Phù Thủy, Xin Tỉnh Giấc
Chương 3: Ngày đầu tiên – 03
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lại lên xe, Phương Đại Xuyên trên lý trí biết mình phải chuyện trò tự nhiên, làm nhiều động tác tranh thủ lên hình, nhưng hắn buồn ngủ quá. Suốt đêm đóng phim khiến hắn đau nhức cả người, gân cốt ngứa ngáy, tối qua diễn cảnh ngã từ trên ngựa hình như bị giãn cơ đùi, giờ hắn chỉ thấy như bị chia năm xẻ bảy.
Tiểu Chu đừng giận anh, anh ngủ tí thôi, đến nơi chắc chắn anh sẽ thể hiện sự ngu si thật là tốt. Phương Đại Xuyên âm thầm nghĩ vậy, vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng mơ.
Lúc tỉnh giấc thì xe đã dừng lại.
Phương Đại Xuyên đã giao điện thoại, không biết thời gian, nhưng nhìn sắc trời chắc khoảng sáu giờ tối. Ước chừng đi hơn năm tiếng, lúc này đã tới ranh giới Sơn Đông.
Phương Đại Xuyên mở cửa xe, làn gió ẩm ướt tức khắc ùa vào, đánh tan không khí buổi chiều nặng nề ứ đọng. Gió mang theo mùi biển mằn mặn, Phương Đại Xuyên phấn khởi bò ra khỏi xe, ngửa cổ làm bộ say mê hít gió biển.
“Biển! Biển thật này! Tôi lớn thế này còn chưa được ngắm biển đêm đâu nhé! Đẹp quá đi thôi!” Phương Đại Xuyên nửa thật nửa giả hô, mặt biển trước mắt hắn đã từ bỏ lớp ngụy trang bình lặng hiền hòa lúc ban ngày, giờ đang chồng chất vỗ sóng đen, sóng đập vào tảng đá bên chân Phương Đại Xuyên, bọt biển không ngừng cuồn cuộn.
Hắn ngoái đầu liếc thử, quả nhiên ống kính vẫn đang hoạt động, anh chàng người lai khiêng máy quay không biến sắc quay lại bóng lưng của hắn.
Phương Đại Xuyên sâu lắng giả bộ thâm thúy, “Nhìn biển rộng, tôi mới thật sự hiểu loài người chúng ta bé nhỏ cỡ nào! Mặt biển hùng vĩ như thế, nhìn mãi chẳng thấy bến bờ! Không gian vô biên vô ranh giới, thời gian không khởi đầu không kết thúc! Vài tỷ năm trước nơi này chính là biển, vĩnh hằng bất biến, khi đó chúng ta còn chẳng biết mình ở đâu!”
Lão Trần đứng bên cạnh hắn châm điếu thuốc, “Vài tỷ năm? Trái đất tổng cộng mới có 4600 triệu năm lịch sử, vài tỷ năm trước chỗ này là chỗ nào còn chẳng ai biết! Chưa kể ban đầu chỗ này cũng chẳng phải là biển, cậu có học bài vỏ trái đất vận động không thế? Cậu có hiểu bãi biển biến nương dâu là gì không mà đòi vĩnh hằng bất biến?”
Làm màu thất bại OTZ…
Nhưng Phương Đại Xuyên tự có biện pháp tranh giành ống kính, dạo này người bình thường học dốt cũng nổi tiếng lắm mà. Hắn điều chỉnh sách lược, không giả dạng nam thần nữa, mà lập tức ngoái lại chườn mặt trong màn ảnh, bày ra vẻ lúng túng ngượng ngùng. Phỏng chừng hậu kỳ sẽ cắt cảnh này thành cảnh gây cười, thêm một dòng P nghệ thuật hoặc ba vạch đen trên đầu hắn gì đó.
“Giờ mình đi đâu? Những người khác đâu?” Phương Đại Xuyên mạnh mẽ lảng sang chuyện khác.
Anh chàng người lai ngước lên nhìn hắn một cái, “Sắp có trực thăng tới đón chúng ta đến một hoang đảo.”
Hoang đảo mới ghê, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, đài Thanh Long đúng là lắm tiền nhiều của, còn bao cả hòn đảo. Thuê trực thăng cũng không ngạc nhiên lắm, dạo này áp lực cạnh tranh trên thị trường show thực tế càng lúc càng lớn, đừng nói trực thăng, máy bay lớn cũng không ít. Còn có các loại đóng giả thành giặc cướp hoặc phần tử khủng bố để uy hiếp. So ra thì Người sói sát nhân làm được tới mức này cũng chẳng phải to tát gì.
