Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc
Quyển 1 - Chương 9
Mộng, rốt cục là đã tỉnh hay chưa? …
Bích Lạc si ngốc ôm lấy thân thể đã hoàn toàn lạnh giá, cứng ngắc vào lòng…
Đêm qua vẫn còn ấm áp, nhiệt tình như thế, hiện tại đã không còn cử động… Sau này cũng vĩnh viễn không thể cử động được nữa, sẽ không vỗ lưng y, ôm y, hôn nước mắt giúp y…
Ánh mặt trời rọi lên hai vai, rất ấm áp. Lòng ngực nhưng lại trống rỗng, tựa như bị ai đó khoét một lỗ lớn, trong tâm tìm không thấy một chút cảm giác…
Y chầm chậm nhắm mắt, xoa nhẹ khuôn mặt đã trắng xám của Yến Nam Quy, Bích Lạc lần thứ hai cúi đầu, mút lấy đôi môi lạnh như băng, động tác mềm nhẹ tới cực điểm, tựa hồ sợ người đang ngủ trong lòng giật mình tỉnh giấc —
Sắc trời dần tối sầm xuống, một cái bóng nhạt phóng xuống trước mặt — vạt áo màu thủy ngân sắc.
Ngừng hôn môi, Bích Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam tử thanh quý tựa thủy tinh trước mắt, vẫn là khí thái tao nhã xuất trần như trước, chỉ có vạt áo rách ra tạo thành một kẽ hở dài, máu hãy còn đang từ chỗ vết thương chảy ra ngoài.
Quân Vô Song hơi giương mắt, bích sam thiếu niên này cư nhiên không thừa dịp hắn cùng Tử Minh quyết đấu trốn đi, còn ở tại chỗ hôn một người đã chết…
Lẳng lặng nhìn cặp mắt chất chứa vô số loại biểu tình biến ảo, Bích Lạc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, tựa như một đóa quỳnh hoa xinh đẹp, theo đó một giọt lệ cũng song song rơi xuống —
“Ngươi đã giết người quan trọng nhất của ta!”
Y đột nhiên đặt thi thể Yến Nam Quy nằm xuống, mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, một quyền một cước, hung hăng đấm đá Quân Vô Song.
Hắn cau mày, nếu không phải bởi vì vết thương còn đau nhức, quyền kia đối Quân Vô Song hắn mà nói, bất quá chỉ như gió mát lướt qua, chỉ là… Giọt nước mắt cùng nụ cười kia trong nháy mắt làm hắn hoảng hốt, tâm không hiểu vì sao lại gợn sóng…
Lại một quyền nện thẳng lên vết thương trên ngực, hai ngón tay Quân Vô Song nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Bích Lạc, vặn một cái. Đau đớn, tê liệt hệt như sét đánh, nhất thời lan khắp thân thể, hai chân Bích Lạc mềm nhũn, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, y giãy dụa muốn đứng lên, hai vai lại bị đè lại, cả người không còn nửa phần sức lực.
“Hỗn trướng! Ngươi, súc sinh!…”
Tiếng chửi không dứt vang vọng trong rừng, Quân Vô Song sắc mặt vẫn bình thản, yên lặng lắng nghe.
“Súc sinh…” Mắng đến khàn cả giọng cũng không có bất luận cái gì đáp lại, Bích Lạc điên cuồng cắn chặt môi, thực hận! Hận người này cướp đi sinh mạng Yến Nam Quy! Hận chính mình bất lực!
“Hận sao?”
Thanh âm trong trẻo tựa thủy tinh đột nhiên vang lên, Quân Vô Song một tay kéo Bích Lạc, ung dung nói: “Mắng chửi như vậy có ích gì? Ngươi, thứ nhất không võ công, thứ nhì không quyền thế, cũng muốn trả thù thay hắn?”
Bích Lạc nặng nề thở, trong tim đau thắt: Quân Vô Song nói một điểm cũng không sai, võ nghệ, quyền thế, y đều không có, dựa vào cái gì để báo thù?
Bên môi lộ ra một nụ cười, lệ lại không ngừng rơi xuống — nguyên lai ta đúng là cái gì cũng không có! Ngay cả người duy nhất thích ta cũng đã chết! Ta cái gì cũng không có!
Ta, cái gì cũng không có!
Ta thực không cam tâm! Ta chỉ muốn có một người chân chính thích ta, làm bạn cùng ta, vì cớ gì ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không thực hiện được? Vì cớ gì?
Không cam tâm! Ta tuyệt không cam tâm! Ta phải vì Yến Nam Quy báo thù! Ta phải vì chính mình báo thù! Ta muốn võ nghệ! Ta muốn quyền thế! Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn so với bất kỳ ai! Ta phải khiến cho toàn bộ những kẻ đã cướp đi hy vọng của ta, những kẻ hại ta thương tâm, thống khổ đều phải trả cái giá tương xứng!
Gạt lệ, trong đôi mắt mơ màng đầy hơi nước dấy lên lửa giận khôn cùng cùng hận ý vô tận! Tựa như muốn đem tất cả điên cuồng thiêu thành tro bụi.
“Nghĩ xong chưa? Vậy theo ta quay về vương phủ.” Buông đôi tay đang kiềm giữ Bích Lạc ra, Quân Vô Song lãnh đạm đảo qua tàn chi (tay chân đã bị cụt) còn vương vãi khắp nơi trên mặt đất, mùi máu tươi xông vào mũi làm hắn nhíu mày — Thật có lỗi với mảnh rừng mai thanh tịnh.
Ngọn lửa căm hận trong mắt lạnh lẽo đông tụ lại tựa hai điểm bông tuyết, đôi mắt như làn thu thủy so với dĩ vãng càng thêm sáng tỏ, cũng càng thêm lạnh lẽo. Bích Lạc nhặt thanh đao lên, không nói một lời liền bắt đầu đào đất.
