Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 36 Giúp đỡ
Editor: Masha
“Nhị ca, đệ muốn tìm việc làm ở trấn trên, huynh có thể giúp đệ được không?” Triệu Thổ Sinh lắp bắp nói.
Đây là lần đâu tiên Triệu Thổ Sinh mở miệng cầu nhị ca.
Người trong nhà đều cảm thấy nhị ca là hồ nháo, nhưng Triệu Thổ Sinh lại cảm thấy nhị ca là người có chủ kiến. Lại nói, nhị ca chưa từng tìm người trong nhà mượn tiền, sao nương và đại tẩu đều như muốn chết muốn sống, xé rách mặt mũi không nhìn mặt nhau.
Triệu Thổ Sinh ngày thường cũng không gây chuyện, trên thực tế, Triệu Kim Sinh cũng không phải người không thể nói lý, trong nhà người thích nhất làm ầm ĩ chính là Triệu bà tử và Hà Thúy Cô.
Triệu Thủy Sinh nói: “Tìm việc cũng không khó, chỉ là về sau phải ở tại cửa hàng.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Triệu Thổ Sinh còn ước gì được vậy, bằng không mỗi ngày ở nhà, nghe nương và đại tẩu làm ầm ĩ, còn không bằng dọn ra ngoài ở, chỉ là hiện tại hắn chưa thành thân, cho nên chưa có lý do nào để dọn ra.
Hiện tại có cái cớ này, không phải rất tốt sao?
Còn chuyện thành thân, trong nhà cũng không có nói, hơn nữa trời đại hạn, thu hoạch cũng không tốt, tiền cũng không nhiều lắm, tiền làm mai còn phải hoãn một chút.
Chỉ là Triệu Thổ Sinh nghĩ, vì sao không tự mình kiếm tiền, sau đó cưới vợ?
Sao phải chờ cha mẹ đi nói cho mình?
Tìm người không tốt, mình còn không nói được gì.
Nếu vận khí tốt, tìm được người như nhị tẩu, còn dễ ăn nói, vận khí không tốt, tìm phải người như đại tẩu, vậy không phải lại cưới một tức phụ làm loạn nhà cửa?
Trong nhà đã đủ loạn, thêm một người nữa, còn không bằng không thành thân.
Triệu Thủy Sinh tìm được việc cho Triệu Thổ Sinh là làm tiểu nhị ở một cửa tiệm, mỗi tháng cũng có mấy trăm văn tiền.
Hắn ở trấn trên, thông qua ông chủ Hoàng cũng nhận thức không ít người.
Ông chủ Hoàng cũng biết hắn hiện tại đang đọc sách chuẩn bị khảo tú tài, cho nên càng đối xử tốt với Triệu Thủy Sinh.
Ông chủ Hoàng biết, mặc kệ Triệu Thủy Sinh thi đậu hay không, kết bạn Triệu Thủy Sinh cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Huống chi, Triệu Thủy Sinh còn giúp ông kiếm lời không ít tiền.
Có một ông chủ họ Trương kinh doanh một cửa hàng gạo nho nhỏ. Bởi vì muốn đổi bảng hiệu, thỉnh ông chủ Hoàng tìm người đọc sách viết cho ông ta, ông chủ Hoàng liền đề cử Triệu Thủy Sinh.
Ban đầu ông chủ Trương còn chướng mắt Triệu Thủy Sinh, bởi vì Triệu Thủy Sinh chưa có danh tiếng.
Nhưng ông chủ Hoàng cực lực đề cử, ông chủ Trương cố gắng tiếp nhận, không nghĩ tới viết xuống tấm biển, ngay cả ông chủ Trương là người ngoài nghề thoạt nhìn cũng cảm thấy đặc biệt có khí thế.
Thường xuyên qua lại như thế, quan hệ với Triệu Thủy Sinh càng ngày càng quen thuộc.
Gần đây ông chủ Trương bởi vì muốn mở một tiệm gạo ở huyện thành, cho nên cũng muốn mang mấy tiểu nhị trong tiệm đến huyện thành, ở trấn trên liền hơi thiếu người, trước mắt đang muốn thuê người.
