Phụ Thân Đích Đại Thụ
Chương 45: Xanh thẳm
Lê Trường Ân đuổi theo đến phòng ngủ của Lê Tố, đang muốn nói chuyện, thì Lê Tố đã xoay người lại, lãnh đạm nói với y, “Cha và dì Ân đi thôi, con đã trưởng thành, sẽ không trói buộc cha nữa, sẽ không liên lụy cha nữa, hai người đi đi thôi.”
Lê Trường Ân nhíu mày nhìn cậu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không có biện pháp nói ra với Lê Tố.
An Duy đứng ở cửa, lúc này cũng đi vào phòng, Lê Tố nói với An Duy, “Anh cũng sẽ không đi, anh ở nhà giúp tôi.”
“Ừ, được.” An Duy trả lời, đang muốn tỏ vẻ với Lê Trường Ân là mình nguyện ý ở nhà bồi Lê Tố, bảo Lê Trường Ân và Ân Nhan an tâm mà đi du lịch, thì Lê Tố lại nói, “Ba ba, con và An Duy kết giao, là giống với quan hệ giữa nam và nữ, con nghĩ mình nên nói một tiếng cho cha biết. Như vậy, cha cũng an tâm được rồi.”
Lê Trường Ân nhìn cậu, chân mày nhíu càng chặt, ánh mắt y phức tạp, sắc mặt thâm trầm, mang theo thống khổ, khiến An Duy nhìn mà khó hiểu. An Duy cảm giác rất kỳ lạ trước tình cảnh này, bởi vì khi Lê Trường Ân nghe được những lời bạo dạng cứng rắn ấy từ Lê Tố, y ngược lại không sinh khí, cũng không khiếp sợ, mà chỉ là thống khổ. Hắn quan sát nhưng không thể hiểu nổi cái loại thâm trầm và phức tạp thống khổ này là sao.
An Duy nghe Lê Tố nói thế, bản thân đương nhiên không thể kéo chân sau (1), đi qua ôm chầm bả vai Lê Tố, đối với Lê Trường Ân tỏ vẻ nói, “Thúc thúc, cháu vẫn thực thích Tố Tố, lần đầu tiên nhìn thấy em ấy cháu đã yêu mến em ấy rồi, sau này cháu sẽ vẫn đối tốt với em ấy, xin người cho phép cháu và em ấy cùng một chỗ.”
Ánh mắt Lê Trường Ân yên lặng, thần tình lạnh lùng buông xuống nhìn Lê Tố một hồi, rồi mới trả lời An Duy, “Ừ, cậu bé cùng với cháu ra nước ngoài đi, sau này cháu hãy hảo hảo chiếu cố cậu ấy, sinh hoạt của cậu ấy không tầm thường, cũng không biết phải chăm sóc cho bản thân mình như thế nào, cháu so với cậu ấy lớn hơn, chính chắn và hiểu chuyện hơn, xin cháu hãy hảo hảo chiếu cố cậu ấy, hãy hảo hảo……”
Lê Trường Ân chỉ cảm thấy cổ họng mình bị thứ gì đó đè nén, khiến y nghẹn ngào nói không được.
Mà An Duy thì đương nhiên nói lời cam đoan, nói sau này sẽ hảo hảo chiếu cố Lê Tố.
Mà Lê Tố tựa hồ không quan tâm đến lời nói của hai người, cậu quay đi, đến giá sách, lấy sách của mình, ngồi vào bàn lật sách ra xem.
Lê Trường Ân còn muốn nói, “Tố Tố, ta……”
Lê Tố cũng không nhìn y, đánh gãy lời y nói, “Cha và dì Ân mau đi đi, nghỉ xuân chỉ có vài ngày, cha còn ở trong này nữa thì thật lãng phí, thời gian đi du lịch vốn cũng không có nhiều.”
Lê Trường Ân muốn đi đến, nhưng Lê Tố đã cúi đầu xuống, thậm chí cầm bút lên ghi chép, Lê Trường Ân đành phải xoay người rời khỏi phòng ngủ của cậu.
