Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 59: Khích bác ly gián (2)
Bên trong gian phòng, quả nhiên có một nữ nhân đang giạng chân ngồi trên người Nam Cung Hi mà đung đưa không ngừng, Nam Cung Hi từ từ tỉnh lại, làm sao hắn lại ngất đi thế này? Khi nhìn thấy người ngồi trên cơ thể mình thì lập tức đẩy nàng ta xuống, "Ngươi làm gì đấy?" Nữ nhân vừa té xuống đất nâng khuôn mặt uất ức lên nhìn hắn.
"Thiếp cũng muốn hỏi chàng làm gì ở đây?" Nghe được giọng nói ấy lúc này Nam Cung Hi mới nhìn đến người ngoài cửa, "Tinh . . Tinh nhi? Nàng phải nghe ta giải thích!" Nói xong hắn định đứng dậy, đến khi nhìn thấy bóng dáng tiểu Lục đi tới đứng sau lưng Quý Tinh, hắn không có y phục, mặt của tiểu Lục không thể nào đỏ hơn được nữa, lại có thể trắng trợn nhìn thấy nửa người trên của thiếu gia.
"Tiểu Lục, đưa đồ cho ta." Nói xong, một bộ y phục được đưa đến tay của nàng, Quý Tinh ném cho người đang ở trên giường,"Mặc xong rồi giải thích." Còn nàng thì lại đi vào trong gian phòng, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tiểu Lục vẫn đứng ở bên ngoài chưa chịu tiến vào.
"Tinh nhi, không phải như nàng đã thấy đâu." Hắn mặc quần áo tử tế xong thì đứng trước mặt của nàng, nữ nhân ngã trên đất cũng đứng lên cầm lấy y phục của mình mà mặc vào ."Hả? Có câu nói mắt thấy mới là thật, chỉ là mới sáng sớm nàng ta đã chạy đến đây để tìm người rồi sao?" Hừ! Người nọ nghĩ nàng ngu ngốc sao? Cũng không tìm thời cơ tốt một chút.
"Không có! Ta không có! Tinh nhi nàng phải tin tưởng ta." Bộ dạng của hắn như sắp khóc lên tới nơi, đây rốt cuộc là người nào đang chỉnh hắn vậy?"Này, chàng làm gì mà phải chạy nhanh như thế?" Nàng gọi cái người đang muốn chạy đuổi theo nữ nhân kia lại.
"Cái đó. . . Ta. . . Ta. . ." Nam Cung Hi vẫn nhìn nàng ta chằm chằm, nhìn đến nỗi như muốn xuyên thủng một lỗ trên người của nàng ta, "Khụ khụ, chàng làm gì mà liếc mắt đưa tình nhìn nàng ta? Vẫn còn muốn ở lại chỗ này à? Công phu trên giường của nàng ta có phải rất tốt hay không?" Quý Tinh tiến lại gần hắn, Nam Cung Hi vội vàng quay đầu lại.
"Không có! Không có!" Hắn không đụng vào nữ nhân kia có được hay không, chẳng qua tình huống bây giờ đúng là làm hắn khóc không ra nước mắt mà."Thiếp đi đây, cũng sẽ giúp chàng hoàn thành ước vọng, hôm nay chàng ở lại chỗ này theo nàng ta đi, thiếp chỉ muốn đến trước xem nàng ta một chút rồi mới đến cửa hàng." Nói xong nàng đứng lên lập tức đi ra bên ngoài, Nam Cung Hi vội vàng đi theo.
"Chàng ở lại chỗ này, không cho phép chàng đi theo thiếp!" Quý Tinh xoay người chỉ vào hắn đang đi theo sau lưng, vẻ mặt của Nam Cung Hi đầy uất ức, Tinh nhi không tin hắn? Nhìn nàng đi ra khỏi Lệ Xuân Viện, mới vừa rồi bản tính thô bạo được hắn kiềm nén nay bộc phát toàn bộ.
