Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 60: Rơi xuống nước
Editor: mèomỡ
Bây giờ nàng mới bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước tùy hứng tự cho mình là thông minh giả bệnh trước mặt quan tuyển tú.
Nếu lúc trước không tùy hứng, có lẽ bây giờ nàng đã tiến cung làm tú nữ, có lẽ sẽ không bị tuyển trúng, cứ như vậy mà vui vẻ ở nhà. Dù thế nào, nàng cũng sẽ không có liên hệ với Đoàn Chính Trung.
Nàng bắt đầu sợ, sợ những ngày về sau.
Nàng cũng muốn kiên cường, nhưng lại không thể cam đoan khi trái tim mình tràn ngập tình yêu say đắm lại phải đối mặt với Đoàn Chính Trung lãnh khốc vô tình, sẽ không kìm chế được mà đau đớn, không kìm chế được mà rơi lệ.
Tiểu Nhụy nằm xuống bên cạnh nàng, tới gần nàng, không nói một câu nằm sát bên lưng nàng, muốn an ủi nàng.
Cầu Mộ Quân nằm trên giường bao nhiêu ngày Tiểu Nhụy ở bên cạch chăm sóc nàng bấy nhiêu ngày. Ngẫu nhiên Cầu Mộ Quân cũng sẽ ăn một ít, tuy rằng không muốn ăn nhưng nàng sợ Tiểu Nhụy lo lắng.
Đoàn Chính Trung chưa từng đến xem qua tình huống bên này, chỉ có quản gia tới một lần, hỏi tình huống của nàng một chút rồi đi.
Nàng nghĩ quản gia nhất định bẩm báo với hắn tình huống của nàng: Trên mặt không có huyết sắc, không ăn uống, nằm mấy ngày ở trên giường.
Hắn nhất định cũng vội vàng qua loa,“Ừ” một tiếng.
Bầu trời âm u tăng thêm sầu khổ trong lòng người, mãi đến một buổi sáng năm ngày sau, khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại, hai mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Một con chim Yến đứng trên bệ cửa sổ hót, làm cho người ta lập tức cảm nhận được thế gian bừng bừng sức sống.
Cầu Mộ Quân nhìn chim Yến bên cửa sổ, chậm rãi ngồi dậy. Bên ngoài trời xanh mây trắng, có gió, có ánh mặt trời, chiếu ấm lòng nàng.
Tiểu Nhụy đi đến, cười nói:“Tiểu thư, bên ngoài ánh nắng rất đẹp, gió cũng rất thoải mái, nếu không để nô tỳ dìu người ra ngoài đi dạo một vòng! Vài ngày nữa chỉ sợ trời bắt đầu nóng.”
Chim Yến kia vỗ vỗ cánh bay đi, Cầu Mộ Quân thu hồi ánh mắt, gật đầu lộ ra một chút mỉm cười dịu dàng.
Giúp nàng ăn cơm xong, Tiểu Nhụy liền lôi kéo nàng ra ngoài, chạy tới hoa viên.
“Tiểu thư, đi vào trong đó đi, đi trên hành lang dài, nơi đó gió thật mát!” Tiểu Nhụy vui vẻ như con chim Yến vừa rồi, gọi tới gọi lui, chím chíp chiêm chiếp.
Cầu Mộ Quân để Tiểu Nhụy lôi kéo nàng lên hành lang dài cao cao, gió thổi quần áo của nàng bay phấp phới, giống như tiên nữ đạp gió mà đi.
Chuông gió hai bên hành lang dài phát ra thanh âm “Leng keng” dễ nghe, phía dưới là hồ sen thật to, hồ nước xanh màu ngọc bích, đàn cá màu sắc tươi đẹp ở trong nước truy đuổi chơi đùa, thật là một cảnh tượng xinh đẹp lại vui vẻ.
Cầu Mộ Quân nghĩ, hôm nay hình như Đoàn Chính Trung không cần tiến cung, thi cốt Cố Dật Lâu cũng không biết ở nơi nào.
Nàng đi đến bên lan can cúi đầu nhìn gợn sóng trong ao, nụ cười trên mặt đã không còn.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút đừng để bị ngã xuống.” Tiểu Nhụy ở phía sau nàng nói.