An Duy đi tới bên người Lê Tố, mang một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh cậu. Mặc dù Lê Tố tựa như đang đọc sách, trong tay cũng cầm bút, thế nhưng cậu lại vẽ một cây đại thụ lên trên trang sách, mùa thu đến, lá cây cơ hồ rụng hết, chỉ còn lại vài phiến lá, cũng theo gió bay đi.
Ngoài ra, còn có một nhánh cỏ bé nhỏ bên gốc đại thụ, cũng đều héo rũ. Ở một nơi thấp như vậy, nhánh cỏ yếu mềm ấy càng bị vùi sâu dưới bùn đất.
Khi Lê Trường Ân và Ân Nhan rời khỏi, đến nói mấy câu với Lê Tố, chủ yếu là dặn dò nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho y, sợ cậu không đủ tiền, để lại một chồng tiền mặt cho cậu, rồi mới bảo cậu muốn mua gì thì mua, còn có thẻ tín dụng, vân vân……
Lê Tố một mực không đáp, là An Duy nhận hộ.
Lê Trường Ân đi, Lê Tố nghe được thanh âm y và Ân Nhan xuống lầu, nghe được thanh âm Mai Di và Tiểu Phân ở dưới lầu ân cần thăm hỏi……
Trôi qua thật lâu, lâu đến nổi Lê Tố tưởng rằng chính mình đã bị cơn gió lạnh của mùa đông thổi thành băng đá trên núi cao. An Duy nhẹ nhàng chạm vào cậu, nói với cậu, “Đừng khổ sở, phụ thân em cuối cùng đã có được cuộc sống của riêng y, mà em sau này, cũng sẽ có gia đình của chính mình, cuộc đời của mình. Chúng ta, sau này sang Hà Lan kết hôn, có được không?”
Lê Tố không đáp, chỉ là, xương sống rốt cuộc cũng không thể chống đỡ thân thể nổi nữa, cậu nằm trên bàn, đôi mắt khô sáp, không rơi lệ, tâm cũng bị đông lạnh thành băng, không thể nhúc nhích, không còn xúc cảm.
Đối với Lê Tố mà nói, mỗi ngày về sau, mỗi ngày đều là dày vò, cậu từng nghĩ đến chuyện không muốn sống nữa, thế nhưng, không sống, ngoại trừ sẽ khiến phụ thân áy náy khổ sở, thì có cái gì hay ho đâu.
Cậu ngồi bên cửa sổ thật lâu, ngắm nhìn bầu trời ngoài kia, gạt bỏ ý định đó trong đầu.
Trôi qua lâu như vậy, cũng đến lúc bế quan học hoạ.
Cậu đến ở nhà Đường Văn Nghiễn, mỗi ngày ăn những món ăn thực bình thường do bảo mẫu nấu, ngủ trong một gian khách phòng trên lầu, cũ và nhỏ hẹp của gia đình.
Lê Trường Ân đi du lịch trở về, có đến nhà Đường Văn Nghiễn thăm Lê Tố, Lê Tố tập trung tinh thần vẽ tranh, nhìn không chớp mắt, ai đi đến trước mặt cậu, cậu cũng không nhìn tới.
Từ An Duy và bảo mẫu biết được trạng thái của Lê Tố không có gì khác thường, chỉ là rất dụng công vẽ tranh, Lê Trường Ân cũng thả lỏng tâm một chút.
Thời gian kế tiếp, từ khi ấy về sau, Lê Tố đều ở tại nhà Đường Văn Nghiễn, hai ba tháng không trở về nhà của chính mình, mọi vật dụng này nọ đều là Lê Trường Ân mang đến cho cậu.
Thời gian trôi, cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi theo mùa, lá cây đã xum xuê xanh biếc. Trong sân, cỏ hoa ngày đầu xuân hé nở. Buổi sớm mai tiết trời ấm áp, gió mang theo hơi thở của ánh mặt trời rực rỡ và tinh khiết. Thế nhưng, Lê Tố biết, bản thân mình vẫn còn ở lại với mùa đông cũ kỹ, chưa hề trôi đi.
