Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu
Quyển 1 - Chương 8: Nàng là chủ nhân Vương phủ
Edit: Lavender - Blue
Hiên Viên Diễm nhìn Mộc Mộc xử lý được không sai biệt lắm, liền tiến lên ôm Mộc Mộc vào trong lòng mình, đưa tay chỉnh mấy sợi tóc xốc xếch cho nàng, nói với Vân phía sau lưng: "Còn dư lại ngươi đi xử lý một chút!"
"Diễm, chàng... sao chàng lại tới đây?" Mộc Mộc xoay người thấy là Hiên Viên Diễm, liền buông lỏng tựa vào trong ngực của hắn, chỉ là phải vùi đầu thật thấp, một đôi mắt lung linh đảo quanh, tay nhỏ bé vặn làn váy, bộ dáng cực kỳ giống như tiểu hài tử làm chuyện sai.
"Ngoan, không phải nàng đói bụng đi ra ăn cái gì à? Chúng ta đi thôi, ta biết có một nơi nấu cháo rất ngon, dẫn nàng - chú mèo tham ăn đi nếm thử." Hiên Viên Diễm đưa tay sờ sờ đầu óc ngây ngô của Mộc Mộc, ôm nàng đi về phía trước, thật không biết bây giờ là ăn điểm tâm hay là đồ ăn Trung Quốc nữa.
"Được, Diễm đối với ta tốt nhất" nói xong liền xoay người sang ôm Hiên Viên Diễm, “Chụt“ một cái lên gương mặt tuấn tú thật to của hắn. (là hôn nha)
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, đây là một tình huống gì, đường đường là Diễm Vương Gia bị một tiểu nha đầu “cường hôn” ngoài đường phố.
Người "cường hôn" không bị đập chết thì thôi, tại sao đường đường là Diễm Vương còn lộ ra bộ dạng rất hưởng thụ. Khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng là dạng vẻ tâm tình ta rất tốt.
Mộc Mộc hoàn toàn không phát hiện mình làm chuyện kinh thiên động địa, lôi kéo Hiên Viên Diễm đi về trước: "Vị tiểu thư này chờ một chút." Đi chưa được mấy bước thì vị cô nương này ngăn lại.
"Làm sao, à, đúng rồi. Diễm! trên người chàng có bạc không?" Mộc Mộc nhìn cô nương kia bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới nàng ấy mới bị bán, trên người nhất định không có bạc, nhưng mà mình cũng không có bạc, chỉ đành phải chớp chớp mắt to nhìn Hiên Viên Diễm, trong hai tròng mắt viết đầy ‘ bạc, bạc ’.
"Có, ‘ Vân ’ cầm bạc!" Hiên Viên Diễm nhìn dáng vẻ lấy lòng kia của Mộc Mộc, cưng chìu sờ sờ đầu của nàng, gọi Vân cầm bạc tới, đưa cho Mộc Mộc.
"Mặc dù bạc này không nhiều, nhưng ngươi cầm đi có thể tùy tiện mở một chỗ buôn bán nhỏ, nuôi sống mình không phải là vấn đề! Về sau lúc nhìn người phải nhớ xoa mắt cho sáng, loại cờ bạc thành tánh chả ra gì giống như trượng phu của ngươi thì bỏ đi, hắn có thể bán ngươi một lần cũng có thể bán ngươi lần thứ hai thứ ba." Mộc Mộc lấy được bạc, cũng không có quản nó có bao nhiêu, đưa toàn bộ túi cho vị cô nương kia, muốn cuộc sống sau này của nàng có thể trải qua khá hơn một chút, hy vọng sau này không gặp lại người giống như tướng công trước của nàng, nữ nhân cũng là người sao lại giống như hàng hóa nói bán là bán chứ.
"Tiểu thư, cám ơn ân cứu mạng của người, nhưng bạc này, nô tỳ không thể cầm." Nói xong liền quỳ gối trước mặt Mộc Mộc.
