Phù Thiên Ký
Chương 290: Quyết định
...
...
Linh lực đã ngưng truyền, tay Vương Chi hiện cũng đã được thu về.
Một cách nhẹ nhàng nhất có thể, hắn nâng đầu Tâm Lan lên, đặt trên đùi mình, cúi nhìn nàng bằng đôi mắt trìu mến, kèm một chút xót xa...
Những ngón tay chạm vào mái tóc, đôi má, cánh mũi, rồi dừng lại ở bờ môi, hắn khẽ giọng:
“Xin lỗi... Là lỗi của phụ thân... Đều là phụ thân không tốt...”.
Tất cả chỉ bấy nhiêu, một câu rồi thôi, Vương Chi, hắn chẳng nói thêm gì nữa. Hắn ngồi đấy, im lặng nhìn Tâm Lan, tay vuốt ve mái tóc trong khi gương mặt chính mình thì mỗi lúc một đăm chiêu...
Không ai biết hắn đang nghĩ gì. Có thể là quá khứ, có thể là tương lai, hoặc cũng có lẽ là cả hai.
Tuy nhiên, dù là gì đi nữa thì chắc chắn bên trong cũng đang chứa đựng rất nhiều câu hỏi. Nhìn vào khuôn mặt cùng đôi mắt suy tư của hắn liền hiểu được. Chúng đầy sự nghi hoặc. Trông cứ như sẽ chẳng bao giờ ngừng lại.
Nhưng... Rốt cuộc thì nó vẫn ngừng. Vẻ đăm chiêu trên mặt Vương Chi đã biến mất, và hắn thì lại trở về là hắn. Ít ra thì bề ngoài là như vậy.
...
Hướng sang Na Trát hiện đã đứng lên, hắn quan tâm hỏi:
“A di, ngươi thế nào rồi?”.
“Như ngươi đang thấy”. – Na Trát cười nhẹ - “Ta vẫn chưa chết được”.
“A di, ta...”.
“Nếu là mấy câu cảm ơn hay xin lỗi gì đó thì không cần nói ra đâu”. – Na Trát đưa tay ra hiệu cho Vương Chi dừng lại. Thật lòng thì nàng chẳng muốn nghe những lời khách sáo kia lắm, bất kể nó xuất phát từ sự chân thành đi nữa. Thay vì nói ra thì nàng thích Vương Chi giữ nó lại hơn.
Thoáng liếc qua Tâm Lan còn nằm mê man bên dưới, nàng đánh giá:
“Xem ra tình trạng của nó đã hoàn toàn ổn định rồi”.
Vương Chi gật đầu, đáp: “Nhờ có đan dược của a di”.
...
Trầm ngâm một đỗi, Na Trát đột nhiên hỏi:
“Cốt Đãi, bây giờ ngươi định thế nào?”.
Sợ Vương Chi không hiểu, nàng nói rõ hơn: “Việc Tâm Lan cùng ngươi có quan hệ, ta đoán là ngươi cũng chỉ mới nghĩ đến hôm nay. Và giờ, khi đã xác minh được, chắc hẳn là phải có hoài nghi chứ?”.
Sau vài giây im lặng, Vương Chi thành thật thú nhận:
“A di nói không sai. Bây giờ trong đầu ta đang có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều nghi hoặc, đến nỗi khiến ta cảm thấy hoang mang”.
Dời ánh mắt lên mặt Na Trát, hắn hỏi: “A di, hôm ở Anh Tiên Đài, những lời Hoàng Thiên Hóa kia truyền âm cảnh báo ta, ngươi có nghe được?”.
“Hắn tưởng chỉ có mỗi bản thân là chân nhân ở đó nên khi truyền âm cho ngươi cũng không dùng thủ đoạn gì đặc biệt, chẳng khó để ta nghe ra. Dù sao thì lúc ấy vài tia thần thức của ta cũng đang bám trên mình ngươi”.
Đối với câu trả lời này của Na Trát, Vương Chi không thấy có chút bất ngờ nào. Hắn cũng đã đoán như thế.
“Thế nào?”. – Phía đối diện, Na Trát nói tiếp – “Cốt Đãi ngươi nghi ngờ hắn nói dối sao?”.
“Phải”.
