Phù Sinh Nhược Mộng
Quyển 4 - Chương 94: Đêm trốn khỏi Vân Châu
Trời chiều ngả về tây, Huyền Hoàng công chúa rốt cục vung tay lên, ý bảo Nhã Hề dừng tiếng ca lại: “Bản cung đói bụng rồi, muốn đi dùng bữa, Nhã Hề cô nương có nguyện đi cùng không?”
“Khụ khụ…” Nhã Hề khẽ ho khan, tiếng nói lại là một mảnh khàn khàn: “Nhã Hề…chỉ là một tiểu dân, không dám cùng công chúa ngồi cùng bàn dùng bữa, công chúa, Nhã Hề cáo lui.”
“Chậm đã.” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên gọi Nhã Hề đứng lại: “Ngày mai bản cung muốn nghe ngươi đánh đàn, tối nay cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nên đàn cho bản cung khúc gì?”
“Nhã Hề đã rõ.” Nhã Hề cúi người, xoay người rời đi.
Thanh soái nhìn bóng dáng Nhã Hề, không khỏi nhướng mày, xem ra nếu không sớm ngày cứu nàng ra thì còn không biết Huyền Hoàng sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn nàng nữa.
Vào doanh trướng, Hoắc Hương đã bưng một chén thuốc ưu tư nhìn Nhã Hề: “Ngươi một lần ca chính là cả ngày, nếu làm bị thương cổ họng thì phải làm sao đây?”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Ta không sao, ngược lại ta lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta rốt cục có thể làm chút gì đó vì Tử Thanh.”
Hoắc Hương buồn bã lắc đầu, cầm chén thuốc giao cho nàng: “Nhã Hề, mau uống hết chén thuốc này đi.” Nói xong, quay về phía sau, bưng lên một chén cháo: “Còn có, mau uống thứ này nữa, nếu bị đói đến gầy đi, Yến công tử nhìn thấy, tất nhiên sẽ thấy khổ sở.”
“Được.” Nhã Hề cười tiếp nhận chén thuốc, nhíu mày uống hết: “Đắng quá…”
“Thuốc đắng dã tật.” Hoắc Hương đẩy chén cháo tới: “Nhã Hề, dù thế nào ta cũng cảm thấy chúng ta nên sớm ngày rời khỏi nơi này.”
“Ta biết.” Nhã Hề có chút đăm chiêu gật đầu: “Chúng ta còn ở trong này một ngày thì Tử Thanh còn bị uy hiếp một ngày, nếu có thể thoát khỏi đây thì mới có thể khiến nàng yên tâm đánh trận.” Cầm lấy bát cháo, Nhã Hề thong thả uống một ngụm: “Không biết lúc này Tử Thanh đã tới nơi nào?”
Hoắc Hương nhẹ nhàng vén rèm, nhìn bóng đêm dần dần tối thẫm: “Hẳn là đã đi được ngoài trăm dặm.” Tử Thanh, hy vọng ngươi hết thảy đều mạnh khỏe.
Bỗng nhiên, một hòn đá được ném vào trong trướng.
Hoắc Hương cùng Nhã Hề không khỏi cả kinh.
Nhã Hề nhặt hòn đó lên, lại chỉ thấy phía mặt trên có ba dấu gạch ngang được khắc bằng binh khí.
“Đây là cái gì đó do ai đấy ném vào?” Buông rèm, Hoắc Hương nghi hoặc nhìn hòn đá trong tay Nhã Hề.
Nhã Hề hơi nhíu mày, bỗng nhiên có chút hiểu ra: “Chẳng lẽ là…” Hoắc Hương vừa định hỏi, Nhã Hề đã ra thủ thế ý bảo nàng nhỏ giọng, khẽ nói: “Có lẽ là lúc chúng ta có thể chạy trốn rồi.”
“Thật sự?”
Nhã Hề gật đầu: “Hôm nay Tử Thanh nói với chúng ta, cha sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”
“Vậy ba gạch là có ý gì?”
“Có lẽ là lúc canh ba.” Nhã Hề nắm chặt hòn đá, Tử Thanh, ta rất nhớ nàng, nếu có thể chạy trốn thành công, ta muốn lập tức được nhìn thấy nàng.
Hoắc Hương thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn trời đất.
Canh ba vừa tới, bên trong đại doanh, trừ âm thanh tiếng áo giáp ma sát của tướng sĩ Đột Quyết tuần tra ban đêm ra thì tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của hai tên tướng sĩ Đột Quyết ở bên ngoài trướng, hai tên lính mê man bị ném vào trong doanh trướng, dọa Hoắc Hương cùng Nhã Hề nhảy dựng.
