Phu Thê Nhà Nghèo
Chương 180 Thần phượng
Edit: Sahara
Lý Ỷ La xoa đầu hai đứa: "Làm quá rồi đó! Ngày nào cũng gặp mẹ kia mà!"
Tử Tĩnh, Tử Xu, mỗi đứa ôm một tay Lý Ỷ La, cùng bĩu môi nói: "Mẹ không bế con~!"
Lý Ỷ La phì cười. Đúng là hơn một tháng nay, nàng hơi bỏ bê các con. Lý Ỷ La vội vàng nhận lỗi, luôn miệng nói phải, phải, là lỗi của mẹ. Thấy hai đứa vừa ngủ dậy nên tóc tai bù xù, nàng liền sai Tôn mẫu mang lược tới, tự tay chải đầu búi tóc cho hai con.
Lúc được chải đầu, hai tỷ muội ngoan hết biết. Tử Tĩnh còn nhắm mắt thở ra: "Thoải mái quá!"
Lý Ỷ La bị câu này chọc cười: "Con biết cái gì là thoải mái à?"
"Con biết đó~~~!" Tử Tĩnh hừ, ra chiều giận dỗi.
"Được! Được!" Lý Ỷ La búi cho Tử Tĩnh hai búi tóc nhỏ như hai cái bánh bao, lại cài thêm hai đóa hoa, sau đó lấy gương ra cho Tử Tĩnh soi. Tử Tĩnh thích vô cùng, duỗi tay lên muốn sờ hai búi tóc vừa được mẹ bới cho.
Lý Ỷ La vội đè tay Tử Tĩnh lại: "Sờ rồi sẽ bị rối, không đẹp nữa đâu!"
Tử Tĩnh vội bỏ tay, tự mình cầm gương nhìn trái nhìn phải, vừa ngắm mình trong gương vừa chẹp miệng: "Đẹp quá~~"
Tử Xu ở một bên chề môi nhìn đại tỷ nhà mình.
"Tử Xu có muốn cài hoa không?" Lý Ỷ La nhịn cười nhìn Tử Xu.
Trừ những lúc giận dỗi ra thì Tử Tĩnh không khác gì những bé gái bình thường. Tử Tĩnh thích đồ trang sức, thích váy áo xinh đẹp.
Tử Xu thì khác!
Ba đứa bé nhà nàng vốn dĩ đã khỏe hơn những đứa trẻ bình thường. Thế nhưng, sức Tử Xu hình như càng ngày càng lớn. Lúc Tử Xu còn nhỏ, biểu hiện chưa rõ ràng lắm, cho đến cách đây không lâu, Lý Ỷ La tận mắt nhìn thấy Tử Xu dễ dàng khiêng một tảng đá không nhỏ ném xuống hồ nước.
Tử Xu cũng không thích mặc váy, vì cảm thấy lúc chạy nhảy quá vướng víu, cho nên Tử Xu thích mặc quần hơn.
Nghe mẹ hỏi có muốn cài hoa hay không, Tử Xu bèn nhìn hai bông hoa trên búi tóc đại tỷ, rồi lại sờ sờ lên đầu mình, do dự một lúc mới nói: "Muốn ạ!"
Coi bộ nữ hán tử nhỏ nhà ta cũng thích làm đẹp nha! Lý Ỷ La cười thầm trong bụng, sau đó bắt đầu chải tóc cho Tử Xu.
Được mẹ chải đầu xong, Tử Xu chạy tới bên cạnh Tử Tĩnh cùng soi gương. Tử Xu nhìn bông hoa trên búi tóc bên trái, rồi lại nhìn sang bông hoa trên búi tóc bên phải, đôi môi nhỏ khẽ kéo dãn rồi cong lên.
"Đệ đệ đâu? Còn chưa dậy sao?" Thấy chải tóc cho hai con gái xong rồi mà con trai còn chưa thức, nên Lý Ỷ La muốn vào phòng xem thử.
"Mẹ~......"
Lý Ỷ La vừa đứng dậy thì thấy Tử Khuê đã đứng ở cửa phòng, tay ôm gối ôm nhỏ, chân mang dép lê do Lý Ỷ La đặc chế. Búi tóc nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên mặt còn có vết đỏ do nằm đè má lâu trên gối. Hai mắt long lanh nước, giống hệt mắt Tần Chung.
Lý Ỷ La vẫy vẫy tay gọi Tử Khuê đến bên mình: "Còn ngủ nữa thì trời sẽ tối mất. Lại đây! Để mẹ chải đầu cho!"
Trước khi bế môn thêu, nàng từng nói bọn trẻ không được tới quấy rầy nàng. Chúng rất ngoan và nghe lời, thường xuyên chạy đến chơi trước cửa phòng nhưng không làm phiền nàng. Đợi đến tối, khi nàng từ trong phòng đi ra, chúng mới quấn lấy nàng một chút.
Thấy mẹ vẫy tay gọi, hai mắt Tử Khuê sáng lên ngay lập tức, đôi chân ngắn một mẫu thoăn thoắt chạy nhào vào lòng mẹ. Lý Ỷ La ôm lấy viên pháo nhỏ bắn đến, đỡ thân hình bé xíu kia đứng vững rồi búng nhẹ lên trán nó: "Đi từ từ không được sao? Mẹ ngồi ở đây, đâu có chạy mất!"
Ai ngờ, Tử Tĩnh đang soi gương nghe xong liền chen miệng vào: "Chạy mà~! Chạy vào phòng! Không quan tâm đến tụi con~!"
Lý Ỷ La nghe, vừa đau lòng vừa thấy buồn cười, nàng hôn từng đứa: "Mẹ từng nói, làm sai thì phải xin lỗi! Lần này là mẹ sai, mẹ xin lỗi các con!"
Ba đứa cùng ôm chầm lấy Lý Ỷ La, nũng nịu không ngừng: "Mẹ ơi~~~!"
"Được rồi! Tử Khuê, qua đây! Để mẹ chải đầu cho nào!"
Tử Khuê dạ lớn, nghiêm chỉnh đứng trước mặt mẹ. Lý Ỷ La chải đầu cho Tử Khuê, rồi búi một búi tóc nhỏ ở sau đỉnh đầu Tử Khuê.
Xong xuôi, Lý Ỷ La cầm gương nhỏ qua cho Tử Khuê soi: "Nhìn xem nào~, quả là một tiểu ca tuấn tú!"
Tử Khuê nhìn búi tóc của mình, rồi quay sang nhìn hai tỷ tỷ. Sau đó, Tử Khuê ngắt ngắt cái gối ôm nhỏ của mình, nhỏ giọng nói: "Con cũng muốn!"
"Muốn cái gì?"
"Hoa~!"
Tử Xu phì một tiếng thật lớn rồi kêu lên: "Đệ là bé trai! Bé trai thì không thể cài hoa~!"
Tử Khuê tiếp tục nhìn bùi tóc của hai tỷ tỷ: ".....Đẹp~~!"
Lý Ỷ La nhìn ánh mắt thèm thuồng của con trai nhỏ, tim mềm nhũn: "Được rồi! Mẹ cài cho con một bông. Có điều, con là bé trai, bây giờ có thể cài hoa, sau này thì không thể, có biết không?"
Tử Khuê nhoẻn miệng, dạ một tiếng thật lớn.
Được cài hoa cho rồi, Tử Khuê liền soi gương mãi không chịu thôi.
Lý Ỷ La chọt vào trán cả ba đứa: "Nhỏ vậy đã ham đẹp, y hệt cha các con!"
Ba đứa ôm chầm lấy mẹ cười hi hi ha ha.
