Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ?
Chương 115
Edit: Jess93
Một đám Xích Tinh Kiến màu đỏ từ bên trong hố cát leo ra, giống như ngọn lửa tô điểm bên trên cát vàng.
"Phù phù phù."
Một tiếng kêu kéo dài vang lên, bốn vó Đà thú đạp loạn, giống như muốn tránh Xích Tinh Kiến bò ra từ trong hố cát.
Nhưng mà tốc độ Xích Tinh Kiến thực sự quá nhanh, bò qua lít nha lít nhít, Đà thú kinh hãi, chổng mông lên liền muốn chạy loạn khắp nơi, rời xa vùng nguy hiểm này.
Văn Kiều một tay ghìm dây cương, ô một tiếng, vỗ Đà thú nói: "Chớ sợ chớ sợ, xem ta, chờ một lúc ta giải quyết chúng nó."
Dưới sự trấn an của nàng, Đà thú rốt cuộc an tĩnh lại, nghiêng đầu sang chỗ khác dùng cặp mắt như đậu đen nhìn chằm chằm nàng, giống như vô cùng tin tưởng nàng.
Văn Kiều cũng không phụ lòng tin tưởng của nó, xoay người nhảy xuống từ trên lưng Đà thú, vẫy tay gọi một thanh trường kiếm, trường kiếm chém tới chỗ đám Xích Tinh Kiến đã đi tới dưới chân kia.
Trường kiếm nhấc lên một trận cát bụi, đồng thời cũng ngăn cản con đường đi tới của Xích Tinh Kiến.
Xích Tinh Kiến cùng với cát bị cuốn tới giữa không trung, sau đó bị trường kiếm chém một phát thành hai đoạn, thi thể rơi trên đất.
Đà thú phát hiện đám Xích Tinh Kiến kia bị ngăn cản, liền không có tiếp tục lui lại, an tĩnh đứng ở đằng kia, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm thân ảnh chiến đấu phía trước.
Ninh Ngộ Châu ngồi ở trên lưng Đà thú, từ trên cao nhìn xuống trận chiến phía dưới.
Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến trèo ở trên đầu Đà thú, hai chiếc râu của Hoàng Tinh Kiến nhích tới nhích lui, phảng phất đã cảm thụ được gì đó.
Khác hẳn với Hoàng Tinh Kiến dịu dàng ngoan ngoãn vô hại, mỗi con Xích Tinh Kiến trưởng thành to bằng nắm đấm người, bọn nó trời sinh tính hiếu chiến, thích ăn máu thịt tươi mới, yêu thú và người tu luyện đều nằm trong thực đơn của bọn chúng.
Đang ở trong sa mạc lưu động, lúc yêu thú hoặc là người tu luyện bị thương, sợ nhất chính là gặp được Xích Tinh Kiến kết đội thành nhóm, bọn này là kẻ săn mồi có thể ngửi được mùi máu tươi ngoài trăm dặm trong sa mạc, sau đó sẽ kết đội thành nhóm mà đến, đem người bị thương hoặc yêu thú gặm nuốt sạch sẽ.
Năng lực hợp tác đoàn đội của Xích Tinh Kiến cực mạnh, một con chồng lên một con, tạo thành một con kiến khổng lồ tiến công, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh cũng phải phát run. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là, nếu như có thể xáo trộn đội hình bọn chúng ngay từ đầu, không để bọn chúng đoàn kết lại, ngược lại đối phó rất dễ, số lượng Xích Tinh Kiến không quá nhiều.
Lúc này số lượng Xích Tinh Kiến xuất hiện cũng không nhiều, Văn Kiều vừa đánh giết Xích Tinh Kiến, vừa kiểm tra hố cát, phát hiện không có Xích Tinh Kiến leo ra nữa, lập tức biết số lượng một tổ Xích Tinh Kiến này không nhiều. Sau khi bọn họ tiến vào sa mạc gặp được tổ Xích Tinh Kiến kia mới gọi là nhiều, mấy chục ngàn con Xích Tinh Kiến cùng vây quanh một chỗ, khiến người thương đội Bảo Lai chật vật không chịu nổi, vì thế bọn họ suýt chút nữa bỏ lỡ nơi nghỉ chân.
Văn Kiều khí lực lớn, mỗi lần vung ra một kiếm, có thể đem Xích Tinh Kiến tách thành hai đoạn.
Ngoại trừ sử dụng kiếm, Văn Kiều cũng phối hợp sử dụng phù lục chiến đấu, Hỏa Diễm phù, Lôi Quang phù, Bạo Phá phù, ném qua các loại phù có lực sát thương cực mạnh, khiến những Xích Tinh Kiến đó bị thương nửa chết nửa sống, đánh mất năng lực hành động.
Sau nửa canh giờ, Văn Kiều rốt cuộc giải quyết một tổ Xích Tinh Kiến này.
Thi thể Xích Tinh Kiến cũng là một loại vật liệu luyện khí thượng hạng, Văn Kiều nhặt những thi thể hoàn hảo của Xích Tinh Kiến kia lên, nhét vào một túi trữ vật, dự định đến thành tu luyện kế tiếp sẽ bán đi.