Trực thăng đến rất nhanh, thân mình đen thui, logo đỏ tươi, cánh quạt tạo âm thanh cực lớn, từ phía xa oai hùng lượn qua mặt biển thật sự rất ngầu.
Phương Đại Xuyên tức khắc làm theo mẫu của show giải trí, ngửa cổ giả ngu nhìn trực thăng trên trời.
“Oài oài! Lắm tiền nhiều của lắm tiền nhiều của! Hoành tráng quá đi thôi! Kiểu vào sân này đúng là bá đạo, bao giờ làm hậu kỳ nhớ phải thêm hiệu ứng bùng nổ cho tôi đó!” Hắn vừa nói vừa huých vai anh chàng người lai, khiến máy quay trong tay y lệch đi một cái.
Anh chàng nọ lặng lẽ sửa lại máy quay, liếc mắt nhìn gò má hắn, chẳng nói câu nào.
Lạnh lùng thế? Phương Đại Xuyên hơi ngượng.
Lão Trần bên cạnh hắn nhìn sao cũng thấy không có kinh nghiệm lên show giải trí, tất nhiên sẽ không hùa với hắn pha trò, không chỉ không hùa mà còn nhìn hắn như nhìn thiểu năng. Phương Đại Xuyên âm thầm phỉ nhổ, ông nhìn tôi làm quái gì, lúc này không tranh thủ giành đất diễn, định chờ đạo diễn và hậu kỳ thêm đất cho ông à?
Nhưng thông cảm cho người ta là nghệ thuật gia chuyên làm nền từ thế hệ trước, Phương Đại Xuyên cũng không nói gì.
Trực thăng lơ lửng trên mặt biển cách đó không xa.
Mặt biển mênh mông không thấy bờ, giữa muôn trùng sóng xô hiểm nguy gian khổ, một tảng đá lẻ loi nghiêm nghị nhô lên, trực thăng màu đen sáng loáng lửng lơ trên tảng đá. So sánh với khối sắt đại biểu cho khoa học kỹ thuật hàng đầu của nhân loại và thiên nhiên quỷ khóc thần sầu khí phách ngời ngời, ba con người sống sờ sờ đứng bên dưới đúng là nhỏ bé tí ti.
Đài Thanh Long lúc nào cũng thích khai thác kiểu thị giác độc đáo này, hồi trước cứ gặp cảnh tượng thế này là đằng sau trực thăng không thể thiếu một đoàn flycam*, chụp ảnh chính diện từ trực thăng xuống, dùng hết khả năng thâu tóm cảm giác đối lập dữ dội này. Nhưng Phương Đại Xuyên nhìn ra phía sau trực thăng lại không thấy thiết bị ghi hình nào cả.
*Flycam
“Lần này nhà sản xuất là ai thế? Không phải đạo diễn và chỉ đạo nhiếp ảnh đài Thanh Long à? Không tận dụng mà lựa số ra bài à?” Phương Đại Xuyên thầm nhủ.
Trực thăng lượn vòng rồi hạ dần xuống, chờ cách mặt đất hơn mười mét thì ngừng, dưới đất đã có thể cảm thấy sức gió trực thăng nén xuống. Lúc này từ phía trên thả xuống một cuộn thang dây, còn cả dây an toàn.
Phỏng chừng lão Trần cũng ít xem mấy chương trình thực tế, mỗi thế đã sợ khiếp vía, thẳng tuốt trốn về phía sau. Nhưng nghĩ cũng phải, lớn tuổi vậy mà bắt leo trực thăng cũng làm khó người ta. Phương Đại Xuyên tránh đường, “Lão Trần cứ đi trước đi, không sao đâu, có dây an toàn mà.”
Lão Trần khoát tay lia lịa, vừa nói vừa lùi lại phía sau, định quay về chiếc xe bảo mẫu lúc nãy, “Không được không được, tôi không làm được đâu, không làm được đâu. Tôi về được không, tôi không chơi nữa, từng tuổi này rồi, tôi không làm được đâu.”
Anh chàng người lai không nói nửa lời, một tay đỡ máy quay trên vai, tay kia kèn kẹt móc trong túi ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào lão Trần.
Chu choa, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, trách nhầm lão già, màn cướp đất diễn này cứ phải gọi là tuyệt! Sao mình không nghĩ ra cách này cơ chứ? Hắn hơi chán nản, màn này sẽ được người xem hoan nghênh nhiệt liệt lắm đây.