Lý Ỷ La được ba con ôm, tâm trạng cực kỳ vui vẻ thoải mái.
Tôn mẫu và ba nha hoàn ở bên cạnh nhìn. Tôn mẫu nói: "Phu nhân, người bận rộn may phượng bào suốt mấy ngày qua, hai tiểu thư và thiếu gia có chơi cũng chơi trước cửa phòng, canh giữ cho người. Bây giờ phu nhân may xong phượng bào rồi, nên tiểu thư và thiếu gia mới muốn gần gũi với phu nhân hơn, để bù đắp khoảng thời gian vừa qua."
Lý Ỷ La xoa đầu ba đứa, nàng chìa mặt tới: "Các con muốn gần gũi mẹ à? Được, mẹ cho các con hôn! Ai muốn hôn nào?"
"Con...."
"Con...."
"Con..."
Ba đứa tranh nhau bám vào người mẹ, bám trúng tay thì ôm tay, bị tuột xuống thì ôm chân, vịnh được mặt mẹ thì ôm lấy hôn hết một cái lại thêm một cái.
"Được rồi~! Được rồi~!"
Lý Ỷ La cười vang.
Ba đứa vẫn không chịu ngừng, tiếp tục hôn chụt chụt, thậm chí có mấy lần vui vẻ quá mức, Lý Ỷ La còn cảm nhận được răng của bọn nhỏ cắn vào mặt nàng.
Lý Ỷ La ráng nhịn đau. Ai bảo nàng lơ là các con hơn một tháng trời. Bọn nhỏ muốn gần mẹ hơn cũng là chuyện bình thường: "Được rồi, mấy tâm can bảo bối của mẹ, mặt mẹ bị các con hôn đau luôn rồi này!"
Có lẽ hôm nay Lý Ỷ La quá dịu dàng, nên ba đứa cảm thấy có thể tùy hứng nghịch ngợm hơn. Vì thế, đứa nào cũng xem lời Lý Ỷ La như gió thoảng bên tai. Ba đứa vẫn chơi hết sức nhiệt tình, hôn thôi chưa đủ, còn dùng tay nhéo nựng, lại thêm dùng răng cắn....
"Được rồi!" Cuối cùng Lý Ỷ La cũng bị chọc cho bùng nổ: "Còn cắn nữa là ăn đòn đấy!"
Mấy con heo con này, ra tay không biết nặng nhẹ, vừa hiền một chút thì chúng lập tức được đà lấn tới.
Ba đứa nghe giọng mẹ cao lên, có triệu chứng bùng phát lửa giận thì lập tức trở nên ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người mẹ. Sau đó, ba đứa thẳng lưng đứng thành hàng ngang trước mặt Lý Ỷ La, cùng nhìn nàng gọi: "Mẹ~~!"
"Mấy đứa còn biết mẹ là mẹ các con hả? Nhìn xem vết các con cắn mẹ này!" Lý Ỷ La lấy gương soi, mấy chỗ bị cắn đều có dấu răng, có chỗ còn bị đỏ, sưng nhẹ.
"Nói cho mấy đứa biết, mẹ chính là bảo bối của cha các con, các con biến mặt mẹ thành thế này, chờ cha các con về nhìn thấy, xem cha các con xử lý các con thế nào!"
Ba đứa không cho là vậy. Trong nhà này ai hung dữ nhất? Không phải là mẹ sao? Cha không có hung dữ với chúng đâu.
Tuy không lo chuyện cha sẽ phạt mình, nhưng nhìn mặt mẹ bị cắn đỏ, ba đứa vẫn đau lòng. Tử Tĩnh kêu lên: "Mẹ đau, phù, phù!"
Tử Tĩnh vô cùng nghiêm túc thổi thổi vào vết cắn trên mặt mẹ.
Tử Xu, Tử Khuê nhìn thấy, cũng chạy tới thổi thổi cho Lý Ỷ La. Tử Khuê còn vừa thổi vừa nghiêm túc nói: "Đau bay đi!"
Đây là lời Tôn mẫu nói lúc chúng bị ngã đau, bọn trẻ đều nhớ rõ.
Vừa nãy còn giận không thể tét mông đám tiểu quỷ này, bây giờ cảm nhận hơi thở của chúng phà trên mặt, tim Lý Ỷ La bị hòa tan thành nước, không giận các con nổi nữa.
"Được rồi, mẹ không đau nữa. Có điều các con phải nhớ kỹ, cho dù thích một ai đó cách mấy cũng không được cắn người ta. Mấy đứa các con đâu phải chó, người bị các con cắn cũng sẽ đau."
Đôi mắt to tròn của Tử Tĩnh ngập nước, khẽ sờ lên mặt mẹ thật là nhẹ: "Mẹ~~, Đại Châu xin lỗi~~!"
Lý Ỷ La hài lòng gật đầu: "Ừm! Có lỗi nhận lỗi là tốt! Biết sai chịu sửa mới là đứa trẻ ngoan!"
Lý Ỷ La xoa đầu Tử Tĩnh, xong rồi quay sang nhìn hai đứa còn lại: "Các con thì sao?"
"Xin lỗi mẹ~..." Tử Khuê ủ rũ cúi đầu xin lỗi, thể hiện nội tâm áy náy của mình.
Lý Ỷ La cũng xoa đầu hai đứa: "Ngoan lắm! Mẹ không đau nữa. Các con đều là những đứa trẻ ngoan!"
Lúc này, ba đứa mới nở nụ cười trở lại.
Không lâu sau đó, Tần Chung về đến. Như thường lệ, Tần Chung vừa về liền ôm mấy củ cải nhà mình hôn hít, xong xuôi mới tới ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, nắm tay nàng xoa nắn: "Được hoàng hậu nương nương ban thưởng không ít phải không?"
Lý Ỷ La gật đầu: "Ừ! Tin tức của chàng nhanh thật. Hoàng hậu nương nương rất thích bộ phượng bào này."
Lúc đầu, Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, nắm tay nàng vừa bóp vừa nắn, chuyên chú thưởng thức mấy ngón tay thon dài xinh đẹp. Sau đó, hắn ngước mặt lên, vừa nhìn thấy mặt Lý Ỷ La, thì gương mặt mới đó còn tươi cười bỗng dưng cương cứng: "Xảy ra chuyện gì? Trong cung có người ức hiếp nàng?"
Thấy trên mặt Lý Ỷ La có mấy chỗ sưng đỏ, điều đầu tiên Tần Chung nghĩ đến là trong cung có người ức hiếp Lý Ỷ La.
"Chàng sao vậy?" Tuy trên mặt còn vết đỏ, nhưng không còn đau nữa. Sức trẻ con đâu có bao lớn, bởi vì nàng có dị năng nên làn da nàng đặc biệt trắng mịn, vì thế hơi có dấu một chút cũng nhìn rõ hơn bình thường.
Sắc mặt Tần Chung nặng nề, vươn tay sờ lên mặt Lý Ỷ La: "Sao mặt nàng lại thế này?"
Lý Ỷ La chợt vỡ lẽ: "Cái này hả? Là đám chó con trong nhà cắn đấy!"
Nàng chỉ vào ba củ cải đang đứng trước mặt hai người.
Trong nhà này luôn là nghiêm mẫu từ phụ. Mỗi lần bọn trẻ phạm lỗi, người đứng ra trách phạt dạy dỗ luôn là Lý Ỷ La. Còn Tần Chung, mặc kệ bọn trẻ quấy phá nghịch ngợm cỡ nào thì Tần Chung cũng mỉm cười cho qua.
