Phù Thiên Ký
Chương 280: Ta không biết
Trong một khoảnh khắc, Vương Chi đã bị câu hỏi nọ làm cho bất ngờ. Hơi ngoài ý muốn, cùng một chút nghi hoặc.
Nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để hắn trở lại trạng thái bình thường. Hắn nghĩ là mình đã hiểu được. Hắn cho rằng sở dĩ Tâm Lan hỏi như vậy, nguyên do là bởi không có mấy người biết được chuyện Hoàng Thiên Hóa là đạo lữ của Lăng Tố, là phụ thân của nàng. Việc mà ngay đến tình báo của đại tông môn như Hồng Diệp Cốc cũng không tra được rõ ràng thì thiết nghĩ những môn phái khác cũng thế thôi. Nếu như hôm đó Hoàng Thiên Hóa kia không tự mình truyền âm cảnh báo thì e là Vương Chi hắn còn lâu mới biết được chuyện Lăng Tố là đạo lữ của y.
Lại nói, nhận định Hoàng Thiên Hóa là phụ thân của Tâm Lan cũng chỉ là phán đoán chủ quan của Vương Chi chứ không phải một sự thật hay một lời thú nhận, xác nhận nào từ một ai đó. Nhưng, trong tiềm thức, hắn đã chọn tin tưởng. Giống như khi hắn tin tưởng việc Tâm Lan chính là con gái của Lăng Tố vậy.
Trước đó, Mai Diễm Phương có nói là vẫn chưa hoàn toàn khẳng định chuyện này, tuy nhiên, Vương Chi cho đấy chỉ là sự cẩn trọng của một vị cốc chủ đang bị kiểm soát thôi...
Một đứa trẻ được Lăng Tố mang về, sau đó thì cùng nàng chung sống tại Thiên Đan Phong, lớn lên lại có dung mạo rất giống Lăng Mị, rồi cả những lời đồn đại của mọi người... Chuyện dường như đã tương đối hiển nhiên rồi. Dẫu sao thì Lăng Tố và Lăng Mị cũng đâu phải người dưng nước lã gì, bọn họ chính là tỷ muội ruột, mà trường hợp giống dì hơn giống mẹ thì có gì lạ.
Thực tế thế nào?
Hoàn toàn chính xác. Chính tai Vương Chi hắn đã nghe Tâm Lan gọi Lăng Mị là a di. Nàng đích thị là con gái của Lăng Tố.
Trong khi đó, đạo lữ của Lăng Tố là ai?
Chính là Hoàng Thiên Hóa. Nếu phụ thân của Tâm Lan không phải là Hoàng Thiên Hóa thì là ai?
Lẽ nào trước khi kết thành đạo lữ với Hoàng Thiên Hóa thì Lăng Tố đã sinh hạ Tâm Lan? Với ai chứ? Nàng còn có một nam nhân khác nữa ư? Một kẻ đủ để nàng quyết định vì hắn mà sinh con?
Vương Chi chẳng mấy tin, hoặc có thể... Hắn cố tình không nghĩ đến.
Chốt hạ thì lựa chọn của hắn là Hoàng Thiên Hóa. Tâm Lan nhất định là con của kẻ này. Phải, chỉ có hạng chân nhân có thực lực, có thân phận hiển hách như thế mới xứng để Lăng Tố lưu giữ cốt nhục...
Giấu đi một chút ưu thương trong đáy mắt, Vương Chi nhìn Tâm Lan, hỏi:
“Lẽ nào ta không thể biết? Hay là nói ta đừng nên biết?”.
Hắn cười nhạt: “Chân nhân cảnh, thật đúng là đủ dọa người... Nhưng mà ngươi yên tâm, mười năm sau, không cần dựa vào ai thì ta cũng có thể tự mình đem Hoàng Thiên Hóa – phụ thân ngươi – giẫm đạp dưới chân... Trước mặt ngươi và nàng ấy...”.
Phía đối diện, Tâm Lan càng nghe thì thần sắc càng trở nên khác lạ. Sau cùng, khi Vương Chi đã nói hết và chuẩn bị nhấc chân rời đi thì nàng mới bật cười.
Tuy rằng nụ cười kia rất khẽ, lại chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng Vương Chi hoàn toàn thấy được.
“Ngươi cười về điều gì?” – Hắn hỏi – “Cho rằng một tên Linh châu đệ ngũ trọng lại đòi giẫm đạp một chân nhân sau mười năm nữa là điều rất không thực tế ư?”
