Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 83: Rèn luyện tại Thiên Hoàng Điện 1
"Hiện tại, các ngươi mang theo chiếc nhẫn kia vào, vào trong đó, nếu gặp phải nguy hiểm không thể ứng phó được, chiếc nhẫn này sẽ cứu các ngươi một mạng, đem các ngươi an toàn đi ra ngoài." Một vị lão sư nói xong, lập tức có người đem nhẫn phát cho mọi người!
Nhận được nhẫn, tất cả mọi người bắt đầu tiến vào, từng đội từng tổ bắt đầu hình thành, có một số ít người vẫn đi một mình.
Nhóm người Phượng Thiên Vũ bắt đầu bước chân vào tầng thứ nhất.
Sau khi đi vào, từng trận gió rét thổi tới, bông tuyết bay xuống, một mảnh tuyết trắng xóa.
Một thế giới băng tuyết!
"A Vũ, đây là tình huống gì vậy?"
Mộc Mộc nhìn những bông tuyết đang bay xuống, khóe miệng co rút, bên ngoài ánh nắng chan hòa như vậy, nơi đây lại biến thành một băng thiên tuyết địa(trời băng đất tuyết)!
"Không biết, đi thôi!"
Nàng cũng không xác định được đây là tình huống gì, lại không có biện pháp câu thông được với Ảnh nhi, Ảnh nhi gần như đang trong tình trạng ngủ say, Viêm nói ngày hắn độ kiếp sắp đến rồi, cho nên mới phải ngủ say dự trự lực lượng, đối phó với Tử Lôi Kiếp!
Khuôn mặt Phượng Thiên Vũ tối sầm lại, nàng không thế cứ ỷ lại Ảnh nhi được, xem ra sau này nàng cần phải đọc nhiều sách hơn nữa, triệt triệt để để hiểu được tất cả mọi chuyện!
"A Vũ, bên kia có trái cây."
Mọi người nhìn qua, không có a?
"Mộc Mộc tỷ, chỗ đó nào có trái cây?" Thanh Ngư nghi ngờ hỏi, bọn hắn cái gì cũng không thấy a?
Mộc Mộc hít mũi một cái, nàng là kẻ tham ăn, kẻ tham ăn đối với thức ăn đặc biệt mẫn cảm!
Đi đến đằng sau một Tuyết Sơn, Mộc Mộc nhìn trên cây đại thụ những trái cây màu đỏ rực, xoay người, cười nói: "Nhìn, ta đã nói mà, các ngươi còn không tin!"
"Hưu... hưu!"
Thanh Ngư lắp bắp nói: "Mộc Mộc tỷ, tỷ... phải mau qua đây...tới đây nhanh lên?"
Thanh Loan hung hăng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng hãy đi trước đi, Vân Ế cùng Mạc Sầu vẻ mặt táo bón, Vân Thương cùng Mộc Thương không cảm giác, mặt lạnh!
Mộc Mộc còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị Hồng Lăng của Phượng Thiên Vũ cuốn lấy!
Đứng vững lại thân thể, Mộc Mộc nhìn hàng vạn con chuột khẽ cười nói: “Ta có thể ngất đi không?"
Mọi người: "... Khinh bỉ!"
"A Vũ, làm sao bây giờ?" Mộc Mộc giả khóc, nàng cũng không muốn bị con chuột ăn thịt a!
"Chạy!"
Mọi người nghe vậy đều chạy thật nhanh, cái này không phải là chạy trốn, mà là số lượng quân địch quá nhiều a!
Mộc Mộc quay đầu lại, vẫn trông thấy đám chuột chạy theo đuổi giết, cất tiếng hỏi:"Sao lại như vậy? đất tuyết làm sao lại có chuột?"
Vân Ế nghe vậy, vừa chạy vừa giải thích: "Nếu không sai, theo ghi chép trên sách đây chính là nơi sinh sống của bọn chuột tuyết, chúng nó sinh tồn chủ yếu trên phần đất tuyết, số lượng cực nhiều, thích nhất là ăn thịt”.
