Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 97: Bi thương
Editor: mèomỡ
Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.
Trước giờ vẫn luôn như vậy, nếu Tư Huyên không muốn nàng nhúng tay vào, nàng cũng không muốn tự mình đi kiếm chuyện.
Nhưng, dù sao nàng ta cũng là muội muội của nàng, vẫn khiến cho người ta lo lắng.
Trời lại tối, bốn phía dần im lặng.
Nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn hai tháng không gặp, quen thuộc mà lại xa lạ.
Ngày đầu tiên rời khỏi Đoàn Chính Trung, nàng vẫn sống lặng lẽ như trước. Tuy rằng thường xuyên nhớ tới vườn hoa Đoàn phủ, nhớ tới bộ dáng thản nhiên của hắn, nhưng thời gian dù sao cũng vẫn trôi qua.
Thế gian này, đâu có ai thiếu một người liền không sống nổi, huống chi lại là người không cần nàng.
Cố Dật Lâu...... độc của hắn được giải chưa? Hắn không muốn báo thù nữa sao? Vì sao đột nhiên nói muốn mang nàng đi? Tiểu Nhụy rốt cuộc vì sao tự sát? Muội muội của nàng đã đi đâu?
Nghĩ như vậy đến nửa đêm, vẫn thấy rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều có mặt trong giấc mộng của nàng. Đầu tiên là Đoàn Chính Trung bắt đầu tốt đẹp, đột nhiên trở mặt, đánh nàng một cái tát, ném hưu thư cho nàng; Sau đó lại là Cố Dật Lâu cùng Đoàn Chính Trung đang chém giết nhau, sau đó nàng lại thấy được Tiểu Nhụy cả người đầy máu......
Buổi chiều ngày hôm sau, nàng vẫn đến bến tàu thành đông.
Nàng không muốn lưu lạc thiên nhai cùng Cố Dật Lâu, nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn lần cuối, nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn.
Lúc nàng đến, Cố Dật Lâu đã chờ ở bên bờ. Gió nhẹ thổi trên mặt hồ tạo nên tầng tầng sóng gợn, ánh chiều tà lòe lòe sáng. Bên bến tàu chỉ có một cái thuyền nhỏ, một người chèo thuyền cao tuổi đầu đội đấu lạp.
Thấy nàng, Cố Dật Lâu cười thực vui vẻ, sau vẻ mặt nhất thời trầm tĩnh lại.
Cầu Mộ Quân đến gần hắn, ngượng ngùng cúi đầu nói:“Thực xin lỗi...... Ta không muốn đi cùng ngươi, nhưng...... muốn đến gặp ngươi một lần.” Lúc này, nàng lại hối hận. Nếu mình không muốn đi cùng hắn lẽ ra không nên đến, không nên xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn lại thất vọng một lần nữa.
Tươi cười trên mặt hắn dần dần biến mất, trở nên cực kỳ sầu não cô đơn, lại vẫn cười khổ một chút, nói:“Ta nghĩ...... nàng muốn ở bên cạnh ta.”
“Thật ra......” Cầu Mộ Quân nắm chặt tay, mở miệng nói:“Thật ra, ta yêu...... Đoàn Chính Trung.” Trên mặt Cố Dật Lâu lại hiện ra một nụ cười.
“Là hắn sao?” Hắn thản nhiên hỏi, lẩm bẩm: “Tất cả quả nhiên là trời định. Nhưng......” Hắn lại nhìn nàng nói:“Hắn bỏ nàng, nàng muốn chờ hắn sao?”
“Không, ta không chờ hắn, nhưng dù như vậy ta cũng không thể đi cùng ngươi, như vậy không công bằng với ngươi?”
“Ta không cần!” Cố Dật Lâu đột nhiên tiến lên nắm lấy bả vai nàng nói:“Nàng yêu ta hay yêu hắn cũng được, ta không cần, ta chỉ muốn ở bên nàng cả đời, cho nàng hạnh phúc, nàng không thể yêu Đoàn Chính Trung, hắn chỉ biết hại nàng, nàng......”
Lời nói đột nhiên ngừng lại, tinh nhãn vẫn nhìn nàng chằm chằm giống như muốn đi sâu vào lòng nàng. Sau đó, một giọt máu từ miệng hắn chảy ra.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc mà lại sợ hãi nhìn hắn, miệng không phát ra được lời nào.
Hắn nắm chặt vai nàng, dường như muốn ôm nàng, nhưng lại chống đỡ không được mà hạ xuống.
“Không! Cố công tử, Cố công tử!” Cầu Mộ Quân nâng hắn ngã ngồi trên đất, thấy phi đao cắm vào sau lưng hắn, lập tức nhìn khắp phía, ngoại trừ mấy căn nhà cũ rải rác, không nhìn thấy bất cứ kẻ nào.
