Phù Sinh Mộng Chi Bích Lạc
Quyển 1 - Chương 16-2
Vẫy lui hết các nội thị theo hầu, Bích Lạc ngẩng mặt hít một hơi thật sâu, mùi không khí trong lành trộn lẫn hương hoa nhàn nhạt, sau đêm bị thương hôm đó, y bị ép nằm trong tẩm cung dưỡng thương mấy ngày, tuy Long Diễn Diệu cả ngày không ra khỏi cửa, bồi y nói chuyện giải sầu, nhưng cũng làm y buồn phát chán, sáng nay thức dậy, lại không thấy bóng dáng hắn, nghe cung nữ nói hắn đã thượng triều, y liền mừng rỡ, tự do đi dạo.
Mệt mỏi duỗi thắt lưng, chỗ vết thương phía sau mơ hồ dấy lên đau nhức: Một chưởng của Mạnh Thiên Dương mang theo mười phần lực đạo, cũng may trong hoàng cung có nhiều linh đan diệu dược, lại có hàng loạt thái y vây xung quanh y, thương thế bình phục xem ra cũng nhanh, có điều Long Diễn Diệu giờ giờ phút phút canh giữ bên người, làm y tìm không ra cơ hội vận công điều tức…
Đôi mày hơi hơi nhíu lại, trong lòng Bích Lạc xẹt qua một tia bất an — chung quy mấy ngày nay Long Diễn Diệu có chút khác thường, đặc biệt là đôi mắt của hắn mập mờ ẩn chứa dò xét…
Có chỗ nào sơ hở sao?
Bích Lạc cước bộ không mục đích dừng lại bên cạnh bụi hoa, tinh tế suy nghĩ, nhưng cũng không tìm ra manh mối. Y lắc đầu, cũng không nghĩ tiếp, nhìn quanh bốn phía không người, liền ngồi xếp bằng lại. Đã lâu chưa có luyện qua hóa điệp thần công, hơn nữa đêm đó khí huyết đột nhiên đi ngược chiều, không biết do nguyên nhân gì, lúc này vừa vặn thích hợp để điều tức.
Ngưng thần vứt bỏ tạp niệm, ngũ tâm hướng về phía trời, chân khí ấm áp dào dạt ở đan điền chậm rãi dâng lên, tựa như dòng nước chảy.
Ngực vô cớ cứng lại, khí tức đột nhiên không bình thường, đan điền như bị hơn mười bả đao đâm loạn đến đau nhức. Sắc mặt Bích Lạc thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, y cắn răn, nỗ lực đem khí tức hỗn loạn bình ổn trở lại, nhưng vừa vận khí, đau đớn sinh ra càng thêm lợi hại, cổ họng dâng lên một cổ ngọt liệm tựa như muốn xuất huyết, y vội vàng che kín miệng, nhưng vẫn là nhịn không được ho một trận —
Mùi tanh nồng nặc xông thẳng tới chóp mũi, thật vất vả mới ngừng ho, lòng bàn tay dính đầy màu đỏ tươi chói mắt, chính là ho ra máu.
Vì sao lại như vậy? Bích Lạc thở hổn hển, lấy khăn lụa lau đi vết máu trên tay, y cúi đầu, tóc dài đen nhánh phủ lòa xòa xuống hai gò má, dư quang trong khóe mắt lơ đãng lướt qua, đột nhiên đình trệ lại —
Giữa sợi tóc đen bóng có một vài đốm nhỏ, lẫn trong đó là màu hoa râm.
Là ảo giác sao? Bích Lạc không thể tin mà nắm lên một nhúm tóc, có hơn non nửa là bị bạc, nhớ kỹ sáng nay lúc rửa mặt chải đầu, vẫn còn không thấy một sợi bạc, lẽ nào là do mới vừa rồi vận công?
Hậu quả của hóa điệp thần công đã dần dần xuất hiện sao? Ngơ ngác buông lỏng tay, mặc cho sợi tóc trượt xuống kẽ hở giữa các ngón, Bích Lạc mù mịt đứng lên, y đã bắt đầu già đi rồi sao? Thù của Yến Nam Quy còn chưa có báo…
Còn chưa báo được thù!
