Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 29: Đòi hưu thư
"Tinh nhi, tại sao nàng lại ở chỗ này?" Nam Cung Hi kéo tay của nàng, Quý Tinh nhìn khuôn mặt đã tối đen lại của hắn, trong khi ngừoi khác cũng đang tò mò nhìn hai ngừơi bọn họ, Nam Cung thiếu gia biết các nàng . Lão bản ư? Một ít nam nhân lại cảm thấy có chủt kỳ quái , hình như tối hôm qua không hề nhìn thấy hai nữ nhân kia.
Lúc này Thược Dược cũng đã chạy xuống, Lâm Nhược Tịch nhìn ngừơi đứng ở phía sau Nam Cung Hi , "Khụ khụ, Nam Cung thiếu gia, ngươi hỏi Tinh nhi tại sao lại ở chỗ này, vậy còn ngươi? Thược Dược, còn không mau phục vụ Nam Cung thiếu gia tốt một chút !" Không phải nàng cố ý, mà nàng thật sự có ý. . . Muốn xem cuộc vui.
"Không phải, Tinh nhi nàng nghe ta giải thích." Hắn trừng mắt nhìn Lâm Nhược tịch, đối phương lại còn liếc hắn một cái, Việc đó! Làm sao hắn thấy Tinh nhi lại giống như thỏ con trông thấy cọp vậy?
"Thiếp không có thời gian nghe chàng giải thích, Nhuợc Tịch, đi thôi!" Nàng xoay người, "À? Ừ ." Lâm Nhược Tịch đồng cảm liếc nhìn Nam Cung Hi, rồi cũng lập tức đi theo, thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trong lúc nhất thời Nam Cung Hi không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ....đi theo phía sau các nàng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn lời đồn đại đã nổi lên bốn phía, Nam Cung thiếu gia vừa ý các cô nưong ở Ám Hương Các , hơn nữa nhìn điệu bộ còn muốn đem về thành thân, những lời này truyền đến tai Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo, "Lão gia! Người xem thử một chút rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra" Bà tức giận ngồi nặng nề lên ghế, dù sao Nam Cung gia của bọn họ cũng coi như là danh môn vọng tộc, không thể có chuyện chấp nhận cho một kỹ nữ buớc vào nhà.
"Thiếp biết phải làm sao đây, cớ sự này còn không phải đều tại ngừơi hết sao! Truớc kia Tinh nhi không phải rất tốt ư?" Nói đến đây, Thượng Quan Mân lại ảo não không thôi, lúc ấy bà cũng không cố ý, "Nếu không phái người đi tìm Hi nhi trở về hỏi một chút?" Như vậy cũng không cần ngồi đóan già đóan non, "Vẫn là chờ hắn tự trở về rồi hẵng nói tiếp." Nam Cung Hạo thở dài, buớc ra ngoài.
"Này, Tinh nhi , người nọ vẫn đi theo phía sau chúng ta " Lâm Nhược Tịch đến gần nàng, lại còn quay đầu nhìn Nam Cung Hi một cái, đột nhiên Quý Tinh dừng bước, Nam Cung Hi mừng rỡ tiến lên, "Tinh. . ." lời còn chưa kịp nói hết, đã bị cắt ngang.
" Là Nam Cung thiếu gia phải không? Xin người đừng đi theo ta nữa, nếu quả thật lưu tâm lời nói kia như vậy, này lấy ra đi” cả Nam Cung Hi lẫn Lâm Nhược Tịch đều nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu, lấy cái gì? Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Quý Tinh cũng hết ý kiến, "Đưa hưu thư cho ta, rồi đừng đến làm phiền ta nữa!" Truợng phu của nàng cả đời này chỉ có thể là của một mình nàng, nếu không làm được nàng thà rằng mình không có truợng phu này.
"Bỏ vợ. . . Hưu thư?" Nam Cung Hi nhìn nàng không dám tin, lời giải thích của hắn nàng đều không nghe? Còn Lâm Nhược Tịch lại há to miệng, trời ơi! Nói như vậy hai ngừoi bọn họ vẫn còn là vợ chồng? Hắn không bỏ Tinh nhi ! Nhưng mà không phải tối qua hắn và Thuợc Duợc đã......
"Vì. . . Vì sao?" Hắn nhìn nàng mà hỏi, Quý Tinh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nhược Tịch liền cướp lời , "Nếu không thì còn có thể làm cái gì đây, ngươi cũng không phải là ngừơi đẹp đẽ gì, còn muốn bắt Tinh nhi phải vì nguơi mà treo cổ lên cây ư ?" Nàng nhìn người bên cạnh, Quý Tinh lại trừng mắt nhìn nàng, nàng nói bậy bạ gì đấy!