Vừa ra ngoài cửa Quý Tinh đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh rối loạn, chói tai, khóe miệng nàng giương lên thành một đường cong, có khả năng giúp kẻ khác làm việc xấu, vậy thì tự gánh chịu hậu quả đi. Tú bà của Lệ Xuân Viện nhìn bàn ghế trước mắt bị đập nát bét, nếu sớm biết như vậy bà đã không nhận mối làm ăn này của người ta rồi, chẳng qua đến buổi sáng bà mới biết đấy là Nam Cung thiếu gia, làm bà chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt phóng theo lao.
"Tiểu Lục, ngươi trở về trước đi." Tiểu Lục nhìn nàng, không lẽ thiếu phu nhân lại tính chạy lần nữa à?"Yên tâm, ta không sao." Nghe thấy nàng nói như vậy, lúc này tiểu Lục mới chậm rãi trở về, vừa đi vừa quay đầu lại, cho đến khi thấy nàng đi vào Gấm Nghệ phường, nghe nói nơi đó là do thiếu phu nhân mở, nghĩ như vậy nàng cũng an tâm.
"Đại lão bản ngừơi đã đến rồi, mời ngồi." Tiền lão bản vội vàng tiến lên nghênh đón, Quý Tinh ngồi trên ghế, "Đúng rồi, Tiền chưởng quỹ, ta muốn hỏi một chuyện , ông đã từng nghe qua tên Hách Liên ở đâu chưa?" Nghe nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, ông nghĩ đến tin này tính chính xác rất ít, "Cái này. . . Thật giống với một người trong võ lâm trước đây, đúng rồi, ba năm trước đây Võ Lâm Minh Chủ chính là cái tên này."
Võ Lâm Minh Chủ? Quý Tinh híp mắt lại, "Được, ta biết rồi, đúng rồi, gọi Hách Liên Viên tới gặp ta." Tiền Nhất cảm thấy tò mò, chẳng lẽ Hách Liên và Hách Liên Viên có liên quan đến nhau sao? Nhưng nhìn hai người không hề giống nhau mà, lắc đầu một cái, ông xoay người đi ra ngoài.
"Thiếp cũng muốn hỏi chàng làm gì ở đây?" Nghe được giọng nói ấy lúc này Nam Cung Hi mới nhìn đến người ngoài cửa, "Tinh . . Tinh nhi? Nàng phải nghe ta giải thích!" Nói xong hắn định đứng dậy, đến khi nhìn thấy bóng dáng tiểu Lục đi tới đứng sau lưng Quý Tinh, hắn không có y phục, mặt của tiểu Lục không thể nào đỏ hơn được nữa, lại có thể trắng trợn nhìn thấy nửa người trên của thiếu gia.
"Tiểu Lục, đưa đồ cho ta." Nói xong, một bộ y phục được đưa đến tay của nàng, Quý Tinh ném cho người đang ở trên giường,"Mặc xong rồi giải thích." Còn nàng thì lại đi vào trong gian phòng, ngồi xuống cái ghế bên cạnh, tiểu Lục vẫn đứng ở bên ngoài chưa chịu tiến vào.
"Tinh nhi, không phải như nàng đã thấy đâu." Hắn mặc quần áo tử tế xong thì đứng trước mặt của nàng, nữ nhân ngã trên đất cũng đứng lên cầm lấy y phục của mình mà mặc vào ."Hả? Có câu nói mắt thấy mới là thật, chỉ là mới sáng sớm nàng ta đã chạy đến đây để tìm người rồi sao?" Hừ! Người nọ nghĩ nàng ngu ngốc sao? Cũng không tìm thời cơ tốt một chút.
"Không có! Ta không có! Tinh nhi nàng phải tin tưởng ta." Bộ dạng của hắn như sắp khóc lên tới nơi, đây rốt cuộc là người nào đang chỉnh hắn vậy?"Này, chàng làm gì mà phải chạy nhanh như thế?" Nàng gọi cái người đang muốn chạy đuổi theo nữ nhân kia lại.