"Lòng biết ơn của ngươi, ta đã cảm nhận được, ngươi ngàn vạn lần ** không cần nữa quỳ, cứu ngươi cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không phải ngươi nhớ chuyện này trong lòng sao, ta tin tưởng người khác cũng sẽ giống như ta." Mộc Mộc sợ tới mức vội vàng đỡ nàng dậy.
"Tiểu thư, bây giờ nô tỳ đã không có người thân rồi, nếu tiểu thư đã cứu ta, vậy mạng của nô tỳ là của tiểu thư, cầu xin tiểu thư cho Bích Vân đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư". Đôi tay Bích Vân lôi kéo cánh tay Mộc Mộc, quỳ gối trước mặt Mộc Mộc, nước mắt chảy ròng, nếu Mộc Mộc không đồng ý với nàng, nàng cũng không đứng lên.
"Không phải là ta không muốn đáp ứng ngươi, mà vì cuộc sống của ta đều phải phụ thuộc vào người khác, sao có thể mang ngươi theo, ngươi vẫn nên cầm bạc, sống những ngày hạnh phúc đi!" Mộc Mộc chau mày, nàng cũng rất thương cảm cảnh ngộ của Bích Vân, nhưng thật sự nàng cũng không có cách nào, giống như nàng đã nói, cuộc sống bây giờ của nàng đều dựa vào Hiên Viên Diễm, sao có thể mang theo một người nữa chứ. Nếu như mình ở hiện đại, nàng còn có năng lực này, nhưng bây giờ nàng thật sự cũng không có cách nào.
"Bảo bối, hình như nàng đã quên lời ta đã nói với nàng thật sao? Hả ~" Hiên Viên Diễm nâng cằm Mộc Mộc lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
"Chàng nói cái gì?" Mộc Mộc mơ mơ màng màng, chớp đôi mắt to long lanh vô cùng mê hoặc, biểu cảm hoàn toàn hiện ra ngoài mặt.
"Này ~~ nàng nhớ kỹ, ta nói một lần cuối cùng, nếu nàng không nhớ rõ trong lòng, xem lần sau ta trừng phạt nàng thế nào, Vương phủ vĩnh viễn là nhà của nàng, ta là người nhà của nàng, cho nên nàng cũng là chủ nhân vương phủ, lời của nàng nói cũng như lời ta nói, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ nàng đều có thể làm chủ, nhớ rõ chưa? Mộc Mộc ~~ Hả ~~" Hiên Viên Diễm hết than lại thở, nhìn chằm chằm Mộc Mộc, nói từng từ từng câu từng chữ, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt của Mộc Mộc cảm giác giống như lông vũ mơn trớn trong lòng, giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn, lộ ra bộ dạng mập mờ, khiến mặt Mộc Mộc lập tức đỏ đến mang tai.
Mộc Mộc nghĩ thầm Hiên Viên Diễm có ý là mình có thể xem vương phủ là nhà mình, muốn thế nào thì được thế đó sao? Có thể vì gì đây, họ rõ ràng mới biết nhau không quá hai ngày, Mộc Mộc giống như đi vào một làn sương mù dày đặt, phía trước rõ ràng có ánh sáng hiện ra, nhưng lại không rõ ràng. Trong lòng loáng thoáng cảm thấy là thích lại giống như không phải, a, không có nói yêu nha ~~~
"Diễm, ý của chàng là ta có thể để cho Bích Vân đi theo ta đúng không?" Mộc Mộc lấy lòng lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ đúng vậy.
"Diễm ta yêu chàng chết mất, chàng thật tốt với ta" Hiên Viên Diễm nghe nói như thế nên sướng đến phát rồ rồi, mặc dù biết câu kia "Diễm ta yêu chàng chết mất” là lời Mộc Mộc cảm kích hắn, cũng không phải thật sự yêu hắn, nhưng vẫn không kiềm được tâm vui mừng, nếu có thể vẫn để cho nàng vui mừng như thế, cười vui vẻ, muốn hắn làm cái gì cũng đều đáng giá, bao gồm muốn mạng của hắn.
