Phù Vân Hoa
Chương 54: Thần kiếp
Thái Hành ngước nhìn sắc trời, đôi mắt đen ngập tràn nổi lo âu. Ngồi ở trong nhà là Tú Thanh cùng với chiếc đồng hồ cát to bằng một nửa cơ thể con bé. Nó mở to mắt nhìn dòng cát óng ánh chậm rãi rơi xuống, chẳng mấy chốc phía trên đã trống rỗng. Tú Thanh giơ hai tay, đảo ngược đồng hồ, cát lại theo đó mà di chuyển từ bầu đựng này sang bầu đựng khác. Con bé mở miệng nói với Thái Hành
- Lần thứ 23 rồi ạ!
Thái Hành trừng mắt nhìn chiếc đồng hồ sau đó giơ tay triệu hồi pháp bảo
- Thanh nhi ngoan, ở lại trông nhà, tiếp tục xem đồng hồ, ta đi lập tức về!
Tú Thanh mở miệng chưa kịp trả lời thì Thái Hành đã mất dạng. Con bé xụ mặt, hai tay ôm đầu gối, lại chăm chú nhìn cát chảy.
Thái Hành cưỡi gió vượt mây, lao vun vút về hướng sét đánh. Cả bầu trời là mảng ảm đạm, cũng như chính cảm giác lúc này của Thái Hành. Chẳng biết bay được bao lâu, Thái Hành cuối cùng cũng tìm ra Bảo Bảo. Nhưng hắn đang di chuyển về một hướng khác, hoàn toàn không có ý định đến Hoa Sơn
Lúc này hắn đang bay ngoằn nghoèo, lúc thấp lúc cao, lúc nghiêng lúc ngả. Hắn tránh né những tia sét nhỏ bắt đầu chuẩn xác hướng về phía mình. Theo như tính toán thì phải vài canh giờ nữa những chùm sét lớn mới thực sự đến. Trong lúc đưa tay nắm một ngọn sét dài, Minh Bảo bất ngờ bị một ngọn sét khác đánh vào lưng, loạng choạng trượt khỏi Tâm Sai kiếm rơi thẳng tắp xuống đất! Thái Hành lao nhanh đến, may mắn tóm được ống tay áo, giúp hắn tiếp đất nhẹ nhàng.
- Đệ làm cái quái gì vậy? Cưỡi pháp bảo trong tình trạng này, không muốn sống nữa à?
Minh Bảo nhíu mày xoa xoa tấm lưng, miệng khạc ra một chút máu. Hắn không ngẩn đầu, tùy tiện phất tay khiến một tia sét bị lệch hướng, đánh vào mấy cây đại thụ gần đó.
- Huynh đến đây làm gì?
Minh Bảo không tỏ ra thân thiện cho lắm. Thái Hành liền bị hắn chọc giận
- Đệ còn hỏi ta? Không phải là đi tìm đệ sao? Bây giờ lập tức quay về Hoa Sơn!
Thái Hành dứt lời, tiện tay chắn cho tam đệ thêm một đòn sét.
- Chú “dịch chuyển tức thì” có thể đi bao xa?
Minh Bảo đột nhiên hỏi. Thái Hành khó hiểu nhìn hắn nhưng vẫn trả lời:
- Không quá năm nghìn dặm nhưng vô cùng tốn sức.
- Vậy một nguyên thần thì có thể đi bao xa?
- Đi khắp lục giới nhưng không thể đi trực tiếp từ giới này đến giới khác.
Minh Bảo gật gật đầu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào mặt Thái Hành, nghiêm túc nói một câu:
- Huynh dạy ta đi!
Thái Hành tức giận quát lên
- Dạy cái gì giờ này? Đệ không biết mình đang ở trong tình trạng nào sao?
Minh Bảo không hề tỏ ra gấp gáp như nhị ca, hắn thành khẩn khụy một chân xuống, ngước đầu nhìn Thái Hành
- Nhị ca, huynh dạy đệ đi, đệ có một việc phải làm xong trước khi chết.
Thái Hành bị động tác của Minh Bảo làm giật mình, lập tức lùi lại một bước
- Rốt cuộc đệ muốn làm cái gì? Việc gì quan trọng hơn Thần kiếp nữa?
Tố Minh Bảo bỗng mỉm cười, đôi mắt u buồn lấp lánh tia sáng lạ thường
- Đệ đi tìm kỳ tích! Nàng nói trên thế giới nhất định có kỳ tích!
Thái Hành sống ngần này tuổi, lần đầu nhìn thấy chuyện hoang đường như vậy. Nhưng hắn cũng hoang đường theo, bởi vì không thể chối từ ánh mắt thiết tha kia, Thái Hành thực sự dạy cho Minh Bảo chú “dịch chuyển tức thì”. Trong cái vòng kết giới nho nhỏ, vừa đủ chắn đi mấy tia sét, một người dạy vội, một người học vội. Tựa như ra trận mới bắt đầu tập võ. Minh Bảo rất nhanh lĩnh hội được, cũng rất nhanh tan biến trước mặt hắn. Sấm sét cũng đột ngột không thấy nữa. Thái Hành ngẩng đầu nhìn trời, trút một tia thở dài
- Hơn ba mươi vạn tuổi rồi mà cứ nông nổi như trẻ con vậy! Đệ chỉ có hai canh giờ thôi, tốt nhất là toàn vẹn đứng trước mặt ta, nếu không…
Nếu không thì sao? Hắn có thể làm gì chứ? Thái Hành một thân lam y hoang mang trở về Hoa Sơn.
.
.
Hai canh giờ rất nhanh trôi qua.
Tú Thanh vẫn ngồi nhìn cái đồng hồ, chốc chốc ngẩng đều quan sát lão quân mặt đã trắng bệch, nắm tay siết chặt trên bàn. Bảo Bảo ở đâu? Chết ở xó xĩnh nào rồi???
Hắn hết đi ra lại đi vào, đi tới lại đi lui, liên tục nhìn đồng hồ. Lẽ ra hắn không hên hồ đồ như vậy, Thần kiếp là chuyện đùa sao? Huống chi đây là Thần kiếp đầu tiên, ba mươi vạn tuổi mới trải thần kiếp đầu tiên, tính ra Bảo Bảo đã vi phạm Thần tắc, ai biết được kiếp số này ác liệt đến mức nào?
Trong lúc Thái Hành sắp phát điên lao ra ngoài tìm tam đệ thì Minh Bảo thực sự quay về, dùng chú “dịch chuyển tức thì” để quay về!
Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên giữa Hoa Sơn trang, chói lọi rồi vụt tắt. Cùng lúc đó là tiếng chấn động cực lớn – thiên lôi đánh mạnh vào kết giới Hoa Sơn, làm rung chuyển cả ngọn núi đồ sộ. Thái Hành chạy ra sân, vừa kịp nhìn thấy Minh Bảo một thân hắc y ngã gục xuống đất. Thái Hành hoảng sợ lập tức lôi hắn vào nhà, cứ vài khắc thế giới lại chao đảo một lần, thiên lôi này có ai chịu nổi chứ? Minh Bảo gần như kiệt sức, tay ôm khư khư một vật, khóe miệng ứa máu, vậy mà vẫn ngước đầu cười với nhị ca
- Ta tìm được kỳ tích rồi!
Sau đó không màn tới hiện trạng của mình, hắn nhìn Tú Thanh, vẫy tay gọi cô bé. Tú Thanh sợ người lạ nhưng lúc này tự nhiên nó ngoan ngoãn đến gần. Minh Bảo giao món đồ vào tay con bé. Thanh nhi tròn mắt nhìn, ngơ ngác hỏi:
- Đây là cái gì?
Minh Bảo suy yếu cười nhạt một cái, ánh mắt thật dịu dàng
- Là kỳ tích đấy! Sau này… khi ta chết đi, phiền ngươi đem món đồ tặng cho Tố Linh tiên nữ ở núi Hoa Đông!
Tú Thanh chớp chớp mắt, cũng không phải lần đầu được giao nhiệm vụ, con bé nhanh chóng ghi nhớ gật gật đầu. Minh Bảo an tâm thở ra một cái, cùng lúc đó lại vang lên tiếng ầm dữ dội. Thái Hành siết chặt tay quan sát tình hình, mấy tháng qua hắn đã gia cố kết giới này chặt chẽ và vững vàng nhất, không tiếc các thứ linh bảo quý giá làm tế vật để bảo trì ngọn núi. Thần tiên lịch kiếp dĩ nhiên phải chịu thiên lôi nhưng điều đó không có nghĩa là họ không được tìm sự trợ giúp. Đối với các Thần – Tiên thai, thường thường cha mẹ của họ sẽ đỡ hộ nếu con còn quá nhỏ. Đôi khi người ta cũng có thể lợi dụng các thứ tiên pháp khác, lợi dụng những bảo vật có năng lực che chắn như viên Thần hộ là một ví dụ hiếm thấy. Nhưng cho dù có trốn tránh như thế nào thì đối với một vị Thần, 3 đạo cuối cùng nhất định phải tự mình trải qua. Thần kiếp không đơn giản như Tiên kiếp, tựa như Dung Qúy An vì là tiên nên hoàn toàn có thể tin cậy vào Thần hộ. Còn Minh Bảo vì là Thần nên chẳng có sức mạnh nào bảo vệ được hắn.
Thái Hành dĩ nhiên hiểu rõ, hắn làm hết tất cả những gì trong khả năng, được chút nào hay chút đó, che được vài chục đạo thiên lôi xem như tốt lắm rồi!
Minh Bảo nhất định là đã bị đánh không ít, tóc hắn cháy xém phần đuôi, áo quần nham nhỡ. Minh Bảo chống tay cố ngồi dậy liền bị Thái Hành giữ lại.
- Nghỉ một chút, nơi này vẫn trụ được!
Minh Bảo nằm trên cánh tay hắn, mở to đôi mắt trắng đen rạch ròi, bỗng mơ hồ hỏi một câu
- Nếu chết luôn lúc này có khi nào bớt việc không? Đệ không cần phải gọi Ma Vực, cũng không cần kéo ai đó đi theo mình…
Thái Hành tự nhiên thấy mắt cay cay
- Đệ không còn muốn trả thù đại ca sao?
Minh Bảo đờ đẫn nhìn ra vòm trời âm u
- Trả thù có xóa hết nổi đau không? Có đem lại hạnh phúc không?
Thái Hành than thở nhắm mắt, rất tự nhiên ôm cậu em trai ngốc nghếch vào lòng, nếu có thể hắn tình nguyện thay Bảo Bảo gánh chịu tất cả, bởi vì hắn nợ tam đệ quá nhiều. Thái Hành tin đại ca cũng không muốn cùng Bảo Bảo một sống một chết. Mục tiêu của hắn là Thần lực, không phải mạng của Tam đệ. Nhưng với tính cách của Bảo Bảo, hắn sẽ không đứng im nhìn đại ca tác quái, kẻ đó quá tham vọng, quá dã tâm, nếu không bị ngăn cản nhất định sẽ thành con quái vật của cả lục giới.
- Thật ra đệ luôn đứng về phía tiên môn có phải không?
Minh Bảo lắc lắc đầu
- Đệ… ở giữa! Thật ra cũng không biết mình thuộc về chỗ nào. Ma là bản chất, Thần là nguyên thủy, Tiên là sự học. Tâm Sai là Thần kiếm có thể dùng song song hai trường phái Tiên- Ma. Rốt cuộc thì đệ là cái gì?
Thái Hành ngẫm nghĩ, cũng khó tìm ra đáp án. Bản thân hắn lúc theo Tiên đạo đã thề với Sa Hà đế quân, phế hết Ma lực, chỉ có căn mạch là gốc rễ không diệt trừ được. Đại ca đương nhiên là thuần Ma, chưa bao giờ dính liếu đến tiên pháp. Bảo Bảo rốt cuộc là tiên hay ma đây?
Dù là gì thì bây giờ cũng không phải lúc tranh luận. Thái Hành vẫn nhẩm đếm đạo thiên lôi đánh vào Hoa Sơn từ nãy giờ. Đòn sét đều đặn cách nhau năm khắc, như vậy tức là chưa tới 3 sát chiêu cuối cùng. Bảo Bảo lần đầu trải Thần kiếp mà đã phải hứng chịu một sức mạnh đồ sộ như vậy, Thái Hành không khỏi lo lắng. Thông thường các loại “kiếp” đều khó dần theo độ tuổi. Nó chính là đại diện cho sự cần bằng của đất trời. Thần, Tiên hay Ma là những người sử dụng pháp lực của tạo hóa. Nên nhớ rằng không có cái gì nhiều vô hạn, cũng không có nguồn năng lượng vô biên để ai ai cũng có thể sử dụng thỏa thích. Kiếp số thực ra là sự trả giá. Muốn tu hành càng cao, bản lĩnh càng lớn thì phải trả giá càng nhiều.