Ông chủ Trương muốn người có thể chịu khổ nhọc, Triệu Thổ Sinh ngày thường làm việc cũng không lười biếng, vừa lúc có thể đưa đến chỗ của ông chủ Trương.
Người quen dễ nói chuyện, ông chủ Trương vừa nghe Triệu Thổ Sinh là đệ đệ ruột của Triệu Thủy Sinh, vậy còn cần hỏi gì nữa, lập tức đáp ứng.
Chỉ còn chờ Triệu Thổ Sinh trở về lấy đệm chăn lại đây, trực tiếp bắt đầu làm việc.
“Trở về nói rõ với cùng cha mẹ rồi bắt đầu làm việc, lúc nào nghỉ ngơi thì tới nơi này, ta và nhị tẩu đệ chỉ có hai người, có rất nhiều chỗ ở.” Triệu Thủy Sinh phân phó.
Triệu Thổ Sinh vội đáp ứng. Vội vàng trở về lấy đồ đạc.
Lý Lê Hoa đối với việc Triệu Thủy Sinh giúp đỡ Triệu Thổ Sinh, không hề nói gì, rốt cuộc trong mắt thế nhân, bọn họ là huynh đệ ruột.
Nếu làm cho quan hệ với các huynh đệ đều cương cứng, như vậy cho dù ngươi có lý, người khác cũng cảm thấy ngươi không đúng.
Có thể nâng đỡ một người thì cứ nâng đỡ, bằng không họ sống quá khổ, đến lúc đó tìm tới cửa, ngươi có thể mặc kệ sao?
Làm người tay làm hàm nhai, có năng lực nuôi sống bản thân và vợ con, như vậy cả nhà sẽ bình tường an không có việc gì.
Lý Lê Hoa phát giác, mặc kệ là khi nào, đều sẽ vì gia sản linh tinh mà tranh chấp đến mức ngươi chết ta sống. Gia đình giàu có là như thế, gia đình nhà nghèo cũng là như thế.
Chờ Triệu Thủy Sinh thật sự thành tú tài, bên cạnh cần người giúp đỡ, nói không chừng Triệu Thổ Sinh cũng có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi Triệu Thổ Sinh. Bỏ qua quá khứ hướng tới tương lai, chẳng phải là càng tốt?
Triệu Thổ Sinh trở về, đem sự tình nói trước với lão Triệu, bởi vì hắn cảm thấy cha mình vẫn là giảng đạo lý.
Lão Triệu nghe xong, cuối cùng là trên mặt biến tốt, trong khoảng thời gian này cuối cùng có một tin tức tốt.
Lão ngẩng đầu, nói với Triệu Thổ Sinh: “Nếu là nhị ca con tìm việc cho con, vậy làm cho thật tốt, đừng làm mất mặt nhị ca con.”
Triệu Thổ Sinh vội gật đầu, lão Triệu đối với việc Triệu Thủy Sinh còn có thể giúp đỡ huynh đệ này rất vừa lòng, bất quá cứ nghĩ đến hắn có phương pháp lại không đi kiếm tiền dưỡng gia, lại đi học cha vợ hắn, một hai phải đi khảo tú tài gì đó, này trong lòng liền không thoải mái.
“Đi trấn trên, nhìn thấy nhị ca con, nói rõ với hắn một chút, chúng ta đều xuất thân là người nhà quê, tổ tiên cũng không có người nào có thiên phú học tập, bảo hắn dừng tay, đừng đem trong nhà làm cho lung tung rối loạn. Còn có nhị tẩu con, đến lúc đó nam nhân không làm việc, khổ còn không phải nàng? Ta làm cha, đều là vì bọn họ suy nghĩ, một đứa hai đứa vì sao cứ nghe không vào chứ?”
Lẽ ra là khuê nữ của Lý lão nhân, sao ông ta lại không đau lòng, một hai bắt nữ nhi vội chết vội sống làm việc cung phụng Thủy Sinh đọc sách, rốt cuộc vì cái gì chứ.
Nhà ông ta đã như vậy không nói, còn muốn tai họa Triệu gia? Nghĩ đến chỗ này, lão Triệu liền giận sôi máu.