"Còn hỏi cái rắm, chạy nhanh lên!" Mộc Thương nhìn thoáng qua Mộc Mộc, trong nháy mắt di động, đã đến bên cạnh Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ khó chịu, cứ tiếp tục như vậy không phải là kế sách hay, quân địch cứ đuổi theo như thế này, bọn hắn cũng không thể cứ mãi chạy được, tiếp tục như vậy, không được, chính là phải dừng lại, nghĩ cách tiêu diệt bọn nó!
"Các ngươi đi trước, ta cản phía sau!" Phượng Thiên Vũ bước chân ngưng lại, nàng nghĩ ra rồi, có thể dùng lửa.
Mọi người tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng chạy lên phía trước!
Nhìn bọn chuột tuyết đang theo sát phía sau, từ trong tay Phượng Thiên Vũ xuất ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm bay về phía bọn chuột tuyết!
Vốn cho rằng bọn nó sẽ sợ lửa, ai ngờ rằng, những con chuột đi đầu bắt đầu chuyển động, trên thân bọn nó xuất hiện một lớp hàn băng bảo vệ, ngăn cách hoàn toàn với đòa hỏa diễm!
"Cái này cũng làm được sao?"
Vân Ế vừa nhìn thấy, không thể tin nổi!
Phượng Thiên Vũ thấy tình hình không ổn, bọn chuột này không sợ lửa, ném nhiều hỏa cầu hơn nữa cũng không có tác dụng, còn thật lãng phí linh lực!
Nhảy lùi về sau mấy bước, Phượng Thiên Vũ đuổi theo nhóm người trước mặt, nói: "Hỏa diễm không có tác dụng, chúng ta chạy thôi."
Vì vậy một đoàn người lại bắt đầu bi kịch... !
Chạy qua hai ngọn núi, bọn chuột tuyết vẫn lì lợm theo sát phía sau!
"A Vũ, đây là dòng sông bị đóng băng?" Mộc Mộc nhìn dòng sông đóng băng như một mảng gương lớn rồi cất giọng nói!
"Quản nó làm cái gì, đi thôi!" Mộc Thương nói xong, Mạc Sầu bước một chân lên, rắc rắc, mặt hồ nứt ra rồi!
Mạc Sầu cúi đầu ngượng ngùng, nói: "Thực xin lỗi, ta không cố ý."
"Không có việc gì, đi thôi!"
Vân Ế vỗ vỗ bả vai Mạc Sầu đi tới an ủi!
Qua sông, Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ tới lúc Mạc Sầu đạp nát tảng băng, bọn chuột đều lách qua đoạn đó mới tiếp tục truy đuổi.
Chẳng lẽ bọn nó không sợ lửa, lại sợ nước?
Ý tưởng vừa sinh ra, Phượng Thiên Vũ thử dùng linh lực đánh vào những con chuột tuyết đang chạy trên mặt hồ, quả nhiên, những con chuột kia kêu lên chi…chi!
Sau đó bọn nó sợ hãi lui về phía sau!
Mấy người vừa trông thấy vậy, nhanh chóng sử dụng linh lực phá tan mặt hồ, dòng sông hiện ra, những con chuột không kịp chạy về, rớt xuống sông!
Dòng sông xuất hiện, không có cách nào qua sông, bọn chuột tuyết đánh phải đứng bên kia nhìn sang!
Phượng Thiên Vũ biết rõ những con chuột tuyết này đi ra từ trong cây đại thụ kia, sống trong tuyết lại sợ nước, đúng là hiếm thấy rồi!
Nhóm người đi thêm nửa canh giờ, cũng không có thấy thêm cái con đường nào nữa!
Mộc Mộc dựa thân vào một khối tấm đá: "A Vũ, sao mãi không tìm thấy con đường vậy?"
Phượng Thiên Vũ đứng ở một bên, mắt phượng đảo quanh tấm bia đá, trong thấy hai chữ khắc trên tấm bia đá, môi mỏng khẽ nhích.