Thanh soái theo sát mà vào “suỵt” một tiếng, vội vã nhìn các nàng, nhỏ giọng nói: “Mau mau thay đổi với y phục của bọn chúng, đi theo ta.” Nói xong, liền xoay người đi.
“Được…”
Vội vội vàng vàng thay hai bộ giáp y rộng thùng thình của tướng sĩ Đột Quyết, Thanh soái nhìn thân mình nhỏ nhắn của hai nàng, không khỏi thở dài: “Các ngươi thoạt nhìn cũng có chút quá gầy…”
“Cái này…” Hoắc Hương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền lấy vài món y phục trong bọc hành lý ra, nhét vào trong giáp y rộng thùng thình: “Như vậy nhìn qua có rắn chắc hơn không?”
Thanh soái khẽ gật đầu: “Nhớ kỹ, một lát nữa khi cùng ta ra khỏi doanh, trăm ngàn lần không được khẩn trương mà làm lộ chân tướng.”
“Vâng.”
Nhìn hai người các nàng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Thanh soái vén lên một góc rèm, nhìn tướng sĩ tuần tra bên ngoài vừa vặn quay lưng về bên này: “Mau đi với ta!”
Thanh soái đi trước một bước, đến khi đi ra ngoài rồi, Hoắc Hương cùng Nhã Hề cũng đi theo phía sau hắn.
Đi cách doanh trướng xa xa, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực, ba người cảm thấy mỗi một bước đi, đều kinh hồn táng đảm.
“Thanh soái đây là muốn đi đâu?” Bỗng nhiên, thanh âm Đột Vân vang lên phía sau.
Thanh soái xoay người lại, vẻ mặt buồn bã: “Ta muốn đi tế bái phu nhân, Đột tướng quân có nguyện đi cùng không?”
Đột Vân hai mắt liếc nhìn thoáng qua hai gã Đột Quyết thị vệ bên người Thanh soái, thở dài: “Tướng quân ngài quả nhiên tình cảm sâu đậm, vì sao lại luôn đối với người đã chết nhớ mãi không quên, ngươi không sợ cũng gặp tai họa bất ngờ sao?”
“Ngươi và ta đều nhiều năm đãm máu sa trường, ngươi biết cá tính ta rồi đó, quyết định phải làm gì, ai cũng không ngăn được.” Thanh soái nghe hiểu ý Đột Vân, lại chỉ thản nhiên cười: “Chỉ cầu Đột tướng quân ngươi cho ta thời gian một nén nhang, được không?”
“Tướng quân ban thưởng cho ta lưỡng toàn, Đột Vân đương nhiên cũng biết ân nghĩa, bảo trọng.” Đột Vân ôm quyền, xoay người sang chỗ khác.
“Cảm tạ.” Thanh soái ôm quyền, xoay đi: “Chúng ta đi.”
Ra khỏi đại doanh Đột Quyết, Thanh soái cũng không quay đầu lại mà dẫn Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía khu rừng hoang ở hướng nam.
“Nhã nhi, con hãy nghe cho kỹ, tuy rằng chúng ta đã ra khỏi đại doanh Đột Quyết, nhưng mà sau một nén hương sẽ tuyệt đối không trốn thoát được thiết kỵ của Đột Quyết truy kích, hai ngươi nhất định phải đi đường vòng, nghĩ biện pháp đuổi theo đám Thanh nhi, con cùng Hoắc cô nương mới có thể an toàn.” Thanh soái vừa đi, vừa gấp giọng dặn dò: “Đông nam Vân Châu, nhiều rừng mà đường nguy hiểm, bất lợi cho kỵ binh, tây nam Vân Châu nhiều cốc mà quanh co, cũng đồng dạng bất lợi cho kỵ binh, nhưng nơi này còn có một con đường nhỏ mà người Đột Quyết không biết, đi thẳng con đường phía nam, nhìn như không có đường, nhưng chỉ cần ở theo dây leo trèo xuống được vách núi phía nam thì tất có khả năng chạy thoát.”
“Vậy cha thì sao?” Nhã Hề kinh hãi hỏi: “Chẳng lẽ người không đi cùng chúng ta?”
“Đi cùng thì chỉ có một đường chết, ai cũng không trốn thoát được.” Thanh soái cười nhẹ, bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt.
Nụ cười quen thuốc làm cho Hoắc Hương không khỏi run lên, Đỗ y quan cũng từng cười như thế, lòng không khỏi nhói lại: “Đoạn tướng quân, nếu người không cùng chúng ta bình yên rời đi, Tử Thanh cũng sẽ lo lắng cho ngài.”