Sờ lên khuôn mặt, vẫn trơn bóng nhẵn nhụi như cũ, nhưng có phải càng lâu về sau, sẽ càng xuất hiện nhiều nếp nhăn? Đến lúc đó, Long Diễn Diệu còn có thể tiếp tục thích y tóc bạc da nhăn sao? Còn có thể đem y tiếp tục giữ bên người sao? Y trở nên già, trở nên xấu, còn có cơ hội tiếp cận Long Diễn Diệu sao? …
Hàn ý đột nhiên nảy lên trong lòng, Bích Lạc khó có thể ngăn được mà run rẩy, lạnh đến nói không nên lời —
“… Bích Lạc? …”
Tiếng gọi ngập ngừng từ phía sau truyền đến, thanh âm cũng đặc biệt quen thuộc. Bích Lạc liền quay đầu lại, nhìn nam tử cẩm y đai ngọc tuấn nhã trước mắt, đột nhiên cả kinh.
“Ngươi đến làm cái gì?” Muốn ám sát Long Diễn Diệu lần nữa sao?
“Bích Lạc…” Lại một tiếng gọi nhẹ từ trong miệng Mạnh Thiên Dương thì thào phát ra, hắn ngưng mắt nhìn dung nhan diễm lệ nhưng ngập tràn địch ý trước mắt, cũng không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng đã từng ở chung bốn năm, rõ ràng đã từng nhìn qua vô số lần, nhưng Bích Lạc hôm nay thật xa lạ làm tim hắn kinh sợ không ngớt… Làm hắn sau khi hoang mang mấy ngày, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén vào cung, chỉ vì muốn gặp lại y một lần…
Y không giống như một Bích Lạc kiều mị lúc còn ở Phong Nhã Lâu, cũng không hướng hắn tươi cười lấy lòng, trái lại mang theo vẻ lãnh lệ, kinh tâm động phách —
Ngươi, thật là Bích Lạc ngày trước từng si mê theo đuổi ta sao?
Ngực nặng nề tựa như bị đá tảng đè xuống, Mạnh Thiên Dương lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng trên người Bích Lạc — Bích Lạc xa lạ, lại khiến hắn vô pháp chuyển dời đường nhìn! Lúc này hắn mới chợt phát hiện, hóa ra trước nay chính mình không hề hiểu rõ Bích Lạc! Hay là nên nói, căn bản chưa từng muốn hiểu rõ người đã cùng bản thân làm bạn suốt mấy năm này…
Ta biết ngươi lúc đầu mê luyến ta mới muốn theo ta quay về Phong Nhã Lâu, nhưng ta chỉ xem ngươi là người quyến rũ nhất trong số tất cả các nam sủng của ta, người đem lại cho ta nhiều vui vẻ nhất, mặc dù ngươi có nhiều cổ quái… Nhưng hiện tại, ta mới phát giác ra, bốn năm qua ta kỳ thực chưa từng chân chân chính chính quan tâm ngươi…
Ta thủy chung cho rằng, bất luận ta đối đãi với ngươi thế nào, ngươi đều si mê ta như trước. Nhưng lần này, khi ngươi lao ra dùng thân thể thay Long Diễn Diệu chắn một chưởng của ta, ta đã rõ ràng, ngươi sẽ không giống như trước tiếp tục say mê ta, ngươi đã yêu thương một kẻ khác, cũng giống như Ti Phi Tình, đem ta từ trong tâm của ngươi đẩy ra… Đột nhiên, ta cảm thấy thật mất mát, còn có tiếc hận vô pháp nói thành lời — tựa như có bảo ngọc trân quý trong tay, lại bị ta chính tay đánh nát.
Trong miệng nổi lên một tia cay đắng — bị chính tay ta đánh nát …
“… Thương thế của ngươi, đã tốt hơn chưa? …”
Ánh mắt ngơ ngẩn sượt qua vết máu còn sót lại bên môi Bích Lạc, một chưởng kia hắn đúng là đã dùng hết toàn lực, Bích Lạc chắc chắn bị thương rất nặng, đến nay còn đang ho ra máu…
“Xin lỗi…”
Mạnh Thiên Dương cư nhiên lần đầu tiên hướng y xin lỗi, Bích Lạc mở to mắt, nhất thời sửng sốt, nhưng lập tức cười khanh khách nói: “Không chết được.”
