Phu Thê Vốn Là Chim Cùng Rừng
Chương 13 Tính toán
Editor: Masha
“Tuy rằng chúng ta phải bị phân ra, nhưng ta còn là con của cha mẹ, chuyện hiếu kính cha mẹ ta trước nay chưa từng quên.”
Triệu Tứ gia và Triệu nhị thúc nghe xong, đều thực vui mừng, Thủy Sinh đứa nhỏ này, không nói gì khác, trước nói hiếu kính cha mẹ.
Triệu bà tử hừ lạnh một tiếng, nếu là hiếu kính, về sau mỗi tháng đưa tiền đi.
“Cho nên, phòng ở này chúng ta sẽ không nhận, coi như là tiền cho cha mẹ dưỡng lão đi.” Theo đạo lý, phòng ở của Triệu gia này, nói như thế nào, cũng phải có một gian của Triệu Thủy Sinh.
“Còn có, tiền tích cóp được trong nhà mấy năm nay, ta cũng không lấy một văn nào, đều đưa cho cha mẹ, để bọn họ mua chút đồ ăn ngon, cũng coi như là hiếu tâm của ta và Lê Hoa.”
Luận về kiểm chứng lòng người, Triệu Thủy Sinh làm dễ như trở bàn tay, bản thân không cần ra một văn tiền nào, là có thể phủi bỏ số tiền về sau phải hiếu kính hai vợ chồng già này.
Hắn không muốn về sau còn phải cho tiền hai vợ chồng già này thường xuyên, không phải hắn không có lương tâm, là hắn căn bản không xem hai vợ chồng này như cha mẹ mà đối đãi, phẩm hạnh của hai vợ chồng này cũng không được, lão Triệu nhìn như công chính, kỳ thật hiện tại còn không phải chỉ vì mặt mũi mà muốn phân bọn họ ra.
Nếu là Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa ban đầu, ngay cả nghề chép sách cũng không có, bị đuổi ra như vậy, tám chin phần mười sẽ phải chịu đói. Càng không cần phải nói việc ngay cả một chỗ để ở cũng không có.
Triệu nhị thúc nói: “Hài tử tốt, các ngươi làm vậy, về sau các ngươi ở chỗ nào đây, còn có, một chút tiền trên người cũng không có, về sau lại làm sao bây giờ? Ta không thể xúc động mà làm vậy được.”
“Nhị thúc, lời này ngươi nói sai rồi, Thủy Sinh muốn hiếu thuận hai vợ chồng chúng ta, đây là chuyện tốt, hắn đã mở miệng thì cứ làm như vậy đi.” Triệu bà tử nói.
Triệu Tứ gia hỏi: “Thủy Sinh, ngươi thật sự quyết định như vậy, không cần phòng ở và tiền?”
Triệu Thủy Sinh gật đầu, “Từ bỏ, những thứ đó đều là tiền cho cha mẹ dưỡng lão.”
Triệu Tứ gia nói: “Nếu như vậy, vậy về sau Thủy Sinh ở riêng không cần mỗi tháng còn phải hiếu kính tiền cho hai vợ chồng các ngươi đi, hắn ngay cả phòng ở cũng từ bỏ. Phòng ở này của các ngươi ở, thật muốn bán đi, còn được chút tiền.”
Nhà ai trong tay không dư chút tiền, phân ra cũng đưa một ít.
Triệu bà tử căn bản không nghĩ hai vợ chồng Thủy Sinh về sau có thể có tiền đồ gì, còn sợ Triệu tứ gia không đồng ý, vội gật đầu, “Về sau, bọn họ sống tốt hay xấu, chúng ta cũng mặc kệ, cũng không cần cho chúng ta tiền hiếu kính gì, chỉ cần không tìm chúng ta đòi tiền là được.”
Bà ta sợ Triệu Thủy Sinh trong chốc lát lại thay đổi chủ ý, vội nói.