Giống như sách thánh hiền đã dạy: Của không có của trên trời rơi xuống, tài không có tài bụng mẹ sinh ra. Muốn ăn phải làm, muốn giỏi phải học. Vạn vật đều có sự khởi đầu và kết thúc nhưng tuyệt đối không có sự biến mất, nó chẳng qua là chuyển đổi từ hình thức này sang hình thức khác. Lá cây trên cành từ lá xanh thành lá úa, lá úa chôn vào đất thành chất nuôi cây, chất này lại được hút lên mọc ra chồi non mới. Kiếp số của thần tiên cũng theo nguyên lý đó. Bất tử là vĩnh hằng nhưng vĩnh hằng cũng có điểm kết. Quyền năng là vô tận nhưng vô tận cũng có lúc cạn kiệt. Tiên nhân chịu tiên kiếp chính là hoàn trả những gì họ đã lấy, vì kiếp mà chết chính là kết thúc của vĩnh hằng. Tiên hồn rồi sẽ lại đầu thai bắt đầu tiếp cái vòng lẩn quẩn như nguyên lý lá cây vậy!
- Ngừng rồi!
Giọng thều thào của Minh Bảo cảnh tỉnh Thái Hành. Qủa nhiên thiên lôi đã ngừng! Minh Bảo chầm chậm ngồi dậy, đẩy nhị ca ra xa, lảo đảo đi ra ngoài
- Tam đệ!
Thái Hành túng quẫn không kiềm lòng được mà gọi một tiếng. Minh Bảo quay đầu nhìn hắn, cười thật trẻ con
- Ta tha thứ cho huynh.
- Hả?
- Chuyện ngày trước, ta tha thứ cho huynh.
Đó là những lời cuối cùng của Bảo Bảo trước khi gieo mình xuống vác núi. Hắn chọn cách vị tha để tâm hồn nhẹ nhõm hơn. Thái Hành tiếp tục sững sờ đứng đó mãi cho tới khi ba đạo thiên lôi dữ dội liên tiếp phát ra. Núi Hoa Đông bắt đầu sụp lở vì dư chấn. Trời đất than thở, vạn vật gào thét, tựa như đang ở trong một cái cối xay lớn, bị nghiền nát và nhào nặng hỗn độn…
Khi âm thanh tắt, chấn động ngừng, còn sót lại là sự lặng im chết chóc. Chiếc đồng hồ đặt trên bàn đã chảy hết cát, thời gian dường như cũng theo đó mà đọng lại…
Phiên ngoại 3. Huynh đệ
Một ngày mới ở Thần giới bắt đầu khi Mão Nhật Tinh Quân hóa về nguyên hình, sải đôi cánh xanh đỏ bay lên cái trụ gỗ trước cổng Trùng Thiên. Ngài ưỡn ức, ngẩng cao đầu, vô cùng đỏm dáng cất giọng gáy. Thái dương đang ngủ say cũng bị tiếng o ó ó giục thức, vội vã chui ra khỏi tổ, từ chân trời chậm rì rì nhô lên. Ánh ban mai mang theo hơi sương đỗ xuống vạn dặm đào hoa. Thiên binh nghiêm chỉnh thay phiên gác, tiên nữ cầm giỏ mây từng tốp lượn qua lượn lại, họ đi hái sen làm trà, đi hái hoa thay vào lọ, hái đào cũng phải chọn giờ lành buổi sáng. Vài vị thần nữ váy áo lộng lẫy rũ nhau đến rừng đào đạp thanh, không thì lại mở tiệc ca múa gì đó. Cuộc sống ở Thần giới thường ngày là như vậy.
Đào hoa nguyên là chốn thắng cảnh đẹp nhất lục giới. Hoa đào ở đây nở bốn mùa, một nghìn năm hoa tàn, năm nghìn năm thay lá, sáng sớm hoa ửng hồng, buổi trưa hoa đỏ rực, chạng vạng ngã vàng cam, mỗi mùa lại có sắc thái riêng. Các vị Thần nữ cười đùa ngắt lấy một đóa đào nở rộ, đem cánh hoa xinh cài lên tóc mây, lại đem bông hoa khác đưa lên mũi ngửi, gió đem hương ngan ngát quyện thấm vào xiêm y.
- Có ai biết hát khúc “Hoa đào mỹ nhân” không?
Một giọng nói lánh lót du dương hỏi, một giọng vàng anh thanh thoát đáp lời
- Muội biết!
Làn gió nhẹ thổi qua, cánh đào rơi như hoa mưa, chỉ thấy một thiếu nữ áo màu sen lượn múa giữa biển hoa lả lướt
“Em đây người đẹp hoa đào, ao thu nước biếc chìm vào mắt nai…
Lòng tân chưa biết yêu ai, hoa đào chưa chủ, thương hoài gió mây…
Chàng đi ghé lại bên này, đưa tay hái vội, hoa thơm ngại ngùng…
Đôi ta duyên đã trùng phùng, đem em giữ lại hoa xinh trong nhà…
Chàng đi chiến trận nơi xa, hoa đào tựa cửa nhớ mà lệ rơi…”
Tiếng hát thanh hơn tiếng suối chảy, hay hơn tiếng sơn ca, trong hơn tiếng sáo diều. Các vị Thần nữ ngâm nga bè theo, cố ý lùi ra xa chừa một khoảng trống cho nàng kia múa hát. Hoa rơi, mỹ nhân cất khúc trữ tình, đào nguyên vạn dặm lại lần nữa diễm lệ đến kì ảo.
Ngay chính lúc nàng thiếu nữ xoay vòng, tà váy xòe ra như đóa sen nở rộ, nàng vô tình sa vào vòng tay một vị khách không mời. Tiếng nói cười liền ngưng bật. Mười một Thần nữ đồng loạt cúi đầu, không hẹn mà nâng váy quỳ xuống
- Thiên quân cát tường, Đế quân vạn sự an!
Cô gái nọ cũng hoảng hốt rời khỏi hắc y nam nhân, đỏ bừng đôi má mà hành lễ theo quy cũ, môi xinh không nói được lời nào. Bạch y nam tử đứng bên cạnh ôn hòa nở nụ cười, phất phất bàn tay
- Miễn lễ, miễn lễ, hôm nay các vị thật cao hứng!
Mười hai Thần nữ đồng loạt tạ ơn và nghiêm chỉnh đứng lên. Họ len lén đánh giá hai vị nam nhân vừa mới đến. Người áo trắng híp mắt cười, đầu đội kim quang, toát lên vẻ vương giả lỗi lạc. Người áo đen mặt lạnh như khối băng, lãnh khí bẩm sinh không bao giờ thu lại, tựa như một vị Tu La ẩn trốn nơi địa ngục lâu năm. Mười hai Thần nữ tự giác cúi đầu, không dám nhìn lâu.