Vương Chi nói ra suy nghĩ của mình: “Ban đầu ta cũng không nghĩ đến khả năng này. Bản thân hắn chính là một chân nhân được muôn người kính ngưỡng, còn ta cùng lắm chỉ là con sâu cái kiến trong mắt hắn, lừa dối ta mà nói... Thật chẳng cần thiết lắm. Dẫu sao thì lúc đó Cố Hồng Nhan vẫn còn chưa ra mặt bảo vệ ta... Trước hôm nay, ta đã tin như vậy, rằng Hoàng Thiên Hóa hắn là đạo lữ của Trung Liên, là phụ thân của Tâm Lan. Tuy nhiên...”.
Cúi nhìn Tâm Lan, Vương Chi chốt hạ: “Như a di thấy, trong người nó mang dòng máu của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La. Ta mới thực sự là phụ thân nó”.
Na Trát nghĩ ngợi trong giây lát, nói ra nghi hoặc:
“Cốt Đãi, lúc đó Hoàng Thiên Hóa chỉ nói Lăng Tố kia là đạo lữ của mình, cũng không nhắc gì đến Tâm Lan. Hiện tại chứng minh được Tâm Lan là con gái của ngươi cũng đâu có nghĩa hắn không phải đạo lữ của Lăng Tố”.
“Không, a di. Ta có lý do để nghi ngờ. Trong cuộc đối thoại giữa ta và Tâm Lan, nó chẳng những nói với ta rằng mình cùng Hoàng Thiên Hóa không có quan hệ gì mà còn khẳng định Trung Liên chưa từng kết thành đạo lữ với ai”.
“Và ngươi tin tưởng?”.
“Ban đầu chỉ là hoài nghi. Nhưng bây giờ, một trong hai đã được chứng minh. Nó không hề nói dối... Huống hồ...”.
Thần sắc hơi khác lạ, Vương Chi nói, giọng trầm đi hẳn:
“A di, ngươi có điều không biết. Tâm Lan, đứa trẻ này lẽ ra đã không tồn tại. Nó vốn dĩ là đã chết”.
Dừng một chút, hắn kể: “Cách đây hai mươi lăm năm, thời điểm ta vẫn còn là một tên đệ tử bình thường của Thiên Đan Phong, khi đó ta đã tham gia vào một cuộc thí luyện, mục đích là vì chuẩn bị cho Ngũ phong chi chiến sắp diễn ra trong môn phái. Người dẫn đầu cuộc thí luyện lúc ấy là Trung Liên... Có lẽ là trời cao xui khiến, sau một vài biến cố, ta cùng nàng ấy đã phát sinh quan hệ. 94yZfQW Là do hoàn cảnh chứ chẳng phải vì ai tình nguyện...
“... Rồi khi trở lại tông môn, vào cái đêm mà ai cũng đều cho rằng ta đã âm thầm bỏ đi ấy, Trung Liên đã đến tìm ta. Nàng nói cho biết là nàng đã mang cốt nhục của ta... Mà không, đúng hơn thì nàng nói là chính tay nàng đã giết chết cốt nhục của ta...”.
Tới đó thì Vương Chi dừng lại, không kể cho Na Trát về đoạn sau. Là “vô ý” hay bởi “cố tình” thì chẳng rõ.
Thoáng điều chỉnh tâm tình, hắn kết luận:
“Một đứa trẻ vốn là đã chết thì nay lại vẫn còn sống, hơn nữa cũng đã trưởng thành. Như vậy cũng có nghĩa là năm xưa Trung Liên đã nói dối ta. Điều đó làm ta hoài nghi về những thứ còn lại của quá khứ, kể cả những gì ở hiện tại cũng trở nên đáng ngờ...”.
Nghe Vương Chi nói xong, Na Trát trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Dựa vào những gì ngươi vừa nói thì mọi chuyện đúng thật là có nhiều điểm đáng ngờ”.
Thở ra một hơi, Na Trát bảo: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Liếc thấy vẻ mặt mờ mịt của Vương Chi, nàng nói rõ hơn: “Mọi chuyện đều đáng ngờ như vậy, lẽ nào ngươi không định xác minh? Bây giờ chúng ta trở lại Vạn Kiếm Môn, ba mặt một lời hỏi rõ đầu đuôi”.
“Ta cũng định sẽ làm thế, chỉ là tình trạng của a di ngươi...”.
“Xuy”. – Na Trát có chút bất mãn – “Cốt Đãi, ngươi đây là ý gì? Đang xem thường ta đấy à. Chỉ là hao tổn chút ít chân nguyên thôi, còn chưa đến mức đánh không lại một tên Linh anh đệ lục trọng đâu”.