“Ta là nam nhân, biết khi nào nên chống cự hết thảy, ta đã đem việc khó nhất giao cho một nữ nhi, nếu ngay cả việc nhỏ như cứu các ngươi ra ngoài cũng đều không làm được thì không chỉ uổng làm phụ thân các ngươi, mà còn uổng vì đường đường là một nam tử hán!” Thanh soái nghiêm nghị cười, chẳng bao lâu sau, Tử Thanh cũng sẽ cười như vậy: “Huyền Hoàng sẽ không muốn mạng của ta, huống hồ nàng cũng không thể bắt được ta, các ngươi bình yên tìm được Thanh nhi, hãy nói với nàng, cha không làm cho nàng thất vọng nữa rồi, để cho nàng hảo hảo đánh một trận này!”
“Cha…”
Bỗng nhiên Thanh soái ngừng lại, chỉ về phía rừng hoang ở phương nam: “Đi mau! Để muộn sẽ không kịp!”
“Bảo trọng!” Nhã Hề nghẹn ngào nói xong, nắm chặt tay Hoắc Hương, cùng nhau bỏ chạy vào rừng, trong phen hoảng hốt, tựa hồ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Thanh soái hít sâu một hơi, bỗng nhiên tháo lang khôi trên đầu xuống, ngửa mặt nhìn tinh không: “Thường nhi, hiện giờ nàng đang ở nơi nào?” Bỗng nhiên, hung hăng ném lang khôi xuống đất, Thanh soái xoay người, thản nhiên đối mặt với thiết kỵ Đột Quyết cuồn cuộn phóng đến, ngửa đầu cười: “Thường nhi, nàng biết không? Hình như ta nghe thấy tiếng chuông Bạch Mã Tự…”
“Thanh tướng quân, ngươi làm cho bản cung thực thất vọng.” Van vạn lần không nghĩ tới Huyền Hoàng công chúa thế nhưng lại tự mình đuổi theo, trong mắt Thanh soái ẩn hiện vài tia kinh sắc, lại vẫn như trước thản nhiên nhìn đôi mắt ngập tràn lửa giận của nàng.
Đột Vân ở một bên hít sâu một hơi: “Tướng quân, ngài vẫn nên giao Nhã Hề cùng Hoắc Hương ra đây đi, tin tưởng công chúa sẽ tha thứ cho ngài.”
Thanh soái khoanh tay đứng, hiên ngang lỗi lạc: “Công chúa, vi thần đã hiểu được, vi thần muốn là nhận được sự khẳng định của thân nhân mà không phải là một lần lại một lần thất vọng, hơn hai mươi năm qua ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi, lúc này đây, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Công chúa, ngài muốn thiên hạ, vi thần có thể vì ngài mà liều chết đánh hạ một phiến, ngài muốn báo thù, vi thần có thể tử trái phụ hoàn*, không một câu oán hận, nhưng mà, vi thần muốn khuyên công chúa một câu, hận, sẽ hủy hoại ngài, làm cho ngài trở thành Cửu vương tử thứ hai. Ngài có hùng tâm hùng bá thiên hạ, có khí lượng muốn thu hết nhân tài trên thế gian, vì sao lại phải bởi vì một chữ đó mà để cả đời hủy hoại đây?”
(*con làm sai, cha trả nợ thay)
“Bản cung không làm được!” Huyền Hoàng công chúa căm hận quát: “Ta chỉ vừa nhắm mắt lại liền thấy bộ dáng đệ đệ máu chảy đầm đìa, hắn là bị nhi tử ngươi bầm thây vạn đoạn! Hắn chết thảm như vậy…Nếu ta không vì hắn báo thù này, khẩu ác khí trong lòng ta vĩnh viễn đều không nuốt trôi nổi! — Nói! Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía kia phải không?”
“Vi thần không biết.” Thanh soái chỉ có bốn chữ.
“Toàn quân nghe lệnh, tả quân truy tìm theo hướng đông nam, hữu quân đi về phía tây nam, cho dù đuổi tới Lạc Dương cũng phải bắt được các nàng về đây!” Huyền Hoàng công chúa lúc này giống như một con dã thú phát điên: “Bắt Đoạn Thanh! Bản cung không tin nhi tử bảo bối kia của ngươi sẽ không niệm tình phụ tử!”