Năm mươi mốt ngày sau, Lê Tố cùng An Duy đi làm thị thực, buổi sáng Lê Trường Ân gọi điện thoại đến, nói hy vọng Lê Tố có thể chờ ở nhà Đường Văn Nghiễn một chút, chuyện thị thực thì không cần làm vội.
Dù sao Lê Trường Ân là phụ thân, trong lòng Lê Tố vẫn tôn trọng y, hơn nữa đối với lời nói của y, cũng sẽ không vô duyên vô cớ không chấp hành làm theo. Nên lúc ấy, cậu cùng An Duy chờ ở nhà Đường Văn Nghiễn.
Người đến không chỉ có Lê Trường Ân, mà còn có thêm vài vị luật sư.
Sự tình thực rõ ràng, là Lê Trường Ân muốn đem hai căn nhà bốn mảnh sân hiện có trước đây của Lê gia chuyển nhượng sang danh nghĩa thuộc về Lê Tố, hơn nữa cũng đem cổ phần của công ty cho cậu.
Khi đó, Lê Tố nhìn văn kiện, liền ngẩn người, không nói được một lời.
Luật sư chuẩn bị tốt hết thảy chỉ còn chờ cậu ký tên và ấn dấu vân tay. Lê Tố nhìn văn kiện trước mặt, lại nhìn ra vầng thái dương buổi sớm bên ngoài cửa sổ, một lúc sau, nhẹ giọng hỏi, “Ba ba, người thật muốn kết hôn sao?”
Lê Trường Ân nhìn cậu, qua một hồi lâu, mới nói, “Ừ, đúng vậy.”
Lê Tố nói, “Tôi không cần những thứ này của người.”
Lê Trường Ân nói, “Không phải của cha, vốn là của con.”
Lê Tố nói, “Tôi không cần, người giữ lại cho con trai nhỏ, con gái nhỏ sau này của người đi.”
Lê Trường Ân nhìn cậu bất đắc dĩ, lặng yên.
Luật sư cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Cuối cùng Lê Trường Ân khuyên bảo xong, Lê Tố làm văn kiện chuyển nhượng tên nhà cửa, cậu nhận 20% cổ phần công ty.
Thời khắc Lê Tố ký tên, cậu hiểu được, mỗi một chữ của mình viết xuống, là đại diện cho mỗi một vết cắt của mối quan hệ giữa phụ thân và mình.
Từ nay về sau, cậu sẽ tách biệt với phụ thân và ngôi nhà ấy, không bao giờ thuộc về gia đình này nữa.
Từ nay về sau, cậu sẽ trở thành một cô nhi dưới đất trời này, không có nơi để trở về, để lưu lại. Tuy rằng, cậu có nhà ở, có cổ phần, có tiền, thế nhưng, thế nhưng lại không có tổ ấm để quay về.
Từ nay về sau, cậu sẽ phiêu bạc ngoài kia, cho đến ngày mình chết đi, cũng không còn chốn đi về.
Cuối cùng, dấu vân tay cũng ấn xong, Lê Tố yên lặng ngồi trở lại trước giá vẽ của mình, cầm lấy bản thuốc màu, bắt đầu điều màu vẽ.
Nhóm luật sư đi, Lê Trường Ân đứng bên cạnh muốn nói chuyện với cậu, nhưng Lê Tố im lặng, giữ khoảng cách cả ngàn dặm với bất luận kẻ nào.
Thể xác và linh hồn của cậu, tựa hồ đều được đặt hết vào trong tranh.
Lê Trường Ân thấp giọng nói, “Bảo bối, ba ba vĩnh viễn yêu con.”
Lê Tố không trả lời y, Lê Trường Ân đành phải đi. Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua lá cây ngô đồng rọi vào khung cửa sổ, đung đưa theo gió, loang lổ quang ảnh.
Lê Tố điều thuốc màu, nước mắt yên lặng, một giọt, một giọt rơi trên bản màu, trở nên xanh thẳm.
