Phu Quân, Xin Chào!
Chương 52-1
Quả nhiên, Đại phu nhân Tiết thị không thể khuyên được Lý Tử Trân. Nàng ta chính là lợn chết không sợ nước sôi. Lý Tử Trân nói: “Nếu không đồng ý cùng cách thì ta vẫn sẽ nháo loạn! Nháo đến long trời lở đất! Ta nói cho các người biết, ban đầu vốn dĩ ta phải ủy khuất ép gả tới đây, chính các người là kẻ khiến ta ra nông nỗi này, khiến cho ta phải cưới một gã nam nhân vô dụng, còn mất cả con! Được thôi, ta cũng chẳng sợ phải hủy hoại thanh danh, có chết ta cũng kéo các người theo cùng! Ta chẳng phải sợ gì nữa, trượng phu thì vô dụng, một đứa con cũng chẳng có. Các người muốn ta sống ở đây chính là ép ta chết! Ta đây sẽ ra ngoài sống, đến lúc đó mọi chuyện vỡ lở các người đừng có trách ta!”
Phu nhân Bình Nam hầu và Đại phu nhân Tiết thị liếc nhìn nhau rồi phu nhân Bình Nam hầu nói: “Quên đi, quên đi. Giữ được người không giữ được tâm. Thân gia phu nhân trở về nhà nói một câu đi rồi đem người trở về, miễn cho đến lúc đó có chuyện gì thì nhà mẹ đẻ các người lại tìm tới đây trách tội nhà chúng tôi!”
Con dâu như thế này thật chẳng còn gì để nói. Lúc trước là nhà các người cầu nhà bọn ta cưới bây giờ thấy bên này gặp chuyện thì liền muốn chạy, thật đúng là lợi dụng xong liền bỏ mặc. Thật quá xui xẻo!
Đại phu nhân Tiết thị sao có thể đưa một nữ nhân cùng cách về nhà để mất mặt được. Bà ta nói: “Phu nhân thân gia à, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Đại cô nãi nãi bây giờ sống là người của Tiền gia, chết làm ma của Tiền gia, Lý gia chúng tôi sao có thể có ý kiến được chứ!”
Coi như chưa có Đại a đầu này đi. Đây mới là lẽ phải! Đại a đầu này muốn trở về nhà ư? Nó nghĩ tất cả đều sẽ theo ý của nó sao? Ngươi gả đến Tiền gia thì trên người đã gắn ấn kí Tiền gia rồi! Mình hôm nay không nên tới mới đúng, đáng lẽ phải để cho người Tiền gia tùy tiện xử trí!
Phu nhân Bình Nam hầu nghe xong lời của Tiết thị thì cảm thấy vừa lòng. Bà ta nhìn thoáng qua Lý Tử Trân, sao này nên xử trí người này thế nào mới tốt đây?
Lý Tử Trân giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, căn bản nàng ta không đem bọn họ để vài mắt.
Sau khi trở về đại phu nhân Tiết thị kể hết mọi chuyện không sót một chữ cho Thái phu nhân Kim thị và Trấn Viễn hầu Lý Định Hải nghe. Thái phu nhân vỗ mạnh bàn, nói: “Các ngươi dạy dỗ con gái thật tốt đấy! Bây giờ không phải đã mất hết mặt mũi rồi sao? Cái gì mà tam tòng tứ đức chứ? Nó đều không có! Lão thái bà ta còn nghi đứa nhỏ kia chính là bị nó cố ý bỏ đi, nếu không sao có thể vừa mới mất đứa nhỏ đã nghĩ đến chuyện cùng cách? Nói cho nó biết đừng có mà tính toán nữa! Lý gia chúng ta không thể nào chấp nhận một đứa con gái như thế đâu! Sớm làm nó hết hi vọng đi! Bổn phận của nó là phải chăm sóc tốt cho cô gia, sao có thể chỉ vì cô gia có vấn đề mà liền bỏ đi? Con dâu cả, con hôm nay làm rất đúng. Sau này cứ mặc kệ nó đi, coi như không có đứa con gái này! Thật là nuôi sói trong nhà mà! Nếu nó đã không để tâm đến thể diện của Lý gia ta thì chúng ta cũng không cần quan tâm nó! Còn có con, lão đại, con không được để thiếp thổi gió bên gối mà mềm lòng rồi làm chuyện ngu ngốc. Ta sẽ không tha thứ đâu!”
