Phù Sinh Mộng Chi Phi Tình
Chương 22
Sáng sớm ánh nắng vừa xuất hiện, cơn gió nhẹ lay động.
Chim Tước nhẹ nhàng líu lo, bóng dáng đại thanh trên giường rốt cuộc mở mắt, đôi mắt minh tịnh trong suốt kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh, bài biện vô cùng quen thuộc, trong lòng nổi lên nghi hoặc —— y không phải hẳn là đã chết rồi sao? Tại sao lại ở trong phòng? …
Tay vô thức sờ lên cổ, vết thương kia ngang qua huyết quản còn có chút tê dại, nói cho y biết đó cũng không phải mộng. Tư Phi Tình trăm tư khó giải, cánh cửa chợt bị đẩy ra, Mạnh Thiên Dương nhẹ nhàng đi vào.
“Mạnh, Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình kinh hỉ hướng hắn vươn cánh tay, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đau đớn dây dưa cùng mình một chút cũng không còn, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, ngồi dậy xoa ngực ngốc lăng.
Mạnh Thiên Dương vẫn đối với cái gì xuân tàm kinh nghi, thấy vậy, trong lòng mới hơi bình tĩnh. Tiến lên ôm lấy hai vai Tư Phi Tình, nhìn kỹ sắc mặt hồng nhuận của y, mỉm cười nói: “Nguyên lai Tử Minh kia thật sự có chút bản lãnh, cứu được ngươi.”
Tử Minh? Là tử y thanh niên kia sao? … Tư Phi Tình suy nghĩ trong đầu xoay chuyển một chút, liền không hề suy nghĩ nhiều, nhìn Mạnh Thiên Dương: “Lăng Tiêu đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Vẻ mặt tươi cười trở nên gượng ép, Mạnh Thiên Dương nhìn chăm chú vẻ mặt chờ đợi khẩn trương của Tư Phi Tình, nhìn không chớp mắt. Tư Phi Tình bị hắn nhìn như vậy trong lòng lo sợ, ngập ngừng nói: “Làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Ngực đột nhiên căng thẳng, túm lấy cánh tay Mạnh Thiên Dương: “Hắn đã đi, bỏ mặc ta rồi? ta ——” một trận bối rối, thanh âm không nhịn được run rẩy.
Mạnh Thiên Dương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu vai y, buồn bã cười khổ. Một hồi lâu mới lắc đầu, lại thở dài, hướng bên ngoài đi đến ——
“Ta thay ngươi gọi hắn vào.”
Ở ngoài cửa tim đập loạn nhịp, ánh sáng mặt trời ấm áp cũng chiếu rọi vào trong lòng ứ đọng không vui. Ánh mắt chớp động, cuối cùng lộ ra một tia hờn dỗi, cất bước hướng tuyết y lạnh lùng như kiếm dưới bóng cây trong viện.
“… Y tỉnh rồi?” Lăng Tiêu không quay đầu lại, ống tay áo tuyết trắng không có gió nhưng lại lay động, khó nén kích động: ” Thương thế của y như thế nào? Có phải hay không thật sự rất tốt?” không nghe người phía sau trả lời, hắn hơi dao động hạ thấp thanh âm, chua sót nói tiếp: ” Ngươi không cần đa tâm, ta đến chỉ là, chỉ là vì cứu y. Chỉ cần y thực sự đã không việc gì, ta lập tức quay về Thiên Sơn, kiếp này cũng sẽ không rời khỏi Lăng Tiêu thành nửa bước, sẽ không trở lại Phong nhã lâu tìm y.”
“… Ngươi nói lời này là có ý gì?” khuôn mặt tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương trầm xuống: “Ngươi định đem y nhét vào bên ta rồi nhân tiện rời đi sao?”
Nghe ngữ khí bất thiện của hắn, Lăng Tiêu không khỏi lắc đầu: ” Ngươi còn đang canh cánh trong lòng chuyện y một kiếm đả thương ngươi? Ngươi đừng hiểu lầm y, là ta hại y mất đi trí nhớ, y mới có thể đối với ngươi ra tay —— “
“Việc này ta sớm đã biết.”