Cầu Mộ Quân cười nói: “Lan can này rắn chắc như vậy, làm sao ngã xuống được?”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!” Tiểu Nhụy nói xong, lặng lẽ nhìn ra xa xa, thấy bóng dáng mấy người kia càng ngày càng gần, nếu tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người trên hành lang dài.
Đi đầu trong đám người đúng là Đoàn Chính Trung mặc một bộ quần áo màu áo trắng.
Tiểu Nhụy nhìn Đoàn Chính Trung phía xa đang đi tới, nói với Cầu Mộ Quân:“Tiểu thư người nhìn xem, bên kia có con diều bay thật cao!”
Cầu Mộ Quân xoay người, khẽ hỏi:“Chỗ nào?”
“Chính là chỗ kia, tiểu thư người qua bên này một chút, là bên kia kìa!”
Cầu Mộ Quân dịch sang bên cạnh một chút, lại bị nhánh cây chặn tầm mắt, liền chậm rãi lui ra sau,“Sao vẫn......”
Vừa nói ra khỏi miệng, dưới chân trượt một cái, cả người liền ngã về phía sau.
“Tiểu thư --” Tiểu Nhụy quay đầu nhìn về phía nàng, thất thanh hét chói tai, lại chỉ thấy nàng ngã lên lan can, từ trên lan can không cao lắm tiếp tục ngã xuống.
Đoàn Chính Trung ở xa trông thấy Cầu Mộ Quân rơi xuống từ trên hành lang, biến sắc, lập tức phi thân đến bên cạnh ao.
“A --” Tiểu Nhụy thét to, lặng lẽ đá một hạt châu tròn tròn trên hành lang xuống nước.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng kêu của nàng đình chỉ, mặt lập tức trắng bệch.
Cầu Mộ Quân trước lúc Đoàn Chính Trung kịp đuổi tới đã ngã xuống nước, chìm vào trong nước. Sau đó là màu máu đỏ sậm từ trong nước chậm rãi dâng lên, lan ra bốn phía.
Bây giờ nàng mới bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước tùy hứng tự cho mình là thông minh giả bệnh trước mặt quan tuyển tú.
Nếu lúc trước không tùy hứng, có lẽ bây giờ nàng đã tiến cung làm tú nữ, có lẽ sẽ không bị tuyển trúng, cứ như vậy mà vui vẻ ở nhà. Dù thế nào, nàng cũng sẽ không có liên hệ với Đoàn Chính Trung.
Nàng bắt đầu sợ, sợ những ngày về sau.
Nàng cũng muốn kiên cường, nhưng lại không thể cam đoan khi trái tim mình tràn ngập tình yêu say đắm lại phải đối mặt với Đoàn Chính Trung lãnh khốc vô tình, sẽ không kìm chế được mà đau đớn, không kìm chế được mà rơi lệ.
Tiểu Nhụy nằm xuống bên cạnh nàng, tới gần nàng, không nói một câu nằm sát bên lưng nàng, muốn an ủi nàng.
Cầu Mộ Quân nằm trên giường bao nhiêu ngày Tiểu Nhụy ở bên cạch chăm sóc nàng bấy nhiêu ngày. Ngẫu nhiên Cầu Mộ Quân cũng sẽ ăn một ít, tuy rằng không muốn ăn nhưng nàng sợ Tiểu Nhụy lo lắng.
Đoàn Chính Trung chưa từng đến xem qua tình huống bên này, chỉ có quản gia tới một lần, hỏi tình huống của nàng một chút rồi đi.
Nàng nghĩ quản gia nhất định bẩm báo với hắn tình huống của nàng: Trên mặt không có huyết sắc, không ăn uống, nằm mấy ngày ở trên giường.
Hắn nhất định cũng vội vàng qua loa,“Ừ” một tiếng.
Bầu trời âm u tăng thêm sầu khổ trong lòng người, mãi đến một buổi sáng năm ngày sau, khi Cầu Mộ Quân tỉnh lại, hai mắt bị ánh sáng mặt trời chiếu vào.
Một con chim Yến đứng trên bệ cửa sổ hót, làm cho người ta lập tức cảm nhận được thế gian bừng bừng sức sống.
