Phúc Hắc Ma Quân Yêu Nhiêu Hậu
Chương 14: Kinh thế kì tài
Không màu.
Chỉ có tồn tại trong truyền thuyết. Thiên phú không màu
Lão đầu hưng phấn nở nụ cười, hắn rút cuộc cũng gặp được một đệ tử hài lòng.
Phượng Thiên Vũ thu tay, chứng kiến Tinh Thạch vỡ vụn, khóe mắt chau lên, "Giả tạo phẩm?"( giống như hàng giả a)
Khi thấy trong mắt của lão đầu tràn đầy hưng phấn, Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói một câu, "Ta đã kiểm tra xong rồi, xin cáo từ"
Thanh Ngư vẫn chờ nàng đấy!
Thông qua trí nhớ trước kia, nàng đã biết rõ thiên phú màu tím đã là cao nhất, bây giờ đã biết kết quả, cũng không cần phải lưu lại nữa.
"Đợi một chút!"
Lão đầu vội vàng kêu lên, ngượng ngùng, một kinh thế kỳ tài như vậy, hắn làm sao có thể buông tha.
"Nha đầu, có biết hay không thiên phú của ngươi là cái gì?" Lão đầu cười tủm tỉm.
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái, nói ra: "Không phải màu tím sao?"
"Sai, là không màu, nha đầu, ngươi biết cái gì là không màu không?" Lão đầu hưng phấn nói: "Đó là thiên phú trong truyền thuyết, so với màu tím còn muốn mạnh gấp đôi, thiên phú của ngươi chính là không màu."
"Không màu?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nàng lần đầu tiên biết còn có thiên phú không màu.
"Nha đầu, ta là Dược Tông Tôn Giả Hàn Duệ, không bằng ngươi làm đồ đệ của ta đi!" Hắn luôn luôn cao ngạo, năm đó Hoàng Đế Đông Dạ quốc muốn hắn thu Tam vương gia Đông Ngự Phong làm đệ tử, hắn một mực trực tiếp cự tuyệt.
"Ngươi giữ chức rất cao sao? Bái ngươi làm thầy có chỗ tốt gì sao?" Phượng Thiên Vũ hỏi ra.
Hàn Duệ nghe vậy, không biết đùa giỡn, vội vàng đem của cải của nhà mình khoe ra hết, "Ta là Tôn Giả duy nhất của Dược Tông, bái ta làm thầy, tất cả dược liệu của Phân đường này, ngươi tùy ý có thể lấy đi luyện đan.
"Vậy được, lão đầu, ngươi nếu dám gạt ta, ha ha." Phượng Thiên Vũ nở nụ cười âm hiểm.
Hàn Duệ nhìn nha đầu đang cười kia, trực giác da đầu run lên, vội vàng nói, "Nha đầu, yên tâm đi, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
"Vậy là tốt rồi, sư phụ, ngày mai bắt đầu, làm phiền sư phụ đi đến phủ Thừa Tướng tìm ta, nhớ kỹ, không thể kinh động bất luận kẻ nào a." Phượng Thiên Vũ cười cười, đi ra bên ngoài, hôm nay thu hoạch không nhỏ, kim tệ, còn có một vị sư phụ.
Hàn Duệ nghe một tiếng sư phụ, cao hứng nở nụ cười.
"Nha đầu, ngươi ở chỗ nào của phủ Thừa Tướng?" Hàn Duệ hỏi, phủ Thừa Tướng là một gia tộc lớn, trong phủ còn có rất nhiều chi thứ.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền trả lời "Là phủ viện tồi tàn nhất trong Phượng phủ, chính là chỗ ở của ta, còn có, sư phụ, ta là Phượng Thiên Vũ." Nói xong, rất nhanh đi ra ngoài.
Phượng Thiên Vũ, Hàn Duệ nghi hoặc, cái tên này như thế nào lại quen tai như vậy.
Đột nhiên, Hàn Duệ phủi tay, Phượng Thiên Vũ, đây không phải là khi còn bé linh lực khảo nghiệm là cao cấp Linh Tôn, về sau không biết chuyện gì xảy ra linh lực mất hết, rồi biến thành nha đầu ngốc hay sao?
