Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 43
Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ, phát hiện người phía sau rất bình tĩnh. Thần sắc bình tĩnh hơi mang theo giễu cợt, Thẩm Lãng dường như lại nhìn thấy lần đầu tiên gặp mặt Đường Mộ trong thần sắc tràn đầy lãnh đạm, thế nhưng khóe miệng lại là trào phúng khắc cốt ghi tâm.
“Cậu có một câu nói đúng, cậu là một tên hỗn đản triệt đầu triệt đuôi.”
“Tiểu tổ tông.”
Thẩm Lãng nhịn không được mở miệng quát lên, người này rõ ràng lòng dạ so với ai khác đều mềm yếu. Nhưng cái miệng này thật sự là thiếu đánh, miệng đầy độc, ai trêu chọc phun vào người đó, ai cũng không là ngoại lệ! Bất luận kẻ nào cũng không có ngoại lệ!
“Mộ, đây không phải là lỗi của hắn… Hơn nữa bọn tôi đã chia tay rồi.” Mạc Nặc cười khổ lắc đầu, vẻ mặt không che giấu được bi ai.
“Đây đều là tự tôi cưỡng cầu, không phải là lỗi của hắn, thật không phải là…”
“Mạc Nặc, cậu… Các cậu... Ở chung lúc nào?”
Biểu tình của Cảnh Trác giống như là nghẹn một con bò ở trong cổ họng. Muốn lên không được muốn xuống cũng không xong, bọn hắn cùng một chỗ bọn họ không biết, chia tay không biết! Đây coi là chuyện gì a?
“Âu Dương, các cậu...” Lâm Nhĩ cũng kinh ngạc trợn to mắt, bọn hắn lại là...
Cái này dường như có chút trật đường ray. Điều này làm sao có thể?
“Các cậu từ ba năm trước đã ở cùng nhau.” Ánh mắt Đường Mộ hơi nghiêng, nhìn hảo hữu với những vẻ mặt khác nhau này, tiếp tục bạo liêu.
“Đường Mộ, cậu rốt cuộc là lúc nào phát hiện ra?”
Ngón tay chỉ vào Đường Mộ của Âu Dương Hách đều run. Tiểu tổ tông e sợ thiên hạ bất loạn này, hắn rốt cuộc là biết lúc nào?
“Tôi là sau khi thấy các cậu vào năm ngoái, mới liên tưởng đến các cậu ba năm trước trước khi tôi đi Đức là lạ.” Đó là hắn không biết, đến khi ở Ý thấy một màn kia.
Mạc Nặc cười nhạt: “Kỳ thật, Mộ, cái gì cũng chạy không khỏi mắt của cậu.”
Bởi vì tính cách của người này có chỗ thiếu hụt, hắn đối với hết thảy người bên cạnh vẫn duy trì cao độ thị giác cảm và cảnh giác, thứ gì cũng không lừa được ánh mắt của hắn.
“Chúng tôi đúng là ba năm trước mới ở chung với nhau, ngay trước khi cậu đi không lâu. Còn nhớ năm ấy rất nóng không? Tôi mới vừa từ Pháp trở về, xảy ra tai nạn nhỏ…”
Trong phòng yên tĩnh cực kỳ, cũng chỉ có giọng nói của Mạc Nặc trầm trầm ưu nhã vang lên. Giọng nói của Mạc Nặc rất êm tai, ưu nhã từ tính, ngay cả mấy anh em của Thẩm Lãng cũng an tĩnh ngồi, nghe nam nhân tuấn nhã này kể chuyện xưa của y.
Âu Dương Hách cũng không có ý ngăn cản, hắn lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Mạc Nặc. Nghe người yêu vì một phần tình cảm cấm kỵ này mà phấn đấu quên mình, kể chuyện xưa của bọn hắn. Kể y liều lĩnh yêu, nhưng cuối cùng đánh không lại hiện thực tàn khốc, khi đối mặt với tất cả không khống chế được, bọn hắn ngoại trừ buông tay thì không còn cách nào khác.