Ở trong lòng Triệu bà tử, việc này khẳng định là đầu óc Triệu Thủy Sinh trong lúc nóng lên nói ra, qua thôn này không có nhà trọ khác [1], có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.
Dù sao là chính hắn mở miệng nói, trước khi Lý Lê Hoa biết được, nhanh chóng định ra, miễn cho hai người này đổi ý, chỗ tốt liền mất.
Với lại phòng ở này, thật sự nếu phải phân một gian cho hai vợ chồng lão nhị thì trong lòng bà cũng không dễ chịu.
Nhưng phân gia trong thôn, dù không cho phòng ở thì cũng cho cái khác tương đương giá trị, để người ta mua nhà khác.
Bà sợ Triệu Thủy Sinh nói ra yêu cầu này, cho nên hối thúc để mọi người viết xuống tới.
Còn tiền hiếu kính gì đó về sau, chuyện hão huyền này còn không bằng phòng ở và tiền thật sự đâu.
Cuối cùng Triệu Thủy Sinh cũng chỉ được phân hai mẫu đất, còn đều là ruộng cạn. Triệu Thủy Sinh vậy mà cũng đáp ứng, làm Triệu Tứ gia tức giận đến mức lắc đầu, hận không thể nhắc nhở Triệu Thủy Sinh một chút, sao có thể thiếu tâm nhãn như vậy?
“Các ngươi thật sự đã thương lượng tốt chưa? Đặt bút rồi là không thể sửa lại!” Triệu Tứ gia từng trải qua mấy năm học đường, nhận thức một ít chữ, cho nên mới làm chức lí chính vững chắc như vậy, công văn phân gia này, ông không biết đã viết bao nhiêu cái rồi.
Mắt thấy Triệu Thủy Sinh hơi do dự, giống như muốn mở miệng đổi ý, Triệu bà tử vội nói: “Không đổi ý, không đổi ý, cứ như vậy! Cứ như vậy, Thủy Sinh kia, đây chính là ngươi chủ động hiếu kính ta và cha ngươi, ngươi cũng không thể nói lời không giữ lời.”
Triệu Thủy Sinh do dự nói: “Ta, ta vừa rồi còn chưa thương lượng với tức phụ ta, phòng ở và tiền được phân, cũng nên do ta và tức phụ ta bảo quản, ta cũng chưa hỏi nàng câu nào, đã nói hiếu kính tiền và phòng ở cho cha mẹ, đến lúc đó tức phụ ta tức giận thì làm sao bây giờ, ta vẫn nên hỏi tức phụ ta đã.”
“Hỏi cái gì mà hỏi!” Thanh âm Triệu bà tử đột nhiên đề cao, “Đây là gia sự ta và lão Triệu, nàng ta khác họ, ngay cả một cái trứng còn không sinh được, không hưu nàng đã nể mặt nàng lắm rồi, còn hỏi cái gì? Lão nhị, ngươi do ta sinh, ngay cả tiền dưỡng lão cho cha mẹ chẳng lẽ ngươi cũng không cho. Như vậy không bằng ta chẳng sinh ra ngươi. Nhanh lên, đừng nghĩ đông tưởng tây nữa.”
“Nhưng, chúng ta hiện tại không có phòng ở, vậy phải ở nơi nào, nương, ngài là mẹ ruột ta, cũng không thể bắt chúng ta ngay cả một nơi dung thân cũng không có. Tứ đại bá, ta vừa rồi chưa nghĩ kỹ, hiện tại để ta suy nghĩ một chút nữa?”
Nếu ngươi nghĩ kỹ, chỗ tốt tới tay đã mất! Triệu bà tử sợ Triệu Thủy Sinh thay đổi chủ ý, vội nói: “Được, nhà cũ trước kia của chúng ta, không phải còn ở được sao? Các ngươi ở tại nơi đó là được, bất quá, một văn chúng ta cũng sẽ không phân cho các ngươi, còn ngược lại thì về sau mỗi tháng các ngươi cho ta một trăm văn tiền?”