Lúc trước hắn vẫn còn ở Dược Tông, mà không phải ở Phân đường này, dạo chơi đến đây, cũng có nghe qua, lúc ấy hắn còn cảm thấy đáng tiếc, chưa từng nghĩ, hôm nay hắn cùng với nha đầu kia kết thành thầy trò, linh lực mất hết sao? Ngu ngốc sao?
Quả thật là lời đồn đại không thể tin được! Nhìn nha đầu thông minh, lanh lợi như thế mà, đúng là không nên tin lời đồn a.
Lắc đầu, quay người ra khảo thí đường, hắn ngẫm nghĩ hay là vẫn nên tặng cho đồ tử một món quà. .
Bên ngoài, Thanh Ngư thấy nàng đi ra, liền chạy lên hỏi, "Tiểu thư, như thế nào a?"
"Có thể luyện đan." Phượng Thiên Vũ nói đến, nàng cũng không muốn nói cho Thanh Ngư biết thiên phú của nàng, không phải là không tin nàng, làm như vậy nếu có người biết đến, bắt lấy Thanh Ngư uy hiếp nàng, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng tuyệt đối sẽ không làm Thanh Ngư bị thương tổn.
Ps: Ngày mai nam chính ra sân, các đại gia mau chờ mong a.
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đối với hai người sau lưng nói ra: "Trở về."
Đứng trong sân, Mạc Sầu không biết làm sao bây giờ, như đầu gỗ đứng giữa sân.
Hắn thật sự không nghĩ tới, Phượng gia lại có thể đối xử với Phượng cô nương như thế, tuy rằng Thanh Ngư đã nói cho hắn biết, cô nương trước kia là phế vật, thế nhưng tại sao lại đối xử như vậy, phụ thân đối xử với nữ nhi của mình như thế này sao!
"Mạc Sầu, cái này là chỗ ở của tiểu thư, phía đông còn có một căn phòng nhỏ, ngươi nếu không ngại, liền ở đó đi." Thanh Ngư sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói, tiểu thư trở về liền đi vào trong không gian tu luyện, không có biện pháp, cũng không thể để Mạc Sầu đứng trong sân một đêm được.
"Thanh Ngư cô nương, ta không ngại." Mạc Sầu gấp gáp nói.
"Vậy được rồi, sắc trời cũng không sớm, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút a." Thanh Ngư nói xong, đang chuẩn bị vào trong phòng .
"Thanh Ngư cô nương, Phượng cô nương nàng. ?"
"Mạc Sầu, tiểu thư bây giờ đang tu luyện, sẽ không ra ngoài, nếu như có chuyện, ngày mai rồi hẵn nói sau, ngươi trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi." Thanh Ngư nói xong, tiến vào gian phòng, lưu lại một mình Mạc Sầu đứng trong sân.
Mạc Sầu nghĩ đến, hắn luôn gọi một tiếng cô nương, hai tiếng cô nương cũng không tiện, về sau liền kêu là tiểu thư đi, nhìn nhìn Thanh Ngư đi vào gian phòng , quay người về phía đông đi đến căn phòng nhỏ trước mặt, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đến thỉnh giáo tiểu thư về đổ thuật!
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Tiểu thư, tiểu thư người có ở đây không?" Thanh Ngư đứng ở ngoài phòng, hô lên, chẳng lẽ tiểu thư còn chưa có đi ra?
Một khắc sau, cửa phòng mở ra, trên người Phượng Thiên Vũ là một bộ áo bào trắng , bên cạnh là Tuyết Ảnh.
"Tiểu thư, ta còn tưởng rằng người không có ở đây chứ!" Thanh Ngư trông thấy Tuyết Ảnh, cao hứng hô một tiếng, "Tiểu công tử."
"Ân." Tuyết Ảnh lãnh khốc nhẹ gật đầu.
"Thanh Ngư, sớm như vậy, có chuyện gì không?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu thư, người không phải muốn gặp Hoàng hậu nương nương ư, ta nghe nói nương nương hồi cung rồi." Thanh Ngư cười hì hì nói, Hoàng hậu nương nương hồi cung, nhất định sẽ tìm tiểu thư, nếu là biết rõ tiểu thư đã thay đổi, nhất định sẽ thật cao hứng đấy. .
"Không vội, Thanh Ngư, Mạc Sầu đâu?"