Cho nên ba đứa trẻ không hề sợ Tần Chung. Nhưng lỡ cắn mặt mẹ sưng đỏ, ba đứa đều đau lòng, ngoài ra còn có hơi chột dạ. Thấy cha nhìn sang, Tử Khuê vội nói: "Phù, phù, đau bay đi!"
Tử Tĩnh, Tử Xu cũng gật đầu lia lịa.
Tần Chung thay đổi dáng vẻ dễ dãi ngày xưa, thay vào đó là thái độ nghiêm khắc, im lặng nhìn bọn trẻ, không nói một lời.
Mỗi lần Tần Chung trầm gương mặt xuống thì sẽ tạo cho người ta cảm giác sợ hãi vô hình. Lúc còn ở quê, đám con của Tần Phấn, Tần Diệu đều có cảm giác như vậy với Tần Chung. Do trước nay Tần Chung hết mực yêu thương ba đứa trẻ, nên chúng chưa từng có dịp chứng kiến một mặt khác của cha mình.
Thấy cha trầm mặt, cả ba đứa đều không hẹn mà cùng co đầu rụt cổ lại. Tử Tĩnh thấp thỏm ngẩng gương mặt nhỏ lên, tươi cười với Tần Chung: "Cha~~...."
"Tại sao cắn mẹ?" Biểu cảm trên mặt Tần Chung không hề nơi lỏng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặt đáng sợ.
Dưới biểu cảm như vậy, ba đứa muốn cười cũng cười không nổi. Tử Khuê nắm chặt gối ôm, mắt nhìn mũi chân, không dám nói tiếng nào. Tử Xu không có cúi đầu nên nhìn thẳng Tần Chung. Tử Tĩnh hức một tiếng, mếu miệng sắp khóc.
Tần Chung nhìn Tử Khuê: "Ngẩng đầu lên! Cha hỏi con, tại sao cắn mặt mẹ?"
Tử Khuê nghe lời ngẩng đầu lên, hai chân chà chà trên đất: "Không.... Không cẩn thận..."
"Hai đứa thì sao? Cũng là không cẩn thận?"
Tử Tĩnh, Tử Xu cùng gật đầu.
Tần Chung ừm một tiếng, sai Tôn mẫu lấy chổi lông gà tới.
Nãy giờ Lý Ỷ La vẫn ngồi yên ôm tâm trạng xem kịch, bây giờ thấy Tần Chung muốn đánh con thật, nàng vội nói: "Tướng công, đừng giận mà! Bọn nhỏ chỉ chơi đùa mà thôi. Con nít nào biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa, trước kia chúng còn phá phách nghịch ngợm hơn thế này, cũng đâu thấy chàng tức giận. Sao hôm nay chàng lại vì chút chuyện nhỏ mà so đo với các con?"
Bọn nhỏ cũng không cố ý, Lý Ỷ La cho rằng chuyện hôm nay không tính là lỗi.
Tôn mẫu chần chừ do dự nhìn Tần Chung: "Lão gia...."
"Đi lấy!" Tần Chung không đổi ý. Ra lệnh cho Tôn mẫu xong thì nhìn Lý Ỷ La: "Trước kia, chúng chỉ phạm lỗi nhỏ, đương nhiên ta không chấp nhặt. Nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua. Chúng nó cắn nàng, còn không biết nặng nhẹ, thì càng phải được dạy dỗ!"
Tử Tĩnh, Tử Khuê cùng mếu máo, thút thít nhìn Lý Ỷ La: "Mẹ..."
Ngược lại, tuy Tử Xu cũng sợ, nhưng cô bé không khóc giống đại tỷ và tam đệ.
Cầm chổi lông gà, Tần Chung bảo ba đứa quay người lại.
Tử Tĩnh lau nước mắt, thử gọi thêm một tiếng cha, nhưng Tần Chung vẫn thờ ơ như cũ.
Lúc này, ba đứa trẻ mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng cha đã thay đổi. Cả ba cùng quay người lại. Tần Chung đánh Tử Khuê trước nhất.
Chổi vừa đánh vào mông, Tử Khuê liền bật khóc, tiếng khóc đặc biệt lớn.
Tần Chung vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đánh. Cũng may là hiện giờ trời dần bước vào thu, bọn nhỏ được mặc dày hơn một chút. Nếu không còn không biết bị đau đến cỡ nào.
Nghe tiếng khóc xé lòng của Tử Khuê, Tử Tĩnh và Tử Xu cùng run lên. Tử Tĩnh bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít. Tử Xu nắm chặt nắm tay nhỏ, mặt hiện lên vẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, im lặng chờ chổi lông gà đánh tới.
Đánh mỗi đứa năm roi xong Tần Chung mới ngừng tay, hắn nói: "Phạt đứng! Đợi lát nữa từng người nói cho cha biết mình sai ở đâu. Nói không được thì tiếp tục đứng!"
Ba đứa trẻ cùng ôm mông. Tử Tĩnh, Tử Khuê vừa đi vừa khóc, nước mắt đầy mặt, muốn đáng thương bao nhiêu là có bấy nhiêu. Nước mắt Tử Xu đảo quanh vành mắt, nhưng lại kiên cường bất khuất không rơi xuống.
Lúc Tần Chung đánh bọn nhỏ, tuy Lý Ỷ La rất đau lòng, nhưng nàng không lên tiếng cản Tần Chung. Bởi nàng muốn các con nàng hiểu rõ một điều, thời điểm cha hoặc mẹ dạy dỗ chúng nó, chúng nó không thể cầu cứu người còn lại.
Đợi bọn trẻ mang theo tiếng khóc thút thít đi đến cạnh tường phạt đứng, Lý Ỷ La mới kéo Tần Chung: "Chàng qua đây với ta!"
Nói xong, Lý Ỷ La liền kéo Tần Chung vào phòng.
"Tướng công, chuyện hôm nay không phải chuyện gì to tát. Chẳng qua là các con còn nhỏ nên không khống chế được sức lực mình. Đợi con lớn hơn một chút, tự nhiên chúng sẽ không phạm lỗi tương tự như này. Chuyện ta cần chàng nghiêm khắc, chàng lại không quan tâm. Chuyện không đáng, chàng lại cố tình nghiêm khắc. Nhìn đi, con bị chàng dọa thành bộ dáng gì rồi kìa!"
Lý Ỷ La khoanh tay trước ngực, có hơi hờn giận Tần Chung.
Tần Chung thở dài, duỗi một tay ôm Lý Ỷ La vào lòng, tay còn lại xoa mặt nàng: "Ta thương các con, vì chúng là cốt nhục của ta và nàng. Thế nhưng, dù chúng có là con của ta và nàng đi nữa, thì trong lòng ta, trọng lượng của chúng mãi mãi không nặng bằng nàng. Nàng mới là bảo vật quý báu nhất của ta! Chúng làm bảo vật của ta bị thương, sao ta có thể bỏ qua cho chúng được?"
Nói đến đây, Tần Chung đau lòng hôn lên chỗ bị sưng đỏ trên mặt Lý Ỷ La, hôn xong lại tiếp tục thở dài: "Ba tiểu quỷ kia, chúng nên cảm thấy may mắn vì chúng là con của ta, nếu đổi thành người khác, dám làm nàng bị thương như vậy....."
Lý Ỷ La nghe xong, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Vốn tưởng sau khi có con rồi, tính cách Tần Chung ít nhiều sẽ thay đổi, nào ngờ vẫn y như vậy.
Lý Ỷ La hừ một cái: "Là do da ta quá trắng mới dễ để lại dấu, chứ có đau gì đâu! Chúng là tâm can bảo bối của ta, chúng cắn ta, mặt ta không đau, chàng đánh chúng như vậy, ngược lại làm lòng ta đau như dao cắt đây nè!"