Lau vết máu bên mép, Bích Lạc nhàn nhạt mỉa mai: “Ngươi ban ngày ban mặt lẻn vào trong cung, chính là đến xem thương thế của ta? A, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Kỳ thực đêm đó nếu ta không ngăn ngươi, Long Diễn Diệu từ lâu đã chết trong tay ngươi, ngươi nên hận ta mới đúng —“
*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà lo sợ.
“… Trước đây là ta quá đáng… Xin lỗi.”
Hàm chứa buồn bã vô tận, Mạnh Thiên Dương chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bích Lạc, trong phút chốc thở dài nói: “Ta rất hối hận đã từng đối xử với ngươi như vậy…”
Thân thể cứng đờ lại thả lỏng, Bích Lạc trầm mặc một lúc lâu mới xoay người, lẳng lặng cười: “Ta không muốn nhắc lại chuyện khi còn ở Phong Nhã Lâu.”
“Bích Lạc…” Mạnh Thiên Dương với gọi thân ảnh đang muốn cất bước: “Ngươi vẫn còn hận ta sao?”
“… Không có.”
Quay người lại, Bích Lạc cười yếu ớt nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng hận ngươi, cho dù là lúc ngươi sai Vân Thương đem ta đi ngoại đường, để hơn một trăm nam nhân luân phiên chà đạp ta, ta cũng chưa từng hận ngươi —” Nhìn khóe môi Mạnh Thiên Dương co quắp lại, Bích Lạc bình tĩnh nâng mặt lên.
Tia nắng ngày đông ôn nhu phủ lên khuôn mặt —
“Ngươi là người đầu tiên ta tự mình chọn lựa, cho dù ngươi đối xử với ta thế nào, đều là do ta tự tìm lấy, không trách được ngươi. A, cho dù muốn hận, ta cũng chỉ hận chính mình không có cách nào khiến ngươi yêu ta! Hận ta đã chọn sai người!”
Mạnh Thiên Dương đột nhiên lui về sau vài bước, trên khuôn mặt tuấn nhã có phần hơi vặn vẹo: “Bích Lạc…” Chỉ gọi ra một câu, cổ họng đã muốn khô khốc, cũng không nói nữa.
Mặc dù bị hắn lăng nhục, nhưng Bích Lạc vẫn không oán không hận! …
Trong lòng một trận đau nhức — vì sao trước đây hắn không phát hiện, ở bên cạnh hắn, có một người trong suốt bốn năm vẫn si ngốc yêu thương hắn?!
Bích Lạc, kỳ thực yêu hắn như vậy, so với Ti Phi Tình, y yêu hắn càng thêm sâu nặng hơn. Nhưng hắn, từ đầu đến cuối đều không nhận ra! Cũng có thể đã nhận ra, nhưng bởi vì quen thói mà xem nhẹ mất…
“Ta, thực sự sai rồi…”
Trước khi ý thức được, hai tay hắn đã đặt lên đầu vai Bích Lạc —
“Mạnh Thiên Dương?”
“Theo ta quay về Phong Nhã Lâu, Bích Lạc!”
Cái gì?
Bích Lạc trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Thiên Dương, hắn đang nói cái gì?
“Theo ta trở về đi!” Dường như sợ Bích Lạc không tin, Mạnh Thiên Dương thử ôm lấy y thăm dò, không thấy Bích Lạc chống cự, liền đem y giữ càng thêm chặt: “Ta sẽ không giày vò ngươi nữa…”
Cúi đầu tìm đến đôi môi non mềm của Bích Lạc, ngậm vào, tinh tế hôn, là vị đạo ngọt ngào mà trước đây chưa từng có —
Trong trí nhớ, mặc dù có vô số lần hoan hảo, ta nhưng lại chưa từng chân chính hôn ngươi, Bích Lạc…
Buông đôi môi đã ẩm ướt ra, Mạnh Thiên Dương ôm lấy Bích Lạc đã bị ôn nhu của hắn làm cho đờ đẫn, hắn tỉ mỉ hôn nhẹ lên đuôi lông mày, khóe mắt, cảm thấy quyến luyến không muốn buông tay —
Không muốn phải buông tay, giữa trời đất bao la, tựa hồ chỉ có hắn và Bích Lạc đang tồn tại…
Phía sau hòn giả sơn cách đó không xa, truyền đến tiếng đất đá rung động, nhưng tựa hồ không có truyền vào trong tai hai người đang ôm nhau.