"Chính là nơi ngươi đang dựa vào đó!"
Mộc Mộc nghe vậy, nghiêng tai nhìn qua, quả nhiên trên bia đá có khắc hai chữ "Thông đạo", mừng đến phát khóc, trời ơi cuối cùng cũng tìm được rồi!
Mộc Thương đã bó tay lâu rồi!
Phượng Thiên Vũ cẩn thận quan sát, không biết làm cách nào để mở được khối bia đá này.
Thanh Loan mỉm cười: "Đá nó là được rồi."
Mọi người không tin liếc nhìn Thanh Loan, Mộc Mộc liền dùng hành động để chứng minh, một cước đá bay, phiến đá ảm đạm bỗng nhiên lóe lên một hồi ánh sáng, một cánh cửa màu đen xuất hiện, Phượng Thiên Vũ không nói thêm lời nào, dẫn đầu bước vào, mấy người đằng sau cũng theo bước đằng sau, vừa khi nhóm người bọn họ vào trong, cánh cửa liền biến mất, ánh sáng vụt tắt phiến đã trở lại như ban đầu!
Bước lên tầng thứ hai, mọi người lại bó tay, vừa lúc này còn là băng thiên tuyết địa, hàn khí bức người, vừa bước vào tầng thứ hai, quả nhiên là muốn khảo thí thân xác của con người a... !
Có khi chỉ cần để trứng gà ở đây, lập tức có món trứng luột rồi nha!
Im lặng là vàng, phải nhanh chóng đi tìm thông đạo, tầng thứ hai tuyệt đối sẽ không dễ dàng như tầng một.
Khí nóng bốc lên, mọi người phải dùng linh lực để bảo vệ nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra, Thanh Loan nhìn về phía Vân Ế, cất tiếng hỏi: "Vân Ế, sao lại nóng như vậy chứ?"
Vân Ế im lặng, sau đó mới trả lời: "Ngươi đem băng châu quăng ra chẳng phải sẽ biết sao!"
Nhận được nhẫn, tất cả mọi người bắt đầu tiến vào, từng đội từng tổ bắt đầu hình thành, có một số ít người vẫn đi một mình.
Nhóm người Phượng Thiên Vũ bắt đầu bước chân vào tầng thứ nhất.
Sau khi đi vào, từng trận gió rét thổi tới, bông tuyết bay xuống, một mảnh tuyết trắng xóa.
Một thế giới băng tuyết!
"A Vũ, đây là tình huống gì vậy?"
Mộc Mộc nhìn những bông tuyết đang bay xuống, khóe miệng co rút, bên ngoài ánh nắng chan hòa như vậy, nơi đây lại biến thành một băng thiên tuyết địa(trời băng đất tuyết)!
"Không biết, đi thôi!"
Nàng cũng không xác định được đây là tình huống gì, lại không có biện pháp câu thông được với Ảnh nhi, Ảnh nhi gần như đang trong tình trạng ngủ say, Viêm nói ngày hắn độ kiếp sắp đến rồi, cho nên mới phải ngủ say dự trự lực lượng, đối phó với Tử Lôi Kiếp!
Khuôn mặt Phượng Thiên Vũ tối sầm lại, nàng không thế cứ ỷ lại Ảnh nhi được, xem ra sau này nàng cần phải đọc nhiều sách hơn nữa, triệt triệt để để hiểu được tất cả mọi chuyện!
"A Vũ, bên kia có trái cây."
Mọi người nhìn qua, không có a?
"Mộc Mộc tỷ, chỗ đó nào có trái cây?" Thanh Ngư nghi ngờ hỏi, bọn hắn cái gì cũng không thấy a?
Mộc Mộc hít mũi một cái, nàng là kẻ tham ăn, kẻ tham ăn đối với thức ăn đặc biệt mẫn cảm!
