Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 22: Liên lụy
Editor: mèomỡ
Đoàn Chính Trung đưa lưng về phía nàng nhìn động tác bên kia. Dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Chính Trung hạ nhân đã cởi áo ngoài của Đoàn Tử Thông.
Cầu Mộ Quân không thể nhịn được nữa, ở phía sau Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy, bởi vì chúng ta có gian tình sao? Vậy ngươi lại dựa vào cái gì cho rằng chúng ta có gian tình?”
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, lạnh lùng nói:“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không mặc gì trốn ở trong phòng nam nhân, ngươi dựa vào cái gì chứng minh hắn không phải gian phu, ngươi không phải dâm phụ?”
Cầu Mộ Quân nghẹn lời, Đoàn Chính Trung lại quay đầu đi, chỉ thấy hạ nhân đã cởi quần Đoàn Tử Thông.
“Ngươi tìm người đến kiểm tra!” Cầu Mộ Quân la lớn:“Nếu ta là xử nữ, ngươi tha hắn!”
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng không nói một lời.
Cầu Mộ Quân nói:“Nếu...... Nếu ta trong sạch, vậy chứng minh chúng ta không phải gian phu dâm phụ, chứng minh ngươi không có lý do gì trừng phạt hắn.”
Đoàn Chính Trung chậm rãi nói:“Tìm người, nghiệm thân nữ nhân này!”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Đoàn Tử Thông, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt hắn.
Đoàn Chính Trung phái ba nữ nhân đến, đều là bà đỡ tìm từ bên ngoài.
Từ nhỏ Cầu Mộ Quân có thân phận đại tiểu thư, chưa chịu qua một chút thiệt thòi giờ lại phải trần trụi nằm ở trên giường nhục nhã để ba người kiểm tra.
Khi Cầu Mộ Quân mặc quần áo đi ra cũng là lúc ba bà đỡ bị tiễn bước. Nàng nhìn Đoàn Chính Trung nói:“Bây giờ có phải ngươi nên thả hắn hay không?”
Đoàn Chính Trung cười lạnh nói:“Ngươi nói, ngươi từ Tây lâu trốn tới sau đó bảo hắn giúp ngươi?”
“Đúng, không liên quan đến hắn, là ta muốn chạy trốn khỏi trừng phạt.” Giờ phút này Cầu Mộ Quân cũng bất chấp an nguy của mình, chỉ hy vọng Đoàn Tử Thông không bị liên lụy.
Đoàn Chính Trung nhìn về phía Đoàn Tử Thông nói:“Cho nên ngươi liền giấu nàng trong phòng ngươi?”
“Là tự ta muốn......”
“Câm miệng!” Đoàn Chính Trung quát Cầu Mộ Quân. Sau đó lại nhìn về phía Đoàn Tử Thông.
Đoàn Tử Thông cúi đầu ấp úng nói:“Con......”
Đoàn Chính Trung mở miệng nói:“Nuôi ngươi là để ngươi phản kháng ta, khiến Đoàn Chính Trung ta mất mặt sao? Coi rẻ uy nghiêm của ta, làm hỏng quy củ của ta, không một ai có thể bình yên vô sự ra khỏi Đoàn phủ!”
Trong lòng Cầu Mộ Quân sợ hãi, đã đoán trước được sự tình không ổn, chỉ nghe hắn hạ lệnh:“Đánh gãy chân hắn, trục xuất ra khỏi Đoàn phủ!”
“Đừng mà!”
“Nghĩa phụ đừng mà!”
Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Tử Thông đồng thời hô lên, cũng đồng thời bị hạ nhân kéo ra.
Lại một lần nữa, bốn năm hạ nhân đưa tay bắt lấy Đoàn Tử Thông.
Cầu Mộ Quân cũng bị vài người kéo ra, nàng chỉ có thể lại cầu xin Đoàn Chính Trung:“Ngươi đánh ta là được, cứ đánh ta, tất cả đều là sai lầm của ta, hắn là nghĩa tử của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy!”
Đoàn Chính Trung không thèm quay đầu lại, giống như không nghe thấy nàng nói.
“Đoàn Chính Trung, ta cầu xin ngươi được không? Ngươi phạt một mình ta, đừng làm liên lụy đến người vô tội...... Ta xin ngươi!” Cầu Mộ Quân thấy hạ nhân giơ cây gậy thật lớn lên, la to.
Đoàn Chính Trung đưa lưng về phía nàng nhìn động tác bên kia. Dưới cái nhìn chăm chú của Đoàn Chính Trung hạ nhân đã cởi áo ngoài của Đoàn Tử Thông.
