vậy đưa đến tận họng không biết hưởng dụng chính là đồ ngốc. Càng huống chi là một người đã mất đi trinh tiết vốn có. Vậy thì không cần phải kiêng kị rồi."
Thanh niên cầm đầu vừa nói vừa chậc lưỡi, giơ bàn tay thô ráp đáng khinh của hắn vuốt ve lên làn da non mịn màng của nữ tử, khóe miệng dường như có nước miếng chảy ra.
Mấy người phía sau cũng đi theo xoa xoa tay, khuôn mặt phấn khích đến đỏ bừng, tuyệt đối là bộ dáng của những con sắc lang chuẩn bị bổ nhào và ăn sạch con mồi của chúng nó.
Không có ai thấy được, nữ tử vốn hôn mê đột nhiên mở bừng mắt ra. Mê mang chỉ là trong chớp mắt, kèm theo sau đó là sát khí mãnh liệt.
Chỉ thấy nàng mở mắt, bật người ngồi dậy, nhân lúc mọi người còn đang thất thần thì chộp lấy bàn tay ghê tởm đang sờ mó vuốt ve của tên thanh niên nọ rồi bẻ ngược ra sau, cùng lúc đó nàng giơ chân lên, đá mạnh vào mông của tên đó.
Rắc! Tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên, giữa đồng không mông quạnh vậy mà càng thêm rõ ràng.
“A...!” Tên thanh niên quán tính ngã chổng vó về phía trước, nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, ôm lấy eo của mình la oai oái, tiếng thét này dọa mấy chú chim đậu ở trên cây đều giật mình bay tứ tung.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn nữ tử cách đó ba mét, thanh âm lắp bắp khó tin:
“Khụ! Khụ! Ngươi... Sao có thể?”
Mạc Túc vẫn chưa làm rõ được tình huống trước mắt là như thế nào? Nàng nhớ rõ chính mình đang hộ tống thập cấp văn minh trở về đế quốc, giữa đường gặp phải tinh tặc Kim Tước, rồi sau đó là tao ngộ không gian gió lốc, Thiết Ưng Hạm cho dù có rắn chắc cỡ nào cũng không thể tránh thoát sự cắn nuốt từ không gian loạn lưu. Giây phút cuối cùng, nàng chỉ kịp đem tinh thần lực của mình bao phủ lấy ba mươi sáu thành viên của Thiết Ưng Đội, đem bọn họ di trú đến tinh thần không gian của chính mình, sau đó thì nàng liền không còn biết gì nữa.
Không gian gió lốc tuyệt đối là quái vật khổng lồ đáng sợ, đó là lực lượng bản nguyên của vũ trụ, có thể nháy mắt đánh dập nát mọi thứ, cho dù nàng đã đạt tới đỉnh cao của Thần cấp, thì cũng chỉ là hạt bụi nho nhỏ trong vũ trụ. Nếu không có lầm thì thân thể lẫn thần hồn của nàng đều bị đánh cho tiêu tan mới đúng.
Nhưng mà, hiện thực nói cho nàng, nàng còn có ý thức, còn sống. Trên thân thể ngoại trừ cảm giác bị bài xích thì còn có một loại choáng váng vô lực, cả người đều mềm nhũn không có sức lực.
Nếu không phải có một bàn tay ở trên người mình càn rỡ, mà nàng xưa nay chán ghét người khác đụng chạm, bản năng của cơ thể làm ra phản kháng thì có lẽ nàng vẫn chưa tỉnh lại được.
Không đợi nàng làm rõ tình huống như thế nào, tên thanh niên râu xồm kia đã đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn nàng, trong mắt còn mang theo một tia dâm đãng. Hắn liếm liếm khóe môi chảy ra máu tươi, cơ mặt giật giật, nổi giận đối với mấy cái tiểu đệ nói:
“Không nghĩ tới tính tình của mỹ nữ còn lớn như thế. Các huynh đệ, đem nàng bắt lại cho ta. Gia hôm nay quyết định chơi chết nàng!”