“Ngươi lầm rồi”.
Trái với tưởng tượng của Vương Chi, Tâm Lan lắc đầu: “Ta là cười ngươi vô tri... Hoàng thúc thúc là phụ thân ta? Ta không biết ngươi lấy thông tin đó từ đâu, nhưng mà... Nó thật ngớ ngẩn”.
Lần này thì đến phiên Vương Chi ngờ vực:
“Ngươi nói gì? Hoàng Thiên Hóa không phải phụ thân ngươi?”.
“Tại sao ngươi lại nhận định thúc ấy là phụ thân ta?”. – Thay vì trả lời thì Tâm Lan hỏi lại. Trong lòng nàng cũng đang có một chút nghi hoặc. Nàng không nghĩ Vương Chi lại tự dưng đi nói ra mấy lời hoang đường nọ.
Và sự hoang đường ấy lại càng tăng thêm khi Vương Chi hồi âm:
“Hoàng Thiên Hóa kia không phải là đạo lữ của mẫu thân ngươi?”.
Sau vài giây im lặng...
“Khì...”.
Lần thứ hai Tâm Lan bật cười. Nàng không thể không cười. Nàng chưa bao giờ nghe chuyện hoang đường về những gì liên quan tới bản thân mình như thế.
“Vương Chi... Giờ thì ngươi đang làm trò gì vậy? Tự biên tự diễn? Hay là nói đầu óc ngươi có vấn đề?”.
Chẳng quá khó để Vương Chi nghe ra một chút châm chọc, mỉa mai trong giọng điệu của nàng. Có điều, đó không phải là thứ hắn cần bận tâm vào lúc này. Hắn đang thấy hoang mang.
Hoàng Thiên Hóa không phải phụ thân Tâm Lan, cũng không phải đạo lữ của Lăng Tố?
Chuyện này...
Áp sát Tâm Lan, hắn đặt tay lên vai nàng, giữ chặt và hỏi lại:
“Ngươi vừa nói... Hoàng Thiên Hóa không phải là đạo lữ của mẫu... Không phải đạo lữ của Trung Liên?”.
Dù thấy hơi lạ về dáng vẻ kích động của Vương Chi nhưng Tâm Lan cũng nhanh chóng cho hắn một lời xác nhận. Nàng thấy cũng chẳng có vấn đề gì với nó cả.
“Mẫu thân ta vốn chưa từng kết làm đạo lữ với ai”.
“Ngươi chắc chắn?”. – Vương Chi tiếp tục truy vấn. Trong vô thức, hai cánh tay đang đặt trên vai Tâm Lan lại tăng mấy phần thêm lực đạo.
Có lẽ do bị Vương Chi làm đau nên chân mày Tâm Lan cũng bất giác mà cau lại. Dẫu vậy thì nàng cũng cố gắng kiềm chế, giọng kiên cường:
“Đó là sự thật”.
...
Vương Chi hiện đã im lặng. Hắn chưa biết phải làm gì lúc này. Những lời Tâm Lan vừa nói kia, chúng quá ngoài ý muốn, thật sự là quá ngoài ý muốn...
Vốn dĩ hắn vẫn đinh ninh rằng Hoàng Thiên Hóa chính là đạo lữ của Trung Liên, của Lăng Tố; Và Tâm Lan, nàng chính là con gái của hai người bọn họ.
Nhưng Tâm Lan, nàng vừa mới phủ nhận tất cả...
Là những lời nói dối ư? Để bảo vệ Hoàng Thiên Hóa? Bảo vệ mẫu thân nàng?...
Hoàn toàn chẳng hợp lý chút nào cả.
Vậy đó là sự thật? Tâm Lan, nàng thực sự không phải con Hoàng Thiên Hóa; Lăng Tố, nàng ấy cũng không phải là đạo lữ của ai hết...
Nhưng còn lúc đó, tại Anh Tiên Đài? Rõ ràng chính miệng Hoàng Thiên Hóa đã truyền âm cảnh báo...
Hắn nói dối? Một chân nhân? Vì lý do gì và nó có cần thiết?
Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật đây?
Tâm Lan, cô gái trước mặt này, nàng là con của ai? Phụ thân nảng đến cùng là ai?
Không lẽ nào...
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc toàn thân Vương Chi. Minh chứng cho sự kích động quá độ. Cõi lòng hắn đang dậy sóng. Hắn có một dự cảm rất tồi tệ cho chuyện này...