- Bây giờ không phải là tháng Chạp sao? Đông Đông cô nương sao vẫn còn ở Thần giới?
Thiếu nữ hát múa khi nãy có chút lo lắng thưa
- Bẩm Thiên quân, chúng nô tì luôn có ba ngày nghỉ.
Thiên quân à một tiếng gật gật đầu
- Thảo nào, khéo thật đấy, vào đúng tháng Chạp mà vẫn có thể rơi vào tay Chiến Thần Đế quân… này đệ xem, hình như Mạc Hoang cung vẫn chưa có Đế hậu…
- Đại ca!
Người áo đen lập tức ngắt lời hắn. Thiên quân miễn cưỡng nuốt xuống, rầu rĩ không nói nữa. Các vị Thần nữ e ấp nhìn nhau, nàng tiên tháng mười hai cúi gầm mặt không dám nói gì.
- Xin các vị cứ tiếp tục, chúng tôi không quấy rầy!
Giọng nói kia lành lạnh, dửng dưng không chờ ai đáp. Hắn cất bước đi xuyên qua các nàng tiên, không quay đầu lại lần nào.
- Ấy ấy, chờ ta với chứ!
Thiên quân bất mãn đuổi theo sau. Trong giây lát cả hai đều biến mất. Các Thần nữ sực tỉnh, ríu rít tiễn biệt mà không biết họ có nghe thấy không. Tiếp theo cả đoàn quay quanh Đông Đông, cô em út tháng Chạp
- Muội có nghe thấy không? Thiên quân vừa nhắc đến chuyện lập Đế hậu!
Xuân Xuân tháng Giêng ríu rít nói
- Phải đó, phải đó, là Đế hậu ở Mạc Hoang cung!
Tân Tân tháng Hai phụ họa theo
- Tuyệt vời quá đi! Cảm giác chạm vào Chiến thần như thế nào?
Hạ Hạ tháng Năm vô cùng hiếu kì.
- Biết vậy lúc nãy tỉ đã xung quanh hát rồi!
Niên Niên tháng Ba tỏ ra tiếc nuối.
Cứ như vậy mười hai cô gái kích động không thôi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nơi hai vị nam tử biến mất. Đông Đông đứng ở trung tâm chỉ biết đỏ mặt, nàng thấy mình vừa trải qua giấc mộng đẹp. Cảm giác gì ư? Chỉ cảm thấy bàn tay Đế quân vô cùng lạnh!
Ở phía bên kia đào hoa nguyên, một đen một trắng lúc này đang nhàn nhã đánh cờ. Thiên quân hạ một con, lảm nhảm một câu. Đế quân hạ một con, im lặng bỏ ngoài tai.
Giữa không gian hữu tình và đào hoa thơm ngát, không khí hòa hảo và bình yên. Đây là một câu chuyện rất xưa, rất xưa,… có ai ngờ bọn họ đã từng thân thiết như vậy. Năm dài tháng rộng, vạn sự biến hóa cũng không khác gì lòng người. Rốt cuộc từ khi nào thì thay đổi, từ khi nào thì đánh mất?
Trong âm vang thiên cổ vẫn vọng lại những hồi ức đau buồn
“Đệ nói vậy là có ý gì? Mặc dù ta là đại ca nhưng đệ đứng quên, ta cũng là Thiên quân chủ nhân của Thần giới!”
“Hừ, nếu không phải ta bán mạng phò trợ huynh thì bây giờ huynh có thể an ổn ngồi cái ghế đó sao?”
“Hỗn láo! Đây chính là thiên cơ, là vận mệnh. Cho dù không có ngươi ta vẫn dư sức chiếm được!”
…
“Thế nào, không hài lòng với địa vị của mình? Làm Chiến thần chưa đủ tham vọng của ngươi?”
“Thần không có ý đó, thần chỉ không đồng tình với sự độc đoán của Thiên quân”
“Hừ, không đồng tình? Ta là tối thượng trong trời đất. Ta nói một, không kẻ nào được nói hai… cho dù là bào đệ!”
…
“Thiên quân! Chiến thần Đế quân không thấy đâu!”
“Cút! Ai cho ngươi chắc tới hắn? Hắn đi đâu thì cũng mặc xác. Lập tức đi dán thông cáo ở cửa thiên đình. Từ nay, phế chức Chiến thần, trục xuất khỏi Thần giới!”
…
“Bẩm báo, thần đã điều tra kĩ càng. Chủng tộc mới hình thành gọi là Ma tộc, dựa vào Ma lực mà tu luyện, ngày một bành trướng ở Ma giới. Tàn dư Yêu giới cũng đã theo chúng sáp nhập.”
Có tiếng ném đồ đạt, sau đó là tiếng quát
“To gan! Dám tự tiện lập tân giới. Ma giới hả? Lập tức triệu năm mươi vạn thiên binh, san bằng nó cho trẫm!”
“Nhưng… nhưng… thưa Thiên quân…”
“Cái gì thì nói mau!”
“Dạ bẩm… người đứng đầu… Ma Thần kia… là Chiến thần Đế quân năm xưa. Ngài xem…”
Cả Thiên điện rơi vào im lặng. Hai hàng Thiên quan Thiên tướng cúi đầu. Rất lâu, rất lâu sau đó mới nghe một tiếng nói
“Lui hết đi! Chuyện này để trẫm suy nghĩ…”
…
Bởi vì “suy nghĩ” mà đại sự bị trì hoãn năm trăm năm, Ma giới cũng chỉ cần năm trăm năm để vững chắc đâm gốc rễ. Bởi vì “suy nghĩ” mà Thiên quân bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt mầm mống đại họa, khiến cuộc chiến Ma- Thần kéo dài hai mươi vạn năm…
Là do Thiên quân kém anh minh hay do ngài không nỡ lòng?
Là do Thiên quân thiếu dứt khoát hay do ngài không thể xuống tay?
Thần Mẫu đã sinh một Thiên quân sao lại sinh thêm một Ma Thần?
Bởi vì vạn sự trên đời luôn tồn tại có đôi có cặp, tựa trời phải có đất, nước phải có lửa, trắng phải có đen, dương phải có âm. Họ sinh ra vốn là một, tồn tại để khắc chế nhau và tồn tại để bổ sung cho nhau.
Hoặc cùng sống
Hoặc phải cùng chết.