Lão Trần không hổ là diễn viên gạo cội theo nghiệp bao năm, mặt mũi trắng bệch như thật, “Đừng, đừng, tôi lên, tôi lên.”
Lão run run rẩy rẩy buộc dây an toàn lên eo, vịn thang dây leo lên từng bước một. Trong lúc leo còn mấy lần nhìn xuống mặt biển, càng nhìn càng không dám leo tiếp, nhắm mắt nắm chặt dây an toàn, run lập cập trên thang, bắp chân còn lẩy bẩy.
Phương Đại Xuyên cực kỳ căm thù hành vi bất chấp điên cuồng chiếm đất diễn kiểu này, hắn ngửa cổ nhìn lão diễn, thầm đếm nhịp tim mình, cuối cùng lão già lươn lẹo làm trò hơn nửa tiếng mới vụng về trèo lên. Phút cuối còn lỏng tay suýt ngã lộn cổ, may mà trên hông còn dây an toàn, được nhân viên trên trực thăng nhanh nhẹn chộp lấy tay.
Đoạn này cắt nối biên tập xong chắc cũng được mười phút, chưa kể màn hiểm nguy phút cuối kia, đến trực thăng cũng phải rung theo, màn này thể nào cũng được chiếu đi chiếu lại mấy lần, vớ vẩn lúc tuyên truyền còn được dựng thành phân cảnh hồi hộp thót tim ấy chứ.
Phương Đại Xuyên dòm lão Trần leo lên, sốt ruột vô cùng, hắn biết kiểu show thực tế này, thời lượng mỗi tổ sau khi cắt nối biên tập chỉ có hạn thôi, lão khốn này chiếm ống kính càng nhiều thì thời lượng của hắn càng ít. Nói coi, một bàn chân đã bước vào quan tài rồi, sống nửa đời người rồi, có cái gì chưa chứng kiến nữa, sao cứ phải tham gia show giải trí, cướp miếng ăn của lớp trẻ gào khóc đói khát? Nhưng vào lúc này hắn cũng chỉ có thể an ủi mình, lão già này tư thế xấu, người ngợm cũng chẳng đẹp, không hút mắt người xem đâu. Lên hình dài ngắn chẳng ảnh hưởng, ấn tượng sâu mới là chân lý.
Anh chàng người lai chuyển hướng nòng súng, chĩa thẳng vào hắn, ý bảo hắn nhanh lên. Phương Đại Xuyên rất phối hợp, làm bộ sợ sệt bảo, “Đừng chĩa vào tôi, tôi lên đây mà.”
Hắn định khoe khoang một phen, bèn tiện tay quấn dây an toàn vài vòng trên hông, bàn chân giẫm vào tảng đá, nhảy một cái lên ba nấc thang. Phương Đại Xuyên tập võ từ nhỏ, cơ bắp rắn rỏi đẹp mắt, không phải dạng luyện được trong phòng gym bình thường. Hắn biết bây giờ là thời đại nam sắc, mấy em gái rất thích dạng này, nên phô diễn hết tài năng, leo lên cực kỳ duyên dáng, áo thun bó sát người phác họa từng khối cơ bắp, cảm giác bản thân mình thật là đẹp.
“Mây bay nước chảy, nhẹ như én liệng.” Phương Đại Xuyên vênh váo tự chạy bình luận trong đầu, lên nấc cuối cùng còn dứt khoát chơi lớn, buông tay khỏi thang dây, dùng sức hông và lưng lộn mèo một cái, nhảy vào cabin.
Bravo! Hắn thét lớn trong lòng, tiện đà chạy bình luận chi chít cho mình: Nam thần đẹp trai quá! Cú nhảy cuối của nam thần max điểm! Nam thần không chỉ mặt đẹp dáng đẹp mà diễn xuất còn ăn đứt đám tiểu thịt tươi tầm thường chốn nhân gian, vận động đỉnh cao như thế mà vẫn xuất sắc vô cùng, không nổi tiếng thì chẳng còn thiên lý! Một tràng pháo tay cho nam thần!
Hắn nhắm mắt, say mê tựa vào cửa trực thăng, giơ mặt đón gió vù vù.
“Sao lại thêm một người?!” Đang chìm đắm trong thế giới riêng khó lòng thoát ra được, Phương Đại Xuyên nghe thấy bên cạnh có người bực bội hỏi, mẹ kiếp còn hỏi bẳng tiếng Anh.
