Phù Thiên Ký
Chương 151: Xuy thủy
"... Trên tay Phương mỗ hiện giờ là một thanh linh kiếm, thượng phẩm linh kiếm. Tên của nó là... Xuy Thủy".
...
Họ phương tu tu sĩ chỉ nói bấy nhiêu thì ngừng lại, không tiếp tục nữa. Tính từ thời điểm bắt đầu đấu giá tới giờ, chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo Xuy Thủy là vật phẩm giá trị nhất, theo lý thì tu sĩ họ Phương nên giới thiệu về nó thật chi tiết mới đúng, đằng này... Đây rõ ràng là một việc làm khó hiểu. Tuy nhiên rất nhanh nó đã được giải đáp.
Bên dưới, ngồi ở vị trí đầu tiên, hàng ghế thứ ba tính từ trái sang, một tu sĩ tóc bạc nhìn Xuy Thủy cất giọng trầm ổn:
"Thật không nghĩ Xuy Thủy biệt tích bấy lâu hôm nay lại một lần nữa xuất hiện, xem ra Trình mỗ đã không uổng phí chuyến này".
Trong phòng đấu giá, có một vài người vốn còn nghi hoặc, sau khi nghe xong lời của vị Trình tu sĩ kia thì nét mặt liền giãn ra, thần sắc trở nên kích động, xem chừng cũng có chút hiểu biết về lai lịch của Xuy Thủy. Tất nhiên, hiểu biết chỉ là một phần nhỏ, đại đa số tu sĩ thì vẫn là lần đầu nghe tới cái tên Xuy Thủy này. Một người trong số đó đứng lên hướng vị Trình tu sĩ kia hỏi:
"Trình đạo hữu, vừa rồi nghe đạo hữu nhìn kiếm mà cảm thán, hẳn là cũng có ít nhiều nhận thức, không biết đạo hữu có thể nói ra cho mọi người được mở mang tầm mắt hay không?".
Trình tu sĩ thoáng ngó qua người vừa hỏi, nhẹ gật đầu rồi lại lần nữa nhìn lên Xuy Thủy, nói:
"Xuy Thủy kiếm dài đúng bốn thước ba tấc, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, được rèn từ U Minh Hàn Ngọc hiếm có, vô cùng sắc bén, vết thương do nó gây ra sẽ lập tức bị đông cứng, hơn nữa còn không thể được chữa lành bằng những loại đan dược thông thường như đối với các vết thương khác... Hơn bốn trăm năm trước, Xuy Thủy từng là bổn mạng pháp khí của Liễu Hạ Tiên Tử phái Hoa Sơn, trong giới tu đạo cũng là danh nổi như cồn... Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc phận, vào lúc Liễu Hạ Tiên Tử bế quan đột phá tu vi thì...".
Trình tu sĩ nói tới đó thì thương cảm lắc đầu, chẳng nói nữa.
Trên bục, tu sĩ họ Phương thấy thế cũng đồng cảm lên tiếng:
"Những gì Trình đạo hữu vừa nói quả thực không sai. Một thời Xuy Thủy từng là bảo vật kề cận bên người của Liễu Hạ Tiên Tử, chỉ tiếc bây giờ người xưa đã chẳng còn nữa...".
Điều chỉnh lại tâm tình, họ Phương tu sĩ tiếp tục:
"Mặc dù hôm nay người đã mất, nhưng là Xuy Thủy thì vẫn còn tại. Lại nói, hơn bốn trăm năm trước Xuy Thủy đã có thể tạo ra một Liễu Hạ Tiên Tử danh tiếng lẫy lừng thì lẽ nào hôm nay lại không thể giúp cho một tu sĩ khác được danh vang thiên hạ?... Các vị, bảo vật vốn dĩ khó cầu, như Xuy Thủy kiếm thì lại càng hiếm khi thấy được, mong chư vị đạo hữu đừng bỏ lỡ".
"Phương đạo hữu, mời đạo hữu cho một cái giá khởi điểm đi".