Trấn Viễn hầu đỏ mặt, nói: “Mẫu thân, con biết phân biệt phải trái mà. Coi như…Coi như con không có đứa con gái này đi!”
Con gái của mình vậy mà lại thành ra như vậy. Đã lén lút chạy ra bên ngoài rồi bị người ta làm hỏng thanh danh, sau đó thành thân chưa đến một năm lại thành ra thế này, quả thật làm mình mất hết mặt mũi rồi!
“Con hiểu được là tốt rồi! Các con trở về đi, chuyện này cho dù có thế nào đi nữa thì chúng ta tuyệt đối không được nhúng tay vào!” Lão thái thái hạ quyết định cuối cùng!
——
“Hầu gia, Hầu gia! Ngài cứu đại cô nương đi mà. Đại cô nương không hiểu chuyện, nàng vẫn còn nhỏ mà. Ngài là phụ thân của đại cô nương, van cầu ngài cứu nàng đi!” Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, à không, là Trình di nương, bà ta chạy qua ôm lấy chân Trấn Viễn hầu. Trấn Viễn hầu mắng: “Ai cho ngươi tới đây? Mau biến đi cho ta!” Hôm nay tâm tình ông đang phiền chán mà Trình di nương này còn không biết điều chạy tới đây ôm đùi, quả thật là đổ thêm dầu vào lửa!
Đại phu nhân Tiết thị cũng mắng: “Không có quy củ! Người đâu, “mời” Trình di nương trở về cho ta. Nhớ quan sát cho kĩ, trong thời gian này nàng ta không cần ra ngoài đâu!”
“Phu nhân, phu nhân, người đã nhìn đại cô nương từ nhỏ đến lớn mà. Van xin ngài cứu nàng đi!”
“Người nào nói huyên thuyên bậy bạ thế hả? Đại cô nãi nãi đang sống rất tốt, cứu cái gì mà cứu? Từ khi nào mà trong viện này còn có người biết chuyện sớm hơn ta thế? Còn không mau đưa Trình di nương đi!”
Chẳng lẽ đại cô nương phái người truyền tin cho Trình di nương, bảo ả qua đây cầu xin sao? Hừ, bây giờ mới biết sợ sao? Đáng tiếc chậm rồi!
Trình di nương cuối cùng bị hạ nhân đưa ra ngoài. Trấn Viễn hầu day day thái dương, thật đau đầu, một đứa con gái sao lại gây ra đủ chuyện như vậy chứ?
“Chỉ là một di nương mà lại dám ở đây khóc lóc om sòm, khiến cái viện này thành cái chợ luôn rồi! Mau mau chỉnh đốn lại cho ta, sau này ta không muốn nhìn thấy những chuyện tương tự như vậy nữa! Đều là những chuyện điên khùng mà!” Trấn Viễn hầu cảm thấy rất bức bối, khó chịu không chịu nổi. Ông ta uống một ngụm trà rồi ném mạnh chén đi sau đó liền bỏ đến thư phòng.
Chuyện Lý Tử Trân đã bị Đại phu nhân ra lệnh giữ bí mật, cấm không được nói ra, dù sao đây cũng chẳng là chuyện tốt đẹp gì, không nên để các cô nương nghe xong bị bẩn lỗ tai. Lý Tử Du chỉ biết đứa bé của Đại cô nương không còn nên phải nghỉ ngơi. Còn Ngũ cô nương và Lục cô nương vì Nhị phu nhân và Nhị lão gia không ở trong phủ nên đã biết vâng lời hơn, chẳng thể kiêu ngạo được. Không có núi dựa vào nên đành phải cúi đầu thôi.
Hai người Đại cô nương và Tiễn Nhị cũng không phải người tốt, xem như bị báo ứng đi. Lý Tử Du chưa kịp tự mình động thủ thì chuyện này lại đơn giản trở nên như thế. Nàng cực kỳ hoài nghi có phải do người nọ ngầm động tay động chân hay không. Nàng thật sự cảm thấy là hắn nhưng Hồng Y lại nói nàng ấy chẳng biết gì. Thật kì lạ, làm chuyện tốt không muốn để người khác biết thì không phải phong cách của người kia, chẳng lẽ nàng đoán sai sao?
—-
Về phủ Trấn Viễn hầu này chưa đến một năm, Lý Tử Du vẫn cảm thấy ở nông thôn náo nhiệt thú vị hơn nhiều. Đến năm mới bọn hạ nhân chỉ nghĩ đến chuyện có thể nhận hồng bao, phát quần áo mới. Nhóm chủ tử cũng suy nghĩ như thế, chẳng qua là quần áo nhiều hơn, tốt hơn bọn hạ nhân thôi.