Về phần những con bị lửa đốt và sét đánh nát tung tóe, giá trị giảm đi nhiều, Văn Kiều không có nhặt, để bọn chúng bị gió cát nuốt hết.
Giải quyết xong bọn Xích Tinh Kiến chặn đường này, Văn Kiều ngồi trên lưng Đà thú một lần nữa, vỗ vỗ cổ Đà thú, để nó tiếp tục xuất phát.
Ninh Ngộ Châu cầm một chiếc khăn, lau mồ hôi trên trán cho nàng, dịu dàng nói: "A Xúc cực khổ rồi."
"Không có việc gì, tổ Xích Tinh Kiến này số lượng không nhiều."
Văn Kiều cười nói, lấy ra bản đồ từ trong ngực, lần nữa cẩn thận nghiên cứu.
Từ khi rời khỏi thành Cô Sa, bọn họ đã lưu lạc trong sa mạc một tháng.
Trong một tháng này, bởi vì bọn họ đi lệch hướng con đường trên bản đồ, chỉ có thể tự mình tìm tòi trong sa mạc, tuy rằng có bản đồ của Trần sư huynh, nhưng sa mạc lưu động thực sự quá lớn, cộng thêm hạt cát trong sa mạc sẽ tự mình di động, sơ ý một chút liền sẽ khiến bọn họ lệch hướng khỏi con đường chính xác, tạo không ít phiền phức cho bọn họ.
Nghe nói đó là nguyên nhân khiến rất nhiều lữ nhân bị lạc trong sa mạc.
Ánh mặt trời dần dần ngã về tây, bước chân Đà thú trở nên nóng nảy.
Làm yêu thú hành tẩu trong sa mạc, mặc dù đẳng cấp Đà thú thấp, nhưng đối với nguy hiểm đến từ thiên nhiên cũng có năng lực nhận biết nhất định. Mỗi khi trời sắp tối, nếu không đến được hang động an toàn, Đà thú sẽ lập tức trở nên nóng nảy, nhưng đáng tiếc bởi vì tính tình Đà thú quá ôn hòa, khiến cho chúng nó nôn nóng, biểu hiện cũng không rõ ràng, vì vậy bị loài người xem nhẹ.
Văn Kiều ngược lại không có xem nhẹ, đối với cảm xúc của động thực vật nàng có một loại năng lực nhận biết tự nhiên, mặc dù linh trí Đà thú không cao, không thể biểu đạt rõ ràng tâm tình của mình, nhưng Văn Kiều vẫn có thể biết một ít cảm xúc của nó.
Văn Kiều vỗ vỗ cổ Đà thú trấn an nó, nhìn sa mạc mênh mông phía trước, trong lòng cũng có chút nặng nề. Nàng lại nhìn bản đồ một chút, trầm giọng nói: "Phu quân, chúng ta phải tăng thêm tốc độ."
Ninh Ngộ Châu ôm cả eo của nàng, giọng nói vẫn ung dung mà mềm nhẹ: "Ừm, A Xúc không cần quá gấp."
Văn Kiều làm sao có thể không vội, nếu như bỏ lỡ hang động an toàn có thể che thân, bọn họ sẽ bị cát bụi trong buổi tối cắn nuốt, trộn thành thịt nát, không còn sót lại một chút cặn.
Nắng chiều từng chút từng chút biến mất, gió thổi qua mặt đất, cuốn lên một chút cát bụi.
Mắt thấy bóng tối giáng lâm, vẫn không phát hiện được hang động nào gần đây, lòng Văn Kiều từng chút từng chút nặng trĩu, mày gắt gao nhíu lại.
Nàng vuốt roi Thạch Kim Mãng bên hông, nghĩ đến nếu như bỏ lỡ hang động, không biết có thể dùng dây leo Thạch Kim Mãng xây một nơi an toàn dưới đất được không.
Bão cát cuốn lên sau lưng bọn họ, hóa thành một con quái thú đáng sợ, muốn nhắm người mà cắn.
Ninh Ngộ Châu vịn bờ vai của nàng, đột nhiên nói: "A Xúc, chúng ta tiến vào không gian đi."
Văn Kiều sửng sốt một chút.
Không chờ nàng phản ứng, hai người tính cả Đà thú cùng nhau biến mất tại chỗ, tiến vào trong không gian.
Đúng lúc bão cát đánh tới sau lưng bọn họ, che khuất bầu trời, thế giới lâm vào một vùng tăm tối và bên trong dòng cát.
Đột nhiên đổi hoàn cảnh, Đà thú ngây người, chẳng qua sau khi phát giác cỗ nguy hiểm kia đã biến mất, nó lại bình tĩnh xuống, yên lặng nhìn xem hai người kia.
Văn Kiều nhìn không gian một chút, hỏi: "Chúng ta tiến vào như thế, không có việc gì sao?"
Không gian xem như đồ vật do lực lượng huyết mạch thần dị của Ninh Ngộ Châu diễn sinh, Ninh Ngộ Châu ở đâu, nó liền ở đó, cũng không thể tự di động. Bọn họ trực tiếp tiến vào không gian trong sa mạc, tương đương với không gian vẫn dừng lại trong sa mạc, Văn Kiều lo lắng uy lực bão cát vào buổi tối trong sa mạc lưu động có thể thương tổn không gian hay không.