Ánh mắt thân thiện nhìn Trình tu sĩ - người vừa nói, tu sĩ họ Phương gật đầu:
"Xuy Thủy kiếm được người ủy thác cho bản phường định ra cái giá khởi điểm là... năm ngàn vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm vạn linh thạch".
Hít hà!
Vừa nghe xong con số mà tu sĩ họ Phương đưa ra, thần sắc của đại đa số tu sĩ có mặt trong phòng đều đồng loạt biến đổi. Tuy đã lường trước một danh kiếm như Xuy Thủy thì cái giá sẽ rất cao, nhưng cao đến mức này thì... Năm ngàn vạn linh thạch không phải con số mà một tu sĩ Linh châu cảnh có thể tùy tiện lấy ra được đấy, huống hồ nó vẫn chỉ mới là cái giá khởi điểm...
Trong bầu không khí trầm mặc, tại một góc phòng, nam tử chẳng biết đã ngồi lại xuống ghế từ lúc nào, nhỏ giọng nói với cô gái kế bên mình:
"Tiểu Kiều, có muốn tham gia đấu giá không?".
"Công tử, ta... ta muốn". - Không chút do dự, Tiểu Kiều đáp ngay. Thú thật thì trong lòng nàng cũng đang rất ngứa ngáy a. Tất nhiên chẳng phải là vì nàng yêu thích thanh kiếm Xuy Thủy kia hay là cảm thấy nó trân quý chỗ nào nên mới như vậy, mấy kiện bảo vật loại này trong giới chỉ của nàng hiện vẫn còn dư mấy cái chưa đụng tới, sỡ dĩ mong đợi chỉ đơn giản là vì muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ mà thôi. Lần đầu tiên ngồi trong phòng đấu giá mà không hô giá thì không khỏi cũng hơi đáng tiếc đấy.
Trong dạ ngóng trông, Tiểu Kiều khẩn cầu:
"Công tử, người cho ta hô giá nha. Chỉ một lần thôi cũng được".
"Muốn hô bao nhiêu lần là tùy ngươi, tuy nhiên, nếu trong ba mươi ngàn vạn linh thạch mà vẫn chưa lấy được thanh kiếm kia về thì ta sẽ đem chôn ngươi".
Thần sắc bình thản, nam tử nhìn thẳng vào mắt Tiểu Kiều, hỏi:
"Thế nào, vẫn còn muốn hô giá chứ?".
Đối diện với cái nhìn chằm chằm của nam tử, Tiểu Kiều vội cúi đầu lảng tránh trong khi tim thì đập loạn xạ cả lên.
Ánh mắt kia... sao mà giống con sói quá a.
...
Sau một hồi đắn đo nghĩ ngợi, Tiểu Kiều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, kiên định hồi đáp:
"Công tử, ta muốn hô giá".
"Hai mươi ngàn vạn, một viên không quá".
Nói xong, nam tử lại tiếp tục dõi mắt nhìn lên bục đấu giá.
"... Cây có bóng, kiếm có danh. Xuy Thủy là kiện bảo vật đã thành danh từ hơn bốn trăm năm trước, hơn nữa lại còn là bổn mạng pháp khí gắn liền với tên tuổi của Liễu Hạ Tiên Tử phái Hoa Sơn - nhân vật từng được xưng tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ thất trọng khi cảnh giới chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng. Tuy nói kiếm pháp Hoa Sơn thần diệu phi thường, nhưng nếu đem so với Vạn Kiếm Môn thì khoảng cách cũng là chênh lệch không ít. Thiết nghĩ năm xưa Liễu Hạ Tiên Tử có thể đả bại tất cả cao thủ cùng trang lứa đương thời, danh vang đại lục ắt hẳn cũng có sự trợ giúp không nhỏ của Xuy Thủy Kiếm...".
Như cảm thấy lời của mình còn chưa đủ trọng lượng, tu sĩ họ Phương lần nữa cầm lên Xuy Thủy mà rằng:
"Trong giới chỉ của Phương mỗ hiện đang có một khối Tử Tinh Huyền Thiết cực kỳ cứng rắn, vốn là tài liệu quan trọng thường thấy trong các kiện linh khí thượng phẩm. Bây giờ, Phương mỗ xin phép làm trò một chút".
