Phù Vân Hoa
Chương 34: Chế Sâm minh tôn
Chế Sâm nhìn nhìn vị sư đệ ngồi trước mặt, lập tức đoán ra hắn đang ôn chuyện xưa tích cũ nào đó. Hoàng Lâm Viện nằm ở hướng Tây, đón ánh nắng chiều đỏ ối hắt vào kẻ lá. Trên núi luôn có mây trắng lượn lờ, làm cho tiên cảnh thêm huyền ảo.
Phong Trạch tự mình hồi tỉnh, đưa ngón tay lau nhẹ khóa mắt ươn ướt. Tiên nhân sống quá dài, đầu óc không thể chứa hết quá khứ họ trải qua nhưng một số hồi ức thì mãi mãi không phai nhòa, một số người mãi mãi không quên được. Đối với Phong Trạch, Vân Ti Thiên là người con gái đầu tiên bước vào trái tim và sẽ là một biểu tượng vĩnh hằng vạn vạn năm, đến khi hắn chết vì tiên kiếp. Còn Tố Linh là một vết thương mới chưa thể lành lặng, đang âm ỷ nhứt nhối và hoàn toàn không biết được nó sâu cỡ nào. Phong Trạch có bảy trăm năm thích nghi với sự ra đi của Vân Ti Thiên nhưng hắn chỉ có một trăm năm làm quen với nổi cô đơn vắng Linh nhi. Rốt cuộc thì bên nào nặng hơn, bên nào đau đớn hơn?
Chế Sâm liếc nhìn sư đệ, tay nghịch ngợm chiếc quạt giấy. Nó chỉ là một cây quạt bình thường, vẽ mấy họa tiết hoa sen, viết một câu thơ khó hiểu:
“Mười năm gặp gỡ, vạn năm chờ
Mười năm tương tư, vạn năm nhớ
Kiếp phàm một mảnh, tựa giấc mơ
Kiếp tiên dài dẳng, với bơ vơ…”
- A Trạch, tiên nhân có hai số kiếp phải tự mình vượt qua. Đó là tiên kiếp và tình kiếp. Chúng đều là điểm tử nhưng khác ở chỗ tiên kiếp có báo trước, càng lớn tuổi thì tiên kiếp càng nặng. Tình kiếp đến bất ngờ nhưng cả đời chỉ duy nhất một lần… Vân Ti Thiên không phải tình kiếp của đệ, bởi vì đệ đã vượt qua nó trong đau khổ nhưng bình an. Một khi con tim còn có thể yêu thương thì tình kiếp ấy vẫn chưa hề đến. Không ai đoán được nó sẽ rơi vào người nào, sẽ hạnh phúc mãi mãi hay tuyệt vọng mãi mãi. Tình kiếp chỉ có một nhưng những thứ tương tự nó thì có rất nhiều. Đệ đừng vội vàng, cũng đừng nôn nóng, cứ để mọi thứ tự nhiên đến, tự nhiên đi…
Chế Sâm vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, hắn xòe chiếc quạt, nhìn ánh tà dương nhuộm hồng đóa sen tươi. Cặp mắt trong veo mang ý cười tĩnh lặng
- Ba nghìn năm trăm năm trước có lần ta xuống phàm giới, gặp được nhị công chúa của một vương triều mà bây giờ đã tàn lụi từ lâu. Nàng bị một cây tầm gửi thành tinh bám theo hút dần nguyên khí. Ta đã cứu nàng một mạng, nàng trả ơn bằng mười năm. Mười năm với phàm nhân cũng khá dài nhưng với tiên nhân chúng ta… nó còn ngắn hơn một giấc ngủ trưa! Ta từng nghĩ sẽ phải đến Hoa Sơn trộm tiên quả kéo dài tuổi thọ cho công chúa nhưng rồi chính nàng lại từ chối tấm lòng này. Nàng không có tiên duyên và cũng không cầu mong có được nó. Ta đã đuổi theo người ấy đến nay là một trăm năm mươi mốt kiếp, hiện tại nàng vẫn còn ở Minh giới chờ đầu thai kiếp thứ một trăm năm mươi hai. Đệ nói xem, rốt cuộc thì ông trời trêu người có quá đáng không? Chuyển kiếp luân hồi, nàng mãi mãi là một công chúa nhưng cũng mãi mãi không thọ quá ba mươi, mãi mãi không đi tu hành và sẽ mãi mãi không làm tiên nhân… Ta nghĩ cả đời mình sẽ phải đi theo một linh hồn hết kiếp này qua kiếp khác. Là tiên thì có gì sung sướng, chúng ta luôn bị những quy tắc ràng buộc, đâu phải thần thông quảng đại muốn làm gì thì làm! Ta chỉ có thể lén lút nhìn nàng từ phía xa, sợ tiên khí của mình gây rối loạn phàm mệnh. Ta không dám thao túng thiên cơ, tất cả những gì có thể làm chính là giữ cho nàng cái tên ban đầu bởi vì ta sợ rằng có một ngày bản thân sẽ không thể nhớ nổi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, càng không biết dùng danh xưng gì để gọi một thứ biểu tượng trong lòng. A Trạch, như thế này mới chính là “tình kiếp”, bởi vì Chế Sâm ta muốn dõi theo cô ấy mà niệm “Toàn Tâm chú” lên nguyên hồn. Dù nàng có thất lạc ở cõi u linh nào ta cũng sẽ tìm được và một khi ta phản bội với tình yêu này ta sẽ theo nó mà biến mất. Còn yêu thì còn sống, hết yêu thì chết đi. Tình kiếp phải là như vậy!
