Phù Thiên Ký
Chương 166: Tông môn chi khế
Thoáng nhìn qua Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương hiện vẫn còn đang dùng uy áp so kè nhau, tu sĩ già yếu vuốt nhẹ chòm râu bạc, mỉm cười mà rằng:
“Hình như lão phu đã bỏ lỡ một màn thú vị rồi”.
“Tả đạo hữu”. – Cao Tất Hàn chủ động tiến lại gần tu sĩ già yếu nọ, giải thích ngắn gọn - “Vừa rồi Công Tôn đạo hữu và Hỏa Y Tiên Tử có chút mâu thuẫn nhỏ, thành ra… kết quả thì như đạo hữu đang thấy”.
“Ra là vậy”.
Tu sĩ già yếu, cũng tức lâu chủ của Thanh Y Lâu – Tả Vinh Thành – gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu được. Hắn cũng không trách cứ hay cảm thấy khó chịu gì với cách xưng hô của Cao Tất Hàn cả. Tuy nói hắn hiện đã là một cường giả Thiên hà cảnh, so với Linh châu cảnh đệ cửu trọng của Cao Tất Hàn thì cao hơn một tầng thứ, theo lý thì đối phương phải gọi hắn một tiếng “tiền bối” mới đúng, thế nhưng nếu xét về thân phận thì hắn lại chẳng hơn đối phương ở chỗ nào hết, cả hai đều là nhân vật đứng đầu một đại tông môn, xưng hô ngang bằng cũng là phải đấy.
Lại lần nữa chuyển mắt sang hai người Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương, Tả Vinh Thành khuyên nhủ:
“Hỏa Y Tiên Tử, Công Tôn đạo hữu, chẳng biết hai vị có thể nể mặt lão phu mà mỗi người nhường một bước hay không? Nếu mâu thuẫn của hai vị thật sự cần phải giải quyết thì có thể đợi đến khi cuộc chiến tông môn kết thúc cũng chưa muộn. Dẫu sao thì đây cũng là Vạn Kiếm Môn – địa bàn của Cao đạo hữu, động tay động chân… thật là không hay lắm”.
Như chỉ chờ có thế, Công Tôn Quy liền làm ra bộ mặt miễn cưỡng, rất “hiểu” lý lẽ mà nói:
“Tả Vinh Thành nói phải”.
Liếc qua Mai Diễm Phương, hắn bảo:
“Bông hoa lửa, ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ta nể mặt Tả Vinh Thành và Cao Tất Hàn không chấp nhặt với ngươi”.
Nói đoạn, hắn đem khí của mình thu lại, ấy vậy mà miệng vẫn không kiềm được bổ sung thêm một câu:
“Hừ, ta đây là đại nam nhân, không thèm chấp nhặt nữ nhân”.
Thế là ngay lập tức, một giọng đanh đá đáp trả:
“Ta đây là đại nữ nhân, không thèm chấp nhặt với thứ nam nhân nhỏ mọn”.
“Hừ”.
“Hừ”.
…
Sau một hồi phong ba, mọi việc cuối cùng cũng lắng xuống. Công Tôn Quy lẫn Mai Diễm Phương hiện đều đã yên vị trên ghế của mình. Mặc dù chẳng thèm nhìn nhau nhưng bọn họ cũng không cố tình gây thêm phiền toái gì nữa, đối với hội nghị cũng coi như là êm thắm.
“Chư vị đạo hữu”. – Ở ghế gia chủ, Cao Tất Hàn cất giọng điềm đạm – “Hiện giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ, để tránh lãng phí thời gian thì Cao mỗ cũng không dài dòng nữa”.
Nói đoạn, Cao Tất Hàn lấy ra một tấm thiếp, ném nhẹ lên không.
Tức thì, chẳng cần ai tác động, tấm thiếp nọ bất ngờ lóe sáng, từ kích thước chỉ bằng lòng bàn tay ban đầu, nó bỗng hóa thành một tấm đại thiếp to như cánh cửa lớn, liên tục phát ra linh quang nhè nhẹ.
Tạm rời mắt khỏi đại thiếp kia, Cao Tất Hàn quay sang Tả Vinh Thành, chủ động giải thích:
“Tả đạo hữu, đây chính là Tông môn chi khế”.
