Phu Quân, Xin Chào!
Chương 48-2
48.2
Mấy ngày sau, Họa Mi tìm cơ hội nói chuyện với Lý Tử Du để cầu xin ra phủ. Lý Tử Du có chút giật mình. Trong suốt thời gian ở chung, tâm tư của Họa Mi nàng không biết được mười phần thì cũng hiểu được chín, nàng ta không phải vẫn luôn muốn làm thiếp sao? Sao có thể chuyển biến lớn thế này? Thật là không ngờ được.
Họa Mi nói: “Mẹ nô tỳ đã tìm cho nô tỳ một mối hôn nhân ở bên ngoài. Nô tỳ biết trước kia nô tỳ đã làm một số chuyện có lỗi với cô nương, nhưng khi trở về nhà, nghe mẹ nô tỳ khuyên bảo thì nô tỳ đã hiểu được rằng bấy lâu nay bản thân đã suy nghĩ sai lầm. Xin cô nương thành toàn cho nô tỳ!”
Nếu Họa Mi nói rằng mọi chuyện trước kia đều do lão thái thái sai bảo thì Lý Tử Du nhất định sẽ không để nàng ta toại nguyện vì dù sao người vì lợi ích của mình mà bán đứng chủ nhân của mình thì cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng nếu nàng ta có suy nghĩ như vậy thì Lý Tử Du cũng không muốn làm kẻ ác. Vì vậy nàng nói: “Việc này trước tiên ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng ta cũng phải bẩm báo cho tổ mẫu đã.”
——
Lý Tử Du nhìn hai nha đầu mới tới, dáng vẻ đẹp mắt nhưng nhìn thế nào thì cũng không giống người an phận. Tuy rằng nàng đoán được tổ mẫu đại nhân sẽ lại cho người qua đây nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
“Khưu ma ma, ta đã có đến ba đại a đầu, nếu thêm hai nha đầu này nữa thì chẳng phải đã hơn số nha đầu của Nhị tỷ và Tam tỷ sao? Chuyện này e là không tốt đâu.” Lý Tử Du nói.
“Ha ha, Tứ cô nương đừng lo. Chuyện này ấy à, Thái phu nhân cũng đã suy tính kĩ lắm rồi. Người ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy thì có cho người vài nha đầu nữa thì cũng là chuyện nên làm. Nếu các cô nương khác có oán trách gì thì cứ đến trước mặt Thái phu nhân mà nói chuyện.” Tóm lại một câu, Thái phu nhân đã giải quyết phiền toán cho ngươi, ngươi cứ nhận đi.
“Như vậy à… Vậy cũng tốt, ta cũng có một việc muốn nói với Khưu ma ma đây. Gã sai vặt trước đây của cha ta là Mãn Thương có một muội muội, đến tuổi có thể đi làm việc kiếm sống rồi nhưng vẫn không tìm thấy việc làm. Ta nghĩ nếu Mãn Thương trước đây đã là người hầu hạ phụ thân ta thì chuyện của muội muội hắn ta không thể không quản được. Nếu đã như vậy thì ta liền làm chủ đem nha đầu này đến bên người ta, Khưu ma ma thấy thế nào?” Ngươi muốn bồi thường chứ gì? Vậy thì nhiều nha đầu như vậy cũng không sao. Ngươi có thể đem mấy nha đầu đến đây thì sao ta lại không thể tự mình tìm một nha đầu chứ?
“Khưu ma ma yên tâm, tiền tiêu hàng tháng của nha đầu kia thì ta sẽ tự mình trả, không dùng tiền của chung đâu.” Lý Tử Du nói tiếp.
“Chuyện này nô tỳ còn phải nói cho Thái phu nhân biết, nô tỳ cũng chỉ là một hạ nhân thôi.” Khưu ma ma nói.
“Cũng được. Nhưng mà đây cũng chỉ là một nha đầu thôi, ta nghĩ tổ mẫu sẽ không so đo với ta đâu. Dù sao thì lão nhân gia cũng muốn cho ta thêm mấy nha đầu để sai bảo nên ta mới ỷ vào sự yêu thương của tổ mẫu thôi. Nhiều thêm một nha đầu nữa cũng chẳng có gì là không được.”
Cứ như vậy thì Hồng Y sẽ có thể quang minh chính đại đến bên nàng rồi.