Tần Chung xoa đầu Lý Ỷ La, cười nói: "Vậy chẳng khác nào cho chúng Thượng Phương Bảo Kiếm? Nàng bảo nên làm thế nào cho phải?"
Lý Ỷ La nắm tay Tần Chung: "Ta không đùa với chàng! Con nhỏ đương nhiên phải dạy, nhưng những chuyện nhỏ giống như hôm nay, chàng không cần phải chuyện bé xé to."
Tần Chung lại không đồng ý, cố chấp nói: "Trong lòng ta, những chuyện trước đây đều là chuyện nhỏ, chuyện chúng làm nàng bị thương như hôm nay mới là chuyện lớn."
"Chàng...."
"Được rồi, nàng đừng nóng! Sau này, chỉ cần nàng không để chúng làm bị thương thì ta sẽ không động đến chúng."
"Sao ta nghe thế nào cũng có cảm giác như chàng đang uy hiếp ta vậy?"
Tần Chung vuốt lưng Lý Ỷ La, cười nói: "Sao có thể chứ!"
Tối hôm đó, ba đứa trẻ không dính lấy Tần Chung như thường ngày, ánh mắt chúng nhìn Tần Chung mang theo dò xét, giống như đây là đầu tiên quen biết người cha này.
Tần Chung uống một hớp canh, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi!"
Ba đứa liền vùi đầu vào chén, ra vẻ chăm chú ăn cơm. Từ sau khi cai sữa, đây là bữa cơm đầu tiên ba đứa chúng nó ăn yên tĩnh, đàng hoàng nhất. Lý Ỷ La cảm thấy rất buồn bực. Ngày thường, rõ ràng nàng nghiêm khắc hơn Tần Chung rất nhiều, nhưng sau khi bọn trẻ chịu phạt xong, vết thương lành liền quên đau, mới giây trước còn khóc oa oa thì giây sau đã nhào tới ôm đùi nàng.
Đâu giống Tần Chung, bình thường không hờn không giận, nhưng vừa nghiêm mặt dạy một chút, ba đứa lập tức ngoan ngoãn, vừa thấy Tần Chung thì như chuột thấy mèo.
Ăn cơm xong, Lý Ỷ La đi tắm, để Tần Chung dỗ bọn trẻ ngủ. Ý đồ là để Tần Chung làm dịu lại quan hệ với các con. Tần Chung mỉm cười gật đầu nhận nhiệm vụ.
Ba đứa nhỏ còn tưởng hôm nay sẽ do mẹ dỗ mình ngủ, nên ở trên giường đùa giỡn không ngừng. Nào ngờ, người bước vào lại là cha.
Ba đứa lập tức ngồi im bất động. Sau đó giống như được mở công tắc, cùng vội vàng nằm xuống ngay lập tức, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tần Chung bật cười: "Các con la lớn như vậy, bên ngoài cũng nghe thấy, còn giả vờ cái gì?"
Ba đứa mở hé mắt thăm dò tình hình "quân địch", thấy cha đang mỉm cười, dáng vẻ y hệt ngày thường.
"Cha~..." Tử Tĩnh thử gọi một tiếng.
Tần Chung mỉm cười ừ một tiếng.
"Cha, cha có đánh nữa không?" Tử Tĩnh còn chưa tin tưởng.
Tần Chung đáp: "Chỉ cần các con không cắn mẹ, làm mẹ bị thương như hôm nay, cũng không làm mẹ đau lòng, thì cha sẽ không đánh nữa!"
Ba đứa cùng liếc nhau, rồi réo lên hoan hô. Sau đó, ba đứa lập tức bò dậy, ôm cổ Tần Chung. Lý Ỷ La tắm xong không bước vào, mà đứng ngoài lén nhìn qua khe cửa, thấy các con đang ngoan ngoãn nằm trên giường, Tần Chung ở bên cạnh kể chuyện cho chúng nghe. Đợi bọn trẻ ngủ say, Tần Chung ngắm nghía các con, kéo chăn đắp cho chúng đàng hoàng, xong mới nhỏ giọng mắng: "Tiểu quỷ hư hỏng! Ta còn hận không thể ngậm mẹ các ngươi trong miệng, các ngươi thì ngược lại, dám làm mặt nương tử ta bị thương. Nếu dám có lần sau...."
Tần Chung xoa nhẹ đầu ba đứa, chắc chắn đã đắp kỹ chăn mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Ỷ La nghe Tần Chung nói mà buồn cười không thôi. Nghe xong liền trở về phòng trước.
Tần Chung trở lại bộ dáng từ phụ, bọn trẻ cũng bám dính lấy hắn như trước. Trong nhà lại khôi phục ngày tháng hạnh phúc yên tĩnh. Mà hoàng cung cũng bắt đầu nghênh đón ngày sinh thần của hoàng hậu.
Sinh thần của hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu phu thê tình thâm, đúng lúc năm nay hoàng thượng vừa nắm lại đại quyền triều chính, nên hoàng thượng có ý tổ chức tiệc thật lớn cho hoàng hậu.
Quốc lực Đại Việt hùng hậu, cách sinh thần của hoàng hậu một tháng, sứ giả các nước lân bang đã lần lượt mang theo lễ vật đến kinh thành. Do hải mậu phát triển hưng thịnh, nên có không ít sứ giả các quốc gia ở hải ngoại đi thuyền đến Đại Việt. Dù đường xá xa xôi, nhưng may mắn, họ cũng đến kịp trong đêm ngay trước ngày sinh thần hoàng hậu.
Ngày sinh thần của hoàng hậu, hoàng cung đặc biệt náo nhiệt phi thường.
Sứ giả các nước, bá quan văn võ trong triều, còn có phi tần ở hậu cung đều đến dự tiệc.
Sau buổi ca vũ, thái giám kéo dài giọng xướng cao: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Mọi người cùng nhìn về phía cửa đại điện, sánh vai cùng long bào hoàng sắc là phượng bào đỏ thẳm. Trên người hoàng hậu còn tản ra một vầng sáng vàng nhạt, thậm chí còn có người nhìn thấy chim phượng hoàng bay lượn xung quanh hoàng hậu.
Mọi người chớp chớp mắt, gì thế này? Trên đợi thật sự có phượng hoàng sao?
Mọi người dụi mắt rồi mở to mắt nhìn lại lần nữa, cái nhìn thấy vẫn là cảnh tượng đó.
Mọi người không ai dám tin. Một vài sứ giả của tiểu quốc lân cận nhìn thấy phượng hoàng bay xung quanh hoàng hậu thì không tự chủ được mà quỳ xuống, miệng lẩm bẩm: "Thần Phượng! Đại Việt thật sự có Thần Phượng!"
__________________
*Kịch ngắn của Sa:
Tần Chung: "Chúng nên thấy may mắn vì chúng là con của ta, nếu đổi thành người khác, dám làm nàng bị thương thế này...."
Lý Ỷ La: "Hay thật! Nếu đổi thành hoàng thượng thì sao?"
Tần Chung: "Tạo phản! Thay triều hoán vị!"
Lão Nạp Bất Đổng Ái: "Nếu đổi thành ta, ta ngược nương tử ngươi thì sao?"
Tần Chung: "Học theo Tần Thủy Hoàng, đốt sách chôn nho!"
Lý Ỷ La xoa đầu hai đứa: "Làm quá rồi đó! Ngày nào cũng gặp mẹ kia mà!"
Tử Tĩnh, Tử Xu, mỗi đứa ôm một tay Lý Ỷ La, cùng bĩu môi nói: "Mẹ không bế con~!"