Nhận được cái gật đầu của Tả Vinh Thành, Cao Tất Hàn không nói thêm gì nữa, quét mắt một lượt, bảo:
“Chư vị đạo hữu, khế ước đã ra, xin mời”.
…
Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai phản ứng gì, Công Tôn Quy chà chà hàm râu đặc dị của mình, nói:
“Nếu các ngươi e ngại vậy thì để ta xuất đầu đi”.
Dứt câu, nét mặt Công Tôn Quy nghiêm lại, giơ tay hướng về tấm đại thiếp, dùng linh lực viết xuống dòng chữ:
“Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”.
Ong!
Chữ vừa hạ xong, một tiếng ngân khe khẽ liền vang lên, kế đấy thì dòng chữ bỗng đại phóng linh quang, vô cùng rực rỡ…
Nhìn lên tấm đại thiếp hiện đã in chữ kia, gương mặt ai nấy cũng đều biến đổi. Có kinh ngạc, có ngỡ ngàng, có lo lắng… Thậm chí kể cả người có tu vi cao nhất trong phòng là Tả Vinh Thành cũng phải động dung biến sắc.
“Công Tôn đạo hữu”.
Sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc thì Thanh Tùng Tử là người đầu tiên lên tiếng:
“Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, đây quả là đại bút”.
“Đích thực là đại bút”. – Bàn Long Chân Tử Lý Minh Kỳ tán đồng.
Ngó qua Công Tôn Quy hiện đang mỉm cười tự đắc, Lý Minh Kỳ thăm dò: “Xem ra Công Tôn đạo hữu rất tự tin trong lần Tông môn chi chiến này thì phải?”.
“Lý Minh Kỳ, ngươi hiểu lầm rồi”. – Công Tôn Quy phủ nhận – “Thật ra thì ta cũng đâu có tự tin gì, xuống đại bút chẳng qua là vì dạo này Thần Đao Môn làm ăn phát đạt, linh thạch dư thừa quá, không biết làm gì nên mang ra cá cược vậy mà”.
Phía đối diện, Mai Diễm Phương nghe vậy thì không chịu nổi lên tiếng: “Công Tôn Quy, gió to quá coi chừng đau lưỡi chết đấy”.
“Bông hoa lửa, lưỡi của Công Tôn Quy ta cứng lắm, nói gì gió, đến bão còn chẳng làm gì nổi ta nữa là”.
“Chưa thấy ai mặt dày mày dạn như ngươi”.
”Còn đỡ hơn hạng mặt mỏng mông cong a”.
Ngay tức thì, một đôi mắt trừng lên. Là của Mai Diễm Phương.
Mang theo mấy phần lửa giận, nàng hỏi cho ra lẽ: “Công Tôn Quy, ngươi vừa bảo ai mặt mỏng mông cong?!”.
“Ta cũng đâu có nói bông hoa lửa ngươi, ngươi phản ứng làm gì?”. – Công Tôn Quy rất vô tội nói.
Dĩ nhiên, Mai Diễm Phương làm sao tin tưởng được. Nàng truy tới cùng: “Không nói ta? Được. Vậy thì người mà ngươi ám chỉ là ai? Hả?”.
Là ai a?
Công Tôn Quy đảo mắt một vòng, bất ngờ chỉ sang người ngồi kế bên mình, bảo: “Ta nói hắn a”.
...
Mai Diễm Phương im lặng.
Cả căn phòng im lặng. Triệt để im lặng.
Thật sự thì chẳng ai có thể tưởng tượng nổi người mà Công Tôn Quy lấy ra làm khiên chắn lại là… lại là… tam trưởng lão của Thần Đao Môn hắn – Trần Nghị.
Cái này… mặt mỏng mông cong… Trần Nghị…
Ông trời ơi! Quá… quá kinh khủng đi!
Trần Nghị kia mặc dù không phải hạng anh tuấn trẻ trung, hào hoa phong nhã gì, thế nhưng cũng là đấng nam nhân đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất a. Ấy vậy mà… vậy mà hắn lại bị gán cho cái mác “mặt mỏng mông cong”…
Rốt cuộc thì mặt hắn mỏng ở đâu? Mông hắn cong chỗ nào chứ?