Hai tay Bích Lạc đã trướng đau đến tê dại, trên mặt đất rốt cuộc xuất hiện một cái hố sâu. Bỏ đao xuống, y gắng sức nâng thi thể Yến Nam Quy lên, nhẹ nhàng đặt vào trong hố —
Không còn hoạt động, Yến Nam Quy vĩnh viễn đều không thể tiếp tục an ủi y, hôn y, ôm lấy y…
Bích Lạc đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng cởi xuống ti đái đang buộc trên tóc, cẩn thận quấn lên cổ tay Yến Nam Quy, y nhắm mắt, đem bùn đất bên cạnh, rắc vào trong hố —
Hóa ra, tự mình chôn cất người thân nhất, người quan trọng nhất cũng không phải quá thống khổ như trong tưởng tượng…
Thật đó, chính tay ta lại có thể an táng ngươi một cách bình tĩnh như vậy… Không có thương tâm… Bởi vì tâm của ta đã chết đi theo ngươi rồi…
Từ giờ khắc này trở đi, ta không cần tâm, cũng không cần si tình, những thứ mà ta vốn không thể nào có được, ta chẳng muốn theo đuổi nữa. Ta chỉ muốn báo thù, vì ngươi, vì ngươi báo thù.
Yến Nam Quy, chờ ta! Chờ sau khi ta khiến tất cả những kẻ kia trả giá, ta nhất định sẽ trở về Mai Sơn gặp ngươi! Bởi vì ta biết, ngươi kỳ thực cũng cô độc giống như ta, cũng hy vọng có người chân chân chính chính thích mình… Ngươi, kỳ thực cũng giống như ta, yêu một người mà chính mình tuyệt đối không có khả năng yêu…
Rốt cuộc mộ cũng đấp xong, Bích Lạc đứng dậy phủi đi bùn đất trên tay, nhìn Quân Vô Song vẫn đang đứng yên lặng, bàng quan bên cạnh, nói: “Đi thôi.” Cũng không đợi hắn lên tiếng, liền tự mình hướng phía ngoài rừng mà bước.
Thiếu niên này… Nhìn chằm chằm vào bóng lưng xanh biếc, ánh sáng trong đôi mắt Quân Vô Song dần dần biến ảo —
……………………………………………..
Lại trở về phòng ngủ của Long Diễn Diệu, trong phòng đốt huân hương thơm ngát, Bích Lạc thẫn thờ mặc cho thị nữ giúp y tắm rửa, thay y phục, cơ bản không giống lần trước vừa mắng vừa chửi, khiến đám thị nữ hồ đồ, nghi hoặc không ngớt.
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại a?” Nam tử một thân hoa phục, đầu đội kim quan, miệng lưỡi châm biếm bước vào, nhóm thị nữ khẽ khom người hành lễ, nhanh chóng thu dọn dụng cụ tắm rửa rồi yên lặng rời khỏi.
Bích Lạc cúi đầu ngồi trên giường, cũng không nói chuyện. Long Diễn Diệu vung hai tay đến gần, đột nhiên dồn sức tát mạnh vào mặt y —
Bích Lạc khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, còn chưa chạm tới đệm giường, lại bị Long Diễn Diệu kéo lên. Hai bên tai nổ ong ong, trong miệng dấy lên một vị tanh ngọt.
“Ta lúc trước thật đã coi thường ngươi, rốt cuộc lại bị ngươi lừa, ha ha.” Long Diễn Diệu cao hứng cười, dưới đáy mắt nhưng lại cuồn cuộn tức giận, hắn thân là ấu tử của tiên hoàng, từ nhỏ nhận hết sủng ái, hiện nay hoàng đế cũng đối hắn cực kỳ chiếu cố, muốn gì được nấy, cộng thêm một thân võ nghệ, trong triều ngoài triều hắn đều rất tự đắc, nhưng tối hôm qua lại thua trong tay Bích Lạc, làm sao nuốt xuống được cơn giận này? Liền muốn bắt sống Bích Lạc, nói sao cũng phải đem thiếu niên xảo quyệt, gian trá này hảo hảo làm nhục một phen, có thế mới tiêu tan được mối hận trong lòng.
Hắn bắt lấy cằm Bích Lạc, từng chút từng chút một cắn lấy đôi môi hồng nhuận của y, đến khi xuất huyết mới chịu buông ra: “Ngươi thật là biết cách câu dẫn người khác a, ha, bất quá nếu muốn đấu với ta thì còn kém xa lắm, để xem lần này còn có ai đến cứu ngươi?” Một mặt ấn Bích Lạc ngã xuống, chỉ trong chốc lát đã đem y phục của y xé rách thành từng mảnh, mặt khác ngậm lấy nhũ tiêm đỏ ửng, răng không ngừng lôi cắn.
Thân thể Bích Lạc khẽ run lên, lại gắt gao bị đè chặt không thể cử động. Đầu lưỡi ấm áp, tinh tế di chuyển một đường từ ngực xuống bụng dưới, y thống hận trong lòng, càng thêm chán ghét đến nói không ra lời — nếu không có Long Diễn Diệu hạ lệnh, ma giáo sao lại tấn công Mai Sơn? Yến Nam Quy sao có thể mất mạng?
Long Diễn Diệu! Là ngươi và Quân Vô Song, cùng nhau cướp đi sinh mạng người quan trọng nhất của ta!!
Ta, thực hận!!!
Mười ngón tay gắt gao nắm chặt đệm giường dưới thân, Bích Lạc ngẩng đầu nhìn đỉnh giường, để mặc cho Long Diễn Diệu cắn liếm đùi y —
Thân thể mềm dẻo, trắng ngần, cảm xúc khi da thịt tiếp xúc trơn tuột, nhẵn nhụi như tơ… Long Diễn Diệu liếm mút trên làn da Bích Lạc, sau khi tắm rửa hãy còn lưu lại mùi hương phản phất, cơn tức giận bất tri bất giác đều tiêu tan mất, máu huyết sôi trào, dục hỏa toàn thân không nhịn được bốc lên, tùy tiện cởi ra y phục đang cất giấu dục vọng mà từ lâu đã nhẫn đến trướng đau kia, hắn nâng bờ mông hẹp của Bích Lạc lên, mạnh mẽ xông tới, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể thiếu niên đã không còn đủ sức phản kháng.
Đột ngột bị tiến vào, Bích Lạc mở lớn miệng, kịch liệt thở dốc, chống cự cùng bài xích mạnh mẽ khiến cho hậu huyệt phía sau cấp tốc co rút, ngược lại đem dị vật cường liệt đâm chọc buộc càng thêm chặt. Khoái cảm như ăn mòn tủy não từ dưới khố lan khắp cơ thể, Long Diễn Diệu nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, đem hai chân Bích Lạc đặt trên vai hắn, lay động thắt lưng, tại dũng đạo chật hẹp, nóng bỏng điên cuồng tiến nhập.