Tuy Na Trát đã nói vậy nhưng trong lòng Vương Chi vẫn chưa hết lo lắng. Thân là tu sĩ, hắn thừa biết chân nguyên có ý nghĩa thế nào. Trước vì giúp Lăng Mị phong ấn ngọc tâm, sau lại vì lực lượng huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan mà tiếp tục tổn hao, theo ước đoán của hắn thì chân nguyên của nàng đã vượt quá ba thành rồi. Lại nói, thứ nàng hao tổn há lại chỉ có chân nguyên...
Huống hồ hắn nhớ nàng đã từng nói thương tích từ mấy mươi năm trước trong người nàng hiện vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục...
Xuất phát từ sự quan tâm chân thành, Vương Chi đề nghị: “A di, hay là... Ngươi thu lại Linh anh đang ký gửi trong đan điền của ta đi”.
Na Trát nghe xong nhưng không nói gì, thay vào đó, nàng dùng ánh mắt là lạ nhìn Vương Chi...
... Mãi tới khi hắn không nhịn được định mở miệng thì nàng mới bật cười lên tiếng:
“Cốt Đãi, sao bỗng dưng lại lo lắng cho ta như vậy? Đừng nói là bị ta làm cho cảm động, không kiềm được mà sinh lòng ái mộ nha?”.
Lắc đầu nguầy nguậy, nàng bảo: “Cốt Đãi, như thế không nên đâu. Ta là tứ a di của ngươi a. Muốn gì thì cũng phải đợi mẫu thân ngươi đồng ý trước đã...”.
“Chứng nào tật đó”.
Trong lòng thầm nói một câu như vậy xong, Vương Chi lập tức cúi người đem Tâm Lan bế lên, nhanh chóng rời đi, thậm chí chuyện thu hồi Linh anh cũng bị hắn gạt sang một bên.
Hắn thừa biết vị tứ a di “không đứng đắn” kia của mình sẽ chẳng đồng ý tiếp nhận. Phải, hắn biết như vậy...
“A di, một lần nữa cảm ơn ngươi”.
...
Linh lực đã ngưng truyền, tay Vương Chi hiện cũng đã được thu về.
Một cách nhẹ nhàng nhất có thể, hắn nâng đầu Tâm Lan lên, đặt trên đùi mình, cúi nhìn nàng bằng đôi mắt trìu mến, kèm một chút xót xa...
Những ngón tay chạm vào mái tóc, đôi má, cánh mũi, rồi dừng lại ở bờ môi, hắn khẽ giọng:
“Xin lỗi... Là lỗi của phụ thân... Đều là phụ thân không tốt...”.
Tất cả chỉ bấy nhiêu, một câu rồi thôi, Vương Chi, hắn chẳng nói thêm gì nữa. Hắn ngồi đấy, im lặng nhìn Tâm Lan, tay vuốt ve mái tóc trong khi gương mặt chính mình thì mỗi lúc một đăm chiêu...
Không ai biết hắn đang nghĩ gì. Có thể là quá khứ, có thể là tương lai, hoặc cũng có lẽ là cả hai.
Tuy nhiên, dù là gì đi nữa thì chắc chắn bên trong cũng đang chứa đựng rất nhiều câu hỏi. Nhìn vào khuôn mặt cùng đôi mắt suy tư của hắn liền hiểu được. Chúng đầy sự nghi hoặc. Trông cứ như sẽ chẳng bao giờ ngừng lại.
Nhưng... Rốt cuộc thì nó vẫn ngừng. Vẻ đăm chiêu trên mặt Vương Chi đã biến mất, và hắn thì lại trở về là hắn. Ít ra thì bề ngoài là như vậy.
...
Hướng sang Na Trát hiện đã đứng lên, hắn quan tâm hỏi:
“A di, ngươi thế nào rồi?”.
“Như ngươi đang thấy”. – Na Trát cười nhẹ - “Ta vẫn chưa chết được”.
“A di, ta...”.
“Nếu là mấy câu cảm ơn hay xin lỗi gì đó thì không cần nói ra đâu”. – Na Trát đưa tay ra hiệu cho Vương Chi dừng lại. Thật lòng thì nàng chẳng muốn nghe những lời khách sáo kia lắm, bất kể nó xuất phát từ sự chân thành đi nữa. Thay vì nói ra thì nàng thích Vương Chi giữ nó lại hơn.