Lúc này Phương Đại Xuyên mới sực tỉnh, hắn nhớ kỹ thiết lập nhân vật của mình là ngốc nghếch IQ thấp, bèn giả vờ nghe không hiểu, nhìn trái nhìn phải, quan sát tình hình trong cabin.
Trong cabin toàn nhân viên mặc Âu phục đen, tất cả đều là người nước ngoài, áo quần trang phục giống hệt anh chàng người lai. Đám người nước ngoài này mặt ai cũng bặm trợn, thoạt nhìn không dễ chọc, bắp tay dưới lớp áo cường tráng giật cả mình, chẳng biết đài Thanh Long kiếm được đám người này ở đâu.
Máy quay đặt trong góc vẫn sáng đèn, lão Trần đã sớm bị hai gã to con kèm chặt hai bên, vẻ mặt chẳng thiết sống nữa ngồi trong góc cabin.
Vẫn diễn à? Nghiện diễn à? Phương Đại Xuyên âm thầm liếc liếc, miệng phỉ nhổ.
Chỉ trong chớp mắt, hai gã đô con khác khống chế hắn, thô bạo đè chặt vai hắn, có thể thấy là kỹ năng thực thụ, Phương Đại Xuyên gắng hết sức vẫn không thoát được.
Phía sau lại có người trèo lên, là anh chàng người lai vác máy quay trên vai, một tay bám thang để leo, đôi chân dài bước từng bước lên cabin.
Quá đẹp! Phương Đại Xuyên an phận ngồi trong một góc, âm thầm cổ động.
Một nhân viên bên cạnh dùng tiếng Anh hỏi, “Sao lại thế? Sao lại thừa một người, đã nói chỉ đón một người thôi mà?”
“Không biết, tự hắn trèo lên xe, nói cũng ký hợp đồng.” Anh chàng người lai dùng tiếng Anh trả lời, thoạt nhìn y rất lạnh lùng, tiếc chữ như vàng, chỉ giải thích đơn giản rồi ngồi im không nói.
Phương Đại Xuyên bèn vội vàng giải thích, “Tôi mắc mưa to ở sân bay, máy bay không cất cánh được, sợ không kịp lịch trình dự kiến vì chờ mãi xe đón tôi chưa tới. May có lão Trần và anh bạn này trọng nghĩa khí cho tôi đi ké, đưa tôi cùng đến đây.”
Các nhân viên gật đầu, không thắc mắc vấn đề này nữa, trực thăng nhanh chóng bay tới hòn đảo hoang nằm trong vùng biển tự do.
Cũng vào lúc đó, tại sân bay Lưu Đình thuộc Thanh Đảo, chuyến bay CA256 hạ cánh.
Máy bay vừa dừng lại, Tiểu Chu đã khẩn cấp mở điện thoại, thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ cùng một dãy số. Tiểu Chu giật mình, sợ xảy ra chuyện gì, bèn vội vã gọi lại.
“Chúng tôi là ê-kíp chương trình Người sói sát nhân của đài Thanh Long, xin hỏi ngài là Phương Đại Xuyên phải không? Có chuyện gì thế, các ngài có đến hay không?” Đầu bên kia là giọng phụ nữ gào thét.
Tiểu Chu vội vã giải thích, “Dạ dạ dạ, em là Tiểu Chu, trợ lý của anh Xuyên, đến chứ đến chứ, em đến Thanh Đảo rồi. Bọn em ở sân bay chờ xe bên chị mãi không được, chuyến bay vừa khôi phục là em tới ngay. Giờ em đang ở sân bay Lưu Đình nè.”
“Thế tốt quá, các cô cậu cứ đi thẳng ra, chúng tôi bố trí người tiếp đón,” Người nọ vội dặn dò, “Anh Xuyên make up cẩn thận rồi chứ? Đoàn tiếp đón có cameraman đi theo quay phim luôn đó.”
Tiểu Chu kinh ngạc, “Dạ? Anh Xuyên có đi cùng em đâu? Ảnh lên xe đi cùng diễn viên khác của chương trình rồi mà, chắc phải đến trước em chứ?”
Bên kia nghe xong thì sửng sốt hơn cả cô, “Các cô cậu nhầm hay sao ấy chứ?! Chúng tôi chỉ đón mỗi mình anh Xuyên ở Bắc Kinh thôi, có đón ai khác đâu? Đồng hành hỗ trợ và cameraman của anh Xuyên ra sân bay cũng có đón được ai đâu?!!”