“A a — ân a —” Nội bích khô khốc, mẫn cảm liên tục bị ma sát, không có bất luận cái gì gọi là thoải mái, chỉ có đau đớn tựa như bị lửa đốt, Bích Lạc không thể đè nén mà cất tiếng rên rỉ.
Âm thanh đau đớn tràn đầy thi vị khiến dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể Bích Lạc càng thêm trướng lớn, hậu huyệt vừa chật hẹp, vừa mềm mại khiến hắn tiến vào càng thêm khó khăn, thắt lưng đưa đẩy một hồi, khoái cảm tê dại liền như sóng ập đến, hắn nặng nề thở hổn hển: “Ngươi thật không tệ a, vừa chặt lại vừa nóng… Haa a, hắc, hiện tại còn dám không ngoan ngoãn nghe lời? Aha…”
Đau nhức tựa hồ như muốn xé đứt từng đoạn ruột, trên bụng Bích Lạc khẽ co giật, y lay động đầu, hai chân vô lực rơi khỏi bờ vai ẩm ướt mồ hôi của Long Diễn Diệu, nhưng lập tức bị nắm trở về —
“Chịu không nổi sao? Ngươi nếu từ đầu ngoan ngoãn thuận theo ý ta, đã không cần phải chịu khổ như vầy, nhưng lại khăng khăng muốn đối nghịch ta!” Long Diễn Diệu dùng toàn lực ngăn chặn thân thể còn đang run rẩy, thỏa mãn hưởng thụ từng trận co rút ở sâu bên trong cơ thể Bích Lạc, một tay hắn tóm chặt mái tóc dài tán loạn của y: “Ngươi cũng không ngẫm lại coi, dựa vào cái gì muốn cùng ta đấu, hả? Ngươi là người thông minh, sao lại cố gắng làm chuyện ngu xuẩn? Ngươi…”
Lời lẽ châm biếm đột nhiên đình chỉ, Long Diễn Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ đầy mồ hôi của Bích Lạc, hơi thở lại càng thêm trầm đục —
Đôi mắt sáng rưng rưng lệ, môi khẽ cong lên, vẽ ra nụ cười mị hoặc tựa như ma quỷ.
Máu toàn thân ngay tức khắc tập trung về phía dục vọng vốn đã thôi sục sôi, kích động, trước mắt dường như còn chưa nhận biết được gì, hai tay Long Diễn Diệu đã nâng khuôn mặt Bích Lạc lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nụ cười quyến rũ bên môi y, bỗng chốc oán giận: “Ngươi cười thành như vậy, còn muốn diễn trò gì đây?” Theo từng động tác tiến nhập, trên mặt Bích Lạc hiển lộ vẻ đau đớn, nhưng dáng tươi cười vẫn như cũ không đổi, y vặn vẹo mông, chân nhấc tới, vòng qua tấm lưng ướt sũng của Long Diễn Diệu, ngay cả đuôi lông mày đều là bộ dạng liêu nhân si thái —
“Ta không có, a —” Thân thể Bích Lạc đong đưa theo từng cử động va chạm của nam tử, sóng mắt mềm mại đáng yêu tựa như từng giọt nước nổi trên mặt hồ: “Ngươi, ngươi cũng nói ta là người thông minh, haa a a — ta đã biết đấu, đấu không lại ngươi, sao còn có thể, nha a — còn có thể làm chuyện ngu xuẩn —“
“Ngươi đây là đang cầu xin ta tha thứ sao? Ha hả, mở miệng sớm một chút, ta cũng sẽ cho ngươi thoải mái một ít —” Nhìn thiếu niên điêu ngoa rốt cuộc cũng hướng hắn tỏ ra yếu kém phục tùng, trong lòng Long Diễn Diệu đắc ý cực kỳ, tuy vẫn liên tục xông tới, nhưng lực đạo trong vô ý cũng đã nhẹ nhàng hơn trước, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi còn đang ửng đỏ của y.
Bích Lạc hé môi, đón lấy đầu lưỡi nóng ẩm của hắn cùng cuốn lấy dây dưa, tiếng thở gấp khàn khàn của Long Diễn Diệu cùng tiếng ngâm nga ê a của y đan dệt vào nhau, trong phòng dạt dào một mảnh xuân ý.
“Ha a, ngươi, tiểu yêu tinh, ngô… Bích Lạc…” Hô to một tiếng, Long Diễn Diệu kéo lại hai chân Bích Lạc đặt trên thắt lưng hắn, tại dũng đạo chật hẹp ma sát thêm vài cái, rồi xụi lơ trên người Bích Lạc, cả cơ thể đều hơi run lên, chìm đắm trong khoái cảm dục vọng bùng nổ không gì so sánh được.
Bích Lạc cười khanh khách, ngón chân chọc chọc bên thắt lưng Long Diễn Diệu, buồn chán nói: “Ngươi nặng quá, ta bị ngươi đè đến sắp chết rồi, ha —“
Khuôn mặt quyến rũ mê người bỗng nhiên chuyển về hướng vách tường, đuôi lông mày nơi khóe mắt vẫn ẩn chứa phong tình xinh đẹp như cũ, nhưng trong đôi mắt lại không có chút ý cười, trái lại tựa như hai viên thủy tinh đen tối, lạnh lẽo giống như băng giá —
Long, Diễn, Diệu!
……………………………………………..
Ngọn đèn cầy yếu ớt qua một đên đã muốn tàn lụi, trong phòng mùi Long Tiên Hương tinh tế lan tỏa khắp nơi. Sa trướng được vén lên, thiếu niên khoác y phục bước xuống giường, khẽ che môi, im lặng ngáp dài.
“Sớm như vậy, muốn đi đâu? Cùng ta ngủ thêm một chút, Bích Lạc.” Thanh âm trầm thấp, lười biếng từ trên giường truyền ra, nhưng người nói thì vẫn chưa nhúc nhích, hôm qua từ buổi chiều cho đến tận tối, đều không ngủ mà liên tục cuồng hoan, hắn cũng có chút chịu không thấu, không ngờ thiếu niên làm hắn không khống chế được vẫn còn có tinh thần như vậy.
“Ta ngủ không được, đi ra ngoài hít thở chút không khí rồi về.” Bích Lạc cười hì hì nói, vừa cuộn lại ống tay áo quá dài, y phục của y ngày hôm qua đã bị Long Diễn Diệu xé rách thành từng mảnh, liền không khách khí mà mặc vào y phục của hắn.