Cố Dật Lâu gian nan thở phì phò từng hơi từng hơi, túm chặt tay áo của nàng, môi run rẩy, kêu lên:“Mộ Quân......”
“Cố công tử, Lâu, ngươi không được chết, không được chết, ta cầu xin ngươi......” Cầu Mộ Quân ôm lấy hắn khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt hắn.
“Mộ Quân......” Hắn dùng hết khí lực toàn thân nói:“Ta...... Ta tên là Sở Mộc Thanh......” Nói xong, thân thể hắn run lên, bàn tay đang bắt lấy cánh tay nàng vô lực hạ xuống. Hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước dường như còn bao hàm tình thương.
Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy hắn khóc rống lên, máu tươi sau lưng hắn trào ra nhiễm đầy hai tay nàng.
Hắn đã chết, cuối cùng, hắn vẫn chết.
Nếu nàng không đến, có lẽ hắn sẽ không chết, ít nhất nàng không nhìn thấy hắn chết.
Nụ cười của hắn, thâm tình của hắn, tư thế cầm kiếm tráng lệ của hắn ở trong rừng trúc...... Tất cả, giờ khắc này đều hiện ra ở trong đầu nàng. Vì sao nàng lại tới? Nàng nói muốn thấy hắn lần cuối cùng, quả nhiên là thấy hắn lần cuối. Đều do nàng, đều do nàng! Là nàng rủa hắn, là nàng rủa chết hắn!
Đến khi trời tối, Cầu Mộ Quân mới mất hồn, cả người đầy máu trở lại Cầu phủ, khiến cho Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân hoảng sợ một phen.
Cầu phu nhân lập tức chạy lên giữ chặt nàng hỏi:“Mộ Quân, con làm sao vậy, làm sao vậy? Sao lại nhiều máu như vậy?” Vừa hỏi, vừa sốt ruột kiểm tra thân thể của nàng, xem nàng bị thương ở đâu.
Cầu Mộ Quân chỉ khóc, mắt đã khóc sưng lên, hồi lâu mới nhìn Cầu Vĩ nói:“Cha, nói cho con biết, chuyện này rốt cuộc là sao, rốt cuộc là vì sao?”
Cầu Vĩ vội hỏi nói:“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân lao vào lòng ông, ôm ông khóc rống lên. Cầu Vĩ đỡ con gái ngồi xuống, chậm rãi nói:“Xảy ra chuyện gì, nói cho cha, cha sẽ nghĩ cách.”
Cầu phu nhân phát hiện trên người nàng không sao, không thấy vết thương, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, cũng an ủi nàng.
Một lát sau, cảm xúc của Cầu Mộ Quân chậm rãi bình phục, hít một hơi nói:“Cha, lúc ở Đoàn phủ, con gặp được Cố công tử.”
Cầu Vĩ kỳ lạ nói:“Cố công tử? Cố công tử nào?”
“Chính là con trai Cố bá bá, Cố Dật Lâu.” Cầu Mộ Quân nói. Cầu Vĩ kinh ngạc, lập tức nói:“Hắn...... Cố gia không phải tám năm trước đã......”
“Hắn không chết, còn đi ám sát Thích Tĩnh, nhưng hôm nay...... Hắn thật sự đã chết.” Cầu Mộ Quân nói xong, đem mọi chuyện của nàng cùng Cố Dật Lâu cho Cầu Vĩ, bao gồm chuyện ở nhà gỗ nhỏ, bao gồm chuyện Đoàn Chính Trung nói Thích Tĩnh phái người bắt Cố Dật Lâu thất bại, cuối cùng, nàng rơi lệ nói:“Hôm qua hắn đột nhiên lại xuất hiện, nói muốn dẫn con đi, hẹn con hôm nay ở bến tàu cùng hắn cao chạy xa bay. Nhưng hôm nay hắn...... Hắn lại bị người bắn một phi đao từ phía sau...... Hắn còn nói, hắn nói hắn tên Sở Mộc Thanh. Hắn không phải Cố công tử sao? Vì sao lại tên là Sở Mộc Thanh?” Cầu Mộ Quân nói tiếp:“Còn có Tiểu Nhụy, vì sao con vừa bị Đoàn Chính Trung bỏ, nàng liền tự sát? Cha, người có biết tất cả là vì sao không?”
Cầu Mộ Quân yên lặng, đứng lên ra khỏi phòng nàng.
Trước giờ vẫn luôn như vậy, nếu Tư Huyên không muốn nàng nhúng tay vào, nàng cũng không muốn tự mình đi kiếm chuyện.