Nếu không gian xảy ra chuyện, Ninh Ngộ Châu cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Văn Kiều chưa từng nghĩ tới gặp được nguy hiểm liền trốn vào không gian, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới để hắn rơi vào trong nguy hiểm.
"Không có việc gì." Ninh Ngộ Châu cực kỳ trấn định: "Nguy hiểm tại sa mạc lưu động chỉ nhằm vào sinh linh xuất hiện trong đó, không gian có thể ngăn cách khí tức của chúng ta, nguy hiểm trong sa mạc sẽ không dính đến không gian."
Giống một số không gian giới chỉ, là những nơi vắng vẻ được các vị đại năng lựa chọn đặt vào không gian, luyện chế thành không gian giới chỉ có thể dung nạp sinh mệnh, nếu người có được không gian giới chỉ đang ở trong sa mạc lưu động, chỉ cần trốn vào trong không gian, ban đêm cũng không ở sa mạc lưu động.
Đây là điều Ninh Ngộ Châu phát hiện sau khi tiến vào sa mạc.
Sau khi nghe xong, Văn Kiều rốt cuộc yên tâm.
Nàng ngồi trên cành dây leo Thạch Kim Mãng, cho Đà thú vất vả ăn một ít lá cây, vỗ vỗ đầu của nó, để nó tự tìm một chỗ chờ đợi.
Sau khi tiến vào không gian, Văn Thỏ Thỏ liền chạy tới ăn linh thảo trong linh điền, hai con Hoàng Tinh Kiến cũng bình tĩnh bò lên trên gốc Kiến Hương Diệp kia đi gặm lá cây, không cần Văn Kiều quan tâm bọn nó.
Đêm nay bọn họ phải qua đêm trong không gian, không có nơi nào an toàn hơn nơi này, Ninh Ngộ Châu lấy lò đan ra, bắt đầu nấu canh.
Văn Kiều ngồi ở một bên, cố gắng xem xét đường đi trên hai tấm bản đồ, nhíu mày nghĩ vị trí bây giờ của bọn họ.
Ninh Ngộ Châu thấy bộ dáng trầm tư suy nghĩ của nàng, đến cùng có chút không đành lòng, cười an ủi: "A Xúc không cần phải gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian đi tìm, sớm muộn có thể tìm được."
Văn Kiều yên lặng liếc hắn một cái, rõ ràng ý tứ hắn, có không gian ở đây, cho dù bọn họ bỏ lỡ nơi dừng chân, cũng không cần lo lắng nguy hiểm ở sa mạc lưu động vào ban đêm, so với những lữ nhân trên sa mạc kia, bọn họ quả thực an toàn hơn nhiều.
Như thế thì không cần lại cố kỵ vấn đề an toàn vào ban đêm, có thể tùy tiện giương oai trong sa mạc.
Uống canh xong, Văn Kiều đi thăm linh điền.
Hiếm khi tiến vào không gian, đương nhiên không lãng phí thời gian, nàng ngồi ở trong linh điền, bỏ ra mấy canh giờ giục sinh linh thảo trong không gian, ngay cả gốc Kiến Hương Diệp kia đều được nàng thúc lên một năm, cành lá càng rậm rạp, đủ cho hai con Hoàng Tinh Kiến ăn một đoạn thời gian rất dài.
Ninh Ngộ Châu thì luyện vài lò đan.
Trong đó không chỉ có Giải Độc đan, còn có đủ loại đan độc.
Vừa lúc một tháng này, bọn họ hành tẩu trong sa mạc, ven đường thu hoạch không ít độc thảo trong sa mạc lưu động, độc tính có mạnh có yếu, lúc Ninh Ngộ Châu nhìn thấy đều đối xử như nhau làm một chút nghiên cứu, vừa vặn thừa dịp bây giờ luyện ra vài lò đan độc.
Sáng sớm hôm sau, cát bụi thối lui, bọn họ từ không gian ra ngoài, tiếp tục xuất phát.
Buổi trưa, bọn họ đi ngang qua một chỗ hình thành từ hang động sa nham, diện tích hang động này cũng không lớn, nhưng dầu gì cũng là một nơi che chở an toàn.
Hiện tại mới buổi trưa, bọn họ đương nhiên sẽ không dừng lại tiến vào hang nghỉ ngơi. Văn Kiều lấy ra Hương Diệp Tán, vẩy một chút trong nham động, nói với hai con Hoàng Tinh Kiến: "Các ngươi phải nhớ kỹ mùi hương nơi này, chờ khi chúng ta trở về, có thể sẽ đi ngang qua đấy."
Hai con Hoàng Tinh Kiến thò râu giật giật, bày tỏ đã nhớ kỹ.
Những ngày tiếp theo, bọn họ lại bôn ba trong sa mạc.
Bôn ba như thế được vài ngày, đột nhiên Văn Kiều cảm giác không đúng.
"Phu quân, chàng nhìn bên kia, có phải là thấy tối om om?" Văn Kiều chỉ về đằng trước.