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cố kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mở miệng:
“Mau nói cho ta biết! Phụ thân ngươi... Phụ thân ngươi là ai?!”.
Lần này thì đúng là “tai họa” đối với Tâm Lan. Bờ vai nàng vừa mới bị đôi tay của Vương Chi siết mạnh. Tuy không cố ý nhưng với một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng như hắn, một chút lực đạo vô tình cũng đủ khiến nàng hít vào mấy ngụm khí lạnh chứ chẳng đùa.
Tay nắm chặt tà áo, bất chấp đau đớn, từ đầu tới cuối Tâm Lan đều không kêu lên tiếng nào. Không phải do nàng sợ Vương Chi mà bởi vì nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Cứ coi như là một sự ngu ngốc nông cạn đi.
“Mau nói cho ta biết! Phụ thân ngươi là ai?!”. – Thấy Tâm Lan không chịu hé môi, Vương Chi lên tiếng thúc giục.
Nhưng hồi đáp... Vẫn là im lặng. Tâm Lan, nàng chẳng nói gì cả, chỉ cúi đầu, tay càng nắm chặt.
“Ta hỏi phụ thân ngươi là ai?”.
Cùng với giọng âm trầm của mình, hai tay Vương Chi lại siết thêm một chút. Đủ mạnh để làm Tâm Lan điếng người.
Ấy 7O vậy mà... Nàng vẫn không kêu rên gì, dù chỉ một tiếng khe khẽ.
Ngước lên nhìn hắn, bằng đôi mắt căm giận, nàng nói lớn:
“Ta không biết! Ta không biết!”.
Một câu lặp duy nhất, rồi lại im bặt. Còn hiện hữu duy chỉ có khuôn mặt giận giữ cùng đôi mắt ươn ướt thương tâm kia...
Tâm Lan, nàng chưa từng mong đợi sẽ có người đứng trước mặt hỏi nàng về phụ thân. Bởi vì... Nàng thật sự không biết. Nàng cũng muốn hỏi, nàng cũng muốn biết mà... Nàng đã chờ đợi mười chín năm rồi...
... Đã mười chín năm rồi...
Nhưng cũng chẳng mất quá nhiều thời gian để hắn trở lại trạng thái bình thường. Hắn nghĩ là mình đã hiểu được. Hắn cho rằng sở dĩ Tâm Lan hỏi như vậy, nguyên do là bởi không có mấy người biết được chuyện Hoàng Thiên Hóa là đạo lữ của Lăng Tố, là phụ thân của nàng. Việc mà ngay đến tình báo của đại tông môn như Hồng Diệp Cốc cũng không tra được rõ ràng thì thiết nghĩ những môn phái khác cũng thế thôi. Nếu như hôm đó Hoàng Thiên Hóa kia không tự mình truyền âm cảnh báo thì e là Vương Chi hắn còn lâu mới biết được chuyện Lăng Tố là đạo lữ của y.
Lại nói, nhận định Hoàng Thiên Hóa là phụ thân của Tâm Lan cũng chỉ là phán đoán chủ quan của Vương Chi chứ không phải một sự thật hay một lời thú nhận, xác nhận nào từ một ai đó. Nhưng, trong tiềm thức, hắn đã chọn tin tưởng. Giống như khi hắn tin tưởng việc Tâm Lan chính là con gái của Lăng Tố vậy.
Trước đó, Mai Diễm Phương có nói là vẫn chưa hoàn toàn khẳng định chuyện này, tuy nhiên, Vương Chi cho đấy chỉ là sự cẩn trọng của một vị cốc chủ đang bị kiểm soát thôi...
Một đứa trẻ được Lăng Tố mang về, sau đó thì cùng nàng chung sống tại Thiên Đan Phong, lớn lên lại có dung mạo rất giống Lăng Mị, rồi cả những lời đồn đại của mọi người... Chuyện dường như đã tương đối hiển nhiên rồi. Dẫu sao thì Lăng Tố và Lăng Mị cũng đâu phải người dưng nước lã gì, bọn họ chính là tỷ muội ruột, mà trường hợp giống dì hơn giống mẹ thì có gì lạ.
Thực tế thế nào?
Hoàn toàn chính xác. Chính tai Vương Chi hắn đã nghe Tâm Lan gọi Lăng Mị là a di. Nàng đích thị là con gái của Lăng Tố.