“… Tùy ngươi, nhưng đừng có chạy loạn.” Long Diễn Diệu hàm hồ cảnh cáo một câu, trở mình tiếp tục ngủ.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng phập phồng của nam tử, hồi lâu, Bích Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài — Long Diễn Diệu, ngươi cứ việc yên tâm! Ngày nào còn chưa thấy ngươi mất hết tất cả, ta sao cam lòng chạy loạn? Ta sao cam lòng ly khai ngươi?
Đúng vậy, ta muốn ngươi mất đi tất cả! Khiến ngươi cũng giống như ta, nếm thử cảm giác không người yêu thích, không người lưu ý, cái gì cũng không có, so với chết càng khó chịu hơn! Hoàng gia tôn quý, uy quyền khuynh thiên hạ, nếu như rơi xuống tình cảnh này, hẳn là so với giết ngươi càng làm ngươi thống khổ tuyệt vọng a.
Một ngày nào đó, ta nhất định có thể làm được. Không chỉ ngươi! Mà cả Quân Vô Song kia! Ta một người cũng không bỏ qua!
Thẳng một đường về phía hậu viên, trong làn sương sớm như ẩn như hiện những nụ hoa yêu kiều, Bích Lạc đứng lặng, mặc cho sương mai thấm ướt y phục.
Mọi âm thanh xung quanh đều buồn tẻ, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã từ xa tiến tới —
“Nga, hóa ra là Cổ sư gia.”
Bích Lạc giọng mỉa mai, lộ ra dáng tươi cười: “Xem ngươi vội vội vàng vàng vậy, là có chuyện quan trọng bẩm báo hoàng gia sao?”
“A? Là, là, Bích Lạc công tử…” Cổ sư gia vì nụ cười của Bích Lạc mà mê loạn, nghe được y hỏi mới hồi phục tinh thần lại.
Đôi mắt xoay chuyển, Bích Lạc chậm rãi nói: “Ngươi ngày đó mắng ta cái gì ấy nhỉ? A, hình như nói ta là nam sủng ti tiện, sao hôm nay khách khí vậy? Hì, ta nhận không nổi đâu.”
“Công, công tử nói đùa, ty chức, ty chức…” Trên trán Cổ sư gia bắt đầu đổ mồ hôi. Theo chủ tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có ai trong lúc chủ tử còn đang ngủ, lại dám thong dong đi dạo trong vương phủ, hơn nữa lúc trước nghe thị nữ len lén bảo, chủ tử hôm qua cùng thiếu niên ngủ ở trong phòng, đến giờ vẫn chưa thấy bước ra khỏi cửa một bước… Hiện tại, trên người thiếu niên này cư nhiên còn mặc xiêm y của chủ tử…
“Là ty chức có mắt như mù, công tử đừng trách.” Nghĩ đến trước đây từng đắc tội thiếu niên mà chủ tử sủng ái, trên mặt Cổ sư gia đều trở nên xám ngắt, nếu như y ở trước mặt chủ tử nói vài câu, hắn còn chẳng phải đầu rơi xuống đất hay sao?
Bích Lạc nhìn vẻ mặt đầy kinh sợ của hắn, không khỏi cười khúc khích, y vỗ vỗ vai Cổ sư gia: “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải người nhỏ nhen như vậy. A, bất quá, hoàng gia đang ngủ say, ngươi lỗ mãng xông vào, cũng không ổn lắm a. Có chuyện gì, nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi chuyển lời.”
Cổ sư gia bị y vỗ nhẹ, lại nhìn đến nụ cười quyến rũ của y, xương cốt toàn thân ngay lập tức mềm nhũn ra, mũi hắn nóng lên, có vẻ như lại muốn chảy máu mũi, liền nhanh lấy tay che lại. Nhưng nghe Bích Lạc nói câu cuối, không khỏi có chút do dự.
“Thế nào? Người ti tiện như ta không xứng để nghe sao? Cổ sư gia!” Mặt Bích Lạc hơi trầm xuống mang theo vẻ lạnh nhạt.
“Không, không, ty chức không dám —“
Trong tâm Cổ sư gia lại nảy lên một cái, nhớ lại lần trước khi hắn đến phòng ngủ bẩm báo, chủ tử xác thực cũng không đem thiếu niên đuổi đi, lập tức lấy lại bình tĩnh: “Thưa công tử, là tối qua hoàng hậu vừa sinh thêm một vị tiểu hoàng tử, thánh thượng vui mừng, muốn ba ngày sau mở tiệc chiêu đãi quần thần. Đến lúc đó, Thụy Đình thái tử bên Đông cung cũng sẽ tới, ty chức muốn hỏi chủ tử một chút xem có cần phải chuẩn bị làm gì không.”
Bích Lạc “ân” một tiếng, từ chối cho ý kiến, hướng Cổ sư gia cười nói: “Ra là như thế, chờ hoàng gia tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi về trước đi a.” Đôi mắt tựa làn thu thủy nhẹ nhàng lướt qua Cổ sư gia bộ dáng si mê trước mắt, môi hồng nhuận khẽ nhếch: “Từ nay về sau, loại chuyện nhỏ này không nên đi quấy nhiễu hoàng gia, để ta thay ngươi chuyển lời, sẽ không thiếu phần thưởng cho ngươi, ngươi đi đi.”
“Dạ, dạ…” Cổ sư gia mơ hồ lùi lại từng bước, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sắp xuống, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, vội cúi đầu, chạy nhanh như trốn ra khỏi hậu viên.
“Ha ha ha…” Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của hắn, Bích Lạc cuối cùng nhịn không được, cất tiếng cười to.
“Ngươi quả nhiên là một người thông minh.” Thanh âm tựa thủy tinh lãnh đạm bay tới, mềm nhẹ dễ nghe, đem tiếng cười to của Bích Lạc hoàn toàn nuốt xuống.
Quân Vô Song!
Tiếng cười bỗng nhiên ngưng bặt, Bích Lạc xoay người, nhìn ra phía sau bụi cây, bóng người vừa tới cùng sương mai phảng phất hòa hợp nhất thể tạo thành một màu thủy tinh sắc —
Bích Lạc si ngốc ôm lấy thân thể đã hoàn toàn lạnh giá, cứng ngắc vào lòng…
Đêm qua vẫn còn ấm áp, nhiệt tình như thế, hiện tại đã không còn cử động… Sau này cũng vĩnh viễn không thể cử động được nữa, sẽ không vỗ lưng y, ôm y, hôn nước mắt giúp y…
Ánh mặt trời rọi lên hai vai, rất ấm áp. Lòng ngực nhưng lại trống rỗng, tựa như bị ai đó khoét một lỗ lớn, trong tâm tìm không thấy một chút cảm giác…
Y chầm chậm nhắm mắt, xoa nhẹ khuôn mặt đã trắng xám của Yến Nam Quy, Bích Lạc lần thứ hai cúi đầu, mút lấy đôi môi lạnh như băng, động tác mềm nhẹ tới cực điểm, tựa hồ sợ người đang ngủ trong lòng giật mình tỉnh giấc —
Sắc trời dần tối sầm xuống, một cái bóng nhạt phóng xuống trước mặt — vạt áo màu thủy ngân sắc.