Đầu ngón tay cắm thật sâu vào núi đá cứng rắn, những mảnh vụn không ngừng rơi xuống. Lửa giận trong đôi ưng mâu bốc lên, như muốn đem hai người ngoài kia đốt thành tro bụi —
Bích Lạc! Ngươi quả nhiên đang âm thầm luyện võ công, vì sao phải tận lực giấu diếm ta?
Còn có Mạnh Thiên Dương kia, đến tột cùng là cái gì của ngươi? Nếu hắn đã từng đối đãi với ngươi như vậy, sao ngươi còn để mặc hắn ôm lấy?
Ngươi không phải thích ta sao? Vì sao lại như vậy? Bích Lạc!
Hôm nay, nếu không phải ta làm bộ thượng triều, sau đó lén quay về bám theo ngươi, ta còn thật không biết, ngươi có nhiều bí mật muốn gạt ta như vậy! Ngươi, vì sao muốn gạt ta?!
Lửa giận điên cuồng bốc lên, cả người Long Diễn Diệu căm phẫn như muốn bùng nổ, chân vừa nhấc, liền muốn sải bước tới —
Một ngón tay thon dài vô thanh vô tức đặt lên lưng hắn, cột sống Long Diễn Diệu tê rần, trong tức khắc không thể nhúc nhích, sắc mặt liền thay đổi, ai có thể thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận bên cạnh hắn?
“Đừng đến làm phiền y…”
Thanh âm tựa thủy tinh nhẹ nhàng tiến vào trong tai, mang theo vài phần phiền muộn: “Đó chính là người mà y yêu…”
Ánh mắt muôn vàn biến ảo đảo qua mái tóc đen mơ hồ ẩn hiện chỉ bạc của Bích Lạc, ống tay áo thủy ngân sắc khẽ lay động, nam tử im lặng mà thở dài.
Mệt mỏi duỗi thắt lưng, chỗ vết thương phía sau mơ hồ dấy lên đau nhức: Một chưởng của Mạnh Thiên Dương mang theo mười phần lực đạo, cũng may trong hoàng cung có nhiều linh đan diệu dược, lại có hàng loạt thái y vây xung quanh y, thương thế bình phục xem ra cũng nhanh, có điều Long Diễn Diệu giờ giờ phút phút canh giữ bên người, làm y tìm không ra cơ hội vận công điều tức…
Đôi mày hơi hơi nhíu lại, trong lòng Bích Lạc xẹt qua một tia bất an — chung quy mấy ngày nay Long Diễn Diệu có chút khác thường, đặc biệt là đôi mắt của hắn mập mờ ẩn chứa dò xét…
Có chỗ nào sơ hở sao?
Bích Lạc cước bộ không mục đích dừng lại bên cạnh bụi hoa, tinh tế suy nghĩ, nhưng cũng không tìm ra manh mối. Y lắc đầu, cũng không nghĩ tiếp, nhìn quanh bốn phía không người, liền ngồi xếp bằng lại. Đã lâu chưa có luyện qua hóa điệp thần công, hơn nữa đêm đó khí huyết đột nhiên đi ngược chiều, không biết do nguyên nhân gì, lúc này vừa vặn thích hợp để điều tức.
Ngưng thần vứt bỏ tạp niệm, ngũ tâm hướng về phía trời, chân khí ấm áp dào dạt ở đan điền chậm rãi dâng lên, tựa như dòng nước chảy.