Gần sáu mươi vạn năm sau đó, có một người đã mở ra Ma Vực, mỉm cười nói với hoàng đế Ma tộc
“Đại ca, huynh cũng biết mà, chúng ta là một, sinh ra vốn dĩ là một. Năm xưa phụ thân và bá bá chết thế nào, bây giờ đệ cùng huynh lại chết như vậy. Đừng sợ, chúng ta đi cùng nhau, sẽ không ai thấy cô đơn!”
- Lần thứ 23 rồi ạ!
Thái Hành trừng mắt nhìn chiếc đồng hồ sau đó giơ tay triệu hồi pháp bảo
- Thanh nhi ngoan, ở lại trông nhà, tiếp tục xem đồng hồ, ta đi lập tức về!
Tú Thanh mở miệng chưa kịp trả lời thì Thái Hành đã mất dạng. Con bé xụ mặt, hai tay ôm đầu gối, lại chăm chú nhìn cát chảy.
Thái Hành cưỡi gió vượt mây, lao vun vút về hướng sét đánh. Cả bầu trời là mảng ảm đạm, cũng như chính cảm giác lúc này của Thái Hành. Chẳng biết bay được bao lâu, Thái Hành cuối cùng cũng tìm ra Bảo Bảo. Nhưng hắn đang di chuyển về một hướng khác, hoàn toàn không có ý định đến Hoa Sơn
Lúc này hắn đang bay ngoằn nghoèo, lúc thấp lúc cao, lúc nghiêng lúc ngả. Hắn tránh né những tia sét nhỏ bắt đầu chuẩn xác hướng về phía mình. Theo như tính toán thì phải vài canh giờ nữa những chùm sét lớn mới thực sự đến. Trong lúc đưa tay nắm một ngọn sét dài, Minh Bảo bất ngờ bị một ngọn sét khác đánh vào lưng, loạng choạng trượt khỏi Tâm Sai kiếm rơi thẳng tắp xuống đất! Thái Hành lao nhanh đến, may mắn tóm được ống tay áo, giúp hắn tiếp đất nhẹ nhàng.
- Đệ làm cái quái gì vậy? Cưỡi pháp bảo trong tình trạng này, không muốn sống nữa à?
Minh Bảo nhíu mày xoa xoa tấm lưng, miệng khạc ra một chút máu. Hắn không ngẩn đầu, tùy tiện phất tay khiến một tia sét bị lệch hướng, đánh vào mấy cây đại thụ gần đó.
- Huynh đến đây làm gì?
Minh Bảo không tỏ ra thân thiện cho lắm. Thái Hành liền bị hắn chọc giận
- Đệ còn hỏi ta? Không phải là đi tìm đệ sao? Bây giờ lập tức quay về Hoa Sơn!
Thái Hành dứt lời, tiện tay chắn cho tam đệ thêm một đòn sét.
- Chú “dịch chuyển tức thì” có thể đi bao xa?
Minh Bảo đột nhiên hỏi. Thái Hành khó hiểu nhìn hắn nhưng vẫn trả lời:
- Không quá năm nghìn dặm nhưng vô cùng tốn sức.
- Vậy một nguyên thần thì có thể đi bao xa?
- Đi khắp lục giới nhưng không thể đi trực tiếp từ giới này đến giới khác.
Minh Bảo gật gật đầu, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào mặt Thái Hành, nghiêm túc nói một câu:
- Huynh dạy ta đi!
Thái Hành tức giận quát lên
- Dạy cái gì giờ này? Đệ không biết mình đang ở trong tình trạng nào sao?
Minh Bảo không hề tỏ ra gấp gáp như nhị ca, hắn thành khẩn khụy một chân xuống, ngước đầu nhìn Thái Hành
- Nhị ca, huynh dạy đệ đi, đệ có một việc phải làm xong trước khi chết.
Thái Hành bị động tác của Minh Bảo làm giật mình, lập tức lùi lại một bước
- Rốt cuộc đệ muốn làm cái gì? Việc gì quan trọng hơn Thần kiếp nữa?
Tố Minh Bảo bỗng mỉm cười, đôi mắt u buồn lấp lánh tia sáng lạ thường
- Đệ đi tìm kỳ tích! Nàng nói trên thế giới nhất định có kỳ tích!
Thái Hành sống ngần này tuổi, lần đầu nhìn thấy chuyện hoang đường như vậy. Nhưng hắn cũng hoang đường theo, bởi vì không thể chối từ ánh mắt thiết tha kia, Thái Hành thực sự dạy cho Minh Bảo chú “dịch chuyển tức thì”. Trong cái vòng kết giới nho nhỏ, vừa đủ chắn đi mấy tia sét, một người dạy vội, một người học vội. Tựa như ra trận mới bắt đầu tập võ. Minh Bảo rất nhanh lĩnh hội được, cũng rất nhanh tan biến trước mặt hắn. Sấm sét cũng đột ngột không thấy nữa. Thái Hành ngẩng đầu nhìn trời, trút một tia thở dài
- Hơn ba mươi vạn tuổi rồi mà cứ nông nổi như trẻ con vậy! Đệ chỉ có hai canh giờ thôi, tốt nhất là toàn vẹn đứng trước mặt ta, nếu không…
Nếu không thì sao? Hắn có thể làm gì chứ? Thái Hành một thân lam y hoang mang trở về Hoa Sơn.
.
.
Hai canh giờ rất nhanh trôi qua.
Tú Thanh vẫn ngồi nhìn cái đồng hồ, chốc chốc ngẩng đều quan sát lão quân mặt đã trắng bệch, nắm tay siết chặt trên bàn. Bảo Bảo ở đâu? Chết ở xó xĩnh nào rồi???
Hắn hết đi ra lại đi vào, đi tới lại đi lui, liên tục nhìn đồng hồ. Lẽ ra hắn không hên hồ đồ như vậy, Thần kiếp là chuyện đùa sao? Huống chi đây là Thần kiếp đầu tiên, ba mươi vạn tuổi mới trải thần kiếp đầu tiên, tính ra Bảo Bảo đã vi phạm Thần tắc, ai biết được kiếp số này ác liệt đến mức nào?
Trong lúc Thái Hành sắp phát điên lao ra ngoài tìm tam đệ thì Minh Bảo thực sự quay về, dùng chú “dịch chuyển tức thì” để quay về!
Chỉ thấy một luồng sáng lóe lên giữa Hoa Sơn trang, chói lọi rồi vụt tắt. Cùng lúc đó là tiếng chấn động cực lớn – thiên lôi đánh mạnh vào kết giới Hoa Sơn, làm rung chuyển cả ngọn núi đồ sộ. Thái Hành chạy ra sân, vừa kịp nhìn thấy Minh Bảo một thân hắc y ngã gục xuống đất. Thái Hành hoảng sợ lập tức lôi hắn vào nhà, cứ vài khắc thế giới lại chao đảo một lần, thiên lôi này có ai chịu nổi chứ? Minh Bảo gần như kiệt sức, tay ôm khư khư một vật, khóe miệng ứa máu, vậy mà vẫn ngước đầu cười với nhị ca
- Ta tìm được kỳ tích rồi!