Triệu Thủy Sinh khẽ cắn môi, nói: “Nếu không, nương vẫn cho ta tiền bạc, mỗi tháng ta đưa cho nương một trăm văn đi.”
Một trăm văn? Các ngươi lấy từ chỗ nào? Chẳng qua là nói chuyện không sợ đau lưỡi.
Với việc đầy miệng hứa hẹn, bà không tin chút nào, chờ tới khi hai vợ chồng này không lấy ra nổi một trăm văn tiền, cho dù bà muốn chết muốn sống, cũng không có cách nào.
Cho nên chuyện này, kiên quyết không được.
“Ta làm gì có tiền cho ngươi? Thủy Sinh, nam nhi một lời nói ra là như đinh đóng cột, ngươi như vậy, cũng không phải là đàn ông!”
Triệu Thủy Sinh lúc này mới uể oải nói: “Cha mẹ sinh ra ta, vậy cứ như vậy đi, tứ đại bá, ngài cứ viết xuống đi, có hậu quả gì tự ta gánh vác!” Dường như là phải phí sức lực rất lớn mới hạ được quyết tâm.
Triệu bà tử nhìn Triệu Tứ gia viết xuống, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Tứ gia không khỏi lắc đầu, Thủy Sinh này thật không biết lợi hại trong đó, vì sao chỉ dăm ba câu đã bị nương mình lừa dối, cái gì cũng không được chia, nhà cũ của Triệu gia đã bị sụp không còn hình dạng, thôn Hoàn Lễ lại đặc biệt xa, căn bản là không thể ở chỗ đó được.
Triệu bà tử này cũng đủ tàn nhẫn, đối xử với nhi tử và con dâu của mình như vậy.
Chỉ bởi vì nhi tử và con dâu không nghe lời bà ta? Quả thực là bà điên.
“Được, lời khác ta cũng không nói nữa, trong lòng các ngươi tự hiểu rõ, nếu Thủy Sinh đã như vậy, về sau cũng đừng nói còn muốn Triệu Thủy Sinh hiếu kính tiền bạc gì đó, như vậy ta chắc chắn không đồng ý.” Trong công văn phân gia cũng đã viết.
Triệu bà tử vội nói: “Tứ ca ngài cứ yên tâm đi, ta làm nương sao có thể tìm hắn đòi tiền?”
Bọn họ không tìm bà ta đòi tiền đã cám ơn trời đất.
May là Thủy Sinh đầu óc nóng lên, bằng không chỗ tốt lớn như vậy, sao có thể thành?
Kỳ thật phòng ở của Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa là nơi vợ chồng son bọn họ thành thân, trong nhà thật sự không có phòng cho bọn họ, Lý Lê Hoa lấy của hồi môn của mình để xây phòng ở cho hai vợ chồng sau này.
Nghiêm khắc mà nói thì phòng ở kia là tài sản riêng của hai vợ chồng.
Nhưng mà ai bảo lúc trước bọn họ không phân gia, đều là phòng ở trong nhà thì cũng là phòng ở của bà ta, hiện giờ bất quá là vật quy nguyên chủ, có gì đặc biệt hơn người?
Còn Lý Lê Hoa nếu biết, có muốn liều mạng với Thủy Sinh hay không, không phải là chuyện Triệu bà tử quan tâm.
Chỗ tốt đến tay, bà ta tuyệt đối sẽ không nhả ra.
Thủy Sinh này, đi theo Lý Lê Hoa ra ngoài, sao càng ngày càng ngốc hơn?
Bất quá, chỗ tốt bọn họ đã lấy được, Thủy Sinh ngốc như vậy, bà không ngại hắn ngốc thêm vài lần.
Đến tận khi ăn cơm, Lý Lê Hoa vẫn luôn xụ mặt, trong lòng Triệu bà tử càng đắc ý.