Mấy tên tiểu đệ nghe vậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn Mạc Túc, động động thân hình hướng về nàng mà đến.
Hơi thở của Mạc Túc nháy mắt trầm xuống tới nhiệt độ âm, tiếng nói từ kẽ răng phát ra, lạnh lẽo tựa như u linh đến từ địa ngục:
“Không muốn chết thì cút ngay!”
Mấy tên tiểu đệ nghe vậy thì sững người, sau đó đồng loạt cười ầm lên:
“Trời ạ! Lần đầu tiên có người bảo chúng ta cút nha, không biết gan của nàng lớn bao nhiêu đâu, vẫn là không sợ chết đâu.”
“Mỹ nữ cũng quá có cá tính đi! Không ngờ khẩu vị của lão đại nặng như vậy!”
“Hừ! Một cái giày rách bị người kỵ qua không biết bao nhiêu lần, còn trang thanh cao cái gì. Lão tử khinh thường nhất là loại mặt hàng không biết xấu hổ này."
Mấy tên tiểu đệ tha hồ nghị luận, không có phát hiện hắn càng nói thì hơi thở của người trước mặt càng lạnh lẽo.
Chỉ trong thời gian mấy giây hô hấp, mấy tên tiểu đệ đã tới trước người của Mạc Túc, đem nàng vây ở bên trong, giơ bàn tay tính toán đi bắt lấy nàng.
Mạc Túc trong đôi mắt phụt ra sát ý mãnh liệt, những người này thế nhưng muốn chết như thế. Vậy nàng cũng chỉ có thể thành toàn cho bọn họ.
Thân hình không hề động đậy một chút, năm ngón tay bên hông lại nắm hờ lại, một cỗ lực lượng vô hình hướng xung quanh nghiền ép, không gian co thắt ép chặt.
Mấy tên tiểu đệ chỉ cảm thấy không khí xung quanh trống rỗng, dường như tất cả dưỡng khí đều bị ngăn cách với bên ngoài. Mà bọn họ như là người sắp chết đuối, đưa tay lên cổ họng, há miệng hít lấy hít để.
Nhưng mà, làm sao có dưỡng khí cho bọn hắn hít đâu.
Cơ thể căng chặt như bong bóng cao su, da thịt trướng đến đỏ bừng. Không bao lâu sau, “ca sát” một tiếng, mấy tên thanh niên to lớn bỗng chốc nổ tung, thân thể hóa thành một bãi sương máu. Máu tươi văng đầy đất, nhưng không có một giọt nào bắn đến trên người của Mạc Túc.
Mãi cho đến chết, bọn hắn cũng không thể phát ra một tia thanh âm, cũng không biết mình tại sao lại chết.
Tên thanh niên cầm đầu lúc này trừng to mắt, trong mắt lộ ra kinh hãi cùng không thể tưởng tượng. Thân thể trực tiếp xụi lơ dựa vào chạc cây, đũng quần ướt đẫm một mảnh, tản mát ra hương vị tanh tưởi.
Khẳng định là bị dọa cho tè ra quần.
Đây có phải là tiểu mỹ nhân nhu nhược yếu đuối đâu, rõ ràng là một nữ ma đầu giết như ngóe được chưa?
Hắn trong lòng thật sâu hối hận, còn có một tia mỏng manh khiếp nhược, hi vọng tử thần đừng chú ý tới hắn.
Mạc Túc chú ý tới bộ dạng này của hắn, chán ghét nhíu mày, trong miệng phun ra một chữ:
“Cút!”
Tên thanh niên như được đại xá, mặc kệ thương thế trên người, hướng sau lưng chạy trối chết.
Mạc Túc cũng vì vậy thở ra một hơi, ngã ngồi trên đất.
Hiện tại não vực của nàng trướng đau, ở vừa rồi sử dụng dị năng thời điểm, nàng phát hiện vốn dĩ nàng đã là Thần cấp cấp bậc không biết khi nào thì trở về thời kỳ ban đầu, chỉ còn sót lại chút xíu lực lượng. Hơn nữa tinh thần lực một khi sử dụng lên liền đau đớn không thôi, giống như có người dùng búa gõ vào đầu của mình vậy.