Phong Trạch kinh ngạc nhìn sư huynh, rồi lại vô thức nhìn xuống chiếc quạt giấy trên tay hắn. Thì ra là thế, cây quạt ấy chắc chắn là của cô gái kia. Vật tùy thân chưa bao giờ rời khỏi hắn. Phong Trạch suýt quên mất sư huynh từng là người ân cần dìu dắt, thậm chí còn dạy dỗ hắn nhiều hơn Âm sư phụ. Chế Sâm trước nay luôn mang bộ dạng nhàn nhã, không cầu không tham, không tiến không thủ. Chế Sâm là đại đồ đệ của Âm Ti Thích, vốn là học trò đắc ý nhất khi Phong Trạch chưa nhập tiên. Hoa Đông là giáo phái tồn tại từ thời man sơ, khi Sa Hà đế quân vừa mở ra tiên giới. Tám môn giáo còn lại đều là hậu thế và chi nhánh mà thôi. Sẽ không có gì khó hiểu nếu Chế Sâm minh tôn của Hoa Đông có đạo hạnh cao thâm hơn cả Thánh tôn đứng đầu các phái. Theo dòng thời gian, những vị sư đệ sư muội cùng thời của hắn đều biến mất, Phong Trạch và Ngũ Nguyệt chẳng qua là thế hệ mới nhất mãi về sau. Phong Trạch chưa bao giờ hỏi tuổi tác của Chế Sâm nhưng nếu gọi hắn một tiếng “thái tổ” không chừng vẫn chính xác!
Có lẽ vì bộ dáng trẻ trung và tính cách tùy tiện của sư huynh khiến Phong Trạch quên mất bối phận cách biệt giữa họ, luôn cho rằng ba huynh đệ tỉ muội đều đồng một dạng. Nghĩ tới đây, Phong Trạch không khỏi cười xấu hổ
- Sư huynh, đệ chợt nhớ ra mình chẳng là gì so với đạo hạnh vạn năm của huynh. Xem ra còn rất nhiều việc ta phải từ từ tìm huynh thỉnh giáo…
Chế Sâm phá ra cười, lắc đầu xua tay
- Ấy ấy, thỉnh với giáo gì đó thì tìm sư phụ đi! Ta đây không có năng khiếu giảng đạo lý với người khác, muốn theo ta làm chuyện mờ ám thì có thể nhưng làm chuyện quang minh chinh đại thì hơi khó… Haizz… đệ cũng không cần phân biệt rạch ròi bối phận làm gì, ta mặt dù là một lão già nhưng tâm luôn trẻ, dù có sống thêm mấy vạn năm nữa cũng không tình nguyện từ bỏ dung mạo này đâu, cứ trẻ trung thế này dễ hành sự, nếu không lại bị mang tiếng là “lão già mà không nên nết”!
Phong Trạch cúi đầu cười xòa, sư huynh lại thế rồi!
Trong lúc hai huynh đệ đang lời qua tiếng lại bông đùa nhau, một tiểu đệ tử từ đâu hớt hãi chạy tới, vừa thở vừa gấp gáp thưa:
- Nhị… nhị vị minh tôn! Thiên tôn triệu hai vị đến chính điện gấp, Song Nguyệt phái gửi thư khẩn, nói là có ma tộc đánh vào núi Minh Nguyệt, kêu gọi các tiên phái nhanh chóng đến hỗ trợ!
Chế Sâm và Phong Trạch đồng loạt đứng bật dậy, không nói không rằng triệu pháp bảo vội vã bay đi. Ma tộc dám tấn công lên tiên giới! Từ khi Ma Vương bị phong ấn, tình huống này chưa từng xảy ra. Rốt cuộc là có nguyên do gì?