Nói xong xoay người sang chỗ khác kéo Bích Vân nói: "Về sau ngươi theo ta lăn lộn đi, bảo đảm để cho ngươi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, ha ha ~~"
"Dạ, đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu thư, đời này Bích Vân làm trâu làm ngựa cũng không thể đền đáp!" Bích Vân cảm kích nhìn Mộc Mộc, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, nghĩ thầm về sau nhất định phải báo đáp nàng thật tốt, cho dù liên lụy tánh mạng của mình cũng sẽ không tiếc.
"A, ngươi mau đứng lên đi, tại sao lại quỳ xuống nữa rồi, rất đau nha, sau này ngươi đi theo cũng vậy không cần quỳ tới quỳ lui, mọi người đều ngang hàng, ngươi không cần cảm thấy ta cứu ngươi mà cư xử với ta như vậy." Mộc Mộc vội vàng đỡ Bích Vân lên, vỗ vỗ chỗ dơ trên đầu gối của nàng.
"Tiểu thư, chuyện này sao có thể được, nô tỳ tự làm là được!" Bích Vân vội vàng kéo tay Mộc Mộc ra tự mình phủi chỗ dơ. Nghĩ thầm mặc dù hôn nhân của nàng không như ý, nhưng lúc nàng thất vọng nhất, chật vật nhất lại gặp được một người tâm địa thiện lương như tiểu thư, thật sự là kiếp trước nàng đã tu luyện bao nhiêu phúc.
"Ôi chao, được rồi, được rồi, đừng như vậy, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi! Ta sắp chết đói rồi! Nhìn bộ dạng ngươi như vậy hẳn là chưa ăn đâu! Nhanh lên đi cùng!" Sau đó Mộc Mộc lôi kéo Hiên Viên Diễm đi tới, không cho bọn họ có đường cự tuyệt, Vân đi theo phía sau, Hồng Hạnh và Bích Vân mới thu cũng sải bước tiến về phía trước đi vào tửu lâu.
Hiên Viên Diễm nhìn Mộc Mộc xử lý được không sai biệt lắm, liền tiến lên ôm Mộc Mộc vào trong lòng mình, đưa tay chỉnh mấy sợi tóc xốc xếch cho nàng, nói với Vân phía sau lưng: "Còn dư lại ngươi đi xử lý một chút!"
"Diễm, chàng... sao chàng lại tới đây?" Mộc Mộc xoay người thấy là Hiên Viên Diễm, liền buông lỏng tựa vào trong ngực của hắn, chỉ là phải vùi đầu thật thấp, một đôi mắt lung linh đảo quanh, tay nhỏ bé vặn làn váy, bộ dáng cực kỳ giống như tiểu hài tử làm chuyện sai.
"Ngoan, không phải nàng đói bụng đi ra ăn cái gì à? Chúng ta đi thôi, ta biết có một nơi nấu cháo rất ngon, dẫn nàng - chú mèo tham ăn đi nếm thử." Hiên Viên Diễm đưa tay sờ sờ đầu óc ngây ngô của Mộc Mộc, ôm nàng đi về phía trước, thật không biết bây giờ là ăn điểm tâm hay là đồ ăn Trung Quốc nữa.
"Được, Diễm đối với ta tốt nhất" nói xong liền xoay người sang ôm Hiên Viên Diễm, “Chụt“ một cái lên gương mặt tuấn tú thật to của hắn. (là hôn nha)
Tất cả mọi người xung quanh đều trợn tròn mắt, đây là một tình huống gì, đường đường là Diễm Vương Gia bị một tiểu nha đầu “cường hôn” ngoài đường phố.
Người "cường hôn" không bị đập chết thì thôi, tại sao đường đường là Diễm Vương còn lộ ra bộ dạng rất hưởng thụ. Khóe miệng hơi nhếch lên, rõ ràng là dạng vẻ tâm tình ta rất tốt.
Mộc Mộc hoàn toàn không phát hiện mình làm chuyện kinh thiên động địa, lôi kéo Hiên Viên Diễm đi về trước: "Vị tiểu thư này chờ một chút." Đi chưa được mấy bước thì vị cô nương này ngăn lại.