Ngực vô cớ cứng lại, khí tức đột nhiên không bình thường, đan điền như bị hơn mười bả đao đâm loạn đến đau nhức. Sắc mặt Bích Lạc thoáng chốc trắng bệch, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, y cắn răn, nỗ lực đem khí tức hỗn loạn bình ổn trở lại, nhưng vừa vận khí, đau đớn sinh ra càng thêm lợi hại, cổ họng dâng lên một cổ ngọt liệm tựa như muốn xuất huyết, y vội vàng che kín miệng, nhưng vẫn là nhịn không được ho một trận —
Mùi tanh nồng nặc xông thẳng tới chóp mũi, thật vất vả mới ngừng ho, lòng bàn tay dính đầy màu đỏ tươi chói mắt, chính là ho ra máu.
Vì sao lại như vậy? Bích Lạc thở hổn hển, lấy khăn lụa lau đi vết máu trên tay, y cúi đầu, tóc dài đen nhánh phủ lòa xòa xuống hai gò má, dư quang trong khóe mắt lơ đãng lướt qua, đột nhiên đình trệ lại —
Giữa sợi tóc đen bóng có một vài đốm nhỏ, lẫn trong đó là màu hoa râm.
Là ảo giác sao? Bích Lạc không thể tin mà nắm lên một nhúm tóc, có hơn non nửa là bị bạc, nhớ kỹ sáng nay lúc rửa mặt chải đầu, vẫn còn không thấy một sợi bạc, lẽ nào là do mới vừa rồi vận công?
Hậu quả của hóa điệp thần công đã dần dần xuất hiện sao? Ngơ ngác buông lỏng tay, mặc cho sợi tóc trượt xuống kẽ hở giữa các ngón, Bích Lạc mù mịt đứng lên, y đã bắt đầu già đi rồi sao? Thù của Yến Nam Quy còn chưa có báo…
Còn chưa báo được thù!
Sờ lên khuôn mặt, vẫn trơn bóng nhẵn nhụi như cũ, nhưng có phải càng lâu về sau, sẽ càng xuất hiện nhiều nếp nhăn? Đến lúc đó, Long Diễn Diệu còn có thể tiếp tục thích y tóc bạc da nhăn sao? Còn có thể đem y tiếp tục giữ bên người sao? Y trở nên già, trở nên xấu, còn có cơ hội tiếp cận Long Diễn Diệu sao? …
Hàn ý đột nhiên nảy lên trong lòng, Bích Lạc khó có thể ngăn được mà run rẩy, lạnh đến nói không nên lời —
“… Bích Lạc? …”
Tiếng gọi ngập ngừng từ phía sau truyền đến, thanh âm cũng đặc biệt quen thuộc. Bích Lạc liền quay đầu lại, nhìn nam tử cẩm y đai ngọc tuấn nhã trước mắt, đột nhiên cả kinh.
“Ngươi đến làm cái gì?” Muốn ám sát Long Diễn Diệu lần nữa sao?
“Bích Lạc…” Lại một tiếng gọi nhẹ từ trong miệng Mạnh Thiên Dương thì thào phát ra, hắn ngưng mắt nhìn dung nhan diễm lệ nhưng ngập tràn địch ý trước mắt, cũng không biết nên trả lời thế nào. Rõ ràng đã từng ở chung bốn năm, rõ ràng đã từng nhìn qua vô số lần, nhưng Bích Lạc hôm nay thật xa lạ làm tim hắn kinh sợ không ngớt… Làm hắn sau khi hoang mang mấy ngày, ma xui quỷ khiến thế nào lại lén vào cung, chỉ vì muốn gặp lại y một lần…
Y không giống như một Bích Lạc kiều mị lúc còn ở Phong Nhã Lâu, cũng không hướng hắn tươi cười lấy lòng, trái lại mang theo vẻ lãnh lệ, kinh tâm động phách —
Ngươi, thật là Bích Lạc ngày trước từng si mê theo đuổi ta sao?