Lại lên xe, Phương Đại Xuyên trên lý trí biết mình phải chuyện trò tự nhiên, làm nhiều động tác tranh thủ lên hình, nhưng hắn buồn ngủ quá. Suốt đêm đóng phim khiến hắn đau nhức cả người, gân cốt ngứa ngáy, tối qua diễn cảnh ngã từ trên ngựa hình như bị giãn cơ đùi, giờ hắn chỉ thấy như bị chia năm xẻ bảy.
Tiểu Chu đừng giận anh, anh ngủ tí thôi, đến nơi chắc chắn anh sẽ thể hiện sự ngu si thật là tốt. Phương Đại Xuyên âm thầm nghĩ vậy, vừa nhắm mắt đã chìm vào mộng mơ.
Lúc tỉnh giấc thì xe đã dừng lại.
Phương Đại Xuyên đã giao điện thoại, không biết thời gian, nhưng nhìn sắc trời chắc khoảng sáu giờ tối. Ước chừng đi hơn năm tiếng, lúc này đã tới ranh giới Sơn Đông.
Phương Đại Xuyên mở cửa xe, làn gió ẩm ướt tức khắc ùa vào, đánh tan không khí buổi chiều nặng nề ứ đọng. Gió mang theo mùi biển mằn mặn, Phương Đại Xuyên phấn khởi bò ra khỏi xe, ngửa cổ làm bộ say mê hít gió biển.
“Biển! Biển thật này! Tôi lớn thế này còn chưa được ngắm biển đêm đâu nhé! Đẹp quá đi thôi!” Phương Đại Xuyên nửa thật nửa giả hô, mặt biển trước mắt hắn đã từ bỏ lớp ngụy trang bình lặng hiền hòa lúc ban ngày, giờ đang chồng chất vỗ sóng đen, sóng đập vào tảng đá bên chân Phương Đại Xuyên, bọt biển không ngừng cuồn cuộn.
Hắn ngoái đầu liếc thử, quả nhiên ống kính vẫn đang hoạt động, anh chàng người lai khiêng máy quay không biến sắc quay lại bóng lưng của hắn.
Phương Đại Xuyên sâu lắng giả bộ thâm thúy, “Nhìn biển rộng, tôi mới thật sự hiểu loài người chúng ta bé nhỏ cỡ nào! Mặt biển hùng vĩ như thế, nhìn mãi chẳng thấy bến bờ! Không gian vô biên vô ranh giới, thời gian không khởi đầu không kết thúc! Vài tỷ năm trước nơi này chính là biển, vĩnh hằng bất biến, khi đó chúng ta còn chẳng biết mình ở đâu!”
Lão Trần đứng bên cạnh hắn châm điếu thuốc, “Vài tỷ năm? Trái đất tổng cộng mới có 4600 triệu năm lịch sử, vài tỷ năm trước chỗ này là chỗ nào còn chẳng ai biết! Chưa kể ban đầu chỗ này cũng chẳng phải là biển, cậu có học bài vỏ trái đất vận động không thế? Cậu có hiểu bãi biển biến nương dâu là gì không mà đòi vĩnh hằng bất biến?”
Làm màu thất bại OTZ…
Nhưng Phương Đại Xuyên tự có biện pháp tranh giành ống kính, dạo này người bình thường học dốt cũng nổi tiếng lắm mà. Hắn điều chỉnh sách lược, không giả dạng nam thần nữa, mà lập tức ngoái lại chườn mặt trong màn ảnh, bày ra vẻ lúng túng ngượng ngùng. Phỏng chừng hậu kỳ sẽ cắt cảnh này thành cảnh gây cười, thêm một dòng P nghệ thuật hoặc ba vạch đen trên đầu hắn gì đó.
“Giờ mình đi đâu? Những người khác đâu?” Phương Đại Xuyên mạnh mẽ lảng sang chuyện khác.
Anh chàng người lai ngước lên nhìn hắn một cái, “Sắp có trực thăng tới đón chúng ta đến một hoang đảo.”
Hoang đảo mới ghê, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, đài Thanh Long đúng là lắm tiền nhiều của, còn bao cả hòn đảo. Thuê trực thăng cũng không ngạc nhiên lắm, dạo này áp lực cạnh tranh trên thị trường show thực tế càng lúc càng lớn, đừng nói trực thăng, máy bay lớn cũng không ít. Còn có các loại đóng giả thành giặc cướp hoặc phần tử khủng bố để uy hiếp. So ra thì Người sói sát nhân làm được tới mức này cũng chẳng phải to tát gì.