Bà ta rất thích xem dáng vẻ Lý Lê Hoa tức giận mà không có chỗ phát, ai bảo ngươi đối nghịch với ta, thấy không, báo ứng tới rồi.
Hà Thúy Cô càng cao hứng, phòng ở tuy rằng của hai vợ chồng già, nhưng chờ hai vợ chồng già không còn nữa, còn không phải của đại phòng bọn họ?
Lão nhị thật là cái trứng ngốc, phòng ở của mình cũng nhường ra hết, thật đúng là nhi tử hiếu thuận! Đáng tiếc, không thấy được mặt nhị đệ muội âm trầm như trời mưa sao?
Ả nếu có một trượng phu ngu xuẩn như vậy, khẳng định cũng phải đại náo một hồi!
Chỉ là hiện tại nàng ả được lợi, cho nên tươi cười không giấu được.
“Nam nhân là chủ gia đình, nhị đệ muội, vẫn nên nghe theo chủ gia đình nói. Ngươi xem lão nhị rất hiếu thuận, chờ các ngươi về sau có con, cũng khẳng định sẽ hiếu thuận giống như cha hắn.”
Lý Lê Hoa nói: “Đúng vậy, Thiết Đản về sau sẽ giống các ngươi, cưới một tức phụ cũng giống như đại tẩu.”
Hà Thúy Cô lập tức không cười nữa, trong lòng ả cả ngày mắng hai vợ chồng già lão bất tử, nếu Thiết Đản cưới tức phụ cũng giống ả, vậy không phải là mắng chính ả sao?
Nhưng lời này cũng không thể nói ra, làm Hà Thúy Cô uất nghẹn, quả thực không chịu nổi.
Lúc này Hà Thúy Cô yên tĩnh, không hề vui sướng khi người gặp họa nữa.
Ăn xong một bữa cơm cuối cùng, Triệu bà tử bảo hai vợ chồng nhanh chóng thu thập đồ vật, lão Triệu nói: “Dù sao cũng phải để bọn họ dọn dẹp nhà cũ một chút, rồi mới để cho bọn họ qua ở. Lão bà tử, bà cũng không nên quá đáng!”
Triệu bà tử nói: “Nếu cho bọn họ ở, vậy về sau sẽ ở lại luôn, nhà cũ bên kia, cho dù cũ chút còn rộng hơn nơi này. Lại không phải tự ta nói muốn phòng ở này, là Thủy Sinh chủ động đưa cho ta, ông không phát hiện sắc mặt tức phụ của hắn à, đến lúc đó nháo lên, phòng ở này còn lấy được không? Chúng ta có nhiều phòng ở, về sau hai vợ chồng lão đại cũng chỉ có thể đối xử tốt với chúng ta, ta còn không phải suy nghĩ vì chúng ta sao? Lão tam còn chưa thành gia, nếu không phải vì lão tam, ta cũng không đến mức như vậy. Có phòng ở này, lão tam tìm tức phụ, còn không phải là nhiều thêm một tầng bảo đảm?”
“Lão tam đã lớn như vậy, không tìm tức phụ, thành quang côn [2] thì tốt sao? Ông chẳng lẽ không đau lòng lão tam? Lão nhị bên kia, mặc kệ nói thế nào, tức phụ đã cưới, cho dù hắn không có phòng ở, tức phụ cũng sẽ không chạy, lần này ta tìm con dâu, nhất định tìm người nghe lời, lão nhị này rõ ràng cưới tức phụ đã quên nương. Cũng dám đi theo Lý Lê Hoa bỏ nhà đi, chia như vậy, ta còn xem như tiện nghi cho bọn họ, theo ý ban đầu của ta, cái gì cũng không cho bọn họ, bảo bọn họ cút đi, nhưng Triệu lão tứ kia đã biết, cũng không thể nói gì! Nhưng đây là chuyện trong nhà của chúng ta!”
