Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản
Chương 16: Không thể không nhận lỗi
Editor: Mèomỡ
Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong viện chưa bị người khác dọn đi, còn cố tình bị hắn tinh mắt thấy được!
Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy, nhàn nhạt hỏi:“Ai viết?”
Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ trên tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Đoàn Chính Trung lại hỏi một tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu không trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi một hạ nhân tới, nhỏ giọng nói:“Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi.” Những lời này của hắn mặc dù không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là không ai không nghe được.
Tim Cầu Mộ Quân đột nhiên đập mạnh, không biết nên làm gì bây giờ.
Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới. Cầu Mộ Quân thấy Đoàn phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng. Nhiều người như thế, nàng không thừa nhận, hắn cũng sẽ không làm gì được, dù sao cũng không có chứng cớ. May mắn là hắn chưa thấy qua chữ nàng viết.
Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần không có kết quả không biết xử trí thế nào đành đứng sang một bên nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.
Đoàn Chính Trung mím môi, nhìn chung quanh một vòng, nói:“Hạ nhân chưa được một năm công kì mỗi người mười đại bản, đánh tới dưới cấp bậc quản gia. Không có người thừa nhận sẽ đánh lại từ đầu, khi nào có người thừa nhận thì ngừng.”
Chút đắc ý trong lòng Cầu Mộ Quân bị Đoàn Chính Trung “Bốp” một tiếng đánh cho nát bét.
Hắn lại muốn đánh tất cả mấy chục hạ nhân này vài lần!
Hắn thà rằng giết nhầm một trăm, không thể buông tha một người!
Hắn...... Thật độc ác!
Bốn phía không ai dám nói, chỉ có một đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả cô bé cười còn có hai lúm đồng tiền - Cận Nhi.
Đã có người đi lấy gậy, Cầu Mộ Quân hít sâu một hơi, mở miệng nói:“Đừng ép bọn họ, là ta viết.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Đoàn Chính Trung bình tĩnh hỏi:“Vậy sao?”
“Đúng.” Cầu Mộ Quân đáp rõ ràng.
“Viết cái gì?”
“Là ngươi để cho ta nói đấy nhé.” Cầu Mộ Quân dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, nói:“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái...... Đằng sau có chút không nhớ rõ, hình như là không biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm.”
Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng, nói:“Còn có một câu giống nô tỳ hôm trước, ngươi nói xem...... Ta nên xử trí ngươi thế nào?”
Hắn lại có thể nhắc đến chuyện nha hoàn kia! Nói cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Cầu Mộ Quân run lên, lại cố gắng trấn định nói:“Ngươi không thể lấy phương pháp ngày đó xử trí ta, ta là phu nhân của ngươi!” Cho dù hắn là thái giám, cho dù hắn không thích nàng, nhưng nói như thế nào bây giờ bọn họ là vợ chồng, hắn sao có thể dùng chó đến vũ nhục thê tử của mình!
“Vậy sao, vậy ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi thế nào?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng hỏi.
“Ta...... Ta là vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta đi.” Tuy biết hắn chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhẹ nhàng cầu xin hắn vẫn tốt hơn chống đối hắn.
Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập. Ai ngờ đến tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong viện chưa bị người khác dọn đi, còn cố tình bị hắn tinh mắt thấy được!
Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy, nhàn nhạt hỏi:“Ai viết?”
Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ trên tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Đoàn Chính Trung lại hỏi một tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu không trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi một hạ nhân tới, nhỏ giọng nói:“Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi.” Những lời này của hắn mặc dù không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là không ai không nghe được.
Tim Cầu Mộ Quân đột nhiên đập mạnh, không biết nên làm gì bây giờ.
Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới. Cầu Mộ Quân thấy Đoàn phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức buông lỏng. Nhiều người như thế, nàng không thừa nhận, hắn cũng sẽ không làm gì được, dù sao cũng không có chứng cớ. May mắn là hắn chưa thấy qua chữ nàng viết.
Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần không có kết quả không biết xử trí thế nào đành đứng sang một bên nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.
Đoàn Chính Trung mím môi, nhìn chung quanh một vòng, nói:“Hạ nhân chưa được một năm công kì mỗi người mười đại bản, đánh tới dưới cấp bậc quản gia. Không có người thừa nhận sẽ đánh lại từ đầu, khi nào có người thừa nhận thì ngừng.”
Chút đắc ý trong lòng Cầu Mộ Quân bị Đoàn Chính Trung “Bốp” một tiếng đánh cho nát bét.
Hắn lại muốn đánh tất cả mấy chục hạ nhân này vài lần!
Hắn thà rằng giết nhầm một trăm, không thể buông tha một người!
Hắn...... Thật độc ác!
Bốn phía không ai dám nói, chỉ có một đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả cô bé cười còn có hai lúm đồng tiền - Cận Nhi.
Đã có người đi lấy gậy, Cầu Mộ Quân hít sâu một hơi, mở miệng nói:“Đừng ép bọn họ, là ta viết.”
Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.
Đoàn Chính Trung bình tĩnh hỏi:“Vậy sao?”
“Đúng.” Cầu Mộ Quân đáp rõ ràng.
“Viết cái gì?”
“Là ngươi để cho ta nói đấy nhé.” Cầu Mộ Quân dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, nói:“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái...... Đằng sau có chút không nhớ rõ, hình như là không biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm.”
Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng, nói:“Còn có một câu giống nô tỳ hôm trước, ngươi nói xem...... Ta nên xử trí ngươi thế nào?”
Hắn lại có thể nhắc đến chuyện nha hoàn kia! Nói cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Cầu Mộ Quân run lên, lại cố gắng trấn định nói:“Ngươi không thể lấy phương pháp ngày đó xử trí ta, ta là phu nhân của ngươi!” Cho dù hắn là thái giám, cho dù hắn không thích nàng, nhưng nói như thế nào bây giờ bọn họ là vợ chồng, hắn sao có thể dùng chó đến vũ nhục thê tử của mình!
“Vậy sao, vậy ngươi nói xem ta nên xử trí ngươi thế nào?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng hỏi.
“Ta...... Ta là vì hiểu lầm ngươi mới như vậy, ta biết sai rồi, ngươi niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta đi.” Tuy biết hắn chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhẹ nhàng cầu xin hắn vẫn tốt hơn chống đối hắn.
Tác giả :
Thanh Đình