Lý Ỷ La phì cười. Đúng là hơn một tháng nay, nàng hơi bỏ bê các con. Lý Ỷ La vội vàng nhận lỗi, luôn miệng nói phải, phải, là lỗi của mẹ. Thấy hai đứa vừa ngủ dậy nên tóc tai bù xù, nàng liền sai Tôn mẫu mang lược tới, tự tay chải đầu búi tóc cho hai con.
Lúc được chải đầu, hai tỷ muội ngoan hết biết. Tử Tĩnh còn nhắm mắt thở ra: "Thoải mái quá!"
Lý Ỷ La bị câu này chọc cười: "Con biết cái gì là thoải mái à?"
"Con biết đó~~~!" Tử Tĩnh hừ, ra chiều giận dỗi.
"Được! Được!" Lý Ỷ La búi cho Tử Tĩnh hai búi tóc nhỏ như hai cái bánh bao, lại cài thêm hai đóa hoa, sau đó lấy gương ra cho Tử Tĩnh soi. Tử Tĩnh thích vô cùng, duỗi tay lên muốn sờ hai búi tóc vừa được mẹ bới cho.
Lý Ỷ La vội đè tay Tử Tĩnh lại: "Sờ rồi sẽ bị rối, không đẹp nữa đâu!"
Tử Tĩnh vội bỏ tay, tự mình cầm gương nhìn trái nhìn phải, vừa ngắm mình trong gương vừa chẹp miệng: "Đẹp quá~~"
Tử Xu ở một bên chề môi nhìn đại tỷ nhà mình.
"Tử Xu có muốn cài hoa không?" Lý Ỷ La nhịn cười nhìn Tử Xu.
Trừ những lúc giận dỗi ra thì Tử Tĩnh không khác gì những bé gái bình thường. Tử Tĩnh thích đồ trang sức, thích váy áo xinh đẹp.
Tử Xu thì khác!
Ba đứa bé nhà nàng vốn dĩ đã khỏe hơn những đứa trẻ bình thường. Thế nhưng, sức Tử Xu hình như càng ngày càng lớn. Lúc Tử Xu còn nhỏ, biểu hiện chưa rõ ràng lắm, cho đến cách đây không lâu, Lý Ỷ La tận mắt nhìn thấy Tử Xu dễ dàng khiêng một tảng đá không nhỏ ném xuống hồ nước.
Tử Xu cũng không thích mặc váy, vì cảm thấy lúc chạy nhảy quá vướng víu, cho nên Tử Xu thích mặc quần hơn.
Nghe mẹ hỏi có muốn cài hoa hay không, Tử Xu bèn nhìn hai bông hoa trên búi tóc đại tỷ, rồi lại sờ sờ lên đầu mình, do dự một lúc mới nói: "Muốn ạ!"
Coi bộ nữ hán tử nhỏ nhà ta cũng thích làm đẹp nha! Lý Ỷ La cười thầm trong bụng, sau đó bắt đầu chải tóc cho Tử Xu.
Được mẹ chải đầu xong, Tử Xu chạy tới bên cạnh Tử Tĩnh cùng soi gương. Tử Xu nhìn bông hoa trên búi tóc bên trái, rồi lại nhìn sang bông hoa trên búi tóc bên phải, đôi môi nhỏ khẽ kéo dãn rồi cong lên.
"Đệ đệ đâu? Còn chưa dậy sao?" Thấy chải tóc cho hai con gái xong rồi mà con trai còn chưa thức, nên Lý Ỷ La muốn vào phòng xem thử.
"Mẹ~......"
Lý Ỷ La vừa đứng dậy thì thấy Tử Khuê đã đứng ở cửa phòng, tay ôm gối ôm nhỏ, chân mang dép lê do Lý Ỷ La đặc chế. Búi tóc nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo. Trên mặt còn có vết đỏ do nằm đè má lâu trên gối. Hai mắt long lanh nước, giống hệt mắt Tần Chung.
Lý Ỷ La vẫy vẫy tay gọi Tử Khuê đến bên mình: "Còn ngủ nữa thì trời sẽ tối mất. Lại đây! Để mẹ chải đầu cho!"
Trước khi bế môn thêu, nàng từng nói bọn trẻ không được tới quấy rầy nàng. Chúng rất ngoan và nghe lời, thường xuyên chạy đến chơi trước cửa phòng nhưng không làm phiền nàng. Đợi đến tối, khi nàng từ trong phòng đi ra, chúng mới quấn lấy nàng một chút.
Thấy mẹ vẫy tay gọi, hai mắt Tử Khuê sáng lên ngay lập tức, đôi chân ngắn một mẫu thoăn thoắt chạy nhào vào lòng mẹ. Lý Ỷ La ôm lấy viên pháo nhỏ bắn đến, đỡ thân hình bé xíu kia đứng vững rồi búng nhẹ lên trán nó: "Đi từ từ không được sao? Mẹ ngồi ở đây, đâu có chạy mất!"
Ai ngờ, Tử Tĩnh đang soi gương nghe xong liền chen miệng vào: "Chạy mà~! Chạy vào phòng! Không quan tâm đến tụi con~!"
Lý Ỷ La nghe, vừa đau lòng vừa thấy buồn cười, nàng hôn từng đứa: "Mẹ từng nói, làm sai thì phải xin lỗi! Lần này là mẹ sai, mẹ xin lỗi các con!"
Ba đứa cùng ôm chầm lấy Lý Ỷ La, nũng nịu không ngừng: "Mẹ ơi~~~!"
"Được rồi! Tử Khuê, qua đây! Để mẹ chải đầu cho nào!"
Tử Khuê dạ lớn, nghiêm chỉnh đứng trước mặt mẹ. Lý Ỷ La chải đầu cho Tử Khuê, rồi búi một búi tóc nhỏ ở sau đỉnh đầu Tử Khuê.
Xong xuôi, Lý Ỷ La cầm gương nhỏ qua cho Tử Khuê soi: "Nhìn xem nào~, quả là một tiểu ca tuấn tú!"
Tử Khuê nhìn búi tóc của mình, rồi quay sang nhìn hai tỷ tỷ. Sau đó, Tử Khuê ngắt ngắt cái gối ôm nhỏ của mình, nhỏ giọng nói: "Con cũng muốn!"
"Muốn cái gì?"
"Hoa~!"
Tử Xu phì một tiếng thật lớn rồi kêu lên: "Đệ là bé trai! Bé trai thì không thể cài hoa~!"
Tử Khuê tiếp tục nhìn bùi tóc của hai tỷ tỷ: ".....Đẹp~~!"
Lý Ỷ La nhìn ánh mắt thèm thuồng của con trai nhỏ, tim mềm nhũn: "Được rồi! Mẹ cài cho con một bông. Có điều, con là bé trai, bây giờ có thể cài hoa, sau này thì không thể, có biết không?"
Tử Khuê nhoẻn miệng, dạ một tiếng thật lớn.
Được cài hoa cho rồi, Tử Khuê liền soi gương mãi không chịu thôi.
Lý Ỷ La chọt vào trán cả ba đứa: "Nhỏ vậy đã ham đẹp, y hệt cha các con!"
Ba đứa ôm chầm lấy mẹ cười hi hi ha ha.
Lý Ỷ La được ba con ôm, tâm trạng cực kỳ vui vẻ thoải mái.
Tôn mẫu và ba nha hoàn ở bên cạnh nhìn. Tôn mẫu nói: "Phu nhân, người bận rộn may phượng bào suốt mấy ngày qua, hai tiểu thư và thiếu gia có chơi cũng chơi trước cửa phòng, canh giữ cho người. Bây giờ phu nhân may xong phượng bào rồi, nên tiểu thư và thiếu gia mới muốn gần gũi với phu nhân hơn, để bù đắp khoảng thời gian vừa qua."