Hít thở đều mấy hơi, nàng mới cảm thấy tốt lên chút, may mắn vừa rồi kiểm tra sơ qua, tinh thần không gian còn ở, thủ hạ của nàng - ba mươi sáu người trong đoàn đội Thiết Ưng cũng ở bên trong, chỉ là lâm vào ngủ say.
Mà dựa theo tinh thần lực hiện giờ, nàng không thể mở ra tinh thần không gian xem xét tình huống của họ, càng không thể lấy ra đồ vật ở trong đó.
Nàng chỉ biết một điều là, hiện tại nàng trọng sinh rồi, mượn thân xác của người khác mà sống lại.
Trong khi nàng đang nghĩ ngợi thì đầu óc đột nhiên ầm vang chấn động, có một khối lượng ký ức dũng mãnh vào trong đó, xuất hiện rất nhiều bức hình ảnh như một cuộn phim chiếu chậm mở cho nàng xem. Tinh thần lực của nàng lúc này vốn đã yếu ớt bất kham, gặp tình cảnh không thể đoán trước được như thế này càng là giậu đổ bìm leo. Mạc Túc chịu không nổi ký ức khổng lồ và cảm xúc ngột ngạt từ nguyên chủ, cho nên ngất đi một lần nữa.
Nửa ngày sau, một cơn gió lạnh thổi qua, Mạc Túc rùng mình tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình vẫn ở nguyên chỗ cũ thì khẽ thở dài. Nàng đã tiếp thu xong toàn bộ ký ức từ nguyên chủ, nguyên chủ... cũng coi như là một cô gái đáng thương.
Nơi này gọi Huyền Nguyệt đại lục, là một thế giới tôn sùng võ học và cường giả. Khối thân thể này có thân phận là tứ công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều, tên Nguyệt Vô Song.
Thân phận cao quý, vốn nên là được sủng ái có thừa, nhưng kỳ dị là từ nhỏ cho đến lớn, người mà nguyên chủ gọi mẫu hoàng đều xem nàng như không khí, chưa bao giờ coi trọng, thậm chí còn đối đãi lạnh nhạt như một người xa lạ.
Nguyên chủ có tính cách tự ti nhu nhược, có khổ cũng không dám nói. Thân phận cao quý lại bị người khi dễ như một nô tỳ cũng không bằng.
Ba tháng trước, nguyên chủ tròn mười sáu tuổi, bị người hãm hại dẫn tiến cấm địa hoàng gia, thân trúng mị dược mơ màng hồ đồ cùng người phát sinh quan hệ. Cùng lúc đó, trấn quốc chi bảo của hoàng tộc bỗng nhiên bị mất.
Tất cả hiềm nghi cùng tội danh đều đổ lên đầu nguyên chủ, nguyên chủ bị tra tấn nghiêm hình, nhưng nàng vẫn là không biết giải thích như thế nào, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Cuối cùng, nguyên chủ bị kết tội thông dâm với địch trộm đi trấn quốc chi bảo, làm nhục nhã danh dự hoàng gia. Tước hồi công chúa chi danh, biếm thành thứ dân đày đi biên cảnh xa xôi.
Mà nguyên chủ, ở trên đường đi biên cảnh thời điểm phát hiện chính mình đã hoài thai ba tháng. Nguyên chủ thực lo lắng, thực sợ hãi không biết phải làm như thế nào. Chưa kịp tìm ra cách giải quyết đã bị một cuộc ám sát thần bí khiến cho hương tiêu ngọc vẫn. Thi thể vẫn chưa được yên, bị đưa đến tay của một đám thổ phỉ. Vừa lúc Mạc Túc trọng sinh tỉnh lại, mới không khiến cho thân thể này bị lăng nhục.