Ngực nặng nề tựa như bị đá tảng đè xuống, Mạnh Thiên Dương lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn cứ dừng trên người Bích Lạc — Bích Lạc xa lạ, lại khiến hắn vô pháp chuyển dời đường nhìn! Lúc này hắn mới chợt phát hiện, hóa ra trước nay chính mình không hề hiểu rõ Bích Lạc! Hay là nên nói, căn bản chưa từng muốn hiểu rõ người đã cùng bản thân làm bạn suốt mấy năm này…
Ta biết ngươi lúc đầu mê luyến ta mới muốn theo ta quay về Phong Nhã Lâu, nhưng ta chỉ xem ngươi là người quyến rũ nhất trong số tất cả các nam sủng của ta, người đem lại cho ta nhiều vui vẻ nhất, mặc dù ngươi có nhiều cổ quái… Nhưng hiện tại, ta mới phát giác ra, bốn năm qua ta kỳ thực chưa từng chân chân chính chính quan tâm ngươi…
Ta thủy chung cho rằng, bất luận ta đối đãi với ngươi thế nào, ngươi đều si mê ta như trước. Nhưng lần này, khi ngươi lao ra dùng thân thể thay Long Diễn Diệu chắn một chưởng của ta, ta đã rõ ràng, ngươi sẽ không giống như trước tiếp tục say mê ta, ngươi đã yêu thương một kẻ khác, cũng giống như Ti Phi Tình, đem ta từ trong tâm của ngươi đẩy ra… Đột nhiên, ta cảm thấy thật mất mát, còn có tiếc hận vô pháp nói thành lời — tựa như có bảo ngọc trân quý trong tay, lại bị ta chính tay đánh nát.
Trong miệng nổi lên một tia cay đắng — bị chính tay ta đánh nát …
“… Thương thế của ngươi, đã tốt hơn chưa? …”
Ánh mắt ngơ ngẩn sượt qua vết máu còn sót lại bên môi Bích Lạc, một chưởng kia hắn đúng là đã dùng hết toàn lực, Bích Lạc chắc chắn bị thương rất nặng, đến nay còn đang ho ra máu…
“Xin lỗi…”
Mạnh Thiên Dương cư nhiên lần đầu tiên hướng y xin lỗi, Bích Lạc mở to mắt, nhất thời sửng sốt, nhưng lập tức cười khanh khách nói: “Không chết được.”
Lau vết máu bên mép, Bích Lạc nhàn nhạt mỉa mai: “Ngươi ban ngày ban mặt lẻn vào trong cung, chính là đến xem thương thế của ta? A, ta thật đúng là thụ sủng nhược kinh. Kỳ thực đêm đó nếu ta không ngăn ngươi, Long Diễn Diệu từ lâu đã chết trong tay ngươi, ngươi nên hận ta mới đúng —“
*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thích mà lo sợ.
“… Trước đây là ta quá đáng… Xin lỗi.”
Hàm chứa buồn bã vô tận, Mạnh Thiên Dương chăm chú nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Bích Lạc, trong phút chốc thở dài nói: “Ta rất hối hận đã từng đối xử với ngươi như vậy…”
Thân thể cứng đờ lại thả lỏng, Bích Lạc trầm mặc một lúc lâu mới xoay người, lẳng lặng cười: “Ta không muốn nhắc lại chuyện khi còn ở Phong Nhã Lâu.”
“Bích Lạc…” Mạnh Thiên Dương với gọi thân ảnh đang muốn cất bước: “Ngươi vẫn còn hận ta sao?”
“… Không có.”
Quay người lại, Bích Lạc cười yếu ớt nói: “Cho tới bây giờ ta chưa từng hận ngươi, cho dù là lúc ngươi sai Vân Thương đem ta đi ngoại đường, để hơn một trăm nam nhân luân phiên chà đạp ta, ta cũng chưa từng hận ngươi —” Nhìn khóe môi Mạnh Thiên Dương co quắp lại, Bích Lạc bình tĩnh nâng mặt lên.
Tia nắng ngày đông ôn nhu phủ lên khuôn mặt —
“Ngươi là người đầu tiên ta tự mình chọn lựa, cho dù ngươi đối xử với ta thế nào, đều là do ta tự tìm lấy, không trách được ngươi. A, cho dù muốn hận, ta cũng chỉ hận chính mình không có cách nào khiến ngươi yêu ta! Hận ta đã chọn sai người!”
Mạnh Thiên Dương đột nhiên lui về sau vài bước, trên khuôn mặt tuấn nhã có phần hơi vặn vẹo: “Bích Lạc…” Chỉ gọi ra một câu, cổ họng đã muốn khô khốc, cũng không nói nữa.