Ngừng hôn môi, Bích Lạc chậm rãi ngẩng đầu, nhìn nam tử thanh quý tựa thủy tinh trước mắt, vẫn là khí thái tao nhã xuất trần như trước, chỉ có vạt áo rách ra tạo thành một kẽ hở dài, máu hãy còn đang từ chỗ vết thương chảy ra ngoài.
Quân Vô Song hơi giương mắt, bích sam thiếu niên này cư nhiên không thừa dịp hắn cùng Tử Minh quyết đấu trốn đi, còn ở tại chỗ hôn một người đã chết…
Lẳng lặng nhìn cặp mắt chất chứa vô số loại biểu tình biến ảo, Bích Lạc bỗng nhiên lộ ra một nụ cười, tựa như một đóa quỳnh hoa xinh đẹp, theo đó một giọt lệ cũng song song rơi xuống —
“Ngươi đã giết người quan trọng nhất của ta!”
Y đột nhiên đặt thi thể Yến Nam Quy nằm xuống, mạnh mẽ bổ nhào về phía trước, một quyền một cước, hung hăng đấm đá Quân Vô Song.
Hắn cau mày, nếu không phải bởi vì vết thương còn đau nhức, quyền kia đối Quân Vô Song hắn mà nói, bất quá chỉ như gió mát lướt qua, chỉ là… Giọt nước mắt cùng nụ cười kia trong nháy mắt làm hắn hoảng hốt, tâm không hiểu vì sao lại gợn sóng…
Lại một quyền nện thẳng lên vết thương trên ngực, hai ngón tay Quân Vô Song nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay Bích Lạc, vặn một cái. Đau đớn, tê liệt hệt như sét đánh, nhất thời lan khắp thân thể, hai chân Bích Lạc mềm nhũn, không tự chủ được quỳ rạp xuống đất, y giãy dụa muốn đứng lên, hai vai lại bị đè lại, cả người không còn nửa phần sức lực.
“Hỗn trướng! Ngươi, súc sinh!…”
Tiếng chửi không dứt vang vọng trong rừng, Quân Vô Song sắc mặt vẫn bình thản, yên lặng lắng nghe.
“Súc sinh…” Mắng đến khàn cả giọng cũng không có bất luận cái gì đáp lại, Bích Lạc điên cuồng cắn chặt môi, thực hận! Hận người này cướp đi sinh mạng Yến Nam Quy! Hận chính mình bất lực!
“Hận sao?”
Thanh âm trong trẻo tựa thủy tinh đột nhiên vang lên, Quân Vô Song một tay kéo Bích Lạc, ung dung nói: “Mắng chửi như vậy có ích gì? Ngươi, thứ nhất không võ công, thứ nhì không quyền thế, cũng muốn trả thù thay hắn?”
Bích Lạc nặng nề thở, trong tim đau thắt: Quân Vô Song nói một điểm cũng không sai, võ nghệ, quyền thế, y đều không có, dựa vào cái gì để báo thù?
Bên môi lộ ra một nụ cười, lệ lại không ngừng rơi xuống — nguyên lai ta đúng là cái gì cũng không có! Ngay cả người duy nhất thích ta cũng đã chết! Ta cái gì cũng không có!
Ta, cái gì cũng không có!
Ta thực không cam tâm! Ta chỉ muốn có một người chân chính thích ta, làm bạn cùng ta, vì cớ gì ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi này cũng không thực hiện được? Vì cớ gì?
Không cam tâm! Ta tuyệt không cam tâm! Ta phải vì Yến Nam Quy báo thù! Ta phải vì chính mình báo thù! Ta muốn võ nghệ! Ta muốn quyền thế! Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn so với bất kỳ ai! Ta phải khiến cho toàn bộ những kẻ đã cướp đi hy vọng của ta, những kẻ hại ta thương tâm, thống khổ đều phải trả cái giá tương xứng!
Gạt lệ, trong đôi mắt mơ màng đầy hơi nước dấy lên lửa giận khôn cùng cùng hận ý vô tận! Tựa như muốn đem tất cả điên cuồng thiêu thành tro bụi.
“Nghĩ xong chưa? Vậy theo ta quay về vương phủ.” Buông đôi tay đang kiềm giữ Bích Lạc ra, Quân Vô Song lãnh đạm đảo qua tàn chi (tay chân đã bị cụt) còn vương vãi khắp nơi trên mặt đất, mùi máu tươi xông vào mũi làm hắn nhíu mày — Thật có lỗi với mảnh rừng mai thanh tịnh.
Ngọn lửa căm hận trong mắt lạnh lẽo đông tụ lại tựa hai điểm bông tuyết, đôi mắt như làn thu thủy so với dĩ vãng càng thêm sáng tỏ, cũng càng thêm lạnh lẽo. Bích Lạc nhặt thanh đao lên, không nói một lời liền bắt đầu đào đất.
Hai tay Bích Lạc đã trướng đau đến tê dại, trên mặt đất rốt cuộc xuất hiện một cái hố sâu. Bỏ đao xuống, y gắng sức nâng thi thể Yến Nam Quy lên, nhẹ nhàng đặt vào trong hố —
Không còn hoạt động, Yến Nam Quy vĩnh viễn đều không thể tiếp tục an ủi y, hôn y, ôm lấy y…
Bích Lạc đứng lặng một lúc lâu, cuối cùng cởi xuống ti đái đang buộc trên tóc, cẩn thận quấn lên cổ tay Yến Nam Quy, y nhắm mắt, đem bùn đất bên cạnh, rắc vào trong hố —
Hóa ra, tự mình chôn cất người thân nhất, người quan trọng nhất cũng không phải quá thống khổ như trong tưởng tượng…
Thật đó, chính tay ta lại có thể an táng ngươi một cách bình tĩnh như vậy… Không có thương tâm… Bởi vì tâm của ta đã chết đi theo ngươi rồi…
Từ giờ khắc này trở đi, ta không cần tâm, cũng không cần si tình, những thứ mà ta vốn không thể nào có được, ta chẳng muốn theo đuổi nữa. Ta chỉ muốn báo thù, vì ngươi, vì ngươi báo thù.