Chú giải :
(1) kéo chân sau : tỷ như kiềm chế, ngăn cản, ngăn trở không cho tiến về phía trước.
Lê Trường Ân nhíu mày nhìn cậu, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng không có biện pháp nói ra với Lê Tố.
An Duy đứng ở cửa, lúc này cũng đi vào phòng, Lê Tố nói với An Duy, “Anh cũng sẽ không đi, anh ở nhà giúp tôi.”
“Ừ, được.” An Duy trả lời, đang muốn tỏ vẻ với Lê Trường Ân là mình nguyện ý ở nhà bồi Lê Tố, bảo Lê Trường Ân và Ân Nhan an tâm mà đi du lịch, thì Lê Tố lại nói, “Ba ba, con và An Duy kết giao, là giống với quan hệ giữa nam và nữ, con nghĩ mình nên nói một tiếng cho cha biết. Như vậy, cha cũng an tâm được rồi.”
Lê Trường Ân nhìn cậu, chân mày nhíu càng chặt, ánh mắt y phức tạp, sắc mặt thâm trầm, mang theo thống khổ, khiến An Duy nhìn mà khó hiểu. An Duy cảm giác rất kỳ lạ trước tình cảnh này, bởi vì khi Lê Trường Ân nghe được những lời bạo dạng cứng rắn ấy từ Lê Tố, y ngược lại không sinh khí, cũng không khiếp sợ, mà chỉ là thống khổ. Hắn quan sát nhưng không thể hiểu nổi cái loại thâm trầm và phức tạp thống khổ này là sao.
An Duy nghe Lê Tố nói thế, bản thân đương nhiên không thể kéo chân sau (1), đi qua ôm chầm bả vai Lê Tố, đối với Lê Trường Ân tỏ vẻ nói, “Thúc thúc, cháu vẫn thực thích Tố Tố, lần đầu tiên nhìn thấy em ấy cháu đã yêu mến em ấy rồi, sau này cháu sẽ vẫn đối tốt với em ấy, xin người cho phép cháu và em ấy cùng một chỗ.”
Ánh mắt Lê Trường Ân yên lặng, thần tình lạnh lùng buông xuống nhìn Lê Tố một hồi, rồi mới trả lời An Duy, “Ừ, cậu bé cùng với cháu ra nước ngoài đi, sau này cháu hãy hảo hảo chiếu cố cậu ấy, sinh hoạt của cậu ấy không tầm thường, cũng không biết phải chăm sóc cho bản thân mình như thế nào, cháu so với cậu ấy lớn hơn, chính chắn và hiểu chuyện hơn, xin cháu hãy hảo hảo chiếu cố cậu ấy, hãy hảo hảo……”
Lê Trường Ân chỉ cảm thấy cổ họng mình bị thứ gì đó đè nén, khiến y nghẹn ngào nói không được.
Mà An Duy thì đương nhiên nói lời cam đoan, nói sau này sẽ hảo hảo chiếu cố Lê Tố.
Mà Lê Tố tựa hồ không quan tâm đến lời nói của hai người, cậu quay đi, đến giá sách, lấy sách của mình, ngồi vào bàn lật sách ra xem.
Lê Trường Ân còn muốn nói, “Tố Tố, ta……”
Lê Tố cũng không nhìn y, đánh gãy lời y nói, “Cha và dì Ân mau đi đi, nghỉ xuân chỉ có vài ngày, cha còn ở trong này nữa thì thật lãng phí, thời gian đi du lịch vốn cũng không có nhiều.”
Lê Trường Ân muốn đi đến, nhưng Lê Tố đã cúi đầu xuống, thậm chí cầm bút lên ghi chép, Lê Trường Ân đành phải xoay người rời khỏi phòng ngủ của cậu.
An Duy đi tới bên người Lê Tố, mang một cái ghế đến ngồi xuống bên cạnh cậu. Mặc dù Lê Tố tựa như đang đọc sách, trong tay cũng cầm bút, thế nhưng cậu lại vẽ một cây đại thụ lên trên trang sách, mùa thu đến, lá cây cơ hồ rụng hết, chỉ còn lại vài phiến lá, cũng theo gió bay đi.