“Vậy công chúa người sai rồi.” Bỗng nhiên Thanh soái đi từng bước tới gần Huyền Hoàng công chúa, tướng sĩ Đột Quyết ở chung quanh còn chưa kịp phản ứng thì kiếm của Thanh soái đã dĩ nhiên dừng lại trên yết hầu nàng.
“Bảo hộ công chúa!” Trừ bỏ tả hữu hai quân, trung quân đã đem Thanh soái vây chặt.
Thanh soái lạnh lùng cười: “Công chúa, vi thần biết năm đó ở Đột Quyết, nếu không có công chúa thì sẽ không có Đoạn Thanh ngày hôm nay, ơn tri ngộ còn chưa kịp báo, Thanh nhi đã thành kẻ thù trong lòng công chúa. Đoạn Thanh không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ nguyện dùng một bầu máu nóng để đổi lấy tánh mạng Thanh nhi, trả lại ơn tri ngộ cho công chúa! Hận là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng sẽ làm chính mình bị thương, công chúa, người tự giải quyết cho tốt!” Kiếm phong đột nhiên chuyển, khoảnh khắc hàn quang kóe lên, một vòi máu tươi vọt ra, bắn đầy lên y bào Huyền Hoàng công chúa.
Thường nhi, đời này kiếp này, không thể nói với nàng một câu xin lỗi, cũng không còn cơ hội cùng nàng lắng nghe tiếng chuông Bạch Mã Tự nữa rồi…
“Thanh…” Huyền Hoàng công chúa nhịn không được hét lên, run rẩy nhìn Thanh soái cương quyết ngã xuống.
“Tướng quân!” Đột Vân hoảng sợ lao xuống ngựa, ôm chặt lấy thi thể dần lạnh lại của Thanh soái: “Ngài tội gì phải như thế, công chúa không phải thật sự muốn giết ngài mà!”
“Bản cung sai rồi sao? Sai rồi sao?” Huyền Hoàng công chúa thê lương tự hỏi, ngửa đầu nhìn sao Thiên Lang trên bầu trời: “Đệ đệ, chẳng lẽ ta sai rồi sao?” Móng tay đâm sâu vào huyết nhục, máu tươi theo cổ tay rơi xuống đất: “Đoạn Thanh, ngươi đây là đang ép bản cung, bức bản cung a…”
Run run xuống ngựa, Huyền Hoàng công chúa nhặt lang khôi từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đội lên cho Thanh soái.
“Công chúa?” Đột Vân nhìn Huyền Hoàng công chúa: “Tướng quân hắn đã đi rồi….”
“Cho dù chết, hắn cũng vĩnh viễn là Thanh soái của bản cung! Truyền lệnh toàn quân, ai dám truyền cái chết của hắn ra ngoài, giết không cần hỏi!” Khóe mắt Huyền Hoàng công chúa vương lệ: “Ngươi cho là ngươi chết vì hắn, hắn sẽ không phải đền mạng sao? Ngươi cho là ngươi chết rồi thì sẽ không cần hoàn lại ơn cho bản cung sao? — Bản cung sẽ không nghe lời ngươi, bản cung chỉ biết là nợ máu phải trả bằng máu! Không có ai giúp ai trả!”
“Truyền lệnh, mang thi thể Thanh tướng quân về doanh, sáng sớm mai toàn quân nhổ trại, toàn lực đuổi giết Yến Tử Thanh!”
Đột Vân kinh hãi: “Nhưng mà trợ công Lạc Dương như lửa cháy lông mày a! Mong công chúa lấy đại cục làm trọng, huống hồ Thiếu tướng quân có năm vạn tinh binh trong tay, thế nào thì sao có thể người một nhà đánh người một nhà?”
Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng công chúa giận dữ phất tay áo: “Dùng bồ câu đưa tin cho sát thủ ẩn nấp trong quân tiên phong, mau chóng động thủ, giết Yến Tử Thanh!”
“Mạt tướng…Tuân lệnh!” Chần chừ liếc nhìn Huyền Hoàng công chúa, Đột Vân nhịn xuống những lời muốn nói, công chúa a công chúa, tội gì phải vì báo thù mà mắc thêm lỗi lầm nữa?
Huyền Hoàng công chúa nhìn về phía Lạc Dương: “Nhã Hề, không phải ngươi muốn chạy sao? Bản cung muốn ngươi cho dù chạy trốn khỏi bàn tay bản cung thì cũng sẽ không thấy được mặt ái lang lần cuối!”
“Khụ khụ…” Nhã Hề khẽ ho khan, tiếng nói lại là một mảnh khàn khàn: “Nhã Hề…chỉ là một tiểu dân, không dám cùng công chúa ngồi cùng bàn dùng bữa, công chúa, Nhã Hề cáo lui.”