Nhưng dù thế nào, nguyên chủ cũng chết một cách oan uổng. Từ đầu tới cuối, nàng cũng không biết người tối hôm đó cùng chính mình phát sinh quan hệ là ai, càng không biết ai phái sát thủ đến giết mình.
Nghĩ đến chuyện tối hôm đó, nàng theo bản năng đưa tay xoa bụng, nguyên chủ bị ám sát, có lẽ là một thi hai mệnh rồi.
Chưa từng nghĩ tới, nàng vốn chỉ muốn sờ thử xem mang thai là cảm giác gì, ai mà ngờ được có một đôi chân từ trong đạp bụng nàng một cái.
Ngay cả biểu cảm luôn luôn lạnh lẽo của Mạc Túc cũng phai nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Trải qua nhiều chuyện như thế... vậy mà đứa nhỏ này... vẫn có thể ngoan cường sống sót?
Loại lực lượng của sinh mệnh này, thật là kỳ diệu!
Ngay lập tức, biểu cảm của nàng trở nên nghiêm túc, nàng đưa tay vỗ bụng, nỉ non tuyên thệ:
"Nhóc con, nếu duyên phận giữa chúng ta kỳ diệu như thế. Từ đây ta sẽ thay thế mẫu thân của ngươi, làm tròn chức trách của một người mẹ đúng nghĩa. Chúng ta là thân nhân duy nhất của nhau, đúng hay không?"
Nàng vừa nói xong, trong bụng lại truyền đến tiếng đạp nho nhỏ, chọc cho trái tim của Mạc Túc nháy mắt trở nên mềm mại.
"Nhóc con đừng quậy, bây giờ mẫu thân mang ngươi đi, xây dựng vương quốc thuộc về chúng ta nha!"
Mạc Túc đứng lên, cẩn thận che chở cho bụng, ngoái đầu nhìn lại một rừng ngô đồng rụng lá, híp mắt thầm hứa hẹn.
Nguyệt Vô Song, ngươi yên tâm đi, những người hại chết ngươi, Mạc Túc ta sẽ nhất nhất hoàn trả trở về.
Đứa con của ngươi, ta cũng sẽ coi nó như con của mình, dạy dỗ nuôi nấng nó thành người tài.
Ở một nơi khác, trong một căn phòng tối tăm hắt hiu ánh đèn quỷ bí hiện lên một bóng dáng phiêu mỹ, khuôn mặt người nọ ẩn ở trong hắc ám, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài hung ác. Thanh âm khàn khàn, giọng điệu không phân rõ nam nữ, lạnh lẽo hỏi thủ hạ:
"Nàng đã chết hay chưa?"
Lát sau, trong bóng tối lại truyền ra một thanh âm của nam nhân, mang theo ngữ điệu cung kính nói:
"Bẩm báo chủ tử, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy kiếm đã đâm vào ngực nàng kia. Cũng chính tay kiểm tra hơi thở của nàng. Xác thật không có lầm là đã chết."
Trong bóng đêm, đôi mắt người kia chợt lóe qua một tia ánh sáng lạnh, cười quỷ dị nói:
"Lui xuống đi! Đem hết thảy dấu vết đều tiêu diệt!""
"Vâng!"
Ở một nơi đất trống không biết tên, đang trình diễn một màn làm cho người ta phải cay đôi mắt. Chỉ thấy vài tên thanh niên để râu xuề xòa tụ tập lại với nhau, tất cả đều dùng biểu tình kinh tởm đáng khinh mà đánh giá nữ tử đang hôn mê bất tỉnh trên mặt đất.
Nữ tử khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, gương mặt bị tóc mái che khuất không thấy rõ hình dáng, nhưng da thịt trắng bóng non mềm, làm cho những thanh niên thèm nhỏ dãi không thôi.
Bọn hắn vừa nhìn vừa nghị luận lên:
“Ha hả, không nghĩ tới huynh đệ chúng ta thật có phúc phận! Ban cho chúng ta một vưu vật tuyệt sắc khuynh thành như thế này. Mặc dù đã trở thành giày rách, nhưng mà dáng dấp lại quá mê người, làm chúng ta không thể cưỡng lại."