Mọi chuyện quả đúng như Lý Tử Du đã dự đoán trước. Vì để cho Lý Tử Du nhận hai nha đầu kia nên Thái phu nhân đã chấp nhận yêu cầu của nàng. Chỉ có điều trong lòng bà ta lại không thoải mái, bà ta cảm thấy chẳng chiếm được chút tiện nghi nào của Lý Tử Du cả.
Hai nha đầu mới tới là Bạch Lộ* và Bạch Hạc*, đều là tên của loài chim. Thói quen của một người quả nhiên đáng sợ. Các nha đầu bên cạnh Thái phu nhân đều mang tên các loài chim.
(*Cò trắng, hạc trắng)
Hai nha đầu này đều là từ nha đầu tam đẳng mà được thăng cấp lên. Vì có ngoại hình đẹp mắt nên được Thái phu nhân đưa đến chỗ Lý Tử Du. Chẳng qua là nha đầu bên người của Lý Tử Du đã quá nhiều rồi nên cũng chỉ an bài cho hai người này ở bên ngoài đảm nhận việc bưng trà đổ nước mà thôi.
Người có thể nhận nhưng an bài thế nào đó là chuyện của Lý Tử Du. Hai người này không giống như Hoàng Oanh và Họa Mi ngay từ đầu đã theo Lý Tử Du, tuổi tác cũng không lớn, nếu muốn làm nha đầu tâm phúc bên người của Lý Tử Du thì còn phải xem liệu các nàng có bản lĩnh hay không. Hơn nữa Lý Tử Du cũng không có khế ước bán thân của hai người này thì làm sao có thể trọng dụng các nàng được? Đây chính là sai lầm của lão thái thái. Muốn quản lí nàng chặt chẽ nhưng lại xem nhẹ chuyện hai nha đầu này liệu có thể được Lý Tử Du tín nhiệm hay không.
Nhị cô nương Lý Tử Châu biết Tứ cô nương có thêm hai nha đầu thì thật muốn làm ầm ỹ một phen nhưng lại bị mẫu thân nàng ta mắng cho một trận.
“Con nghĩ là lão thái thái thật sự thương nha đầu kia à? Con nhìn kĩ mà xem, người của lão thái thái an bài cho Tứ nha đầu đều mang dáng vẻ dụ dỗ người ta, chắc chắn sau này sẽ khiến Tứ nha đầu cảm thấy ngột ngạt. Con đừng có mà ghen tỵ những thứ như thế!” Chỉ có điều lão thái thái quả thật già rồi, mấy nha đầu kia sao có thể xinh đẹp hơn Tứ nha đầu được? Nhưng mà cũng không thể chắc chắn được điều gì cả. Nam nhân đều là những kẻ gặp người này yêu người khác, cho dù có là thiên tiên mỹ nhân thì cũng chẳng bao lâu sau cũng chỉ là một vũng bùn thôi, cái nam nhân muốn chính là những thứ mới mẻ. Lão thái thái thật quá “thương” cháu gái mình rồi.
“Nếu con muốn thêm người thì mẹ sẽ cho con thêm mấy nô tỳ nữa!”
Hôn sự của con gái mình cũng là một vấn đề nan giải. Bà vốn đã nhắm được không ít mối rồi nhưng cha con hai người này đều không đồng ý, trước sau đều coi trọng Nhiếp chính vương! Nhưng việc này sao có thể xảy ra chứ? Bà đã về nhà hỏi chị dâu, chị dâu nói rằng trong kinh thành này ai mà chẳng muốn con gái mình được gả cho Nhiếp chính vương nhưng mấy năm này có ai thành công đâu?
Nhiếp Chính vương giống như chẳng có ham muốn chuyện đó. Đến cả Vương thái hậu muốn gả cháu gái mình qua cũng không được, huống chi là nhà mình! Vẫn là nên sớm bỏ tâm tư này đi. Nhưng mà Nhị lão gia và khuê nữ nhà bà lại chẳng để ý đến lời của bà một chút nào cả. Thật sự muốn phí bao nhiêu thời gian như vậy sao?