Nhưng, dù sao nàng ta cũng là muội muội của nàng, vẫn khiến cho người ta lo lắng.
Trời lại tối, bốn phía dần im lặng.
Nằm ở trên giường, nhìn đỉnh màn hai tháng không gặp, quen thuộc mà lại xa lạ.
Ngày đầu tiên rời khỏi Đoàn Chính Trung, nàng vẫn sống lặng lẽ như trước. Tuy rằng thường xuyên nhớ tới vườn hoa Đoàn phủ, nhớ tới bộ dáng thản nhiên của hắn, nhưng thời gian dù sao cũng vẫn trôi qua.
Thế gian này, đâu có ai thiếu một người liền không sống nổi, huống chi lại là người không cần nàng.
Cố Dật Lâu...... độc của hắn được giải chưa? Hắn không muốn báo thù nữa sao? Vì sao đột nhiên nói muốn mang nàng đi? Tiểu Nhụy rốt cuộc vì sao tự sát? Muội muội của nàng đã đi đâu?
Nghĩ như vậy đến nửa đêm, vẫn thấy rối tinh rối mù, tất cả mọi người đều có mặt trong giấc mộng của nàng. Đầu tiên là Đoàn Chính Trung bắt đầu tốt đẹp, đột nhiên trở mặt, đánh nàng một cái tát, ném hưu thư cho nàng; Sau đó lại là Cố Dật Lâu cùng Đoàn Chính Trung đang chém giết nhau, sau đó nàng lại thấy được Tiểu Nhụy cả người đầy máu......
Buổi chiều ngày hôm sau, nàng vẫn đến bến tàu thành đông.
Nàng không muốn lưu lạc thiên nhai cùng Cố Dật Lâu, nhưng nàng vẫn muốn gặp hắn lần cuối, nói rõ ràng mọi chuyện cho hắn.
Lúc nàng đến, Cố Dật Lâu đã chờ ở bên bờ. Gió nhẹ thổi trên mặt hồ tạo nên tầng tầng sóng gợn, ánh chiều tà lòe lòe sáng. Bên bến tàu chỉ có một cái thuyền nhỏ, một người chèo thuyền cao tuổi đầu đội đấu lạp.
Thấy nàng, Cố Dật Lâu cười thực vui vẻ, sau vẻ mặt nhất thời trầm tĩnh lại.
Cầu Mộ Quân đến gần hắn, ngượng ngùng cúi đầu nói:“Thực xin lỗi...... Ta không muốn đi cùng ngươi, nhưng...... muốn đến gặp ngươi một lần.” Lúc này, nàng lại hối hận. Nếu mình không muốn đi cùng hắn lẽ ra không nên đến, không nên xuất hiện trước mặt hắn khiến hắn lại thất vọng một lần nữa.
Tươi cười trên mặt hắn dần dần biến mất, trở nên cực kỳ sầu não cô đơn, lại vẫn cười khổ một chút, nói:“Ta nghĩ...... nàng muốn ở bên cạnh ta.”
“Thật ra......” Cầu Mộ Quân nắm chặt tay, mở miệng nói:“Thật ra, ta yêu...... Đoàn Chính Trung.” Trên mặt Cố Dật Lâu lại hiện ra một nụ cười.
“Là hắn sao?” Hắn thản nhiên hỏi, lẩm bẩm: “Tất cả quả nhiên là trời định. Nhưng......” Hắn lại nhìn nàng nói:“Hắn bỏ nàng, nàng muốn chờ hắn sao?”
“Không, ta không chờ hắn, nhưng dù như vậy ta cũng không thể đi cùng ngươi, như vậy không công bằng với ngươi?”
“Ta không cần!” Cố Dật Lâu đột nhiên tiến lên nắm lấy bả vai nàng nói:“Nàng yêu ta hay yêu hắn cũng được, ta không cần, ta chỉ muốn ở bên nàng cả đời, cho nàng hạnh phúc, nàng không thể yêu Đoàn Chính Trung, hắn chỉ biết hại nàng, nàng......”
Lời nói đột nhiên ngừng lại, tinh nhãn vẫn nhìn nàng chằm chằm giống như muốn đi sâu vào lòng nàng. Sau đó, một giọt máu từ miệng hắn chảy ra.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc mà lại sợ hãi nhìn hắn, miệng không phát ra được lời nào.
Hắn nắm chặt vai nàng, dường như muốn ôm nàng, nhưng lại chống đỡ không được mà hạ xuống.
“Không! Cố công tử, Cố công tử!” Cầu Mộ Quân nâng hắn ngã ngồi trên đất, thấy phi đao cắm vào sau lưng hắn, lập tức nhìn khắp phía, ngoại trừ mấy căn nhà cũ rải rác, không nhìn thấy bất cứ kẻ nào.