“Thật đáng tiếc cho một mỹ nhân, không biết phạm vào tội gì, thế nhưng bị đày đến nơi này!”
“Nghe nói nàng này có thân phận lớn đấy! Hình như là người trong hoàng thất!”
“Xuy! Thân phận lớn cỡ nào, tới nơi này rồi đều phải tuân theo quy củ. Có một mỹ nữ như vậy đưa đến tận họng không biết hưởng dụng chính là đồ ngốc. Càng huống chi là một người đã mất đi trinh tiết vốn có. Vậy thì không cần phải kiêng kị rồi."
Thanh niên cầm đầu vừa nói vừa chậc lưỡi, giơ bàn tay thô ráp đáng khinh của hắn vuốt ve lên làn da non mịn màng của nữ tử, khóe miệng dường như có nước miếng chảy ra.
Mấy người phía sau cũng đi theo xoa xoa tay, khuôn mặt phấn khích đến đỏ bừng, tuyệt đối là bộ dáng của những con sắc lang chuẩn bị bổ nhào và ăn sạch con mồi của chúng nó.
Không có ai thấy được, nữ tử vốn hôn mê đột nhiên mở bừng mắt ra. Mê mang chỉ là trong chớp mắt, kèm theo sau đó là sát khí mãnh liệt.
Chỉ thấy nàng mở mắt, bật người ngồi dậy, nhân lúc mọi người còn đang thất thần thì chộp lấy bàn tay ghê tởm đang sờ mó vuốt ve của tên thanh niên nọ rồi bẻ ngược ra sau, cùng lúc đó nàng giơ chân lên, đá mạnh vào mông của tên đó.
Rắc! Tiếng xương khớp vỡ vụn vang lên, giữa đồng không mông quạnh vậy mà càng thêm rõ ràng.
“A...!” Tên thanh niên quán tính ngã chổng vó về phía trước, nằm sấp trên mặt đất, sắc mặt nhanh chóng tái nhợt, ôm lấy eo của mình la oai oái, tiếng thét này dọa mấy chú chim đậu ở trên cây đều giật mình bay tứ tung.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt khiếp sợ nhìn nữ tử cách đó ba mét, thanh âm lắp bắp khó tin:
“Khụ! Khụ! Ngươi... Sao có thể?”
Mạc Túc vẫn chưa làm rõ được tình huống trước mắt là như thế nào? Nàng nhớ rõ chính mình đang hộ tống thập cấp văn minh trở về đế quốc, giữa đường gặp phải tinh tặc Kim Tước, rồi sau đó là tao ngộ không gian gió lốc, Thiết Ưng Hạm cho dù có rắn chắc cỡ nào cũng không thể tránh thoát sự cắn nuốt từ không gian loạn lưu. Giây phút cuối cùng, nàng chỉ kịp đem tinh thần lực của mình bao phủ lấy ba mươi sáu thành viên của Thiết Ưng Đội, đem bọn họ di trú đến tinh thần không gian của chính mình, sau đó thì nàng liền không còn biết gì nữa.
Không gian gió lốc tuyệt đối là quái vật khổng lồ đáng sợ, đó là lực lượng bản nguyên của vũ trụ, có thể nháy mắt đánh dập nát mọi thứ, cho dù nàng đã đạt tới đỉnh cao của Thần cấp, thì cũng chỉ là hạt bụi nho nhỏ trong vũ trụ. Nếu không có lầm thì thân thể lẫn thần hồn của nàng đều bị đánh cho tiêu tan mới đúng.
Nhưng mà, hiện thực nói cho nàng, nàng còn có ý thức, còn sống. Trên thân thể ngoại trừ cảm giác bị bài xích thì còn có một loại choáng váng vô lực, cả người đều mềm nhũn không có sức lực.
Nếu không phải có một bàn tay ở trên người mình càn rỡ, mà nàng xưa nay chán ghét người khác đụng chạm, bản năng của cơ thể làm ra phản kháng thì có lẽ nàng vẫn chưa tỉnh lại được.