Ở nông thôn tuy không xa hoa như ở đây nhưng bầu không khí rất thân thiện, còn có thể ra ngoài tham dự hội làng, xem múa sư tử, ăn đủ loại món ăn vặt. Còn nơi này chỉ cần ra khỏi cửa sẽ ngồi xe ngựa, còn không được vươn người ra xem quang cảnh bên ngoài nữa. Cực kì vô vị buồn tẻ.
Mười lăm tháng giêng có hội đèn lồng, phủ Trấn Viễn hầu đã sớm chiếm được vị trí tốt, chờ đến buổi tối nhóm chủ tử của quý phủ sẽ qua xem. Đây là phong tục của kinh thành rồi. Rất nhiều gia đình thế gia và nhóm triều thần trước tiên đều sẽ chiếm được một vị trí tốt để có thể ngắm đèn hoa đăng.
Phủ Trấn Viễn hầu tuy không được hưng thịnh như trước kia nhưng những chuyện như thế này sẽ không thể không tham gia. Lúc Lý Tử Du và nhóm tỷ muội đến thì đã thấy cả phố đều là những người giàu có, còn có cả nhóm ma ma canh giữ một bên.
Phủ Trấn Viễn hầu chiếm được một vị trí trung gian, không thật sự tốt nhưng cũng không tệ. Thái phu nhân Kim thị hôm nay khó có dịp được nhàn hạ thoải mái nên cùng Tứ phu nhân Trâu thị mang các cô nương, thiếu gia trong phủ đến đây xem hội.
Dọc đường đi, mọi người cũng gặp vài nhà có quan hệ thông gia nhưng Thái phu nhân cũng không thân thiện lắm. Lý Tử Du nghĩ có thể gia đình những người đó không thuộc lại cao sang nếu không Thái phu nhân sẽ không làm thê.
Quả nhiên lúc gặp được phu nhân Tề quốc công thì Thái phu nhân liền nhiệt tình tiếp đón lại cùng phu nhân Tề quốc công nói việc nhà, lại tặng quà gặp mặt cho các cô nương, huynh đệ đi cùng với phu nhân Tề quốc công.
Bởi vì là người nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân nên Tam cô nương Lý Tử Kì khá nhiệt tình chiêu đãi, biểu tỷ biểu muội đã sớm hòa hợp nói chuyện với nhau. Lý Tử Kỳ rất ít khi lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra nàng ấy có quan hệ không tệ với những người bên nhà ngoại này.
Phu nhân Bình Nam hầu và Đại phu nhân Tiết thị liếc nhìn nhau rồi phu nhân Bình Nam hầu nói: “Quên đi, quên đi. Giữ được người không giữ được tâm. Thân gia phu nhân trở về nhà nói một câu đi rồi đem người trở về, miễn cho đến lúc đó có chuyện gì thì nhà mẹ đẻ các người lại tìm tới đây trách tội nhà chúng tôi!”
Con dâu như thế này thật chẳng còn gì để nói. Lúc trước là nhà các người cầu nhà bọn ta cưới bây giờ thấy bên này gặp chuyện thì liền muốn chạy, thật đúng là lợi dụng xong liền bỏ mặc. Thật quá xui xẻo!
Đại phu nhân Tiết thị sao có thể đưa một nữ nhân cùng cách về nhà để mất mặt được. Bà ta nói: “Phu nhân thân gia à, con gái gả ra ngoài như bát nước hắt đi. Đại cô nãi nãi bây giờ sống là người của Tiền gia, chết làm ma của Tiền gia, Lý gia chúng tôi sao có thể có ý kiến được chứ!”
Coi như chưa có Đại a đầu này đi. Đây mới là lẽ phải! Đại a đầu này muốn trở về nhà ư? Nó nghĩ tất cả đều sẽ theo ý của nó sao? Ngươi gả đến Tiền gia thì trên người đã gắn ấn kí Tiền gia rồi! Mình hôm nay không nên tới mới đúng, đáng lẽ phải để cho người Tiền gia tùy tiện xử trí!
Phu nhân Bình Nam hầu nghe xong lời của Tiết thị thì cảm thấy vừa lòng. Bà ta nhìn thoáng qua Lý Tử Trân, sao này nên xử trí người này thế nào mới tốt đây?