Ninh Ngộ Châu nhìn sang, nơi xa trên đường chân trời, trên sa mạc màu vàng hiện lên một điểm đen, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ biết nơi đó có gì đó, nhưng lại không biết điểm đen này là cái gì.
"Đi xem một chút." Ninh Ngộ Châu nói, nghĩ đến gì đó, lại dặn dò một tiếng: "Chỉ là phải cẩn thận một chút."
Văn Kiều đáp một tiếng, để Đà thú đi về hướng bên kia.
Mặc dù tốc độ Đà thú không tính nhanh, nhưng vẫn chạy gần một canh giờ, mới nhìn rõ ràng kia điểm đen là cái gì.
Lại là một vùng sa nham màu đen, đứng vững trong sa mạc màu vàng, bởi vì khoảng cách quá xa, vì vậy cho người ấn tượng chỉ là một mảnh lấm tấm màu đen.
Nhìn thấy kia một mảnh sa nham màu đen hình thành hang động, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đồng thời nghĩ đến một chỗ: Hắc Nham Hiệp.
Hắc Nham Hiệp khét tiếng trong sa mạc lưu động, là một nơi đầy tội ác bước vào liền không thể trở ra. Đám cướp bên trong Hắc Nham Hiệp càng là tội ác chồng chất, nghe nói mỗi tên cướp trong Hắc Nham Hiệp đều hai tay dính đầy huyết tinh, rất nhiều người tu luyện chết thảm trong tay bọn hắn.
Phát hiện nơi này là Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều mau chóng bảo Đà thú quay đầu, rời khỏi nơi này.
Mặc dù bọn họ rời đi kịp thời, vẫn khiến đám cướp trong Hắc Nham Hiệp phát hiện.
Một trận âm thanh ầm ầm vang lên, đã thấy một đám cướp từ trong một mảnh sa nham màu đen cưỡi Đà thú vọt ra, thậm chí còn có vài tên cướp không keo kiệt lãng phí linh lực, vậy mà ngự khí bay tới chỗ bọn họ.
Có lẽ là cảm giác được sát ý dày đặc ở sau lưng, bốn chân của Đà thú như bôi dầu nhanh chóng chạy về phía trước.
Tốc độ người tu luyện ngự khí phi hành rất nhanh, trong giây lát đã đuổi tới phía sau bọn họ trăm trượng.
Hai người trên Đà thú vẫn không chút hoang mang, Văn Kiều lật tay lấy ra một viên Bạo Liệt Châu, ném qua đám người sắp bay tới kia.
Bạo Liệt Châu nổ tung giữa không trung, rung động ầm ầm, nhấc lên một thác nước bằng cát, không chỉ nổ đám cướp ngự khí bay tới kia đến hài cốt không còn, cũng hù đến đám cướp cưỡi Đà thú phía sau, chấn bọn hắn ngã xuống từ trên lưng Đà thú.
Nhóm Đà thú kinh hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Thừa dịp Bạo Liệt Châu nổ tung, Văn Kiều bọn họ đã nhanh chóng chạy trốn.
Đây là lần đầu tiên Hắc Nham Hiệp để con mồi chủ động đưa tới cửa chạy trốn, gây ra một trận oanh động bên trong đám cướp Hắc Nham Hiệp.
Phải biết trước đây cũng có người tiến vào sa mạc lưu động rồi lạc đường đến gần Hắc Nham Hiệp, cuối cùng đều trở thành con mồi của đám cướp Hắc Nham Hiệp.
Đám cướp Hắc Nham Hiệp tự nhiên không cho phép bọn họ chạy trốn, ỷ vào sự quen thuộc đối với hoàn cảnh chung quanh nên đuổi theo.
Nửa ngày sau, Văn Kiều bọn họ đã rời xa phạm vi Hắc Nham Hiệp, đồng thời cũng thoát khỏi sự truy kích của những tên cướp kia.
"Hóa ra Hắc Nham Hiệp ở nơi đó." Văn Kiều không quá vui vẻ nói: "Lạc đường đến chỗ nào không tốt, lại đến chỗ Hắc Nham Hiệp, may mắn chúng ta tỉnh táo, chạy nhanh."
Ninh Ngộ Châu ôm cả eo của nàng, khóe môi mỉm cười, "Lần sau nếu như lại đi ngang qua, dùng Bạo Liệt Châu nổ một mảnh hắc nham kia."
Văn Kiều nghĩ đến gì đó, một ngụm đồng ý.
Sau khi biết vị trí Hắc Nham Hiệp, bọn họ lập tức đổi phương hướng, tiếp tục tìm kiếm tòa thành Hoàng Sa bỏ hoang kia.
Tìm kiếm như thế mấy ngày thời gian, rốt cuộc để bọn họ tìm được.
Rất xa, đã nhìn thấy bức tường đổ nát đứng lặng trên cát vàng, tường thành sụp đổ, cỏ dại rậm rạp, tràn ngập lịch sử tang thương, bão cát thổi qua trên không thành thị bị bỏ hoang, mang đến khí tức hoang tàn.
Một đám Xích Tinh Kiến màu đỏ từ bên trong hố cát leo ra, giống như ngọn lửa tô điểm bên trên cát vàng.
"Phù phù phù."