“Chậm đã.” Huyền Hoàng công chúa bỗng nhiên gọi Nhã Hề đứng lại: “Ngày mai bản cung muốn nghe ngươi đánh đàn, tối nay cần phải suy nghĩ thật kỹ, ngày mai nên đàn cho bản cung khúc gì?”
“Nhã Hề đã rõ.” Nhã Hề cúi người, xoay người rời đi.
Thanh soái nhìn bóng dáng Nhã Hề, không khỏi nhướng mày, xem ra nếu không sớm ngày cứu nàng ra thì còn không biết Huyền Hoàng sẽ dùng biện pháp gì để tra tấn nàng nữa.
Vào doanh trướng, Hoắc Hương đã bưng một chén thuốc ưu tư nhìn Nhã Hề: “Ngươi một lần ca chính là cả ngày, nếu làm bị thương cổ họng thì phải làm sao đây?”
Nhã Hề nhẹ nhàng cười: “Ta không sao, ngược lại ta lại cảm thấy vui vẻ, bởi vì ta rốt cục có thể làm chút gì đó vì Tử Thanh.”
Hoắc Hương buồn bã lắc đầu, cầm chén thuốc giao cho nàng: “Nhã Hề, mau uống hết chén thuốc này đi.” Nói xong, quay về phía sau, bưng lên một chén cháo: “Còn có, mau uống thứ này nữa, nếu bị đói đến gầy đi, Yến công tử nhìn thấy, tất nhiên sẽ thấy khổ sở.”
“Được.” Nhã Hề cười tiếp nhận chén thuốc, nhíu mày uống hết: “Đắng quá…”
“Thuốc đắng dã tật.” Hoắc Hương đẩy chén cháo tới: “Nhã Hề, dù thế nào ta cũng cảm thấy chúng ta nên sớm ngày rời khỏi nơi này.”
“Ta biết.” Nhã Hề có chút đăm chiêu gật đầu: “Chúng ta còn ở trong này một ngày thì Tử Thanh còn bị uy hiếp một ngày, nếu có thể thoát khỏi đây thì mới có thể khiến nàng yên tâm đánh trận.” Cầm lấy bát cháo, Nhã Hề thong thả uống một ngụm: “Không biết lúc này Tử Thanh đã tới nơi nào?”
Hoắc Hương nhẹ nhàng vén rèm, nhìn bóng đêm dần dần tối thẫm: “Hẳn là đã đi được ngoài trăm dặm.” Tử Thanh, hy vọng ngươi hết thảy đều mạnh khỏe.
Bỗng nhiên, một hòn đá được ném vào trong trướng.
Hoắc Hương cùng Nhã Hề không khỏi cả kinh.
Nhã Hề nhặt hòn đó lên, lại chỉ thấy phía mặt trên có ba dấu gạch ngang được khắc bằng binh khí.
“Đây là cái gì đó do ai đấy ném vào?” Buông rèm, Hoắc Hương nghi hoặc nhìn hòn đá trong tay Nhã Hề.
Nhã Hề hơi nhíu mày, bỗng nhiên có chút hiểu ra: “Chẳng lẽ là…” Hoắc Hương vừa định hỏi, Nhã Hề đã ra thủ thế ý bảo nàng nhỏ giọng, khẽ nói: “Có lẽ là lúc chúng ta có thể chạy trốn rồi.”
“Thật sự?”
Nhã Hề gật đầu: “Hôm nay Tử Thanh nói với chúng ta, cha sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”
“Vậy ba gạch là có ý gì?”
“Có lẽ là lúc canh ba.” Nhã Hề nắm chặt hòn đá, Tử Thanh, ta rất nhớ nàng, nếu có thể chạy trốn thành công, ta muốn lập tức được nhìn thấy nàng.
Hoắc Hương thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn trời đất.
Canh ba vừa tới, bên trong đại doanh, trừ âm thanh tiếng áo giáp ma sát của tướng sĩ Đột Quyết tuần tra ban đêm ra thì tĩnh lặng đến đáng sợ.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu của hai tên tướng sĩ Đột Quyết ở bên ngoài trướng, hai tên lính mê man bị ném vào trong doanh trướng, dọa Hoắc Hương cùng Nhã Hề nhảy dựng.
Thanh soái theo sát mà vào “suỵt” một tiếng, vội vã nhìn các nàng, nhỏ giọng nói: “Mau mau thay đổi với y phục của bọn chúng, đi theo ta.” Nói xong, liền xoay người đi.