Phong Trạch đứng trên Ngự Lôi, hai mắt dần thẫm lại.
Ma tộc, giỏi lắm, kiếm của ta lâu ngày chưa vấy máu rồi!
Phong Trạch tự mình hồi tỉnh, đưa ngón tay lau nhẹ khóa mắt ươn ướt. Tiên nhân sống quá dài, đầu óc không thể chứa hết quá khứ họ trải qua nhưng một số hồi ức thì mãi mãi không phai nhòa, một số người mãi mãi không quên được. Đối với Phong Trạch, Vân Ti Thiên là người con gái đầu tiên bước vào trái tim và sẽ là một biểu tượng vĩnh hằng vạn vạn năm, đến khi hắn chết vì tiên kiếp. Còn Tố Linh là một vết thương mới chưa thể lành lặng, đang âm ỷ nhứt nhối và hoàn toàn không biết được nó sâu cỡ nào. Phong Trạch có bảy trăm năm thích nghi với sự ra đi của Vân Ti Thiên nhưng hắn chỉ có một trăm năm làm quen với nổi cô đơn vắng Linh nhi. Rốt cuộc thì bên nào nặng hơn, bên nào đau đớn hơn?
Chế Sâm liếc nhìn sư đệ, tay nghịch ngợm chiếc quạt giấy. Nó chỉ là một cây quạt bình thường, vẽ mấy họa tiết hoa sen, viết một câu thơ khó hiểu:
“Mười năm gặp gỡ, vạn năm chờ
Mười năm tương tư, vạn năm nhớ
Kiếp phàm một mảnh, tựa giấc mơ
Kiếp tiên dài dẳng, với bơ vơ…”
- A Trạch, tiên nhân có hai số kiếp phải tự mình vượt qua. Đó là tiên kiếp và tình kiếp. Chúng đều là điểm tử nhưng khác ở chỗ tiên kiếp có báo trước, càng lớn tuổi thì tiên kiếp càng nặng. Tình kiếp đến bất ngờ nhưng cả đời chỉ duy nhất một lần… Vân Ti Thiên không phải tình kiếp của đệ, bởi vì đệ đã vượt qua nó trong đau khổ nhưng bình an. Một khi con tim còn có thể yêu thương thì tình kiếp ấy vẫn chưa hề đến. Không ai đoán được nó sẽ rơi vào người nào, sẽ hạnh phúc mãi mãi hay tuyệt vọng mãi mãi. Tình kiếp chỉ có một nhưng những thứ tương tự nó thì có rất nhiều. Đệ đừng vội vàng, cũng đừng nôn nóng, cứ để mọi thứ tự nhiên đến, tự nhiên đi…
Chế Sâm vẻ mặt nghiêm túc hiếm thấy, hắn xòe chiếc quạt, nhìn ánh tà dương nhuộm hồng đóa sen tươi. Cặp mắt trong veo mang ý cười tĩnh lặng
- Ba nghìn năm trăm năm trước có lần ta xuống phàm giới, gặp được nhị công chúa của một vương triều mà bây giờ đã tàn lụi từ lâu. Nàng bị một cây tầm gửi thành tinh bám theo hút dần nguyên khí. Ta đã cứu nàng một mạng, nàng trả ơn bằng mười năm. Mười năm với phàm nhân cũng khá dài nhưng với tiên nhân chúng ta… nó còn ngắn hơn một giấc ngủ trưa! Ta từng nghĩ sẽ phải đến Hoa Sơn trộm tiên quả kéo dài tuổi thọ cho công chúa nhưng rồi chính nàng lại từ chối tấm lòng này. Nàng không có tiên duyên và cũng không cầu mong có được nó. Ta đã đuổi theo người ấy đến nay là một trăm năm mươi mốt kiếp, hiện tại nàng vẫn còn ở Minh giới chờ đầu thai kiếp thứ một trăm năm mươi hai. Đệ nói xem, rốt cuộc thì ông trời trêu người có quá đáng không? Chuyển kiếp luân hồi, nàng mãi mãi là một công chúa nhưng cũng mãi mãi không thọ quá ba mươi, mãi mãi không đi tu hành và sẽ mãi mãi không làm tiên nhân… Ta nghĩ cả đời mình sẽ phải đi theo một linh hồn hết kiếp này qua kiếp khác. Là tiên thì có gì sung sướng, chúng ta luôn bị những quy tắc ràng buộc, đâu phải thần thông quảng đại muốn làm gì thì làm! Ta chỉ có thể lén lút nhìn nàng từ phía xa, sợ tiên khí của mình gây rối loạn phàm mệnh. Ta không dám thao túng thiên cơ, tất cả những gì có thể làm chính là giữ cho nàng cái tên ban đầu bởi vì ta sợ rằng có một ngày bản thân sẽ không thể nhớ nổi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, càng không biết dùng danh xưng gì để gọi một thứ biểu tượng trong lòng. A Trạch, như thế này mới chính là “tình kiếp”, bởi vì Chế Sâm ta muốn dõi theo cô ấy mà niệm “Toàn Tâm chú” lên nguyên hồn. Dù nàng có thất lạc ở cõi u linh nào ta cũng sẽ tìm được và một khi ta phản bội với tình yêu này ta sẽ theo nó mà biến mất. Còn yêu thì còn sống, hết yêu thì chết đi. Tình kiếp phải là như vậy!