Cầu Mộ Quân nhìn chim Yến bên cửa sổ, chậm rãi ngồi dậy. Bên ngoài trời xanh mây trắng, có gió, có ánh mặt trời, chiếu ấm lòng nàng.
Tiểu Nhụy đi đến, cười nói:“Tiểu thư, bên ngoài ánh nắng rất đẹp, gió cũng rất thoải mái, nếu không để nô tỳ dìu người ra ngoài đi dạo một vòng! Vài ngày nữa chỉ sợ trời bắt đầu nóng.”
Chim Yến kia vỗ vỗ cánh bay đi, Cầu Mộ Quân thu hồi ánh mắt, gật đầu lộ ra một chút mỉm cười dịu dàng.
Giúp nàng ăn cơm xong, Tiểu Nhụy liền lôi kéo nàng ra ngoài, chạy tới hoa viên.
“Tiểu thư, đi vào trong đó đi, đi trên hành lang dài, nơi đó gió thật mát!” Tiểu Nhụy vui vẻ như con chim Yến vừa rồi, gọi tới gọi lui, chím chíp chiêm chiếp.
Cầu Mộ Quân để Tiểu Nhụy lôi kéo nàng lên hành lang dài cao cao, gió thổi quần áo của nàng bay phấp phới, giống như tiên nữ đạp gió mà đi.
Chuông gió hai bên hành lang dài phát ra thanh âm “Leng keng” dễ nghe, phía dưới là hồ sen thật to, hồ nước xanh màu ngọc bích, đàn cá màu sắc tươi đẹp ở trong nước truy đuổi chơi đùa, thật là một cảnh tượng xinh đẹp lại vui vẻ.
Cầu Mộ Quân nghĩ, hôm nay hình như Đoàn Chính Trung không cần tiến cung, thi cốt Cố Dật Lâu cũng không biết ở nơi nào.
Nàng đi đến bên lan can cúi đầu nhìn gợn sóng trong ao, nụ cười trên mặt đã không còn.
“Tiểu thư, cẩn thận một chút đừng để bị ngã xuống.” Tiểu Nhụy ở phía sau nàng nói.
Cầu Mộ Quân cười nói: “Lan can này rắn chắc như vậy, làm sao ngã xuống được?”
“Vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn!” Tiểu Nhụy nói xong, lặng lẽ nhìn ra xa xa, thấy bóng dáng mấy người kia càng ngày càng gần, nếu tiếp tục đi về phía trước một đoạn nữa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy người trên hành lang dài.
Đi đầu trong đám người đúng là Đoàn Chính Trung mặc một bộ quần áo màu áo trắng.
Tiểu Nhụy nhìn Đoàn Chính Trung phía xa đang đi tới, nói với Cầu Mộ Quân:“Tiểu thư người nhìn xem, bên kia có con diều bay thật cao!”
Cầu Mộ Quân xoay người, khẽ hỏi:“Chỗ nào?”
“Chính là chỗ kia, tiểu thư người qua bên này một chút, là bên kia kìa!”
Cầu Mộ Quân dịch sang bên cạnh một chút, lại bị nhánh cây chặn tầm mắt, liền chậm rãi lui ra sau,“Sao vẫn......”
Vừa nói ra khỏi miệng, dưới chân trượt một cái, cả người liền ngã về phía sau.
“Tiểu thư --” Tiểu Nhụy quay đầu nhìn về phía nàng, thất thanh hét chói tai, lại chỉ thấy nàng ngã lên lan can, từ trên lan can không cao lắm tiếp tục ngã xuống.
Đoàn Chính Trung ở xa trông thấy Cầu Mộ Quân rơi xuống từ trên hành lang, biến sắc, lập tức phi thân đến bên cạnh ao.
“A --” Tiểu Nhụy thét to, lặng lẽ đá một hạt châu tròn tròn trên hành lang xuống nước.
Nhưng giây tiếp theo, tiếng kêu của nàng đình chỉ, mặt lập tức trắng bệch.
Cầu Mộ Quân trước lúc Đoàn Chính Trung kịp đuổi tới đã ngã xuống nước, chìm vào trong nước. Sau đó là màu máu đỏ sậm từ trong nước chậm rãi dâng lên, lan ra bốn phía.
Tác giả :
Thanh Đình