Không đợi nàng làm rõ tình huống như thế nào, tên thanh niên râu xồm kia đã đứng lên, ánh mắt hung ác nhìn nàng, trong mắt còn mang theo một tia dâm đãng. Hắn liếm liếm khóe môi chảy ra máu tươi, cơ mặt giật giật, nổi giận đối với mấy cái tiểu đệ nói:
“Không nghĩ tới tính tình của mỹ nữ còn lớn như thế. Các huynh đệ, đem nàng bắt lại cho ta. Gia hôm nay quyết định chơi chết nàng!”
Mấy tên tiểu đệ nghe vậy, ánh mắt tỏa sáng nhìn Mạc Túc, động động thân hình hướng về nàng mà đến.
Hơi thở của Mạc Túc nháy mắt trầm xuống tới nhiệt độ âm, tiếng nói từ kẽ răng phát ra, lạnh lẽo tựa như u linh đến từ địa ngục:
“Không muốn chết thì cút ngay!”
Mấy tên tiểu đệ nghe vậy thì sững người, sau đó đồng loạt cười ầm lên:
“Trời ạ! Lần đầu tiên có người bảo chúng ta cút nha, không biết gan của nàng lớn bao nhiêu đâu, vẫn là không sợ chết đâu.”
“Mỹ nữ cũng quá có cá tính đi! Không ngờ khẩu vị của lão đại nặng như vậy!”
“Hừ! Một cái giày rách bị người kỵ qua không biết bao nhiêu lần, còn trang thanh cao cái gì. Lão tử khinh thường nhất là loại mặt hàng không biết xấu hổ này."
Mấy tên tiểu đệ tha hồ nghị luận, không có phát hiện hắn càng nói thì hơi thở của người trước mặt càng lạnh lẽo.
Chỉ trong thời gian mấy giây hô hấp, mấy tên tiểu đệ đã tới trước người của Mạc Túc, đem nàng vây ở bên trong, giơ bàn tay tính toán đi bắt lấy nàng.
Mạc Túc trong đôi mắt phụt ra sát ý mãnh liệt, những người này thế nhưng muốn chết như thế. Vậy nàng cũng chỉ có thể thành toàn cho bọn họ.
Thân hình không hề động đậy một chút, năm ngón tay bên hông lại nắm hờ lại, một cỗ lực lượng vô hình hướng xung quanh nghiền ép, không gian co thắt ép chặt.
Mấy tên tiểu đệ chỉ cảm thấy không khí xung quanh trống rỗng, dường như tất cả dưỡng khí đều bị ngăn cách với bên ngoài. Mà bọn họ như là người sắp chết đuối, đưa tay lên cổ họng, há miệng hít lấy hít để.
Nhưng mà, làm sao có dưỡng khí cho bọn hắn hít đâu.
Cơ thể căng chặt như bong bóng cao su, da thịt trướng đến đỏ bừng. Không bao lâu sau, “ca sát” một tiếng, mấy tên thanh niên to lớn bỗng chốc nổ tung, thân thể hóa thành một bãi sương máu. Máu tươi văng đầy đất, nhưng không có một giọt nào bắn đến trên người của Mạc Túc.
Mãi cho đến chết, bọn hắn cũng không thể phát ra một tia thanh âm, cũng không biết mình tại sao lại chết.
Tên thanh niên cầm đầu lúc này trừng to mắt, trong mắt lộ ra kinh hãi cùng không thể tưởng tượng. Thân thể trực tiếp xụi lơ dựa vào chạc cây, đũng quần ướt đẫm một mảnh, tản mát ra hương vị tanh tưởi.
Khẳng định là bị dọa cho tè ra quần.
Đây có phải là tiểu mỹ nhân nhu nhược yếu đuối đâu, rõ ràng là một nữ ma đầu giết như ngóe được chưa?
Hắn trong lòng thật sâu hối hận, còn có một tia mỏng manh khiếp nhược, hi vọng tử thần đừng chú ý tới hắn.