Cố Dật Lâu gian nan thở phì phò từng hơi từng hơi, túm chặt tay áo của nàng, môi run rẩy, kêu lên:“Mộ Quân......”
“Cố công tử, Lâu, ngươi không được chết, không được chết, ta cầu xin ngươi......” Cầu Mộ Quân ôm lấy hắn khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống trên mặt hắn.
“Mộ Quân......” Hắn dùng hết khí lực toàn thân nói:“Ta...... Ta tên là Sở Mộc Thanh......” Nói xong, thân thể hắn run lên, bàn tay đang bắt lấy cánh tay nàng vô lực hạ xuống. Hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm như trước dường như còn bao hàm tình thương.
Cầu Mộ Quân ôm chặt lấy hắn khóc rống lên, máu tươi sau lưng hắn trào ra nhiễm đầy hai tay nàng.
Hắn đã chết, cuối cùng, hắn vẫn chết.
Nếu nàng không đến, có lẽ hắn sẽ không chết, ít nhất nàng không nhìn thấy hắn chết.
Nụ cười của hắn, thâm tình của hắn, tư thế cầm kiếm tráng lệ của hắn ở trong rừng trúc...... Tất cả, giờ khắc này đều hiện ra ở trong đầu nàng. Vì sao nàng lại tới? Nàng nói muốn thấy hắn lần cuối cùng, quả nhiên là thấy hắn lần cuối. Đều do nàng, đều do nàng! Là nàng rủa hắn, là nàng rủa chết hắn!
Đến khi trời tối, Cầu Mộ Quân mới mất hồn, cả người đầy máu trở lại Cầu phủ, khiến cho Cầu Vĩ cùng Cầu phu nhân hoảng sợ một phen.
Cầu phu nhân lập tức chạy lên giữ chặt nàng hỏi:“Mộ Quân, con làm sao vậy, làm sao vậy? Sao lại nhiều máu như vậy?” Vừa hỏi, vừa sốt ruột kiểm tra thân thể của nàng, xem nàng bị thương ở đâu.
Cầu Mộ Quân chỉ khóc, mắt đã khóc sưng lên, hồi lâu mới nhìn Cầu Vĩ nói:“Cha, nói cho con biết, chuyện này rốt cuộc là sao, rốt cuộc là vì sao?”
Cầu Vĩ vội hỏi nói:“Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì?”
Cầu Mộ Quân lao vào lòng ông, ôm ông khóc rống lên. Cầu Vĩ đỡ con gái ngồi xuống, chậm rãi nói:“Xảy ra chuyện gì, nói cho cha, cha sẽ nghĩ cách.”
Cầu phu nhân phát hiện trên người nàng không sao, không thấy vết thương, nhất thời nhẹ nhàng thở ra, lấy khăn tay ra lau nước mắt cho nàng, cũng an ủi nàng.
Một lát sau, cảm xúc của Cầu Mộ Quân chậm rãi bình phục, hít một hơi nói:“Cha, lúc ở Đoàn phủ, con gặp được Cố công tử.”
Cầu Vĩ kỳ lạ nói:“Cố công tử? Cố công tử nào?”
“Chính là con trai Cố bá bá, Cố Dật Lâu.” Cầu Mộ Quân nói. Cầu Vĩ kinh ngạc, lập tức nói:“Hắn...... Cố gia không phải tám năm trước đã......”
“Hắn không chết, còn đi ám sát Thích Tĩnh, nhưng hôm nay...... Hắn thật sự đã chết.” Cầu Mộ Quân nói xong, đem mọi chuyện của nàng cùng Cố Dật Lâu cho Cầu Vĩ, bao gồm chuyện ở nhà gỗ nhỏ, bao gồm chuyện Đoàn Chính Trung nói Thích Tĩnh phái người bắt Cố Dật Lâu thất bại, cuối cùng, nàng rơi lệ nói:“Hôm qua hắn đột nhiên lại xuất hiện, nói muốn dẫn con đi, hẹn con hôm nay ở bến tàu cùng hắn cao chạy xa bay. Nhưng hôm nay hắn...... Hắn lại bị người bắn một phi đao từ phía sau...... Hắn còn nói, hắn nói hắn tên Sở Mộc Thanh. Hắn không phải Cố công tử sao? Vì sao lại tên là Sở Mộc Thanh?” Cầu Mộ Quân nói tiếp:“Còn có Tiểu Nhụy, vì sao con vừa bị Đoàn Chính Trung bỏ, nàng liền tự sát? Cha, người có biết tất cả là vì sao không?”
Tác giả :
Thanh Đình