Trực thăng đến rất nhanh, thân mình đen thui, logo đỏ tươi, cánh quạt tạo âm thanh cực lớn, từ phía xa oai hùng lượn qua mặt biển thật sự rất ngầu.
Phương Đại Xuyên tức khắc làm theo mẫu của show giải trí, ngửa cổ giả ngu nhìn trực thăng trên trời.
“Oài oài! Lắm tiền nhiều của lắm tiền nhiều của! Hoành tráng quá đi thôi! Kiểu vào sân này đúng là bá đạo, bao giờ làm hậu kỳ nhớ phải thêm hiệu ứng bùng nổ cho tôi đó!” Hắn vừa nói vừa huých vai anh chàng người lai, khiến máy quay trong tay y lệch đi một cái.
Anh chàng nọ lặng lẽ sửa lại máy quay, liếc mắt nhìn gò má hắn, chẳng nói câu nào.
Lạnh lùng thế? Phương Đại Xuyên hơi ngượng.
Lão Trần bên cạnh hắn nhìn sao cũng thấy không có kinh nghiệm lên show giải trí, tất nhiên sẽ không hùa với hắn pha trò, không chỉ không hùa mà còn nhìn hắn như nhìn thiểu năng. Phương Đại Xuyên âm thầm phỉ nhổ, ông nhìn tôi làm quái gì, lúc này không tranh thủ giành đất diễn, định chờ đạo diễn và hậu kỳ thêm đất cho ông à?
Nhưng thông cảm cho người ta là nghệ thuật gia chuyên làm nền từ thế hệ trước, Phương Đại Xuyên cũng không nói gì.
Trực thăng lơ lửng trên mặt biển cách đó không xa.
Mặt biển mênh mông không thấy bờ, giữa muôn trùng sóng xô hiểm nguy gian khổ, một tảng đá lẻ loi nghiêm nghị nhô lên, trực thăng màu đen sáng loáng lửng lơ trên tảng đá. So sánh với khối sắt đại biểu cho khoa học kỹ thuật hàng đầu của nhân loại và thiên nhiên quỷ khóc thần sầu khí phách ngời ngời, ba con người sống sờ sờ đứng bên dưới đúng là nhỏ bé tí ti.
Đài Thanh Long lúc nào cũng thích khai thác kiểu thị giác độc đáo này, hồi trước cứ gặp cảnh tượng thế này là đằng sau trực thăng không thể thiếu một đoàn flycam*, chụp ảnh chính diện từ trực thăng xuống, dùng hết khả năng thâu tóm cảm giác đối lập dữ dội này. Nhưng Phương Đại Xuyên nhìn ra phía sau trực thăng lại không thấy thiết bị ghi hình nào cả.
*Flycam
“Lần này nhà sản xuất là ai thế? Không phải đạo diễn và chỉ đạo nhiếp ảnh đài Thanh Long à? Không tận dụng mà lựa số ra bài à?” Phương Đại Xuyên thầm nhủ.
Trực thăng lượn vòng rồi hạ dần xuống, chờ cách mặt đất hơn mười mét thì ngừng, dưới đất đã có thể cảm thấy sức gió trực thăng nén xuống. Lúc này từ phía trên thả xuống một cuộn thang dây, còn cả dây an toàn.
Phỏng chừng lão Trần cũng ít xem mấy chương trình thực tế, mỗi thế đã sợ khiếp vía, thẳng tuốt trốn về phía sau. Nhưng nghĩ cũng phải, lớn tuổi vậy mà bắt leo trực thăng cũng làm khó người ta. Phương Đại Xuyên tránh đường, “Lão Trần cứ đi trước đi, không sao đâu, có dây an toàn mà.”
Lão Trần khoát tay lia lịa, vừa nói vừa lùi lại phía sau, định quay về chiếc xe bảo mẫu lúc nãy, “Không được không được, tôi không làm được đâu, không làm được đâu. Tôi về được không, tôi không chơi nữa, từng tuổi này rồi, tôi không làm được đâu.”
Anh chàng người lai không nói nửa lời, một tay đỡ máy quay trên vai, tay kia kèn kẹt móc trong túi ra một khẩu súng, nhắm thẳng vào lão Trần.
Chu choa, Phương Đại Xuyên nghĩ bụng, trách nhầm lão già, màn cướp đất diễn này cứ phải gọi là tuyệt! Sao mình không nghĩ ra cách này cơ chứ? Hắn hơi chán nản, màn này sẽ được người xem hoan nghênh nhiệt liệt lắm đây.