Phong Trạch kinh ngạc nhìn sư huynh, rồi lại vô thức nhìn xuống chiếc quạt giấy trên tay hắn. Thì ra là thế, cây quạt ấy chắc chắn là của cô gái kia. Vật tùy thân chưa bao giờ rời khỏi hắn. Phong Trạch suýt quên mất sư huynh từng là người ân cần dìu dắt, thậm chí còn dạy dỗ hắn nhiều hơn Âm sư phụ. Chế Sâm trước nay luôn mang bộ dạng nhàn nhã, không cầu không tham, không tiến không thủ. Chế Sâm là đại đồ đệ của Âm Ti Thích, vốn là học trò đắc ý nhất khi Phong Trạch chưa nhập tiên. Hoa Đông là giáo phái tồn tại từ thời man sơ, khi Sa Hà đế quân vừa mở ra tiên giới. Tám môn giáo còn lại đều là hậu thế và chi nhánh mà thôi. Sẽ không có gì khó hiểu nếu Chế Sâm minh tôn của Hoa Đông có đạo hạnh cao thâm hơn cả Thánh tôn đứng đầu các phái. Theo dòng thời gian, những vị sư đệ sư muội cùng thời của hắn đều biến mất, Phong Trạch và Ngũ Nguyệt chẳng qua là thế hệ mới nhất mãi về sau. Phong Trạch chưa bao giờ hỏi tuổi tác của Chế Sâm nhưng nếu gọi hắn một tiếng “thái tổ” không chừng vẫn chính xác!
Có lẽ vì bộ dáng trẻ trung và tính cách tùy tiện của sư huynh khiến Phong Trạch quên mất bối phận cách biệt giữa họ, luôn cho rằng ba huynh đệ tỉ muội đều đồng một dạng. Nghĩ tới đây, Phong Trạch không khỏi cười xấu hổ
- Sư huynh, đệ chợt nhớ ra mình chẳng là gì so với đạo hạnh vạn năm của huynh. Xem ra còn rất nhiều việc ta phải từ từ tìm huynh thỉnh giáo…
Chế Sâm phá ra cười, lắc đầu xua tay
- Ấy ấy, thỉnh với giáo gì đó thì tìm sư phụ đi! Ta đây không có năng khiếu giảng đạo lý với người khác, muốn theo ta làm chuyện mờ ám thì có thể nhưng làm chuyện quang minh chinh đại thì hơi khó… Haizz… đệ cũng không cần phân biệt rạch ròi bối phận làm gì, ta mặt dù là một lão già nhưng tâm luôn trẻ, dù có sống thêm mấy vạn năm nữa cũng không tình nguyện từ bỏ dung mạo này đâu, cứ trẻ trung thế này dễ hành sự, nếu không lại bị mang tiếng là “lão già mà không nên nết”!
Phong Trạch cúi đầu cười xòa, sư huynh lại thế rồi!
Trong lúc hai huynh đệ đang lời qua tiếng lại bông đùa nhau, một tiểu đệ tử từ đâu hớt hãi chạy tới, vừa thở vừa gấp gáp thưa:
- Nhị… nhị vị minh tôn! Thiên tôn triệu hai vị đến chính điện gấp, Song Nguyệt phái gửi thư khẩn, nói là có ma tộc đánh vào núi Minh Nguyệt, kêu gọi các tiên phái nhanh chóng đến hỗ trợ!
Chế Sâm và Phong Trạch đồng loạt đứng bật dậy, không nói không rằng triệu pháp bảo vội vã bay đi. Ma tộc dám tấn công lên tiên giới! Từ khi Ma Vương bị phong ấn, tình huống này chưa từng xảy ra. Rốt cuộc là có nguyên do gì?
Phong Trạch đứng trên Ngự Lôi, hai mắt dần thẫm lại.
Ma tộc, giỏi lắm, kiếm của ta lâu ngày chưa vấy máu rồi!
Tác giả :
Hoa Ban