Nếu như di nương của nàng đã đã trở về, như vậy sẽ đến thời điểm cho nàng tiến cung, đến lúc đó nàng sẽ hỏi về khối hình trăng lưỡi liềm kia, cả thân phận của mẫu thân nàng!
"Tiểu thư, Mạc Sầu đã tới."
"Tiểu thư, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mạc Sầu từ trong phòng đi ra, vừa vặn nghe được Phượng Thiên Vũ hỏi hắn, khi thấy bên người Phượng Thiên Vũ là một tiểu hài tử mắt hồng, tóc trắng, trong mắt liền hiện lên tia kinh ngạc, nghi ngờ hỏi, "Tiểu thư, vị này là?"
"Mạc Sầu, đó là tiểu công tử." Thanh Ngư lên tiếng trả lời.
"Tiểu công tử? Chẳng lẽ là tiểu thư đây. ." Không phải là hài tử của tiểu thư chứ, Mạc Sầu âm thầm nghĩ.
Phượng Thiên Vũ liếc nhìn Mạc Sầu, khi thấy nét mặt của hắn, nàng tự nhiên biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, chỉ có điều nàng cũng không muốn giải thích, Ảnh nhi chính là một hài tử.
"Mạc Sầu, nếu như ngươi muốn học đổ thuật, ba ngày sau ta sẽ dạy ngươi, ba ngày này ngươi có thể đi, cũng có thể lưu lại, tùy ý ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, mắt phượng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không vui.
"Tiểu thư, từ khi Mạc Sầu quyết định ly khai khỏi sòng bạc Vân Thiên chỉ mong muốn đi theo tiểu thư. Từ giờ trở đi tiểu thư đi đâu Mạc Sầu đi đó." Mạc Sầu cúi đầu xuống, thản nhiên nói, "Chẳng qua là không biết tiểu thư có nguyện ý lưu lại Mạc Sầu hay không?"
Chỉ có tồn tại trong truyền thuyết. Thiên phú không màu
Lão đầu hưng phấn nở nụ cười, hắn rút cuộc cũng gặp được một đệ tử hài lòng.
Phượng Thiên Vũ thu tay, chứng kiến Tinh Thạch vỡ vụn, khóe mắt chau lên, "Giả tạo phẩm?"( giống như hàng giả a)
Khi thấy trong mắt của lão đầu tràn đầy hưng phấn, Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt nói một câu, "Ta đã kiểm tra xong rồi, xin cáo từ"
Thanh Ngư vẫn chờ nàng đấy!
Thông qua trí nhớ trước kia, nàng đã biết rõ thiên phú màu tím đã là cao nhất, bây giờ đã biết kết quả, cũng không cần phải lưu lại nữa.
"Đợi một chút!"
Lão đầu vội vàng kêu lên, ngượng ngùng, một kinh thế kỳ tài như vậy, hắn làm sao có thể buông tha.
"Nha đầu, có biết hay không thiên phú của ngươi là cái gì?" Lão đầu cười tủm tỉm.
Phượng Thiên Vũ nhìn hắn một cái, nói ra: "Không phải màu tím sao?"
"Sai, là không màu, nha đầu, ngươi biết cái gì là không màu không?" Lão đầu hưng phấn nói: "Đó là thiên phú trong truyền thuyết, so với màu tím còn muốn mạnh gấp đôi, thiên phú của ngươi chính là không màu."
"Không màu?" Phượng Thiên Vũ nhíu mày, nàng lần đầu tiên biết còn có thiên phú không màu.
"Nha đầu, ta là Dược Tông Tôn Giả Hàn Duệ, không bằng ngươi làm đồ đệ của ta đi!" Hắn luôn luôn cao ngạo, năm đó Hoàng Đế Đông Dạ quốc muốn hắn thu Tam vương gia Đông Ngự Phong làm đệ tử, hắn một mực trực tiếp cự tuyệt.
"Ngươi giữ chức rất cao sao? Bái ngươi làm thầy có chỗ tốt gì sao?" Phượng Thiên Vũ hỏi ra.
Hàn Duệ nghe vậy, không biết đùa giỡn, vội vàng đem của cải của nhà mình khoe ra hết, "Ta là Tôn Giả duy nhất của Dược Tông, bái ta làm thầy, tất cả dược liệu của Phân đường này, ngươi tùy ý có thể lấy đi luyện đan.