“Tuy rằng chúng ta phải bị phân ra, nhưng ta còn là con của cha mẹ, chuyện hiếu kính cha mẹ ta trước nay chưa từng quên.”
Triệu Tứ gia và Triệu nhị thúc nghe xong, đều thực vui mừng, Thủy Sinh đứa nhỏ này, không nói gì khác, trước nói hiếu kính cha mẹ.
Triệu bà tử hừ lạnh một tiếng, nếu là hiếu kính, về sau mỗi tháng đưa tiền đi.
“Cho nên, phòng ở này chúng ta sẽ không nhận, coi như là tiền cho cha mẹ dưỡng lão đi.” Theo đạo lý, phòng ở của Triệu gia này, nói như thế nào, cũng phải có một gian của Triệu Thủy Sinh.
“Còn có, tiền tích cóp được trong nhà mấy năm nay, ta cũng không lấy một văn nào, đều đưa cho cha mẹ, để bọn họ mua chút đồ ăn ngon, cũng coi như là hiếu tâm của ta và Lê Hoa.”
Luận về kiểm chứng lòng người, Triệu Thủy Sinh làm dễ như trở bàn tay, bản thân không cần ra một văn tiền nào, là có thể phủi bỏ số tiền về sau phải hiếu kính hai vợ chồng già này.
Hắn không muốn về sau còn phải cho tiền hai vợ chồng già này thường xuyên, không phải hắn không có lương tâm, là hắn căn bản không xem hai vợ chồng này như cha mẹ mà đối đãi, phẩm hạnh của hai vợ chồng này cũng không được, lão Triệu nhìn như công chính, kỳ thật hiện tại còn không phải chỉ vì mặt mũi mà muốn phân bọn họ ra.
Nếu là Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa ban đầu, ngay cả nghề chép sách cũng không có, bị đuổi ra như vậy, tám chin phần mười sẽ phải chịu đói. Càng không cần phải nói việc ngay cả một chỗ để ở cũng không có.
Triệu nhị thúc nói: “Hài tử tốt, các ngươi làm vậy, về sau các ngươi ở chỗ nào đây, còn có, một chút tiền trên người cũng không có, về sau lại làm sao bây giờ? Ta không thể xúc động mà làm vậy được.”
“Nhị thúc, lời này ngươi nói sai rồi, Thủy Sinh muốn hiếu thuận hai vợ chồng chúng ta, đây là chuyện tốt, hắn đã mở miệng thì cứ làm như vậy đi.” Triệu bà tử nói.
Triệu Tứ gia hỏi: “Thủy Sinh, ngươi thật sự quyết định như vậy, không cần phòng ở và tiền?”
Triệu Thủy Sinh gật đầu, “Từ bỏ, những thứ đó đều là tiền cho cha mẹ dưỡng lão.”
Triệu Tứ gia nói: “Nếu như vậy, vậy về sau Thủy Sinh ở riêng không cần mỗi tháng còn phải hiếu kính tiền cho hai vợ chồng các ngươi đi, hắn ngay cả phòng ở cũng từ bỏ. Phòng ở này của các ngươi ở, thật muốn bán đi, còn được chút tiền.”
Nhà ai trong tay không dư chút tiền, phân ra cũng đưa một ít.
Triệu bà tử căn bản không nghĩ hai vợ chồng Thủy Sinh về sau có thể có tiền đồ gì, còn sợ Triệu tứ gia không đồng ý, vội gật đầu, “Về sau, bọn họ sống tốt hay xấu, chúng ta cũng mặc kệ, cũng không cần cho chúng ta tiền hiếu kính gì, chỉ cần không tìm chúng ta đòi tiền là được.”
Bà ta sợ Triệu Thủy Sinh trong chốc lát lại thay đổi chủ ý, vội nói.
Ở trong lòng Triệu bà tử, việc này khẳng định là đầu óc Triệu Thủy Sinh trong lúc nóng lên nói ra, qua thôn này không có nhà trọ khác [1], có tiện nghi không chiếm là vương bát đản.