Mặc dù bị hắn lăng nhục, nhưng Bích Lạc vẫn không oán không hận! …
Trong lòng một trận đau nhức — vì sao trước đây hắn không phát hiện, ở bên cạnh hắn, có một người trong suốt bốn năm vẫn si ngốc yêu thương hắn?!
Bích Lạc, kỳ thực yêu hắn như vậy, so với Ti Phi Tình, y yêu hắn càng thêm sâu nặng hơn. Nhưng hắn, từ đầu đến cuối đều không nhận ra! Cũng có thể đã nhận ra, nhưng bởi vì quen thói mà xem nhẹ mất…
“Ta, thực sự sai rồi…”
Trước khi ý thức được, hai tay hắn đã đặt lên đầu vai Bích Lạc —
“Mạnh Thiên Dương?”
“Theo ta quay về Phong Nhã Lâu, Bích Lạc!”
Cái gì?
Bích Lạc trừng mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Mạnh Thiên Dương, hắn đang nói cái gì?
“Theo ta trở về đi!” Dường như sợ Bích Lạc không tin, Mạnh Thiên Dương thử ôm lấy y thăm dò, không thấy Bích Lạc chống cự, liền đem y giữ càng thêm chặt: “Ta sẽ không giày vò ngươi nữa…”
Cúi đầu tìm đến đôi môi non mềm của Bích Lạc, ngậm vào, tinh tế hôn, là vị đạo ngọt ngào mà trước đây chưa từng có —
Trong trí nhớ, mặc dù có vô số lần hoan hảo, ta nhưng lại chưa từng chân chính hôn ngươi, Bích Lạc…
Buông đôi môi đã ẩm ướt ra, Mạnh Thiên Dương ôm lấy Bích Lạc đã bị ôn nhu của hắn làm cho đờ đẫn, hắn tỉ mỉ hôn nhẹ lên đuôi lông mày, khóe mắt, cảm thấy quyến luyến không muốn buông tay —
Không muốn phải buông tay, giữa trời đất bao la, tựa hồ chỉ có hắn và Bích Lạc đang tồn tại…
Phía sau hòn giả sơn cách đó không xa, truyền đến tiếng đất đá rung động, nhưng tựa hồ không có truyền vào trong tai hai người đang ôm nhau.
Đầu ngón tay cắm thật sâu vào núi đá cứng rắn, những mảnh vụn không ngừng rơi xuống. Lửa giận trong đôi ưng mâu bốc lên, như muốn đem hai người ngoài kia đốt thành tro bụi —
Bích Lạc! Ngươi quả nhiên đang âm thầm luyện võ công, vì sao phải tận lực giấu diếm ta?
Còn có Mạnh Thiên Dương kia, đến tột cùng là cái gì của ngươi? Nếu hắn đã từng đối đãi với ngươi như vậy, sao ngươi còn để mặc hắn ôm lấy?
Ngươi không phải thích ta sao? Vì sao lại như vậy? Bích Lạc!
Hôm nay, nếu không phải ta làm bộ thượng triều, sau đó lén quay về bám theo ngươi, ta còn thật không biết, ngươi có nhiều bí mật muốn gạt ta như vậy! Ngươi, vì sao muốn gạt ta?!
Lửa giận điên cuồng bốc lên, cả người Long Diễn Diệu căm phẫn như muốn bùng nổ, chân vừa nhấc, liền muốn sải bước tới —
Một ngón tay thon dài vô thanh vô tức đặt lên lưng hắn, cột sống Long Diễn Diệu tê rần, trong tức khắc không thể nhúc nhích, sắc mặt liền thay đổi, ai có thể thần không biết quỷ không hay mà tiếp cận bên cạnh hắn?
“Đừng đến làm phiền y…”
Thanh âm tựa thủy tinh nhẹ nhàng tiến vào trong tai, mang theo vài phần phiền muộn: “Đó chính là người mà y yêu…”
Ánh mắt muôn vàn biến ảo đảo qua mái tóc đen mơ hồ ẩn hiện chỉ bạc của Bích Lạc, ống tay áo thủy ngân sắc khẽ lay động, nam tử im lặng mà thở dài.
Tác giả :
Trần Ấn (Thiên Thương)