Thần niệm khẽ động, trong tay tu sĩ họ Phương tức thì hiện ra một khối kim loại lớn cỡ đầu người, toàn thân phát ra tử quang nhàn nhạt, đích thị là Tử Tinh Huyền Thiết mà hắn vừa mới đề cập.
Đem khối Tử Tinh Huyền Thiết nọ đặt xuống sàn nhà, tu sĩ họ Phương nhắc nhở:
"Chư vị đạo hữu, xin hãy xem cho kỹ".
Nói đoạn, hắn giơ Xuy Thủy kiếm lên cao...
"Roẹt!".
Sau một âm thanh trầm thấp, Tử Tinh Huyền Thiết lập tức bị cắt ra làm đôi!
Chứng kiến cảnh tượng này, các tu sĩ ngồi bên dưới ai nấy cũng đều bị làm cho rung động.
Tử Tinh Huyền Thiết chính là loại tài liệu quan trọng để luyện chế những kiện thượng phẩm linh khí thông thường, cứng rắn tới trình độ nào có thể hiểu được, ấy thế mà bây giờ lại bị cắt ra như người cắt bánh...
"Danh kiếm quả là danh kiếm!". Một vị tu sĩ không kiềm được đứng dậy nói to: "Lâm mỗ xin làm tiên phong tăng thêm một ngàn vạn linh thạch!".
Trên bục, tu sĩ họ Phương hài lòng gật đầu:
"Lâm đạo hữu đã ra giá sáu ngàn vạn linh thạch, không biết còn có vị đạo hữu nào ra giá cao hơn nữa không?".
"Ta ra sáu ngàn năm trăm vạn linh thạch". - Ngay lập tức, một vị trung niên tu sĩ hô giá.
Đương nhiên đây vẫn chưa phải là cái giá cuối cùng, ngay khi lời của trung niên tu sĩ nọ vừa dứt chưa bao lâu thì một giọng dịu dàng cất lên:
"Mười ngàn vạn linh thạch".
...
Họ phương tu tu sĩ chỉ nói bấy nhiêu thì ngừng lại, không tiếp tục nữa. Tính từ thời điểm bắt đầu đấu giá tới giờ, chẳng có gì phải bàn cãi khi bảo Xuy Thủy là vật phẩm giá trị nhất, theo lý thì tu sĩ họ Phương nên giới thiệu về nó thật chi tiết mới đúng, đằng này... Đây rõ ràng là một việc làm khó hiểu. Tuy nhiên rất nhanh nó đã được giải đáp.
Bên dưới, ngồi ở vị trí đầu tiên, hàng ghế thứ ba tính từ trái sang, một tu sĩ tóc bạc nhìn Xuy Thủy cất giọng trầm ổn:
"Thật không nghĩ Xuy Thủy biệt tích bấy lâu hôm nay lại một lần nữa xuất hiện, xem ra Trình mỗ đã không uổng phí chuyến này".
Trong phòng đấu giá, có một vài người vốn còn nghi hoặc, sau khi nghe xong lời của vị Trình tu sĩ kia thì nét mặt liền giãn ra, thần sắc trở nên kích động, xem chừng cũng có chút hiểu biết về lai lịch của Xuy Thủy. Tất nhiên, hiểu biết chỉ là một phần nhỏ, đại đa số tu sĩ thì vẫn là lần đầu nghe tới cái tên Xuy Thủy này. Một người trong số đó đứng lên hướng vị Trình tu sĩ kia hỏi:
"Trình đạo hữu, vừa rồi nghe đạo hữu nhìn kiếm mà cảm thán, hẳn là cũng có ít nhiều nhận thức, không biết đạo hữu có thể nói ra cho mọi người được mở mang tầm mắt hay không?".