“Năm ngoái khi cậu ở Ý nhìn thấy bọn tôi, bọn tôi chính là ước hẹn cùng nhau trải qua một lễ tình nhân cuối cùng… Nhưng mà một phần cảm tình không phải nói buông là có thể buông xuống. Tôi đã thử qua, thế nhưng tôi thà rằng vứt bỏ sự sống cũng không muốn buông tay. Nhưng cả đời này của chúng tôi cũng không thể ở cùng một chỗ, không thể nào.”
Mạc Nặc thống khổ lắc đầu, cái gì đều bồi lên cũng không thể làm cho người nhà thản nhiên tiếp nhận tình cảm của bọn hắn.
“Các cậu cũng không có nghĩ tới công khai sao?” Cảnh Trác khó hiểu cau mày vì sao hai người này ngay cả công khai cũng không có thì đã chia tay như người xa lạ chứ?
“Trong nhà biết không?”
“Chúng tôi không phải là không nghĩ tới công khai, nhưng mà cha ta nói, nếu như ta dám công khai chuyện này, ông sẽ chết cho tôi xem. Chỗ Âu Dương bá bá mặc dù tôi chưa nói, nhưng Âu Dương đã từng thử thăm dò ý tứ của ông. Cũng là kiên quyết không đồng ý, thậm chí so với phản ứng của cha tôi còn lớn hơn. Thân thể của mẹ Âu Dương kém đến nỗi ngay cả giường cũng không thể xuống. Nếu như bà biết con trai của bà là đồng tính luyến ái, hậu quả thật sự là Âu Dương không thể tiếp nhận. Tôi như vậy đã có lỗi với cha mẹ, tôi không muốn đem sinh mạng tới làm cho tình yêu này vốn là gánh nặng. Cộng thêm gông xiềng nặng nề hơn. Mẹ tôi để cho tôi ở nước ngoài, tôi biết bà lo lắng tôi và Âu Dương nối lại tình cảm… Đường Mộ, không phải ai cũng có thể giống như cậu, may mắn có thể có người nhà không can thiệp vào tình cảm như vậy.”
Cho nên y hâm mộ cũng đố kỵ, hâm mộ hắn có thể thoải mái công khai tình cảm. Đố kỵ hắn có người nhà không can thiệp tình cảm của hắn như thế, đố kỵ hắn có gia đình tiến bộ như vậy, y cố gắng gần như hao hết tâm huyết cũng không thể lấy được, người này lại dễ dàng như vậy lấy được.
“Cậu chưa từng cố gắng làm sao biết nhất định không được? Lẽ nào, cậu định ôm nghi hoặc chết người này sống cả đời sao?”
Đường Mộ ngắm nghía ly rượu trong tay, vẫn là cái giọng điệu giễu cợt kia, vẫn là biểu tình nhàn nhạt kia, nhưng Thẩm Lãng rõ ràng đã nhìn thấy người này lãnh đạm căm ghét giễu cợt. Căm ghét hai cái kẻ ngu si, thử chưa thử thì đã buông tay.
Mạc Nặc nhìn Âu Dương Hách, biết lời này của Đường Mộ là nói với hắn, y đã từng cố gắng, nhưng Âu Dương Hách…
Âu Dương Hách cười khổ lắc đầu. Đúng vậy! Cái gì cũng chưa làm, làm sao biết kết quả cuối cùng nhất định là không được chứ? Thử cũng chưa thử qua làm sao biết bọn hắn là thật sự không thể cùng một chỗ chứ?
Hắn thừa nhận đối với tình cảm cấm kỵ như vậy, hắn còn sợ hãi. Hắn không biết khi Đường Mộ và Thẩm Lãng dắt tay nhau đi ở trước mặt người khác là cảm giác gì, nhưng mà hắn sợ hãi! Vừa yêu vừa sợ, có lẽ chính là tâm tình của hắn, rõ ràng đối với người này đã không thể tự thoát ra được, nhưng lại vừa sợ hãi đem phần tình yêu này bày ra trước mắt người đời như vậy.