Triệu Thổ Sinh ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nhị ca nhị tẩu sống tốt hơn trong nhà nhiều, làm gì phải nói những lời đen đủi như vậy?
Lại nói, nhị ca và nhị tẩu đã lớn như vậy, hắn làm đệ đệ, sao có thể nói nhị ca và nhị tẩu?
Bất quá Triệu Thổ Sinh sợ không đáp ứng, cha hắn lại muốn giáo huấn hắn, chỉ có thể đáp ứng ngoài mặt.
Triệu bà tử nghe nói Triệu Thủy Sinh tìm việc cho Triệu Thổ Sinh, một chút cũng không cao hứng, chỉ nói, “Hắn làm ca ca, tìm việc cho đệ đệ mình không phải là chuyện đương nhiên? Đáng cái gì?”
Làm công cho tiệm gạo cấp ăn cấp uống còn có chỗ ở, mỗi tháng còn có tiền công, làm Hà Thúy Cô hâm mộ chết mất. Cũng nghĩ bảo Triệu Thủy Sinh tìm việc cho Triệu Kim Sinh, chỉ là Triệu Kim Sinh lại lắc đầu, “Đều đi ra ngoài, trong nhà làm sao bây giờ? Tam đệ hiện tại còn chưa thành thân, đi ra ngoài lang bạt cũng là tốt.”
Làm Hà Thúy Cô tức giận đến ngã ngửa, cuối cùng trong nhà chỉ còn một mình hắn hầu hạ, tốt xấu cũng là nam nhân của mình, Hà Thúy Cô cũng thấy đau lòng chứ.
Nhưng nam nhân này lại cảm thấy mình ra bên ngoài kiếm sống, không phải là lựa chọn tốt, chỉ có lúc hầu hạ hoa màu, mới cảm thấy thoải mái.
Nam nhân không đi, ả còn có thể thế nào? Vốn dĩ tính toán chẳng sợ da mặt dày cũng phải làm lão nhị tìm việc cho nam nhân nhà mình, ai ngờ hắn chết sống không đi.
Kỳ thật da mặt Hà Thúy Cô thật là dày, lúc trước còn nhờ người viết chứng từ để không còn liên quan tới nhau, nay có chuyện tốt còn nghĩ tìm tới cửa, thật là quá không biết xấu hổ.
Triệu Kim Sinh cảm thấy xấu hổ, cho nên kiên quyết không đi.
“Người ta đã tìm cho ngươi, đã nhờ người ký đảm bảo, sang năm ngươi cứ trực tiếp đi huyện báo danh, tham gia huyện thí.” Cha Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh.
Hiện tại ông ta vô cùng nhiệt tình, con rể này của mình, tuy rằng đọc sách muộn, nhưng thật sự rất có thiên phú, một chút đã thông suốt.
Nếu Triệu gia bồi dưỡng từ nhỏ, hiện tại nói không chừng đã đậu cả cử nhân, còn phải cực khổ trồng trọt sao?
Chỉ là trên đời không có nếu như, hiện tại thủy sinh là con rể ông ta, cha Lê Hoa cha không biết có bao nhiêu là cao hứng đâu.
Người Triệu gia ánh mắt thiển cận, còn nói những lời vũ nhục người đó, đến lúc đó chờ con rể thi đậu, làm những người Triệu gia đó phải hối hận đi!
“Đa tạ cha!” Triệu Thủy Sinh nói.
“Ngươi muốn cảm tạ ta, vậy phải thành công khảo huyện thí sang năm. Thủy Sinh à, cha trông cậy tất cả vào ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.” Cha Lê Hoa vỗ vỗ bả vai Triệu Thủy Sinh.
Triệu Thủy Sinh nói: “Ta làm hết sức.”
Khảo thí, phần lớn là khảo thực lực, nhưng còn có một phần không nhỏ dựa vào vận khí. Triệu Thủy Sinh cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm có thể thi đậu.
“Hôm nay sao Lê Hoa không ở nhà?” Cha Lê Hoa hỏi.
Việc này cũng quá kỳ cục, nữ nhân lại không ở nhà, đi bên ngoài, để nam nhân của mình lưu tại trong nhà, quá không hiền huệ.