Thoáng liếc qua Tâm Lan còn nằm mê man bên dưới, nàng đánh giá:
“Xem ra tình trạng của nó đã hoàn toàn ổn định rồi”.
Vương Chi gật đầu, đáp: “Nhờ có đan dược của a di”.
...
Trầm ngâm một đỗi, Na Trát đột nhiên hỏi:
“Cốt Đãi, bây giờ ngươi định thế nào?”.
Sợ Vương Chi không hiểu, nàng nói rõ hơn: “Việc Tâm Lan cùng ngươi có quan hệ, ta đoán là ngươi cũng chỉ mới nghĩ đến hôm nay. Và giờ, khi đã xác minh được, chắc hẳn là phải có hoài nghi chứ?”.
Sau vài giây im lặng, Vương Chi thành thật thú nhận:
“A di nói không sai. Bây giờ trong đầu ta đang có rất nhiều câu hỏi, rất nhiều nghi hoặc, đến nỗi khiến ta cảm thấy hoang mang”.
Dời ánh mắt lên mặt Na Trát, hắn hỏi: “A di, hôm ở Anh Tiên Đài, những lời Hoàng Thiên Hóa kia truyền âm cảnh báo ta, ngươi có nghe được?”.
“Hắn tưởng chỉ có mỗi bản thân là chân nhân ở đó nên khi truyền âm cho ngươi cũng không dùng thủ đoạn gì đặc biệt, chẳng khó để ta nghe ra. Dù sao thì lúc ấy vài tia thần thức của ta cũng đang bám trên mình ngươi”.
Đối với câu trả lời này của Na Trát, Vương Chi không thấy có chút bất ngờ nào. Hắn cũng đã đoán như thế.
“Thế nào?”. – Phía đối diện, Na Trát nói tiếp – “Cốt Đãi ngươi nghi ngờ hắn nói dối sao?”.
“Phải”.
Vương Chi nói ra suy nghĩ của mình: “Ban đầu ta cũng không nghĩ đến khả năng này. Bản thân hắn chính là một chân nhân được muôn người kính ngưỡng, còn ta cùng lắm chỉ là con sâu cái kiến trong mắt hắn, lừa dối ta mà nói... Thật chẳng cần thiết lắm. Dẫu sao thì lúc đó Cố Hồng Nhan vẫn còn chưa ra mặt bảo vệ ta... Trước hôm nay, ta đã tin như vậy, rằng Hoàng Thiên Hóa hắn là đạo lữ của Trung Liên, là phụ thân của Tâm Lan. Tuy nhiên...”.
Cúi nhìn Tâm Lan, Vương Chi chốt hạ: “Như a di thấy, trong người nó mang dòng máu của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La. Ta mới thực sự là phụ thân nó”.
Na Trát nghĩ ngợi trong giây lát, nói ra nghi hoặc:
“Cốt Đãi, lúc đó Hoàng Thiên Hóa chỉ nói Lăng Tố kia là đạo lữ của mình, cũng không nhắc gì đến Tâm Lan. Hiện tại chứng minh được Tâm Lan là con gái của ngươi cũng đâu có nghĩa hắn không phải đạo lữ của Lăng Tố”.
“Không, a di. Ta có lý do để nghi ngờ. Trong cuộc đối thoại giữa ta và Tâm Lan, nó chẳng những nói với ta rằng mình cùng Hoàng Thiên Hóa không có quan hệ gì mà còn khẳng định Trung Liên chưa từng kết thành đạo lữ với ai”.
“Và ngươi tin tưởng?”.
“Ban đầu chỉ là hoài nghi. Nhưng bây giờ, một trong hai đã được chứng minh. Nó không hề nói dối... Huống hồ...”.
Thần sắc hơi khác lạ, Vương Chi nói, giọng trầm đi hẳn:
“A di, ngươi có điều không biết. Tâm Lan, đứa trẻ này lẽ ra đã không tồn tại. Nó vốn dĩ là đã chết”.
Dừng một chút, hắn kể: “Cách đây hai mươi lăm năm, thời điểm ta vẫn còn là một tên đệ tử bình thường của Thiên Đan Phong, khi đó ta đã tham gia vào một cuộc thí luyện, mục đích là vì chuẩn bị cho Ngũ phong chi chiến sắp diễn ra trong môn phái. Người dẫn đầu cuộc thí luyện lúc ấy là Trung Liên... Có lẽ là trời cao xui khiến, sau một vài biến cố, ta cùng nàng ấy đã phát sinh quan hệ. 94yZfQW Là do hoàn cảnh chứ chẳng phải vì ai tình nguyện...
