Phu Nhân, Thiếu Tướng Mời Ngài Về Nhà
Chương 20
Thẩm Lãng hiện tại thật sự muốn biết, rốt cuộc ai mới là địa ngục của ai. Tiểu tổ tông này giày vò người ta a~
Mở vòi nước, thử độ ấm thích hợp, chỉnh dòng nước nhỏ nhất, đem bọt trên người Đường Mộ rửa sạch sẽ, tuy rằng đây là một chuyện thử thách ý chí con người, nhưng mà y cảm thấy y quả thực rất thích công việc này. Đây là người trong lòng y muốn yêu cả đời, muốn cưng chiều cả đời.
Chịu đựng dục vọng sắp sụp đổ, động tác của Thẩm Lãng cực nhanh đem Đường Mộ tắm sạch sẽ, đứng dậy cầm khăn tắm treo trên giá phòng tắm trùm lên Đường Mộ, ngăn trở mỹ sắc kia khiến y mãnh liệt dâng trào, lại như cũ −− ôm kiểu công chúa. Đem Đường Mộ mới trong bồn tắm ôm lên, một cước đá văng cửa phòng tắm, ôm Đường Mộ tới cái giường lớn rộng quá mức kia của hắn, lau sạch nước trên người hắn, bỏ vào trong chăn, y mới thở ra một hơi thật dài.
Không nhìn thấy dù sao vẫn tốt hơn so với trực tiếp kích thích.
Cầm lấy khăn tắm, Thẩm Lãng hết sức nhẹ nhàng lau khô tóc hắn, tóc Đường Mộ rất mềm, y luôn cho rằng tóc Đường Mộ là nhuộm, kết quả khi gặp mặt mẹ vợ y mới biết, thì ra màu tóc của hắn là tự nhiên, di truyền từ mẹ hắn. Tóc nâu làm cho quý công tử ưu nhã càng thêm xinh đẹp hơn, tóc Đường Mộ không giống như tóc đầu đinh của y, không có chút tính nghệ thuật nào, tóc hắn cắt rất đẹp.
Ở mọi phương diện cũng có thể nhìn ra được, Đường Mộ tiểu tổ tông này là một người có tính nghệ thuật hưởng thụ. Cuộc sống cũng vậy, hắn trước giờ cũng không nói đến hiệu suất, hắn chú trọng chính là hưởng thụ, từ điểm này, y hiểu rõ bài xích của Đường Mộ. Nhất là đây cũng không phải là tình cảm nam nữ bình thường, bọn họ có lẽ có thể không để ý ánh mắt của người khác, nhưng bọn họ không quản được miệng của người khác, tình cảm như vậy không thể nào không bị bàn luận.
Đây không phải là chuyện đơn giản tính cách không hợp thì chia tay, tình cảm như thế một khi chia tay, gặp phải nghị luận sẽ càng nhiều hơn. Cho nên y nguyện ý cho hắn thời gian một năm để chuẩn bị tốt tâm lý, hy vọng của y chính là một khi bọn họ ở chung một chỗ, Đường Mộ có thể đối mặt với mọi thứ.
Cho dù y biết Đường Mộ muốn buông bỏ tất cả để tiếp nhận y tỷ lệ không cao lắm, nhưng mà chỉ cần hắn có thể thử tiếp nhận, y sẽ làm cho hắn không hối hận với quyết định này.
Lau khô tóc Đường Mộ, Thẩm Lãng đứng dậy vào phòng tắm, bốn mươi phút sau, mới trùm khăn tắm đi ra, cả người ướt sũng còn đang nhỏ nước. Thấy Đường Mộ ngủ rất say, y cười đến có phần bất đắc dĩ.
Y hiện tại có thể lên giường không? Đáp án là không thể!
Y đích thực không có dũng khí ôm tiểu tổ tông kia khỏa thân ngủ, y sợ mình hóa thân làm sói, cám dỗ này thực sự quá lớn, hắn không có lòng tin!
Y hiện tại không lên giường sao? Đáp án đương nhiên là không!
Hơn một tháng không gặp, trong lòng trong đầu y đều là tiểu tổ tông này, cho dù cám dỗ kia rất lớn, y cũng muốn mạo hiểm đi tới.
Vì yêu! Không quan tâm! Chút cám dỗ ấy tính cái gì, liều mạng!
Y thà là ôm khóc, cũng không muốn dõi theo cười!
Thẩm Lãng quay lại phòng tắm tìm một cái áo choàng tắm của Đường Mộ đem mình quấn thật chặt, xác định mình đã che kín y mới dám lên giường. Vén chăn lên chui vào, duỗi tay đem tiểu tổ tông của y ôm vào trong ngực, ngày hôm qua thi hành nhiệm vụ, hôm nay y được nghỉ phép.