Triệu Thủy Sinh nói: “Là hài tử nhà bà chủ tú phô muốn đính hôn, thỉnh Lê Hoa đi qua hỗ trợ.”
Mấy ngày hôm trước Lưu Đại tỷ đã mời Lý Lê Hoa, đại nữ nhi nhà bà đã làm mai, hiện tại phải đính hôn.
Đính hôn cũng là chuyện đại sự, cần người tới giúp đỡ, nhà chồng Lưu Đại tỷ cũng không có ai, nên thỉnh vài người bao gồm cả Lý Lê Hoa, cũng là có ý tăng cao thanh thế.
Lý Lê Hoa trước kia chỉ nhìn thấy quan môi, hôm nay lại gặp được loại bà mối không phải quan môi, ngữ khí nói chuyện hơi khoa trương một ít, bất quá lời nói từ trong miệng nói ra cũng khá trôi chảy. Con đầu của Lưu Đại tỷ là nữ nhi, lớn lên rất giống Lưu Đại tỷ, đính hôn cũng là nơi môn đăng hộ đối. Bà mối nói những lời dễ nghe, cuối cùng hôn kỳ cũng định xuống, hai bên thông gia đều vô cùng vui mừng.
Còn sính lễ và của hồi môn, cũng là muốn hai bên thông gia ngầm thương lượng.
Lưu Đại tỷ cũng hào phóng, cấp bà mối bao lì xì ước chừng có vài lượng.
Bà mối vui vẻ ra mặt, lại nói thêm một hồi những lời đường mật.
Lý Lê Hoa nghe mà khóe miệng mỉm cười, bà mối này thật đúng là nói chuyện không trùng lặp nha.
“Cô là Lê Hoa đúng không.” Không nghĩ tới trước khi đi bà mối thế nhưng dừng lại nói chuyện với Lý Lê Hoa.
“Xin hỏi bà là?” Trong trí nhớ Lý Lê Hoa không có người này.
“Nhị ca, đệ muốn tìm việc làm ở trấn trên, huynh có thể giúp đệ được không?” Triệu Thổ Sinh lắp bắp nói.
Đây là lần đâu tiên Triệu Thổ Sinh mở miệng cầu nhị ca.
Người trong nhà đều cảm thấy nhị ca là hồ nháo, nhưng Triệu Thổ Sinh lại cảm thấy nhị ca là người có chủ kiến. Lại nói, nhị ca chưa từng tìm người trong nhà mượn tiền, sao nương và đại tẩu đều như muốn chết muốn sống, xé rách mặt mũi không nhìn mặt nhau.
Triệu Thổ Sinh ngày thường cũng không gây chuyện, trên thực tế, Triệu Kim Sinh cũng không phải người không thể nói lý, trong nhà người thích nhất làm ầm ĩ chính là Triệu bà tử và Hà Thúy Cô.
Triệu Thủy Sinh nói: “Tìm việc cũng không khó, chỉ là về sau phải ở tại cửa hàng.”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Triệu Thổ Sinh còn ước gì được vậy, bằng không mỗi ngày ở nhà, nghe nương và đại tẩu làm ầm ĩ, còn không bằng dọn ra ngoài ở, chỉ là hiện tại hắn chưa thành thân, cho nên chưa có lý do nào để dọn ra.
Hiện tại có cái cớ này, không phải rất tốt sao?
Còn chuyện thành thân, trong nhà cũng không có nói, hơn nữa trời đại hạn, thu hoạch cũng không tốt, tiền cũng không nhiều lắm, tiền làm mai còn phải hoãn một chút.
Chỉ là Triệu Thổ Sinh nghĩ, vì sao không tự mình kiếm tiền, sau đó cưới vợ?
Sao phải chờ cha mẹ đi nói cho mình?
Tìm người không tốt, mình còn không nói được gì.
Nếu vận khí tốt, tìm được người như nhị tẩu, còn dễ ăn nói, vận khí không tốt, tìm phải người như đại tẩu, vậy không phải lại cưới một tức phụ làm loạn nhà cửa?
Trong nhà đã đủ loạn, thêm một người nữa, còn không bằng không thành thân.