Dù sao là chính hắn mở miệng nói, trước khi Lý Lê Hoa biết được, nhanh chóng định ra, miễn cho hai người này đổi ý, chỗ tốt liền mất.
Với lại phòng ở này, thật sự nếu phải phân một gian cho hai vợ chồng lão nhị thì trong lòng bà cũng không dễ chịu.
Nhưng phân gia trong thôn, dù không cho phòng ở thì cũng cho cái khác tương đương giá trị, để người ta mua nhà khác.
Bà sợ Triệu Thủy Sinh nói ra yêu cầu này, cho nên hối thúc để mọi người viết xuống tới.
Còn tiền hiếu kính gì đó về sau, chuyện hão huyền này còn không bằng phòng ở và tiền thật sự đâu.
Cuối cùng Triệu Thủy Sinh cũng chỉ được phân hai mẫu đất, còn đều là ruộng cạn. Triệu Thủy Sinh vậy mà cũng đáp ứng, làm Triệu Tứ gia tức giận đến mức lắc đầu, hận không thể nhắc nhở Triệu Thủy Sinh một chút, sao có thể thiếu tâm nhãn như vậy?
“Các ngươi thật sự đã thương lượng tốt chưa? Đặt bút rồi là không thể sửa lại!” Triệu Tứ gia từng trải qua mấy năm học đường, nhận thức một ít chữ, cho nên mới làm chức lí chính vững chắc như vậy, công văn phân gia này, ông không biết đã viết bao nhiêu cái rồi.
Mắt thấy Triệu Thủy Sinh hơi do dự, giống như muốn mở miệng đổi ý, Triệu bà tử vội nói: “Không đổi ý, không đổi ý, cứ như vậy! Cứ như vậy, Thủy Sinh kia, đây chính là ngươi chủ động hiếu kính ta và cha ngươi, ngươi cũng không thể nói lời không giữ lời.”
Triệu Thủy Sinh do dự nói: “Ta, ta vừa rồi còn chưa thương lượng với tức phụ ta, phòng ở và tiền được phân, cũng nên do ta và tức phụ ta bảo quản, ta cũng chưa hỏi nàng câu nào, đã nói hiếu kính tiền và phòng ở cho cha mẹ, đến lúc đó tức phụ ta tức giận thì làm sao bây giờ, ta vẫn nên hỏi tức phụ ta đã.”
“Hỏi cái gì mà hỏi!” Thanh âm Triệu bà tử đột nhiên đề cao, “Đây là gia sự ta và lão Triệu, nàng ta khác họ, ngay cả một cái trứng còn không sinh được, không hưu nàng đã nể mặt nàng lắm rồi, còn hỏi cái gì? Lão nhị, ngươi do ta sinh, ngay cả tiền dưỡng lão cho cha mẹ chẳng lẽ ngươi cũng không cho. Như vậy không bằng ta chẳng sinh ra ngươi. Nhanh lên, đừng nghĩ đông tưởng tây nữa.”
“Nhưng, chúng ta hiện tại không có phòng ở, vậy phải ở nơi nào, nương, ngài là mẹ ruột ta, cũng không thể bắt chúng ta ngay cả một nơi dung thân cũng không có. Tứ đại bá, ta vừa rồi chưa nghĩ kỹ, hiện tại để ta suy nghĩ một chút nữa?”
Nếu ngươi nghĩ kỹ, chỗ tốt tới tay đã mất! Triệu bà tử sợ Triệu Thủy Sinh thay đổi chủ ý, vội nói: “Được, nhà cũ trước kia của chúng ta, không phải còn ở được sao? Các ngươi ở tại nơi đó là được, bất quá, một văn chúng ta cũng sẽ không phân cho các ngươi, còn ngược lại thì về sau mỗi tháng các ngươi cho ta một trăm văn tiền?”