Trình tu sĩ thoáng ngó qua người vừa hỏi, nhẹ gật đầu rồi lại lần nữa nhìn lên Xuy Thủy, nói:
"Xuy Thủy kiếm dài đúng bốn thước ba tấc, lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, được rèn từ U Minh Hàn Ngọc hiếm có, vô cùng sắc bén, vết thương do nó gây ra sẽ lập tức bị đông cứng, hơn nữa còn không thể được chữa lành bằng những loại đan dược thông thường như đối với các vết thương khác... Hơn bốn trăm năm trước, Xuy Thủy từng là bổn mạng pháp khí của Liễu Hạ Tiên Tử phái Hoa Sơn, trong giới tu đạo cũng là danh nổi như cồn... Chỉ đáng tiếc hồng nhan bạc phận, vào lúc Liễu Hạ Tiên Tử bế quan đột phá tu vi thì...".
Trình tu sĩ nói tới đó thì thương cảm lắc đầu, chẳng nói nữa.
Trên bục, tu sĩ họ Phương thấy thế cũng đồng cảm lên tiếng:
"Những gì Trình đạo hữu vừa nói quả thực không sai. Một thời Xuy Thủy từng là bảo vật kề cận bên người của Liễu Hạ Tiên Tử, chỉ tiếc bây giờ người xưa đã chẳng còn nữa...".
Điều chỉnh lại tâm tình, họ Phương tu sĩ tiếp tục:
"Mặc dù hôm nay người đã mất, nhưng là Xuy Thủy thì vẫn còn tại. Lại nói, hơn bốn trăm năm trước Xuy Thủy đã có thể tạo ra một Liễu Hạ Tiên Tử danh tiếng lẫy lừng thì lẽ nào hôm nay lại không thể giúp cho một tu sĩ khác được danh vang thiên hạ?... Các vị, bảo vật vốn dĩ khó cầu, như Xuy Thủy kiếm thì lại càng hiếm khi thấy được, mong chư vị đạo hữu đừng bỏ lỡ".
"Phương đạo hữu, mời đạo hữu cho một cái giá khởi điểm đi".
Ánh mắt thân thiện nhìn Trình tu sĩ - người vừa nói, tu sĩ họ Phương gật đầu:
"Xuy Thủy kiếm được người ủy thác cho bản phường định ra cái giá khởi điểm là... năm ngàn vạn linh thạch, mỗi lần tăng giá không được thấp hơn năm trăm vạn linh thạch".
Hít hà!
Vừa nghe xong con số mà tu sĩ họ Phương đưa ra, thần sắc của đại đa số tu sĩ có mặt trong phòng đều đồng loạt biến đổi. Tuy đã lường trước một danh kiếm như Xuy Thủy thì cái giá sẽ rất cao, nhưng cao đến mức này thì... Năm ngàn vạn linh thạch không phải con số mà một tu sĩ Linh châu cảnh có thể tùy tiện lấy ra được đấy, huống hồ nó vẫn chỉ mới là cái giá khởi điểm...
Trong bầu không khí trầm mặc, tại một góc phòng, nam tử chẳng biết đã ngồi lại xuống ghế từ lúc nào, nhỏ giọng nói với cô gái kế bên mình:
"Tiểu Kiều, có muốn tham gia đấu giá không?".
"Công tử, ta... ta muốn". - Không chút do dự, Tiểu Kiều đáp ngay. Thú thật thì trong lòng nàng cũng đang rất ngứa ngáy a. Tất nhiên chẳng phải là vì nàng yêu thích thanh kiếm Xuy Thủy kia hay là cảm thấy nó trân quý chỗ nào nên mới như vậy, mấy kiện bảo vật loại này trong giới chỉ của nàng hiện vẫn còn dư mấy cái chưa đụng tới, sỡ dĩ mong đợi chỉ đơn giản là vì muốn trải nghiệm cảm giác mới lạ mà thôi. Lần đầu tiên ngồi trong phòng đấu giá mà không hô giá thì không khỏi cũng hơi đáng tiếc đấy.
Trong dạ ngóng trông, Tiểu Kiều khẩn cầu:
"Công tử, người cho ta hô giá nha. Chỉ một lần thôi cũng được".
"Muốn hô bao nhiêu lần là tùy ngươi, tuy nhiên, nếu trong ba mươi ngàn vạn linh thạch mà vẫn chưa lấy được thanh kiếm kia về thì ta sẽ đem chôn ngươi".