Một tiếng kêu kéo dài vang lên, bốn vó Đà thú đạp loạn, giống như muốn tránh Xích Tinh Kiến bò ra từ trong hố cát.
Nhưng mà tốc độ Xích Tinh Kiến thực sự quá nhanh, bò qua lít nha lít nhít, Đà thú kinh hãi, chổng mông lên liền muốn chạy loạn khắp nơi, rời xa vùng nguy hiểm này.
Văn Kiều một tay ghìm dây cương, ô một tiếng, vỗ Đà thú nói: "Chớ sợ chớ sợ, xem ta, chờ một lúc ta giải quyết chúng nó."
Dưới sự trấn an của nàng, Đà thú rốt cuộc an tĩnh lại, nghiêng đầu sang chỗ khác dùng cặp mắt như đậu đen nhìn chằm chằm nàng, giống như vô cùng tin tưởng nàng.
Văn Kiều cũng không phụ lòng tin tưởng của nó, xoay người nhảy xuống từ trên lưng Đà thú, vẫy tay gọi một thanh trường kiếm, trường kiếm chém tới chỗ đám Xích Tinh Kiến đã đi tới dưới chân kia.
Trường kiếm nhấc lên một trận cát bụi, đồng thời cũng ngăn cản con đường đi tới của Xích Tinh Kiến.
Xích Tinh Kiến cùng với cát bị cuốn tới giữa không trung, sau đó bị trường kiếm chém một phát thành hai đoạn, thi thể rơi trên đất.
Đà thú phát hiện đám Xích Tinh Kiến kia bị ngăn cản, liền không có tiếp tục lui lại, an tĩnh đứng ở đằng kia, đôi mắt đậu đen nhìn chằm chằm thân ảnh chiến đấu phía trước.
Ninh Ngộ Châu ngồi ở trên lưng Đà thú, từ trên cao nhìn xuống trận chiến phía dưới.
Văn Thỏ Thỏ và hai con Hoàng Tinh Kiến trèo ở trên đầu Đà thú, hai chiếc râu của Hoàng Tinh Kiến nhích tới nhích lui, phảng phất đã cảm thụ được gì đó.
Khác hẳn với Hoàng Tinh Kiến dịu dàng ngoan ngoãn vô hại, mỗi con Xích Tinh Kiến trưởng thành to bằng nắm đấm người, bọn nó trời sinh tính hiếu chiến, thích ăn máu thịt tươi mới, yêu thú và người tu luyện đều nằm trong thực đơn của bọn chúng.
Đang ở trong sa mạc lưu động, lúc yêu thú hoặc là người tu luyện bị thương, sợ nhất chính là gặp được Xích Tinh Kiến kết đội thành nhóm, bọn này là kẻ săn mồi có thể ngửi được mùi máu tươi ngoài trăm dặm trong sa mạc, sau đó sẽ kết đội thành nhóm mà đến, đem người bị thương hoặc yêu thú gặm nuốt sạch sẽ.
Năng lực hợp tác đoàn đội của Xích Tinh Kiến cực mạnh, một con chồng lên một con, tạo thành một con kiến khổng lồ tiến công, ngay cả người tu luyện cảnh giới Nguyên Linh cũng phải phát run. Chẳng qua điều kiện tiên quyết là, nếu như có thể xáo trộn đội hình bọn chúng ngay từ đầu, không để bọn chúng đoàn kết lại, ngược lại đối phó rất dễ, số lượng Xích Tinh Kiến không quá nhiều.
Lúc này số lượng Xích Tinh Kiến xuất hiện cũng không nhiều, Văn Kiều vừa đánh giết Xích Tinh Kiến, vừa kiểm tra hố cát, phát hiện không có Xích Tinh Kiến leo ra nữa, lập tức biết số lượng một tổ Xích Tinh Kiến này không nhiều. Sau khi bọn họ tiến vào sa mạc gặp được tổ Xích Tinh Kiến kia mới gọi là nhiều, mấy chục ngàn con Xích Tinh Kiến cùng vây quanh một chỗ, khiến người thương đội Bảo Lai chật vật không chịu nổi, vì thế bọn họ suýt chút nữa bỏ lỡ nơi nghỉ chân.
Văn Kiều khí lực lớn, mỗi lần vung ra một kiếm, có thể đem Xích Tinh Kiến tách thành hai đoạn.
Ngoại trừ sử dụng kiếm, Văn Kiều cũng phối hợp sử dụng phù lục chiến đấu, Hỏa Diễm phù, Lôi Quang phù, Bạo Phá phù, ném qua các loại phù có lực sát thương cực mạnh, khiến những Xích Tinh Kiến đó bị thương nửa chết nửa sống, đánh mất năng lực hành động.
Sau nửa canh giờ, Văn Kiều rốt cuộc giải quyết một tổ Xích Tinh Kiến này.
Thi thể Xích Tinh Kiến cũng là một loại vật liệu luyện khí thượng hạng, Văn Kiều nhặt những thi thể hoàn hảo của Xích Tinh Kiến kia lên, nhét vào một túi trữ vật, dự định đến thành tu luyện kế tiếp sẽ bán đi.
Về phần những con bị lửa đốt và sét đánh nát tung tóe, giá trị giảm đi nhiều, Văn Kiều không có nhặt, để bọn chúng bị gió cát nuốt hết.