Yến Nam Quy, chờ ta! Chờ sau khi ta khiến tất cả những kẻ kia trả giá, ta nhất định sẽ trở về Mai Sơn gặp ngươi! Bởi vì ta biết, ngươi kỳ thực cũng cô độc giống như ta, cũng hy vọng có người chân chân chính chính thích mình… Ngươi, kỳ thực cũng giống như ta, yêu một người mà chính mình tuyệt đối không có khả năng yêu…
Rốt cuộc mộ cũng đấp xong, Bích Lạc đứng dậy phủi đi bùn đất trên tay, nhìn Quân Vô Song vẫn đang đứng yên lặng, bàng quan bên cạnh, nói: “Đi thôi.” Cũng không đợi hắn lên tiếng, liền tự mình hướng phía ngoài rừng mà bước.
Thiếu niên này… Nhìn chằm chằm vào bóng lưng xanh biếc, ánh sáng trong đôi mắt Quân Vô Song dần dần biến ảo —
……………………………………………..
Lại trở về phòng ngủ của Long Diễn Diệu, trong phòng đốt huân hương thơm ngát, Bích Lạc thẫn thờ mặc cho thị nữ giúp y tắm rửa, thay y phục, cơ bản không giống lần trước vừa mắng vừa chửi, khiến đám thị nữ hồ đồ, nghi hoặc không ngớt.
“Không ngờ nhanh như vậy đã gặp lại a?” Nam tử một thân hoa phục, đầu đội kim quan, miệng lưỡi châm biếm bước vào, nhóm thị nữ khẽ khom người hành lễ, nhanh chóng thu dọn dụng cụ tắm rửa rồi yên lặng rời khỏi.
Bích Lạc cúi đầu ngồi trên giường, cũng không nói chuyện. Long Diễn Diệu vung hai tay đến gần, đột nhiên dồn sức tát mạnh vào mặt y —
Bích Lạc khẽ kêu lên một tiếng rồi ngã xuống, còn chưa chạm tới đệm giường, lại bị Long Diễn Diệu kéo lên. Hai bên tai nổ ong ong, trong miệng dấy lên một vị tanh ngọt.
“Ta lúc trước thật đã coi thường ngươi, rốt cuộc lại bị ngươi lừa, ha ha.” Long Diễn Diệu cao hứng cười, dưới đáy mắt nhưng lại cuồn cuộn tức giận, hắn thân là ấu tử của tiên hoàng, từ nhỏ nhận hết sủng ái, hiện nay hoàng đế cũng đối hắn cực kỳ chiếu cố, muốn gì được nấy, cộng thêm một thân võ nghệ, trong triều ngoài triều hắn đều rất tự đắc, nhưng tối hôm qua lại thua trong tay Bích Lạc, làm sao nuốt xuống được cơn giận này? Liền muốn bắt sống Bích Lạc, nói sao cũng phải đem thiếu niên xảo quyệt, gian trá này hảo hảo làm nhục một phen, có thế mới tiêu tan được mối hận trong lòng.
Hắn bắt lấy cằm Bích Lạc, từng chút từng chút một cắn lấy đôi môi hồng nhuận của y, đến khi xuất huyết mới chịu buông ra: “Ngươi thật là biết cách câu dẫn người khác a, ha, bất quá nếu muốn đấu với ta thì còn kém xa lắm, để xem lần này còn có ai đến cứu ngươi?” Một mặt ấn Bích Lạc ngã xuống, chỉ trong chốc lát đã đem y phục của y xé rách thành từng mảnh, mặt khác ngậm lấy nhũ tiêm đỏ ửng, răng không ngừng lôi cắn.
Thân thể Bích Lạc khẽ run lên, lại gắt gao bị đè chặt không thể cử động. Đầu lưỡi ấm áp, tinh tế di chuyển một đường từ ngực xuống bụng dưới, y thống hận trong lòng, càng thêm chán ghét đến nói không ra lời — nếu không có Long Diễn Diệu hạ lệnh, ma giáo sao lại tấn công Mai Sơn? Yến Nam Quy sao có thể mất mạng?
Long Diễn Diệu! Là ngươi và Quân Vô Song, cùng nhau cướp đi sinh mạng người quan trọng nhất của ta!!
Ta, thực hận!!!
Mười ngón tay gắt gao nắm chặt đệm giường dưới thân, Bích Lạc ngẩng đầu nhìn đỉnh giường, để mặc cho Long Diễn Diệu cắn liếm đùi y —
Thân thể mềm dẻo, trắng ngần, cảm xúc khi da thịt tiếp xúc trơn tuột, nhẵn nhụi như tơ… Long Diễn Diệu liếm mút trên làn da Bích Lạc, sau khi tắm rửa hãy còn lưu lại mùi hương phản phất, cơn tức giận bất tri bất giác đều tiêu tan mất, máu huyết sôi trào, dục hỏa toàn thân không nhịn được bốc lên, tùy tiện cởi ra y phục đang cất giấu dục vọng mà từ lâu đã nhẫn đến trướng đau kia, hắn nâng bờ mông hẹp của Bích Lạc lên, mạnh mẽ xông tới, hung hăng xỏ xuyên qua thân thể thiếu niên đã không còn đủ sức phản kháng.
Đột ngột bị tiến vào, Bích Lạc mở lớn miệng, kịch liệt thở dốc, chống cự cùng bài xích mạnh mẽ khiến cho hậu huyệt phía sau cấp tốc co rút, ngược lại đem dị vật cường liệt đâm chọc buộc càng thêm chặt. Khoái cảm như ăn mòn tủy não từ dưới khố lan khắp cơ thể, Long Diễn Diệu nhịn không được gầm nhẹ một tiếng, đem hai chân Bích Lạc đặt trên vai hắn, lay động thắt lưng, tại dũng đạo chật hẹp, nóng bỏng điên cuồng tiến nhập.
“A a — ân a —” Nội bích khô khốc, mẫn cảm liên tục bị ma sát, không có bất luận cái gì gọi là thoải mái, chỉ có đau đớn tựa như bị lửa đốt, Bích Lạc không thể đè nén mà cất tiếng rên rỉ.
