Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 44: Bắt đầu tu luyện 3
"Mẫu thân, tách hắn ra , kia là khí tức tà ác. "
"Ảnh nhi, hắn vẫn luôn đi theo". Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh trao đổi, nhưng vẫn không có thả lỏng cảnh giác.
"Mẫu thân, ta sẽ phóng ra tia uy áp, nếu như hắn vẫn không chịu lùi bước chúng ta phải động thủ."
"Được"
Từ trên người Phượng Thiên Vũ , cỗ uy áp của Cấm kỵ thần thú chậm rãi tràn ra, phiêu tán trên bầu trời đêm.
Mạc Sầu vẫn như cũ điều khiển xe ngựa, cỗ khí tức tà ác kia cũng đã biến mất, Phượng Thiên Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả thật là nhân ngoại hữu nhân , thiên ngoại hữu thiên.
Trong đêm đen tịch mịch, một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững, một đôi huyết sắc nhìn chằm chằm vào xe ngựa đang dần đi xa, khóe môi khẽ nhếch, trong đêm đen khuôn mặt tuấn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện , mờ mờ ảo ảo nhưu linh giữa màn đêm, âm thanh khàn khàn phát ra: " Siêu thần thú sao? Thật không uổng phí một chuyến này, con mồi chơi vui như vậy, xem ra đành phải phí chút tâm tư. "
..
Lúc này Tuyết Ảnh đã ra khỏi không gian, nằm trong xe ngựa , mắt hồng tràn ngập nghiêm túc, tay nhỏ chống đầu , đăm chiêu suy nghĩ.
" Ảnh nhi , vừa rồi là cái gì vậy? " Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi , nếu không phải đối phương không có ý tứ muốn cùng các nàng giao thủ, không thì bây giờ nhất định đã xảy ra một trận ác chiến rồi.
" Mẫu thân, ta cũng không biết, nhưng ta có thể cảm giác được cỗ khí tà ác bao trùm khắp người hắn, khí tức hắc ám này, xem ra hắn không phải người của Thương Lan đại lục. "
"Không phải người của Thương Lan đại lục? "
Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, ngoài Thương Lan đại lục còn có những không gian khác sao?
" Thanh Ngư , ngươi có biết không? "
" Tiểu thư , ta cũng chưa từng nghe nói tới những địa phương khác." Thanh Ngư lắc đầu, nàng cũng không biết.
" Mẫu thân, trừ bỏ Thương Lan đại lục ra, còn có những không gian khác như : Ma giới , Thần giới , Linh giới , Tiên giới , U Minh Hoàn cảnh giới cùngÁc Ma Thâm Uyên (ác ma vực sâu). " Tuyết Ảnh tay vân vêáo bào , thản nhiên nói.
" Ảnh nhi , ngươi làm sao mà biết được? "
Phượng Thiên Vũ nghi hoặc hỏi , Ảnh Nhi là do nàng làm thức tỉnh, sao hắn biết rõ những thứ này?
" Mẫu thân, là truyền thừa ký ức."
"Nga. "
Mấy người trò chuyện một chút, liền đến phân đường , Tuyết Ảnh về không gian , Phượng Thiên Vũ mang theo Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đi đến phân đường đã là ban đêm , ở bên ngoài, có mấy gã sai vặt trông coi, khi thấy mấy người Phượng Thiên Vũ, liền tiến lên hỏi dò: “ Các vị đến phân đường Dược Tông là có chuyện gì? "
Không giống như các gã sai vặt ngang ngược càn rỡ khác, người ở đây rất có lễ phép.
Thanh Ngư tiến lên một bước, nhẹ nói: "Tiểu ca , chúng ta là tìm Hàn Duệ đại sư, kính xin tiểu ca thông báo một tiếng là có Phượng tiểu thư cầu kiến."
Thanh Ngưlễ phép nói xong, khẽ mỉm cười , lui về bên người Phượng Thiên Vũ.
Gã giữ cửa thấy nàng rất lễ phép, liền cảm thấy có phần hảo cảm, không giống những người trước kia đụng tới là cãi lộn, động tới là động thủ, nha hoàn có diện mạo như thế mà vẫn rất lễ độ, chủ tử của nàng nhất định cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, liền vội vàng nói: "Vẫn xin mời mấy vị chờ một chút, ta liền đi thông báo một tiếng."