Giải quyết xong bọn Xích Tinh Kiến chặn đường này, Văn Kiều ngồi trên lưng Đà thú một lần nữa, vỗ vỗ cổ Đà thú, để nó tiếp tục xuất phát.
Ninh Ngộ Châu cầm một chiếc khăn, lau mồ hôi trên trán cho nàng, dịu dàng nói: "A Xúc cực khổ rồi."
"Không có việc gì, tổ Xích Tinh Kiến này số lượng không nhiều."
Văn Kiều cười nói, lấy ra bản đồ từ trong ngực, lần nữa cẩn thận nghiên cứu.
Từ khi rời khỏi thành Cô Sa, bọn họ đã lưu lạc trong sa mạc một tháng.
Trong một tháng này, bởi vì bọn họ đi lệch hướng con đường trên bản đồ, chỉ có thể tự mình tìm tòi trong sa mạc, tuy rằng có bản đồ của Trần sư huynh, nhưng sa mạc lưu động thực sự quá lớn, cộng thêm hạt cát trong sa mạc sẽ tự mình di động, sơ ý một chút liền sẽ khiến bọn họ lệch hướng khỏi con đường chính xác, tạo không ít phiền phức cho bọn họ.
Nghe nói đó là nguyên nhân khiến rất nhiều lữ nhân bị lạc trong sa mạc.
Ánh mặt trời dần dần ngã về tây, bước chân Đà thú trở nên nóng nảy.
Làm yêu thú hành tẩu trong sa mạc, mặc dù đẳng cấp Đà thú thấp, nhưng đối với nguy hiểm đến từ thiên nhiên cũng có năng lực nhận biết nhất định. Mỗi khi trời sắp tối, nếu không đến được hang động an toàn, Đà thú sẽ lập tức trở nên nóng nảy, nhưng đáng tiếc bởi vì tính tình Đà thú quá ôn hòa, khiến cho chúng nó nôn nóng, biểu hiện cũng không rõ ràng, vì vậy bị loài người xem nhẹ.
Văn Kiều ngược lại không có xem nhẹ, đối với cảm xúc của động thực vật nàng có một loại năng lực nhận biết tự nhiên, mặc dù linh trí Đà thú không cao, không thể biểu đạt rõ ràng tâm tình của mình, nhưng Văn Kiều vẫn có thể biết một ít cảm xúc của nó.
Văn Kiều vỗ vỗ cổ Đà thú trấn an nó, nhìn sa mạc mênh mông phía trước, trong lòng cũng có chút nặng nề. Nàng lại nhìn bản đồ một chút, trầm giọng nói: "Phu quân, chúng ta phải tăng thêm tốc độ."
Ninh Ngộ Châu ôm cả eo của nàng, giọng nói vẫn ung dung mà mềm nhẹ: "Ừm, A Xúc không cần quá gấp."
Văn Kiều làm sao có thể không vội, nếu như bỏ lỡ hang động an toàn có thể che thân, bọn họ sẽ bị cát bụi trong buổi tối cắn nuốt, trộn thành thịt nát, không còn sót lại một chút cặn.
Nắng chiều từng chút từng chút biến mất, gió thổi qua mặt đất, cuốn lên một chút cát bụi.
Mắt thấy bóng tối giáng lâm, vẫn không phát hiện được hang động nào gần đây, lòng Văn Kiều từng chút từng chút nặng trĩu, mày gắt gao nhíu lại.
Nàng vuốt roi Thạch Kim Mãng bên hông, nghĩ đến nếu như bỏ lỡ hang động, không biết có thể dùng dây leo Thạch Kim Mãng xây một nơi an toàn dưới đất được không.
Bão cát cuốn lên sau lưng bọn họ, hóa thành một con quái thú đáng sợ, muốn nhắm người mà cắn.
Ninh Ngộ Châu vịn bờ vai của nàng, đột nhiên nói: "A Xúc, chúng ta tiến vào không gian đi."
Văn Kiều sửng sốt một chút.
Không chờ nàng phản ứng, hai người tính cả Đà thú cùng nhau biến mất tại chỗ, tiến vào trong không gian.
Đúng lúc bão cát đánh tới sau lưng bọn họ, che khuất bầu trời, thế giới lâm vào một vùng tăm tối và bên trong dòng cát.
Đột nhiên đổi hoàn cảnh, Đà thú ngây người, chẳng qua sau khi phát giác cỗ nguy hiểm kia đã biến mất, nó lại bình tĩnh xuống, yên lặng nhìn xem hai người kia.
Văn Kiều nhìn không gian một chút, hỏi: "Chúng ta tiến vào như thế, không có việc gì sao?"
Không gian xem như đồ vật do lực lượng huyết mạch thần dị của Ninh Ngộ Châu diễn sinh, Ninh Ngộ Châu ở đâu, nó liền ở đó, cũng không thể tự di động. Bọn họ trực tiếp tiến vào không gian trong sa mạc, tương đương với không gian vẫn dừng lại trong sa mạc, Văn Kiều lo lắng uy lực bão cát vào buổi tối trong sa mạc lưu động có thể thương tổn không gian hay không.