Mạc Túc chú ý tới bộ dạng này của hắn, chán ghét nhíu mày, trong miệng phun ra một chữ:
“Cút!”
Tên thanh niên như được đại xá, mặc kệ thương thế trên người, hướng sau lưng chạy trối chết.
Mạc Túc cũng vì vậy thở ra một hơi, ngã ngồi trên đất.
Hiện tại não vực của nàng trướng đau, ở vừa rồi sử dụng dị năng thời điểm, nàng phát hiện vốn dĩ nàng đã là Thần cấp cấp bậc không biết khi nào thì trở về thời kỳ ban đầu, chỉ còn sót lại chút xíu lực lượng. Hơn nữa tinh thần lực một khi sử dụng lên liền đau đớn không thôi, giống như có người dùng búa gõ vào đầu của mình vậy.
Hít thở đều mấy hơi, nàng mới cảm thấy tốt lên chút, may mắn vừa rồi kiểm tra sơ qua, tinh thần không gian còn ở, thủ hạ của nàng - ba mươi sáu người trong đoàn đội Thiết Ưng cũng ở bên trong, chỉ là lâm vào ngủ say.
Mà dựa theo tinh thần lực hiện giờ, nàng không thể mở ra tinh thần không gian xem xét tình huống của họ, càng không thể lấy ra đồ vật ở trong đó.
Nàng chỉ biết một điều là, hiện tại nàng trọng sinh rồi, mượn thân xác của người khác mà sống lại.
Trong khi nàng đang nghĩ ngợi thì đầu óc đột nhiên ầm vang chấn động, có một khối lượng ký ức dũng mãnh vào trong đó, xuất hiện rất nhiều bức hình ảnh như một cuộn phim chiếu chậm mở cho nàng xem. Tinh thần lực của nàng lúc này vốn đã yếu ớt bất kham, gặp tình cảnh không thể đoán trước được như thế này càng là giậu đổ bìm leo. Mạc Túc chịu không nổi ký ức khổng lồ và cảm xúc ngột ngạt từ nguyên chủ, cho nên ngất đi một lần nữa.
Nửa ngày sau, một cơn gió lạnh thổi qua, Mạc Túc rùng mình tỉnh lại, mở mắt ra thấy mình vẫn ở nguyên chỗ cũ thì khẽ thở dài. Nàng đã tiếp thu xong toàn bộ ký ức từ nguyên chủ, nguyên chủ... cũng coi như là một cô gái đáng thương.
Nơi này gọi Huyền Nguyệt đại lục, là một thế giới tôn sùng võ học và cường giả. Khối thân thể này có thân phận là tứ công chúa của Thiên Nguyệt Vương Triều, tên Nguyệt Vô Song.
Thân phận cao quý, vốn nên là được sủng ái có thừa, nhưng kỳ dị là từ nhỏ cho đến lớn, người mà nguyên chủ gọi mẫu hoàng đều xem nàng như không khí, chưa bao giờ coi trọng, thậm chí còn đối đãi lạnh nhạt như một người xa lạ.
Nguyên chủ có tính cách tự ti nhu nhược, có khổ cũng không dám nói. Thân phận cao quý lại bị người khi dễ như một nô tỳ cũng không bằng.
Ba tháng trước, nguyên chủ tròn mười sáu tuổi, bị người hãm hại dẫn tiến cấm địa hoàng gia, thân trúng mị dược mơ màng hồ đồ cùng người phát sinh quan hệ. Cùng lúc đó, trấn quốc chi bảo của hoàng tộc bỗng nhiên bị mất.
Tất cả hiềm nghi cùng tội danh đều đổ lên đầu nguyên chủ, nguyên chủ bị tra tấn nghiêm hình, nhưng nàng vẫn là không biết giải thích như thế nào, chỉ biết im lặng chịu đựng.
Cuối cùng, nguyên chủ bị kết tội thông dâm với địch trộm đi trấn quốc chi bảo, làm nhục nhã danh dự hoàng gia. Tước hồi công chúa chi danh, biếm thành thứ dân đày đi biên cảnh xa xôi.