"Tinh nhi, đi thôi." Lâm Nhược Tịch nói xong liền kéo Quý Tinh lôi đi, nàng nóng lòng muốn đi xem Gấm Nghệ phuờng buôn bán như thế nào, Quý Tinh há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, rời đi với Lâm Nhuợc Tịch, bỏ lại một mình Nam Cung Hi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Dễ nhìn sao? Thì ra là nàng cũng để ý đến vết sẹo trên mặt hắn. Hắn sờ mặt mình rồi tự giễu một cái, xoay ngừơi lảo đảo rời đi, hắn còn tuởng nàng không giống như những kẻ khác, nhưng sự thật đã chứng minh thì ra nàng cũng không ngoại lệ
Lúc này Thược Dược cũng đã chạy xuống, Lâm Nhược Tịch nhìn ngừơi đứng ở phía sau Nam Cung Hi , "Khụ khụ, Nam Cung thiếu gia, ngươi hỏi Tinh nhi tại sao lại ở chỗ này, vậy còn ngươi? Thược Dược, còn không mau phục vụ Nam Cung thiếu gia tốt một chút !" Không phải nàng cố ý, mà nàng thật sự có ý. . . Muốn xem cuộc vui.
"Không phải, Tinh nhi nàng nghe ta giải thích." Hắn trừng mắt nhìn Lâm Nhược tịch, đối phương lại còn liếc hắn một cái, Việc đó! Làm sao hắn thấy Tinh nhi lại giống như thỏ con trông thấy cọp vậy?
"Thiếp không có thời gian nghe chàng giải thích, Nhuợc Tịch, đi thôi!" Nàng xoay người, "À? Ừ ." Lâm Nhược Tịch đồng cảm liếc nhìn Nam Cung Hi, rồi cũng lập tức đi theo, thấy thái độ lạnh lùng của nàng, trong lúc nhất thời Nam Cung Hi không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ....đi theo phía sau các nàng.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn lời đồn đại đã nổi lên bốn phía, Nam Cung thiếu gia vừa ý các cô nưong ở Ám Hương Các , hơn nữa nhìn điệu bộ còn muốn đem về thành thân, những lời này truyền đến tai Thuợng Quan Mân và Nam Cung Hạo, "Lão gia! Người xem thử một chút rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra" Bà tức giận ngồi nặng nề lên ghế, dù sao Nam Cung gia của bọn họ cũng coi như là danh môn vọng tộc, không thể có chuyện chấp nhận cho một kỹ nữ buớc vào nhà.
"Thiếp biết phải làm sao đây, cớ sự này còn không phải đều tại ngừơi hết sao! Truớc kia Tinh nhi không phải rất tốt ư?" Nói đến đây, Thượng Quan Mân lại ảo não không thôi, lúc ấy bà cũng không cố ý, "Nếu không phái người đi tìm Hi nhi trở về hỏi một chút?" Như vậy cũng không cần ngồi đóan già đóan non, "Vẫn là chờ hắn tự trở về rồi hẵng nói tiếp." Nam Cung Hạo thở dài, buớc ra ngoài.
"Này, Tinh nhi , người nọ vẫn đi theo phía sau chúng ta " Lâm Nhược Tịch đến gần nàng, lại còn quay đầu nhìn Nam Cung Hi một cái, đột nhiên Quý Tinh dừng bước, Nam Cung Hi mừng rỡ tiến lên, "Tinh. . ." lời còn chưa kịp nói hết, đã bị cắt ngang.
" Là Nam Cung thiếu gia phải không? Xin người đừng đi theo ta nữa, nếu quả thật lưu tâm lời nói kia như vậy, này lấy ra đi” cả Nam Cung Hi lẫn Lâm Nhược Tịch đều nhìn nàng đầy vẻ khó hiểu, lấy cái gì? Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Quý Tinh cũng hết ý kiến, "Đưa hưu thư cho ta, rồi đừng đến làm phiền ta nữa!" Truợng phu của nàng cả đời này chỉ có thể là của một mình nàng, nếu không làm được nàng thà rằng mình không có truợng phu này.
"Bỏ vợ. . . Hưu thư?" Nam Cung Hi nhìn nàng không dám tin, lời giải thích của hắn nàng đều không nghe? Còn Lâm Nhược Tịch lại há to miệng, trời ơi! Nói như vậy hai ngừoi bọn họ vẫn còn là vợ chồng? Hắn không bỏ Tinh nhi ! Nhưng mà không phải tối qua hắn và Thuợc Duợc đã......
"Vì. . . Vì sao?" Hắn nhìn nàng mà hỏi, Quý Tinh còn chưa kịp mở miệng, Lâm Nhược Tịch liền cướp lời , "Nếu không thì còn có thể làm cái gì đây, ngươi cũng không phải là ngừơi đẹp đẽ gì, còn muốn bắt Tinh nhi phải vì nguơi mà treo cổ lên cây ư ?" Nàng nhìn người bên cạnh, Quý Tinh lại trừng mắt nhìn nàng, nàng nói bậy bạ gì đấy!
"Tinh nhi, đi thôi." Lâm Nhược Tịch nói xong liền kéo Quý Tinh lôi đi, nàng nóng lòng muốn đi xem Gấm Nghệ phuờng buôn bán như thế nào, Quý Tinh há miệng, cuối cùng vẫn là không nói gì, rời đi với Lâm Nhuợc Tịch, bỏ lại một mình Nam Cung Hi ngơ ngác đứng tại chỗ.
Dễ nhìn sao? Thì ra là nàng cũng để ý đến vết sẹo trên mặt hắn. Hắn sờ mặt mình rồi tự giễu một cái, xoay ngừơi lảo đảo rời đi, hắn còn tuởng nàng không giống như những kẻ khác, nhưng sự thật đã chứng minh thì ra nàng cũng không ngoại lệ
Tác giả :
Mạc Thiểu Hiển