Hôm nay những chuyện khác y mặc kệ, chỉ ôm hắn ngủ. Thuần khiết ngủ!
Đây là lần thứ hai bọn họ ôm nhau ngủ. Thật là tốt, chỉ một tháng, y đã chuẩn bị sẵn sàng đợi một năm. Mặc dù là bởi vì chuyện ngoài ý muốn, thế nhưng y thật sự có chút kinh hỉ.
Có câu nói thế nào ấy nhỉ, kế hoạch không cản nổi biến hóa!
Tuy rằng bọn họ ngay từ đầu cũng không thuận lợi, nhưng y tin tưởng làm việc tốt thường gian nan!
Hắn nếu về nước, vậy y cũng không có lý nào chỉ nhìn, tính cách của Đường Mộ tiểu tổ tông này khó chịu như vậy, mình không chủ động một chút, có trời mới biết tiểu tổ tông này sẽ làm điều gì.
Đường Mộ một chút cũng không phát hiện giường của mình bị người nào đó chiếm mất một nửa, hắn ngủ rất say, chỉ là theo bản năng kề sát nguồn nhiệt bên người, kết quả chui a chui a, cuối cùng mình chủ động vùi vào trong lòng Thẩm Lãng, tay còn ôm ngang hông Thẩm Lãng, lại mang tư thế ngủ như trẻ con ấy, nhưng lần trước y là một thân vũ trang từ dưới cổ tới đầu ngón chân, hôm nay y là toàn thân trần trụi.
Hậu quả kia sao? Mọi người tự hiểu!
Thẩm Lãng chỉ ngủ năm tiếng đã thức dậy, đáng lẽ muốn rời giường, thế nhưng Đường Mộ tiểu tổ tông kia vẫn cứ bám dính y không thả, y cũng chỉ có nằm làm gối ôm của hắn, nằm đến nỗi mỏi eo đau lưng. Thế nhưng Đường Mộ mệt vô cùng ngủ đến bất tỉnh nhân sự, ngay cả người cũng không có trở mình một cái.
Đường Mộ ngủ mười tiếng, trừ bỏ ngủ được năm tiếng, Thẩm thiếu tướng đáng thương thì nằm ở trên giường năm tiếng vẫn luôn duy trì tư thế kia.
Khi Đường Mộ tỉnh dậy, Thẩm Lãng đã toàn thân cứng ngắc.
“Tiểu tổ tông của tôi, em cuối cùng cũng thức rồi!”
Nếu như hắn ngủ tiếp mấy tiếng nữa, không đem y làm cho tàn phế cũng không được, một lúc nào đó y sẽ trở thành trò cười của toàn thế giới bởi vì cùng người yêu ngủ không thể trở mình mà bị tàn tật! Y tuyệt đối là người đầu tiên trên thế giới!
Đường Mộ nhìn vẻ mặt cứng nhắc của nam nhân một chút, lại nhắm mắt lại, ngủ!
“Còn muốn ngủ?” Thẩm Lãng chỉ thiếu chút kêu rên. Tiểu tổ tông này còn ngủ? Vẫn tư thế này? Vậy hắn đoán chừng cách tàn phế không xa!
Đường Mộ cũng không nói lời nào, chỉ nhắm mắt lại bất động, cũng không để ý mình vẫn còn ngủ ở trong lòng người ta, mà đoán chừng hắn cũng không ý thức được mình đang khỏa thân, nếu không hắn tuyệt đối sẽ không an tâm ngủ như vậy!
Thẩm Lãng không có cách nào khác, không thể để tiểu tổ tông này ngủ làm cho mình tàn phế đi! Y ôm Đường Mộ xoay người, nghiêng người qua, đem Đường Mộ ôm vào trong ngực. Thật là thoải mái quá! Y chưa bao giờ biết có một ngày y sẽ vì một cái trở mình mà cao hứng đến khoa chân múa tay!
Hắn vừa nghiêng người, Đường Mộ rốt cuộc mở mắt ra, xúc cảm rõ ràng như vậy chưa từng cảm giác, Đường Mộ thật sự ngủ đến choáng váng! Đường Mộ cúi đầu nhìn chỗ đang đắp chăn một chút, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang ôm hắn.
“Tôi tại sao lại ở trên giường?” Hắn vẻ mặt buồn bực hỏi.
Thẩm Lãng vừa nghe, dứt khoát không nói gì, tiểu tổ tông này ngủ một giấc thức dậy thế nào chỉ số thông minh đã hạ xuống số không?
“Em nói, em sao lại ở trên giường?”
“Anh ôm?”
Thẩm Lãng hiện tại dám khẳng định tiểu tổ tông này nhất định còn chưa tỉnh ngủ!