Triệu Thủy Sinh khẽ cắn môi, nói: “Nếu không, nương vẫn cho ta tiền bạc, mỗi tháng ta đưa cho nương một trăm văn đi.”
Một trăm văn? Các ngươi lấy từ chỗ nào? Chẳng qua là nói chuyện không sợ đau lưỡi.
Với việc đầy miệng hứa hẹn, bà không tin chút nào, chờ tới khi hai vợ chồng này không lấy ra nổi một trăm văn tiền, cho dù bà muốn chết muốn sống, cũng không có cách nào.
Cho nên chuyện này, kiên quyết không được.
“Ta làm gì có tiền cho ngươi? Thủy Sinh, nam nhi một lời nói ra là như đinh đóng cột, ngươi như vậy, cũng không phải là đàn ông!”
Triệu Thủy Sinh lúc này mới uể oải nói: “Cha mẹ sinh ra ta, vậy cứ như vậy đi, tứ đại bá, ngài cứ viết xuống đi, có hậu quả gì tự ta gánh vác!” Dường như là phải phí sức lực rất lớn mới hạ được quyết tâm.
Triệu bà tử nhìn Triệu Tứ gia viết xuống, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Triệu Tứ gia không khỏi lắc đầu, Thủy Sinh này thật không biết lợi hại trong đó, vì sao chỉ dăm ba câu đã bị nương mình lừa dối, cái gì cũng không được chia, nhà cũ của Triệu gia đã bị sụp không còn hình dạng, thôn Hoàn Lễ lại đặc biệt xa, căn bản là không thể ở chỗ đó được.
Triệu bà tử này cũng đủ tàn nhẫn, đối xử với nhi tử và con dâu của mình như vậy.
Chỉ bởi vì nhi tử và con dâu không nghe lời bà ta? Quả thực là bà điên.
“Được, lời khác ta cũng không nói nữa, trong lòng các ngươi tự hiểu rõ, nếu Thủy Sinh đã như vậy, về sau cũng đừng nói còn muốn Triệu Thủy Sinh hiếu kính tiền bạc gì đó, như vậy ta chắc chắn không đồng ý.” Trong công văn phân gia cũng đã viết.
Triệu bà tử vội nói: “Tứ ca ngài cứ yên tâm đi, ta làm nương sao có thể tìm hắn đòi tiền?”
Bọn họ không tìm bà ta đòi tiền đã cám ơn trời đất.
May là Thủy Sinh đầu óc nóng lên, bằng không chỗ tốt lớn như vậy, sao có thể thành?
Kỳ thật phòng ở của Triệu Thủy Sinh và Lý Lê Hoa là nơi vợ chồng son bọn họ thành thân, trong nhà thật sự không có phòng cho bọn họ, Lý Lê Hoa lấy của hồi môn của mình để xây phòng ở cho hai vợ chồng sau này.
Nghiêm khắc mà nói thì phòng ở kia là tài sản riêng của hai vợ chồng.
Nhưng mà ai bảo lúc trước bọn họ không phân gia, đều là phòng ở trong nhà thì cũng là phòng ở của bà ta, hiện giờ bất quá là vật quy nguyên chủ, có gì đặc biệt hơn người?
Còn Lý Lê Hoa nếu biết, có muốn liều mạng với Thủy Sinh hay không, không phải là chuyện Triệu bà tử quan tâm.
Chỗ tốt đến tay, bà ta tuyệt đối sẽ không nhả ra.
Thủy Sinh này, đi theo Lý Lê Hoa ra ngoài, sao càng ngày càng ngốc hơn?
Bất quá, chỗ tốt bọn họ đã lấy được, Thủy Sinh ngốc như vậy, bà không ngại hắn ngốc thêm vài lần.
Đến tận khi ăn cơm, Lý Lê Hoa vẫn luôn xụ mặt, trong lòng Triệu bà tử càng đắc ý.