“Được…”
Vội vội vàng vàng thay hai bộ giáp y rộng thùng thình của tướng sĩ Đột Quyết, Thanh soái nhìn thân mình nhỏ nhắn của hai nàng, không khỏi thở dài: “Các ngươi thoạt nhìn cũng có chút quá gầy…”
“Cái này…” Hoắc Hương bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, liền lấy vài món y phục trong bọc hành lý ra, nhét vào trong giáp y rộng thùng thình: “Như vậy nhìn qua có rắn chắc hơn không?”
Thanh soái khẽ gật đầu: “Nhớ kỹ, một lát nữa khi cùng ta ra khỏi doanh, trăm ngàn lần không được khẩn trương mà làm lộ chân tướng.”
“Vâng.”
Nhìn hai người các nàng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, Thanh soái vén lên một góc rèm, nhìn tướng sĩ tuần tra bên ngoài vừa vặn quay lưng về bên này: “Mau đi với ta!”
Thanh soái đi trước một bước, đến khi đi ra ngoài rồi, Hoắc Hương cùng Nhã Hề cũng đi theo phía sau hắn.
Đi cách doanh trướng xa xa, trái tim treo lơ lửng trong lồng ngực, ba người cảm thấy mỗi một bước đi, đều kinh hồn táng đảm.
“Thanh soái đây là muốn đi đâu?” Bỗng nhiên, thanh âm Đột Vân vang lên phía sau.
Thanh soái xoay người lại, vẻ mặt buồn bã: “Ta muốn đi tế bái phu nhân, Đột tướng quân có nguyện đi cùng không?”
Đột Vân hai mắt liếc nhìn thoáng qua hai gã Đột Quyết thị vệ bên người Thanh soái, thở dài: “Tướng quân ngài quả nhiên tình cảm sâu đậm, vì sao lại luôn đối với người đã chết nhớ mãi không quên, ngươi không sợ cũng gặp tai họa bất ngờ sao?”
“Ngươi và ta đều nhiều năm đãm máu sa trường, ngươi biết cá tính ta rồi đó, quyết định phải làm gì, ai cũng không ngăn được.” Thanh soái nghe hiểu ý Đột Vân, lại chỉ thản nhiên cười: “Chỉ cầu Đột tướng quân ngươi cho ta thời gian một nén nhang, được không?”
“Tướng quân ban thưởng cho ta lưỡng toàn, Đột Vân đương nhiên cũng biết ân nghĩa, bảo trọng.” Đột Vân ôm quyền, xoay người sang chỗ khác.
“Cảm tạ.” Thanh soái ôm quyền, xoay đi: “Chúng ta đi.”
Ra khỏi đại doanh Đột Quyết, Thanh soái cũng không quay đầu lại mà dẫn Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía khu rừng hoang ở hướng nam.
“Nhã nhi, con hãy nghe cho kỹ, tuy rằng chúng ta đã ra khỏi đại doanh Đột Quyết, nhưng mà sau một nén hương sẽ tuyệt đối không trốn thoát được thiết kỵ của Đột Quyết truy kích, hai ngươi nhất định phải đi đường vòng, nghĩ biện pháp đuổi theo đám Thanh nhi, con cùng Hoắc cô nương mới có thể an toàn.” Thanh soái vừa đi, vừa gấp giọng dặn dò: “Đông nam Vân Châu, nhiều rừng mà đường nguy hiểm, bất lợi cho kỵ binh, tây nam Vân Châu nhiều cốc mà quanh co, cũng đồng dạng bất lợi cho kỵ binh, nhưng nơi này còn có một con đường nhỏ mà người Đột Quyết không biết, đi thẳng con đường phía nam, nhìn như không có đường, nhưng chỉ cần ở theo dây leo trèo xuống được vách núi phía nam thì tất có khả năng chạy thoát.”
“Vậy cha thì sao?” Nhã Hề kinh hãi hỏi: “Chẳng lẽ người không đi cùng chúng ta?”
“Đi cùng thì chỉ có một đường chết, ai cũng không trốn thoát được.” Thanh soái cười nhẹ, bỗng nhiên trở nên lạnh nhạt.
Nụ cười quen thuốc làm cho Hoắc Hương không khỏi run lên, Đỗ y quan cũng từng cười như thế, lòng không khỏi nhói lại: “Đoạn tướng quân, nếu người không cùng chúng ta bình yên rời đi, Tử Thanh cũng sẽ lo lắng cho ngài.”