Hôm nay Nhị phu nhân Triệu thị đã bị lão thái thái giữ lại mà nói: “Các con làm cha mẹ kiểu gì vậy? Sao lại không quan tâm gì đến hôn sự của Nhị nha đầu vậy hả? Nó đã lớn rồi. Các muội muội của nó cũng sắp đính hôn rồi, còn nó lại chẳng có một mối nào cả. Bên ngoài đồn đãi rất khó nghe. Họ bảo lão thái thái ta cố tình không đính hôn cho Nhị nha đầu. Mặt mũi của ta cũng chẳng biết giấu vào đâu nữa rồi! Các con nếu còn do dự không quyết thì ta sẽ thay các con suy tính, tự ta sẽ định hôn sự cho Nhị nha đầu!”
Những lời nói này khiến Nhị phu nhân Triệu thị mặt đỏ tai hồng nhưng lại không thể phản bác, dù gì chuyện kia cũng khó mà nói ra được. Vì thế bà nói với Thái phu nhân:
“Đều do chúng con không đúng. Mẫu thân yên tâm, con và lão gia sẽ cùng nhau thương lượng, nhất định sẽ nhanh chóng định hôn sự cho nhị nha đầu.”
“Nếu con đã nói như vậy thì ta an tâm rồi. Đứa nhỏ Thiên Thành kia không bao lâu nữa sẽ tham dự khoa thi, nếu trúng tú tài thì chúng ta có thể hoàn toàn suy tính hôn sự cho Tam nha đầu rồi. Nếu các con còn không chắc chắn thì chuyện muội muội thành thân mà tỷ tỷ còn chưa đính hôn sẽ mang đến hậu quả gì không cần ta nói con cũng biết rồi đấy!”
Nhị phu nhân Triệu thị liền đem lời của lão thái thái nói không sót một chữ cho Nhị lão gia biết.
“Lão gia, không phải thiếp không muốn nhưng mà chuyện kia đến khi nào mới thành công chứ? Nếu Nhị nha đầu còn nhỏ thì thiếp sẽ không nói gì, cho dù có chờ thêm vài năm nữa cũng không sao nhưng nó bây giờ đã lớn rồi. Con gái lớn không thể giữ. Lão gia người mau nghĩ cách đi. Đến khi Tam nha đầu lập gia đình rồi thì Nhị nha đầu cũng không thể ở Lý gia ngây người mãi được!”
Mấy ngày sau, Họa Mi tìm cơ hội nói chuyện với Lý Tử Du để cầu xin ra phủ. Lý Tử Du có chút giật mình. Trong suốt thời gian ở chung, tâm tư của Họa Mi nàng không biết được mười phần thì cũng hiểu được chín, nàng ta không phải vẫn luôn muốn làm thiếp sao? Sao có thể chuyển biến lớn thế này? Thật là không ngờ được.
Họa Mi nói: “Mẹ nô tỳ đã tìm cho nô tỳ một mối hôn nhân ở bên ngoài. Nô tỳ biết trước kia nô tỳ đã làm một số chuyện có lỗi với cô nương, nhưng khi trở về nhà, nghe mẹ nô tỳ khuyên bảo thì nô tỳ đã hiểu được rằng bấy lâu nay bản thân đã suy nghĩ sai lầm. Xin cô nương thành toàn cho nô tỳ!”
Nếu Họa Mi nói rằng mọi chuyện trước kia đều do lão thái thái sai bảo thì Lý Tử Du nhất định sẽ không để nàng ta toại nguyện vì dù sao người vì lợi ích của mình mà bán đứng chủ nhân của mình thì cũng chẳng tốt lành gì.
Nhưng nếu nàng ta có suy nghĩ như vậy thì Lý Tử Du cũng không muốn làm kẻ ác. Vì vậy nàng nói: “Việc này trước tiên ta sẽ đáp ứng ngươi, nhưng ta cũng phải bẩm báo cho tổ mẫu đã.”
——
Lý Tử Du nhìn hai nha đầu mới tới, dáng vẻ đẹp mắt nhưng nhìn thế nào thì cũng không giống người an phận. Tuy rằng nàng đoán được tổ mẫu đại nhân sẽ lại cho người qua đây nhưng không ngờ lại nhanh như thế.
“Khưu ma ma, ta đã có đến ba đại a đầu, nếu thêm hai nha đầu này nữa thì chẳng phải đã hơn số nha đầu của Nhị tỷ và Tam tỷ sao? Chuyện này e là không tốt đâu.” Lý Tử Du nói.