Trong khi đó, đạo lữ của Lăng Tố là ai?
Chính là Hoàng Thiên Hóa. Nếu phụ thân của Tâm Lan không phải là Hoàng Thiên Hóa thì là ai?
Lẽ nào trước khi kết thành đạo lữ với Hoàng Thiên Hóa thì Lăng Tố đã sinh hạ Tâm Lan? Với ai chứ? Nàng còn có một nam nhân khác nữa ư? Một kẻ đủ để nàng quyết định vì hắn mà sinh con?
Vương Chi chẳng mấy tin, hoặc có thể... Hắn cố tình không nghĩ đến.
Chốt hạ thì lựa chọn của hắn là Hoàng Thiên Hóa. Tâm Lan nhất định là con của kẻ này. Phải, chỉ có hạng chân nhân có thực lực, có thân phận hiển hách như thế mới xứng để Lăng Tố lưu giữ cốt nhục...
Giấu đi một chút ưu thương trong đáy mắt, Vương Chi nhìn Tâm Lan, hỏi:
“Lẽ nào ta không thể biết? Hay là nói ta đừng nên biết?”.
Hắn cười nhạt: “Chân nhân cảnh, thật đúng là đủ dọa người... Nhưng mà ngươi yên tâm, mười năm sau, không cần dựa vào ai thì ta cũng có thể tự mình đem Hoàng Thiên Hóa – phụ thân ngươi – giẫm đạp dưới chân... Trước mặt ngươi và nàng ấy...”.
Phía đối diện, Tâm Lan càng nghe thì thần sắc càng trở nên khác lạ. Sau cùng, khi Vương Chi đã nói hết và chuẩn bị nhấc chân rời đi thì nàng mới bật cười.
Tuy rằng nụ cười kia rất khẽ, lại chỉ thoáng qua trong giây lát nhưng Vương Chi hoàn toàn thấy được.
“Ngươi cười về điều gì?” – Hắn hỏi – “Cho rằng một tên Linh châu đệ ngũ trọng lại đòi giẫm đạp một chân nhân sau mười năm nữa là điều rất không thực tế ư?”
“Ngươi lầm rồi”.
Trái với tưởng tượng của Vương Chi, Tâm Lan lắc đầu: “Ta là cười ngươi vô tri... Hoàng thúc thúc là phụ thân ta? Ta không biết ngươi lấy thông tin đó từ đâu, nhưng mà... Nó thật ngớ ngẩn”.
Lần này thì đến phiên Vương Chi ngờ vực:
“Ngươi nói gì? Hoàng Thiên Hóa không phải phụ thân ngươi?”.
“Tại sao ngươi lại nhận định thúc ấy là phụ thân ta?”. – Thay vì trả lời thì Tâm Lan hỏi lại. Trong lòng nàng cũng đang có một chút nghi hoặc. Nàng không nghĩ Vương Chi lại tự dưng đi nói ra mấy lời hoang đường nọ.
Và sự hoang đường ấy lại càng tăng thêm khi Vương Chi hồi âm:
“Hoàng Thiên Hóa kia không phải là đạo lữ của mẫu thân ngươi?”.
Sau vài giây im lặng...
“Khì...”.
Lần thứ hai Tâm Lan bật cười. Nàng không thể không cười. Nàng chưa bao giờ nghe chuyện hoang đường về những gì liên quan tới bản thân mình như thế.
“Vương Chi... Giờ thì ngươi đang làm trò gì vậy? Tự biên tự diễn? Hay là nói đầu óc ngươi có vấn đề?”.
Chẳng quá khó để Vương Chi nghe ra một chút châm chọc, mỉa mai trong giọng điệu của nàng. Có điều, đó không phải là thứ hắn cần bận tâm vào lúc này. Hắn đang thấy hoang mang.
Hoàng Thiên Hóa không phải phụ thân Tâm Lan, cũng không phải đạo lữ của Lăng Tố?
Chuyện này...
Áp sát Tâm Lan, hắn đặt tay lên vai nàng, giữ chặt và hỏi lại:
“Ngươi vừa nói... Hoàng Thiên Hóa không phải là đạo lữ của mẫu... Không phải đạo lữ của Trung Liên?”.
Dù thấy hơi lạ về dáng vẻ kích động của Vương Chi nhưng Tâm Lan cũng nhanh chóng cho hắn một lời xác nhận. Nàng thấy cũng chẳng có vấn đề gì với nó cả.