“Ta là nam nhân, biết khi nào nên chống cự hết thảy, ta đã đem việc khó nhất giao cho một nữ nhi, nếu ngay cả việc nhỏ như cứu các ngươi ra ngoài cũng đều không làm được thì không chỉ uổng làm phụ thân các ngươi, mà còn uổng vì đường đường là một nam tử hán!” Thanh soái nghiêm nghị cười, chẳng bao lâu sau, Tử Thanh cũng sẽ cười như vậy: “Huyền Hoàng sẽ không muốn mạng của ta, huống hồ nàng cũng không thể bắt được ta, các ngươi bình yên tìm được Thanh nhi, hãy nói với nàng, cha không làm cho nàng thất vọng nữa rồi, để cho nàng hảo hảo đánh một trận này!”
“Cha…”
Bỗng nhiên Thanh soái ngừng lại, chỉ về phía rừng hoang ở phương nam: “Đi mau! Để muộn sẽ không kịp!”
“Bảo trọng!” Nhã Hề nghẹn ngào nói xong, nắm chặt tay Hoắc Hương, cùng nhau bỏ chạy vào rừng, trong phen hoảng hốt, tựa hồ nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau.
Thanh soái hít sâu một hơi, bỗng nhiên tháo lang khôi trên đầu xuống, ngửa mặt nhìn tinh không: “Thường nhi, hiện giờ nàng đang ở nơi nào?” Bỗng nhiên, hung hăng ném lang khôi xuống đất, Thanh soái xoay người, thản nhiên đối mặt với thiết kỵ Đột Quyết cuồn cuộn phóng đến, ngửa đầu cười: “Thường nhi, nàng biết không? Hình như ta nghe thấy tiếng chuông Bạch Mã Tự…”
“Thanh tướng quân, ngươi làm cho bản cung thực thất vọng.” Van vạn lần không nghĩ tới Huyền Hoàng công chúa thế nhưng lại tự mình đuổi theo, trong mắt Thanh soái ẩn hiện vài tia kinh sắc, lại vẫn như trước thản nhiên nhìn đôi mắt ngập tràn lửa giận của nàng.
Đột Vân ở một bên hít sâu một hơi: “Tướng quân, ngài vẫn nên giao Nhã Hề cùng Hoắc Hương ra đây đi, tin tưởng công chúa sẽ tha thứ cho ngài.”
Thanh soái khoanh tay đứng, hiên ngang lỗi lạc: “Công chúa, vi thần đã hiểu được, vi thần muốn là nhận được sự khẳng định của thân nhân mà không phải là một lần lại một lần thất vọng, hơn hai mươi năm qua ta đã bỏ lỡ quá nhiều thứ rồi, lúc này đây, ta không muốn tiếp tục sai lầm nữa.”
“Công chúa, ngài muốn thiên hạ, vi thần có thể vì ngài mà liều chết đánh hạ một phiến, ngài muốn báo thù, vi thần có thể tử trái phụ hoàn*, không một câu oán hận, nhưng mà, vi thần muốn khuyên công chúa một câu, hận, sẽ hủy hoại ngài, làm cho ngài trở thành Cửu vương tử thứ hai. Ngài có hùng tâm hùng bá thiên hạ, có khí lượng muốn thu hết nhân tài trên thế gian, vì sao lại phải bởi vì một chữ đó mà để cả đời hủy hoại đây?”
(*con làm sai, cha trả nợ thay)
“Bản cung không làm được!” Huyền Hoàng công chúa căm hận quát: “Ta chỉ vừa nhắm mắt lại liền thấy bộ dáng đệ đệ máu chảy đầm đìa, hắn là bị nhi tử ngươi bầm thây vạn đoạn! Hắn chết thảm như vậy…Nếu ta không vì hắn báo thù này, khẩu ác khí trong lòng ta vĩnh viễn đều không nuốt trôi nổi! — Nói! Nhã Hề cùng Hoắc Hương chạy về phía kia phải không?”
“Vi thần không biết.” Thanh soái chỉ có bốn chữ.
“Toàn quân nghe lệnh, tả quân truy tìm theo hướng đông nam, hữu quân đi về phía tây nam, cho dù đuổi tới Lạc Dương cũng phải bắt được các nàng về đây!” Huyền Hoàng công chúa lúc này giống như một con dã thú phát điên: “Bắt Đoạn Thanh! Bản cung không tin nhi tử bảo bối kia của ngươi sẽ không niệm tình phụ tử!”
“Vậy công chúa người sai rồi.” Bỗng nhiên Thanh soái đi từng bước tới gần Huyền Hoàng công chúa, tướng sĩ Đột Quyết ở chung quanh còn chưa kịp phản ứng thì kiếm của Thanh soái đã dĩ nhiên dừng lại trên yết hầu nàng.