Đi đến đằng sau một Tuyết Sơn, Mộc Mộc nhìn trên cây đại thụ những trái cây màu đỏ rực, xoay người, cười nói: "Nhìn, ta đã nói mà, các ngươi còn không tin!"
"Hưu... hưu!"
Thanh Ngư lắp bắp nói: "Mộc Mộc tỷ, tỷ... phải mau qua đây...tới đây nhanh lên?"
Thanh Loan hung hăng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng hãy đi trước đi, Vân Ế cùng Mạc Sầu vẻ mặt táo bón, Vân Thương cùng Mộc Thương không cảm giác, mặt lạnh!
Mộc Mộc còn không biết chuyện gì đang xảy ra, đã bị Hồng Lăng của Phượng Thiên Vũ cuốn lấy!
Đứng vững lại thân thể, Mộc Mộc nhìn hàng vạn con chuột khẽ cười nói: “Ta có thể ngất đi không?"
Mọi người: "... Khinh bỉ!"
"A Vũ, làm sao bây giờ?" Mộc Mộc giả khóc, nàng cũng không muốn bị con chuột ăn thịt a!
"Chạy!"
Mọi người nghe vậy đều chạy thật nhanh, cái này không phải là chạy trốn, mà là số lượng quân địch quá nhiều a!
Mộc Mộc quay đầu lại, vẫn trông thấy đám chuột chạy theo đuổi giết, cất tiếng hỏi:"Sao lại như vậy? đất tuyết làm sao lại có chuột?"
Vân Ế nghe vậy, vừa chạy vừa giải thích: "Nếu không sai, theo ghi chép trên sách đây chính là nơi sinh sống của bọn chuột tuyết, chúng nó sinh tồn chủ yếu trên phần đất tuyết, số lượng cực nhiều, thích nhất là ăn thịt”.
"Còn hỏi cái rắm, chạy nhanh lên!" Mộc Thương nhìn thoáng qua Mộc Mộc, trong nháy mắt di động, đã đến bên cạnh Phượng Thiên Vũ!
Phượng Thiên Vũ khó chịu, cứ tiếp tục như vậy không phải là kế sách hay, quân địch cứ đuổi theo như thế này, bọn hắn cũng không thể cứ mãi chạy được, tiếp tục như vậy, không được, chính là phải dừng lại, nghĩ cách tiêu diệt bọn nó!
"Các ngươi đi trước, ta cản phía sau!" Phượng Thiên Vũ bước chân ngưng lại, nàng nghĩ ra rồi, có thể dùng lửa.
Mọi người tuy rằng không biết nàng muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng chạy lên phía trước!
Nhìn bọn chuột tuyết đang theo sát phía sau, từ trong tay Phượng Thiên Vũ xuất ra một đoàn hỏa diễm, hỏa diễm bay về phía bọn chuột tuyết!
Vốn cho rằng bọn nó sẽ sợ lửa, ai ngờ rằng, những con chuột đi đầu bắt đầu chuyển động, trên thân bọn nó xuất hiện một lớp hàn băng bảo vệ, ngăn cách hoàn toàn với đòa hỏa diễm!
"Cái này cũng làm được sao?"
Vân Ế vừa nhìn thấy, không thể tin nổi!
Phượng Thiên Vũ thấy tình hình không ổn, bọn chuột này không sợ lửa, ném nhiều hỏa cầu hơn nữa cũng không có tác dụng, còn thật lãng phí linh lực!
Nhảy lùi về sau mấy bước, Phượng Thiên Vũ đuổi theo nhóm người trước mặt, nói: "Hỏa diễm không có tác dụng, chúng ta chạy thôi."
Vì vậy một đoàn người lại bắt đầu bi kịch... !
Chạy qua hai ngọn núi, bọn chuột tuyết vẫn lì lợm theo sát phía sau!
"A Vũ, đây là dòng sông bị đóng băng?" Mộc Mộc nhìn dòng sông đóng băng như một mảng gương lớn rồi cất giọng nói!
"Quản nó làm cái gì, đi thôi!" Mộc Thương nói xong, Mạc Sầu bước một chân lên, rắc rắc, mặt hồ nứt ra rồi!