Nếu không gian xảy ra chuyện, Ninh Ngộ Châu cũng sẽ xảy ra chuyện.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Văn Kiều chưa từng nghĩ tới gặp được nguy hiểm liền trốn vào không gian, cho tới bây giờ nàng không nghĩ tới để hắn rơi vào trong nguy hiểm.
"Không có việc gì." Ninh Ngộ Châu cực kỳ trấn định: "Nguy hiểm tại sa mạc lưu động chỉ nhằm vào sinh linh xuất hiện trong đó, không gian có thể ngăn cách khí tức của chúng ta, nguy hiểm trong sa mạc sẽ không dính đến không gian."
Giống một số không gian giới chỉ, là những nơi vắng vẻ được các vị đại năng lựa chọn đặt vào không gian, luyện chế thành không gian giới chỉ có thể dung nạp sinh mệnh, nếu người có được không gian giới chỉ đang ở trong sa mạc lưu động, chỉ cần trốn vào trong không gian, ban đêm cũng không ở sa mạc lưu động.
Đây là điều Ninh Ngộ Châu phát hiện sau khi tiến vào sa mạc.
Sau khi nghe xong, Văn Kiều rốt cuộc yên tâm.
Nàng ngồi trên cành dây leo Thạch Kim Mãng, cho Đà thú vất vả ăn một ít lá cây, vỗ vỗ đầu của nó, để nó tự tìm một chỗ chờ đợi.
Sau khi tiến vào không gian, Văn Thỏ Thỏ liền chạy tới ăn linh thảo trong linh điền, hai con Hoàng Tinh Kiến cũng bình tĩnh bò lên trên gốc Kiến Hương Diệp kia đi gặm lá cây, không cần Văn Kiều quan tâm bọn nó.
Đêm nay bọn họ phải qua đêm trong không gian, không có nơi nào an toàn hơn nơi này, Ninh Ngộ Châu lấy lò đan ra, bắt đầu nấu canh.
Văn Kiều ngồi ở một bên, cố gắng xem xét đường đi trên hai tấm bản đồ, nhíu mày nghĩ vị trí bây giờ của bọn họ.
Ninh Ngộ Châu thấy bộ dáng trầm tư suy nghĩ của nàng, đến cùng có chút không đành lòng, cười an ủi: "A Xúc không cần phải gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian đi tìm, sớm muộn có thể tìm được."
Văn Kiều yên lặng liếc hắn một cái, rõ ràng ý tứ hắn, có không gian ở đây, cho dù bọn họ bỏ lỡ nơi dừng chân, cũng không cần lo lắng nguy hiểm ở sa mạc lưu động vào ban đêm, so với những lữ nhân trên sa mạc kia, bọn họ quả thực an toàn hơn nhiều.
Như thế thì không cần lại cố kỵ vấn đề an toàn vào ban đêm, có thể tùy tiện giương oai trong sa mạc.
Uống canh xong, Văn Kiều đi thăm linh điền.
Hiếm khi tiến vào không gian, đương nhiên không lãng phí thời gian, nàng ngồi ở trong linh điền, bỏ ra mấy canh giờ giục sinh linh thảo trong không gian, ngay cả gốc Kiến Hương Diệp kia đều được nàng thúc lên một năm, cành lá càng rậm rạp, đủ cho hai con Hoàng Tinh Kiến ăn một đoạn thời gian rất dài.
Ninh Ngộ Châu thì luyện vài lò đan.
Trong đó không chỉ có Giải Độc đan, còn có đủ loại đan độc.
Vừa lúc một tháng này, bọn họ hành tẩu trong sa mạc, ven đường thu hoạch không ít độc thảo trong sa mạc lưu động, độc tính có mạnh có yếu, lúc Ninh Ngộ Châu nhìn thấy đều đối xử như nhau làm một chút nghiên cứu, vừa vặn thừa dịp bây giờ luyện ra vài lò đan độc.
Sáng sớm hôm sau, cát bụi thối lui, bọn họ từ không gian ra ngoài, tiếp tục xuất phát.
Buổi trưa, bọn họ đi ngang qua một chỗ hình thành từ hang động sa nham, diện tích hang động này cũng không lớn, nhưng dầu gì cũng là một nơi che chở an toàn.
Hiện tại mới buổi trưa, bọn họ đương nhiên sẽ không dừng lại tiến vào hang nghỉ ngơi. Văn Kiều lấy ra Hương Diệp Tán, vẩy một chút trong nham động, nói với hai con Hoàng Tinh Kiến: "Các ngươi phải nhớ kỹ mùi hương nơi này, chờ khi chúng ta trở về, có thể sẽ đi ngang qua đấy."
Hai con Hoàng Tinh Kiến thò râu giật giật, bày tỏ đã nhớ kỹ.
Những ngày tiếp theo, bọn họ lại bôn ba trong sa mạc.
Bôn ba như thế được vài ngày, đột nhiên Văn Kiều cảm giác không đúng.
"Phu quân, chàng nhìn bên kia, có phải là thấy tối om om?" Văn Kiều chỉ về đằng trước.