"Vậy được, lão đầu, ngươi nếu dám gạt ta, ha ha." Phượng Thiên Vũ nở nụ cười âm hiểm.
Hàn Duệ nhìn nha đầu đang cười kia, trực giác da đầu run lên, vội vàng nói, "Nha đầu, yên tâm đi, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
"Vậy là tốt rồi, sư phụ, ngày mai bắt đầu, làm phiền sư phụ đi đến phủ Thừa Tướng tìm ta, nhớ kỹ, không thể kinh động bất luận kẻ nào a." Phượng Thiên Vũ cười cười, đi ra bên ngoài, hôm nay thu hoạch không nhỏ, kim tệ, còn có một vị sư phụ.
Hàn Duệ nghe một tiếng sư phụ, cao hứng nở nụ cười.
"Nha đầu, ngươi ở chỗ nào của phủ Thừa Tướng?" Hàn Duệ hỏi, phủ Thừa Tướng là một gia tộc lớn, trong phủ còn có rất nhiều chi thứ.
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, liền trả lời "Là phủ viện tồi tàn nhất trong Phượng phủ, chính là chỗ ở của ta, còn có, sư phụ, ta là Phượng Thiên Vũ." Nói xong, rất nhanh đi ra ngoài.
Phượng Thiên Vũ, Hàn Duệ nghi hoặc, cái tên này như thế nào lại quen tai như vậy.
Đột nhiên, Hàn Duệ phủi tay, Phượng Thiên Vũ, đây không phải là khi còn bé linh lực khảo nghiệm là cao cấp Linh Tôn, về sau không biết chuyện gì xảy ra linh lực mất hết, rồi biến thành nha đầu ngốc hay sao?
Lúc trước hắn vẫn còn ở Dược Tông, mà không phải ở Phân đường này, dạo chơi đến đây, cũng có nghe qua, lúc ấy hắn còn cảm thấy đáng tiếc, chưa từng nghĩ, hôm nay hắn cùng với nha đầu kia kết thành thầy trò, linh lực mất hết sao? Ngu ngốc sao?
Quả thật là lời đồn đại không thể tin được! Nhìn nha đầu thông minh, lanh lợi như thế mà, đúng là không nên tin lời đồn a.
Lắc đầu, quay người ra khảo thí đường, hắn ngẫm nghĩ hay là vẫn nên tặng cho đồ tử một món quà. .
Bên ngoài, Thanh Ngư thấy nàng đi ra, liền chạy lên hỏi, "Tiểu thư, như thế nào a?"
"Có thể luyện đan." Phượng Thiên Vũ nói đến, nàng cũng không muốn nói cho Thanh Ngư biết thiên phú của nàng, không phải là không tin nàng, làm như vậy nếu có người biết đến, bắt lấy Thanh Ngư uy hiếp nàng, Thanh Ngư là người mà nàng muốn bảo vệ cả đời, nàng tuyệt đối sẽ không làm Thanh Ngư bị thương tổn.
Ps: Ngày mai nam chính ra sân, các đại gia mau chờ mong a.
Phượng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn sắc trời, đối với hai người sau lưng nói ra: "Trở về."
Đứng trong sân, Mạc Sầu không biết làm sao bây giờ, như đầu gỗ đứng giữa sân.
Hắn thật sự không nghĩ tới, Phượng gia lại có thể đối xử với Phượng cô nương như thế, tuy rằng Thanh Ngư đã nói cho hắn biết, cô nương trước kia là phế vật, thế nhưng tại sao lại đối xử như vậy, phụ thân đối xử với nữ nhi của mình như thế này sao!
"Mạc Sầu, cái này là chỗ ở của tiểu thư, phía đông còn có một căn phòng nhỏ, ngươi nếu không ngại, liền ở đó đi." Thanh Ngư sờ sờ đầu, ngượng ngùng nói, tiểu thư trở về liền đi vào trong không gian tu luyện, không có biện pháp, cũng không thể để Mạc Sầu đứng trong sân một đêm được.
"Thanh Ngư cô nương, ta không ngại." Mạc Sầu gấp gáp nói.
"Vậy được rồi, sắc trời cũng không sớm, ngươi trước đi nghỉ ngơi một chút a." Thanh Ngư nói xong, đang chuẩn bị vào trong phòng .