Cầu Mộ Quân không thể nhịn được nữa, ở phía sau Đoàn Chính Trung nói:“Ngươi dựa vào cái gì đối xử với hắn như vậy, bởi vì chúng ta có gian tình sao? Vậy ngươi lại dựa vào cái gì cho rằng chúng ta có gian tình?”
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, lạnh lùng nói:“Đêm hôm khuya khoắt, ngươi không mặc gì trốn ở trong phòng nam nhân, ngươi dựa vào cái gì chứng minh hắn không phải gian phu, ngươi không phải dâm phụ?”
Cầu Mộ Quân nghẹn lời, Đoàn Chính Trung lại quay đầu đi, chỉ thấy hạ nhân đã cởi quần Đoàn Tử Thông.
“Ngươi tìm người đến kiểm tra!” Cầu Mộ Quân la lớn:“Nếu ta là xử nữ, ngươi tha hắn!”
Đoàn Chính Trung quay đầu lại, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn nàng không nói một lời.
Cầu Mộ Quân nói:“Nếu...... Nếu ta trong sạch, vậy chứng minh chúng ta không phải gian phu dâm phụ, chứng minh ngươi không có lý do gì trừng phạt hắn.”
Đoàn Chính Trung chậm rãi nói:“Tìm người, nghiệm thân nữ nhân này!”
Cầu Mộ Quân thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhìn về phía Đoàn Tử Thông, vừa khéo nhìn thấy ánh mắt hắn.
Đoàn Chính Trung phái ba nữ nhân đến, đều là bà đỡ tìm từ bên ngoài.
Từ nhỏ Cầu Mộ Quân có thân phận đại tiểu thư, chưa chịu qua một chút thiệt thòi giờ lại phải trần trụi nằm ở trên giường nhục nhã để ba người kiểm tra.
Khi Cầu Mộ Quân mặc quần áo đi ra cũng là lúc ba bà đỡ bị tiễn bước. Nàng nhìn Đoàn Chính Trung nói:“Bây giờ có phải ngươi nên thả hắn hay không?”
Đoàn Chính Trung cười lạnh nói:“Ngươi nói, ngươi từ Tây lâu trốn tới sau đó bảo hắn giúp ngươi?”
“Đúng, không liên quan đến hắn, là ta muốn chạy trốn khỏi trừng phạt.” Giờ phút này Cầu Mộ Quân cũng bất chấp an nguy của mình, chỉ hy vọng Đoàn Tử Thông không bị liên lụy.
Đoàn Chính Trung nhìn về phía Đoàn Tử Thông nói:“Cho nên ngươi liền giấu nàng trong phòng ngươi?”
“Là tự ta muốn......”
“Câm miệng!” Đoàn Chính Trung quát Cầu Mộ Quân. Sau đó lại nhìn về phía Đoàn Tử Thông.
Đoàn Tử Thông cúi đầu ấp úng nói:“Con......”
Đoàn Chính Trung mở miệng nói:“Nuôi ngươi là để ngươi phản kháng ta, khiến Đoàn Chính Trung ta mất mặt sao? Coi rẻ uy nghiêm của ta, làm hỏng quy củ của ta, không một ai có thể bình yên vô sự ra khỏi Đoàn phủ!”
Trong lòng Cầu Mộ Quân sợ hãi, đã đoán trước được sự tình không ổn, chỉ nghe hắn hạ lệnh:“Đánh gãy chân hắn, trục xuất ra khỏi Đoàn phủ!”
“Đừng mà!”
“Nghĩa phụ đừng mà!”
Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Tử Thông đồng thời hô lên, cũng đồng thời bị hạ nhân kéo ra.
Lại một lần nữa, bốn năm hạ nhân đưa tay bắt lấy Đoàn Tử Thông.
Cầu Mộ Quân cũng bị vài người kéo ra, nàng chỉ có thể lại cầu xin Đoàn Chính Trung:“Ngươi đánh ta là được, cứ đánh ta, tất cả đều là sai lầm của ta, hắn là nghĩa tử của ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy!”
Đoàn Chính Trung không thèm quay đầu lại, giống như không nghe thấy nàng nói.
“Đoàn Chính Trung, ta cầu xin ngươi được không? Ngươi phạt một mình ta, đừng làm liên lụy đến người vô tội...... Ta xin ngươi!” Cầu Mộ Quân thấy hạ nhân giơ cây gậy thật lớn lên, la to.
Tác giả :
Thanh Đình