Lão Trần không hổ là diễn viên gạo cội theo nghiệp bao năm, mặt mũi trắng bệch như thật, “Đừng, đừng, tôi lên, tôi lên.”
Lão run run rẩy rẩy buộc dây an toàn lên eo, vịn thang dây leo lên từng bước một. Trong lúc leo còn mấy lần nhìn xuống mặt biển, càng nhìn càng không dám leo tiếp, nhắm mắt nắm chặt dây an toàn, run lập cập trên thang, bắp chân còn lẩy bẩy.
Phương Đại Xuyên cực kỳ căm thù hành vi bất chấp điên cuồng chiếm đất diễn kiểu này, hắn ngửa cổ nhìn lão diễn, thầm đếm nhịp tim mình, cuối cùng lão già lươn lẹo làm trò hơn nửa tiếng mới vụng về trèo lên. Phút cuối còn lỏng tay suýt ngã lộn cổ, may mà trên hông còn dây an toàn, được nhân viên trên trực thăng nhanh nhẹn chộp lấy tay.
Đoạn này cắt nối biên tập xong chắc cũng được mười phút, chưa kể màn hiểm nguy phút cuối kia, đến trực thăng cũng phải rung theo, màn này thể nào cũng được chiếu đi chiếu lại mấy lần, vớ vẩn lúc tuyên truyền còn được dựng thành phân cảnh hồi hộp thót tim ấy chứ.
Phương Đại Xuyên dòm lão Trần leo lên, sốt ruột vô cùng, hắn biết kiểu show thực tế này, thời lượng mỗi tổ sau khi cắt nối biên tập chỉ có hạn thôi, lão khốn này chiếm ống kính càng nhiều thì thời lượng của hắn càng ít. Nói coi, một bàn chân đã bước vào quan tài rồi, sống nửa đời người rồi, có cái gì chưa chứng kiến nữa, sao cứ phải tham gia show giải trí, cướp miếng ăn của lớp trẻ gào khóc đói khát? Nhưng vào lúc này hắn cũng chỉ có thể an ủi mình, lão già này tư thế xấu, người ngợm cũng chẳng đẹp, không hút mắt người xem đâu. Lên hình dài ngắn chẳng ảnh hưởng, ấn tượng sâu mới là chân lý.
Anh chàng người lai chuyển hướng nòng súng, chĩa thẳng vào hắn, ý bảo hắn nhanh lên. Phương Đại Xuyên rất phối hợp, làm bộ sợ sệt bảo, “Đừng chĩa vào tôi, tôi lên đây mà.”
Hắn định khoe khoang một phen, bèn tiện tay quấn dây an toàn vài vòng trên hông, bàn chân giẫm vào tảng đá, nhảy một cái lên ba nấc thang. Phương Đại Xuyên tập võ từ nhỏ, cơ bắp rắn rỏi đẹp mắt, không phải dạng luyện được trong phòng gym bình thường. Hắn biết bây giờ là thời đại nam sắc, mấy em gái rất thích dạng này, nên phô diễn hết tài năng, leo lên cực kỳ duyên dáng, áo thun bó sát người phác họa từng khối cơ bắp, cảm giác bản thân mình thật là đẹp.
“Mây bay nước chảy, nhẹ như én liệng.” Phương Đại Xuyên vênh váo tự chạy bình luận trong đầu, lên nấc cuối cùng còn dứt khoát chơi lớn, buông tay khỏi thang dây, dùng sức hông và lưng lộn mèo một cái, nhảy vào cabin.
Bravo! Hắn thét lớn trong lòng, tiện đà chạy bình luận chi chít cho mình: Nam thần đẹp trai quá! Cú nhảy cuối của nam thần max điểm! Nam thần không chỉ mặt đẹp dáng đẹp mà diễn xuất còn ăn đứt đám tiểu thịt tươi tầm thường chốn nhân gian, vận động đỉnh cao như thế mà vẫn xuất sắc vô cùng, không nổi tiếng thì chẳng còn thiên lý! Một tràng pháo tay cho nam thần!
Hắn nhắm mắt, say mê tựa vào cửa trực thăng, giơ mặt đón gió vù vù.
“Sao lại thêm một người?!” Đang chìm đắm trong thế giới riêng khó lòng thoát ra được, Phương Đại Xuyên nghe thấy bên cạnh có người bực bội hỏi, mẹ kiếp còn hỏi bẳng tiếng Anh.