Thanh Ngư nghe vậy, nói: "Đa tạ tiểu ca. "
" Sư phụ , ngươi đang làm cái gì vậy? "
" Ai nha, nha đầu, sư phụ không phải là vội vàng ra gặp các ngươi hay sao, còn chưa kịp rửa mặt đâu."
" Nha đầu , làm sao ngươi tới nơi này? " Hàn Duệ nghi hoặc hỏi , không phải nha đầu nói là ngày mai sao ?
" Sư phụ, chúng ta vừa mới đi Hoàng cung, cũng không muốn trở về Phượng phủ, liền trực tiếp tới đây ,trời sáng là chúng ta sẽ xuất phát."
Khi Phượng Thiên Vũ đang nói chuyện, đem theo Thanh Ngư cùngMạc Sầu đi đến nội đường, hai gã sai vặt khi nghe Phượng Thiên Vũ gọi một tiếng sư phụ liền hóa đá.
Hàn Duệ thấy vậy, vội vã đi theo.
Mãi đến tận khi mấy người đi xa, một cơn gió thổi qua, hai người canh cổng mới lấy lại được tinh thần, gã sai vặt vừa đi thông báo nhìn người đứng bên cạnh hỏi: " Tôn giả lúc nào đã thu đồ đệ? "
Người kia nghe vậy liền trả lời: " Không biết, không nghĩ tới Tôn giả lại vừa ý được một người. "
..
Sáng sớm hôm sau, Hàn Duệ đang chìm đắm trong mộng thì bị Phương Thiên Vũ đánh thức bằng phương pháp đặc thù, Hàn Duệ cảm thấy bản thân mình lại thu được một đệ nhất ác ma !
Đám người Phượng Thiên Vũ tất bật chuẩn bị mọi thứ còn Hàn Duệ thì đến phân đường thông báo một phen rồi, thầy trò Phượng Thiên Vũ cùng đám người Thanh Ngư, Mạc Sầu lên đường đi đến Nhật Viêm Quốc.
Đi cả một ngày đường, thấy sắc trời đã tối, mấy người trông thấy một nhà trọ liền nhanh chóng đi đến.
Nhìn nhà trọ này giống như đã rất lâu không có người đến, cái bàn, cái ghế mà Phượng Thiên Vũ sử dụng đều có niên đại từ thời xa xưa, liền nói liếc mắt nhìn quanh nhà trọ bắt đại một vật thì cũng là cấp bậc đồ cổ, cho nên thật không thể không kỳ thị.
"Tiểu nhị, còn phòng trống hay không? " Thanh Ngư tiến lên hỏi, từ trong không gian lấy ra một ít kim tệ , đặt ở trước quầy hàng.
Tiểu nhị đang ngủ bị đánh thức chuẩn bị phát tác, nhìn lên quầy thấy có mấy kim tệ , liền cười nịnh nọt, vẻ mặt chân chó: "Có , có , khách quan cần mấy phòng? "
"Bốn gian phòng đi. "
" Khách quan, trên lầu đều là những phòng thượng hạng , chỉ là...'' Tiểu nhị định nói tiếp thì phía sau chưởng quỹ vội vã đi ra nói: "Mấy vị khách quan, không có chuyện gì , trên lầu đều là gian phòng thượng hạng , mấy vị có thể tùy tiệnsử dụng, xem mấy vị có phải là đã đi một đường dài rồi hay không? Nhất định là cực kỳ mệt mỏi rồi, không bằng mấy vị khách quan đi rửa mặt trước, ta cho người làm chút cơm nước cho mấy vị." Vừa nói chuyện vừa đem mấy kim tệ trên quầy bỏ vào trong túi.
" Cũng được , nha đầu chúng ta đi lên thôi. " Hàn Duệ nói xong, đi lên lầu.
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người rồi cũng đi lên, hai người Thanh Ngưcùng Mạc Sầu cũng đi theo sau.