“Mẫu thân ta vốn chưa từng kết làm đạo lữ với ai”.
“Ngươi chắc chắn?”. – Vương Chi tiếp tục truy vấn. Trong vô thức, hai cánh tay đang đặt trên vai Tâm Lan lại tăng mấy phần thêm lực đạo.
Có lẽ do bị Vương Chi làm đau nên chân mày Tâm Lan cũng bất giác mà cau lại. Dẫu vậy thì nàng cũng cố gắng kiềm chế, giọng kiên cường:
“Đó là sự thật”.
...
Vương Chi hiện đã im lặng. Hắn chưa biết phải làm gì lúc này. Những lời Tâm Lan vừa nói kia, chúng quá ngoài ý muốn, thật sự là quá ngoài ý muốn...
Vốn dĩ hắn vẫn đinh ninh rằng Hoàng Thiên Hóa chính là đạo lữ của Trung Liên, của Lăng Tố; Và Tâm Lan, nàng chính là con gái của hai người bọn họ.
Nhưng Tâm Lan, nàng vừa mới phủ nhận tất cả...
Là những lời nói dối ư? Để bảo vệ Hoàng Thiên Hóa? Bảo vệ mẫu thân nàng?...
Hoàn toàn chẳng hợp lý chút nào cả.
Vậy đó là sự thật? Tâm Lan, nàng thực sự không phải con Hoàng Thiên Hóa; Lăng Tố, nàng ấy cũng không phải là đạo lữ của ai hết...
Nhưng còn lúc đó, tại Anh Tiên Đài? Rõ ràng chính miệng Hoàng Thiên Hóa đã truyền âm cảnh báo...
Hắn nói dối? Một chân nhân? Vì lý do gì và nó có cần thiết?
Rốt cuộc thì đâu mới là sự thật đây?
Tâm Lan, cô gái trước mặt này, nàng là con của ai? Phụ thân nảng đến cùng là ai?
Không lẽ nào...
Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc toàn thân Vương Chi. Minh chứng cho sự kích động quá độ. Cõi lòng hắn đang dậy sóng. Hắn có một dự cảm rất tồi tệ cho chuyện này...
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, hắn cố kiềm chế cảm xúc hỗn loạn trong lòng, mở miệng:
“Mau nói cho ta biết! Phụ thân ngươi... Phụ thân ngươi là ai?!”.
Lần này thì đúng là “tai họa” đối với Tâm Lan. Bờ vai nàng vừa mới bị đôi tay của Vương Chi siết mạnh. Tuy không cố ý nhưng với một tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng như hắn, một chút lực đạo vô tình cũng đủ khiến nàng hít vào mấy ngụm khí lạnh chứ chẳng đùa.
Tay nắm chặt tà áo, bất chấp đau đớn, từ đầu tới cuối Tâm Lan đều không kêu lên tiếng nào. Không phải do nàng sợ Vương Chi mà bởi vì nàng không muốn tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.
Cứ coi như là một sự ngu ngốc nông cạn đi.
“Mau nói cho ta biết! Phụ thân ngươi là ai?!”. – Thấy Tâm Lan không chịu hé môi, Vương Chi lên tiếng thúc giục.
Nhưng hồi đáp... Vẫn là im lặng. Tâm Lan, nàng chẳng nói gì cả, chỉ cúi đầu, tay càng nắm chặt.
“Ta hỏi phụ thân ngươi là ai?”.
Cùng với giọng âm trầm của mình, hai tay Vương Chi lại siết thêm một chút. Đủ mạnh để làm Tâm Lan điếng người.
Ấy 7O vậy mà... Nàng vẫn không kêu rên gì, dù chỉ một tiếng khe khẽ.
Ngước lên nhìn hắn, bằng đôi mắt căm giận, nàng nói lớn:
“Ta không biết! Ta không biết!”.
Một câu lặp duy nhất, rồi lại im bặt. Còn hiện hữu duy chỉ có khuôn mặt giận giữ cùng đôi mắt ươn ướt thương tâm kia...
Tâm Lan, nàng chưa từng mong đợi sẽ có người đứng trước mặt hỏi nàng về phụ thân. Bởi vì... Nàng thật sự không biết. Nàng cũng muốn hỏi, nàng cũng muốn biết mà... Nàng đã chờ đợi mười chín năm rồi...
... Đã mười chín năm rồi...
Tác giả :
RoG.Levi Vari