Lúc này Phương Đại Xuyên mới sực tỉnh, hắn nhớ kỹ thiết lập nhân vật của mình là ngốc nghếch IQ thấp, bèn giả vờ nghe không hiểu, nhìn trái nhìn phải, quan sát tình hình trong cabin.
Trong cabin toàn nhân viên mặc Âu phục đen, tất cả đều là người nước ngoài, áo quần trang phục giống hệt anh chàng người lai. Đám người nước ngoài này mặt ai cũng bặm trợn, thoạt nhìn không dễ chọc, bắp tay dưới lớp áo cường tráng giật cả mình, chẳng biết đài Thanh Long kiếm được đám người này ở đâu.
Máy quay đặt trong góc vẫn sáng đèn, lão Trần đã sớm bị hai gã to con kèm chặt hai bên, vẻ mặt chẳng thiết sống nữa ngồi trong góc cabin.
Vẫn diễn à? Nghiện diễn à? Phương Đại Xuyên âm thầm liếc liếc, miệng phỉ nhổ.
Chỉ trong chớp mắt, hai gã đô con khác khống chế hắn, thô bạo đè chặt vai hắn, có thể thấy là kỹ năng thực thụ, Phương Đại Xuyên gắng hết sức vẫn không thoát được.
Phía sau lại có người trèo lên, là anh chàng người lai vác máy quay trên vai, một tay bám thang để leo, đôi chân dài bước từng bước lên cabin.
Quá đẹp! Phương Đại Xuyên an phận ngồi trong một góc, âm thầm cổ động.
Một nhân viên bên cạnh dùng tiếng Anh hỏi, “Sao lại thế? Sao lại thừa một người, đã nói chỉ đón một người thôi mà?”
“Không biết, tự hắn trèo lên xe, nói cũng ký hợp đồng.” Anh chàng người lai dùng tiếng Anh trả lời, thoạt nhìn y rất lạnh lùng, tiếc chữ như vàng, chỉ giải thích đơn giản rồi ngồi im không nói.
Phương Đại Xuyên bèn vội vàng giải thích, “Tôi mắc mưa to ở sân bay, máy bay không cất cánh được, sợ không kịp lịch trình dự kiến vì chờ mãi xe đón tôi chưa tới. May có lão Trần và anh bạn này trọng nghĩa khí cho tôi đi ké, đưa tôi cùng đến đây.”
Các nhân viên gật đầu, không thắc mắc vấn đề này nữa, trực thăng nhanh chóng bay tới hòn đảo hoang nằm trong vùng biển tự do.
Cũng vào lúc đó, tại sân bay Lưu Đình thuộc Thanh Đảo, chuyến bay CA256 hạ cánh.
Máy bay vừa dừng lại, Tiểu Chu đã khẩn cấp mở điện thoại, thấy hơn hai mươi cuộc gọi nhỡ từ cùng một dãy số. Tiểu Chu giật mình, sợ xảy ra chuyện gì, bèn vội vã gọi lại.
“Chúng tôi là ê-kíp chương trình Người sói sát nhân của đài Thanh Long, xin hỏi ngài là Phương Đại Xuyên phải không? Có chuyện gì thế, các ngài có đến hay không?” Đầu bên kia là giọng phụ nữ gào thét.
Tiểu Chu vội vã giải thích, “Dạ dạ dạ, em là Tiểu Chu, trợ lý của anh Xuyên, đến chứ đến chứ, em đến Thanh Đảo rồi. Bọn em ở sân bay chờ xe bên chị mãi không được, chuyến bay vừa khôi phục là em tới ngay. Giờ em đang ở sân bay Lưu Đình nè.”
“Thế tốt quá, các cô cậu cứ đi thẳng ra, chúng tôi bố trí người tiếp đón,” Người nọ vội dặn dò, “Anh Xuyên make up cẩn thận rồi chứ? Đoàn tiếp đón có cameraman đi theo quay phim luôn đó.”
Tiểu Chu kinh ngạc, “Dạ? Anh Xuyên có đi cùng em đâu? Ảnh lên xe đi cùng diễn viên khác của chương trình rồi mà, chắc phải đến trước em chứ?”
Bên kia nghe xong thì sửng sốt hơn cả cô, “Các cô cậu nhầm hay sao ấy chứ?! Chúng tôi chỉ đón mỗi mình anh Xuyên ở Bắc Kinh thôi, có đón ai khác đâu? Đồng hành hỗ trợ và cameraman của anh Xuyên ra sân bay cũng có đón được ai đâu?!!”
Tác giả :
Vong Nhân Việt Đao