“Ha ha, Tứ cô nương đừng lo. Chuyện này ấy à, Thái phu nhân cũng đã suy tính kĩ lắm rồi. Người ở bên ngoài chịu khổ nhiều năm như vậy thì có cho người vài nha đầu nữa thì cũng là chuyện nên làm. Nếu các cô nương khác có oán trách gì thì cứ đến trước mặt Thái phu nhân mà nói chuyện.” Tóm lại một câu, Thái phu nhân đã giải quyết phiền toán cho ngươi, ngươi cứ nhận đi.
“Như vậy à… Vậy cũng tốt, ta cũng có một việc muốn nói với Khưu ma ma đây. Gã sai vặt trước đây của cha ta là Mãn Thương có một muội muội, đến tuổi có thể đi làm việc kiếm sống rồi nhưng vẫn không tìm thấy việc làm. Ta nghĩ nếu Mãn Thương trước đây đã là người hầu hạ phụ thân ta thì chuyện của muội muội hắn ta không thể không quản được. Nếu đã như vậy thì ta liền làm chủ đem nha đầu này đến bên người ta, Khưu ma ma thấy thế nào?” Ngươi muốn bồi thường chứ gì? Vậy thì nhiều nha đầu như vậy cũng không sao. Ngươi có thể đem mấy nha đầu đến đây thì sao ta lại không thể tự mình tìm một nha đầu chứ?
“Khưu ma ma yên tâm, tiền tiêu hàng tháng của nha đầu kia thì ta sẽ tự mình trả, không dùng tiền của chung đâu.” Lý Tử Du nói tiếp.
“Chuyện này nô tỳ còn phải nói cho Thái phu nhân biết, nô tỳ cũng chỉ là một hạ nhân thôi.” Khưu ma ma nói.
“Cũng được. Nhưng mà đây cũng chỉ là một nha đầu thôi, ta nghĩ tổ mẫu sẽ không so đo với ta đâu. Dù sao thì lão nhân gia cũng muốn cho ta thêm mấy nha đầu để sai bảo nên ta mới ỷ vào sự yêu thương của tổ mẫu thôi. Nhiều thêm một nha đầu nữa cũng chẳng có gì là không được.”
Cứ như vậy thì Hồng Y sẽ có thể quang minh chính đại đến bên nàng rồi.
Mọi chuyện quả đúng như Lý Tử Du đã dự đoán trước. Vì để cho Lý Tử Du nhận hai nha đầu kia nên Thái phu nhân đã chấp nhận yêu cầu của nàng. Chỉ có điều trong lòng bà ta lại không thoải mái, bà ta cảm thấy chẳng chiếm được chút tiện nghi nào của Lý Tử Du cả.
Hai nha đầu mới tới là Bạch Lộ* và Bạch Hạc*, đều là tên của loài chim. Thói quen của một người quả nhiên đáng sợ. Các nha đầu bên cạnh Thái phu nhân đều mang tên các loài chim.
(*Cò trắng, hạc trắng)
Hai nha đầu này đều là từ nha đầu tam đẳng mà được thăng cấp lên. Vì có ngoại hình đẹp mắt nên được Thái phu nhân đưa đến chỗ Lý Tử Du. Chẳng qua là nha đầu bên người của Lý Tử Du đã quá nhiều rồi nên cũng chỉ an bài cho hai người này ở bên ngoài đảm nhận việc bưng trà đổ nước mà thôi.
Người có thể nhận nhưng an bài thế nào đó là chuyện của Lý Tử Du. Hai người này không giống như Hoàng Oanh và Họa Mi ngay từ đầu đã theo Lý Tử Du, tuổi tác cũng không lớn, nếu muốn làm nha đầu tâm phúc bên người của Lý Tử Du thì còn phải xem liệu các nàng có bản lĩnh hay không. Hơn nữa Lý Tử Du cũng không có khế ước bán thân của hai người này thì làm sao có thể trọng dụng các nàng được? Đây chính là sai lầm của lão thái thái. Muốn quản lí nàng chặt chẽ nhưng lại xem nhẹ chuyện hai nha đầu này liệu có thể được Lý Tử Du tín nhiệm hay không.
Nhị cô nương Lý Tử Châu biết Tứ cô nương có thêm hai nha đầu thì thật muốn làm ầm ỹ một phen nhưng lại bị mẫu thân nàng ta mắng cho một trận.