Thấy mấy người đã đi xa, chưởng quỹ đánh vào người tiểu nhị , tức giận nói: " Ngươi còn tính nói cho bọn họ biết , ngươi cũng không nhìn một chút nơi này của chúng ta đã bao lâu không có khách , thật vất vả mới có vài người , thiếu chút nữa làđể cho ngươi đuổi đi rồi. "
"Nhưng mà , chưởng quỹ , ta nhìn mấy vị kia không phải là người xấu , thứ đó sẽ làm hại đến các vị đó mất. "
"Được rồi, đừng nói nữa , ta mới không quản những thứ đó đâu, ta chỉ cần bọn họ có kim tệ là được , cứ tiếp tục như vậyhai chúng ta đến cơm cũng không có mà ăn , ngẫm lại trước đây chuyện làm ăn vốn thật tốt...haizzz.... "
Tiểu nhị nghe vậy , còn muốn nói thêm điều gì , lại bị chưởng quỹ trừng mắt: " Còn lo lắng cái gì , nhanh đi làm cơm a. "
“A”, tiểu nhị lên tiếng, rồi nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp.
" Tiểu thư , bon họ nói đến cái thứ đó là cái gì vậy? "Thanh Ngư tò mò hỏi , trên lầu này rất an tĩnh , cũng không thấy cái gì hết a?
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: " Không biết, buổi tối đừng ngủ, duy trì cảnh giác. " Nói xong tiến vào phòng. Các nàng chọn bốn gian phòng sát nhau, gian phòng Thanh Ngư sát vách với Phượng Thiên Vũ, Mạc Sầu thì sát với Hàn Duệ , như vậy nếu có chuyện gì xảy ra sẽ nhanh chóng ứng cứu.
Chưa tới một lúc, một cơn gió vụt qua trước mặt Phượng Thiên Vũ , Phượng Thiên Vũ nhìn về phía trước bằng ánh mát quái dị, chỉ thấy Hàn Duệ tay cầm dược thảo , còn chưa kịp thả xuống , tóc cũng loạn xì ngầu , áo bào trắng còn dính chút tro tàn.
Hàn Duệ thấy ánh mắt của đồ nhi, xấu hổ vỗ vỗ phần tro tàn trên áo bào trắng , bản thân muốn vào xem đồ nhi một chút, ây da lần này đúng là làm mất sạch hình tượng trước mặt đồ nhi rồi.
Nếu như Hàn Duệ biết trong lòng Phượng Thiên Vũ hình tượng của hắn vốn đã không có, không biết có hay không lệ rơi đầy mặt.
"Ảnh nhi, hắn vẫn luôn đi theo". Phượng Thiên Vũ cùng Tuyết Ảnh trao đổi, nhưng vẫn không có thả lỏng cảnh giác.
"Mẫu thân, ta sẽ phóng ra tia uy áp, nếu như hắn vẫn không chịu lùi bước chúng ta phải động thủ."
"Được"
Từ trên người Phượng Thiên Vũ , cỗ uy áp của Cấm kỵ thần thú chậm rãi tràn ra, phiêu tán trên bầu trời đêm.
Mạc Sầu vẫn như cũ điều khiển xe ngựa, cỗ khí tức tà ác kia cũng đã biến mất, Phượng Thiên Vũ âm thầm thở phào nhẹ nhõm, quả thật là nhân ngoại hữu nhân , thiên ngoại hữu thiên.
Trong đêm đen tịch mịch, một bóng dáng cao lớn đứng sừng sững, một đôi huyết sắc nhìn chằm chằm vào xe ngựa đang dần đi xa, khóe môi khẽ nhếch, trong đêm đen khuôn mặt tuấn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện , mờ mờ ảo ảo nhưu linh giữa màn đêm, âm thanh khàn khàn phát ra: " Siêu thần thú sao? Thật không uổng phí một chuyến này, con mồi chơi vui như vậy, xem ra đành phải phí chút tâm tư. "
..
Lúc này Tuyết Ảnh đã ra khỏi không gian, nằm trong xe ngựa , mắt hồng tràn ngập nghiêm túc, tay nhỏ chống đầu , đăm chiêu suy nghĩ.
" Ảnh nhi , vừa rồi là cái gì vậy? " Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi , nếu không phải đối phương không có ý tứ muốn cùng các nàng giao thủ, không thì bây giờ nhất định đã xảy ra một trận ác chiến rồi.
" Mẫu thân, ta cũng không biết, nhưng ta có thể cảm giác được cỗ khí tà ác bao trùm khắp người hắn, khí tức hắc ám này, xem ra hắn không phải người của Thương Lan đại lục. "
"Không phải người của Thương Lan đại lục? "
Phượng Thiên Vũ kinh ngạc, ngoài Thương Lan đại lục còn có những không gian khác sao?