Triệu Thủy Sinh tìm được việc cho Triệu Thổ Sinh là làm tiểu nhị ở một cửa tiệm, mỗi tháng cũng có mấy trăm văn tiền.
Hắn ở trấn trên, thông qua ông chủ Hoàng cũng nhận thức không ít người.
Ông chủ Hoàng cũng biết hắn hiện tại đang đọc sách chuẩn bị khảo tú tài, cho nên càng đối xử tốt với Triệu Thủy Sinh.
Ông chủ Hoàng biết, mặc kệ Triệu Thủy Sinh thi đậu hay không, kết bạn Triệu Thủy Sinh cũng chỉ có lợi mà không có hại.
Huống chi, Triệu Thủy Sinh còn giúp ông kiếm lời không ít tiền.
Có một ông chủ họ Trương kinh doanh một cửa hàng gạo nho nhỏ. Bởi vì muốn đổi bảng hiệu, thỉnh ông chủ Hoàng tìm người đọc sách viết cho ông ta, ông chủ Hoàng liền đề cử Triệu Thủy Sinh.
Ban đầu ông chủ Trương còn chướng mắt Triệu Thủy Sinh, bởi vì Triệu Thủy Sinh chưa có danh tiếng.
Nhưng ông chủ Hoàng cực lực đề cử, ông chủ Trương cố gắng tiếp nhận, không nghĩ tới viết xuống tấm biển, ngay cả ông chủ Trương là người ngoài nghề thoạt nhìn cũng cảm thấy đặc biệt có khí thế.
Thường xuyên qua lại như thế, quan hệ với Triệu Thủy Sinh càng ngày càng quen thuộc.
Gần đây ông chủ Trương bởi vì muốn mở một tiệm gạo ở huyện thành, cho nên cũng muốn mang mấy tiểu nhị trong tiệm đến huyện thành, ở trấn trên liền hơi thiếu người, trước mắt đang muốn thuê người.
Ông chủ Trương muốn người có thể chịu khổ nhọc, Triệu Thổ Sinh ngày thường làm việc cũng không lười biếng, vừa lúc có thể đưa đến chỗ của ông chủ Trương.
Người quen dễ nói chuyện, ông chủ Trương vừa nghe Triệu Thổ Sinh là đệ đệ ruột của Triệu Thủy Sinh, vậy còn cần hỏi gì nữa, lập tức đáp ứng.
Chỉ còn chờ Triệu Thổ Sinh trở về lấy đệm chăn lại đây, trực tiếp bắt đầu làm việc.
“Trở về nói rõ với cùng cha mẹ rồi bắt đầu làm việc, lúc nào nghỉ ngơi thì tới nơi này, ta và nhị tẩu đệ chỉ có hai người, có rất nhiều chỗ ở.” Triệu Thủy Sinh phân phó.
Triệu Thổ Sinh vội đáp ứng. Vội vàng trở về lấy đồ đạc.
Lý Lê Hoa đối với việc Triệu Thủy Sinh giúp đỡ Triệu Thổ Sinh, không hề nói gì, rốt cuộc trong mắt thế nhân, bọn họ là huynh đệ ruột.
Nếu làm cho quan hệ với các huynh đệ đều cương cứng, như vậy cho dù ngươi có lý, người khác cũng cảm thấy ngươi không đúng.
Có thể nâng đỡ một người thì cứ nâng đỡ, bằng không họ sống quá khổ, đến lúc đó tìm tới cửa, ngươi có thể mặc kệ sao?
Làm người tay làm hàm nhai, có năng lực nuôi sống bản thân và vợ con, như vậy cả nhà sẽ bình tường an không có việc gì.
Lý Lê Hoa phát giác, mặc kệ là khi nào, đều sẽ vì gia sản linh tinh mà tranh chấp đến mức ngươi chết ta sống. Gia đình giàu có là như thế, gia đình nhà nghèo cũng là như thế.
Chờ Triệu Thủy Sinh thật sự thành tú tài, bên cạnh cần người giúp đỡ, nói không chừng Triệu Thổ Sinh cũng có thể giúp đỡ.
Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không bạc đãi Triệu Thổ Sinh. Bỏ qua quá khứ hướng tới tương lai, chẳng phải là càng tốt?
Triệu Thổ Sinh trở về, đem sự tình nói trước với lão Triệu, bởi vì hắn cảm thấy cha mình vẫn là giảng đạo lý.
Lão Triệu nghe xong, cuối cùng là trên mặt biến tốt, trong khoảng thời gian này cuối cùng có một tin tức tốt.
Lão ngẩng đầu, nói với Triệu Thổ Sinh: “Nếu là nhị ca con tìm việc cho con, vậy làm cho thật tốt, đừng làm mất mặt nhị ca con.”
Triệu Thổ Sinh vội gật đầu, lão Triệu đối với việc Triệu Thủy Sinh còn có thể giúp đỡ huynh đệ này rất vừa lòng, bất quá cứ nghĩ đến hắn có phương pháp lại không đi kiếm tiền dưỡng gia, lại đi học cha vợ hắn, một hai phải đi khảo tú tài gì đó, này trong lòng liền không thoải mái.
“Đi trấn trên, nhìn thấy nhị ca con, nói rõ với hắn một chút, chúng ta đều xuất thân là người nhà quê, tổ tiên cũng không có người nào có thiên phú học tập, bảo hắn dừng tay, đừng đem trong nhà làm cho lung tung rối loạn. Còn có nhị tẩu con, đến lúc đó nam nhân không làm việc, khổ còn không phải nàng? Ta làm cha, đều là vì bọn họ suy nghĩ, một đứa hai đứa vì sao cứ nghe không vào chứ?”
Lẽ ra là khuê nữ của Lý lão nhân, sao ông ta lại không đau lòng, một hai bắt nữ nhi vội chết vội sống làm việc cung phụng Thủy Sinh đọc sách, rốt cuộc vì cái gì chứ.
Nhà ông ta đã như vậy không nói, còn muốn tai họa Triệu gia? Nghĩ đến chỗ này, lão Triệu liền giận sôi máu.
Triệu Thổ Sinh ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại nghĩ, nhị ca nhị tẩu sống tốt hơn trong nhà nhiều, làm gì phải nói những lời đen đủi như vậy?
Lại nói, nhị ca và nhị tẩu đã lớn như vậy, hắn làm đệ đệ, sao có thể nói nhị ca và nhị tẩu?
Bất quá Triệu Thổ Sinh sợ không đáp ứng, cha hắn lại muốn giáo huấn hắn, chỉ có thể đáp ứng ngoài mặt.
Triệu bà tử nghe nói Triệu Thủy Sinh tìm việc cho Triệu Thổ Sinh, một chút cũng không cao hứng, chỉ nói, “Hắn làm ca ca, tìm việc cho đệ đệ mình không phải là chuyện đương nhiên? Đáng cái gì?”
Làm công cho tiệm gạo cấp ăn cấp uống còn có chỗ ở, mỗi tháng còn có tiền công, làm Hà Thúy Cô hâm mộ chết mất. Cũng nghĩ bảo Triệu Thủy Sinh tìm việc cho Triệu Kim Sinh, chỉ là Triệu Kim Sinh lại lắc đầu, “Đều đi ra ngoài, trong nhà làm sao bây giờ? Tam đệ hiện tại còn chưa thành thân, đi ra ngoài lang bạt cũng là tốt.”
Làm Hà Thúy Cô tức giận đến ngã ngửa, cuối cùng trong nhà chỉ còn một mình hắn hầu hạ, tốt xấu cũng là nam nhân của mình, Hà Thúy Cô cũng thấy đau lòng chứ.
Nhưng nam nhân này lại cảm thấy mình ra bên ngoài kiếm sống, không phải là lựa chọn tốt, chỉ có lúc hầu hạ hoa màu, mới cảm thấy thoải mái.
Nam nhân không đi, ả còn có thể thế nào? Vốn dĩ tính toán chẳng sợ da mặt dày cũng phải làm lão nhị tìm việc cho nam nhân nhà mình, ai ngờ hắn chết sống không đi.