Thẩm Lãng nói yêu không cần dũng khí, bởi vì quá yêu đã trở thành bản năng, cho nên không cần dũng khí gì nữa, nhưng hắn lại không có dũng khí thản nhiên như thế. Cho dù hắn yêu người này…
“Kỳ thật cậu cũng không phải quá yêu đi?” Đường Mộ thản nhiên hỏi.
Âu Dương Hách cả kinh: “Không phải, tôi yêu cậu ấy!” Lập tức lớn tiếng phản bác.
“Cậu không yêu, cho nên cậu sợ hãi sau khi cảm tình thế này bày ra sợ mình cuối cùng không chịu nổi áp lực. Bởi vì cậu không yêu, cho nên cậu sợ cuối cùng cố gắng như thế cũng sẽ uổng phí. Bởi vì cậu không yêu, cho nên cậu không có dũng khí nói cho người nhà biết. Bởi vì cậu không yêu, cho nên sợ yêu như thế ngươi không kiên trì được tới già. Thật ra, Âu Dương, cậu thật sự không phải là yêu Mạc Nặc như thế.” Bởi vì không yêu, cho nên bất kỳ cố gắng nào cũng rất nực cười.
“Tôi biết, Mộ, chuyện này coi như quá khứ đi! Sau này có thể đừng nhắc tới được không?”
Mạc Nặc cười cười, thê lương mà đau khổ, y vẫn luôn cưỡng cầu, thế nhưng cũng không nguyện buông tay. Cho dù biết không có kết quả, vẫn là nắm chặc không muốn buông, chỉ là vì một chút hy vọng kia, hy vọng người này yêu y. Cảm tình này không phải là một mình y hy vọng, không phải là y đơn phương tình nguyện. Thế nhưng ngay cả Đường Mộ một người ngoài cuộc cũng biết, Âu Dương Hách không yêu y, đây hết thảy đều là y đang cưỡng cầu! Còn có cái gì có thể hy vọng xa vời? Không nói, không nhắc tới, không nghĩ, sau này y sẽ nhớ kỹ tình cảm là không thể cưỡng cầu.
Y đem hết toàn lực đi yêu người không yêu y, y sớm đã biết, thế nhưng bởi vì quá yêu, cho nên không thể buông tay, nhưng mà kiên trì như vậy. Khi nhìn thấy thiệp cưới của Thẩm Lãng và Đường Mộ, y cảm giác mình rất buồn cười. Rất buồn cười, cảm tình là hai người, một người cố gắng thế nào đi nữa cũng vô ích, bởi vì mệt mỏi cũng là tự mình cố gắng, tựa như muốn nghe tiếng vỗ tay, một bàn tay làm sao có thể làm được chứ?
Y ở trong sương mù loay hoay tìm không được lối ra, cho dù xa cách cũng không thoát khỏi lưới Âu Dương Hách dệt, lời của Đường Mộ thật sự là một lời đánh thức người trong mộng.
Nhưng mà bây giờ y đã biết, y đã thấy lối ra, có lẽ đi tới chỗ đó sẽ hao hết sức lực, nhưng chưa thử qua làm sao biết không qua được chứ?
Âu Dương Hách nhìn há miệng không nói gì, dốc sức muốn nói chút gì đó, nhưng hắn cái gì cũng không nói ra, chỉ nhìn người nọ như dục hỏa trùng sinh (tắm trong lửa mà sống lại), cách hắn càng ngày càng xa.
Mạc Nặc rót rượu, đưa một ly lên cho Đường Mộ: “Cám ơn người anh em, cậu làm cho tôi từ trong đầm lầy như vậy bò ra ngoài!” Y cười, đó là thoải mái sau mỏi mệt, nhưng u ám giữa vùng chân mày y từ từ tiêu tán.
Y không biết rốt cuộc phải bao lâu mới có thể chỉnh lý xong trái tim mình, nhưng từ giờ trở đi y sẽ không lại vì phần tình cảm không thuộc về y này mà ngây ngốc dùng hết toàn bộ.