Bà ta rất thích xem dáng vẻ Lý Lê Hoa tức giận mà không có chỗ phát, ai bảo ngươi đối nghịch với ta, thấy không, báo ứng tới rồi.
Hà Thúy Cô càng cao hứng, phòng ở tuy rằng của hai vợ chồng già, nhưng chờ hai vợ chồng già không còn nữa, còn không phải của đại phòng bọn họ?
Lão nhị thật là cái trứng ngốc, phòng ở của mình cũng nhường ra hết, thật đúng là nhi tử hiếu thuận! Đáng tiếc, không thấy được mặt nhị đệ muội âm trầm như trời mưa sao?
Ả nếu có một trượng phu ngu xuẩn như vậy, khẳng định cũng phải đại náo một hồi!
Chỉ là hiện tại nàng ả được lợi, cho nên tươi cười không giấu được.
“Nam nhân là chủ gia đình, nhị đệ muội, vẫn nên nghe theo chủ gia đình nói. Ngươi xem lão nhị rất hiếu thuận, chờ các ngươi về sau có con, cũng khẳng định sẽ hiếu thuận giống như cha hắn.”
Lý Lê Hoa nói: “Đúng vậy, Thiết Đản về sau sẽ giống các ngươi, cưới một tức phụ cũng giống như đại tẩu.”
Hà Thúy Cô lập tức không cười nữa, trong lòng ả cả ngày mắng hai vợ chồng già lão bất tử, nếu Thiết Đản cưới tức phụ cũng giống ả, vậy không phải là mắng chính ả sao?
Nhưng lời này cũng không thể nói ra, làm Hà Thúy Cô uất nghẹn, quả thực không chịu nổi.
Lúc này Hà Thúy Cô yên tĩnh, không hề vui sướng khi người gặp họa nữa.
Ăn xong một bữa cơm cuối cùng, Triệu bà tử bảo hai vợ chồng nhanh chóng thu thập đồ vật, lão Triệu nói: “Dù sao cũng phải để bọn họ dọn dẹp nhà cũ một chút, rồi mới để cho bọn họ qua ở. Lão bà tử, bà cũng không nên quá đáng!”
Triệu bà tử nói: “Nếu cho bọn họ ở, vậy về sau sẽ ở lại luôn, nhà cũ bên kia, cho dù cũ chút còn rộng hơn nơi này. Lại không phải tự ta nói muốn phòng ở này, là Thủy Sinh chủ động đưa cho ta, ông không phát hiện sắc mặt tức phụ của hắn à, đến lúc đó nháo lên, phòng ở này còn lấy được không? Chúng ta có nhiều phòng ở, về sau hai vợ chồng lão đại cũng chỉ có thể đối xử tốt với chúng ta, ta còn không phải suy nghĩ vì chúng ta sao? Lão tam còn chưa thành gia, nếu không phải vì lão tam, ta cũng không đến mức như vậy. Có phòng ở này, lão tam tìm tức phụ, còn không phải là nhiều thêm một tầng bảo đảm?”
“Lão tam đã lớn như vậy, không tìm tức phụ, thành quang côn [2] thì tốt sao? Ông chẳng lẽ không đau lòng lão tam? Lão nhị bên kia, mặc kệ nói thế nào, tức phụ đã cưới, cho dù hắn không có phòng ở, tức phụ cũng sẽ không chạy, lần này ta tìm con dâu, nhất định tìm người nghe lời, lão nhị này rõ ràng cưới tức phụ đã quên nương. Cũng dám đi theo Lý Lê Hoa bỏ nhà đi, chia như vậy, ta còn xem như tiện nghi cho bọn họ, theo ý ban đầu của ta, cái gì cũng không cho bọn họ, bảo bọn họ cút đi, nhưng Triệu lão tứ kia đã biết, cũng không thể nói gì! Nhưng đây là chuyện trong nhà của chúng ta!”
Tác giả :
Lý Hảo