Sau đó không màn tới hiện trạng của mình, hắn nhìn Tú Thanh, vẫy tay gọi cô bé. Tú Thanh sợ người lạ nhưng lúc này tự nhiên nó ngoan ngoãn đến gần. Minh Bảo giao món đồ vào tay con bé. Thanh nhi tròn mắt nhìn, ngơ ngác hỏi:
- Đây là cái gì?
Minh Bảo suy yếu cười nhạt một cái, ánh mắt thật dịu dàng
- Là kỳ tích đấy! Sau này… khi ta chết đi, phiền ngươi đem món đồ tặng cho Tố Linh tiên nữ ở núi Hoa Đông!
Tú Thanh chớp chớp mắt, cũng không phải lần đầu được giao nhiệm vụ, con bé nhanh chóng ghi nhớ gật gật đầu. Minh Bảo an tâm thở ra một cái, cùng lúc đó lại vang lên tiếng ầm dữ dội. Thái Hành siết chặt tay quan sát tình hình, mấy tháng qua hắn đã gia cố kết giới này chặt chẽ và vững vàng nhất, không tiếc các thứ linh bảo quý giá làm tế vật để bảo trì ngọn núi. Thần tiên lịch kiếp dĩ nhiên phải chịu thiên lôi nhưng điều đó không có nghĩa là họ không được tìm sự trợ giúp. Đối với các Thần – Tiên thai, thường thường cha mẹ của họ sẽ đỡ hộ nếu con còn quá nhỏ. Đôi khi người ta cũng có thể lợi dụng các thứ tiên pháp khác, lợi dụng những bảo vật có năng lực che chắn như viên Thần hộ là một ví dụ hiếm thấy. Nhưng cho dù có trốn tránh như thế nào thì đối với một vị Thần, 3 đạo cuối cùng nhất định phải tự mình trải qua. Thần kiếp không đơn giản như Tiên kiếp, tựa như Dung Qúy An vì là tiên nên hoàn toàn có thể tin cậy vào Thần hộ. Còn Minh Bảo vì là Thần nên chẳng có sức mạnh nào bảo vệ được hắn.
Thái Hành dĩ nhiên hiểu rõ, hắn làm hết tất cả những gì trong khả năng, được chút nào hay chút đó, che được vài chục đạo thiên lôi xem như tốt lắm rồi!
Minh Bảo nhất định là đã bị đánh không ít, tóc hắn cháy xém phần đuôi, áo quần nham nhỡ. Minh Bảo chống tay cố ngồi dậy liền bị Thái Hành giữ lại.
- Nghỉ một chút, nơi này vẫn trụ được!
Minh Bảo nằm trên cánh tay hắn, mở to đôi mắt trắng đen rạch ròi, bỗng mơ hồ hỏi một câu
- Nếu chết luôn lúc này có khi nào bớt việc không? Đệ không cần phải gọi Ma Vực, cũng không cần kéo ai đó đi theo mình…
Thái Hành tự nhiên thấy mắt cay cay
- Đệ không còn muốn trả thù đại ca sao?
Minh Bảo đờ đẫn nhìn ra vòm trời âm u
- Trả thù có xóa hết nổi đau không? Có đem lại hạnh phúc không?
Thái Hành than thở nhắm mắt, rất tự nhiên ôm cậu em trai ngốc nghếch vào lòng, nếu có thể hắn tình nguyện thay Bảo Bảo gánh chịu tất cả, bởi vì hắn nợ tam đệ quá nhiều. Thái Hành tin đại ca cũng không muốn cùng Bảo Bảo một sống một chết. Mục tiêu của hắn là Thần lực, không phải mạng của Tam đệ. Nhưng với tính cách của Bảo Bảo, hắn sẽ không đứng im nhìn đại ca tác quái, kẻ đó quá tham vọng, quá dã tâm, nếu không bị ngăn cản nhất định sẽ thành con quái vật của cả lục giới.
- Thật ra đệ luôn đứng về phía tiên môn có phải không?
Minh Bảo lắc lắc đầu
- Đệ… ở giữa! Thật ra cũng không biết mình thuộc về chỗ nào. Ma là bản chất, Thần là nguyên thủy, Tiên là sự học. Tâm Sai là Thần kiếm có thể dùng song song hai trường phái Tiên- Ma. Rốt cuộc thì đệ là cái gì?
Thái Hành ngẫm nghĩ, cũng khó tìm ra đáp án. Bản thân hắn lúc theo Tiên đạo đã thề với Sa Hà đế quân, phế hết Ma lực, chỉ có căn mạch là gốc rễ không diệt trừ được. Đại ca đương nhiên là thuần Ma, chưa bao giờ dính liếu đến tiên pháp. Bảo Bảo rốt cuộc là tiên hay ma đây?
Dù là gì thì bây giờ cũng không phải lúc tranh luận. Thái Hành vẫn nhẩm đếm đạo thiên lôi đánh vào Hoa Sơn từ nãy giờ. Đòn sét đều đặn cách nhau năm khắc, như vậy tức là chưa tới 3 sát chiêu cuối cùng. Bảo Bảo lần đầu trải Thần kiếp mà đã phải hứng chịu một sức mạnh đồ sộ như vậy, Thái Hành không khỏi lo lắng. Thông thường các loại “kiếp” đều khó dần theo độ tuổi. Nó chính là đại diện cho sự cần bằng của đất trời. Thần, Tiên hay Ma là những người sử dụng pháp lực của tạo hóa. Nên nhớ rằng không có cái gì nhiều vô hạn, cũng không có nguồn năng lượng vô biên để ai ai cũng có thể sử dụng thỏa thích. Kiếp số thực ra là sự trả giá. Muốn tu hành càng cao, bản lĩnh càng lớn thì phải trả giá càng nhiều.