“Bảo hộ công chúa!” Trừ bỏ tả hữu hai quân, trung quân đã đem Thanh soái vây chặt.
Thanh soái lạnh lùng cười: “Công chúa, vi thần biết năm đó ở Đột Quyết, nếu không có công chúa thì sẽ không có Đoạn Thanh ngày hôm nay, ơn tri ngộ còn chưa kịp báo, Thanh nhi đã thành kẻ thù trong lòng công chúa. Đoạn Thanh không phải người vô tình vô nghĩa, chỉ nguyện dùng một bầu máu nóng để đổi lấy tánh mạng Thanh nhi, trả lại ơn tri ngộ cho công chúa! Hận là con dao hai lưỡi, làm tổn thương người khác, cũng sẽ làm chính mình bị thương, công chúa, người tự giải quyết cho tốt!” Kiếm phong đột nhiên chuyển, khoảnh khắc hàn quang kóe lên, một vòi máu tươi vọt ra, bắn đầy lên y bào Huyền Hoàng công chúa.
Thường nhi, đời này kiếp này, không thể nói với nàng một câu xin lỗi, cũng không còn cơ hội cùng nàng lắng nghe tiếng chuông Bạch Mã Tự nữa rồi…
“Thanh…” Huyền Hoàng công chúa nhịn không được hét lên, run rẩy nhìn Thanh soái cương quyết ngã xuống.
“Tướng quân!” Đột Vân hoảng sợ lao xuống ngựa, ôm chặt lấy thi thể dần lạnh lại của Thanh soái: “Ngài tội gì phải như thế, công chúa không phải thật sự muốn giết ngài mà!”
“Bản cung sai rồi sao? Sai rồi sao?” Huyền Hoàng công chúa thê lương tự hỏi, ngửa đầu nhìn sao Thiên Lang trên bầu trời: “Đệ đệ, chẳng lẽ ta sai rồi sao?” Móng tay đâm sâu vào huyết nhục, máu tươi theo cổ tay rơi xuống đất: “Đoạn Thanh, ngươi đây là đang ép bản cung, bức bản cung a…”
Run run xuống ngựa, Huyền Hoàng công chúa nhặt lang khôi từ dưới đất lên, nhẹ nhàng đội lên cho Thanh soái.
“Công chúa?” Đột Vân nhìn Huyền Hoàng công chúa: “Tướng quân hắn đã đi rồi….”
“Cho dù chết, hắn cũng vĩnh viễn là Thanh soái của bản cung! Truyền lệnh toàn quân, ai dám truyền cái chết của hắn ra ngoài, giết không cần hỏi!” Khóe mắt Huyền Hoàng công chúa vương lệ: “Ngươi cho là ngươi chết vì hắn, hắn sẽ không phải đền mạng sao? Ngươi cho là ngươi chết rồi thì sẽ không cần hoàn lại ơn cho bản cung sao? — Bản cung sẽ không nghe lời ngươi, bản cung chỉ biết là nợ máu phải trả bằng máu! Không có ai giúp ai trả!”
“Truyền lệnh, mang thi thể Thanh tướng quân về doanh, sáng sớm mai toàn quân nhổ trại, toàn lực đuổi giết Yến Tử Thanh!”
Đột Vân kinh hãi: “Nhưng mà trợ công Lạc Dương như lửa cháy lông mày a! Mong công chúa lấy đại cục làm trọng, huống hồ Thiếu tướng quân có năm vạn tinh binh trong tay, thế nào thì sao có thể người một nhà đánh người một nhà?”
Căm hận cắn răng, Huyền Hoàng công chúa giận dữ phất tay áo: “Dùng bồ câu đưa tin cho sát thủ ẩn nấp trong quân tiên phong, mau chóng động thủ, giết Yến Tử Thanh!”
“Mạt tướng…Tuân lệnh!” Chần chừ liếc nhìn Huyền Hoàng công chúa, Đột Vân nhịn xuống những lời muốn nói, công chúa a công chúa, tội gì phải vì báo thù mà mắc thêm lỗi lầm nữa?
Huyền Hoàng công chúa nhìn về phía Lạc Dương: “Nhã Hề, không phải ngươi muốn chạy sao? Bản cung muốn ngươi cho dù chạy trốn khỏi bàn tay bản cung thì cũng sẽ không thấy được mặt ái lang lần cuối!”
Tác giả :
Lưu Diên Trường Ngưng