Lý Ỷ La xoa đầu ba đứa, nàng chìa mặt tới: "Các con muốn gần gũi mẹ à? Được, mẹ cho các con hôn! Ai muốn hôn nào?"
"Con...."
"Con...."
"Con..."
Ba đứa tranh nhau bám vào người mẹ, bám trúng tay thì ôm tay, bị tuột xuống thì ôm chân, vịnh được mặt mẹ thì ôm lấy hôn hết một cái lại thêm một cái.
"Được rồi~! Được rồi~!"
Lý Ỷ La cười vang.
Ba đứa vẫn không chịu ngừng, tiếp tục hôn chụt chụt, thậm chí có mấy lần vui vẻ quá mức, Lý Ỷ La còn cảm nhận được răng của bọn nhỏ cắn vào mặt nàng.
Lý Ỷ La ráng nhịn đau. Ai bảo nàng lơ là các con hơn một tháng trời. Bọn nhỏ muốn gần mẹ hơn cũng là chuyện bình thường: "Được rồi, mấy tâm can bảo bối của mẹ, mặt mẹ bị các con hôn đau luôn rồi này!"
Có lẽ hôm nay Lý Ỷ La quá dịu dàng, nên ba đứa cảm thấy có thể tùy hứng nghịch ngợm hơn. Vì thế, đứa nào cũng xem lời Lý Ỷ La như gió thoảng bên tai. Ba đứa vẫn chơi hết sức nhiệt tình, hôn thôi chưa đủ, còn dùng tay nhéo nựng, lại thêm dùng răng cắn....
"Được rồi!" Cuối cùng Lý Ỷ La cũng bị chọc cho bùng nổ: "Còn cắn nữa là ăn đòn đấy!"
Mấy con heo con này, ra tay không biết nặng nhẹ, vừa hiền một chút thì chúng lập tức được đà lấn tới.
Ba đứa nghe giọng mẹ cao lên, có triệu chứng bùng phát lửa giận thì lập tức trở nên ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người mẹ. Sau đó, ba đứa thẳng lưng đứng thành hàng ngang trước mặt Lý Ỷ La, cùng nhìn nàng gọi: "Mẹ~~!"
"Mấy đứa còn biết mẹ là mẹ các con hả? Nhìn xem vết các con cắn mẹ này!" Lý Ỷ La lấy gương soi, mấy chỗ bị cắn đều có dấu răng, có chỗ còn bị đỏ, sưng nhẹ.
"Nói cho mấy đứa biết, mẹ chính là bảo bối của cha các con, các con biến mặt mẹ thành thế này, chờ cha các con về nhìn thấy, xem cha các con xử lý các con thế nào!"
Ba đứa không cho là vậy. Trong nhà này ai hung dữ nhất? Không phải là mẹ sao? Cha không có hung dữ với chúng đâu.
Tuy không lo chuyện cha sẽ phạt mình, nhưng nhìn mặt mẹ bị cắn đỏ, ba đứa vẫn đau lòng. Tử Tĩnh kêu lên: "Mẹ đau, phù, phù!"
Tử Tĩnh vô cùng nghiêm túc thổi thổi vào vết cắn trên mặt mẹ.
Tử Xu, Tử Khuê nhìn thấy, cũng chạy tới thổi thổi cho Lý Ỷ La. Tử Khuê còn vừa thổi vừa nghiêm túc nói: "Đau bay đi!"
Đây là lời Tôn mẫu nói lúc chúng bị ngã đau, bọn trẻ đều nhớ rõ.
Vừa nãy còn giận không thể tét mông đám tiểu quỷ này, bây giờ cảm nhận hơi thở của chúng phà trên mặt, tim Lý Ỷ La bị hòa tan thành nước, không giận các con nổi nữa.
"Được rồi, mẹ không đau nữa. Có điều các con phải nhớ kỹ, cho dù thích một ai đó cách mấy cũng không được cắn người ta. Mấy đứa các con đâu phải chó, người bị các con cắn cũng sẽ đau."
Đôi mắt to tròn của Tử Tĩnh ngập nước, khẽ sờ lên mặt mẹ thật là nhẹ: "Mẹ~~, Đại Châu xin lỗi~~!"
Lý Ỷ La hài lòng gật đầu: "Ừm! Có lỗi nhận lỗi là tốt! Biết sai chịu sửa mới là đứa trẻ ngoan!"
Lý Ỷ La xoa đầu Tử Tĩnh, xong rồi quay sang nhìn hai đứa còn lại: "Các con thì sao?"
"Xin lỗi mẹ~..." Tử Khuê ủ rũ cúi đầu xin lỗi, thể hiện nội tâm áy náy của mình.
Lý Ỷ La cũng xoa đầu hai đứa: "Ngoan lắm! Mẹ không đau nữa. Các con đều là những đứa trẻ ngoan!"
Lúc này, ba đứa mới nở nụ cười trở lại.
Không lâu sau đó, Tần Chung về đến. Như thường lệ, Tần Chung vừa về liền ôm mấy củ cải nhà mình hôn hít, xong xuôi mới tới ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, nắm tay nàng xoa nắn: "Được hoàng hậu nương nương ban thưởng không ít phải không?"
Lý Ỷ La gật đầu: "Ừ! Tin tức của chàng nhanh thật. Hoàng hậu nương nương rất thích bộ phượng bào này."
Lúc đầu, Tần Chung ngồi xuống cạnh Lý Ỷ La, nắm tay nàng vừa bóp vừa nắn, chuyên chú thưởng thức mấy ngón tay thon dài xinh đẹp. Sau đó, hắn ngước mặt lên, vừa nhìn thấy mặt Lý Ỷ La, thì gương mặt mới đó còn tươi cười bỗng dưng cương cứng: "Xảy ra chuyện gì? Trong cung có người ức hiếp nàng?"
Thấy trên mặt Lý Ỷ La có mấy chỗ sưng đỏ, điều đầu tiên Tần Chung nghĩ đến là trong cung có người ức hiếp Lý Ỷ La.
"Chàng sao vậy?" Tuy trên mặt còn vết đỏ, nhưng không còn đau nữa. Sức trẻ con đâu có bao lớn, bởi vì nàng có dị năng nên làn da nàng đặc biệt trắng mịn, vì thế hơi có dấu một chút cũng nhìn rõ hơn bình thường.
Sắc mặt Tần Chung nặng nề, vươn tay sờ lên mặt Lý Ỷ La: "Sao mặt nàng lại thế này?"
Lý Ỷ La chợt vỡ lẽ: "Cái này hả? Là đám chó con trong nhà cắn đấy!"
Nàng chỉ vào ba củ cải đang đứng trước mặt hai người.
Trong nhà này luôn là nghiêm mẫu từ phụ. Mỗi lần bọn trẻ phạm lỗi, người đứng ra trách phạt dạy dỗ luôn là Lý Ỷ La. Còn Tần Chung, mặc kệ bọn trẻ quấy phá nghịch ngợm cỡ nào thì Tần Chung cũng mỉm cười cho qua.
Cho nên ba đứa trẻ không hề sợ Tần Chung. Nhưng lỡ cắn mặt mẹ sưng đỏ, ba đứa đều đau lòng, ngoài ra còn có hơi chột dạ. Thấy cha nhìn sang, Tử Khuê vội nói: "Phù, phù, đau bay đi!"
Tử Tĩnh, Tử Xu cũng gật đầu lia lịa.