Ngoài ra, còn có một nhánh cỏ bé nhỏ bên gốc đại thụ, cũng đều héo rũ. Ở một nơi thấp như vậy, nhánh cỏ yếu mềm ấy càng bị vùi sâu dưới bùn đất.
Khi Lê Trường Ân và Ân Nhan rời khỏi, đến nói mấy câu với Lê Tố, chủ yếu là dặn dò nếu có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho y, sợ cậu không đủ tiền, để lại một chồng tiền mặt cho cậu, rồi mới bảo cậu muốn mua gì thì mua, còn có thẻ tín dụng, vân vân……
Lê Tố một mực không đáp, là An Duy nhận hộ.
Lê Trường Ân đi, Lê Tố nghe được thanh âm y và Ân Nhan xuống lầu, nghe được thanh âm Mai Di và Tiểu Phân ở dưới lầu ân cần thăm hỏi……
Trôi qua thật lâu, lâu đến nổi Lê Tố tưởng rằng chính mình đã bị cơn gió lạnh của mùa đông thổi thành băng đá trên núi cao. An Duy nhẹ nhàng chạm vào cậu, nói với cậu, “Đừng khổ sở, phụ thân em cuối cùng đã có được cuộc sống của riêng y, mà em sau này, cũng sẽ có gia đình của chính mình, cuộc đời của mình. Chúng ta, sau này sang Hà Lan kết hôn, có được không?”
Lê Tố không đáp, chỉ là, xương sống rốt cuộc cũng không thể chống đỡ thân thể nổi nữa, cậu nằm trên bàn, đôi mắt khô sáp, không rơi lệ, tâm cũng bị đông lạnh thành băng, không thể nhúc nhích, không còn xúc cảm.
Đối với Lê Tố mà nói, mỗi ngày về sau, mỗi ngày đều là dày vò, cậu từng nghĩ đến chuyện không muốn sống nữa, thế nhưng, không sống, ngoại trừ sẽ khiến phụ thân áy náy khổ sở, thì có cái gì hay ho đâu.
Cậu ngồi bên cửa sổ thật lâu, ngắm nhìn bầu trời ngoài kia, gạt bỏ ý định đó trong đầu.
Trôi qua lâu như vậy, cũng đến lúc bế quan học hoạ.
Cậu đến ở nhà Đường Văn Nghiễn, mỗi ngày ăn những món ăn thực bình thường do bảo mẫu nấu, ngủ trong một gian khách phòng trên lầu, cũ và nhỏ hẹp của gia đình.
Lê Trường Ân đi du lịch trở về, có đến nhà Đường Văn Nghiễn thăm Lê Tố, Lê Tố tập trung tinh thần vẽ tranh, nhìn không chớp mắt, ai đi đến trước mặt cậu, cậu cũng không nhìn tới.
Từ An Duy và bảo mẫu biết được trạng thái của Lê Tố không có gì khác thường, chỉ là rất dụng công vẽ tranh, Lê Trường Ân cũng thả lỏng tâm một chút.
Thời gian kế tiếp, từ khi ấy về sau, Lê Tố đều ở tại nhà Đường Văn Nghiễn, hai ba tháng không trở về nhà của chính mình, mọi vật dụng này nọ đều là Lê Trường Ân mang đến cho cậu.
Thời gian trôi, cảnh vật ngoài cửa sổ thay đổi theo mùa, lá cây đã xum xuê xanh biếc. Trong sân, cỏ hoa ngày đầu xuân hé nở. Buổi sớm mai tiết trời ấm áp, gió mang theo hơi thở của ánh mặt trời rực rỡ và tinh khiết. Thế nhưng, Lê Tố biết, bản thân mình vẫn còn ở lại với mùa đông cũ kỹ, chưa hề trôi đi.