Kỳ thật da mặt Hà Thúy Cô thật là dày, lúc trước còn nhờ người viết chứng từ để không còn liên quan tới nhau, nay có chuyện tốt còn nghĩ tìm tới cửa, thật là quá không biết xấu hổ.
Triệu Kim Sinh cảm thấy xấu hổ, cho nên kiên quyết không đi.
“Người ta đã tìm cho ngươi, đã nhờ người ký đảm bảo, sang năm ngươi cứ trực tiếp đi huyện báo danh, tham gia huyện thí.” Cha Lê Hoa nói với Triệu Thủy Sinh.
Hiện tại ông ta vô cùng nhiệt tình, con rể này của mình, tuy rằng đọc sách muộn, nhưng thật sự rất có thiên phú, một chút đã thông suốt.
Nếu Triệu gia bồi dưỡng từ nhỏ, hiện tại nói không chừng đã đậu cả cử nhân, còn phải cực khổ trồng trọt sao?
Chỉ là trên đời không có nếu như, hiện tại thủy sinh là con rể ông ta, cha Lê Hoa cha không biết có bao nhiêu là cao hứng đâu.
Người Triệu gia ánh mắt thiển cận, còn nói những lời vũ nhục người đó, đến lúc đó chờ con rể thi đậu, làm những người Triệu gia đó phải hối hận đi!
“Đa tạ cha!” Triệu Thủy Sinh nói.
“Ngươi muốn cảm tạ ta, vậy phải thành công khảo huyện thí sang năm. Thủy Sinh à, cha trông cậy tất cả vào ngươi, ngươi cũng đừng làm cho ta thất vọng.” Cha Lê Hoa vỗ vỗ bả vai Triệu Thủy Sinh.
Triệu Thủy Sinh nói: “Ta làm hết sức.”
Khảo thí, phần lớn là khảo thực lực, nhưng còn có một phần không nhỏ dựa vào vận khí. Triệu Thủy Sinh cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm có thể thi đậu.
“Hôm nay sao Lê Hoa không ở nhà?” Cha Lê Hoa hỏi.
Việc này cũng quá kỳ cục, nữ nhân lại không ở nhà, đi bên ngoài, để nam nhân của mình lưu tại trong nhà, quá không hiền huệ.
Triệu Thủy Sinh nói: “Là hài tử nhà bà chủ tú phô muốn đính hôn, thỉnh Lê Hoa đi qua hỗ trợ.”
Mấy ngày hôm trước Lưu Đại tỷ đã mời Lý Lê Hoa, đại nữ nhi nhà bà đã làm mai, hiện tại phải đính hôn.
Đính hôn cũng là chuyện đại sự, cần người tới giúp đỡ, nhà chồng Lưu Đại tỷ cũng không có ai, nên thỉnh vài người bao gồm cả Lý Lê Hoa, cũng là có ý tăng cao thanh thế.
Lý Lê Hoa trước kia chỉ nhìn thấy quan môi, hôm nay lại gặp được loại bà mối không phải quan môi, ngữ khí nói chuyện hơi khoa trương một ít, bất quá lời nói từ trong miệng nói ra cũng khá trôi chảy. Con đầu của Lưu Đại tỷ là nữ nhi, lớn lên rất giống Lưu Đại tỷ, đính hôn cũng là nơi môn đăng hộ đối. Bà mối nói những lời dễ nghe, cuối cùng hôn kỳ cũng định xuống, hai bên thông gia đều vô cùng vui mừng.
Còn sính lễ và của hồi môn, cũng là muốn hai bên thông gia ngầm thương lượng.
Lưu Đại tỷ cũng hào phóng, cấp bà mối bao lì xì ước chừng có vài lượng.
Bà mối vui vẻ ra mặt, lại nói thêm một hồi những lời đường mật.
Lý Lê Hoa nghe mà khóe miệng mỉm cười, bà mối này thật đúng là nói chuyện không trùng lặp nha.
“Cô là Lê Hoa đúng không.” Không nghĩ tới trước khi đi bà mối thế nhưng dừng lại nói chuyện với Lý Lê Hoa.
“Xin hỏi bà là?” Trong trí nhớ Lý Lê Hoa không có người này.
Tác giả :
Lý Hảo