Tần Chung thay đổi dáng vẻ dễ dãi ngày xưa, thay vào đó là thái độ nghiêm khắc, im lặng nhìn bọn trẻ, không nói một lời.
Mỗi lần Tần Chung trầm gương mặt xuống thì sẽ tạo cho người ta cảm giác sợ hãi vô hình. Lúc còn ở quê, đám con của Tần Phấn, Tần Diệu đều có cảm giác như vậy với Tần Chung. Do trước nay Tần Chung hết mực yêu thương ba đứa trẻ, nên chúng chưa từng có dịp chứng kiến một mặt khác của cha mình.
Thấy cha trầm mặt, cả ba đứa đều không hẹn mà cùng co đầu rụt cổ lại. Tử Tĩnh thấp thỏm ngẩng gương mặt nhỏ lên, tươi cười với Tần Chung: "Cha~~...."
"Tại sao cắn mẹ?" Biểu cảm trên mặt Tần Chung không hề nơi lỏng, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm mặt đáng sợ.
Dưới biểu cảm như vậy, ba đứa muốn cười cũng cười không nổi. Tử Khuê nắm chặt gối ôm, mắt nhìn mũi chân, không dám nói tiếng nào. Tử Xu không có cúi đầu nên nhìn thẳng Tần Chung. Tử Tĩnh hức một tiếng, mếu miệng sắp khóc.
Tần Chung nhìn Tử Khuê: "Ngẩng đầu lên! Cha hỏi con, tại sao cắn mặt mẹ?"
Tử Khuê nghe lời ngẩng đầu lên, hai chân chà chà trên đất: "Không.... Không cẩn thận..."
"Hai đứa thì sao? Cũng là không cẩn thận?"
Tử Tĩnh, Tử Xu cùng gật đầu.
Tần Chung ừm một tiếng, sai Tôn mẫu lấy chổi lông gà tới.
Nãy giờ Lý Ỷ La vẫn ngồi yên ôm tâm trạng xem kịch, bây giờ thấy Tần Chung muốn đánh con thật, nàng vội nói: "Tướng công, đừng giận mà! Bọn nhỏ chỉ chơi đùa mà thôi. Con nít nào biết phân nặng nhẹ. Hơn nữa, trước kia chúng còn phá phách nghịch ngợm hơn thế này, cũng đâu thấy chàng tức giận. Sao hôm nay chàng lại vì chút chuyện nhỏ mà so đo với các con?"
Bọn nhỏ cũng không cố ý, Lý Ỷ La cho rằng chuyện hôm nay không tính là lỗi.
Tôn mẫu chần chừ do dự nhìn Tần Chung: "Lão gia...."
"Đi lấy!" Tần Chung không đổi ý. Ra lệnh cho Tôn mẫu xong thì nhìn Lý Ỷ La: "Trước kia, chúng chỉ phạm lỗi nhỏ, đương nhiên ta không chấp nhặt. Nhưng chuyện hôm nay tuyệt đối không thể bỏ qua. Chúng nó cắn nàng, còn không biết nặng nhẹ, thì càng phải được dạy dỗ!"
Tử Tĩnh, Tử Khuê cùng mếu máo, thút thít nhìn Lý Ỷ La: "Mẹ..."
Ngược lại, tuy Tử Xu cũng sợ, nhưng cô bé không khóc giống đại tỷ và tam đệ.
Cầm chổi lông gà, Tần Chung bảo ba đứa quay người lại.
Tử Tĩnh lau nước mắt, thử gọi thêm một tiếng cha, nhưng Tần Chung vẫn thờ ơ như cũ.
Lúc này, ba đứa trẻ mới hoàn toàn tiếp nhận sự thật rằng cha đã thay đổi. Cả ba cùng quay người lại. Tần Chung đánh Tử Khuê trước nhất.
Chổi vừa đánh vào mông, Tử Khuê liền bật khóc, tiếng khóc đặc biệt lớn.
Tần Chung vẫn mắt điếc tai ngơ, tiếp tục đánh. Cũng may là hiện giờ trời dần bước vào thu, bọn nhỏ được mặc dày hơn một chút. Nếu không còn không biết bị đau đến cỡ nào.
Nghe tiếng khóc xé lòng của Tử Khuê, Tử Tĩnh và Tử Xu cùng run lên. Tử Tĩnh bắt đầu nhỏ giọng khóc thút thít. Tử Xu nắm chặt nắm tay nhỏ, mặt hiện lên vẻ xem cái chết nhẹ tựa lông hồng, im lặng chờ chổi lông gà đánh tới.
Đánh mỗi đứa năm roi xong Tần Chung mới ngừng tay, hắn nói: "Phạt đứng! Đợi lát nữa từng người nói cho cha biết mình sai ở đâu. Nói không được thì tiếp tục đứng!"
Ba đứa trẻ cùng ôm mông. Tử Tĩnh, Tử Khuê vừa đi vừa khóc, nước mắt đầy mặt, muốn đáng thương bao nhiêu là có bấy nhiêu. Nước mắt Tử Xu đảo quanh vành mắt, nhưng lại kiên cường bất khuất không rơi xuống.
Lúc Tần Chung đánh bọn nhỏ, tuy Lý Ỷ La rất đau lòng, nhưng nàng không lên tiếng cản Tần Chung. Bởi nàng muốn các con nàng hiểu rõ một điều, thời điểm cha hoặc mẹ dạy dỗ chúng nó, chúng nó không thể cầu cứu người còn lại.
Đợi bọn trẻ mang theo tiếng khóc thút thít đi đến cạnh tường phạt đứng, Lý Ỷ La mới kéo Tần Chung: "Chàng qua đây với ta!"
Nói xong, Lý Ỷ La liền kéo Tần Chung vào phòng.
"Tướng công, chuyện hôm nay không phải chuyện gì to tát. Chẳng qua là các con còn nhỏ nên không khống chế được sức lực mình. Đợi con lớn hơn một chút, tự nhiên chúng sẽ không phạm lỗi tương tự như này. Chuyện ta cần chàng nghiêm khắc, chàng lại không quan tâm. Chuyện không đáng, chàng lại cố tình nghiêm khắc. Nhìn đi, con bị chàng dọa thành bộ dáng gì rồi kìa!"
Lý Ỷ La khoanh tay trước ngực, có hơi hờn giận Tần Chung.
Tần Chung thở dài, duỗi một tay ôm Lý Ỷ La vào lòng, tay còn lại xoa mặt nàng: "Ta thương các con, vì chúng là cốt nhục của ta và nàng. Thế nhưng, dù chúng có là con của ta và nàng đi nữa, thì trong lòng ta, trọng lượng của chúng mãi mãi không nặng bằng nàng. Nàng mới là bảo vật quý báu nhất của ta! Chúng làm bảo vật của ta bị thương, sao ta có thể bỏ qua cho chúng được?"
Nói đến đây, Tần Chung đau lòng hôn lên chỗ bị sưng đỏ trên mặt Lý Ỷ La, hôn xong lại tiếp tục thở dài: "Ba tiểu quỷ kia, chúng nên cảm thấy may mắn vì chúng là con của ta, nếu đổi thành người khác, dám làm nàng bị thương như vậy....."
Lý Ỷ La nghe xong, trong lòng vừa tức vừa buồn cười. Vốn tưởng sau khi có con rồi, tính cách Tần Chung ít nhiều sẽ thay đổi, nào ngờ vẫn y như vậy.
Lý Ỷ La hừ một cái: "Là do da ta quá trắng mới dễ để lại dấu, chứ có đau gì đâu! Chúng là tâm can bảo bối của ta, chúng cắn ta, mặt ta không đau, chàng đánh chúng như vậy, ngược lại làm lòng ta đau như dao cắt đây nè!"