Năm mươi mốt ngày sau, Lê Tố cùng An Duy đi làm thị thực, buổi sáng Lê Trường Ân gọi điện thoại đến, nói hy vọng Lê Tố có thể chờ ở nhà Đường Văn Nghiễn một chút, chuyện thị thực thì không cần làm vội.
Dù sao Lê Trường Ân là phụ thân, trong lòng Lê Tố vẫn tôn trọng y, hơn nữa đối với lời nói của y, cũng sẽ không vô duyên vô cớ không chấp hành làm theo. Nên lúc ấy, cậu cùng An Duy chờ ở nhà Đường Văn Nghiễn.
Người đến không chỉ có Lê Trường Ân, mà còn có thêm vài vị luật sư.
Sự tình thực rõ ràng, là Lê Trường Ân muốn đem hai căn nhà bốn mảnh sân hiện có trước đây của Lê gia chuyển nhượng sang danh nghĩa thuộc về Lê Tố, hơn nữa cũng đem cổ phần của công ty cho cậu.
Khi đó, Lê Tố nhìn văn kiện, liền ngẩn người, không nói được một lời.
Luật sư chuẩn bị tốt hết thảy chỉ còn chờ cậu ký tên và ấn dấu vân tay. Lê Tố nhìn văn kiện trước mặt, lại nhìn ra vầng thái dương buổi sớm bên ngoài cửa sổ, một lúc sau, nhẹ giọng hỏi, “Ba ba, người thật muốn kết hôn sao?”
Lê Trường Ân nhìn cậu, qua một hồi lâu, mới nói, “Ừ, đúng vậy.”
Lê Tố nói, “Tôi không cần những thứ này của người.”
Lê Trường Ân nói, “Không phải của cha, vốn là của con.”
Lê Tố nói, “Tôi không cần, người giữ lại cho con trai nhỏ, con gái nhỏ sau này của người đi.”
Lê Trường Ân nhìn cậu bất đắc dĩ, lặng yên.
Luật sư cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Cuối cùng Lê Trường Ân khuyên bảo xong, Lê Tố làm văn kiện chuyển nhượng tên nhà cửa, cậu nhận 20% cổ phần công ty.
Thời khắc Lê Tố ký tên, cậu hiểu được, mỗi một chữ của mình viết xuống, là đại diện cho mỗi một vết cắt của mối quan hệ giữa phụ thân và mình.
Từ nay về sau, cậu sẽ tách biệt với phụ thân và ngôi nhà ấy, không bao giờ thuộc về gia đình này nữa.
Từ nay về sau, cậu sẽ trở thành một cô nhi dưới đất trời này, không có nơi để trở về, để lưu lại. Tuy rằng, cậu có nhà ở, có cổ phần, có tiền, thế nhưng, thế nhưng lại không có tổ ấm để quay về.
Từ nay về sau, cậu sẽ phiêu bạc ngoài kia, cho đến ngày mình chết đi, cũng không còn chốn đi về.
Cuối cùng, dấu vân tay cũng ấn xong, Lê Tố yên lặng ngồi trở lại trước giá vẽ của mình, cầm lấy bản thuốc màu, bắt đầu điều màu vẽ.
Nhóm luật sư đi, Lê Trường Ân đứng bên cạnh muốn nói chuyện với cậu, nhưng Lê Tố im lặng, giữ khoảng cách cả ngàn dặm với bất luận kẻ nào.
Thể xác và linh hồn của cậu, tựa hồ đều được đặt hết vào trong tranh.
Lê Trường Ân thấp giọng nói, “Bảo bối, ba ba vĩnh viễn yêu con.”
Lê Tố không trả lời y, Lê Trường Ân đành phải đi. Bên ngoài, ánh mặt trời xuyên qua lá cây ngô đồng rọi vào khung cửa sổ, đung đưa theo gió, loang lổ quang ảnh.
Lê Tố điều thuốc màu, nước mắt yên lặng, một giọt, một giọt rơi trên bản màu, trở nên xanh thẳm.
Chú giải :
(1) kéo chân sau : tỷ như kiềm chế, ngăn cản, ngăn trở không cho tiến về phía trước.
Tác giả :
Nam Chi