" Thanh Ngư , ngươi có biết không? "
" Tiểu thư , ta cũng chưa từng nghe nói tới những địa phương khác." Thanh Ngư lắc đầu, nàng cũng không biết.
" Mẫu thân, trừ bỏ Thương Lan đại lục ra, còn có những không gian khác như : Ma giới , Thần giới , Linh giới , Tiên giới , U Minh Hoàn cảnh giới cùngÁc Ma Thâm Uyên (ác ma vực sâu). " Tuyết Ảnh tay vân vêáo bào , thản nhiên nói.
" Ảnh nhi , ngươi làm sao mà biết được? "
Phượng Thiên Vũ nghi hoặc hỏi , Ảnh Nhi là do nàng làm thức tỉnh, sao hắn biết rõ những thứ này?
" Mẫu thân, là truyền thừa ký ức."
"Nga. "
Mấy người trò chuyện một chút, liền đến phân đường , Tuyết Ảnh về không gian , Phượng Thiên Vũ mang theo Thanh Ngư cùng Mạc Sầu đi đến phân đường đã là ban đêm , ở bên ngoài, có mấy gã sai vặt trông coi, khi thấy mấy người Phượng Thiên Vũ, liền tiến lên hỏi dò: “ Các vị đến phân đường Dược Tông là có chuyện gì? "
Không giống như các gã sai vặt ngang ngược càn rỡ khác, người ở đây rất có lễ phép.
Thanh Ngư tiến lên một bước, nhẹ nói: "Tiểu ca , chúng ta là tìm Hàn Duệ đại sư, kính xin tiểu ca thông báo một tiếng là có Phượng tiểu thư cầu kiến."
Thanh Ngưlễ phép nói xong, khẽ mỉm cười , lui về bên người Phượng Thiên Vũ.
Gã giữ cửa thấy nàng rất lễ phép, liền cảm thấy có phần hảo cảm, không giống những người trước kia đụng tới là cãi lộn, động tới là động thủ, nha hoàn có diện mạo như thế mà vẫn rất lễ độ, chủ tử của nàng nhất định cũng là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, liền vội vàng nói: "Vẫn xin mời mấy vị chờ một chút, ta liền đi thông báo một tiếng."
Thanh Ngư nghe vậy, nói: "Đa tạ tiểu ca. "
" Sư phụ , ngươi đang làm cái gì vậy? "
" Ai nha, nha đầu, sư phụ không phải là vội vàng ra gặp các ngươi hay sao, còn chưa kịp rửa mặt đâu."
" Nha đầu , làm sao ngươi tới nơi này? " Hàn Duệ nghi hoặc hỏi , không phải nha đầu nói là ngày mai sao ?
" Sư phụ, chúng ta vừa mới đi Hoàng cung, cũng không muốn trở về Phượng phủ, liền trực tiếp tới đây ,trời sáng là chúng ta sẽ xuất phát."
Khi Phượng Thiên Vũ đang nói chuyện, đem theo Thanh Ngư cùngMạc Sầu đi đến nội đường, hai gã sai vặt khi nghe Phượng Thiên Vũ gọi một tiếng sư phụ liền hóa đá.
Hàn Duệ thấy vậy, vội vã đi theo.
Mãi đến tận khi mấy người đi xa, một cơn gió thổi qua, hai người canh cổng mới lấy lại được tinh thần, gã sai vặt vừa đi thông báo nhìn người đứng bên cạnh hỏi: " Tôn giả lúc nào đã thu đồ đệ? "
Người kia nghe vậy liền trả lời: " Không biết, không nghĩ tới Tôn giả lại vừa ý được một người. "
..
Sáng sớm hôm sau, Hàn Duệ đang chìm đắm trong mộng thì bị Phương Thiên Vũ đánh thức bằng phương pháp đặc thù, Hàn Duệ cảm thấy bản thân mình lại thu được một đệ nhất ác ma !
Đám người Phượng Thiên Vũ tất bật chuẩn bị mọi thứ còn Hàn Duệ thì đến phân đường thông báo một phen rồi, thầy trò Phượng Thiên Vũ cùng đám người Thanh Ngư, Mạc Sầu lên đường đi đến Nhật Viêm Quốc.
Đi cả một ngày đường, thấy sắc trời đã tối, mấy người trông thấy một nhà trọ liền nhanh chóng đi đến.