Mạnh Thiên Dương cắt đứt lời Lăng Tiêu: ” Đáng tiếc ta không ngờ tới ngươi là người hèn hạ như thế, bằng không có thể đem người trong lòng ta yêu hai tay cung phụng? Hừ” liên tục cười lạnh, Lăng Tiêu ánh mắt chợt lạnh lẽo, nhưng cuối cùng thẹn với lòng, phát tác không được.
Thấy hắn không lên tiếng, Mạnh Thiên Dương cũng không có hứng thú cùng hắn dong dài, nhíu mày: ” Như thế nào? Ngươi hôm nay xem như lương tâm phát giác, đồng ý đem y trả lại cho ta sao?”
Lăng Tiêu im lặng, trong đầu xẹt qua trăm ngàn tràng cảnh cùng Tư Phi Tình sớm chiều ở chung, kích động làm cho ngực trướng đau, bảo hắn như thế nào cam tâm dứt bỏ? Nhưng Tư Phi Tình chung quy có một ngày khôi phục trí nhớ…
Lãnh đạm thở dài một tiếng: ” không muốn thì sao? Chờ y nhớ tới chuyện cũ, vẫn là sẽ rời ta mà đi. Ta không muốn lại lừa gạt y, làm tổn thương y …” thất vọng cười cười: “Ta không còn yêu cầu khác, chỉ thỉnh ngươi đối tốt với y, vẫn giống như trước như thế hảo hảo đợi y.” Tay áo vừa động, đột nhiên xoay người, con ngươi lạnh lẽo như băng uy hiếp Mạnh Thiên Dương: “Nếu như để ta biết ngươi phụ y, ta tuyệt không tha cho ngươi.”
Mạnh Tthiên Dương ha ha cười giễu cợt, trong mắt nhưng không có nửa điểm tiếu ý: “Ngươi cho rằng mình là cái gì của y, dựa vào cái gì đến quản chuyện ta cùng Tư Phi Tình? Ta sau này đối với hắn tốt hay không, cùng ngươi có quan hệ gì?” thấy sắc mặt Lăng Tiêu chợt thay đổi, ngược lại thong thả bồi thêm một câu: ” Y suốt ngày chỉ biết đem ngươi treo ở trên miệng, ta nghe liền phát bực.”
“Mạnh Thiên Dương!” Lăng Tiêu lạnh lùng hô to, quanh thân kiếm khí dày dặc. Thật sâu hít một ngụm khí mới đem sát khí đè xuống, ánh mắt đau đớn: “Ngươi đáp ứng ta không được làm khó y. Y, y sau khi khôi phục trí nhớ, tự nhiên sẽ không nhắc đến ta nữa…”
“Nếu thật như ngươi nói vậy thì tốt rồi.” Thu hồi vẻ mặt châm biếm, Mạnh Thiên Dương cười khổ, ngón tay mở cửa phòng: ” Y đã nhớ lại tất cả rồi, lại còn nhớ mãi không quên muốn gặp ngươi. Ngươi vào đi —— “
“Cái gì?!” Lăng Tiêu cả đời chưa bao giờ kinh ngạc như lúc này: ” Y nói, nói muốn gặp ta?” Không đợi Mạnh Thiên Dương trả lời, tuyết y tung bay, đã vọt vào trong phòng.
“Lăng Tiêu…”
Bên trong phòng một tiếng gọi vang lên đầy kinh ngạc cùng vui mừng của Tư Phi Tình truyền vào tai Mạnh Thiên Dương, hắn bất đắc dĩ nhìn trời…
…”Lăng Tiêu, Lăng Tiêu… “
Tư Phi Tình kêu to, nhảy xuống giường, thoắt cái liền vọt lên, ôm chặt lấy hắn, cái mũi hơi đau, trước mắt một mảnh trắng xóa mông lung.
“Ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta biết ngươi trước kia không cố ý muốn chém đứt tay ta, không phải cố tình muốn bức ta tự vận, ta không trách ngươi a, Lăng Tiêu! ngươi không nên bỏ lại ta một mình trở về, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi…” yết hầu cứng đơ nói gì cũng không khớp, Y ngẩng đầu một lần lại một lần nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Tiêu, giống như muốn đem tất cả lời nói phủ lên môi Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngơ ngác đứng yên, hắn đã bị cảnh tượng này đột nhiên như từ trên trời giáng xuống vui sướng kích động đến mức quên phản ứng, chỉ tùy ý cánh môi mềm mại của Tư Phi Tình hôn lên môi hắn, mặt hắn…
Thân hình trong ngực không hề có động tĩnh, Tư Phi Tình khổ sở cơ hồ muốn khóc thành tiếng, buông tay ra liều mạng lau khóe mắt: “Ngươi như thế nào, như thế nào không nói một lời, Lăng… Lăng Tiêu?” Hơi thở gấp rút, quả thực muốn rơi lệ. Bỗng dưng thân thể hơi nhẹ, đã bị ôm lên ——
“Lăng? … đừng…” nghi vấn lập tức bị Lăng Tiêu đều thu vào trong miệng, mùi thân thể quen thuộc bao phủ toàn thân, máu toàn thân Tư Phi Tình đều muốn dồn lên đầu, cái gì cũng không nghĩ được, mơ mơ màng màng ôm chặt cổ hắn, chỉ có đầu lưỡi theo bản năng cùng đối phương quanh quẩn dây dưa , nuốt vào nước miếng của mình cùng Lăng Tiêu hòa lẫn, có mùi xạ hương lãnh đạm của Lăng Tiêu…
Ngay lúc Tư Phi Tình tưởng rằng mình sẽ hôn mê, Lăng Tiêu rốt cuộc kết thúc nụ hôn dài đủ khiến người khác hít thở không thông, cười nhìn Tư Phi Tình há miệng thở gấp hồi phục lại không khí, lại lần nữa phủ lên cánh môi hơi sưng của y, liếm đi sợi chỉ bạc tràn ra khóe môi y.
“Ta là rất vui đã quên nên nói gì… Tư Phi Tình, theo ta quay về Lăng Tiêu thành, trừ kiếm thuật ra, ta còn có rất nhiều rất nhiều thứ chờ dạy ngươi, ta có thể cùng ngươi học cả đời, a…” nhất định sẽ không để ngươi cảm thấy tịch mịch hư không, Tư Phi Tình…
————- Chính Văn Hoàn—————
Chim Tước nhẹ nhàng líu lo, bóng dáng đại thanh trên giường rốt cuộc mở mắt, đôi mắt minh tịnh trong suốt kinh ngạc nhìn bốn phía xung quanh, bài biện vô cùng quen thuộc, trong lòng nổi lên nghi hoặc —— y không phải hẳn là đã chết rồi sao? Tại sao lại ở trong phòng? …
Tay vô thức sờ lên cổ, vết thương kia ngang qua huyết quản còn có chút tê dại, nói cho y biết đó cũng không phải mộng. Tư Phi Tình trăm tư khó giải, cánh cửa chợt bị đẩy ra, Mạnh Thiên Dương nhẹ nhàng đi vào.
“Mạnh, Mạnh Thiên Dương…” Tư Phi Tình kinh hỉ hướng hắn vươn cánh tay, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện đau đớn dây dưa cùng mình một chút cũng không còn, biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi, không khỏi vô cùng ngạc nhiên, ngồi dậy xoa ngực ngốc lăng.
Mạnh Thiên Dương vẫn đối với cái gì xuân tàm kinh nghi, thấy vậy, trong lòng mới hơi bình tĩnh. Tiến lên ôm lấy hai vai Tư Phi Tình, nhìn kỹ sắc mặt hồng nhuận của y, mỉm cười nói: “Nguyên lai Tử Minh kia thật sự có chút bản lãnh, cứu được ngươi.”
Tử Minh? Là tử y thanh niên kia sao? … Tư Phi Tình suy nghĩ trong đầu xoay chuyển một chút, liền không hề suy nghĩ nhiều, nhìn Mạnh Thiên Dương: “Lăng Tiêu đâu? Hắn đi đâu rồi?”
Vẻ mặt tươi cười trở nên gượng ép, Mạnh Thiên Dương nhìn chăm chú vẻ mặt chờ đợi khẩn trương của Tư Phi Tình, nhìn không chớp mắt. Tư Phi Tình bị hắn nhìn như vậy trong lòng lo sợ, ngập ngừng nói: “Làm sao vậy? Tại sao nhìn ta như vậy?” Ngực đột nhiên căng thẳng, túm lấy cánh tay Mạnh Thiên Dương: “Hắn đã đi, bỏ mặc ta rồi? ta ——” một trận bối rối, thanh âm không nhịn được run rẩy.