"Cái đó. . . Ta. . . Ta. . ." Nam Cung Hi vẫn nhìn nàng ta chằm chằm, nhìn đến nỗi như muốn xuyên thủng một lỗ trên người của nàng ta, "Khụ khụ, chàng làm gì mà liếc mắt đưa tình nhìn nàng ta? Vẫn còn muốn ở lại chỗ này à? Công phu trên giường của nàng ta có phải rất tốt hay không?" Quý Tinh tiến lại gần hắn, Nam Cung Hi vội vàng quay đầu lại.
"Không có! Không có!" Hắn không đụng vào nữ nhân kia có được hay không, chẳng qua tình huống bây giờ đúng là làm hắn khóc không ra nước mắt mà."Thiếp đi đây, cũng sẽ giúp chàng hoàn thành ước vọng, hôm nay chàng ở lại chỗ này theo nàng ta đi, thiếp chỉ muốn đến trước xem nàng ta một chút rồi mới đến cửa hàng." Nói xong nàng đứng lên lập tức đi ra bên ngoài, Nam Cung Hi vội vàng đi theo.
"Chàng ở lại chỗ này, không cho phép chàng đi theo thiếp!" Quý Tinh xoay người chỉ vào hắn đang đi theo sau lưng, vẻ mặt của Nam Cung Hi đầy uất ức, Tinh nhi không tin hắn? Nhìn nàng đi ra khỏi Lệ Xuân Viện, mới vừa rồi bản tính thô bạo được hắn kiềm nén nay bộc phát toàn bộ.
Vừa ra ngoài cửa Quý Tinh đã nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh rối loạn, chói tai, khóe miệng nàng giương lên thành một đường cong, có khả năng giúp kẻ khác làm việc xấu, vậy thì tự gánh chịu hậu quả đi. Tú bà của Lệ Xuân Viện nhìn bàn ghế trước mắt bị đập nát bét, nếu sớm biết như vậy bà đã không nhận mối làm ăn này của người ta rồi, chẳng qua đến buổi sáng bà mới biết đấy là Nam Cung thiếu gia, làm bà chỉ có thể tiếp tục nhắm mắt phóng theo lao.
"Tiểu Lục, ngươi trở về trước đi." Tiểu Lục nhìn nàng, không lẽ thiếu phu nhân lại tính chạy lần nữa à?"Yên tâm, ta không sao." Nghe thấy nàng nói như vậy, lúc này tiểu Lục mới chậm rãi trở về, vừa đi vừa quay đầu lại, cho đến khi thấy nàng đi vào Gấm Nghệ phường, nghe nói nơi đó là do thiếu phu nhân mở, nghĩ như vậy nàng cũng an tâm.
"Đại lão bản ngừơi đã đến rồi, mời ngồi." Tiền lão bản vội vàng tiến lên nghênh đón, Quý Tinh ngồi trên ghế, "Đúng rồi, Tiền chưởng quỹ, ta muốn hỏi một chuyện , ông đã từng nghe qua tên Hách Liên ở đâu chưa?" Nghe nàng đột nhiên nhắc đến chuyện này, ông nghĩ đến tin này tính chính xác rất ít, "Cái này. . . Thật giống với một người trong võ lâm trước đây, đúng rồi, ba năm trước đây Võ Lâm Minh Chủ chính là cái tên này."
Võ Lâm Minh Chủ? Quý Tinh híp mắt lại, "Được, ta biết rồi, đúng rồi, gọi Hách Liên Viên tới gặp ta." Tiền Nhất cảm thấy tò mò, chẳng lẽ Hách Liên và Hách Liên Viên có liên quan đến nhau sao? Nhưng nhìn hai người không hề giống nhau mà, lắc đầu một cái, ông xoay người đi ra ngoài.
Tác giả :
Mạc Thiểu Hiển