Âm thanh đau đớn tràn đầy thi vị khiến dục vọng đang chôn sâu trong cơ thể Bích Lạc càng thêm trướng lớn, hậu huyệt vừa chật hẹp, vừa mềm mại khiến hắn tiến vào càng thêm khó khăn, thắt lưng đưa đẩy một hồi, khoái cảm tê dại liền như sóng ập đến, hắn nặng nề thở hổn hển: “Ngươi thật không tệ a, vừa chặt lại vừa nóng… Haa a, hắc, hiện tại còn dám không ngoan ngoãn nghe lời? Aha…”
Đau nhức tựa hồ như muốn xé đứt từng đoạn ruột, trên bụng Bích Lạc khẽ co giật, y lay động đầu, hai chân vô lực rơi khỏi bờ vai ẩm ướt mồ hôi của Long Diễn Diệu, nhưng lập tức bị nắm trở về —
“Chịu không nổi sao? Ngươi nếu từ đầu ngoan ngoãn thuận theo ý ta, đã không cần phải chịu khổ như vầy, nhưng lại khăng khăng muốn đối nghịch ta!” Long Diễn Diệu dùng toàn lực ngăn chặn thân thể còn đang run rẩy, thỏa mãn hưởng thụ từng trận co rút ở sâu bên trong cơ thể Bích Lạc, một tay hắn tóm chặt mái tóc dài tán loạn của y: “Ngươi cũng không ngẫm lại coi, dựa vào cái gì muốn cùng ta đấu, hả? Ngươi là người thông minh, sao lại cố gắng làm chuyện ngu xuẩn? Ngươi…”
Lời lẽ châm biếm đột nhiên đình chỉ, Long Diễn Diệu nhìn chằm chằm khuôn mặt diễm lệ đầy mồ hôi của Bích Lạc, hơi thở lại càng thêm trầm đục —
Đôi mắt sáng rưng rưng lệ, môi khẽ cong lên, vẽ ra nụ cười mị hoặc tựa như ma quỷ.
Máu toàn thân ngay tức khắc tập trung về phía dục vọng vốn đã thôi sục sôi, kích động, trước mắt dường như còn chưa nhận biết được gì, hai tay Long Diễn Diệu đã nâng khuôn mặt Bích Lạc lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn nụ cười quyến rũ bên môi y, bỗng chốc oán giận: “Ngươi cười thành như vậy, còn muốn diễn trò gì đây?” Theo từng động tác tiến nhập, trên mặt Bích Lạc hiển lộ vẻ đau đớn, nhưng dáng tươi cười vẫn như cũ không đổi, y vặn vẹo mông, chân nhấc tới, vòng qua tấm lưng ướt sũng của Long Diễn Diệu, ngay cả đuôi lông mày đều là bộ dạng liêu nhân si thái —
“Ta không có, a —” Thân thể Bích Lạc đong đưa theo từng cử động va chạm của nam tử, sóng mắt mềm mại đáng yêu tựa như từng giọt nước nổi trên mặt hồ: “Ngươi, ngươi cũng nói ta là người thông minh, haa a a — ta đã biết đấu, đấu không lại ngươi, sao còn có thể, nha a — còn có thể làm chuyện ngu xuẩn —“
“Ngươi đây là đang cầu xin ta tha thứ sao? Ha hả, mở miệng sớm một chút, ta cũng sẽ cho ngươi thoải mái một ít —” Nhìn thiếu niên điêu ngoa rốt cuộc cũng hướng hắn tỏ ra yếu kém phục tùng, trong lòng Long Diễn Diệu đắc ý cực kỳ, tuy vẫn liên tục xông tới, nhưng lực đạo trong vô ý cũng đã nhẹ nhàng hơn trước, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi còn đang ửng đỏ của y.
Bích Lạc hé môi, đón lấy đầu lưỡi nóng ẩm của hắn cùng cuốn lấy dây dưa, tiếng thở gấp khàn khàn của Long Diễn Diệu cùng tiếng ngâm nga ê a của y đan dệt vào nhau, trong phòng dạt dào một mảnh xuân ý.
“Ha a, ngươi, tiểu yêu tinh, ngô… Bích Lạc…” Hô to một tiếng, Long Diễn Diệu kéo lại hai chân Bích Lạc đặt trên thắt lưng hắn, tại dũng đạo chật hẹp ma sát thêm vài cái, rồi xụi lơ trên người Bích Lạc, cả cơ thể đều hơi run lên, chìm đắm trong khoái cảm dục vọng bùng nổ không gì so sánh được.
Bích Lạc cười khanh khách, ngón chân chọc chọc bên thắt lưng Long Diễn Diệu, buồn chán nói: “Ngươi nặng quá, ta bị ngươi đè đến sắp chết rồi, ha —“
Khuôn mặt quyến rũ mê người bỗng nhiên chuyển về hướng vách tường, đuôi lông mày nơi khóe mắt vẫn ẩn chứa phong tình xinh đẹp như cũ, nhưng trong đôi mắt lại không có chút ý cười, trái lại tựa như hai viên thủy tinh đen tối, lạnh lẽo giống như băng giá —
Long, Diễn, Diệu!
……………………………………………..
Ngọn đèn cầy yếu ớt qua một đên đã muốn tàn lụi, trong phòng mùi Long Tiên Hương tinh tế lan tỏa khắp nơi. Sa trướng được vén lên, thiếu niên khoác y phục bước xuống giường, khẽ che môi, im lặng ngáp dài.
“Sớm như vậy, muốn đi đâu? Cùng ta ngủ thêm một chút, Bích Lạc.” Thanh âm trầm thấp, lười biếng từ trên giường truyền ra, nhưng người nói thì vẫn chưa nhúc nhích, hôm qua từ buổi chiều cho đến tận tối, đều không ngủ mà liên tục cuồng hoan, hắn cũng có chút chịu không thấu, không ngờ thiếu niên làm hắn không khống chế được vẫn còn có tinh thần như vậy.
“Ta ngủ không được, đi ra ngoài hít thở chút không khí rồi về.” Bích Lạc cười hì hì nói, vừa cuộn lại ống tay áo quá dài, y phục của y ngày hôm qua đã bị Long Diễn Diệu xé rách thành từng mảnh, liền không khách khí mà mặc vào y phục của hắn.