Mạnh Thiên Dương thở dài một tiếng, nhẹ nhàng xoa đầu vai y, buồn bã cười khổ. Một hồi lâu mới lắc đầu, lại thở dài, hướng bên ngoài đi đến ——
“Ta thay ngươi gọi hắn vào.”
Ở ngoài cửa tim đập loạn nhịp, ánh sáng mặt trời ấm áp cũng chiếu rọi vào trong lòng ứ đọng không vui. Ánh mắt chớp động, cuối cùng lộ ra một tia hờn dỗi, cất bước hướng tuyết y lạnh lùng như kiếm dưới bóng cây trong viện.
“… Y tỉnh rồi?” Lăng Tiêu không quay đầu lại, ống tay áo tuyết trắng không có gió nhưng lại lay động, khó nén kích động: ” Thương thế của y như thế nào? Có phải hay không thật sự rất tốt?” không nghe người phía sau trả lời, hắn hơi dao động hạ thấp thanh âm, chua sót nói tiếp: ” Ngươi không cần đa tâm, ta đến chỉ là, chỉ là vì cứu y. Chỉ cần y thực sự đã không việc gì, ta lập tức quay về Thiên Sơn, kiếp này cũng sẽ không rời khỏi Lăng Tiêu thành nửa bước, sẽ không trở lại Phong nhã lâu tìm y.”
“… Ngươi nói lời này là có ý gì?” khuôn mặt tuấn nhã của Mạnh Thiên Dương trầm xuống: “Ngươi định đem y nhét vào bên ta rồi nhân tiện rời đi sao?”
Nghe ngữ khí bất thiện của hắn, Lăng Tiêu không khỏi lắc đầu: ” Ngươi còn đang canh cánh trong lòng chuyện y một kiếm đả thương ngươi? Ngươi đừng hiểu lầm y, là ta hại y mất đi trí nhớ, y mới có thể đối với ngươi ra tay —— “
“Việc này ta sớm đã biết.”
Mạnh Thiên Dương cắt đứt lời Lăng Tiêu: ” Đáng tiếc ta không ngờ tới ngươi là người hèn hạ như thế, bằng không có thể đem người trong lòng ta yêu hai tay cung phụng? Hừ” liên tục cười lạnh, Lăng Tiêu ánh mắt chợt lạnh lẽo, nhưng cuối cùng thẹn với lòng, phát tác không được.
Thấy hắn không lên tiếng, Mạnh Thiên Dương cũng không có hứng thú cùng hắn dong dài, nhíu mày: ” Như thế nào? Ngươi hôm nay xem như lương tâm phát giác, đồng ý đem y trả lại cho ta sao?”
Lăng Tiêu im lặng, trong đầu xẹt qua trăm ngàn tràng cảnh cùng Tư Phi Tình sớm chiều ở chung, kích động làm cho ngực trướng đau, bảo hắn như thế nào cam tâm dứt bỏ? Nhưng Tư Phi Tình chung quy có một ngày khôi phục trí nhớ…
Lãnh đạm thở dài một tiếng: ” không muốn thì sao? Chờ y nhớ tới chuyện cũ, vẫn là sẽ rời ta mà đi. Ta không muốn lại lừa gạt y, làm tổn thương y …” thất vọng cười cười: “Ta không còn yêu cầu khác, chỉ thỉnh ngươi đối tốt với y, vẫn giống như trước như thế hảo hảo đợi y.” Tay áo vừa động, đột nhiên xoay người, con ngươi lạnh lẽo như băng uy hiếp Mạnh Thiên Dương: “Nếu như để ta biết ngươi phụ y, ta tuyệt không tha cho ngươi.”
Mạnh Tthiên Dương ha ha cười giễu cợt, trong mắt nhưng không có nửa điểm tiếu ý: “Ngươi cho rằng mình là cái gì của y, dựa vào cái gì đến quản chuyện ta cùng Tư Phi Tình? Ta sau này đối với hắn tốt hay không, cùng ngươi có quan hệ gì?” thấy sắc mặt Lăng Tiêu chợt thay đổi, ngược lại thong thả bồi thêm một câu: ” Y suốt ngày chỉ biết đem ngươi treo ở trên miệng, ta nghe liền phát bực.”