“Con nghĩ là lão thái thái thật sự thương nha đầu kia à? Con nhìn kĩ mà xem, người của lão thái thái an bài cho Tứ nha đầu đều mang dáng vẻ dụ dỗ người ta, chắc chắn sau này sẽ khiến Tứ nha đầu cảm thấy ngột ngạt. Con đừng có mà ghen tỵ những thứ như thế!” Chỉ có điều lão thái thái quả thật già rồi, mấy nha đầu kia sao có thể xinh đẹp hơn Tứ nha đầu được? Nhưng mà cũng không thể chắc chắn được điều gì cả. Nam nhân đều là những kẻ gặp người này yêu người khác, cho dù có là thiên tiên mỹ nhân thì cũng chẳng bao lâu sau cũng chỉ là một vũng bùn thôi, cái nam nhân muốn chính là những thứ mới mẻ. Lão thái thái thật quá “thương” cháu gái mình rồi.
“Nếu con muốn thêm người thì mẹ sẽ cho con thêm mấy nô tỳ nữa!”
Hôn sự của con gái mình cũng là một vấn đề nan giải. Bà vốn đã nhắm được không ít mối rồi nhưng cha con hai người này đều không đồng ý, trước sau đều coi trọng Nhiếp chính vương! Nhưng việc này sao có thể xảy ra chứ? Bà đã về nhà hỏi chị dâu, chị dâu nói rằng trong kinh thành này ai mà chẳng muốn con gái mình được gả cho Nhiếp chính vương nhưng mấy năm này có ai thành công đâu?
Nhiếp Chính vương giống như chẳng có ham muốn chuyện đó. Đến cả Vương thái hậu muốn gả cháu gái mình qua cũng không được, huống chi là nhà mình! Vẫn là nên sớm bỏ tâm tư này đi. Nhưng mà Nhị lão gia và khuê nữ nhà bà lại chẳng để ý đến lời của bà một chút nào cả. Thật sự muốn phí bao nhiêu thời gian như vậy sao?
Hôm nay Nhị phu nhân Triệu thị đã bị lão thái thái giữ lại mà nói: “Các con làm cha mẹ kiểu gì vậy? Sao lại không quan tâm gì đến hôn sự của Nhị nha đầu vậy hả? Nó đã lớn rồi. Các muội muội của nó cũng sắp đính hôn rồi, còn nó lại chẳng có một mối nào cả. Bên ngoài đồn đãi rất khó nghe. Họ bảo lão thái thái ta cố tình không đính hôn cho Nhị nha đầu. Mặt mũi của ta cũng chẳng biết giấu vào đâu nữa rồi! Các con nếu còn do dự không quyết thì ta sẽ thay các con suy tính, tự ta sẽ định hôn sự cho Nhị nha đầu!”
Những lời nói này khiến Nhị phu nhân Triệu thị mặt đỏ tai hồng nhưng lại không thể phản bác, dù gì chuyện kia cũng khó mà nói ra được. Vì thế bà nói với Thái phu nhân:
“Đều do chúng con không đúng. Mẫu thân yên tâm, con và lão gia sẽ cùng nhau thương lượng, nhất định sẽ nhanh chóng định hôn sự cho nhị nha đầu.”
“Nếu con đã nói như vậy thì ta an tâm rồi. Đứa nhỏ Thiên Thành kia không bao lâu nữa sẽ tham dự khoa thi, nếu trúng tú tài thì chúng ta có thể hoàn toàn suy tính hôn sự cho Tam nha đầu rồi. Nếu các con còn không chắc chắn thì chuyện muội muội thành thân mà tỷ tỷ còn chưa đính hôn sẽ mang đến hậu quả gì không cần ta nói con cũng biết rồi đấy!”
Nhị phu nhân Triệu thị liền đem lời của lão thái thái nói không sót một chữ cho Nhị lão gia biết.
“Lão gia, không phải thiếp không muốn nhưng mà chuyện kia đến khi nào mới thành công chứ? Nếu Nhị nha đầu còn nhỏ thì thiếp sẽ không nói gì, cho dù có chờ thêm vài năm nữa cũng không sao nhưng nó bây giờ đã lớn rồi. Con gái lớn không thể giữ. Lão gia người mau nghĩ cách đi. Đến khi Tam nha đầu lập gia đình rồi thì Nhị nha đầu cũng không thể ở Lý gia ngây người mãi được!”
Tác giả :
Lý Hảo