Nhìn nhà trọ này giống như đã rất lâu không có người đến, cái bàn, cái ghế mà Phượng Thiên Vũ sử dụng đều có niên đại từ thời xa xưa, liền nói liếc mắt nhìn quanh nhà trọ bắt đại một vật thì cũng là cấp bậc đồ cổ, cho nên thật không thể không kỳ thị.
"Tiểu nhị, còn phòng trống hay không? " Thanh Ngư tiến lên hỏi, từ trong không gian lấy ra một ít kim tệ , đặt ở trước quầy hàng.
Tiểu nhị đang ngủ bị đánh thức chuẩn bị phát tác, nhìn lên quầy thấy có mấy kim tệ , liền cười nịnh nọt, vẻ mặt chân chó: "Có , có , khách quan cần mấy phòng? "
"Bốn gian phòng đi. "
" Khách quan, trên lầu đều là những phòng thượng hạng , chỉ là...'' Tiểu nhị định nói tiếp thì phía sau chưởng quỹ vội vã đi ra nói: "Mấy vị khách quan, không có chuyện gì , trên lầu đều là gian phòng thượng hạng , mấy vị có thể tùy tiệnsử dụng, xem mấy vị có phải là đã đi một đường dài rồi hay không? Nhất định là cực kỳ mệt mỏi rồi, không bằng mấy vị khách quan đi rửa mặt trước, ta cho người làm chút cơm nước cho mấy vị." Vừa nói chuyện vừa đem mấy kim tệ trên quầy bỏ vào trong túi.
" Cũng được , nha đầu chúng ta đi lên thôi. " Hàn Duệ nói xong, đi lên lầu.
Phượng Thiên Vũ nhìn hai người rồi cũng đi lên, hai người Thanh Ngưcùng Mạc Sầu cũng đi theo sau.
Thấy mấy người đã đi xa, chưởng quỹ đánh vào người tiểu nhị , tức giận nói: " Ngươi còn tính nói cho bọn họ biết , ngươi cũng không nhìn một chút nơi này của chúng ta đã bao lâu không có khách , thật vất vả mới có vài người , thiếu chút nữa làđể cho ngươi đuổi đi rồi. "
"Nhưng mà , chưởng quỹ , ta nhìn mấy vị kia không phải là người xấu , thứ đó sẽ làm hại đến các vị đó mất. "
"Được rồi, đừng nói nữa , ta mới không quản những thứ đó đâu, ta chỉ cần bọn họ có kim tệ là được , cứ tiếp tục như vậyhai chúng ta đến cơm cũng không có mà ăn , ngẫm lại trước đây chuyện làm ăn vốn thật tốt...haizzz.... "
Tiểu nhị nghe vậy , còn muốn nói thêm điều gì , lại bị chưởng quỹ trừng mắt: " Còn lo lắng cái gì , nhanh đi làm cơm a. "
“A”, tiểu nhị lên tiếng, rồi nhanh chóng đi xuống dưới phòng bếp.
" Tiểu thư , bon họ nói đến cái thứ đó là cái gì vậy? "Thanh Ngư tò mò hỏi , trên lầu này rất an tĩnh , cũng không thấy cái gì hết a?
Phượng Thiên Vũ nhíu mày: " Không biết, buổi tối đừng ngủ, duy trì cảnh giác. " Nói xong tiến vào phòng. Các nàng chọn bốn gian phòng sát nhau, gian phòng Thanh Ngư sát vách với Phượng Thiên Vũ, Mạc Sầu thì sát với Hàn Duệ , như vậy nếu có chuyện gì xảy ra sẽ nhanh chóng ứng cứu.
Chưa tới một lúc, một cơn gió vụt qua trước mặt Phượng Thiên Vũ , Phượng Thiên Vũ nhìn về phía trước bằng ánh mát quái dị, chỉ thấy Hàn Duệ tay cầm dược thảo , còn chưa kịp thả xuống , tóc cũng loạn xì ngầu , áo bào trắng còn dính chút tro tàn.
Hàn Duệ thấy ánh mắt của đồ nhi, xấu hổ vỗ vỗ phần tro tàn trên áo bào trắng , bản thân muốn vào xem đồ nhi một chút, ây da lần này đúng là làm mất sạch hình tượng trước mặt đồ nhi rồi.
Nếu như Hàn Duệ biết trong lòng Phượng Thiên Vũ hình tượng của hắn vốn đã không có, không biết có hay không lệ rơi đầy mặt.
Tác giả :
Khinh Mặc Vũ