Trần Nghị đúng là khóc không ra nước mắt. Nhất là khi đối diện với những cái nhìn đầy ẩn ý của đám tu sĩ trong phòng, hắn… hắn thật là muốn tìm một cái lỗ chui xuống dưới ngay a!
Gương mặt nhăn nhó, ánh mắt khẩn cầu, Trần Nghị nhìn sang kẻ vừa hắt nước bẩn lên người mình…
Trái với bộ dáng đáng thương của Trần Nghị, Công Tôn Quy lại rất thản nhiên làm ngơ, đưa tay nâng tách trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ.
“Ái chà chà… trà Ô Long này thật là khiến tinh thần thoải mái a”.
…
“Khục khục…”.
Cao Tất Hàn ho khẽ mấy tiếng, kéo mọi người trở lại chính sự:
“Chư vị đạo hữu, hiện Công Tôn đạo hữu đã định ra mức cược là mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, không biết chư vị có ai bỏ cược hay không?”.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai lên tiếng, Cao Tất Hàn tiếp tục:
“Nếu đã không có ai từ bỏ thì xin mời chư vị đạo hữu ký vào Tông môn chi khế”.
Lời Cao Tất Hàn vừa dứt thì một giọng dễ nghe cất lên:
“Ta tới trước”.
Nói xong, chẳng chút chần chừ, Mai Diễm Phương nâng tay cắn nhẹ, trích ra một giọt máu đánh lên tấm đại thiếp trước mặt.
Ong!
Hệt như khi Công Tôn Quy viết xuống dòng chữ “Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”, lần này đại thiếp lại rung lên, có điều thay vì chữ thì một đóa hoa đỏ rực được khắc xuống.
Chứng kiến hết thảy, phía bên kia, Công Tôn Quy âm thầm tán thưởng: “Xem ra mặt mỏng mông cong ngươi cũng có chút đảm lượng”
“Hình như lão phu đã bỏ lỡ một màn thú vị rồi”.
“Tả đạo hữu”. – Cao Tất Hàn chủ động tiến lại gần tu sĩ già yếu nọ, giải thích ngắn gọn - “Vừa rồi Công Tôn đạo hữu và Hỏa Y Tiên Tử có chút mâu thuẫn nhỏ, thành ra… kết quả thì như đạo hữu đang thấy”.
“Ra là vậy”.
Tu sĩ già yếu, cũng tức lâu chủ của Thanh Y Lâu – Tả Vinh Thành – gật nhẹ, tỏ vẻ hiểu được. Hắn cũng không trách cứ hay cảm thấy khó chịu gì với cách xưng hô của Cao Tất Hàn cả. Tuy nói hắn hiện đã là một cường giả Thiên hà cảnh, so với Linh châu cảnh đệ cửu trọng của Cao Tất Hàn thì cao hơn một tầng thứ, theo lý thì đối phương phải gọi hắn một tiếng “tiền bối” mới đúng, thế nhưng nếu xét về thân phận thì hắn lại chẳng hơn đối phương ở chỗ nào hết, cả hai đều là nhân vật đứng đầu một đại tông môn, xưng hô ngang bằng cũng là phải đấy.
Lại lần nữa chuyển mắt sang hai người Công Tôn Quy và Mai Diễm Phương, Tả Vinh Thành khuyên nhủ:
“Hỏa Y Tiên Tử, Công Tôn đạo hữu, chẳng biết hai vị có thể nể mặt lão phu mà mỗi người nhường một bước hay không? Nếu mâu thuẫn của hai vị thật sự cần phải giải quyết thì có thể đợi đến khi cuộc chiến tông môn kết thúc cũng chưa muộn. Dẫu sao thì đây cũng là Vạn Kiếm Môn – địa bàn của Cao đạo hữu, động tay động chân… thật là không hay lắm”.
Như chỉ chờ có thế, Công Tôn Quy liền làm ra bộ mặt miễn cưỡng, rất “hiểu” lý lẽ mà nói:
“Tả Vinh Thành nói phải”.