“Chẳng lẽ em cho là còn có thể mộng du? Hôm nay em cũng có thể ngủ ở trong nước? Ngủ bị cảm lạnh chỉ có em chịu?” Thẩm Lãng vươn tay điểm điểm đầu Đường Mộ, vẻ mặt phẫn hận, tiểu tổ tông này ngủ bị cảm lạnh đau lòng chính là mình!
Đường Mộ xác định là được người này ôm mình lên giường an tâm nhắm mắt lại, tiếp tục chuyện bị cắt ngang trước đó −−− Ngủ!
Phòng hắn tôi tớ thông thường rất ít đi vào, hắn không thích người ngoài vào phòng của hắn, chính hắn cũng không có ý thức được, Thẩm Lãng vào phòng hắn, ôm hắn, ngủ giường hắn, từ nhỏ đã khiết phích đối với người này hoàn toàn miễn dịch.
Đường Mộ cực kỳ khiết phích người Đường gia đều nhất thanh nhị sở. Ví dụ như không cho phép tôi tớ kể cả người nhà tùy ý ra vào phòng hắn, trừ phi là quét dọn, tôi tớ không dám ra vào phòng của hắn. Tính khí Đường tứ thiếu chính là từ nhỏ đã thấy được tới khi hắn lớn lên, trêu chọc không nổi. Năm năm trước một màn giáo huấn đẫm máu kia, khiến cho tất cả mọi người đều khắc sâu trong ký ức. Người trong nhà có chuyện cũng là nói ở trong đại sảnh, ngoại trừ Đường Ngạo thỉnh thoảng muốn vào phòng hắn, những người khác bình thường không vào, Lâm Mạt Tuyết cũng là rất ít tới đây.
Năm năm trước Đường Ngạo đã bị độc ác làm thịt một bữa, bây giờ cũng không dám tùy ý ra vào phòng của hắn, dù sao đã bị giáo huấn quá mức thảm khốc.
Nói tóm lại, một đống quái phích của Đường Mộ là bởi vì tính khí của hắn làm hại. Những chuyện này Thẩm Lãng không biết, nhưng mà hắn không có bị Đường Mộ loại trừ, người Đường gia nhìn ở trong mắt, cũng biết chuyện này quá thể!
Thẩm Lãng nhìn Đường Mộ ngủ vẻ mặt không hề phòng bị, thật sự không khống chế được tâm tư chộn rộn, môi mỏng sáp đến, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, cái trán trơn bóng trắng nõn mà đầy đặn, đi xuống hàng lông mày rậm thon dài, phía dưới là mũi thẳng, môi mỏng hoàn mỹ, đều nói người môi mỏng thì bạc tình, người này e rằng sẽ ứng với câu nói này đi! Cả thế giới đều không liên quan chuyện của hắn, hắn cứ tự mình quản!
Thẩm Lãng là một tình nhân ôn nhu, từ cách hôn của y cũng có thể thấy được, y không có dính vào một chút thô lỗ đặc thù của quân nhân, mạnh mẽ vang dội của quân nhân đến bây giờ cũng không nhìn thấy nửa điểm.
Hôn từng điểm từng điểm càng sâu, môi mỏng, hàm răng, cuối cùng tìm được mục tiêu cuối cùng −−− đầu lưỡi! Miệng bị lấp kín, lúc Đường Mộ thở không được mở mắt ra, vừa mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Thẩm Lãng.
Đường Mộ duỗi tay đẩy y, nhưng hắn bị áp chế ở dưới khí lực thật sự nhỏ đến đáng thương, Thẩm Lãng hai tay nâng đầu hắn lên: “Dùng mũi thở…”
“Buông ra… buông tôi ra −−” Đường Mộ vừa lên tiếng, lại bị nụ hôn tinh tế mềm mại chặn lại, dùng cả tay chân cũng đẩy không không ra nam nhân phủ đè ở trên người. Khí lực của người này hắn đã biết, nếu muốn ở trên giường chiếm tiện nghi là không quá khả năng. Khốn khiếp, hắn hôm nay sẽ không cứ như vậy bị hỗn đản này ăn ngay cả mảnh vụn cũng không còn đi!
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như thế, nhưng Đường Mộ vẫn có chút đỡ không được, quyền chủ động bị khống chế ở trong tay kẻ khác, cảm giác khuấy đảo trong miệng vẫn là làm cho hắn có chút không thể thích ứng, cho đến khi không khí trong phổi hắn cũng bị lấy sạch, toàn thân xụi lơ không có biện pháp giãy dụa nữa, Thẩm Lãng mới buông môi hắn ra, đổi lại một đường trườn xuống, dừng ở cổ hắn gặm cắn.