Lý Tử Trân giống như không nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, căn bản nàng ta không đem bọn họ để vài mắt.
Sau khi trở về đại phu nhân Tiết thị kể hết mọi chuyện không sót một chữ cho Thái phu nhân Kim thị và Trấn Viễn hầu Lý Định Hải nghe. Thái phu nhân vỗ mạnh bàn, nói: “Các ngươi dạy dỗ con gái thật tốt đấy! Bây giờ không phải đã mất hết mặt mũi rồi sao? Cái gì mà tam tòng tứ đức chứ? Nó đều không có! Lão thái bà ta còn nghi đứa nhỏ kia chính là bị nó cố ý bỏ đi, nếu không sao có thể vừa mới mất đứa nhỏ đã nghĩ đến chuyện cùng cách? Nói cho nó biết đừng có mà tính toán nữa! Lý gia chúng ta không thể nào chấp nhận một đứa con gái như thế đâu! Sớm làm nó hết hi vọng đi! Bổn phận của nó là phải chăm sóc tốt cho cô gia, sao có thể chỉ vì cô gia có vấn đề mà liền bỏ đi? Con dâu cả, con hôm nay làm rất đúng. Sau này cứ mặc kệ nó đi, coi như không có đứa con gái này! Thật là nuôi sói trong nhà mà! Nếu nó đã không để tâm đến thể diện của Lý gia ta thì chúng ta cũng không cần quan tâm nó! Còn có con, lão đại, con không được để thiếp thổi gió bên gối mà mềm lòng rồi làm chuyện ngu ngốc. Ta sẽ không tha thứ đâu!”
Trấn Viễn hầu đỏ mặt, nói: “Mẫu thân, con biết phân biệt phải trái mà. Coi như…Coi như con không có đứa con gái này đi!”
Con gái của mình vậy mà lại thành ra như vậy. Đã lén lút chạy ra bên ngoài rồi bị người ta làm hỏng thanh danh, sau đó thành thân chưa đến một năm lại thành ra thế này, quả thật làm mình mất hết mặt mũi rồi!
“Con hiểu được là tốt rồi! Các con trở về đi, chuyện này cho dù có thế nào đi nữa thì chúng ta tuyệt đối không được nhúng tay vào!” Lão thái thái hạ quyết định cuối cùng!
——
“Hầu gia, Hầu gia! Ngài cứu đại cô nương đi mà. Đại cô nương không hiểu chuyện, nàng vẫn còn nhỏ mà. Ngài là phụ thân của đại cô nương, van cầu ngài cứu nàng đi!” Nửa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim, à không, là Trình di nương, bà ta chạy qua ôm lấy chân Trấn Viễn hầu. Trấn Viễn hầu mắng: “Ai cho ngươi tới đây? Mau biến đi cho ta!” Hôm nay tâm tình ông đang phiền chán mà Trình di nương này còn không biết điều chạy tới đây ôm đùi, quả thật là đổ thêm dầu vào lửa!
Đại phu nhân Tiết thị cũng mắng: “Không có quy củ! Người đâu, “mời” Trình di nương trở về cho ta. Nhớ quan sát cho kĩ, trong thời gian này nàng ta không cần ra ngoài đâu!”
“Phu nhân, phu nhân, người đã nhìn đại cô nương từ nhỏ đến lớn mà. Van xin ngài cứu nàng đi!”
“Người nào nói huyên thuyên bậy bạ thế hả? Đại cô nãi nãi đang sống rất tốt, cứu cái gì mà cứu? Từ khi nào mà trong viện này còn có người biết chuyện sớm hơn ta thế? Còn không mau đưa Trình di nương đi!”
Chẳng lẽ đại cô nương phái người truyền tin cho Trình di nương, bảo ả qua đây cầu xin sao? Hừ, bây giờ mới biết sợ sao? Đáng tiếc chậm rồi!
Trình di nương cuối cùng bị hạ nhân đưa ra ngoài. Trấn Viễn hầu day day thái dương, thật đau đầu, một đứa con gái sao lại gây ra đủ chuyện như vậy chứ?
“Chỉ là một di nương mà lại dám ở đây khóc lóc om sòm, khiến cái viện này thành cái chợ luôn rồi! Mau mau chỉnh đốn lại cho ta, sau này ta không muốn nhìn thấy những chuyện tương tự như vậy nữa! Đều là những chuyện điên khùng mà!” Trấn Viễn hầu cảm thấy rất bức bối, khó chịu không chịu nổi. Ông ta uống một ngụm trà rồi ném mạnh chén đi sau đó liền bỏ đến thư phòng.