Liếc qua Mai Diễm Phương, hắn bảo:
“Bông hoa lửa, ngươi nghe cho rõ đây, hôm nay ta nể mặt Tả Vinh Thành và Cao Tất Hàn không chấp nhặt với ngươi”.
Nói đoạn, hắn đem khí của mình thu lại, ấy vậy mà miệng vẫn không kiềm được bổ sung thêm một câu:
“Hừ, ta đây là đại nam nhân, không thèm chấp nhặt nữ nhân”.
Thế là ngay lập tức, một giọng đanh đá đáp trả:
“Ta đây là đại nữ nhân, không thèm chấp nhặt với thứ nam nhân nhỏ mọn”.
“Hừ”.
“Hừ”.
…
Sau một hồi phong ba, mọi việc cuối cùng cũng lắng xuống. Công Tôn Quy lẫn Mai Diễm Phương hiện đều đã yên vị trên ghế của mình. Mặc dù chẳng thèm nhìn nhau nhưng bọn họ cũng không cố tình gây thêm phiền toái gì nữa, đối với hội nghị cũng coi như là êm thắm.
“Chư vị đạo hữu”. – Ở ghế gia chủ, Cao Tất Hàn cất giọng điềm đạm – “Hiện giờ mọi người đều đã có mặt đông đủ, để tránh lãng phí thời gian thì Cao mỗ cũng không dài dòng nữa”.
Nói đoạn, Cao Tất Hàn lấy ra một tấm thiếp, ném nhẹ lên không.
Tức thì, chẳng cần ai tác động, tấm thiếp nọ bất ngờ lóe sáng, từ kích thước chỉ bằng lòng bàn tay ban đầu, nó bỗng hóa thành một tấm đại thiếp to như cánh cửa lớn, liên tục phát ra linh quang nhè nhẹ.
Tạm rời mắt khỏi đại thiếp kia, Cao Tất Hàn quay sang Tả Vinh Thành, chủ động giải thích:
“Tả đạo hữu, đây chính là Tông môn chi khế”.
Nhận được cái gật đầu của Tả Vinh Thành, Cao Tất Hàn không nói thêm gì nữa, quét mắt một lượt, bảo:
“Chư vị đạo hữu, khế ước đã ra, xin mời”.
…
Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai phản ứng gì, Công Tôn Quy chà chà hàm râu đặc dị của mình, nói:
“Nếu các ngươi e ngại vậy thì để ta xuất đầu đi”.
Dứt câu, nét mặt Công Tôn Quy nghiêm lại, giơ tay hướng về tấm đại thiếp, dùng linh lực viết xuống dòng chữ:
“Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”.
Ong!
Chữ vừa hạ xong, một tiếng ngân khe khẽ liền vang lên, kế đấy thì dòng chữ bỗng đại phóng linh quang, vô cùng rực rỡ…
Nhìn lên tấm đại thiếp hiện đã in chữ kia, gương mặt ai nấy cũng đều biến đổi. Có kinh ngạc, có ngỡ ngàng, có lo lắng… Thậm chí kể cả người có tu vi cao nhất trong phòng là Tả Vinh Thành cũng phải động dung biến sắc.
“Công Tôn đạo hữu”.
Sau một hồi trầm mặc, rốt cuộc thì Thanh Tùng Tử là người đầu tiên lên tiếng:
“Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, đây quả là đại bút”.
“Đích thực là đại bút”. – Bàn Long Chân Tử Lý Minh Kỳ tán đồng.
Ngó qua Công Tôn Quy hiện đang mỉm cười tự đắc, Lý Minh Kỳ thăm dò: “Xem ra Công Tôn đạo hữu rất tự tin trong lần Tông môn chi chiến này thì phải?”.
“Lý Minh Kỳ, ngươi hiểu lầm rồi”. – Công Tôn Quy phủ nhận – “Thật ra thì ta cũng đâu có tự tin gì, xuống đại bút chẳng qua là vì dạo này Thần Đao Môn làm ăn phát đạt, linh thạch dư thừa quá, không biết làm gì nên mang ra cá cược vậy mà”.
Phía đối diện, Mai Diễm Phương nghe vậy thì không chịu nổi lên tiếng: “Công Tôn Quy, gió to quá coi chừng đau lưỡi chết đấy”.