"Thanh Ngư cô nương, Phượng cô nương nàng. ?"
"Mạc Sầu, tiểu thư bây giờ đang tu luyện, sẽ không ra ngoài, nếu như có chuyện, ngày mai rồi hẵn nói sau, ngươi trước cứ nghỉ ngơi thật tốt đi." Thanh Ngư nói xong, tiến vào gian phòng, lưu lại một mình Mạc Sầu đứng trong sân.
Mạc Sầu nghĩ đến, hắn luôn gọi một tiếng cô nương, hai tiếng cô nương cũng không tiện, về sau liền kêu là tiểu thư đi, nhìn nhìn Thanh Ngư đi vào gian phòng , quay người về phía đông đi đến căn phòng nhỏ trước mặt, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai lại đến thỉnh giáo tiểu thư về đổ thuật!
Sáng sớm ngày thứ hai.
"Tiểu thư, tiểu thư người có ở đây không?" Thanh Ngư đứng ở ngoài phòng, hô lên, chẳng lẽ tiểu thư còn chưa có đi ra?
Một khắc sau, cửa phòng mở ra, trên người Phượng Thiên Vũ là một bộ áo bào trắng , bên cạnh là Tuyết Ảnh.
"Tiểu thư, ta còn tưởng rằng người không có ở đây chứ!" Thanh Ngư trông thấy Tuyết Ảnh, cao hứng hô một tiếng, "Tiểu công tử."
"Ân." Tuyết Ảnh lãnh khốc nhẹ gật đầu.
"Thanh Ngư, sớm như vậy, có chuyện gì không?" Phượng Thiên Vũ nhàn nhạt hỏi.
"Tiểu thư, người không phải muốn gặp Hoàng hậu nương nương ư, ta nghe nói nương nương hồi cung rồi." Thanh Ngư cười hì hì nói, Hoàng hậu nương nương hồi cung, nhất định sẽ tìm tiểu thư, nếu là biết rõ tiểu thư đã thay đổi, nhất định sẽ thật cao hứng đấy. .
"Không vội, Thanh Ngư, Mạc Sầu đâu?"
Nếu như di nương của nàng đã đã trở về, như vậy sẽ đến thời điểm cho nàng tiến cung, đến lúc đó nàng sẽ hỏi về khối hình trăng lưỡi liềm kia, cả thân phận của mẫu thân nàng!
"Tiểu thư, Mạc Sầu đã tới."
"Tiểu thư, tối hôm qua ngủ có ngon không?" Mạc Sầu từ trong phòng đi ra, vừa vặn nghe được Phượng Thiên Vũ hỏi hắn, khi thấy bên người Phượng Thiên Vũ là một tiểu hài tử mắt hồng, tóc trắng, trong mắt liền hiện lên tia kinh ngạc, nghi ngờ hỏi, "Tiểu thư, vị này là?"
"Mạc Sầu, đó là tiểu công tử." Thanh Ngư lên tiếng trả lời.
"Tiểu công tử? Chẳng lẽ là tiểu thư đây. ." Không phải là hài tử của tiểu thư chứ, Mạc Sầu âm thầm nghĩ.
Phượng Thiên Vũ liếc nhìn Mạc Sầu, khi thấy nét mặt của hắn, nàng tự nhiên biết rõ hắn đang suy nghĩ gì, chỉ có điều nàng cũng không muốn giải thích, Ảnh nhi chính là một hài tử.
"Mạc Sầu, nếu như ngươi muốn học đổ thuật, ba ngày sau ta sẽ dạy ngươi, ba ngày này ngươi có thể đi, cũng có thể lưu lại, tùy ý ngươi." Phượng Thiên Vũ thản nhiên nói, mắt phượng trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không vui.
"Tiểu thư, từ khi Mạc Sầu quyết định ly khai khỏi sòng bạc Vân Thiên chỉ mong muốn đi theo tiểu thư. Từ giờ trở đi tiểu thư đi đâu Mạc Sầu đi đó." Mạc Sầu cúi đầu xuống, thản nhiên nói, "Chẳng qua là không biết tiểu thư có nguyện ý lưu lại Mạc Sầu hay không?"
Tác giả :
Khinh Mặc Vũ