Chuyện Lý Tử Trân đã bị Đại phu nhân ra lệnh giữ bí mật, cấm không được nói ra, dù sao đây cũng chẳng là chuyện tốt đẹp gì, không nên để các cô nương nghe xong bị bẩn lỗ tai. Lý Tử Du chỉ biết đứa bé của Đại cô nương không còn nên phải nghỉ ngơi. Còn Ngũ cô nương và Lục cô nương vì Nhị phu nhân và Nhị lão gia không ở trong phủ nên đã biết vâng lời hơn, chẳng thể kiêu ngạo được. Không có núi dựa vào nên đành phải cúi đầu thôi.
Hai người Đại cô nương và Tiễn Nhị cũng không phải người tốt, xem như bị báo ứng đi. Lý Tử Du chưa kịp tự mình động thủ thì chuyện này lại đơn giản trở nên như thế. Nàng cực kỳ hoài nghi có phải do người nọ ngầm động tay động chân hay không. Nàng thật sự cảm thấy là hắn nhưng Hồng Y lại nói nàng ấy chẳng biết gì. Thật kì lạ, làm chuyện tốt không muốn để người khác biết thì không phải phong cách của người kia, chẳng lẽ nàng đoán sai sao?
—-
Về phủ Trấn Viễn hầu này chưa đến một năm, Lý Tử Du vẫn cảm thấy ở nông thôn náo nhiệt thú vị hơn nhiều. Đến năm mới bọn hạ nhân chỉ nghĩ đến chuyện có thể nhận hồng bao, phát quần áo mới. Nhóm chủ tử cũng suy nghĩ như thế, chẳng qua là quần áo nhiều hơn, tốt hơn bọn hạ nhân thôi.
Ở nông thôn tuy không xa hoa như ở đây nhưng bầu không khí rất thân thiện, còn có thể ra ngoài tham dự hội làng, xem múa sư tử, ăn đủ loại món ăn vặt. Còn nơi này chỉ cần ra khỏi cửa sẽ ngồi xe ngựa, còn không được vươn người ra xem quang cảnh bên ngoài nữa. Cực kì vô vị buồn tẻ.
Mười lăm tháng giêng có hội đèn lồng, phủ Trấn Viễn hầu đã sớm chiếm được vị trí tốt, chờ đến buổi tối nhóm chủ tử của quý phủ sẽ qua xem. Đây là phong tục của kinh thành rồi. Rất nhiều gia đình thế gia và nhóm triều thần trước tiên đều sẽ chiếm được một vị trí tốt để có thể ngắm đèn hoa đăng.
Phủ Trấn Viễn hầu tuy không được hưng thịnh như trước kia nhưng những chuyện như thế này sẽ không thể không tham gia. Lúc Lý Tử Du và nhóm tỷ muội đến thì đã thấy cả phố đều là những người giàu có, còn có cả nhóm ma ma canh giữ một bên.
Phủ Trấn Viễn hầu chiếm được một vị trí trung gian, không thật sự tốt nhưng cũng không tệ. Thái phu nhân Kim thị hôm nay khó có dịp được nhàn hạ thoải mái nên cùng Tứ phu nhân Trâu thị mang các cô nương, thiếu gia trong phủ đến đây xem hội.
Dọc đường đi, mọi người cũng gặp vài nhà có quan hệ thông gia nhưng Thái phu nhân cũng không thân thiện lắm. Lý Tử Du nghĩ có thể gia đình những người đó không thuộc lại cao sang nếu không Thái phu nhân sẽ không làm thê.
Quả nhiên lúc gặp được phu nhân Tề quốc công thì Thái phu nhân liền nhiệt tình tiếp đón lại cùng phu nhân Tề quốc công nói việc nhà, lại tặng quà gặp mặt cho các cô nương, huynh đệ đi cùng với phu nhân Tề quốc công.
Bởi vì là người nhà mẹ đẻ của Đại phu nhân nên Tam cô nương Lý Tử Kì khá nhiệt tình chiêu đãi, biểu tỷ biểu muội đã sớm hòa hợp nói chuyện với nhau. Lý Tử Kỳ rất ít khi lộ ra vẻ tươi cười. Xem ra nàng ấy có quan hệ không tệ với những người bên nhà ngoại này.
Tác giả :
Lý Hảo