Mạc Sầu cúi đầu ngượng ngùng, nói: "Thực xin lỗi, ta không cố ý."
"Không có việc gì, đi thôi!"
Vân Ế vỗ vỗ bả vai Mạc Sầu đi tới an ủi!
Qua sông, Phượng Thiên Vũ đang chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên nhớ tới lúc Mạc Sầu đạp nát tảng băng, bọn chuột đều lách qua đoạn đó mới tiếp tục truy đuổi.
Chẳng lẽ bọn nó không sợ lửa, lại sợ nước?
Ý tưởng vừa sinh ra, Phượng Thiên Vũ thử dùng linh lực đánh vào những con chuột tuyết đang chạy trên mặt hồ, quả nhiên, những con chuột kia kêu lên chi…chi!
Sau đó bọn nó sợ hãi lui về phía sau!
Mấy người vừa trông thấy vậy, nhanh chóng sử dụng linh lực phá tan mặt hồ, dòng sông hiện ra, những con chuột không kịp chạy về, rớt xuống sông!
Dòng sông xuất hiện, không có cách nào qua sông, bọn chuột tuyết đánh phải đứng bên kia nhìn sang!
Phượng Thiên Vũ biết rõ những con chuột tuyết này đi ra từ trong cây đại thụ kia, sống trong tuyết lại sợ nước, đúng là hiếm thấy rồi!
Nhóm người đi thêm nửa canh giờ, cũng không có thấy thêm cái con đường nào nữa!
Mộc Mộc dựa thân vào một khối tấm đá: "A Vũ, sao mãi không tìm thấy con đường vậy?"
Phượng Thiên Vũ đứng ở một bên, mắt phượng đảo quanh tấm bia đá, trong thấy hai chữ khắc trên tấm bia đá, môi mỏng khẽ nhích.
"Chính là nơi ngươi đang dựa vào đó!"
Mộc Mộc nghe vậy, nghiêng tai nhìn qua, quả nhiên trên bia đá có khắc hai chữ "Thông đạo", mừng đến phát khóc, trời ơi cuối cùng cũng tìm được rồi!
Mộc Thương đã bó tay lâu rồi!
Phượng Thiên Vũ cẩn thận quan sát, không biết làm cách nào để mở được khối bia đá này.
Thanh Loan mỉm cười: "Đá nó là được rồi."
Mọi người không tin liếc nhìn Thanh Loan, Mộc Mộc liền dùng hành động để chứng minh, một cước đá bay, phiến đá ảm đạm bỗng nhiên lóe lên một hồi ánh sáng, một cánh cửa màu đen xuất hiện, Phượng Thiên Vũ không nói thêm lời nào, dẫn đầu bước vào, mấy người đằng sau cũng theo bước đằng sau, vừa khi nhóm người bọn họ vào trong, cánh cửa liền biến mất, ánh sáng vụt tắt phiến đã trở lại như ban đầu!
Bước lên tầng thứ hai, mọi người lại bó tay, vừa lúc này còn là băng thiên tuyết địa, hàn khí bức người, vừa bước vào tầng thứ hai, quả nhiên là muốn khảo thí thân xác của con người a... !
Có khi chỉ cần để trứng gà ở đây, lập tức có món trứng luột rồi nha!
Im lặng là vàng, phải nhanh chóng đi tìm thông đạo, tầng thứ hai tuyệt đối sẽ không dễ dàng như tầng một.
Khí nóng bốc lên, mọi người phải dùng linh lực để bảo vệ nhưng mồ hôi vẫn không ngừng tuôn ra, Thanh Loan nhìn về phía Vân Ế, cất tiếng hỏi: "Vân Ế, sao lại nóng như vậy chứ?"
Vân Ế im lặng, sau đó mới trả lời: "Ngươi đem băng châu quăng ra chẳng phải sẽ biết sao!"
Tác giả :
Khinh Mặc Vũ