“Mạnh Thiên Dương!” Lăng Tiêu lạnh lùng hô to, quanh thân kiếm khí dày dặc. Thật sâu hít một ngụm khí mới đem sát khí đè xuống, ánh mắt đau đớn: “Ngươi đáp ứng ta không được làm khó y. Y, y sau khi khôi phục trí nhớ, tự nhiên sẽ không nhắc đến ta nữa…”
“Nếu thật như ngươi nói vậy thì tốt rồi.” Thu hồi vẻ mặt châm biếm, Mạnh Thiên Dương cười khổ, ngón tay mở cửa phòng: ” Y đã nhớ lại tất cả rồi, lại còn nhớ mãi không quên muốn gặp ngươi. Ngươi vào đi —— “
“Cái gì?!” Lăng Tiêu cả đời chưa bao giờ kinh ngạc như lúc này: ” Y nói, nói muốn gặp ta?” Không đợi Mạnh Thiên Dương trả lời, tuyết y tung bay, đã vọt vào trong phòng.
“Lăng Tiêu…”
Bên trong phòng một tiếng gọi vang lên đầy kinh ngạc cùng vui mừng của Tư Phi Tình truyền vào tai Mạnh Thiên Dương, hắn bất đắc dĩ nhìn trời…
…”Lăng Tiêu, Lăng Tiêu… “
Tư Phi Tình kêu to, nhảy xuống giường, thoắt cái liền vọt lên, ôm chặt lấy hắn, cái mũi hơi đau, trước mắt một mảnh trắng xóa mông lung.
“Ta sẽ không rời khỏi ngươi, ta biết ngươi trước kia không cố ý muốn chém đứt tay ta, không phải cố tình muốn bức ta tự vận, ta không trách ngươi a, Lăng Tiêu! ngươi không nên bỏ lại ta một mình trở về, ta thích ngươi, thật sự thích ngươi…” yết hầu cứng đơ nói gì cũng không khớp, Y ngẩng đầu một lần lại một lần nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Tiêu, giống như muốn đem tất cả lời nói phủ lên môi Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ngơ ngác đứng yên, hắn đã bị cảnh tượng này đột nhiên như từ trên trời giáng xuống vui sướng kích động đến mức quên phản ứng, chỉ tùy ý cánh môi mềm mại của Tư Phi Tình hôn lên môi hắn, mặt hắn…
Thân hình trong ngực không hề có động tĩnh, Tư Phi Tình khổ sở cơ hồ muốn khóc thành tiếng, buông tay ra liều mạng lau khóe mắt: “Ngươi như thế nào, như thế nào không nói một lời, Lăng… Lăng Tiêu?” Hơi thở gấp rút, quả thực muốn rơi lệ. Bỗng dưng thân thể hơi nhẹ, đã bị ôm lên ——
“Lăng? … đừng…” nghi vấn lập tức bị Lăng Tiêu đều thu vào trong miệng, mùi thân thể quen thuộc bao phủ toàn thân, máu toàn thân Tư Phi Tình đều muốn dồn lên đầu, cái gì cũng không nghĩ được, mơ mơ màng màng ôm chặt cổ hắn, chỉ có đầu lưỡi theo bản năng cùng đối phương quanh quẩn dây dưa , nuốt vào nước miếng của mình cùng Lăng Tiêu hòa lẫn, có mùi xạ hương lãnh đạm của Lăng Tiêu…
Ngay lúc Tư Phi Tình tưởng rằng mình sẽ hôn mê, Lăng Tiêu rốt cuộc kết thúc nụ hôn dài đủ khiến người khác hít thở không thông, cười nhìn Tư Phi Tình há miệng thở gấp hồi phục lại không khí, lại lần nữa phủ lên cánh môi hơi sưng của y, liếm đi sợi chỉ bạc tràn ra khóe môi y.
“Ta là rất vui đã quên nên nói gì… Tư Phi Tình, theo ta quay về Lăng Tiêu thành, trừ kiếm thuật ra, ta còn có rất nhiều rất nhiều thứ chờ dạy ngươi, ta có thể cùng ngươi học cả đời, a…” nhất định sẽ không để ngươi cảm thấy tịch mịch hư không, Tư Phi Tình…
————- Chính Văn Hoàn—————
Tác giả :
Trần Ấn