Thần sắc bình thản, nam tử nhìn thẳng vào mắt Tiểu Kiều, hỏi:
"Thế nào, vẫn còn muốn hô giá chứ?".
Đối diện với cái nhìn chằm chằm của nam tử, Tiểu Kiều vội cúi đầu lảng tránh trong khi tim thì đập loạn xạ cả lên.
Ánh mắt kia... sao mà giống con sói quá a.
...
Sau một hồi đắn đo nghĩ ngợi, Tiểu Kiều hít sâu một hơi, ngẩng đầu lên, kiên định hồi đáp:
"Công tử, ta muốn hô giá".
"Hai mươi ngàn vạn, một viên không quá".
Nói xong, nam tử lại tiếp tục dõi mắt nhìn lên bục đấu giá.
"... Cây có bóng, kiếm có danh. Xuy Thủy là kiện bảo vật đã thành danh từ hơn bốn trăm năm trước, hơn nữa lại còn là bổn mạng pháp khí gắn liền với tên tuổi của Liễu Hạ Tiên Tử phái Hoa Sơn - nhân vật từng được xưng tụng là Vân Lam đệ nhất nhân dưới Linh châu đệ thất trọng khi cảnh giới chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng. Tuy nói kiếm pháp Hoa Sơn thần diệu phi thường, nhưng nếu đem so với Vạn Kiếm Môn thì khoảng cách cũng là chênh lệch không ít. Thiết nghĩ năm xưa Liễu Hạ Tiên Tử có thể đả bại tất cả cao thủ cùng trang lứa đương thời, danh vang đại lục ắt hẳn cũng có sự trợ giúp không nhỏ của Xuy Thủy Kiếm...".
Như cảm thấy lời của mình còn chưa đủ trọng lượng, tu sĩ họ Phương lần nữa cầm lên Xuy Thủy mà rằng:
"Trong giới chỉ của Phương mỗ hiện đang có một khối Tử Tinh Huyền Thiết cực kỳ cứng rắn, vốn là tài liệu quan trọng thường thấy trong các kiện linh khí thượng phẩm. Bây giờ, Phương mỗ xin phép làm trò một chút".
Thần niệm khẽ động, trong tay tu sĩ họ Phương tức thì hiện ra một khối kim loại lớn cỡ đầu người, toàn thân phát ra tử quang nhàn nhạt, đích thị là Tử Tinh Huyền Thiết mà hắn vừa mới đề cập.
Đem khối Tử Tinh Huyền Thiết nọ đặt xuống sàn nhà, tu sĩ họ Phương nhắc nhở:
"Chư vị đạo hữu, xin hãy xem cho kỹ".
Nói đoạn, hắn giơ Xuy Thủy kiếm lên cao...
"Roẹt!".
Sau một âm thanh trầm thấp, Tử Tinh Huyền Thiết lập tức bị cắt ra làm đôi!
Chứng kiến cảnh tượng này, các tu sĩ ngồi bên dưới ai nấy cũng đều bị làm cho rung động.
Tử Tinh Huyền Thiết chính là loại tài liệu quan trọng để luyện chế những kiện thượng phẩm linh khí thông thường, cứng rắn tới trình độ nào có thể hiểu được, ấy thế mà bây giờ lại bị cắt ra như người cắt bánh...
"Danh kiếm quả là danh kiếm!". Một vị tu sĩ không kiềm được đứng dậy nói to: "Lâm mỗ xin làm tiên phong tăng thêm một ngàn vạn linh thạch!".
Trên bục, tu sĩ họ Phương hài lòng gật đầu:
"Lâm đạo hữu đã ra giá sáu ngàn vạn linh thạch, không biết còn có vị đạo hữu nào ra giá cao hơn nữa không?".
"Ta ra sáu ngàn năm trăm vạn linh thạch". - Ngay lập tức, một vị trung niên tu sĩ hô giá.
Đương nhiên đây vẫn chưa phải là cái giá cuối cùng, ngay khi lời của trung niên tu sĩ nọ vừa dứt chưa bao lâu thì một giọng dịu dàng cất lên:
"Mười ngàn vạn linh thạch".
Tác giả :
RoG.Levi Vari