“Bông hoa lửa, lưỡi của Công Tôn Quy ta cứng lắm, nói gì gió, đến bão còn chẳng làm gì nổi ta nữa là”.
“Chưa thấy ai mặt dày mày dạn như ngươi”.
”Còn đỡ hơn hạng mặt mỏng mông cong a”.
Ngay tức thì, một đôi mắt trừng lên. Là của Mai Diễm Phương.
Mang theo mấy phần lửa giận, nàng hỏi cho ra lẽ: “Công Tôn Quy, ngươi vừa bảo ai mặt mỏng mông cong?!”.
“Ta cũng đâu có nói bông hoa lửa ngươi, ngươi phản ứng làm gì?”. – Công Tôn Quy rất vô tội nói.
Dĩ nhiên, Mai Diễm Phương làm sao tin tưởng được. Nàng truy tới cùng: “Không nói ta? Được. Vậy thì người mà ngươi ám chỉ là ai? Hả?”.
Là ai a?
Công Tôn Quy đảo mắt một vòng, bất ngờ chỉ sang người ngồi kế bên mình, bảo: “Ta nói hắn a”.
...
Mai Diễm Phương im lặng.
Cả căn phòng im lặng. Triệt để im lặng.
Thật sự thì chẳng ai có thể tưởng tượng nổi người mà Công Tôn Quy lấy ra làm khiên chắn lại là… lại là… tam trưởng lão của Thần Đao Môn hắn – Trần Nghị.
Cái này… mặt mỏng mông cong… Trần Nghị…
Ông trời ơi! Quá… quá kinh khủng đi!
Trần Nghị kia mặc dù không phải hạng anh tuấn trẻ trung, hào hoa phong nhã gì, thế nhưng cũng là đấng nam nhân đường đường chính chính đầu đội trời chân đạp đất a. Ấy vậy mà… vậy mà hắn lại bị gán cho cái mác “mặt mỏng mông cong”…
Rốt cuộc thì mặt hắn mỏng ở đâu? Mông hắn cong chỗ nào chứ?
Trần Nghị đúng là khóc không ra nước mắt. Nhất là khi đối diện với những cái nhìn đầy ẩn ý của đám tu sĩ trong phòng, hắn… hắn thật là muốn tìm một cái lỗ chui xuống dưới ngay a!
Gương mặt nhăn nhó, ánh mắt khẩn cầu, Trần Nghị nhìn sang kẻ vừa hắt nước bẩn lên người mình…
Trái với bộ dáng đáng thương của Trần Nghị, Công Tôn Quy lại rất thản nhiên làm ngơ, đưa tay nâng tách trà trên bàn, nhấp một ngụm nhỏ.
“Ái chà chà… trà Ô Long này thật là khiến tinh thần thoải mái a”.
…
“Khục khục…”.
Cao Tất Hàn ho khẽ mấy tiếng, kéo mọi người trở lại chính sự:
“Chư vị đạo hữu, hiện Công Tôn đạo hữu đã định ra mức cược là mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch, không biết chư vị có ai bỏ cược hay không?”.
Đợi một lúc vẫn chưa thấy ai lên tiếng, Cao Tất Hàn tiếp tục:
“Nếu đã không có ai từ bỏ thì xin mời chư vị đạo hữu ký vào Tông môn chi khế”.
Lời Cao Tất Hàn vừa dứt thì một giọng dễ nghe cất lên:
“Ta tới trước”.
Nói xong, chẳng chút chần chừ, Mai Diễm Phương nâng tay cắn nhẹ, trích ra một giọt máu đánh lên tấm đại thiếp trước mặt.
Ong!
Hệt như khi Công Tôn Quy viết xuống dòng chữ “Mười triệu vạn hạ phẩm linh thạch”, lần này đại thiếp lại rung lên, có điều thay vì chữ thì một đóa hoa đỏ rực được khắc xuống.
Chứng kiến hết thảy, phía bên kia, Công Tôn Quy âm thầm tán thưởng: “Xem ra mặt mỏng mông cong ngươi cũng có chút đảm lượng”
Tác giả :
RoG.Levi Vari