Đường Mộ đem ly rượu trong tay thuận tay đưa cho Thẩm Lãng, tiếp nhận ly rượu của Mạc Nặc, nhẹ nhàng chạm mép ly: “Hy vọng cậu sau này có thể gặp được một người, chân chính có thể vì cậu không cần dũng khí!” Tức chết cái đầu gỗ phiền phức này! Tức chết kẻ nhút nhát đối với tình yêu vẫn là kẻ ngốc! Để cho đứa ngốc trở về ôm chăn khóc đi!
Hừ! Đồ đầu đất! Khích tới mức này cũng không có phản ứng, trở về từ từ khóc đi!
Coi như báo thù hắn dám lấy cái nhũ danh buồn nôn kia cho mình!
Thẩm Lãng thật sự bị tổ tông này hù dọa rồi, mãi đến khi bên góc ly rượu nhìn thấy một màn phẫn hận kia, y mới không thể trách được cười, tiểu tổ tông biệt nữu này! Rẽ một khúc ngoặt lớn như vậy, chính là vì khích cái tên không chủ động chủ động a! Thật là!
Mạc Nặc không có hùa theo, chỉ uống rượu.
“Uống đi! Hôm nay không phải là muốn đem hai vợ chồng bọn tôi chuốc say sao? Không nên bị bọn tôi chuốc say lại chứ, vậy thì ngại quá.” Đường Mộ gọi những người còn đắm chìm trong chuyện xưa, uống rượu đi! Kích thích cũng kích thích đủ rồi! Uống rượu! Uống rượu!
“Uống rượu, cái gì cũng không nhắc tới nữa.” Mạc Nặc đem ly trên bàn rót đầy, lần lượt kêu, hôm nay mất mặt mất quá độ rồi, nhưng y cảm thấy đáng giá! Thật đáng giá!
Kha Tuần và Trần Thác từ đầu tới đuôi cũng không có mở miệng, chuyện này đối với bọn hắn chấn động quá lớn. Cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới bên cạnh bọn họ lại có một đôi như vậy. Hơn nữa còn là đã bắt đầu đến kết thúc, bọn hắn cũng không có phát hiện chút xíu nào. Còn Lâm Nhĩ và Cảnh Trác cũng đủ kinh hãi rồi.
“Đường Mộ, hai người bọn họ không có nói thì thôi đi. Tiểu tử cậu rõ ràng biết cũng im lìm? Thiếu đánh! Các anh em, các cậu nói, chúng có phải nên thù mới hận cũ cùng tiến lên hay không? Tới một lần giải quyết triệt để?”
“Đúng vậy! Đường Mộ! Con mẹ nó! Cái tên muộn tao nam này! Cậu nói sớm một tiếng sẽ chết hả?! Cư nhiên biết tình hình không báo, nên đánh!”
“Bản thân ngốc còn trách người khác? Có biết xấu hổ hay không hả?”
“Xấu hổ trị giá bao nhiêu tiền một cân? Cậu ra giá cao đi, tôi bốc đi một lớp cho cậu!”
“Hôm nay vốn là không có ý định để cho tiểu tử cậu thẳng đứng đi ra, bây giờ tội thêm một bậc, rót cho cậu đến chết mới thôi!”
“Vậy còn ngớ ra đó làm gì? Rót rượu đi!”
“Rót rượu! Rót rượu!”
“Rót cho hắn nằm bò mới thôi!”
“Cút! Lão tử không phải là đến để uống tới chết!”
“Hừ hừ. Cậu cho rằng cậu còn có quyền lên tiếng sao? Các anh em! Lên!”
Bọn họ đều biết Mạc Nặc không muốn nhắc lại vấn đề này, không muốn một chút nào! Vậy bọn họ liền tránh né đi! Không nói, không nhắc tới!
Âu Dương Hách từ đầu tới cuối tinh thần cũng chưa có trở lại bình thường. Hắn trơ trơ nhìn đám người kia, trong lòng là ngũ vị tạp trần, hắn không biết nên hình dung tâm tình hiện tại của hắn như thế nào, nhưng là trong lòng trống rỗng đến đau nhức…