Tần Chung xoa đầu Lý Ỷ La, cười nói: "Vậy chẳng khác nào cho chúng Thượng Phương Bảo Kiếm? Nàng bảo nên làm thế nào cho phải?"
Lý Ỷ La nắm tay Tần Chung: "Ta không đùa với chàng! Con nhỏ đương nhiên phải dạy, nhưng những chuyện nhỏ giống như hôm nay, chàng không cần phải chuyện bé xé to."
Tần Chung lại không đồng ý, cố chấp nói: "Trong lòng ta, những chuyện trước đây đều là chuyện nhỏ, chuyện chúng làm nàng bị thương như hôm nay mới là chuyện lớn."
"Chàng...."
"Được rồi, nàng đừng nóng! Sau này, chỉ cần nàng không để chúng làm bị thương thì ta sẽ không động đến chúng."
"Sao ta nghe thế nào cũng có cảm giác như chàng đang uy hiếp ta vậy?"
Tần Chung vuốt lưng Lý Ỷ La, cười nói: "Sao có thể chứ!"
Tối hôm đó, ba đứa trẻ không dính lấy Tần Chung như thường ngày, ánh mắt chúng nhìn Tần Chung mang theo dò xét, giống như đây là đầu tiên quen biết người cha này.
Tần Chung uống một hớp canh, thản nhiên nói: "Ăn cơm đi!"
Ba đứa liền vùi đầu vào chén, ra vẻ chăm chú ăn cơm. Từ sau khi cai sữa, đây là bữa cơm đầu tiên ba đứa chúng nó ăn yên tĩnh, đàng hoàng nhất. Lý Ỷ La cảm thấy rất buồn bực. Ngày thường, rõ ràng nàng nghiêm khắc hơn Tần Chung rất nhiều, nhưng sau khi bọn trẻ chịu phạt xong, vết thương lành liền quên đau, mới giây trước còn khóc oa oa thì giây sau đã nhào tới ôm đùi nàng.
Đâu giống Tần Chung, bình thường không hờn không giận, nhưng vừa nghiêm mặt dạy một chút, ba đứa lập tức ngoan ngoãn, vừa thấy Tần Chung thì như chuột thấy mèo.
Ăn cơm xong, Lý Ỷ La đi tắm, để Tần Chung dỗ bọn trẻ ngủ. Ý đồ là để Tần Chung làm dịu lại quan hệ với các con. Tần Chung mỉm cười gật đầu nhận nhiệm vụ.
Ba đứa nhỏ còn tưởng hôm nay sẽ do mẹ dỗ mình ngủ, nên ở trên giường đùa giỡn không ngừng. Nào ngờ, người bước vào lại là cha.
Ba đứa lập tức ngồi im bất động. Sau đó giống như được mở công tắc, cùng vội vàng nằm xuống ngay lập tức, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Tần Chung bật cười: "Các con la lớn như vậy, bên ngoài cũng nghe thấy, còn giả vờ cái gì?"
Ba đứa mở hé mắt thăm dò tình hình "quân địch", thấy cha đang mỉm cười, dáng vẻ y hệt ngày thường.
"Cha~..." Tử Tĩnh thử gọi một tiếng.
Tần Chung mỉm cười ừ một tiếng.
"Cha, cha có đánh nữa không?" Tử Tĩnh còn chưa tin tưởng.
Tần Chung đáp: "Chỉ cần các con không cắn mẹ, làm mẹ bị thương như hôm nay, cũng không làm mẹ đau lòng, thì cha sẽ không đánh nữa!"
Ba đứa cùng liếc nhau, rồi réo lên hoan hô. Sau đó, ba đứa lập tức bò dậy, ôm cổ Tần Chung. Lý Ỷ La tắm xong không bước vào, mà đứng ngoài lén nhìn qua khe cửa, thấy các con đang ngoan ngoãn nằm trên giường, Tần Chung ở bên cạnh kể chuyện cho chúng nghe. Đợi bọn trẻ ngủ say, Tần Chung ngắm nghía các con, kéo chăn đắp cho chúng đàng hoàng, xong mới nhỏ giọng mắng: "Tiểu quỷ hư hỏng! Ta còn hận không thể ngậm mẹ các ngươi trong miệng, các ngươi thì ngược lại, dám làm mặt nương tử ta bị thương. Nếu dám có lần sau...."
Tần Chung xoa nhẹ đầu ba đứa, chắc chắn đã đắp kỹ chăn mới đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Lý Ỷ La nghe Tần Chung nói mà buồn cười không thôi. Nghe xong liền trở về phòng trước.
Tần Chung trở lại bộ dáng từ phụ, bọn trẻ cũng bám dính lấy hắn như trước. Trong nhà lại khôi phục ngày tháng hạnh phúc yên tĩnh. Mà hoàng cung cũng bắt đầu nghênh đón ngày sinh thần của hoàng hậu.
Sinh thần của hoàng hậu, hoàng thượng và hoàng hậu phu thê tình thâm, đúng lúc năm nay hoàng thượng vừa nắm lại đại quyền triều chính, nên hoàng thượng có ý tổ chức tiệc thật lớn cho hoàng hậu.
Quốc lực Đại Việt hùng hậu, cách sinh thần của hoàng hậu một tháng, sứ giả các nước lân bang đã lần lượt mang theo lễ vật đến kinh thành. Do hải mậu phát triển hưng thịnh, nên có không ít sứ giả các quốc gia ở hải ngoại đi thuyền đến Đại Việt. Dù đường xá xa xôi, nhưng may mắn, họ cũng đến kịp trong đêm ngay trước ngày sinh thần hoàng hậu.
Ngày sinh thần của hoàng hậu, hoàng cung đặc biệt náo nhiệt phi thường.
Sứ giả các nước, bá quan văn võ trong triều, còn có phi tần ở hậu cung đều đến dự tiệc.
Sau buổi ca vũ, thái giám kéo dài giọng xướng cao: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương giá lâm!"
Mọi người cùng nhìn về phía cửa đại điện, sánh vai cùng long bào hoàng sắc là phượng bào đỏ thẳm. Trên người hoàng hậu còn tản ra một vầng sáng vàng nhạt, thậm chí còn có người nhìn thấy chim phượng hoàng bay lượn xung quanh hoàng hậu.
Mọi người chớp chớp mắt, gì thế này? Trên đợi thật sự có phượng hoàng sao?
Mọi người dụi mắt rồi mở to mắt nhìn lại lần nữa, cái nhìn thấy vẫn là cảnh tượng đó.
Mọi người không ai dám tin. Một vài sứ giả của tiểu quốc lân cận nhìn thấy phượng hoàng bay xung quanh hoàng hậu thì không tự chủ được mà quỳ xuống, miệng lẩm bẩm: "Thần Phượng! Đại Việt thật sự có Thần Phượng!"
__________________
*Kịch ngắn của Sa:
Tần Chung: "Chúng nên thấy may mắn vì chúng là con của ta, nếu đổi thành người khác, dám làm nàng bị thương thế này...."
Lý Ỷ La: "Hay thật! Nếu đổi thành hoàng thượng thì sao?"
Tần Chung: "Tạo phản! Thay triều hoán vị!"
Lão Nạp Bất Đổng Ái: "Nếu đổi thành ta, ta ngược nương tử ngươi thì sao?"
Tần Chung: "Học theo Tần Thủy Hoàng, đốt sách chôn nho!"
Tác giả :
Lão Nạp Bất Đổng Ái