“… Tùy ngươi, nhưng đừng có chạy loạn.” Long Diễn Diệu hàm hồ cảnh cáo một câu, trở mình tiếp tục ngủ.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm bóng lưng phập phồng của nam tử, hồi lâu, Bích Lạc nhẹ nhàng đẩy cửa phòng đi ra ngoài — Long Diễn Diệu, ngươi cứ việc yên tâm! Ngày nào còn chưa thấy ngươi mất hết tất cả, ta sao cam lòng chạy loạn? Ta sao cam lòng ly khai ngươi?
Đúng vậy, ta muốn ngươi mất đi tất cả! Khiến ngươi cũng giống như ta, nếm thử cảm giác không người yêu thích, không người lưu ý, cái gì cũng không có, so với chết càng khó chịu hơn! Hoàng gia tôn quý, uy quyền khuynh thiên hạ, nếu như rơi xuống tình cảnh này, hẳn là so với giết ngươi càng làm ngươi thống khổ tuyệt vọng a.
Một ngày nào đó, ta nhất định có thể làm được. Không chỉ ngươi! Mà cả Quân Vô Song kia! Ta một người cũng không bỏ qua!
Thẳng một đường về phía hậu viên, trong làn sương sớm như ẩn như hiện những nụ hoa yêu kiều, Bích Lạc đứng lặng, mặc cho sương mai thấm ướt y phục.
Mọi âm thanh xung quanh đều buồn tẻ, bỗng nhiên một loạt tiếng bước chân vội vã từ xa tiến tới —
“Nga, hóa ra là Cổ sư gia.”
Bích Lạc giọng mỉa mai, lộ ra dáng tươi cười: “Xem ngươi vội vội vàng vàng vậy, là có chuyện quan trọng bẩm báo hoàng gia sao?”
“A? Là, là, Bích Lạc công tử…” Cổ sư gia vì nụ cười của Bích Lạc mà mê loạn, nghe được y hỏi mới hồi phục tinh thần lại.
Đôi mắt xoay chuyển, Bích Lạc chậm rãi nói: “Ngươi ngày đó mắng ta cái gì ấy nhỉ? A, hình như nói ta là nam sủng ti tiện, sao hôm nay khách khí vậy? Hì, ta nhận không nổi đâu.”
“Công, công tử nói đùa, ty chức, ty chức…” Trên trán Cổ sư gia bắt đầu đổ mồ hôi. Theo chủ tử nhiều năm như vậy, chưa từng thấy có ai trong lúc chủ tử còn đang ngủ, lại dám thong dong đi dạo trong vương phủ, hơn nữa lúc trước nghe thị nữ len lén bảo, chủ tử hôm qua cùng thiếu niên ngủ ở trong phòng, đến giờ vẫn chưa thấy bước ra khỏi cửa một bước… Hiện tại, trên người thiếu niên này cư nhiên còn mặc xiêm y của chủ tử…
“Là ty chức có mắt như mù, công tử đừng trách.” Nghĩ đến trước đây từng đắc tội thiếu niên mà chủ tử sủng ái, trên mặt Cổ sư gia đều trở nên xám ngắt, nếu như y ở trước mặt chủ tử nói vài câu, hắn còn chẳng phải đầu rơi xuống đất hay sao?
Bích Lạc nhìn vẻ mặt đầy kinh sợ của hắn, không khỏi cười khúc khích, y vỗ vỗ vai Cổ sư gia: “Ngươi sợ cái gì? Ta cũng không phải người nhỏ nhen như vậy. A, bất quá, hoàng gia đang ngủ say, ngươi lỗ mãng xông vào, cũng không ổn lắm a. Có chuyện gì, nói cho ta biết, ta sẽ thay ngươi chuyển lời.”
Cổ sư gia bị y vỗ nhẹ, lại nhìn đến nụ cười quyến rũ của y, xương cốt toàn thân ngay lập tức mềm nhũn ra, mũi hắn nóng lên, có vẻ như lại muốn chảy máu mũi, liền nhanh lấy tay che lại. Nhưng nghe Bích Lạc nói câu cuối, không khỏi có chút do dự.
“Thế nào? Người ti tiện như ta không xứng để nghe sao? Cổ sư gia!” Mặt Bích Lạc hơi trầm xuống mang theo vẻ lạnh nhạt.
“Không, không, ty chức không dám —“
Trong tâm Cổ sư gia lại nảy lên một cái, nhớ lại lần trước khi hắn đến phòng ngủ bẩm báo, chủ tử xác thực cũng không đem thiếu niên đuổi đi, lập tức lấy lại bình tĩnh: “Thưa công tử, là tối qua hoàng hậu vừa sinh thêm một vị tiểu hoàng tử, thánh thượng vui mừng, muốn ba ngày sau mở tiệc chiêu đãi quần thần. Đến lúc đó, Thụy Đình thái tử bên Đông cung cũng sẽ tới, ty chức muốn hỏi chủ tử một chút xem có cần phải chuẩn bị làm gì không.”
Bích Lạc “ân” một tiếng, từ chối cho ý kiến, hướng Cổ sư gia cười nói: “Ra là như thế, chờ hoàng gia tỉnh lại, ta sẽ nói cho hắn biết, ngươi về trước đi a.” Đôi mắt tựa làn thu thủy nhẹ nhàng lướt qua Cổ sư gia bộ dáng si mê trước mắt, môi hồng nhuận khẽ nhếch: “Từ nay về sau, loại chuyện nhỏ này không nên đi quấy nhiễu hoàng gia, để ta thay ngươi chuyển lời, sẽ không thiếu phần thưởng cho ngươi, ngươi đi đi.”
“Dạ, dạ…” Cổ sư gia mơ hồ lùi lại từng bước, đột nhiên dưới chân lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sắp xuống, mặt hắn trướng đến đỏ bừng, vội cúi đầu, chạy nhanh như trốn ra khỏi hậu viên.
“Ha ha ha…” Nhìn bộ dạng ngu xuẩn của hắn, Bích Lạc cuối cùng nhịn không được, cất tiếng cười to.
“Ngươi quả nhiên là một người thông minh.” Thanh âm tựa thủy tinh lãnh đạm bay tới, mềm nhẹ dễ nghe, đem tiếng cười to của Bích Lạc hoàn toàn nuốt xuống.
Quân Vô Song!
Tiếng cười bỗng nhiên ngưng bặt, Bích Lạc xoay người, nhìn ra phía sau bụi cây, bóng người vừa tới cùng sương mai phảng phất hòa hợp nhất thể tạo thành một màu thủy tinh sắc —
Tác giả :
Trần Ấn (Thiên Thương)