Ninh Ngộ Châu nhìn sang, nơi xa trên đường chân trời, trên sa mạc màu vàng hiện lên một điểm đen, bởi vì khoảng cách quá xa, chỉ biết nơi đó có gì đó, nhưng lại không biết điểm đen này là cái gì.
"Đi xem một chút." Ninh Ngộ Châu nói, nghĩ đến gì đó, lại dặn dò một tiếng: "Chỉ là phải cẩn thận một chút."
Văn Kiều đáp một tiếng, để Đà thú đi về hướng bên kia.
Mặc dù tốc độ Đà thú không tính nhanh, nhưng vẫn chạy gần một canh giờ, mới nhìn rõ ràng kia điểm đen là cái gì.
Lại là một vùng sa nham màu đen, đứng vững trong sa mạc màu vàng, bởi vì khoảng cách quá xa, vì vậy cho người ấn tượng chỉ là một mảnh lấm tấm màu đen.
Nhìn thấy kia một mảnh sa nham màu đen hình thành hang động, Văn Kiều và Ninh Ngộ Châu đồng thời nghĩ đến một chỗ: Hắc Nham Hiệp.
Hắc Nham Hiệp khét tiếng trong sa mạc lưu động, là một nơi đầy tội ác bước vào liền không thể trở ra. Đám cướp bên trong Hắc Nham Hiệp càng là tội ác chồng chất, nghe nói mỗi tên cướp trong Hắc Nham Hiệp đều hai tay dính đầy huyết tinh, rất nhiều người tu luyện chết thảm trong tay bọn hắn.
Phát hiện nơi này là Hắc Nham Hiệp, Văn Kiều mau chóng bảo Đà thú quay đầu, rời khỏi nơi này.
Mặc dù bọn họ rời đi kịp thời, vẫn khiến đám cướp trong Hắc Nham Hiệp phát hiện.
Một trận âm thanh ầm ầm vang lên, đã thấy một đám cướp từ trong một mảnh sa nham màu đen cưỡi Đà thú vọt ra, thậm chí còn có vài tên cướp không keo kiệt lãng phí linh lực, vậy mà ngự khí bay tới chỗ bọn họ.
Có lẽ là cảm giác được sát ý dày đặc ở sau lưng, bốn chân của Đà thú như bôi dầu nhanh chóng chạy về phía trước.
Tốc độ người tu luyện ngự khí phi hành rất nhanh, trong giây lát đã đuổi tới phía sau bọn họ trăm trượng.
Hai người trên Đà thú vẫn không chút hoang mang, Văn Kiều lật tay lấy ra một viên Bạo Liệt Châu, ném qua đám người sắp bay tới kia.
Bạo Liệt Châu nổ tung giữa không trung, rung động ầm ầm, nhấc lên một thác nước bằng cát, không chỉ nổ đám cướp ngự khí bay tới kia đến hài cốt không còn, cũng hù đến đám cướp cưỡi Đà thú phía sau, chấn bọn hắn ngã xuống từ trên lưng Đà thú.
Nhóm Đà thú kinh hãi chạy tán loạn khắp nơi.
Thừa dịp Bạo Liệt Châu nổ tung, Văn Kiều bọn họ đã nhanh chóng chạy trốn.
Đây là lần đầu tiên Hắc Nham Hiệp để con mồi chủ động đưa tới cửa chạy trốn, gây ra một trận oanh động bên trong đám cướp Hắc Nham Hiệp.
Phải biết trước đây cũng có người tiến vào sa mạc lưu động rồi lạc đường đến gần Hắc Nham Hiệp, cuối cùng đều trở thành con mồi của đám cướp Hắc Nham Hiệp.
Đám cướp Hắc Nham Hiệp tự nhiên không cho phép bọn họ chạy trốn, ỷ vào sự quen thuộc đối với hoàn cảnh chung quanh nên đuổi theo.
Nửa ngày sau, Văn Kiều bọn họ đã rời xa phạm vi Hắc Nham Hiệp, đồng thời cũng thoát khỏi sự truy kích của những tên cướp kia.
"Hóa ra Hắc Nham Hiệp ở nơi đó." Văn Kiều không quá vui vẻ nói: "Lạc đường đến chỗ nào không tốt, lại đến chỗ Hắc Nham Hiệp, may mắn chúng ta tỉnh táo, chạy nhanh."
Ninh Ngộ Châu ôm cả eo của nàng, khóe môi mỉm cười, "Lần sau nếu như lại đi ngang qua, dùng Bạo Liệt Châu nổ một mảnh hắc nham kia."
Văn Kiều nghĩ đến gì đó, một ngụm đồng ý.
Sau khi biết vị trí Hắc Nham Hiệp, bọn họ lập tức đổi phương hướng, tiếp tục tìm kiếm tòa thành Hoàng Sa bỏ hoang kia.
Tìm kiếm như thế mấy ngày thời gian, rốt cuộc để bọn họ tìm được.
Rất xa, đã nhìn thấy bức tường đổ nát đứng lặng trên cát vàng, tường thành sụp đổ, cỏ dại rậm rạp, tràn ngập lịch sử tang thương, bão cát thổi qua trên không thành thị bị bỏ hoang, mang đến khí tức hoang tàn.
Tác giả :
Vụ Thỉ Dực