Mà nguyên chủ, ở trên đường đi biên cảnh thời điểm phát hiện chính mình đã hoài thai ba tháng. Nguyên chủ thực lo lắng, thực sợ hãi không biết phải làm như thế nào. Chưa kịp tìm ra cách giải quyết đã bị một cuộc ám sát thần bí khiến cho hương tiêu ngọc vẫn. Thi thể vẫn chưa được yên, bị đưa đến tay của một đám thổ phỉ. Vừa lúc Mạc Túc trọng sinh tỉnh lại, mới không khiến cho thân thể này bị lăng nhục.
Nhưng dù thế nào, nguyên chủ cũng chết một cách oan uổng. Từ đầu tới cuối, nàng cũng không biết người tối hôm đó cùng chính mình phát sinh quan hệ là ai, càng không biết ai phái sát thủ đến giết mình.
Nghĩ đến chuyện tối hôm đó, nàng theo bản năng đưa tay xoa bụng, nguyên chủ bị ám sát, có lẽ là một thi hai mệnh rồi.
Chưa từng nghĩ tới, nàng vốn chỉ muốn sờ thử xem mang thai là cảm giác gì, ai mà ngờ được có một đôi chân từ trong đạp bụng nàng một cái.
Ngay cả biểu cảm luôn luôn lạnh lẽo của Mạc Túc cũng phai nhạt, đôi mắt ánh lên vẻ kinh ngạc.
Trải qua nhiều chuyện như thế... vậy mà đứa nhỏ này... vẫn có thể ngoan cường sống sót?
Loại lực lượng của sinh mệnh này, thật là kỳ diệu!
Ngay lập tức, biểu cảm của nàng trở nên nghiêm túc, nàng đưa tay vỗ bụng, nỉ non tuyên thệ:
"Nhóc con, nếu duyên phận giữa chúng ta kỳ diệu như thế. Từ đây ta sẽ thay thế mẫu thân của ngươi, làm tròn chức trách của một người mẹ đúng nghĩa. Chúng ta là thân nhân duy nhất của nhau, đúng hay không?"
Nàng vừa nói xong, trong bụng lại truyền đến tiếng đạp nho nhỏ, chọc cho trái tim của Mạc Túc nháy mắt trở nên mềm mại.
"Nhóc con đừng quậy, bây giờ mẫu thân mang ngươi đi, xây dựng vương quốc thuộc về chúng ta nha!"
Mạc Túc đứng lên, cẩn thận che chở cho bụng, ngoái đầu nhìn lại một rừng ngô đồng rụng lá, híp mắt thầm hứa hẹn.
Nguyệt Vô Song, ngươi yên tâm đi, những người hại chết ngươi, Mạc Túc ta sẽ nhất nhất hoàn trả trở về.
Đứa con của ngươi, ta cũng sẽ coi nó như con của mình, dạy dỗ nuôi nấng nó thành người tài.
Ở một nơi khác, trong một căn phòng tối tăm hắt hiu ánh đèn quỷ bí hiện lên một bóng dáng phiêu mỹ, khuôn mặt người nọ ẩn ở trong hắc ám, chỉ lộ ra một đôi mắt hẹp dài hung ác. Thanh âm khàn khàn, giọng điệu không phân rõ nam nữ, lạnh lẽo hỏi thủ hạ:
"Nàng đã chết hay chưa?"
Lát sau, trong bóng tối lại truyền ra một thanh âm của nam nhân, mang theo ngữ điệu cung kính nói:
"Bẩm báo chủ tử, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy kiếm đã đâm vào ngực nàng kia. Cũng chính tay kiểm tra hơi thở của nàng. Xác thật không có lầm là đã chết."
Trong bóng đêm, đôi mắt người kia chợt lóe qua một tia ánh sáng lạnh, cười quỷ dị nói:
"Lui xuống đi! Đem hết thảy dấu vết đều tiêu diệt!""
"Vâng!"
Tác giả :
Trường Lộ Cô Hành