Giống như sách thánh hiền đã dạy: Của không có của trên trời rơi xuống, tài không có tài bụng mẹ sinh ra. Muốn ăn phải làm, muốn giỏi phải học. Vạn vật đều có sự khởi đầu và kết thúc nhưng tuyệt đối không có sự biến mất, nó chẳng qua là chuyển đổi từ hình thức này sang hình thức khác. Lá cây trên cành từ lá xanh thành lá úa, lá úa chôn vào đất thành chất nuôi cây, chất này lại được hút lên mọc ra chồi non mới. Kiếp số của thần tiên cũng theo nguyên lý đó. Bất tử là vĩnh hằng nhưng vĩnh hằng cũng có điểm kết. Quyền năng là vô tận nhưng vô tận cũng có lúc cạn kiệt. Tiên nhân chịu tiên kiếp chính là hoàn trả những gì họ đã lấy, vì kiếp mà chết chính là kết thúc của vĩnh hằng. Tiên hồn rồi sẽ lại đầu thai bắt đầu tiếp cái vòng lẩn quẩn như nguyên lý lá cây vậy!
- Ngừng rồi!
Giọng thều thào của Minh Bảo cảnh tỉnh Thái Hành. Qủa nhiên thiên lôi đã ngừng! Minh Bảo chầm chậm ngồi dậy, đẩy nhị ca ra xa, lảo đảo đi ra ngoài
- Tam đệ!
Thái Hành túng quẫn không kiềm lòng được mà gọi một tiếng. Minh Bảo quay đầu nhìn hắn, cười thật trẻ con
- Ta tha thứ cho huynh.
- Hả?
- Chuyện ngày trước, ta tha thứ cho huynh.
Đó là những lời cuối cùng của Bảo Bảo trước khi gieo mình xuống vác núi. Hắn chọn cách vị tha để tâm hồn nhẹ nhõm hơn. Thái Hành tiếp tục sững sờ đứng đó mãi cho tới khi ba đạo thiên lôi dữ dội liên tiếp phát ra. Núi Hoa Đông bắt đầu sụp lở vì dư chấn. Trời đất than thở, vạn vật gào thét, tựa như đang ở trong một cái cối xay lớn, bị nghiền nát và nhào nặng hỗn độn…
Khi âm thanh tắt, chấn động ngừng, còn sót lại là sự lặng im chết chóc. Chiếc đồng hồ đặt trên bàn đã chảy hết cát, thời gian dường như cũng theo đó mà đọng lại…
Phiên ngoại 3. Huynh đệ
Một ngày mới ở Thần giới bắt đầu khi Mão Nhật Tinh Quân hóa về nguyên hình, sải đôi cánh xanh đỏ bay lên cái trụ gỗ trước cổng Trùng Thiên. Ngài ưỡn ức, ngẩng cao đầu, vô cùng đỏm dáng cất giọng gáy. Thái dương đang ngủ say cũng bị tiếng o ó ó giục thức, vội vã chui ra khỏi tổ, từ chân trời chậm rì rì nhô lên. Ánh ban mai mang theo hơi sương đỗ xuống vạn dặm đào hoa. Thiên binh nghiêm chỉnh thay phiên gác, tiên nữ cầm giỏ mây từng tốp lượn qua lượn lại, họ đi hái sen làm trà, đi hái hoa thay vào lọ, hái đào cũng phải chọn giờ lành buổi sáng. Vài vị thần nữ váy áo lộng lẫy rũ nhau đến rừng đào đạp thanh, không thì lại mở tiệc ca múa gì đó. Cuộc sống ở Thần giới thường ngày là như vậy.
Đào hoa nguyên là chốn thắng cảnh đẹp nhất lục giới. Hoa đào ở đây nở bốn mùa, một nghìn năm hoa tàn, năm nghìn năm thay lá, sáng sớm hoa ửng hồng, buổi trưa hoa đỏ rực, chạng vạng ngã vàng cam, mỗi mùa lại có sắc thái riêng. Các vị Thần nữ cười đùa ngắt lấy một đóa đào nở rộ, đem cánh hoa xinh cài lên tóc mây, lại đem bông hoa khác đưa lên mũi ngửi, gió đem hương ngan ngát quyện thấm vào xiêm y.
- Có ai biết hát khúc “Hoa đào mỹ nhân” không?
Một giọng nói lánh lót du dương hỏi, một giọng vàng anh thanh thoát đáp lời
- Muội biết!
Làn gió nhẹ thổi qua, cánh đào rơi như hoa mưa, chỉ thấy một thiếu nữ áo màu sen lượn múa giữa biển hoa lả lướt
“Em đây người đẹp hoa đào, ao thu nước biếc chìm vào mắt nai…
Lòng tân chưa biết yêu ai, hoa đào chưa chủ, thương hoài gió mây…
Chàng đi ghé lại bên này, đưa tay hái vội, hoa thơm ngại ngùng…
Đôi ta duyên đã trùng phùng, đem em giữ lại hoa xinh trong nhà…
Chàng đi chiến trận nơi xa, hoa đào tựa cửa nhớ mà lệ rơi…”
Tiếng hát thanh hơn tiếng suối chảy, hay hơn tiếng sơn ca, trong hơn tiếng sáo diều. Các vị Thần nữ ngâm nga bè theo, cố ý lùi ra xa chừa một khoảng trống cho nàng kia múa hát. Hoa rơi, mỹ nhân cất khúc trữ tình, đào nguyên vạn dặm lại lần nữa diễm lệ đến kì ảo.
Ngay chính lúc nàng thiếu nữ xoay vòng, tà váy xòe ra như đóa sen nở rộ, nàng vô tình sa vào vòng tay một vị khách không mời. Tiếng nói cười liền ngưng bật. Mười một Thần nữ đồng loạt cúi đầu, không hẹn mà nâng váy quỳ xuống
- Thiên quân cát tường, Đế quân vạn sự an!
Cô gái nọ cũng hoảng hốt rời khỏi hắc y nam nhân, đỏ bừng đôi má mà hành lễ theo quy cũ, môi xinh không nói được lời nào. Bạch y nam tử đứng bên cạnh ôn hòa nở nụ cười, phất phất bàn tay
- Miễn lễ, miễn lễ, hôm nay các vị thật cao hứng!
Mười hai Thần nữ đồng loạt tạ ơn và nghiêm chỉnh đứng lên. Họ len lén đánh giá hai vị nam nhân vừa mới đến. Người áo trắng híp mắt cười, đầu đội kim quang, toát lên vẻ vương giả lỗi lạc. Người áo đen mặt lạnh như khối băng, lãnh khí bẩm sinh không bao giờ thu lại, tựa như một vị Tu La ẩn trốn nơi địa ngục lâu năm. Mười hai Thần nữ tự giác cúi đầu, không dám nhìn lâu.
- Bây giờ không phải là tháng Chạp sao? Đông Đông cô nương sao vẫn còn ở Thần giới?
Thiếu nữ hát múa khi nãy có chút lo lắng thưa
- Bẩm Thiên quân, chúng nô tì luôn có ba ngày nghỉ.