"Làm sao, à, đúng rồi. Diễm! trên người chàng có bạc không?" Mộc Mộc nhìn cô nương kia bừng tỉnh hiểu ra, nhớ tới nàng ấy mới bị bán, trên người nhất định không có bạc, nhưng mà mình cũng không có bạc, chỉ đành phải chớp chớp mắt to nhìn Hiên Viên Diễm, trong hai tròng mắt viết đầy ‘ bạc, bạc ’.
"Có, ‘ Vân ’ cầm bạc!" Hiên Viên Diễm nhìn dáng vẻ lấy lòng kia của Mộc Mộc, cưng chìu sờ sờ đầu của nàng, gọi Vân cầm bạc tới, đưa cho Mộc Mộc.
"Mặc dù bạc này không nhiều, nhưng ngươi cầm đi có thể tùy tiện mở một chỗ buôn bán nhỏ, nuôi sống mình không phải là vấn đề! Về sau lúc nhìn người phải nhớ xoa mắt cho sáng, loại cờ bạc thành tánh chả ra gì giống như trượng phu của ngươi thì bỏ đi, hắn có thể bán ngươi một lần cũng có thể bán ngươi lần thứ hai thứ ba." Mộc Mộc lấy được bạc, cũng không có quản nó có bao nhiêu, đưa toàn bộ túi cho vị cô nương kia, muốn cuộc sống sau này của nàng có thể trải qua khá hơn một chút, hy vọng sau này không gặp lại người giống như tướng công trước của nàng, nữ nhân cũng là người sao lại giống như hàng hóa nói bán là bán chứ.
"Tiểu thư, cám ơn ân cứu mạng của người, nhưng bạc này, nô tỳ không thể cầm." Nói xong liền quỳ gối trước mặt Mộc Mộc.
"Lòng biết ơn của ngươi, ta đã cảm nhận được, ngươi ngàn vạn lần ** không cần nữa quỳ, cứu ngươi cũng chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, không phải ngươi nhớ chuyện này trong lòng sao, ta tin tưởng người khác cũng sẽ giống như ta." Mộc Mộc sợ tới mức vội vàng đỡ nàng dậy.
"Tiểu thư, bây giờ nô tỳ đã không có người thân rồi, nếu tiểu thư đã cứu ta, vậy mạng của nô tỳ là của tiểu thư, cầu xin tiểu thư cho Bích Vân đi theo hầu hạ bên cạnh tiểu thư". Đôi tay Bích Vân lôi kéo cánh tay Mộc Mộc, quỳ gối trước mặt Mộc Mộc, nước mắt chảy ròng, nếu Mộc Mộc không đồng ý với nàng, nàng cũng không đứng lên.
"Không phải là ta không muốn đáp ứng ngươi, mà vì cuộc sống của ta đều phải phụ thuộc vào người khác, sao có thể mang ngươi theo, ngươi vẫn nên cầm bạc, sống những ngày hạnh phúc đi!" Mộc Mộc chau mày, nàng cũng rất thương cảm cảnh ngộ của Bích Vân, nhưng thật sự nàng cũng không có cách nào, giống như nàng đã nói, cuộc sống bây giờ của nàng đều dựa vào Hiên Viên Diễm, sao có thể mang theo một người nữa chứ. Nếu như mình ở hiện đại, nàng còn có năng lực này, nhưng bây giờ nàng thật sự cũng không có cách nào.
"Bảo bối, hình như nàng đã quên lời ta đã nói với nàng thật sao? Hả ~" Hiên Viên Diễm nâng cằm Mộc Mộc lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm nàng.
"Chàng nói cái gì?" Mộc Mộc mơ mơ màng màng, chớp đôi mắt to long lanh vô cùng mê hoặc, biểu cảm hoàn toàn hiện ra ngoài mặt.