“... Rồi khi trở lại tông môn, vào cái đêm mà ai cũng đều cho rằng ta đã âm thầm bỏ đi ấy, Trung Liên đã đến tìm ta. Nàng nói cho biết là nàng đã mang cốt nhục của ta... Mà không, đúng hơn thì nàng nói là chính tay nàng đã giết chết cốt nhục của ta...”.
Tới đó thì Vương Chi dừng lại, không kể cho Na Trát về đoạn sau. Là “vô ý” hay bởi “cố tình” thì chẳng rõ.
Thoáng điều chỉnh tâm tình, hắn kết luận:
“Một đứa trẻ vốn là đã chết thì nay lại vẫn còn sống, hơn nữa cũng đã trưởng thành. Như vậy cũng có nghĩa là năm xưa Trung Liên đã nói dối ta. Điều đó làm ta hoài nghi về những thứ còn lại của quá khứ, kể cả những gì ở hiện tại cũng trở nên đáng ngờ...”.
Nghe Vương Chi nói xong, Na Trát trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng:
“Dựa vào những gì ngươi vừa nói thì mọi chuyện đúng thật là có nhiều điểm đáng ngờ”.
Thở ra một hơi, Na Trát bảo: “Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Liếc thấy vẻ mặt mờ mịt của Vương Chi, nàng nói rõ hơn: “Mọi chuyện đều đáng ngờ như vậy, lẽ nào ngươi không định xác minh? Bây giờ chúng ta trở lại Vạn Kiếm Môn, ba mặt một lời hỏi rõ đầu đuôi”.
“Ta cũng định sẽ làm thế, chỉ là tình trạng của a di ngươi...”.
“Xuy”. – Na Trát có chút bất mãn – “Cốt Đãi, ngươi đây là ý gì? Đang xem thường ta đấy à. Chỉ là hao tổn chút ít chân nguyên thôi, còn chưa đến mức đánh không lại một tên Linh anh đệ lục trọng đâu”.
Tuy Na Trát đã nói vậy nhưng trong lòng Vương Chi vẫn chưa hết lo lắng. Thân là tu sĩ, hắn thừa biết chân nguyên có ý nghĩa thế nào. Trước vì giúp Lăng Mị phong ấn ngọc tâm, sau lại vì lực lượng huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Tâm Lan mà tiếp tục tổn hao, theo ước đoán của hắn thì chân nguyên của nàng đã vượt quá ba thành rồi. Lại nói, thứ nàng hao tổn há lại chỉ có chân nguyên...
Huống hồ hắn nhớ nàng đã từng nói thương tích từ mấy mươi năm trước trong người nàng hiện vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục...
Xuất phát từ sự quan tâm chân thành, Vương Chi đề nghị: “A di, hay là... Ngươi thu lại Linh anh đang ký gửi trong đan điền của ta đi”.
Na Trát nghe xong nhưng không nói gì, thay vào đó, nàng dùng ánh mắt là lạ nhìn Vương Chi...
... Mãi tới khi hắn không nhịn được định mở miệng thì nàng mới bật cười lên tiếng:
“Cốt Đãi, sao bỗng dưng lại lo lắng cho ta như vậy? Đừng nói là bị ta làm cho cảm động, không kiềm được mà sinh lòng ái mộ nha?”.
Lắc đầu nguầy nguậy, nàng bảo: “Cốt Đãi, như thế không nên đâu. Ta là tứ a di của ngươi a. Muốn gì thì cũng phải đợi mẫu thân ngươi đồng ý trước đã...”.
“Chứng nào tật đó”.
Trong lòng thầm nói một câu như vậy xong, Vương Chi lập tức cúi người đem Tâm Lan bế lên, nhanh chóng rời đi, thậm chí chuyện thu hồi Linh anh cũng bị hắn gạt sang một bên.
Hắn thừa biết vị tứ a di “không đứng đắn” kia của mình sẽ chẳng đồng ý tiếp nhận. Phải, hắn biết như vậy...
“A di, một lần nữa cảm ơn ngươi”.
Tác giả :
RoG.Levi Vari