Thiên quân à một tiếng gật gật đầu
- Thảo nào, khéo thật đấy, vào đúng tháng Chạp mà vẫn có thể rơi vào tay Chiến Thần Đế quân… này đệ xem, hình như Mạc Hoang cung vẫn chưa có Đế hậu…
- Đại ca!
Người áo đen lập tức ngắt lời hắn. Thiên quân miễn cưỡng nuốt xuống, rầu rĩ không nói nữa. Các vị Thần nữ e ấp nhìn nhau, nàng tiên tháng mười hai cúi gầm mặt không dám nói gì.
- Xin các vị cứ tiếp tục, chúng tôi không quấy rầy!
Giọng nói kia lành lạnh, dửng dưng không chờ ai đáp. Hắn cất bước đi xuyên qua các nàng tiên, không quay đầu lại lần nào.
- Ấy ấy, chờ ta với chứ!
Thiên quân bất mãn đuổi theo sau. Trong giây lát cả hai đều biến mất. Các Thần nữ sực tỉnh, ríu rít tiễn biệt mà không biết họ có nghe thấy không. Tiếp theo cả đoàn quay quanh Đông Đông, cô em út tháng Chạp
- Muội có nghe thấy không? Thiên quân vừa nhắc đến chuyện lập Đế hậu!
Xuân Xuân tháng Giêng ríu rít nói
- Phải đó, phải đó, là Đế hậu ở Mạc Hoang cung!
Tân Tân tháng Hai phụ họa theo
- Tuyệt vời quá đi! Cảm giác chạm vào Chiến thần như thế nào?
Hạ Hạ tháng Năm vô cùng hiếu kì.
- Biết vậy lúc nãy tỉ đã xung quanh hát rồi!
Niên Niên tháng Ba tỏ ra tiếc nuối.
Cứ như vậy mười hai cô gái kích động không thôi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn nơi hai vị nam tử biến mất. Đông Đông đứng ở trung tâm chỉ biết đỏ mặt, nàng thấy mình vừa trải qua giấc mộng đẹp. Cảm giác gì ư? Chỉ cảm thấy bàn tay Đế quân vô cùng lạnh!
Ở phía bên kia đào hoa nguyên, một đen một trắng lúc này đang nhàn nhã đánh cờ. Thiên quân hạ một con, lảm nhảm một câu. Đế quân hạ một con, im lặng bỏ ngoài tai.
Giữa không gian hữu tình và đào hoa thơm ngát, không khí hòa hảo và bình yên. Đây là một câu chuyện rất xưa, rất xưa,… có ai ngờ bọn họ đã từng thân thiết như vậy. Năm dài tháng rộng, vạn sự biến hóa cũng không khác gì lòng người. Rốt cuộc từ khi nào thì thay đổi, từ khi nào thì đánh mất?
Trong âm vang thiên cổ vẫn vọng lại những hồi ức đau buồn
“Đệ nói vậy là có ý gì? Mặc dù ta là đại ca nhưng đệ đứng quên, ta cũng là Thiên quân chủ nhân của Thần giới!”
“Hừ, nếu không phải ta bán mạng phò trợ huynh thì bây giờ huynh có thể an ổn ngồi cái ghế đó sao?”
“Hỗn láo! Đây chính là thiên cơ, là vận mệnh. Cho dù không có ngươi ta vẫn dư sức chiếm được!”
…
“Thế nào, không hài lòng với địa vị của mình? Làm Chiến thần chưa đủ tham vọng của ngươi?”
“Thần không có ý đó, thần chỉ không đồng tình với sự độc đoán của Thiên quân”
“Hừ, không đồng tình? Ta là tối thượng trong trời đất. Ta nói một, không kẻ nào được nói hai… cho dù là bào đệ!”
…
“Thiên quân! Chiến thần Đế quân không thấy đâu!”
“Cút! Ai cho ngươi chắc tới hắn? Hắn đi đâu thì cũng mặc xác. Lập tức đi dán thông cáo ở cửa thiên đình. Từ nay, phế chức Chiến thần, trục xuất khỏi Thần giới!”
…
“Bẩm báo, thần đã điều tra kĩ càng. Chủng tộc mới hình thành gọi là Ma tộc, dựa vào Ma lực mà tu luyện, ngày một bành trướng ở Ma giới. Tàn dư Yêu giới cũng đã theo chúng sáp nhập.”
Có tiếng ném đồ đạt, sau đó là tiếng quát
“To gan! Dám tự tiện lập tân giới. Ma giới hả? Lập tức triệu năm mươi vạn thiên binh, san bằng nó cho trẫm!”
“Nhưng… nhưng… thưa Thiên quân…”
“Cái gì thì nói mau!”
“Dạ bẩm… người đứng đầu… Ma Thần kia… là Chiến thần Đế quân năm xưa. Ngài xem…”
Cả Thiên điện rơi vào im lặng. Hai hàng Thiên quan Thiên tướng cúi đầu. Rất lâu, rất lâu sau đó mới nghe một tiếng nói
“Lui hết đi! Chuyện này để trẫm suy nghĩ…”
…
Bởi vì “suy nghĩ” mà đại sự bị trì hoãn năm trăm năm, Ma giới cũng chỉ cần năm trăm năm để vững chắc đâm gốc rễ. Bởi vì “suy nghĩ” mà Thiên quân bỏ lỡ cơ hội tiêu diệt mầm mống đại họa, khiến cuộc chiến Ma- Thần kéo dài hai mươi vạn năm…
Là do Thiên quân kém anh minh hay do ngài không nỡ lòng?
Là do Thiên quân thiếu dứt khoát hay do ngài không thể xuống tay?
Thần Mẫu đã sinh một Thiên quân sao lại sinh thêm một Ma Thần?
Bởi vì vạn sự trên đời luôn tồn tại có đôi có cặp, tựa trời phải có đất, nước phải có lửa, trắng phải có đen, dương phải có âm. Họ sinh ra vốn là một, tồn tại để khắc chế nhau và tồn tại để bổ sung cho nhau.
Hoặc cùng sống
Hoặc phải cùng chết.
Gần sáu mươi vạn năm sau đó, có một người đã mở ra Ma Vực, mỉm cười nói với hoàng đế Ma tộc
“Đại ca, huynh cũng biết mà, chúng ta là một, sinh ra vốn dĩ là một. Năm xưa phụ thân và bá bá chết thế nào, bây giờ đệ cùng huynh lại chết như vậy. Đừng sợ, chúng ta đi cùng nhau, sẽ không ai thấy cô đơn!”
Tác giả :
Hoa Ban