"Này ~~ nàng nhớ kỹ, ta nói một lần cuối cùng, nếu nàng không nhớ rõ trong lòng, xem lần sau ta trừng phạt nàng thế nào, Vương phủ vĩnh viễn là nhà của nàng, ta là người nhà của nàng, cho nên nàng cũng là chủ nhân vương phủ, lời của nàng nói cũng như lời ta nói, tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong vương phủ nàng đều có thể làm chủ, nhớ rõ chưa? Mộc Mộc ~~ Hả ~~" Hiên Viên Diễm hết than lại thở, nhìn chằm chằm Mộc Mộc, nói từng từ từng câu từng chữ, hơi thở ấm áp của hắn phả vào mặt của Mộc Mộc cảm giác giống như lông vũ mơn trớn trong lòng, giọng trầm thấp lại hơi khàn khàn, lộ ra bộ dạng mập mờ, khiến mặt Mộc Mộc lập tức đỏ đến mang tai.
Mộc Mộc nghĩ thầm Hiên Viên Diễm có ý là mình có thể xem vương phủ là nhà mình, muốn thế nào thì được thế đó sao? Có thể vì gì đây, họ rõ ràng mới biết nhau không quá hai ngày, Mộc Mộc giống như đi vào một làn sương mù dày đặt, phía trước rõ ràng có ánh sáng hiện ra, nhưng lại không rõ ràng. Trong lòng loáng thoáng cảm thấy là thích lại giống như không phải, a, không có nói yêu nha ~~~
"Diễm, ý của chàng là ta có thể để cho Bích Vân đi theo ta đúng không?" Mộc Mộc lấy lòng lôi kéo cánh tay Hiên Viên Diễm.
Hiên Viên Diễm nhẹ nhàng gật đầu bày tỏ đúng vậy.
"Diễm ta yêu chàng chết mất, chàng thật tốt với ta" Hiên Viên Diễm nghe nói như thế nên sướng đến phát rồ rồi, mặc dù biết câu kia "Diễm ta yêu chàng chết mất” là lời Mộc Mộc cảm kích hắn, cũng không phải thật sự yêu hắn, nhưng vẫn không kiềm được tâm vui mừng, nếu có thể vẫn để cho nàng vui mừng như thế, cười vui vẻ, muốn hắn làm cái gì cũng đều đáng giá, bao gồm muốn mạng của hắn.
Nói xong xoay người sang chỗ khác kéo Bích Vân nói: "Về sau ngươi theo ta lăn lộn đi, bảo đảm để cho ngươi toàn được nhậu nhẹt ăn ngon, ha ha ~~"
"Dạ, đa tạ ân cứu mạng của công tử, tiểu thư, đời này Bích Vân làm trâu làm ngựa cũng không thể đền đáp!" Bích Vân cảm kích nhìn Mộc Mộc, quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu, nghĩ thầm về sau nhất định phải báo đáp nàng thật tốt, cho dù liên lụy tánh mạng của mình cũng sẽ không tiếc.
"A, ngươi mau đứng lên đi, tại sao lại quỳ xuống nữa rồi, rất đau nha, sau này ngươi đi theo cũng vậy không cần quỳ tới quỳ lui, mọi người đều ngang hàng, ngươi không cần cảm thấy ta cứu ngươi mà cư xử với ta như vậy." Mộc Mộc vội vàng đỡ Bích Vân lên, vỗ vỗ chỗ dơ trên đầu gối của nàng.
"Tiểu thư, chuyện này sao có thể được, nô tỳ tự làm là được!" Bích Vân vội vàng kéo tay Mộc Mộc ra tự mình phủi chỗ dơ. Nghĩ thầm mặc dù hôn nhân của nàng không như ý, nhưng lúc nàng thất vọng nhất, chật vật nhất lại gặp được một người tâm địa thiện lương như tiểu thư, thật sự là kiếp trước nàng đã tu luyện bao nhiêu phúc.
"Ôi chao, được rồi, được rồi, đừng như vậy, chúng ta nhanh đi ăn cơm đi! Ta sắp chết đói rồi! Nhìn bộ dạng ngươi như vậy hẳn là chưa ăn đâu! Nhanh lên đi cùng!" Sau đó Mộc Mộc lôi kéo Hiên Viên Diễm đi tới, không cho bọn họ có đường cự tuyệt, Vân đi theo phía sau, Hồng Hạnh và Bích Vân mới thu cũng sải bước tiến về phía trước đi vào tửu lâu.
Tác giả :
Bán Bôi Ôn Thủy